Chương 691 Giao dịch
Lời này của Cơ Mộng Điềm rất bình thường, chỉ là tùy ý hỏi thăm một câu, nhưng nghe vào trong tai lại khiến Khương Khinh Linh cảm thấy khá là chói tai.
Nàng cười ngạo nghễ nói:
- Đúng là vừa mới trải qua một trận chiến đấu nhỏ, ta và Lục Ly đánh chết hơn hai mươi tên Ma tộc và sáu tên Man tộc, chúng ta không ai bị thương cả, chỉ là hơn hai mươi tên Ma tộc mà thôi, còn không đủ để thương được đến chúng ta.
- A...
Đám người sau lưng Cơ Mộng Điềm Điệp Phi Vũ lập tức lộ ra kinh ý, Ma tộc... đó chính là địch thủ khó nhằn nhất, một hơi đối đầu với hơn hai mươi tên Ma tộc, phía Lục Ly lại chỉ có hơn mười người, không ngờ lại chẳng ai bị thương?
Khương Hỗ vung tay lên, từ phía sau, một người dẫn tên tù binh Ma tộc đi ra, hắn có chút xấu hổ nói:
- Thực tế thì chúng ta đều không ra tay, hơn hai mươi tên Ma tộc kia đều là do Lục công tử và tiểu thư giết.
- Ách?
Ánh mắt Điệp Phi Vũ và Cơ Mộng Điềm đồng loạt khóa chặt Lục Ly, bởi vì lúc Khương Hỗ nói chuyện, rõ ràng là đặt Lục Ly ở trước Khương Khinh Linh, điều này phải chăng chứng tỏ trong trận chiến vừa rồi Lục Ly mới là nhân tố then chốt,?
Trước khi tiến vào tiểu chiến trường, hai người đã sớm lưu ý tới Lục Ly. Bởi vì lúc ở ngoài Lục Ly vừa nháy mắt ra dấu Khương Khinh Linh liền ngậm miệng không nói tiếp nữa, lại liên tưởng đến vừa rồi Khương Khinh Linh cũng là nhảy xuống từ trên Mệnh Luân của Lục Ly, hai người bất giác không khỏi càng thêm hứng thú đối với Lục Ly.
Ánh mắt Điệp Phi Vũ khẽ chuyển, quay sang Lục Ly cúi người hành lễ nói:
- Lục công tử chiến lực bưu hãn, Phi Vũ sớm có nghe thấy. Phi Vũ có một yêu cầu nho nhỏ, không biết có thể dẫn theo chúng ta cùng nhau giết địch không, chúng ta rất mong chờ được thấy phong thái oai hùng của Lục công tử.
Một nữ tử ngàn yêu trăm mị ánh mắt mong mỏi nhìn Lục Ly, giọng điệu nhỏ nhẹ cầu khẩn. Nếu đổi thành công tử khác sợ rằng sớm đã thụ sủng nhược kinh, lập tức đáp ứng.
Trong lòng Lục Ly lại không có nửa điểm ba động, ngược lại ngấm ngầm đề phòng, trên mặt ngậm lấy ý cười nhàn nhạt, đưa mắt nhìn về phía Khương Khinh Linh nói:
- Lục mỗ chỉ là tên lính quèn dưới tay Khinh tiểu thư, đoạn đường này nếu không phải được Khinh tiểu thư và chư vị chiếu cố, sợ là Lục mỗ sớm đã chết. Phi Vũ tiểu thư, việc này ngươi đừng hỏi ta, mà phải hỏi Khinh tiểu thư và Khương Hỗ đại ca mới đúng.
Lục Ly bất động thanh sắc cự tuyệt, nếu Điệp Phi Vũ biết ý, hẳn sẽ không tiếp tục dây dưa. Chỉ là Điệp Phi Vũ rõ ràng không muốn hiểu, nàng quay sang Khương Khinh Linh nhẹ nhàng thi lễ nói:
- Khinh Linh tỷ tỷ, ngươi mang theo chúng ta đi được không, vừa rồi chúng ta thiếu chút bị Vu giết sạch, mới đầu chúng ta có tận bốn mươi, năm mươi người, nhưng giờ chỉ còn lại từng này. Nếu không được tỷ tỷ dẫn theo, sợ rằng chúng ta phải táng thân hết ở đây mất.
