Long Đế Bất Diệt - Lục Ly (FULL) - Bản dịch chuẩn

Chương 696 Thần niệm kim châm

Đừng nói một tiểu cô nương mười mấy tuổi, dù là có lão thái bà sống gần hết đời người đều không có được lòng dạ như thế?

Lục Ly mới chỉ gặp qua một người có được lòng dạ sâu như thế, chính là đường huynh của hắn, Lục Toan. Hai người này chắc là Thái Sơn sụp xuống trước mặt đều sẽ không biến sắc?

Quả thật hoàn toàn xứng đáng với danh xưng đệ nhất mỹ nhân!

Lục Ly tự than không bằng, trong lòng lại càng thêm đề phòng đối với Cơ Mộng Điềm, ngày sau nhất định phải cẩn thận với nữ tử này, bằng không bị nàng lừa chết lúc nào mà vẫn không biết.

- Nơi đây vừa phát sinh chiến đấu, sợ là sẽ dẫn tới dị tộc xung quanh để ý, chúng ta vẫn nên rời đi trước thì hơn.

Cơ Mộng Điềm nhìn quanh bốn phía một lượt, từ tốn nói.

Nàng nói xong, tất cả mọi người đều bất giác chuẩn bị rút lui, thậm chí đám người Khương Hỗ đều vô thức nghe theo lệnh của nàng, tựa hồ nữ tử này có được một loại khí chất lãnh tụ vô hình, có thể khiến người tin phục.

Sắc mặt Khương Khinh Linh thoáng chốc trầm xuống, Lục Ly khẽ quay sang lắc đầu. Trước đó Lục Ly còn muốn tránh ra Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ, nhưng giờ hắn lại không muốn đi.

Bởi vì Cơ Mộng Điềm quá nguy hiểm, Lục Ly và Khương Khinh Linh đi theo bên cạnh liền có thể giám thị nhất cử nhất động của nàng, không đến mức bị nàng lừa. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, Cơ Mộng Điềm không khả năng quang minh chính đại đánh giết hai người được.

Trong lòng Lục Ly đã giả định Cơ Mộng Điềm thành địch nhân, một địch nhân mà hiện tại hắn chọc không nổi, một địch nhân sớm muộn cũng sẽ đứng ở phía đối lập với mình.

Bởi thế Lục Ly muốn đi cùng nàng, muốn quan sát thêm về thủ đoạn của nàng, hiểu rõ thêm về nàng, như vậy mới có thể tìm thấy khuyết điểm và sơ hở, sau này đến lúc thực sự trở mặt đối địch, cũng không đến mức bó tay hết cách.

Cả đám nhanh chóng tiến tới, địa thế nơi này tương đối kì dị, không thích hợp đại bộ đội hành quân, nhân số hai bên cộng lại đã quá bốn mươi lăm người, bởi thế đội ngũ khó mà tránh khỏi bị kéo dài.

Lục Ly và Khương Khinh Linh đi cùng với nhau, chúng nhân không ai phóng thích Bản Mệnh Châu hay Mệnh Luân, hoàn toàn dựa vào hai bắp chân đi đường, như vậy mới càng thoải mái.

Điệp Phi Vũ dẫn theo mấy người đi ở tuyến đầu, có thể nói Điệp Phi Vũ là một khiên thịt siêu cấp, Tiểu Cường đánh mãi không chết. Cơ Mộng Điềm thì đi ở chính giữa, tựa như đại nguyên soái nằm ở trung tâm, trù tính toàn cục, còn đám người Lục Ly lại đi ở mặt sau cùng.

Bôn tẩu hơn một canh giờ, phía trước lại gặp phải dị tộc, hơn nữa số lượng còn không ít, toàn là Man tộc, nhân số chừng mười mấy tên.

Cơ Mộng Điềm hạ lệnh vây giết, vẫn cứ là Điệp Phi Vũ đi trước hấp dẫn Man tộc, Cơ Mộng Điềm phái người lặng lẽ vu hồi bọc đánh, phòng ngừa Man tộc thoát đi.

Chẳng qua lần này Cơ Mộng Điềm không đích thân ra tay, nàng như một con hồ điệp xinh xắn nhẹ nhàng đi tới, đứng ở trước mặt Lục Ly Khương Khinh Linh, mỉm cười nói:

- Khương tiểu thư, Lục công tử, vừa rồi Mộng Điềm vận dụng Huyền khí giết địch, nguyên khí hơi có chút thương tổn. Lần này không biết liệu có thể mời hai vị ra tay, chém giết đám Man tộc kia?

Ngữ khí Cơ Mộng Điềm rất là bình thản, nhưng nghe vào trong tai Khương Khinh Linh lại chói tai dị thường, nàng gần như không chút do dự, lập tức mở miệng nói:

- Được thôi, lần này Cơ tiểu thư đứng đây xem, để chúng ta đi ra giết địch.

Lục Ly khẽ thở dài, biết khó mà thoái thác được, lần này không ra tay lần sau Cơ Mộng Điềm nhất định sẽ buộc bọn hắn ra tay.

Bụng dưới hắn lóe lên Mệnh Luân, quay sang Khương Khinh Linh vẫy vẫy tay, kẻ sau bay vọt lên, sau đó Lục Ly điều khiển Mệnh Luân hóa thành một đạo hồng quang phá không mà đi.

Cơ Mộng Điềm đưa mắt nhìn theo bóng lưng Lục Ly, khóe miệng thoáng nhếch lên ý cười nhàn nhạt, như một đóa mẫu đơn hé mở, đẹp đến nao lòng, khiến cho đám người Khương Hỗ đứng gần đó hít thở không thông.

