Long Đế Bất Diệt - Lục Ly (FULL) - Bản dịch chuẩn

Chương 701 Vùng vẫy giãy chết

Khương Khinh Linh lấy ra một chiếc tháp nhỏ, có chút đắng chát nói:

- Đây là bảo vật gia gia đưa cho ta, tên là Linh Lung Tháp, lực phòng ngự rất mạnh. Nhưng nếu bị người không ngừng công kích, sợ rằng cũng không thể cầm cự quá lâu. Một trăm tên Quân Hầu Cảnh đỉnh phong liên tục công kích, cùng lắm chỉ chống đỡ được khoảng mười ngày.

- Trước tiến vào rồi tính!

Ánh mắt Lục Ly khẽ sáng lên một tia hy vọng, Khương Khinh Linh quán chú Huyền lực, bảo tháp lập tức theo gió biến lớn, hóa thành một tòa bảo tháp cao mấy chục trượng, rộng mấy trượng.

Ông!

Bảo tháp truyền ra một trận hấp lực, mọi người tiến vào trong một đại điện. Trong này rất đơn sơ, chỉ có một đại điện và một gian phòng trống rỗng, ngoài ra không còn gì nữa cả.

Vừa tiến vào, thần niệm Lục Ly và Khương Khinh Linh lập tức quét ra, quan sát thế cục bên ngoài.

Không quá lâu sau, phía đông truyền đến tiếng xé gió, mấy trăm tên Vũ tộc bay tới. Tiếp đó mặt phía bắc cũng vọng lại tiếng xé gió, cũng là mấy trăm Vũ tộc, thoáng chốc liền bao bọc kín quanh Linh Lung Tháp.

Đông đông đông.

Tiếng chấn động trầm muộn không ngừng vang lên, bảo tháp hơi khẽ lắc lư, Vũ tộc rõ ràng tới không ít. Sắc mặt đám người Khương Hỗ càng thêm khó coi, với tình hình này, nhân số kẻ địch đâu chỉ mỗi hai ba ngàn?

- Mười ngày?

Nét mặt Khương Khinh Linh dần trắng bệch, nhiều võ giả tứ tộc như vậy, nhất định là có không ít cường giả, nếu đối phương xuất hiện một tên Nhân Hoàng, sợ là nửa ngày đều không chống đỡ được..

Giữa Man tộc Vu tộc Vũ tộc Ma tộc với nhau thật ra cũng không mấy hài hòa, mặc dù tứ tộc có chung một kẻ địch, nhưng dù sao cũng là tộc quần khác biệt. Hơn nữa năm đó lúc xảy ra vạn tộc đại chiến, tứ tộc thường xuyên đại chiến với nhau, các bên đều có huyết hải thâm thù.

Lần này tứ tộc lại liên hợp lại, bên ngoài Linh Lung Tháp chi chít toàn là quân sĩ tứ tộc, những nơi thần niệm có thể vươn tới thăm dò chỉ thấy toàn là dị tộc, nhân số chí ít phải trên ba ngàn.

Võ giả tứ tộc nước sông không phạm nước giếng, chia nhau trấn giữ bốn góc vòng quanh Linh Lung Tháp, rất nhanh liền bắt đầu tổ chức tiến công. Mỗi tộc phái ra hai ba mươi cường giả, nhắm chuẩn bảo tháp cuồng oanh loạn tạc.

Man tộc quơ lên chùy đồng trùng trùng nện lên trên bảo tháp, Vũ tộc không ngừng bắn ra trường tiễn, Ma tộc thì quăng ném chủy thủ, Vu tộc đánh ra từng đạo quang mang màu xanh đen.

Ông!

Bảo tháp lấp lánh quang mang, bị gần trăm tên cường giả không ngừng tấn công, lại không có chấn động gì quá lớn. Bên ngoài bùng lên ánh sáng lấp lánh màu vàng, có ký tự thần bí như ẩn như hiện, ngăn chặn hết thảy mọi công kích.

- Có quỷ dị!

Tròng mắt Lục Ly lấp lánh tinh mang, võ giả tứ tộc hành động rất có trật tự, mục tiêu phi thường rõ ràng, đây rõ ràng là có dự mưu.

- Chẳng lẽ bọn hắn đều biết được chuyện về Khương Khinh Linh?

Lục Ly nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chỉ có như thế mới giải thích được thông. Đấu Thiên Đại Đế ban cho thần lực, Khương Khinh Linh rất có thể sẽ trở thành thiên kiêu đời tiếp theo của Nhân tộc, bởi vậy tứ tộc mới liên hợp lại, cùng nhau vây giết Khương Khinh Linh.

Thiên kiêu!

Đó là tồn tại có thể quét ngang cường giả tứ tộc, trong lịch sử mỗi lần Nhân đản sinh thiên kiêu, tứ tộc đều sẽ tổn thất thảm trọng, nguyên khí đại thương, mấy trăm năm mà không khôi phục lại được. Có lần Ma tộc thậm chí còn thiếu chút bị diệt tộc, cuối cùng phải dựa vào chí bảo tiên tổ lưu lại mới tránh được một kiếp.

Bởi thế tứ tộc tuyệt đối không cho phép Nhân tộc xuất hiện thiên kiêu, một khi xuất hiện nhất định sẽ toàn lực vây giết. Phỏng chừng lần tiến vào tiểu chiến trường này, tứ tộc đều tăng binh, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải đánh giết cho bằng được Khương Khinh Linh.

