Long Đế Bất Diệt - Lục Ly (FULL) - Bản dịch chuẩn

Chương 721 Khốn long thăng thiên

- Chẳng lẽ là...

Lục Ly nghĩ đến một chuyện, Tiểu Bạch từng hấp thu một ít thần lực, chẳng lẽ thần lực đã cải tạo nhục thân Tiểu Bạch, khiến nhục thân nó trở nên cường đại dị thường...

- Chắc là vậy rồi!

Trừ lời giải thích đó ra, căn bản không còn lý do nào khác, Lục Ly không khỏi mừng thầm. Hắn rất là đau lòng nhìn Tiểu Bạch nói:

- Tiểu Bạch, ngươi có thể chịu được không? Không được thì để ta, lôi điện này còn chưa đánh chết ta được.

Hí hí!

Tiểu Bạch không ngừng lắc đầu, mắt nhìn lên thần lôi trên đỉnh đầu lại sắp đánh xuống, trong đôi mắt nhỏ chất đầy vẻ hưng phấn, như thể lôi điện kia là món ăn cực ngon.

Xoẹt!

Lôi điện lần nữa đánh xuống, bắn thẳng đến Lục Ly. Lần này Tiểu Bạch càng thêm tích cực, thân thể lóe lên, bay vụt tới chặn ngang thần lôi, sau đó lại lần nữa bị đánh xuống.

- Tiểu Bạch!

Lục Ly chạy vội tới, lần này Tiểu Bạch không đợi Lục Ly kịp chạy tới đã trực tiếp bật người dậy. Lông trên thân nó đã rụng sạch, da thịt cũng cháy đen một mảnh, lại rõ ràng không có gì đại ngại.

Trong cặp mắt ti hí của nó hiện đầy vẻ hưng phấn, mặt đen sì toàn là vẻ vui thích, tựa hồ không phải bị lôi điện đánh, mà đang ăn mỹ vị ngon nhất trên thế gian…

- ...

Lục Ly có chút nghẹn lời nhìn Tiểu Bạch, sao trước kia không nhìn ra tiểu tử này có khuynh hướng thích tự ngược? Bị lôi điện đánh còn vui vẻ như thế.

Xoẹt, xoẹt, xoẹt, xoẹt...

Từng đạo lôi điện không ngừng đánh xuống, lại đều bị Tiểu Bạch tiếp lấy, hơn nữa lôi điện bổ đến càng nhiều, Tiểu Bạch lại càng hưng phấn.

Càng quái dị hơn chính là...

Bị đánh bảy tám lần, thân thể Tiểu Bạch lại vẫn cứ nguyên dạng, cả người cháy đen, thương thế lại không thấy có chút dấu hiệu nào nặng thêm, trong mắt nhỏ sáng rực tinh mang, như thể chẳng hề hấn gì.

- Đây là con thú gì?

Không chỉ Lục Ly bị Tiểu Bạch làm cho kinh hãi, Thiết Duệ đang ở bên ngoài bưng lấy Man Thần Đỉnh cũng trợn mắt líu lưỡi. Man Thần Đỉnh bị hắn luyện hóa, hắn tự nhiên có thể biết được hết thảy tình hình bên trong.

Man Thần Đỉnh này có hai tác dụng lớn, một là nhốt người, hai là là lợi dụng thần lôi oanh sát sinh linh bên trong. Đừng nói Lục Ly, dù có là một tên Nhân Hoàng bị nhốt vào, sợ rằng cuối cùng đều sẽ bị đánh thành tro, lại không ngờ thần lôi khủng bố như thế mà vẫn bị Tiểu Bạch kháng cự được.

- Toàn bộ phóng thích lôi điện, bản vương phải đánh một người một thú này ra tro!

Thiết Duệ không tin tà, đặt Man Thần Đỉnh xuống đất, triệu tập tất cả Man tộc lại. Hắn chuẩn bị để tất cả Man tộc phóng thích ra lực lượng lôi điện, tăng cường cho Man Thần Đỉnh, giúp nó ngưng tụ hàng trăm ngàn đạo thần lôi oanh cho Lục Ly và Tiểu Bạch thành phấn vụn.

...

Trên bình địa mặt đông bắc đại bản doanh Man tộc, một đỉnh tròn nho nhỏ đặt dưới đất, bốn phía vây tụ lại hơn hai ngàn Man tộc.

Hai ngàn Man tộc vây quanh một chiếc đỉnh, vòng vây tự nhiên sẽ tương đối lớn, lúc này sừng thú trên đỉnh đầu tất cả Man tộc đều lấp lánh ánh sáng đen, từng đạo hồ quang điện phá không mà đến, bắn thẳng lên trên Man Thần Đỉnh.

Xuy xuy!

Toàn bộ Lôi điện đều bị Man Thần Đỉnh hấp thu, những Man tộc kia cứ thế liên tục phóng thích lôi điện ba ngày ba đêm.

Hơn hai ngàn Man tộc, lôi điện cất chứa trong sừng thú của bọn hắn sẽ lớn đến cỡ nào? Nhiều lực lượng lôi điện như vậy tràn vào trong Man Thần Đỉnh, lại được Man Thần Đỉnh chuyển hóa, biến thành từng đạo thần lôi đánh xuống, đánh suốt ba ngày ba đêm, sợ là sinh linh trong đó dù cường hoành đến mấy đều bị oanh thành phấn vụn?

Nhưng mà!

Một người một thú trong Man Thần Đỉnh lại vẫn sống nhăn ra đó, trên đầu thần lôi gào thét, từng đạo lôi điện khủng bố trút xuống, song hết thảy đều bị Tiểu Bạch ngăn lại.