Lục Ly và Khương Khinh Linh bay tới, Khương Khinh Linh không phóng thích Bản Mệnh Châu mà đứng trên Mệnh Luân của Lục Ly, điều này khiến cho rất nhiều người Luân Hồi Cung Bách Hoa Các nghi hoặc khó hiểu.

Mệnh Luân chỉ là tầng bốn, tốc độ có thể nhanh được đến đâu? Bản Mệnh Châu lại là tiêu chí của Quân Hầu Cảnh, là thứ cường đại hơn Mệnh Luân nguyên một cấp bậc lớn.

Rất nhanh hai người đã tới gần chiến trường, Điệp Phi Vũ thấy hai người bay đến, thần sắc không khỏi lộ ra vẻ hiếu kì, ánh mắt khóa chặt Lục Ly, chờ đợi Lục Ly ra tay.

Ông!

Lục Ly ra tay, thân hình lóe lên bạch quang, tiếp đó phân ra vô số phân thân, không chỉ phân thân chính hắn, mà Khương Khinh Linh ở bên cạnh cũng được mô phỏng ra hơn sáu mươi người. Hơn sáu mươi chiếc Mệnh Luân mang theo hơn sáu mươi tên Lục Ly và Khương Khinh Linh bay loạn ra khắp người, khiến người nhìn mà hoa cả mắt.

- A...?

Trên mặt Điệp Phi Vũ chất đầy vẻ kinh kỳ, lập tức thả ra thần niệm dò xét, kết quả lại không cách nào tìm được chân thân, vẻ kinh hãi trong mắt nàng càng lúc càng đậm.

- Dưới thịnh danh không có hư sĩ.

Ý cười nơi khóe miệng Cơ Mộng Điềm càng nồng nặc mấy phần, Lục Ly không khiến nàng thất vọng, chỉ bằng mỗi phân thân thần kỹ liền đã rung động toàn trường. Thứ này tuyệt đối là áo nghĩa, không có huyền kỹ hay bí thuật nào có khả năng cường đại được như thế.

Hưu

Khương Khinh Linh cũng động, thả ra vô số Phệ Hồn Ma Điệp, chấn nhiếp từng tên Man tộc, sau đó phóng thích Bản Mệnh Châu hung hăng nện lên đầu đám Man tộc kia.

Ầm ầm ầm ầm!

Bản Mệnh Châu đánh văng từng tên Man tộc, năng lực phòng ngự của Man tộc cường đại dị thường, bị Bản Mệnh Châu hung hăng đụng phải như thế mà chỉ đầu rơi máu chảy, lại không thấy cảnh óc bay tứ tung, chết thảm đương trường.

Đương nhiên, Khương Khinh Linh lại cấp tốc thả ra Phệ Hồn Ma Điệp, sau đó lần nữa dùng Bản Mệnh Châu va chạm mấy lần, đầu Man tộc liền nở hoa, chết đến không thể lại chết.

Điệp Phi Vũ và Cơ Mộng Điềm thấy một mực là Khương Khinh Linh động thủ, Lục Ly chỉ thả ra phân thân mê hoặc Man tộc, lại không hề có ý định ra tay, trong lòng không khỏi có chút thất vọng.
Chương 697 Thần niệm kim châm 2

Các nàng đều rất quen thuộc Phệ Hồn Ma Điệp của Khương gia, thứ các nàng muốn nhìn không phải biểu diễn từ Khương Khinh Linh, mà là thủ đoạn đặc biệt của Lục Ly.

Chỉ là Lục Ly không dùng tới thủ đoạn khác, các nàng lại có thể làm sao? Chẳng lẽ cường hành bắt Lục Ly thi triển thần thông mới?

Rất nhanh, chỉ trong thời gian một né hương, mười mấy tên Man tộc đã bị chém giết mất bảy tám tên. Điệp Phi Vũ đều lui ngược về, đứng ở bên cạnh Cơ Mộng Điềm, trên mặt rõ ràng không giấu được thất vọng.

Thần sắc Cơ Mộng Điềm lại không có biến chuyển gì quá lớn, tiếp tục nhìn chằm chằm Lục Ly, lát sau ánh mắt nàng đột nhiên sáng lên, nét mặt Điệp Phi Vũ cũng chớp qua một tia kinh ngạc.

Bởi vì lúc Khương Khinh Linh nện bay một tên Man tộc, tên Man tộc kia biết mình tất chết không nghi ngờ, sừng trâu trên đầu chợt lấp lánh quang mang, bắn ra hai đạo lôi điện màu đen. Mấy tên Man tộc còn lại cũng đồng thời phóng thích lôi điện bắn về phía bản tôn Lục Ly.

Lục Ly đã từng bị lôi điện này đánh trúng, tự nhiên không dám lấy thân mạo hiểm, bởi thế Mệnh Luân dưới chân hắn xoay tròn, tốc độ đạt đến cực hạn. Hóa thành một đạo ngân quang mang theo Khương Khinh Linh bay mất, tránh thoát khỏi lôi điện tập kích.

- Tốc độ nhanh quá, thế này hẳn đã siêu quá Nhân Hoàng sơ kỳ? Không lẽ là áo nghĩa thất phẩm bát phẩm?

Miệng nhỏ Điệp Phi Vũ há hốc, nhịn không được kinh hô.