Còn về làm sao biết được chuyện của Khương Khinh Linh, chắc là trong nội bộ Nhân tộc xuất hiện phản đồ, thông qua phương thức đặc thù, truyền tin về Khương Khinh Linh cho tứ tộc.

Nghĩ thông suốt việc này, song lại chẳng có bất kỳ trợ giúp mang tính thực chất nào đối với cục diện chiến đấu trước mắt, nếu Lục Ly và Khương Khinh Linh không nghĩ được ra cách ứng đối, kết cục cuối cùng dành cho hai người vẫn là thịt nát xương tan.

Trong tiểu chiến trường, võ giả ba mươi tuổi trở lên không vào được, dù trưởng lão Thí Ma Điện và đám người Khương Thiên Thuận biết được tình hình nơi này thì cũng bó tay hết cách, giờ chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.

Điều duy nhất đáng được ăn mừng là, trong cường giả tứ tộc bên ngoài không thấy có xuất hiện Nhân Hoàng. Ở thế hệ này tứ tộc không xuất hiện yêu nghiệt, mạnh nhất hẳn mới chỉ là Quân Hầu Cảnh đỉnh phong.

Yêu nghiệt không phải cứ muốn là sẽ có, phía Nhân tộc bên này trong ngàn năm qua cũng chỉ có mỗi Lục Nhân Hoàng, hai mươi tuổi đột phá Nhân Hoàng Cảnh. Còn có ai ba mươi tuổi trở xuống đột phá Nhân Hoàng, Lục Ly thật sự chưa từng nghe qua.

-!

Có tiểu thư Thái Thiên Điện đột nhiên khóc lên, Lục Ly quay đầu nhìn các nàng một cái, phát hiện trong mắt rất nhiều người toàn là tuyệt vọng và hoảng sợ.

- Khóc cái gì?

Khương Khinh Linh mắt lạnh quét tới, nổi giận nói:

- Từ khoảnh khắc tiến vào tiểu chiến trường, các ngươi đã phải có giác ngộ sẽ chết ở trong này. Ai còn kêu la khóc lóc nhiễu loạn quân tâm, bản tiểu thư đưa lên đường ngay lập tức.

Uy hiếp của Khương Khinh Linh rất hữu hiệu, vị tiểu thư kia lập tức không dám khóc nữa, chẳng qua trong mắt vẫn đầy vẻ hoảng sợ. Thật ra trước khi vào đây bọn họ đều đã biết, bọn họ tiến vào là để bảo hộ Khương Khinh Linh, thay Khương Khinh Linh đi chết.

Trước khi tiến vào người người hô lên khẩu hiệu đều rất vang dội, nhưng khi sự thể đổ lên đầu lại đều sẽ sợ hãi. Các nàng xuất thân đại gia tộc, cuộc sống tốt đẹp còn chưa hưởng thụ đủ, các nàng đều có tiền đồ quang minh, rất nhiều người còn chưa lấy chồng cưới vợ, làm sao nguyện ý chết đi.

Cầu sinh, ích kỷ, đây đều là bản năng của con người.

Lục Ly lại có phần thông cảm, hắn đảo mắt nhìn sang Khương Khinh Linh hỏi:

- Ngươi xem với cường độ công kích thế này, Linh Lung Tháp còn có thể ngăn cản mấy ngày?
Chương 702 Vùng vẫy giãy chết 2

Khương Khinh Linh nhắm mắt lại cảm ứng một phen, sau đó gật đầu nói:

- Nếu địch nhân không tăng cường mức độ tấn công, đồng thời không xuất hiện cường giả Nhân Hoàng, hẳn là có thể chống đỡ được mười ngày.

- Ừm!

Lục Ly đi tới gian phòng duy nhất trong tháp, lúc đến cửa mới quay đầu dặn dò:

- Ta phải bế quan mấy ngày, tranh thủ đề thăng chiến lực một phen. Khương Khinh Linh, ngươi cũng bế quan đi, nếu ngươi có thể phóng ra thần lực, có lẽ chúng ta còn có hi vọng sống tiếp. Khương Hỗ, các ngươi cũng nghĩ cách tăng cường thực lực, cục diện đã thế rồi, khóc lóc sợ hãi không giải quyết được vấn đề, đề thăng thực lực thêm một phần, chúng ta liền nhiều thêm một phần hi vọng sống sót.

Chứng kiến thần sắc Lục Ly bình tĩnh như thế, chúng nhân bất giác an tâm phần nào. Mới đầu Khương Khinh Linh còn có chút bối rối, nhưng rất nhanh liền cũng bình tâm lại, đi theo Lục Ly tiến vào phòng nhỏ, trước khi đóng cửa còn quay đầu dặn dò nói:

- Khương Hỗ, chúng ta tiến vào bế quan, bên ngoài nếu ai có dị động, ngươi trực tiếp chém giết. Các ngươi cũng đừng tuyệt vọng, ta chính là thiên kiêu tương lai, các ngươi có từng nghe qua thiên kiêu nào lại chết sớm chưa?

Tròng mắt chúng nhân khẽ sáng lên, trên mặt chớp qua một tia hy vọng. Lục Ly và Khương Khinh Linh tiến vào phòng, đóng cửa lại, đám người Khương Hỗ dùng thần niệm thăm dò một phen, thấy trong thời gian ngắn căn bản không cách nào công phá Linh Lung Tháp, liền đều cắn răng bế quan tu luyện.

Rầm rầm rầm!

Cốc cốc cốc

Phanh phanh phanh!