Tiểu Bạch không ngừng tung người bay vọt ra giữa trời, thần lôi vừ oanh xuống, nó lập tức bay vọt lên, ngăn lấy thần lôi. Mỗi lần nó đều sẽ bị đánh đi xuống, song chỉ lăn lộn trên mặt đất vài vòng, sau đó lại như không việc gì bay vọt lên, đón đỡ đạo thần lôi tiếp theo.

Thần lôi mấy ngày nay so với thần lôi lúc mới đầu thì cường đại hơn không biết bao nhiêu lần, nhiều Man tộc như vậy quán chú lực lượng lôi điện đi vào, năng lượng trong Man Thần Đỉnh đạt đến một mức độ vô cùng khủng bố. Nếu là để Lục Ly đi ngăn lại, sợ rằng lúc này sớm đã bị oanh thành tro tàn.

Lục Ly ngồi xếp bằng ở chính giữa Man Thần Đỉnh, ngước nhìn Tiểu Bạch vui sướng nhảy tới nhảy lui, khóe miệng bất giác cười khổ.

Dù có Tiểu Bạch gánh đỡ thần lôi, nhưng hắn nghĩ suốt ba ngày ba đêm, lại vẫn không tìm ra được phương cách nào hữu hiệu. Man Thần Đỉnh này tựa như nhà lao tử tù, không có cửa ra, không có cửa sổ, lên trời không đường xuống đất không lối, hắn nghĩ đến nát óc vẫn không biết làm sao mới có thể thoát được.

Thần lôi oanh không chết hắn và Tiểu Bạch, đồng dạng hắn và Tiểu Bạch cũng không cách nào ra ngoài. Chờ nửa năm sau Thiết Duệ mang theo Man Thần Đỉnh rời khỏi tiểu chiến trường, kết cục dành cho hắn và Tiểu Bạch vẫn là một chữ, “chết”. Dự tính đợi ngày Man Thần Đỉnh được mở ra, bên ngoài toàn là cường giả mạnh nhất của Man tộc...

Rầm rầm rầm!

Thần lôi liên miên không ngừng, gần như không nghỉ lấy dù chỉ một giây, Tiểu Bạch bị thần lôi đánh mấy ngày, thương thế không chỉ không tăng thêm, ngược lại trên da thịt tựa hồ được rèn ra một tầng hộ thuẫn cực dày, thần lôi đánh lên người nó chỉ như gãi ngứa.

Trong tròng mắt nhỏ của Tiểu Bạch sáng rực tinh mang, thỉnh thoảng lại lấp lánh lôi quang, tựa hồ còn có một hai tự phù thần bí như ẩn như hiện, nhìn qua vô cùng kinh người.

- Làm sao mới thoát ra được?

Trong đầu Lục Ly một mực đang suy nghĩ vấn đề này, muốn thoát ra khỏi Man Thần Đỉnh thì chỉ có hai cách, một là nghĩ cách phá mở chiếc đỉnh này, hai là nghĩ cách để Thiết Duệ thả hắn ra ngoài.

Phá đỉnh chỉ có thể dùng bạo lực, dựa vào mưu kế là vô dụng.

Đòn tấn công mạnh nhất của Lục Ly chính là huyết trảo, trong thời gian ngắn muốn đề thăng lực công kích là điều tuyệt đối không thể. Huyết trảo là huyết mạch thần kỹ, hắn lại không có bí thuật như Lục gia Khương gia, không cách nào tăng cường uy lực huyết mạch.
Chương 722 Khốn long thăng thiên 2

Để Thiết Duệ thả hắn ra, vậy lại càng khó hơn lên trời, Thiết Duệ không phải đứa ngốc, ngược lại còn rất thông minh. Dù oanh không chết cũng sẽ nhốt hắn lại, thẳng đến khi rời khỏi tiểu chiến trường, đi đến địa giới Man tộc mới sẽ thả hắn ra.

- Làm sao bây giờ?

Lục Ly sa vào trầm tư, hai hàng lông mày nhíu lại thành hình chữ xuyên, nét u sầu nơi mi tâm không cách nào giãn ra được. Trong khi Tiểu Bạch lại vẫn đang vui thích nhảy tới nhảy lui, đuổi lên đón lấy từng đạo thần lôi, không bỏ sót một lượt nào.

...

- Vẫn chưa chết?

Lại qua một ngày, Thiết Duệ để Man tộc ngừng phóng thích lực lượng lôi điện, lại gần Man Thần Đỉnh sử dụng thần niệm thăm dò một phen. Phát hiện Tiểu Bạch và Lục Ly vẫn sống nhăn ra đó, tròng mắt như chuông đồng bất giác chớp qua một tia phẫn nộ.

- Lại oanh ba ngày ba đêm!

Hắn không tin tà, chuẩn bị oanh đủ bảy ngày bảy đêm, nếu sau bảy ngày bảy đêm vẫn không cách nào oanh sát Lục Ly và Tiểu Bạch, vậy liền hết cách. Đành phải đợi nửa năm sau, mang Man Thần Đỉnh về Bắc Man đại lục, để cường giả Man tộc xử lý Lục Ly và Tiểu Bạch.

- Tiếp tục đánh!

Thiết Duệ dứt khoát không nhìn, rảo chân quay về trong đại bản doanh, để đám Man tộc vây quanh tiếp tục phóng thích lực lượng lôi điện.

...

Đã đánh bốn ngày vẫn không oanh chết được Tiểu Bạch, lại thêm mấy ngày tự nhiên cũng vẫn oanh không chết, sau bảy ngày bảy đêm đám Man tộc đều đình chỉ phóng thích lực lượng lôi điện.