Cơ Mộng Điềm khẽ gật đầu, lẩm bẩm nói:

- Con trai Lục Nhân Hoàng quả nhiên bất phàm, khó trách Thái Thượng trưởng lão Lục gia liều mạng đắc tội Lục Chính Đàn cũng phải bảo vệ hắn, khó trách cô nàng Khương Khinh Linh kia lại thích hắn đến vậy, khó trách Lục Toan xem hắn là bình sinh đại địch, khó trách Tống Kỳ lại chết ở Bắc Mạc...

Lục Ly chỉ mới biểu hiện ra hai loại thủ đoạn, nhưng hai loại thủ đoạn này đều ẩn chứa áo nghĩa. Lục Ly xuất thân bần hàn, trước mười lăm tuổi còn chưa phải là giả, thế mà vẻn vẹn chỉ sau thời gian hơn hai năm, lại đã cảm ngộ hai loại áo nghĩa, thiên tư như thế, khiến Cơ Mộng Điềm không khỏi sợ hãi tán thán.

Cơ Mộng Điềm tin tưởng Lục Ly còn có thủ đoạn khác, chỉ là không muốn tung ra trước mắt các nàng thôi. Nàng cũng không vội, còn nhiều thời gian, kiểu gì mà chẳng có dịp.

Lát sau, tất cả Man tộc đều bị giết, Lục Ly và Khương Khinh Linh bay vụt trở về. Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ dẫn người đi ra nghênh đón, trên mặt Điệp Phi Vũ hiện đầy vẻ sùng bái, tròng mắt sáng rực nói:

- Khinh Linh tỷ tỷ thật là lợi hại, thủ đoạn của Lục công tử cũng rất thần kỳ, Phi Vũ bái phục.

Cơ Mộng Điềm khẽ gật đầu tiếp lời:

- Khương tiểu thư không hổ là thiên kiêu tương lai, ngày sau nhất định có thể ngạo thị quần hùng, sừng sững trên đỉnh Trung Châu, thủ đoạn của Lục công tử cũng khiến Mộng Điềm được một phen đại khai nhãn giới.

Đầu Khương Khinh Linh thoáng hếch lên, vẻ mặt rất là kiêu ngạo. Lục Ly lại chỉ khẽ cười không nói. Thấy vậy Cơ Mộng Điềm bèn khua tay:

- Chúng ta trước rời khỏi chỗ này cái đã.

Chúng nhân tiếp tục đi tới, tránh miễn cho bị dị tộc vây giết. Lại đi hai canh giờ, bọn họ lần nữa gặp được dị tộc, còn là Vu tộc mà đám người Lục Ly trước giờ chưa từng chạm mặt qua.

Cũng may phía Vu tộc chỉ có hai tên, toàn thân đều che phủ trong áo bào đen, chỉ có thể thấy được hai tròng mắt màu xanh lấp lóe. Vừa nhìn thấy có Nhân tộc, hai tên Vu tộc lập tức vẩy bộ phấn bảy màu lên không trung, màn sương bảy màu thoáng chốc liền bao phủ phương viên trăm thước. Hai tên Vu tộc nhân đó tan biến ngay trong tầm mắt chúng nhân, thần niệm đều không dò xét ra được.

Cơ Mộng Điềm xuất thủ, tế ra bán Thần khí, nhẹ nhàng quất chết hai tên Vu tộc kia, căn bản không cần đám người Lục Ly ra tay.

- Độc và cổ của Vu tộc rất lợi hại, tuyệt đối không nên cận thân, phòng ngự của Vu tộc tương đối yếu, có thể từ cự ly xa đánh giết bọn hắn.

Cơ Mộng Điềm giải thích, sau đó hạ lệnh cho mọi người tiếp tục di chuyển, đi tới tìm kiếm dị tộc. Cứ vậy hành tẩu một ngày một đêm, chúng nhân gặp được bảy tám đội dị tộc, tổng cộng ước chừng hơn trăm tên. Mỗi lần hoặc là Cơ Mộng Điềm ra tay, hoặc là Lục Ly và Khương Khinh Linh ra tay, nhẹ nhàng chém giết tất cả dị tộc.

Sau một ngày một đêm, đội ngũ tìm đến một sơn cốc kín đáo, trong sơn cốc còn có một đầm nước nhỏ. Cơ Mộng Điềm Khương Khinh Linh và đám nữ tử vừa nhìn thấy đầm nước kia lập tức hạ lệnh hạ trại nghỉ ngơi, nữ nhân trời sinh thích sạch sẽ, có nơi nghỉ chân tốt như thế tốt làm sao có thể lỡ qua.

- Mang tên Ma tộc kia, đi theo ta!

Lục Ly tìm đến Khương Hỗ, sau đó dẫn tên tù binh Ma tộc ra bên ngoài sơn cốc. Nhìn tình hình thì có vẻ đám người Cơ Mộng Điềm muốn ở lại đây nghỉ ngơi nửa ngày, Lục Ly vừa khéo mượn cơ hội này đi mò mẫm một phen về phương thức công kích linh hồn.

Công kích linh hồn mà chỉ dựa vào chính mình tự thân tìm tòi thì rất khó có được tiến bộ, nếu lấy bản thân làm thí nghiệm, thậm chí rất dễ dẫn đến tử vong, bởi vậy trước kia Lục Ly mới dặn đi dặn lại đừng giết tên Ma tộc này.

Đi ra ngoài sơn cốc, tìm tới một nơi kín đáo hẻo lánh, Lục Ly để Khương Hỗ chú ý tới tên Ma tộc, một khi có dị động lập tức đánh ngất.