Bên ngoài không ngừng tấn công, Linh Lung Tháp theo đó không ngừng lấp lánh quang mang, rất nhiều võ giả tứ tộc trầm mặc vây ở bên ngoài, nhìn không thấy đâu là điểm cuối. Nhiều dị tộc vây quanh như vậy, áp lực tâm lý trong lòng những người ở đây là rất lớn. Những dị tộc này quân kỷ sâm nghiêm, rõ ràng đều có Vương tộc lĩnh đội, không phá ra Linh Lung Tháp tuyệt không bỏ qua.

Sau khi tiến vào phòng, Lục Ly lập tức liền bế quan, cưỡng bách chính mình tỉnh táo lại. Dưới nguy cơ sinh tử, thường thường có thể kích phát ý chí cầu sinh trong lòng tất cả mọi người, tiềm năng cũng sẽ được kích phát vô tận. Người đều là bị bức đi ra, câu nói này không phải là không có lý.

Bởi thế mấy ngày này là thời điểm cực kỳ quan trọng, nếu may mắn, thực lực Lục Ly có thể sẽ đột nhiên tăng mạnh. Hết thảy đều phải xem vận khí.

Khương Khinh Linh đi đến, ngồi xếp bằng ở bên cạnh Lục Ly, nàng trước nay không hề sợ chết, có thể chết cùng một chỗ với Lục Ly, nàng liền vừa lòng thỏa ý. Bởi thế lúc này nội tâm nàng bình tĩnh dị thường, rất nhanh liền nhập định, bắt đầu dụng tâm đi lĩnh hội cách sử dụng thần lực.

Phương hướng của Khương Khinh Linh rất rõ ràng, Lục Ly lại không biết nên đi lĩnh hội cái gì.

Công kích linh hồn là một phương hướng không sai, nếu công kích linh hồn của hắn có thể cường đại gấp mười gấp trăm lần, vậy liền có thể nhẹ nhàng quét ngang đám dị tộc ngoài kia. Vấn đề là linh hồn hắn quá yếu, thần niệm chỉ được có chừng đó, muốn dùng cũng không dùng ra được.

Hướng nghiên cứu công kích linh hồn bị Lục Ly phủ quyết, cảnh giới cũng không cách nào tăng lên, giờ chỉ còn lại một con đường để đi, đó chính là lĩnh hội áo nghĩa.

Nếu áo nghĩa có được bước đề thăng nhảy vọt về chất, chiến lực cũng sẽ theo đó đề thăng. Có hai phương hướng cho hắn cảm ngộ áo nghĩa, một là đi cảm ngộ áo nghĩa mới, hai là tiến một bước cảm ngộ áo nghĩa sẵn có.

Lục Ly lựa chọn hướng thứ hai, hắn không đi cảm ngộ Kính Tượng áo nghĩa, phân thân dù nhiều cũng không mấy ý nghĩa, cũng không có trợ giúp mang tính thực chất nào.

Hắn chọn cách cảm ngộ Tốc Độ áo nghĩa, nếu tốc độ hắn lần nữa đề thăng, hắn liền có thể nhẹ nhàng mang theo Khương Khinh Linh đào tẩu.

- Lực gió trong vòi rồng, Tốc Độ áo nghĩa...

Trong đầu Lục Ly hồi tưởng lại vòi rồng trong hồ vực ma quỷ trước đây, cố gắng tìm tòi suy nghĩ, đi biện chứng, đi thôi diễn, đi tìm pháp tắc chân lý trong thiên địa.

Tùy theo chúng nhân lần lượt bế quan, bầu không khí trong bảo tháp bỗng trở nên yên tĩnh dị thường, trái ngược hẳn với trường diện sát khí đằng đằng, náo động vang trời ở bên ngoài.

Bên ngoài gần trăm tên võ giả tứ tộc không ngừng công kích, mỗi lần đều dùng hết toàn lực. Bọn hắn tin chắc không bao lâu nữa, bảo tháp như mai rùa này sẽ hao hết năng lượng, sau đó liền bị xé tung, Nhân tộc bên trong sẽ bị bọn hắn xé thành từng mảnh!

Thời gian trôi đi rất nhanh, năm ngày chớp mắt liền qua.

Chuyện bên này có lượng lớn dị tộc tụ lại rất nhanh liền truyền bá ra, bắt đầu có người phát hiện dị trạng, lập tức rút lui, chuyển cáo cho nhau. Tưởng là dị tộc muốn liên hợp lại, chuẩn bị chung tay tiến công đại bản doanh Nhân tộc.

Rất nhiều Nhân tộc tự giác tụ họp lại cùng nhau, chờ đợi dị tộc xung kích, chuẩn bị tử thủ đại bản doanh Nhân tộc. Chẳng qua dần dần bọn hắn phát hiện có gì đó không được bình thường, bởi vì khi chuyện này truyền báo tới một ít công tử tiểu thư đỉnh cấp, các vị công tử tiểu thư kia lại đều không có phản ứng gì quá lớn.

Thậm chí đám người Cơ Mộng Điềm Lục Toan Dương Hiên Dạ Lạc còn không tụ lại với nhau, càng không có ý triệu tập võ giả Nhân tộc chung tay kháng địch.

Ngày thứ tư, có tin đồn thổi yên ắng truyền ra, nói là một tên võ giả gia tộc thất phẩm thông qua huyết mạch đặc thù, ở cách ngàn dặm thăm dò được nguyên nhân tứ tộc tụ lại bên kia.