Tiếp sau, vô số Man tộc thay phiên nhau oanh kích, bọn hắn đã mấy ngày mấy đêm không ngừng phóng thích lôi điện, tinh thần thể xác đều mệt mỏi rã rời.

Vừa hết lượt, tất cả Man tộc đều ngừng lại, thần sắc mệt mỏi ngồi bệt xuống đất, trừng mắt nhìn chằm chằm Man Thần Đỉnh. Trong mắt bọn họ đầy vẻ sửng sốt, tên Nhân tộc kia đúng là yêu nghiệt, đánh bảy ngày bảy đêm mà vẫn không chết?

Đông đông đông

Thiết Duệ rảo bước đi ra từ trong đại bản doanh, đến giữa bình địa, một tay cầm lên Man Thần đỉnh, thần niệm quét vào. Song rất nhanh ánh mắt liền ảm đạm, sắc mặt âm trầm dị thường.

Trong tay hắn sáng lên một đạo hắc quang, Man Thần Đỉnh đình chỉ oanh kích thần lôi. Thiết Duệ đã vứt bỏ ý định oanh sát Lục Ly và Tiểu Bạch, chuẩn bị chờ nửa năm sau mang về Bắc Man đại lục, để cường giả Man tộc xử lý, hắn thực sự đã hết cách.

Trong Man Thần đỉnh vốn đang lấp lánh quang mang, nhưng sau khi Thiết Duệ ngừng lại tất cả cấm chế, xung quanh bỗng chốc về lại một màu đen kịt như trước.

Hí hí

Tiểu Bạch ngồi xổm ở trong góc kêu to vài tiếng, tựa hồ khá là bất mãn, Lục Ly thấy thần lôi ngừng, cắn răng đứng dậy, lấy ra thần binh Long Đế nhắm tới tường sắt lần nữa hung hăng đánh tới.

Keng keng keng

Một đạo tia lửa sáng lên, tường sắt phát ra tiếng vang trầm muộn, tường sắt Man Thần Đỉnh không thấy có vết cắt hay tổn hại gì. Lục Ly phẫn nộ vung thần binh liên tục bổ mấy lần, sau đó tung người bay vọt lên, nhắm nắp đỉnh ầm ầm nện tới, lại vẫn không chút tác dụng.

- Ha ha!

Một tiếng cười giễu cợt đột nhiên vang lên, là giọng của Thiết Duệ:

- Nhãi ranh Nhân tộc, đừng uổng công, Man Thần Đỉnh này chính là bán Thần khí được Man Thần lão tổ của chúng ta năm đó luyện chế ra, ngươi còn muốn phá vỡ Man Thần Đỉnh? Nằm mơ đi!

- Hừ!

Lục Ly thu lại thần binh Long Đế, huyết trảo ngưng hiện, nhắm thẳng tường sắt hung hăng chộp tới, một lần tiếp một lần. Đáng tiếc mỗi lần chỉ có thể kéo ra một đạo tia lửa, khiến cho trên tường sắt lấp lánh phù văn thần bí, ngoài ra không còn có phản ứng nào nữa.

- Ha ha ha, vùng vẫy giãy chết!

Tiếng giễu cợt của Thiết Duệ lần nữa vang lên:

- Nhãi ranh Nhân tộc, đợi trở về Bắc Man đại lục, ta sẽ để cường giả trong tộc luyện hóa ngươi thành khôi lỗi, khiến ngươi biến thành cái xác không hồn, suốt đời suốt kiếp làm nô dịch cho Man tộc chúng ta, ha ha ha!

Tiếng cười của Thiết Duệ không ngừng vang vọng quanh quẩn trong Man Thần Đỉnh, hơn nữa thanh âm còn rất lớn, chấn cho màng nhĩ Lục Ly có chút nhói đau.

Hí hí!

Tiểu Bạch ngồi dưới sàn không khỏi khó chịu, nhe răng nhếch miệng kêu vài tiếng, thân thể nho nhỏ bay vọt lên, thoáng chốc liền dán trên nắp đỉnh, sau đó há miệng nhắm tới nắp đỉnh hung hăng cạp một miếng.

Chuyện khiến Lục Ly và Thiết Duệ vô cùng chấn kinh xảy ra.

Nắp đỉnh bán Thần khí Man Thần Đỉnh cứng rắn cỡ nào? Không ngờ lại bị Tiểu Bạch cắn xuống một miếng, sau đó miệng nhỏ tiếp tục gặm cắn mấy lần, nhẹ nhõm cắn ra một lỗ thủng nho nhỏ.

Xuy xuy!

Nháy mắt, nắp đỉnh sáng bừng quang mang vạn trượng, hồ quang điện lấp lánh, song rất nhanh quang mang lại ảm đạm xuống, càng lúc càng mờ.

- Hay lắm!

Tròng mắt Lục Ly trợn trừng, hai chân trùng trùng đạp mạnh xuống sàn, tung người bay vụt mà lên, vung nắm đấm nhắm thẳng nắp đỉnh oanh tới.

Oanh!

Nắp đỉnh bỗng chốc bị nện bay, chiếc đỉnh nhỏ cấp tốc biến lớn, Lục Ly như cuồng long bay vụt mà ra từ bên trong đỉnh.

Răng lợi Tiểu Bạch trước nay một mực rất sắc bén, là hàm răng sắc bén nhất mà Lục Ly từng gặp qua. Mệnh Luân tầng năm nó đều có thể nhẹ nhàng cắn nát, Lục Ly cảm thấy không có thứ gì là Tiểu Bạch không cắn nát được.

Nhưng không bao gồm bán Thần khí!

Bán Thần khí cứng rắn cỡ nào? Thậm chí huyết trảo của Lục Ly đều không thể lưu lại vết rách trên đó.