Tiếp sau Lục Ly ngồi xếp bằng cách mặt tên Ma tộc chừng mười thước, chậm rãi thả ra thần niệm, hóa thành một mũi nhọn tiến vào trong đầu đối phương.

Trong đầu Ma tộc cũng có Hồn Đàm, lúc mũi nhọn thần niệm Lục Ly tiến vào Hồn Đàm Ma tộc, Ma tộc đang trong hôn mê lập tức bị đau nhói bừng tỉnh, phát ra một tiếng kêu thảm, đồng thời co giật kịch liệt.

Ầm!

Khương Hỗ ở sát ngay bên cạnh, trong tay xách theo một chiếc côn sắt, lập tức vung lên hung hăng nện tới sau gáy Ma tộc, lần nữa đánh ngất nó đi. Tiếp đó lại nhét vào miệng Ma tộc một viên đan dược chữa thương, miễn cho nó chết đi.

Hưu!

Võ giả Luân Hồi Cung ngồi chờ gần đấy bị kinh động, âm thầm tiềm hành tới, sau khi thấy là Lục Ly và Khương Hỗ, tưởng rằng hai người đang tra tấn Ma tộc, bèn cười cười rút đi.
Chương 698 Cẩn thận

- Chỉ có một mũi nhọn thần niệm, nếu địch nhân nắm trong tay thủ đoạn phòng ngự linh hồn, vậy thì rất dễ ngăn cản. Chỉ là thần niệm của ta không đủ cường đại, chỉ có thể ngưng tụ một mũi nhọn mà thôi.

Lục Ly sa vào trầm tư, lát sau trong đầu đột ngột bật ra một ý tưởng:

- Hay là ta chia mũi nhọn thần niệm làm mười phần, trăm phần. Hoặc dứt khoát ngưng tụ thành vô số thần niệm kim châm, từ bốn phương tám hướng xâm nhập Hồn Đàm địch thủ?

Vấn đề ở chỗ... thần niệm hóa thành kim châm, lực công kích tự nhiên sẽ thấp đi nhiều, nói không chừng rất khó mà đâm xuyên vào được trong Hồn Đàm.

Lục Ly lại sa vào trầm tư, hắn không có thầy chỉ dạy, hết thảy đều phải dựa tự mình tìm tòi. Xem ra muốn trở thành võ giả linh hồn cường đại, con đường hắn phải đi còn rất dài.

Lục Ly tiêu tốn nguyên suốt một canh giờ mới nghiên cứu ra thần niệm kim châm. Chẳng qua trong một lần không thể phóng thích ra quá nhiều, chỉ có thể phóng thích chừng mấy chục mũi, nhiều hơn sẽ rất khó khống chế.

Khiến hắn thất vọng chính là, thần niệm kim châm mà hắn phóng thích ra dù đâm xuyên liên tiếp rất nhiều lần, song vẫn không cách nào xuyên vào được trong Hồn Đàm Ma tộc. Sau mấy lần hắn cường hành đâm xuyên, toàn bộ thần niệm kim châm đều sụp đổ, linh hồn chính hắn cũng khẽ nhói đau.

Linh hồn bị phản phệ, may mà phản phệ này không đến mức quá nghiêm trọng, Lục Ly nuốt một viên đan dược bồi bổ linh hồn liền thư hoãn đi phần nào.

Hắn nghỉ ngơi một canh giờ, tinh thần mới hoàn toàn khôi phục. Sau đó tiếp tục thí nghiệm, vận dụng hết các loại thủ đoạn, ngưng kết thần niệm thành đủ loại hình thái, từng bước từng bước thử xem, dày vò cho tên Ma tộc kia sống không bằng chết.

Mò mẫm nửa ngày, phía bên kia đám người Cơ Mộng Điềm đã nghỉ ngơi xong, Khương Khinh Linh phái người đi ra ngoài tìm Lục Ly. Lục Ly đành phải tạm thời dừng thí nghiệm, thứ này không phải chỉ sau một hai ngày là có thể mò mẫm ra được.

Tìm tòi nửa ngày mà vẫn không có bước phát triển nào đáng kể, dù tên Ma tộc kia đã đến bên bờ sụp đổ. Nếu không phải có Khương Hỗ ở bên liên tục đánh ngất, sợ rằng sớm đã phất điên.

Chúng nhân tiếp tục đi tới, lần này phương hướng đã có thay đổi, không nhắm thẳng về hướng đông mà chuyển sang hướng tây bắc.

Khương Khinh Linh khẽ nhíu mày hỏi:

- Hướng tây bắc là trung tâm tiểu thế giới, nơi đó dị tộc nhiều nhất. Hơn nữa địa thế ở đó tương đối bằng phẳng, rất dễ gặp được đại quân đoàn dị tộc, Cơ tiểu thư, ngươi đi nhầm hướng đấy chứ?

Cơ Mộng Điềm quay đầu khẽ cười nói:

- Nhân tộc ở hướng đó cũng là nhiều nhất, lần này Nhân tộc chúng ta tiến vào nhiều cường giả như vậy, khu vực trung tâm nhất định là chúng ta chiếm chủ đạo, tranh đấu ở tiểu thế giới lần này Nhân tộc chúng ta nắm giữ ưu thế tuyệt đối. Hơn nữa, mấy người chúng ta liên hợp lại, dù gặp phải mấy trăm dị tộc đều có thể nhẹ nhàng ứng phó. Làm sao? Khương tiểu thư sợ?