Nghe nói ở trung tâm đám võ giả tứ tộc có một bảo tháp, võ giả tứ tộc chính đang không dứt công kích bảo tháp kia.

Thông tin về bảo tháp rất nhanh cũng bị tra ra, bởi vì bảo tháp này từng được người Khương gia dùng qua mấy lần, phẩm giai miễn cưỡng tính là bán Thần khí, bảo tháp này còn được người Khương gia đặt tên là Linh Lung Tháp, khá là nổi danh ở Trung Châu.

Tổng hợp với tin tức một số người truyền về trước đó, rằng có người từng nhìn thấy đám người Khương Khinh Linh đi qua bên kia, còn có võ giả Nhân tộc mạo hiểm tới gần, từ rất xa liền nghe được tiếng rền vang chấn thiên vọng lại.

Sự tình gần như được đến xác nhận... Đám người Khương Khinh Linh bị vây công, lúc này chính đang trốn ở trong Linh Lung Tháp, mặc cho võ giả tứ tộc điên cuồng oanh kích.
Chương 703 Thần Tiên Hạ Phàm

Võ giả các gia tộc bắc bộ Trung Châu không khỏi hốt hoảng, dồn dập tới tìm đám người Cơ Mộng Điềm Dạ Lạc Dương Hiên Lục Toan, thỉnh cầu bọn hắn triệu tập đại quân Nhân tộc cứu viện, giải vây cho Khương Khinh Linh.

Đám Cơ Mộng Điềm và Lục Toan Dương Hiên Điệp Phi Vũ rốt cục tụ lại, ra lệnh triệu tập toàn bộ võ giả Nhân tộc chung tay tấn công đại quân tứ tộc, giải cứu Khương Khinh Linh.

Chỉ là…

Võ giả Nhân tộc vốn phân tán, muốn tụ lại là điều quá khó, hơn nữa rất nhiều võ giả Nhân tộc đều không nghe lệnh, bọn hắn lại không quen Khương Khinh Linh, dựa vào cái gì mà bắt bọn hắn đi liều mạng cứu nàng?

Võ giả các gia tộc bắc bộ Trung Châu triệt để hoảng loạn, muốn chờ đám Cơ Mộng Điềm tụ tập được mấy ngàn người, sợ rằng phải mất mười ngày nửa tháng. Đến lúc đó Linh Lung Các sớm đã bị nện nát, mấy người Khương Khinh Linh đã bị oanh sát đến xương cũng không chừa...

...

Ầm ầm ầm ầm!

Trong bắc bộ tiểu thế giới, tiếng rền vang vẫn đang truyền đến liên miên không dứt, tứ tộc thay phiên phái ra cường giả tấn công, không ngừng lấy dù chỉ một giây.

Quang mang trên Linh Lung Tháp đã dần yếu đi nhiều, điều này khiến võ giả tứ tộc rất là phấn chấn, bọn hắn càng tin chắc, cứ tiếp tục công kích, bảo tháp này nhất định sẽ bị phá mở.

Bất luận bảo vật nào cũng đều cần năng lượng duy trì, nhất là loại bảo vật mang tính phòng ngự thế này, một khi năng lượng bên trong hao hết, bảo tháp tự nhiên sẽ bị phá mở.

Đám người Khương Hỗ phần lớn đã không còn bế quan, bởi vì thời gian chỉ mấy ngày, các nàng tự biết cảm ngộ không được cái gì, thực lực không cách nào được đến đề thăng. Trong lòng lại đang thấp thỏm bất an, làm sao có thể tĩnh tâm tu luyện cho được?

Đoạn thời gian này tâm tình chúng nhân càng lúc càng kém, ngày ngày sống trong lo âu hoảng sợ, nếu không phải nghĩ đến Khương Khinh Linh có thần lực, chiến lực Lục Ly cũng rất cường đại, sợ là sớm đã phát điên.

Trong căn phòng nhỏ, Lục Ly và Khương Khinh Linh ngồi xếp bằng song song nhau, năm ngày qua hai người chưa từng xuất quan, đều đang cố gắng tu luyện để đề thăng thực lực.

Đối mặt với nguy cơ sinh tử, tiềm năng con người quả thực được kích phát vô hạn, chí ít Lục Ly cảm thấy tốc độ đầu óc chuyển động tăng nhanh không biết gấp bao nhiêu lần, rất nhiều chuyện vừa nghĩ liền rõ ràng.

Vấn đề là...

Thời gian quá cấp bách, áo nghĩa hắn đã đến bình cảnh, năm ngày không đủ cho hắn đạt tới đột phá đủ lớn.

Áo nghĩa bình thường chia làm nhập môn, tinh thông, và đại thành. Tốc Độ áo nghĩa của Lục Ly hẳn chỉ mới ở cấp độ tinh thông, muốn lên tới đại thành trong thời gian ngắn sợ là khó mà làm được.

Áo nghĩa là pháp tắc thiên địa, là chí lý thế gian, nếu người người đều có thể một đêm ngộ đạo, vậy số lượng Nhân tộc có thể cảm ngộ áo nghĩa chắc đã nhiều như lông trâu. Rất nhiều người từ nhập môn đến đại thành, thậm chí phải tiêu tốn mấy năm, mấy chục năm…

Róc rách

Lục Ly mệt mỏi, ngừng lại cảm ngộ, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát. Đột nhiên hắn bị một tràng thanh âm kỳ dị đánh thức, không khỏi hiếu kì mở mắt, lại chỉ thấy đập vào trong tầm mắt là một mảnh trắng bóng.