Thế mà hôm nay Tiểu Bạch lại làm được, mở ra một lỗ thủng trên bán Thần khí, Lục Ly không biết Tiểu Bạch làm bằng cách nào, lúc này cũng không nghĩ được nhiều như vậy.

Hắn bao lần trải qua huyết chiến sinh tử, tốc độ phản ứng cực nhanh, giữa lúc khẩn cấp như này làm sao có thời gian đi nghĩ mấy chuyện kia, cơ hội tốt như vậy há có thể không nắm chặt?

- Hưu!

Lục Ly như cuồng long lao vụt mà ra, vừa đi ra khỏi Man Thần Đỉnh, thần niệm lập tức quét tới bốn phía, đợi khi thăm dò được Thiết Duệ đang sửng sốt nhìn về phía này, thần niệm tức thì không chút do dự hóa thành đao nhọn cường đại, hung hăng đâm tới Hồn Đàm Thiết Duệ. Đồng thời thân hình hắn một phân thành hai, hai phân thành bốn, biến ra tổng cộng hơn sáu mươi tên Lục Ly, đồng loạt bay về phía Thiết Duệ.
Chương 723 Chết vinh không bằng sống nhục

Cấm chế Man Thần Đỉnh bị phá hư, không cách nào thu nhỏ, khôi phục lại nguyên dạng, cứ thế nằm chỏng chơ trên đất. Vừa nãy Thiết Duệ đang bưng lấy Man Thần đỉnh, lúc này lại kéo không được, cả người giật lui ra sau mấy bước.

Lục Ly bắn ra, hắn kinh hãi một lúc mới hồi thần được, lại chỉ thấy đao nhọn thần niệm của Lục Ly đã cắm vào trong linh hồn. Cảnh tượng đập vào trước mắt cũng là huyết trảo Lục Ly đang càng lúc càng phóng đại...

Không gian sinh hồn chìm trong hỗn loạn, sâu trong linh hồn còn truyền đến nguy cơ trí mạng, Thiết Duệ theo bản năng rống to:

- Đừng giết ta, ta đầu hàng, ta đầu hàng!

Man Thần Đỉnh là thủ đoạn mạnh nhất của Thiết Duệ, Man Thần Đỉnh đều bị phá, Thiết Duệ rất tự biết mình, nếu hắn còn không phản ứng kịp thời, một giây sau liền sẽ biến thành một cỗ thi thể.

Ánh mắt Lục Ly lạnh lẽo như băng, trên mặt không một tia cảm xúc, từng đạo thần niệm nối tiếp nhau tràn vào trong Hồn Đàm Thiết Duệ, huyết trảo hung hăng chộp tới.

Xuy xuy!

Sừng thú trên đỉnh đầu Thiết Duệ lấp lánh lôi quang, chẳng qua hắn không đi công kích Lục Ly, mà tuôn lôi điện vào trong đầu, ý đồ xoắn nát đao nhọn thần niệm Lục Ly đang xâm nhập bên trong, đồng thời bảo hộ não hải.

- Hừ!

Lục Ly vòng ra phía sau lưng Thiết Duệ, huyết trảo nhắm chuẩn phần lưng hung hăng chộp tới. Huyết trảo sắc bén cỡ nào? Thoáng chốc liền nhẹ nhàng đâm vào sau lưng Thiết Duệ, cắm thẳng đến trái tim đối phương, chỉ cần bóp nát tim Thiết Duệ, hắn liền chỉ có một đường chết.

- A!

Thiết Duệ hét ra một tiếng kêu thảm, lúc này Man tộc bốn phía mới kinh hãi hồi thần, ai nấy đều bị dọa cho mất mật. Thiết Duệ là vương tử Man tộc, là vương tử chí cao vô thượng của bọn họ, nếu Thiết Duệ chết rồi, bọn hắn nhất định cũng không sống nổi.

Vù vù!

Vô số Man tộc ùn ùn kéo đến, sừng thú trên đầu phát sáng, chuẩn bị bắn ra lôi điện, khoan nói đánh giết Lục Ly, chí ít cũng phải ngăn cản không cho Lục Ly đánh giết Thiết Duệ.

- Tất cả dừng tay!

Thiết Duệ bạo rống, không thể không nói hắn là người vô cùng thông minh. Nếu đám Man tộc này động thủ, hắn liền triệt để đi đứt. Lôi điện còn chưa bắn tới, tâm tạng hắn đã bị Lục Ly bóp nát.

Thời khắc sống còn, Thiết Duệ đảo mắt nhìn về phía Man Thần Đỉnh, khẽ chớp chớp mắt, rống to nói:

- Nhân tộc, đừng giết ta, ta tặng Man Thần Đỉnh cho ngươi! Chỉ cần ngươi không giết ta, ta có thể chữa lành Man Thần Đỉnh, sau đó nguyên vẹn đưa tặng cho ngươi!

- Ách?

Huyết trảo Lục Ly đã nắm lấy trái tim Thiết Duệ, chỉ cần khẽ bóp nhẹ một cái, trái tim liền sẽ nát vụn.

Hắn bị lời này của Thiết Duệ đánh động, đây chính là bán Thần khí. Nếu có thể được đến bán Thần khí này, chiến lực hắn sẽ đề thăng. Man Thần Đỉnh khủng bố thế nào hắn đã được kiến thức qua, sợ rằng Nhân Hoàng bình thường mà bị hút vào, kết cục cũng sẽ bị oanh sát.

Tròng mắt hắn chợt lóe, thần niệm một mực khóa chặt Thiết Duệ, nếu đối phương có nửa điểm dị động, hắn tuyệt đối sẽ lập tức bóp nát tâm tạng đối phương.