Không thể không nói phép khích tướng dùng rất hiệu quả, Khương Khinh Linh phồng lên lá gan, hừ lạnh nói:

- Bản tiểu thư có gì phải sợ, đi thì đi!

Lục Ly thật sự rất muốn ôm trán, chỉ là Khương Khinh Linh đáp ứng, hắn còn có thể nói cái gì?

Chẳng qua ngẫm lại thì thấy cũng đúng, lần này Nhân tộc tiến vào đây nhiều cường giả như vậy, hoàn toàn có thể áp chế tứ tộc, phỏng chừng đã có rất nhiều võ giả tứ tộc bị tiêu diệt.

Lại thêm Cơ Mộng Điềm có bán Thần khí, Điệp Phi Vũ có huyết mạch Sinh Mệnh Chi Nguyên có thể cấp tốc trị liệu, Lục Ly cũng thoáng yên tâm. Dù gặp phải đại bộ đội, cùng lắm thì hắn dẫn theo Khương Khinh Linh đào tẩu là được.

Cả đám chuyển hướng, phóng vút về phía tây bắc, lần này số dị tộc gặp phải càng lúc càng nhiều, gần như cứ cách mỗi mấy trăm dặm lại gặp được một tiểu đội dị tộc.

Quy củ vẫn thế, nếu nhân số ít, Cơ Mộng Điềm hoặc hai người Lục Ly thay phiên ra tay. Nếu nhân số nhiều, mọi người cùng nhau động thủ, đám người Khương Hỗ Cơ Nguyên ở bên hợp lực tấn công.

Năm ngày!

Hành quân đằng đẵng suốt năm ngày, tổng số dị tộc chúng nhân gặp được đã hơn nghìn người, toàn bộ đều bị đám người Lục Ly Cơ Mộng Điềm chém giết sạch. Bên này chỉ mất vẻn vẹn hai người, còn là bị Ma tộc ám sát. Có Điệp Phi Vũ ở đây, chỉ cần không lập tức chết đi, đừng trúng vu độc, như vậy chúng nhân gần như thành là tồn tại không thể giết chết.

Mấy ngày qua bọn họ cũng gặp được rất nhiều tiểu đội Nhân tộc, chẳng qua Cơ Mộng Điềm và Khương Khinh Linh không có tâm tình mang theo một đám vướng víu, mặc dù những tiểu đội kia đều rất muốn gia nhập đội ngũ các nàng.

Lục Ly chỉ cần có thời gian rảnh rỗi liền bắt tay vào tra tấn tên Ma tộc kia, mò mẫm cách thức tấn công linh hồn, đáng tiếc gần như không có thu hoạch nào đáng kể. Thần niệm hắn quá yếu, hai loại linh dược Khương Khinh Linh đưa cho đều bị hắn luyện hóa, thần niệm lại chỉ tăng trưởng được chút xíu.

Mấy ngày nay Cơ Mộng Điềm một mực không đơn độc tới tìm Lục Ly, cũng không biết trong lòng nàng rốt cục đang nghĩ gì. Lục Ly nhiều lần phỏng đoán qua dụng ý của Cơ Mộng Điềm, dù sao chỉ với hai người Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ liền đã có thể quét ngang toàn bộ tiểu chiến trường, hoàn toàn không nhất thiết phải mang theo bọn hắn.

Đoạn thời gian này Cơ Mộng Điềm rất đê điều, trừ những lúc khai chiến ra thì không thấy có bất kỳ hành động lạ thường nào. Lúc nghỉ ngơi cũng một mình ngồi xếp bằng tu luyện, hoặc là tụ tập tán gẫu với Điệp Phi Vũ và đám nữ tử.

- Chẳng lẽ nàng muốn dùng mị lực bản thân chinh phục ta?

Trong đầu Lục Ly bất giác hiện ra ý niệm này, song rất nhanh liền bị hắn bác bỏ, đối với Cơ Mộng Điềm, chinh phục hắn đối với Cơ Mộng Điềm mà nói thì không có ý nghĩa gì quá lớn. Theo như đoạn thời gian này thì thấy, Cơ Mộng Điềm cũng không có ác ý gì đối với hắn và Khương Khinh Linh, ngược lại lễ số còn khá chu đáo, rất là khách khí.

- Một người không khả năng làm ra chuyện chẳng có chút ý nghĩa gì, Cơ Mộng Điềm muốn đi cùng chúng ta là nhằm mục đích gì? Chẳng lẽ nàng thật chỉ muốn hợp tác với ta, muốn ta hỗ trợ đánh chết một người?
Chương 699 Cẩn thận 2

Lục Ly nghĩ không thông, đánh giết người thuộc mười hai Vương tộc, hắn không có lá gan đó, giết rồi sau này cũng sẽ hậu hoạn vô cùng, Bắc Mạc sẽ không một ngày yên tĩnh, hắn sẽ bị Vương tộc truy sát, khó thoát khỏi cái chết.

Không nghĩ thông liền không nghĩ nữa, đành chỉ biết âm thầm đề phòng, một khi Cơ Mộng Điềm có bất kỳ hành động cổ quái nào, hắn sẽ lập tức mang theo Khương Khinh Linh và đám người Khương Hỗ rời đi.

Tiếp tục tiến về phía trước, số tiểu đội Nhân tộc gặp được càng lúc càng nhiều, phải biết lần này có gần vạn Nhân tộc tiến vào đây. Tiểu thế giới không tính quá lớn, nhiều người như vậy phân tán ra, tự nhiên rất dễ gặp được.