- A...

Khương Khinh Linh như con mèo bị giẫm phải đuôi, đột nhiên nhảy dựng lên, cuống quít nhấc váy lên, mặt đỏ bừng nhìn Lục Ly, cáu giận nói:

- Lục Ly, muốn chết à? Không phải ngươi đang bế quan ư?

Lục Ly nhìn xuống chiếc bô dưới mặt đất, thấy bên trong có chất lỏng màu vàng nhạt, lập tức hiểu ra. Không khỏi có chút lúng túng quay đầu đi, xấu hổ nói:

- Xin lỗi, ta vừa mới tỉnh lại, ta không cố ý.

Khương Khinh Linh không nói gì, thu lại chiếc bô cất vào trong Không Gian Giới Chỉ, ôm mặt nín thinh. Bầu không khí trong gian phòng bất giác trở nên có chút lúng túng và đè nén, dần dần một luồng khí tức kiều diễm dâng lên, sắc mặt Lục Ly và Khương Khinh Linh càng lúc càng đỏ.

Da mặt Lục Ly tương đối dày, lát sau liền đằng hắng một cái, điềm nhiên như không có việc gì hỏi:

- Khương Khinh Linh, mấy ngày nay ngươi có tiến triển gì không?

Khương Khinh Linh trầm mặc một lát, sau đó lắc đầu thở dài:

- Không tiến triển, những thần lực kia đều ở trong cơ thể ta, nhưng ta không cách nào phóng thích hay sử dụng chúng. Xem ra những thần lực này quả nhiên không thuộc về ta, ta hoàn toàn không biết cách dùng. Lục Ly, có phải ta vô dụng lắm không?

Nội tâm Lục Ly không khỏi trầm xuống, thứ có thể ghép được với chữ “Thần” tuyệt đối phải rất cường đại, nếu có thể dùng ra được thần lực, chiến lực Khương Khinh Linh tuyệt đối tăng mạnh, giờ lại nắm trong tay thần vật mà không dùng ra được.

Việc này hắn không cách nào hỗ trợ chỉ điểm, thần lực ở trong thân thể Khương Khinh Linh, hắn nhìn không thấy sờ không được, biết làm sao chỉ điểm?

- Ngươi thì sao?

Khương Khinh Linh đi tới ngồi xuống bên cạnh Lục Ly, hỏi:

- Ngươi có tiến triển gì không?

- Cũng không, thời gian quá ngắn.

Lục Ly lắc đầu nói:

- Căn cơ của ta quá yếu, muốn đề thăng chiến lực trong thời gian ngắn thực sự là điều quá khó.

Khương Khinh Linh nghiêng đầu nhìn Lục Ly nói:

- Lục Ly, xem ra chúng ta phải chết ở nơi này, có thể cùng chết với ngươi, thật ra ta không hề sợ hãi.

- Ta lại không muốn chết!

Lục Ly ngẩng đầu, trong mắt chất đầy không cam tâm, lạnh lùng nói:

- Ta còn có quá nhiều chuyện muốn làm, ta phải tìm được tỷ tỷ, phải cứu ra phụ mẫu, phải cứu sống Bạch Thu Tuyết, ta chưa muốn chết, ta không thể chết!

Nhìn từng đạo gân xanh gồ lên trên trán Lục Ly, nét mặt bỗng chợt trở nên dữ dằn, Khương Khinh Linh bất giác có chút đau lòng. Nàng cúi đầu trầm ngâm không nói, phải đến hơn một nén hương sau nàng mới ngẩng đầu, trong mắt chớp qua một tia kiên định.

Ông!

Giới chỉ trong tay nàng lấp lánh quang mang, một ít thịt khô, hai bình rượu ngon màu hồng phấn xuất hiện, nàng phân ra một ít thịt khô và một bình rượu ngon đưa cho Lục Ly nói:

- Ăn một chút đi, nhất thời không vội được, còn có năm ngày, chúng ta lại cố gắng xem sao.

Lục Ly khẽ gật đầu, cắn lấy thịt khô, lại uống chút rượu ngon. Rượu vào cổ họng, lại không giống liệt tửu, ngược lại có một loại hương vị đặc thù, ẩn ẩn hình như còn có mùi thuốc.
Chương 704 Khó nhận nhất là ơn mỹ nhân

- Đây là rượu gì? Sao ngươi không uống Huyết Tinh Mân Côi?

Lục Ly nhíu mày hỏi, Khương Khinh Linh lại điềm nhiên như không có việc gì nói:

- Đây thật ra là một loại linh dịch, có thể đề thăng cường độ linh hồn, ngươi đừng lãng phí, uống nhanh đi.

Nghe được là linh dịch đề thăng cường độ linh hồn, Lục Ly tự nhiên không khách khí, hắn nhai nuốt xong thịt khô, sau đó uống nốt bình rượu ngon màu hồng phấn kia.

- Không đúng!

Rất nhanh Lục Ly liền cảm giác được không thích hợp, một cỗ tà hỏa tuôn ra từ bụng dưới, nháy mắt liền khiến hắn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, tà hỏa cuộn trào.

Hắn chấn kinh nhìn lại Khương Khinh Linh, kẻ sau cười lên như hồ ly, hé miệng khẽ nói:

- Lục Ly, linh dịch này còn có tên là thần tiên hạ phàm, dù có là thần tiên uống vào đều sẽ khống chế không nổi dục vọng trong lòng. Bởi thế ngươi đừng cố áp chế làm gì, trước khi chết để Khinh Linh được một lần làm nữ nhân chân chính... được không?