Suy nghĩ một lúc, hắn quát khẽ nói:

- Để tất cả Man tộc lui ra sau trăm dặm, không một ai được lưu lại!

Ánh mắt Thiết Duệ chớp qua một tia hỉ sắc, xem ra hành động vừa rồi làm rất kịp thời, nếu hắn dùng lôi điện đi tấn công Lục Ly, nếu không quát dừng không cho Man tộc công kích, lúc này hắn nhất định đã chết.

Lập tức hắn rống giận mấy tiếng, đám Man tộc kia thoáng ngần ngừ, song cuối cùng vẫn rút đi như thủy triều, không để lại một ai.

Thành ý được Thiết Duệ thể hiện rất đủ, hắn tứ chi phát đạt, đầu óc lại vô cùng thông minh, cũng vô cùng sợ chết. Sau lưng hắn vẫn đang

đổ máu, nhưng lại không hề để ý, thậm chí không dám có bất kỳ dị động nào, hắn trầm giọng nói:

- Được rồi, Nhân tộc, người của ta đã rút lui. Ta có thể đưa tặng bán Thần khí này cho ngươi, ta chỉ cầu mạng sống.

Lục Ly quét mắt nhìn lướt qua đỉnh tròn ở bên cạnh, nhìn nắp đỉnh bị Tiểu Bạch cắn ra một lỗ nhỏ, hắn cau mày nói:

- Bán Thần khí đã bị hủy, ngươi làm sao chữa lành được? Còn nữa ... Man Thần Đỉnh này là chí bảo của Ma tộc các ngươi, ngươi cam lòng đưa cho ta?

- Ha ha!

Trên mặt Thiết Duệ chớp qua vẻ cười khổ, nói:

- Ta chết rồi, chẳng phải Man Thần Đỉnh này cũng rơi vào tay ngươi, đám thủ hạ kia của ta đều không làm gì được. Nếu Man Thần Đỉnh đã nhất định rơi vào tay ngươi, vì sao ta không cầm thứ này đổi lấy mạng của mình? Bán Thần khí như này, Ma tộc chúng ta còn có mấy món, thất lạc một món, bản vương tử đi về cùng lắm chỉ bị phạt nặng, chứ không đến nỗi bị xử tử. Nhân tộc các ngươi có một câu rất hay, chết vinh không bằng sống nhục, còn sống mới có hy vọng, đúng không nào?

Lục Ly nghĩ nghĩ, lại không biết phải nói gì, tên Man tộc tứ chi phát đạt này không ngờ tâm tư còn tinh tế hơn cả Nhân tộc.

Lục Ly trầm ngâm thoáng chốc rồi hỏi tiếp:

- Sao ngươi chữa lành được Man Thần Đỉnh? Nếu có nửa câu dối trá, ngươi liền đi gặp lão tổ tông Man Thần của mình đi.

Thần niệm Lục Ly một mực khóa chặt Thiết Duệ, Thiết Duệ cũng vô cùng rõ ràng, chỉ cần mình nói sai nửa câu, hoặc có bất kỳ dị động nào, liền thật sẽ được đi gặp Man Thần.

Hắn hít một hơi thật sâu, nói:

- Nếu là thân Man Thần Đỉnh bị phá hư, đừng nói ta, dù có là phụ hoàng ta, Man Thần đương nhiệm đều đừng hòng chữa lành được. May mà giờ chỉ là hư hại nắp đỉnh, ta có thể phục hồi được, trên người ta có mang vật liệu phục hồi, dùng lôi điện tôi luyện một ngày là xong.

- Chẳng qua!

Thiết Duệ thoáng ngừng một lát rồi nói:

- Khôi phục Man Thần Đỉnh không vấn đề, nhưng ta muốn ngươi lập xuống Đấu Thiên huyết thệ, chỉ cần ta phục hồi Man Thần Đỉnh cho ngươi, ngươi liền không thể giết hại ta. Bản vương tử cũng cam đoan, sau này sẽ không bước ra Man Thần đại bản doanh nửa bước, đợi thời gian nửa năm vừa đến, lập tức dẫn người quay về Bắc Man đại địa.

Đấu Thiên huyết thệ, đó là lời thề trang trọng nhất ở Đấu Thiên Giới, có ý nghĩa cực lớn đối với Nhân tộc. Lời này này không thể tùy tiện lập ra, nếu vi phạm, sẽ bị Đấu Thiên Đại Đế hạ xuống thần phạt, thoáng chốc liền hóa thành tro bụi.
Chương 724 Không cách nào luyện hóa

Giết Thiết Duệ hay không đều không sao cả, nếu có thể được đến Man Thần Đỉnh hoàn chỉnh, buông tha cho Thiết Duệ không phải là điều không thể. Lục Ly chỉ sợ đây là âm mưu của Thiết Duệ, dù sao tên Man tộc này cũng thông minh và âm hiểm hơn xa Nhân tộc bình thường.

Hắn trầm ngâm một lát mới nói:

- Ngươi trước giải trừ liên hệ tinh thần với Man Thần Đỉnh, để ta luyện hóa Man Thần Đỉnh đã. Đồng thời địa điểm ngươi phục hồi nắp đỉnh phải cách chỗ này trăm dặm, phương viên trăm dặm không được có Man tộc. Còn nữa... Ta sẽ để Tiểu Bạch chui vào trong người ngươi, nếu ngươi có bất kỳ dị động nào, Tiểu Bạch sẽ lập tức bóp nát tâm tạng ngươi, ngươi đồng ý, ta mới có thể tha mạng cho ngươi.

Tròng mắt Thiết Duệ thoáng lấp lánh, cắn răng nói:

- Thành giao!