Đều là Nhân tộc, dị tộc tự nhiên cũng ít.

Cơ Mộng Điềm và mọi người thương nghị, chuẩn bị dẫn đội ngũ tiến về phương bắc, bên kia là đại bản doanh Vũ tộc. So sánh ra thì sức tấn công của Vũ tộc tương đối yếu kém, dù gặp phải đại bộ đội cũng có thể nhẹ nhàng quét ngang.

Có Điệp Phi Vũ ở đây, Lục Ly không mấy lo lắng, dù gặp phải đại quân Vũ tộc, chúng nhân đều có thể cầm cự được. Hắn tiến vào đây là để lập chiến công và kiếm điểm tích lũy, tự nhiên không muốn lãng phí thời gian.

Khương Khinh Linh cũng không ý kiến, thậm chí còn có chút hưng phấn.

Thế là đại bộ đội tiến về hướng bắc, trên đường đi vẫn rất yên tĩnh, dị tộc bên này tựa hồ đã bị tiêu diệt sạch, hành tẩu nguyên suốt một ngày mà chỉ gặp được mấy tên Vũ tộc.

Lại tiến về phía trước bốn năm ngày, trên đường một mực không gặp được quá nhiều dị tộc, mà toàn là từng nhóm từng nhóm tiểu đội nhỏ. Bên này địa thế dần trở nên bằng phẳng, chẳng qua Cơ Mộng Điềm vẫn rất cẩn thận, một mực phái người thăm dò bốn phía, mấy người Lục Ly cũng an tâm.

Trên một bình nguyên bao la, đại bộ đội hạ trại nghỉ ngơi, Lục Ly lại đi tra tấn tên Ma tộc kia. Khương Khinh Linh một mình ngồi xếp bằng tu luyện, Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ thì tụ lại một chỗ tán gẫu.

Lục Ly dẫn theo Khương Hỗ đi ra bên ngoài đại doanh chừng hơn mười dặm, bởi vì tên Ma tộc này không ngừng kêu thảm, Lục Ly sợ sẽ quấy rầy mọi người. Với lộ trình hơn mười dặm, hắn toàn lực bay đi cũng chỉ mất mười mấy nhịp thở, bởi thế cũng không lo lắng.

Ngay khi hắn đang không ngừng phóng thích linh hồn công kích tên Ma tộc kia, cách đó không xa không gian đột nhiên nổi lên gợn sóng, tiếp sau một bóng người thoáng hiện.

Lục Ly mở mắt, Khương Hỗ cũng lập tức quét mắt tới, trên mặt toàn là vẻ ngưng trọng. Lại có thể có người vô thanh vô tức tới gần đây, nếu người này đánh lén, sợ rằng lúc này tính mạng hai người đã nguy hiểm.

Người tới bọn hắn đều biết, chính là thiếu tộc trưởng Thiên Địa Trủng Dạ Lạc.

Dạ Lạc lưng đeo một thanh trường kiếm, đứng trên đỉnh ngọn núi nhỏ cách đó không xa, áo trắng tung bay, khí chất xuất trần, nét ngọc như ngọc, tựa như trích tiên hạ phàm.

Lục Ly không có đứng dậy mà vẫn ngồi đó, ngước mắt lên đối mặt với Dạ Lạc phía xa xa. Dạ Lạc cũng không cất tiếng, nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, sau đó tung người bay ngược ra sau, mấy cái bật nhảy liền tan biến ở phương xa.

- Đ* hiểu kiểu gì!

Trong mắt Khương Hỗ toàn là nghi hoặc, tên Dạ Lạc yên ắng tiềm hành tới, từ xa xa đối mặt với Lục Ly một lúc, lại không nói liền đi, ý gì đây?

Lục Ly cũng không quá hiểu, chẳng qua sắc mặt hắn dần trở nên ngưng trọng dị thường, bởi vì hắn đọc được từ trong mắt Dạ Lạc hai chữ, cẩn thận!

Dạ Lạc yên ắng tới đây chỉ là muốn nhắc nhở cho hắn biết? Nhưng Dạ Lạc và hắn không hề có bất kỳ giao tình nào, vì sao phải nhắc nhở hắn?

Cẩn thận? Cẩn thận cái gì? Cẩn thận ai?

- Khương Hỗ, ngươi lập tức đi xung quanh thăm dò một phen, nhìn xem phải chăng có kẻ địch ẩn núp. Nếu gặp phải địch nhân lập tức trở về, hoặc là bóp nát ngọc phù cảnh báo!

Lục Ly nghĩ nghĩ liền không dám khinh thường, đưa qua một chiếc ngọc phù để Khương Hỗ đi thăm dò, chính hắn thì lại vội vàng mang theo Ma tộc quay về đại doanh.

Ầm!

Vừa mới trở lại đại doanh tiến vào trong trướng bồng của Khương Khinh Linh, ngọc phù cảnh báo trong tay hắn đột ngột nổ tung, sắc mặt nháy mắt trở nên khó coi dị thường.

Quả nhiên có mai phục, chỉ không biết mai phục là Nhân tộc hay dị tộc.

- Sao vậy, Lục Ly?

Khương Khinh Linh cũng bị kinh tỉnh, thấy sắc mặt Lục Ly khó coi dị thường, không khỏi căng thẳng hỏi.

Lục Ly không nói nhảm, lôi kéo Khương Khinh Linh đi ra phía ngoài, vừa đi vừa quát khẽ:

- Mọi người tập hợp, địch tập!