- Mẹ nó, ngươi hạ xuân dược với ta?

Trong cục diện nguy cấp thế này, Khương Khinh Linh lại vẫn nghĩ đến niềm vui cá nước, Lục Ly thật không biết phải nói gì...

Ở trong lòng Lục Ly, Khương Khinh Linh một mực nữ tử phóng đãng, từ lần đầu tiên gặp mặt đã muốn dùng Huyền Tinh mua một đêm của hắn. Đến lần gặp mặt tiếp theo lấy thấy đang ở cùng một nam nhân khác, cộng thêm đồn thổi trước nay, khiến ấn tượng của Lục Ly đối với nàng luôn rất không tốt.

Lục Ly chịu ảnh hưởng rất sâu từ Lục Linh, ở phương diện nam nữ khá là bảo thủ truyền thống, tuyệt không muốn dính tới nữ tử phóng đãng. Yên phu nhân nhiều lần dụ hoặc, hắn vốn có thể tùy ý chà đạp nàng, còn không cần chịu bất cứ trách nhiệm nào, nhưng hắn đều không ra tay, bởi vì trong lòng hắn luôn có chấp niệm.

Trên thực tế!

Chuyện nam nữ ở thế giới này một mực rất loạn, cường giả có được quá nhiều quyền lực, có thể quyết định sống chết của vô số người, bởi thế đối với bọn hắn mà nói, mỹ nữ chỉ cần quơ tay liền có. Bọn hắn cũng thường xuyên vơ vét mỹ nữ, tỷ như Vũ Hóa Thần, tiểu thiếp không biết có bao nhiêu, hay như Bạch Lãnh Đỗ Tranh, đồng dạng cũng là thê thiếp như mây.

So ra mà nói, trên thế giới này nữ nhân tính là kẻ yếu, các nàng chỉ có thể dựa dẫm vào nam nhân. Cho nên sinh hoạt cá nhân của rất nhiều nữ tử thường khá là phóng đãng, tỷ như Yên phu nhân từng có quan hệ cá nước với rất nhiều nam tử khác nhau.

Biểu hiện của Khương Khinh Linh khiến ấn tượng của Lục Ly đối với nàng có chỗ cải quan, nhưng giữa Lục Ly và nàng lại không có quá nhiều tình cảm nam nữ, có chăng chỉ là tình nghĩa bằng hữu bình thường. Mặc dù đôi lúc Lục Ly có chút động tâm, nhưng nếu nói trong lòng không có khúc mắc gì với quá khứ của Khương Khinh Linh, vậy là gạt người.

Bên ngoài đại quân tứ tộc vây khốn, bọn hắn đang như mành chỉ treo chuông, lúc nào cũng có thể đi đứt.

Thế mà Khương Khinh Linh vẫn tính kế hắn, cho hắn uống xuân dược. Lục Ly không khỏi nổi nóng, cảm thấy Khương Khinh Linh không biết nặng nhẹ, một khi làm xong chuyện kia, quan hệ giữa hai người liền sẽ biến vị.

Tà hỏa dâng lên khiến tròng mắt Lục Ly thoáng đỏ ngầu, hô hấp dần trở nên gấp rút, trên mặt toàn là vẻ khát tình, hắn cố nén xung động muốn đẩy Khương Khinh Linh nằm trên đất, thỏa thích chà đạp, mà khoanh chân ngồi xếp bằng trở lại, cấp tốc vận chuyển Huyền lực, ý đồ ép dược lực ra ngoài.

Chỉ là...

Dược lực vô cùng cường đại, hơn nữa còn đang không ngừng phân tán đến từng khối cơ thịt xương khớp, muốn nhanh chóng bức ra căn bản là điều không thể.

- Ha ha ha.

Khương Khinh Linh cười lên đi tới, dán người lên lưng Lục Ly, một tay nhẹ nhàng vuốt ve trên lồng ngực cường tráng, miệng anh đào nhỏ nhắn ghé sát vào bên tai, phun hương khí nỉ non nói:

- Vô dụng thôi, thần tiên hạ phàm là xuân dược mạnh nhất Trung Châu, đừng nói ngươi, dù có là Nhân Hoàng đều không ép được, Lục Ly, ta sẽ không hại ngươi, ngươi phải thương tiếc Khinh Linh đấy.

Giai nhân như ngọc truyền đến xúc cảm kinh người, tựa như một que diêm thiêu đốt lên dục vọng chôn sâu bấy lâu trong lòng Lục Ly. Cổ họng hắn phát ra một tiếng gầm nhẹ như dã thú, trở tay kéo mạnh Khương Khinh Linh về phía mình, để nàng nằm ngang trên hai đầu gối hắn.

A...!

Khương Khinh Linh ngửa mặt nhìn Lục Ly, gương mặt xinh đẹp đỏ đến tưởng như rỉ máu, hô hấp cũng dần trở nên gấp rút, miệng nhỏ mấy máy, song phong phập phồng lên xuống, tạo nên một bức họa diện khiến cho bất kỳ nam nhân nào cũng phải điên cuồng.

- Đây là ngươi bức ta.

Lục Ly gầm nhẹ một tiếng, hai tay dùng sức xé toang áo bào trên người Khương Khinh Linh, thuần thục lột bỏ quần áo, chẳng mấy chốc Khương Khinh Linh đã biến thành một con cừu non trần truồng, vô cùng mê người.