Ấn ký tinh thần trong Man Thần Đỉnh tan biến, Lục Ly tiện tay thu lại thân đỉnh để Tiểu Bạch thuận theo tay hắn chui vào, tiềm phục phía dưới tâm tạng Thiết Duệ.

Để Tiểu Bạch chui vào là bởi vì Tiểu Bạch không sợ lôi điện. Dù Thiết Duệ dùng lôi điện đánh lén, Tiểu Bạch vẫn có thể nhẹ nhõm chống chọi được, sau đó cắn vụn tâm tạng Thiết Duệ.

Hơn nữa, Lục Ly ở ngay sát bên cạnh, thần niệm một mực khóa chặt Thiết Duệ, nếu Thiết Duệ có dị động, Lục Ly cũng có thể tấn công đánh giết Thiết Duệ.

Thiết Duệ nuốt vào một viên đan dược, để vết thương ngừng chảy máu, sau đó thành thành thật thật cầm lấy nắp đỉnh đi theo Lục Ly tiến về nơi xa.

Nơi này cách đại bản doanh Man tộc quá gần, Lục Ly sợ Thiết Duệ giở trò, bởi thế phải đi ra cách đại bản doanh xa thêm chút nữa. Hắn để Thiết Duệ đi ở phía trước, hắn theo sau lưng, thần niệm thời thời khắc khắc khóa chặt đối phương.

Lại đi hơn mười dặm, gặp được một đám Man tộc, chẳng qua không đợi Lục Ly nói chuyện, Thiết Duệ đã lập tức lệnh cho đám Man tộc lui lại. Bên dưới tâm tạng hắn còn đang có một con thú nhỏ trông chừng, sao hắn dám làm loạn? Con thú nhỏ kia ngay cả Man Thần Đỉnh đều có thể cắn thủng, tâm tạng hắn thì đã là gì?

Tiến vào trong một sơn cốc nhỏ, Lục Ly thấy đi vậy đã đủ, liền để Thiết Duệ bắt đầu hàn lại nắp đỉnh. Thiết Duệ rất thành thật, từ trong Không Gian Giới Chỉ lấy ra một ít khoáng thạch màu đen kỳ dị, sau đó phóng thích lôi điện, bắt đầu hàn gắn nắp đỉnh.

- Hả?!

Lúc Thiết Duệ phóng thích lôi điện, Lục Ly thoáng có chút căng thẳng, dù sao Tiểu Bạch cũng đang ở trong người hắn, vạn nhất hắn dùng âm mưu quỷ kế nào đó tấn công Tiểu Bạch thì sao?

Cũng may Thiết Duệ không làm loạn, một lòng một dạ tập trung hàn gắn nắp đỉnh, dùng lôi điện hòa tan khoáng thạch, từng chút từng chút đi hàn gắn lại lỗ thủng trên nắp đỉnh.

Thời gian từ từ trôi qua, Lục Ly lại không có nửa giây buông xuống cảnh giác, thần niệm thời thời khắc khắc khóa chặt Thiết Duệ, tùy thời có thể xâm nhập vào trong Hồn Đàm Thiết Duệ.

Nửa ngày, lỗ thủng trên nắp đỉnh đã được lấp đi phân nửa, Thiết Duệ không thấy có bất kỳ dị động nào, vẫn cứ một mực hàn gắn nắp đỉnh. Bốn phía cũng rất yên tĩnh, không có Man tộc nào dám tới gần.

Một ngày sau!

Toàn bộ lỗ thủng trên nắp đỉnh được lấp đầy, Thiết Duệ lại vẫn không dừng lại, tiếp tục phóng thích lôi điện tôi luyện. Qua hai ba canh giờ, nắp đỉnh lóe lên quang mang, hắc quang không ngừng lấp lánh, lúc này Thiết Duệ mới ngước mắt lên nói:

- Được rồi, nắp đỉnh đã phục hồi xong, ngươi chỉ cần luyện hóa nắp đỉnh và thân đỉnh, bán Thần khí này sẽ là của ngươi.

Lục Ly khẽ gật đầu, mở miệng nói:

- Ném nắp đỉnh qua đây!

Thiết Duệ lắc đầu nói:

- Ngươi phải thề trước, nếu không ta tình nguyện hủy đi nắp đỉnh này.

Thề thì đơn giản, Lục Ly dựa theo yêu cầu từ Thiết Duệ, trang trọng lập xuống Đấu Thiên huyết thệ. Nội dung lời thề lại được Lục Ly nói rất cẩn thận, ý là trong tiểu chiến trường lần này sẽ tha cho Thiết Duệ một mạng, nhưng không có nghĩa sau này sẽ vĩnh viễn không đánh giết Thiết Duệ. Thiết Duệ nghe xong mới thở dài một hơi, đứng dậy ném nắp đỉnh cho Lục Ly.

Lục Ly tiếp lấy nắp đỉnh, thần niệm đảo qua, xác định trên đó đã không còn ấn ký tinh thần của Thiết Duệ mới gật đầu hài lòng nói:

- Được rồi, ngươi có thể đi, ta nói lời giữ lời, lần này tha ngươi một mạng! Tiểu Bạch, đi ra!

Hưu!

Vết thương sau lưng Thiết Duệ đã kết sẹo, lúc này lại bị Tiểu Bạch lần nữa móc ra một lỗ máu, Tiểu Bạch bay vụt trở về. Thiết Duệ nhe răng nhếch miệng kêu lên một tiếng đau đớn, nói:

- Nhân tộc, lần này tính là Thiết Duệ ta bại, sau khi trở về ta nhất định nỗ lực tu luyện, lần sau gặp lại ở Thí Ma chiến trường, Thiết Duệ ta tất giết ngươi!

- Ha ha ha!