Tiếng rống như lôi đình của Lục Ly kinh động tất cả mọi người trong đại doanh, vô số người chạy vội ra từ trong doanh trướng, nghi hoặc nhìn sang Lục Ly.

Luân Hồi Cung và Bách Hoa Các một mực có điều động võ giả tuần thị ngoại vi, vì sao những người kia lại không có bất kỳ phản ứng nào? Hơn nữa dù là có địch tập cũng đâu cần căng thẳng đến vậy? Có đến mấy trăm dị tộc bọn họ cũng có thể đương cự được mà.

Lục Ly lại không thể không căng thẳng, Dạ Lạc đột nhiên phát tới cảnh báo, Khương Hỗ vừa đi thăm dò liền bóp nát ngọc phù. Điều này chứng tỏ đại sự phát sinh, thậm chí hắn thiếu chút muốn dẫn theo Khương Khinh Linh trực tiếp trốn đi.

Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ cũng đi ra từ trong doanh trướng, áo bào trên thân có chút không chỉnh tề, tựa hồ vừa rồi còn đang nghỉ ngơi.

Điệp Phi Vũ mơ mơ màng màng nhìn Lục Ly hỏi:

- Lục công tử, ngươi thăm dò được có địch nhân tới gần? Nhân số bao nhiêu? Là chủng tộc gì?

Cơ Mộng Điềm bất động thanh sắc chỉnh lý lại áo bào, lúc này mới thản nhiên nói:

- Lục công tử không cần kinh hoảng, dù đến mấy trăm dị tộc chúng ta cũng có thể nhẹ nhàng phá vây.

Lục Ly bị đám đông nhìn xem, lại không biết nên trả lời thế nào, dù sao hắn cũng không tận mắt nhìn thấy kẻ địch. Tròng mắt hắn khẽ đảo, cắn răng nói:

- Hai vị tiểu thư đã cảm thấy không đáng lo, vậy ta và Khinh tiểu thư dẫn người đi trước thăm dò một phen.

Lục Ly làm vậy thật ra có chút vô trách nhiệm, nói rõ muốn chia ra mỗi bên một ngả, dẫn người đi trước giữ mạng. Sắc mặt Khương Khinh Linh thoáng hiện khó coi, chẳng qua vẫn tin tưởng Lục Ly, không lên tiếng ngăn trở.
Chương 700 Nguy cục

Cơ Mộng Điềm khẽ cười một tiếng, lại không chần chờ quá lâu, nói:

- Nếu Lục công tử đã không yên tâm, vậy các ngươi đi thăm dò một phen cũng được.

- Đi!

Lục Ly vung tay lên, dẫn theo đám người Linh Lung phóng tới chỗ Khương Hỗ, người Luân Hồi Cung và Bách Hoa Các thì vẫn đứng im bất động.

Đợi lúc đám người Lục Ly tan biến ở phương xa, ý cười trên mặt Cơ Mộng Điềm mới dần cứng lại, nhẹ giọng thì thào:

- Không ngờ tính cảnh giác của hắn lại cao đến thế. Thôi, tận nhân lực nghe thiên mệnh vậy. Phi Vũ, chúng ta đi thôi, Cơ Nguyên, dựng truyền tống trận!

- Ha ha!

Điệp Phi Vũ khẽ cười một tiếng, lại không nói gì.

Cơ Mộng Điềm vừa ra lệnh, đám người Cơ Nguyên lập tức bận rộn lu bù, từ trong giới chỉ lấy ra vô số linh tài trận thạch, bắt đầu dựng lên truyền tống trận.

Truyền tống trận bọn hắn dựng lên rất là đơn sơ, tốc độ kiến tạo cũng nhanh, vẻn vẹn hai nén hương liền đã hoàn thành.

Cơ Mộng Điềm liếc nhìn về hướng đám người Lục Ly tan biến một cái, cười lên nỉ non nói:

- Lục công tử, Khương tiểu thư, chúc các ngươi may mắn!

Ông

Toàn bộ mấy chục người tiến vào trong truyền tống trận, truyền tống trận sáng lên một đạo hào quang ngút trời, chúng nhân theo đó dần tan biến, lát sau truyền tống trận cũng ầm vang nổ tung, đổ sụp xuống.

- Hả?

Đám người Lục Ly chỉ mới rời cách đại doanh trăm dặm, chợt phát giác được không gian ba động, không khỏi quay đầu nhìn lại, phát hiện một đạo quang mang xung thiên, hắn kinh ngạc nhìn mấy lần, trong lòng bất giác hiểu ra.

Hắn một bên mang theo Khương Khinh Linh phi hành, một bên dò hỏi:

- Có thể lâm thời kiến tạo được loại truyền tống trận cự ly ngắn kia? Dùng duy nhất một lần rồi thôi?

- Có thể!

Khương Khinh Linh thấy được quang mang xung thiên phía sau lưng, ánh mắt khẽ lấp lánh, cắn răng nói:

- Chẳng qua loại truyền tống trận này hao phí linh tài rất trân quý, giá trị lên tới mấy trăm ức Huyền Tinh, hơn nữa chỉ có thể truyền tống một lần, Cơ Mộng Điềm... đúng là bỏ được Huyền Tinh.

Hưu

Trước mặt truyền đến tiếng xé gió, một đạo bóng người bay vụt đến, chính là Khương Hỗ.

Từ đằng xa hắn đã rống to:

- Tiểu thư, Lục công tử, mau trốn, bên kia tới rất nhiều dị tộc, Vũ tộc Ma tộc và Man tộc... tổngcộng chí ít gần ngàn người!