- Lục Ly!

Khương Khinh Linh cũng uống thần tiên hạ phàm, hô hấp càng lúc càng gấp rút, hai tay ôm lấy cổ Lục Ly, chủ động đòi hôn. Hai môi dán vào nhau, hai đầu lưỡi quấn quýt lấy nhau, Thiên Lôi vạch Địa Hỏa, đã không cách nào khống chế nổi nữa…

Gian phòng không lớn, cũng may được mở ra cấm chế, bằng không tiếng rên rỉ nơi này tất sẽ bị người bên ngoài nghe được. Hai người quấn lấy nhau, không cách nào có thể tách ra, trong phòng nhỏ, một nam một nữ hòa làm một thể, bắt đầu vận động nguyên thủy kịch liệt.

Thần tiên hạ phàm không hổ là xuân dược cường liệt nhất, không chỉ có thể kích lên dục vọng trong người, còn có thể kéo dài sức chiến đấu cho nam nhân. Lục Ly và Khương Khinh Linh đại chiến mấy ngàn hiệp, hoan hảo nguyên suốt một canh giờ mới ôm nhau ngủ thiếp đi.

Hô hô!

Lục Ly thở dốc hổn hển, cả người tựa như hư thoát, vừa rồi hắn cảm thấy thần chí mơ hồ, chỉ theo bản năng thỏa thích vẫy vùng, dùng hết toàn lực phát tiết...

Cuối cùng sau chừng hai nén hương nghỉ ngơi, ý thức mới miễn cưỡng tỉnh táo lại, hắn mơ hồ mở mắt ra, đập vào mắt lại là một gương mặt xinh đẹp lúc này đang trắng bệch.

Khương Khinh Linh vẫn chưa tỉnh, lông mày nhíu chặt, thần tình trên mặt ẩn ẩn có chút thống khổ. Lục Ly lập tức tỉnh thần, đột nhiên ngồi dậy, ánh mắt quét nhìn một lượt.

- Hả?

Rất nhanh hắn liền phát hiện ra vấn đề, dưới thân bọn hắn có một tấm vải trắng rất lớn, chắc là Khương Khinh Linh sợ trên đất quá lạnh mới tùy tiện cầm ra đệm lên.
Chương 705 Giải cứu Khương tiểu thư

Vải trắng không phải là vấn đề, vấn đề ở chỗ... trên vải trắng có máu tươi đỏ sẫm.

- Máu tươi?

Lục Ly nhìn lại nơi đùi Khương Khinh Linh, ẩn ẩn có thể thấy được một vệt máu khô cạn, trong mắt hắn hiện đầy vẻ kinh ngạc, lắc lắc Khương Khinh Linh nói:

- Khinh Linh ngươi tỉnh lại, tỉnh lại đi!

Khương Khinh Linh hư nhược mở mắt ra, thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt Lục Ly, nàng miễn cưỡng cười nói:

- Khinh Linh không phóng đãng như trong tưởng tượng của ngươi, Khinh Linh vẫn còn trong trắng. Lục Ly, vừa rồi ngươi quá thô bạo, làm đau ta…

- Trong trắng?

Hai mắt Lục Ly trợn tròn, tựa như nghe được chuyện buồn cười nhất trên thế giới này. Nữ tử phóng đãng nổi danh khắp Trung Châu, không ngờ vẫn còn là xử nữ? Hoang đường!

- Ha ha!

Khương Khinh Linh cười lên một tiếng đắng chát, lại không giải thích mà hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, hai hàng mi run run, nói:

- Lục Ly, đừng quản nhiều như vậy, ngươi nhanh tu luyện đi. Ta đã truyền toàn bộ thần lực cho ngươi, hồn lực ta cũng đưa cho ngươi hơn phân nửa. Ta mệt quá, ta phải ngủ một giấc. Chuyện tiếp sau liền giao ngươi. Nếu ngươi không cách nào mang ta đào tẩu, nhớ phải ôm ta cùng chết.

Nói xong tiếng “chết” sau cùng, Khương Khinh Linh triệt để nhắm mắt lại, trực tiếp ngất đi, tròng mắt Lục Ly lần nữa trợn tròn, thần sắc đầy vẻ chấn kinh.

- Thần lực? Hồn lực?

Khương Khinh Linh không phải muốn hoan hảo một lần với hắn trước khi chết ư? Sao lại truyền thần lực cho hắn, còn nữa, hồn lực cũng có thể truyền được ư?

Lục Ly kinh ngạc ngồi ngây ra đó một lúc, lát sau mới cẩn thận đặt Khương Khinh Linh xuống đất, tiếp đó ngồi xếp bằng nội thị trong cơ thể.

Khoảnh khắc sau, cả người hắn khẽ chấn động, tròng mắt đột nhiên mở ra!

Trong thân thể hắn quả nhiên nhiều thêm môt ít năng lượng vô danh, Hồn Đàm cũng biến lớn rất nhiều, lực lượng linh hồn cực dồi dào. Vừa rồi hắn chỉ lo hoan hảo, lại chẳng ngờ Khương Khinh Linh đã thần không biết quỷ không hay truyền toàn bộ thần lực cho hắn!

- Cô nương ngốc...

-

Lục Ly quay đầu nhìn Khương Khinh Linh còn đang ngất đi, trên mặt toàn là áy náy và tự trách. Hắn không những trách lầm Khương Khinh Linh, vừa rồi còn hoàn toàn không để ý tới cảm thụ của nàng.