Lục Ly bật cười ha hả, phóng thích Mệnh Luân bay về nơi xa, chỉ để lại một câu:

- Tiểu man tử, lần sau lại mang bán Thần khí đến cho ta, ta vẫn sẽ hội tha ngươi một mạng.

-

- Lục Ly đã đi xa, nét mặt Thiết Duệ dần trở nên âm trầm, phẫn nộ vung nắm đấm lên, san bằng mỏm đá xung quanh thành bình địa.

Chẳng qua lát sau hắn lại cười lạnh, nói:

- Tên Nhân tộc ngớ ngẩn, Man Thần Đỉnh thế này là do Man Thần lão tổ của chúng ta đích thân luyện chế, dù bị ngươi đoạt đi thì đã sao? Không phải Man tộc chúng ta, căn bản không cách nào luyện hóa, ngươi có cầm đi thì cũng chỉ là một đống sắt vụn.

...

Hô hô!

Lục Ly mang theo Tiểu Bạch toàn tốc bay nhanh, nửa đường gặp được mấy tên Man tộc, những tên Man tộc kia vừa thấy hắn lập tức trốn đi, căn bản không dám dừng lại giao thủ.

Lục Ly cũng không để ý, cứ thế phi hành suốt nửa canh giờ mới tiến vào trong một sơn động, miệng thở dốc hổn hển. Trên mặt vừa chất đầy hưng phấn, lại vừa có chút mỏi mệt, mấy ngày này hắn cảm giác cứ như vừa dạo một vòng quanh Quỷ Môn Quan.

Bảy ngày bảy đêm bị nhốt đó, áp lực trút lên người hắn là rất lớn, thiếu chút thì tinh thần sụp đổ. Không ngờ nhờ có Tiểu Bạch mà tìm ra được đường sống, còn chiếm được bán Thần khí Man Thần Đỉnh.

- Tiểu Bạch, lần này phải cám ơn ngươi!

Lục Ly đón Tiểu Bạch từ trên vai xuống, đặt ở trong tay, nhìn làn da cháy đen của nó, cảm khái nói:

- Tiểu Bạch, ngươi thật lợi hại, không ngờ có thể cắn thủng bán Thần khí!

Hí hí
Chương 725 Tiểu Bạch lần nữa lập công

Tiểu Bạch kiêu ngạo ngóc đầu lên, trong mắt đầy vẻ khinh thường, tựa hồ đang im ắng nói đấy là chỉ là chuyện nhỏ, không đáng để nhắc tới.

Lục Ly trầm ngâm thoáng chốc mới hỏi dò:

- Tiểu Bạch, có phải ngươi luyện hóa thần lực, nhờ đó phòng ngự mới cường đại như vậy? Răng lợi ngươi sắc bén cũng là có liên quan đến thần lực?

Đầu Tiểu Bạch rủ xuống, tựa hồ đang tự hỏi, lát sau nó khẽ gật đầu, tiếp đó lại lắc đầu, làm cho Lục Ly rất là mơ hồ.

Hắn nghĩ nghĩ bèn thử hỏi:

- Có liên quan đến thần lực, cũng có liên quan đến những lôi điện kia?

Tiểu Bạch lập tức gật đầu như gà mổ thóc, Lục Ly ẩn ẩn có chút hiểu ra. Tiểu Bạch biến thành lợi hại như vậy, xem ra là có liên quan đến bảy ngày bảy đêm rèn luyện trong lôi điện, đương nhiên thần lực cũng đóng vai trò rất lớn.

Thần lực và lôi điện tôi luyện giúp cho chiến lực Tiểu Bạch được đến bước nhảy vọt về chất. Có thể cắn thủng bán Thần khí, răng lợi Tiểu Bạch phải sắc bén cỡ nào? Lục Ly thực sự không cách nào tưởng tượng...

- Man Thần đỉnh!

Lục Ly ngồi nghỉ một hồi, đợi tinh thần khôi phục phần nào, hắn tìm đến một nơi tương đối rộng lớn bằng phẳng trong sơn động, lấy ra Man Thần đỉnh lập tức bắt tay luyện hóa. Trước kia hắn vốn định luyện hóa thân đỉnh trước, đến sau sợ bị Thiết Duệ đánh lén mới một mực không dám động, chỉ tạm thời thu vào trong Không Gian Giới Chỉ.

Hắn lại lấy ra nắp đỉnh, hợp nắp đỉnh và thân đỉnh vào làm một, lật xem mấy lượt, sau đó hai tay đặt lên trên thân đỉnh, chậm rãi quán chú Huyền lực, bắt tay vào luyện hóa Man Thần Đỉnh.

Ông!

Huyền lực vừa quán chú đi vào, toàn bộ Man Thần đỉnh bỗng chốc sáng lên hắc quang nhỏ yếu, tinh thần Lục Ly khẽ rung, vội vàng tiếp tục quán chú Huyền lực.

Nhưng mà...

Lục Ly quán chú nguyên suốt một canh giờ, Man Thần Đỉnh lại vẫn chỉ tán phát ra hắc quang nhỏ yếu, ngoài ra không còn bất kỳ phản ứng nào khác.

- Tình hình thế nào?

Lục Ly ngừng quán chú Huyền lực, với luyện hóa Huyền khí bình thường, sau khi quán chú Huyền lực, Huyền khí sẽ dần dần có phản ứng. Dù bán Thần khí này rất khó luyện hóa, nhưng theo lý mà nói thì cũng sẽ chậm rãi có một ít phản ứng mới đúng? Vì sao luyện hóa suốt một canh giờ mà chẳng thấy có biến chuyển gì?