Sắc mặt Khương Khinh Linh đại biến, gần ngàn tên Vũ tộc Ma tộc và Man tộc, các nàng làm sao có thể đối phó được? Nhưng lúc này Lục Ly lại bình tĩnh dị thường, vung tay lên nói:

- Lui về đại doanh!

Tất cả mọi người bay ngược trở lại, chờ đến khi trở lại đại doanh, quả nhiên thấy được truyền tống trận lúc này đã tan tành thành mảnh nhỏ, đám người Cơ Mộng Điềm Điệp Phi Vũ biến mất vô tung vô ảnh.

Chúng nhân cảm giác được một tia bất thường, ngay cả ba vị tiểu thư kia cũng ngửi thấy một tia không đúng.

Khóe miệng Lục Ly lại chất đầy hàn ý, nếu đến lúc này còn không hiểu ra, hắn liền là một thằng ngu.

Trước đó hắn vẫn nghĩ không thông vì sao Cơ Mộng Điềm lại muốn đi chung với bọn mình, giờ hắn rốt cục đã hiểu.

Mục tiêu của Cơ Mộng Điềm không phải hợp tác giao dịch với hắn, cũng không phải muốn dùng mị hoặc chinh phục hắn, mà là muốn bố cục giết hắn, thậm chí giết cả Khương Khinh Linh.

Rất rõ ràng!

Cái bẫy này không phải một mình Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ là có thể dựng lên được, phỏng chừng mấy người Lục Toan Lục Nghê, Dương Hiên cũng có phần.

Động cơ rất rõ, Cơ Mộng Điềm không hy vọng Khương Khinh Linh trưởng thành, không hy vọng Khương gia xuất hiện một thiên kiêu, Lục Toan thì không hy vọng hắn còn sống.

Cái bẫy này là dương mưu, dù bọn hắn đoán được cũng bó tay hết cách, thậm chí dù bọn hắn có thể chạy đi, cũng không làm gì được đám người Lục Toan Cơ Mộng Điềm.

Bởi vì bẫy này không lưu lại bất kỳ chứng cớ nào, Lục Toan Lục Nghê Dương Hiên đều không lộ diện. Lần này là bọn hắn mượn đao giết người, mượn nhờ đại quân tứ tộc vây giết hai người.

Vừa rồi dù Lục Ly và Khương Khinh Linh không rời khỏi đại doanh, phỏng chừng Cơ Mộng Điềm cũng sẽ âm thầm sai người kiến tạo truyền tống trận trong doanh trướng, sau đó trực tiếp truyền tống rời đi.

Đại nạn lâm đầu, một mình bay đi.

Bị dị tộc vây giết, đám người Cơ Mộng Điềm riêng mình đào tẩu, điểm này không có vấn đề, dù là Khương Vô Ngã Khương Thiên Thuận cũng không cách nào chỉ trích.

Cơ Mộng Điềm dẫn bọn hắn tới nơi này, sau đó bị đại quân dị tộc vây giết, các nàng yên ắng truyền tống rời đi, còn Lục Ly và đám người Khương Khinh Linh thì bị bỏ lại, mặc cho dị tộc cắn xé.

Cái bẫy này rất cao minh, không có sơ hở!

Điều duy nhất còn khiến Lục Ly băn khoăn là làm sao người đặt bẫy có thể triệu tập đại quân tứ tộc tới đây? Giữa tứ tộc và Nhân tộc có huyết hải thâm thù, bọn hắn làm sao có thể nghe theo Nhân tộc điều động?

Đại quân tứ tộc rõ ràng là có tổ chức, bằng không không khả năng tụ tập đến nhiều võ giả như vậy. Thậm chí Lục Ly không cần đi thăm dò cũng biết, bốn phương tám hướng khẳng định đều là đại quân dị tộc, nhân số chí ít cũng phải hai, ba ngàn người.

Đánh?

Mấy ngàn dị tộc, đánh kiểu gì?

Lục Ly còn chưa cuồng vọng đến mức cho rằng một mình hắn liền có thể tung hoành giữa thiên quân vạn mã. Huống hồ tứ tộc đều có thần thông, vu độc của Vu tộc càng là khủng bố, nhất thời không cẩn thận trúng độc, lập tức liền sẽ đi đứt.

Trốn?

Nếu phá vây, có lẽ hắn và Khương Khinh Linh còn có một tia hi vọng trốn được, nhưng đám người Khương Hỗ tuyệt đối đừng hòng sống sót, không khéo hắn và Khương Khinh Linh cũng phải vĩnh viễn nằm lại chỗ này.

Khương Khinh Linh cũng hơi hoảng, sắc mặt những người còn lại càng là cắt không còn giọt máu, cuối cùng Khương Hỗ cắn răng nói:

- Lục công tử, ngươi dẫn tiểu thư trốn đi trước, chúng ta liều mạng trợ giúp các ngươi phá vây ra ngoài.

Càng nguy cấp, Lục Ly lại càng tỉnh táo, hắn đảo mắt nhìn sang Khương Khinh Linh hỏi:

- Khinh Linh, cha và gia gia ngươi có đưa cho bảo vật giữ mạng nào không, lúc này có thể cầm ra dùng được rồi.

- Sao ngươi biết?

Khương Khinh Linh ngạc nhiên, Lục Ly lại không mấy ngoài ý, Khương gia sao có thể không coi trọng thiên kiêu tương lai, khẳng định là có đưa cho chí bảo giữ mạng.

Ông!

Advertisement
';
Advertisement