Khương Khinh Linh vừa phải chịu đựng hắn thô bạo rong ruỗi, còn vừa phải chống lại dược lực thần tiên hạ phàm, đồng thời vận dụng bí thuật truyền thần lực và hơn phân nửa hồn lực trong cơ thể sang cho hắn.

- Xin lỗi, xin lỗi!

Lục Ly thì thào tự trách, cầm lấy chén gối đầu, giúp Khương Khinh Linh đắp đệm lên. Sau đó lại lấy ra một viên đan dược nhét vào miệng nàng, lúc này mới cưỡng bách chính mình tỉnh táo lại.

Hắn không thể cô phụ một mảnh khổ tâm của Khương Khinh Linh, Khương Khinh Linh chắc là biết mình không cách nào sử dụng thần lực, mới nghĩ cách truyền cho hắn, đồng thời còn truyền cả hơn phân nửa huyền lực.

Trong thời gian còn lại hắn nhất định phải tìm hiểu được cách sử dụng thần lực, đồng thời nghĩ cách để công kích linh hồn càng thêm cường đại.

Khó nhận nhất là ơn mỹ nhân...

Lục Ly ngấm ngầm phát thề, nhất định phải nghĩ cách mang theo Khương Khinh Linh chạy đi, dù bên ngoài có là núi thây biển lửa, hắn cũng phải giết ra một con đường máu!

Những thần lực này vốn chính là dành cho hắn, chẳng qua lúc quyển sách trong tay Đấu Thiên Đại Đế bắn ra quang mang, ấn ký Ngân Long trong người Lục Ly lại kháng cự, bởi thế sau cùng mới ban thần lực cho Khương Khinh Linh.

Giờ dưới cơ duyên xảo hợp, thần lực lại trở về, Lục Ly không khỏi có chút khó hiểu.

Giờ khắc này thần lực đã ở trong thân thể hắn, thế nhưng ấn ký Ngân Long trong Hồn Đàm và Mệnh Luân lại đều không thấy có bất kỳ phản ứng gì, chẳng phải lần trước kháng cự lắm ư? Sao lần này lại không kháng cự?

Thần lực phải dùng thế nào?

Thần niệm Lục Ly lặng lẽ đặt lên những năng lượng kỳ dị kia, thật ra những năng lượng này cũng không nhiều, chỉ tương đương với Huyền lực Lục Ly tu luyện được trong mấy canh giờ.

Thần lực không nhiều, nếu trực tiếp đánh đi ra, có thể giết được mấy người? Lục Ly nghĩ một lúc, quyết định thử xem liệu có thể hấp thu chúng vào trong Hồn Đàm không.

Bởi vì Khương Khinh Linh đưa cho hắn rất nhiều hồn lực, linh hồn hắn vốn rất yếu, lúc này lại được tăng cường không ít, hắn có thể nghĩ cách để đề thăng công kích linh hồn thêm một chút. Nếu thần lực cũng có thể dung hợp vào trong lực lượng linh hồn, như vậy công kích linh hồn hẳn sẽ rất khủng bố.

Trước nay Lục Ly hành sự luôn rất dứt khoát, lập tức liền không ngừng vận chuyển thần lực vào trong không gian linh hồn. Ở trong không gian linh hồn, Lục Ly không mạo muội một hơi chuyển quá nhiều thần lực đi vào, mà chia nhỏ thành mấy luồng thần lực chậm rãi tới gần Hồn Đàm.

Ông!

Ấn ký Ngân Long trong Hồn Đàm đột nhiên lấp lánh quang mang, tiếp đó những thần lực vừa tới gần Hồn Đàm liền không tự chủ được tuôn thẳng về phía ấn ký Ngân Long, cuối cùng tất cả đều bị ấn ký Ngân Long hấp thu sạch sẽ.

Không chỉ vậy!

Thần lực trong không gian linh hồn cũng mất đi khống chế, ùn ùn tuôn về phía ấn ký Ngân Long, thần lực trên khắp toàn thân cũng theo đó tuôn động, điên cuồng trút nghiêng tới não hải, cuối cùng bị ấn ký Ngân Long hấp thu sạch.

- Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó!

Lục Ly thiếu chút chửi đổng ra tiếng, lần trước hấp thu năng lượng trong Hồn Tinh ở Thiên Quỷ Sơn liền đã có không ít bị ấn ký Ngân Long hút đi. Mấy thứ kia ngược lại không tính là gì, nhưng thần lực này trân quý cỡ nào?

Đây chính là cọng rơm cứu mạng của hắn, nếu không phải huyết mạch Ngân Long đang ở trong Hồn Đàm, phỏng chừng hắn đã trực tiếp đuổi nó ra khỏi người.

Chỉ là, ấn ký Ngân Long đã hấp thu hết thảy thần lực, hắn còn có thể làm sao? Lục Ly đành chỉ còn biết nội thị Hồn Đàm, chờ mong ấn ký Ngân Long thấy hắn đáng thương, trả lại một ít thần lực cho hắn.

Ông!

Ấn ký Ngân Long một mực lấp lánh quang mang, sáng lên suốt nửa canh giờ, rốt cục mới có dị động. Từng đạo năng lượng trắng ngà tuôn ra từ trong ấn ký, tiến vào trong Hồn Đàm.

- Hả?

Linh hồn Lục Ly kịch chấn, cả người đều theo đó run lên.

Advertisement
';
Advertisement