Hắn nghĩ một lúc lâu mà vẫn không thông, tinh thần lại mỏi mệt quá độ, thế là dứt khoát mặc kệ, tiến vào trong góc sâu sơn động, để Tiểu Bạch thủ hộ, từ từ chìm vào giấc ngủ say.

Một giấc này ngủ nguyên suốt một ngày một đêm, cuối cùng bị tiếng bước chân đánh thức, tiếng bước chân kia rất là nặng nề, rõ ràng là có Man tộc đi ngang qua phụ cận.

Lục Ly thần thanh khí sảng, uống chút nước, ăn ít đồ ăn. Phát hiện Tiểu Bạch đang ngủ say gần đó, hắn thu Tiểu Bạch vào trong tay áo, sau đó tung người chạy vội mà đi, tìm tới bình địa trong sơn cốc, lấy ra Man Thần Đỉnh tiếp tục luyện hóa.

Chừng nửa ngày sau!

Lục Ly mở mắt, thần sắc hết sức khó coi.

Hắn đã xác định mình không cách nào luyện hóa Man Thần đỉnh, hắn bị Thiết Duệ lừa. Thế là đằng đằng sát khí đứng bật dậy, thu lại Man Thần đỉnh, xông ra sơn động, bắn thẳng về phía đại bản doanh Man tộc.

Thiết Duệ đã dám lừa hắn, hắn đương nhiên sẽ không khách khí, chuẩn bị đi đòi một câu trả lời thỏa đáng. Nếu không vừa lòng, hắn không tiếc huyết tẩy Man tộc thêm một lần.

Đại bản doanh Man tộc.

Lúc thấy Lục Ly đứng ở bên ngoài, rất nhiều Man tộc thiếu chút bật khóc. Thiết Duệ lại chẳng hề có chút bất ngờ, bởi vì hắn biết Lục Ly sau khi không luyện hóa được Man Thần Đỉnh nhất định sẽ quay trở lại.

Chẳng qua hắn ngụy trang rất khá, nét mặt đầy vẻ giận dữ, quát khẽ nói:

- Nhân tộc, ngươi đừng quá đáng, ngươi đã đoạt đi Man Thần Đỉnh của ta, ta cũng đã lệnh tộc nhân không được đi ra, ngươi lại tới làm gì?

Thần sắc Lục Ly lạnh như băng, đứng ở bên ngoài đại bản doanh nói vọng vào:

- Thiết Duệ, vì sao ta quay lại ngươi là ngươi rõ ràng nhất. Ngươi dám lừa ta? Có tin ta đánh chết hết sạch Man tộc? Có tin ta để Tiểu Bạch gặm ra một lỗ trên đầu ngươi? Ta lập huyết thệ không thể giết ngươi, nhưng không có nghĩa là Tiểu Bạch không thể giết ngươi!

Hí hí

Tiểu Bạch chui ra từ trong tay áo Lục Ly, trong mắt nhỏ chất đầy hàn khí, khiến Thiết Duệ nhìn mà toàn thân phát lạnh.

Thiết Duệ nghĩ nghĩ, lập tức nói:

- Nhân tộc, ta không lừa ngươi, ngươi đừng làm loạn, có gì từ từ nói.

Lục Ly lạnh lùng hỏi:

- Ta không luyện hóa được Man Thần Đỉnh, có phải là ngươi giở trò quỷ?

- Ta có thể giở trò quỷ gì?

Thần sắc Thiết Duệ đầy vẻ u oán, sau đó nghĩ nghĩ mới như chợt tỉnh ra, nói:

- Đúng rồi, Nhân tộc. Man Thần Đỉnh này là do lão tổ tông Man Thần chúng ta dùng Cửu Thiên Thần Lôi luyện chế mà thành, bởi thế muốn luyện hóa cần phải có lực lượng lôi điện. Lúc luyện hóa chúng ta đều phải quán chú lực lượng lôi điện vào trong, ngươi không cách nào luyện hóa... chắc là vì không có lực lượng lôi điện, ngươi nghĩ cách cảm ngộ một áo nghĩa hệ lôi điện thử xem, không chừng sẽ có thể luyện hóa.

Lần này Thiết Duệ không lừa dối, bởi vì hắn sợ Tiểu Bạch. Con thú nhỏ này không sợ lôi điện, thần lôi đều oanh không chết, có thể thấy được năng lực phòng ngự khủng bố cỡ nào. Hàm răng của nó có thể cắn thủng bán Thần khí, nếu bị nó cắn trên người mấy nhát, sợ rằng chẳng mấy chốc liền đi đứt.

Luyện hóa Man Thần Đỉnh quả thực cần phải có cả Huyền lực và lôi điện chi lực, hắn đã chỉ rõ phương pháp, nếu Lục Ly có thể cảm ngộ áo nghĩa hệ lôi điện, vậy hắn liền hết cách.

Chẳng qua!

Áo nghĩa là thứ dẽ dàng cảm ngộ vậy ư? Càng đừng nói tới muốn cảm ngộ áo nghĩa hệ gì liền cảm ngộ cảm ngộ áo nghĩa hệ gì, chỉ cần Lục Ly không cách nào cảm ngộ áo nghĩa hệ lôi điện, vậy liền tuyệt đối không luyện hóa được Man Thần Đỉnh.

Lục Ly nhìn chằm chằm vào tròng mắt Thiết Duệ, xác định hắn không nói dối mới trùng trùng hừ lạnh nói:

- Ta sẽ nghĩ cách làm ra lực lượng lôi điện, nếu vẫn không cách nào luyện hóa, ta nhất định sẽ để Tiểu Bạch giết ngươi.

Hưu!

Nói xong Lục Ly vác theo chiến đao quay người rời đi, phía sau Man tộc lập tức lải nhải chửi ầm lên.

Advertisement
';
Advertisement