Điệp Phi Vũ nhỏ nhẹ khẩn cầu như thế, Cơ Mộng Điềm lại chẳng thốt nửa lời, chỉ ngậm lấy ý cười đứng ở một bên.
Khương Khinh Linh có chút quấn quít, nàng biết Lục Ly khẳng định không muốn đi cùng một chỗ với đám người này. Nhưng dù thế nào Điệp Phi Vũ cũng là đại tiểu thư Bách Hoa Các, giờ còn cúi đầu một tiếng tỷ tỷ hai tiếng tỷ tỷ, nếu nàng dứt khoát cự tuyệt, không khỏi có chút bất cận ân tình.
Cơ Mộng Điềm thấy được vẻ do dự trên mặt Khương Khinh Linh, lập tức mỉm cười nói:
- Khương tiểu thư là thiên kiêu tương lai, được đến thần lực từ Đấu Thiên Đại Đế, chiến lực thông thiên, không để chúng ta vào mắt cũng là điều bình thường, Phi Vũ, chúng ta đừng liên lụy Khương tiểu thư nữa...
Khích tướng!
Lục Ly âm thầm thở dài, Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ một người mặt trắng một người mặt đỏ, lấp kín đường từ chối của Khương Khinh Linh. Khương Khinh Linh tâm thái cao ngất, coi trời bằng vung, nhất định không chịu được khích bác như vậy.
Quả nhiên!
Khương Khinh Linh cắn răng nói:
- Nếu Phi Vũ muội muội và Mộng Điềm tiểu thư nguyện ý đi theo chúng ta, vậy thì đi thôi. Chẳng qua nếu gặp phải đại biến, chúng ta không rảnh tự lo, còn mong hai vị tự hành đào mạng.
- Nha đầu khờ!
Lục Ly khẽ thở dài, Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ muốn đi cùng bọn hắn rõ ràng là có ý khác, trong lòng trong lòng này không chừng còn đang khinh thường Khương Khinh Linh và hắn. Thế mà giờ Khương Khinh Linh lại cứ ra vẻ lão đại, như thể thật muốn chiếu cố hai nhóm người kia.
Có người ngoài ở đây, Lục Ly không tiện lắm lời, đành chỉ biết trầm mặc không nói, hắn nháy nháy mắt ra hiệu với Khương Khinh Linh, kẻ sau lại lấy ra Bản Mệnh Châu tự mình bay đi.
Đại bộ đội tiếp tục di chuyển, Lục Ly khống chế tốc độ đi theo sau lưng Khương Hỗ, tận lực đứng cách Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ càng xa càng tốt.
Phi hành về phía trước chừng một canh giờ, gặp được một dòng suối nhỏ, mấy vị tiểu thư rất là hưng phấn. Các nàng đều là lá ngọc cành vàng, sạch sẽ quen rồi, khó được có suối mát, tự nhiên phải muốn tắm rửa một phen.
- Chờ đã!
Thấy Khương Khinh Linh định lội chân đất xuống nước, Cơ Mộng Điềm đột nhiên lên tiếng nói:
- Cơ Thất!
-
Một tên võ giả Cơ gia lao nhanh về phía thượng du, lấy ra ngân châm đâm xuống dòng chảy, kiểm nghiệm một phen mới gật đầu nói:
- Không có độc, an toàn!
Lục Ly âm thầm gật đầu, Cơ Mộng Điềm quả nhiên là nhân vật, vạn nhất dòng suối này bị Vu tộc hạ độc, chúng nhân xuống nước liền sẽ trúng độc cả lũ.
Thủ hạ Cơ Mộng Điềm lấy ra đồ đạc bắt đầu hạ trại, đồng thời dựng lên một nhà tắm giữa lòng suối, còn bố trí bốn năm người tản ra xung quanh canh chừng. Lục Ly thấy vậy không khỏi ngấm ngầm gật đầu, Luân Hồi Cung không hổ là thế lực số một Trung Châu, từ biểu hiện của đám thủ hạ Cơ Mộng Điềm này liền có thể thấy được phần nào.
Mấy người Điệp Phi Vũ Khương Khinh Linh Cơ Mộng Điềm tiến vào trong nhà tắm, bên ngoài còn có mấy tên nữ tử thủ hộ, thời thời khắc khắc phóng thích thần niệm dò xét xem liệu có người đang nhìn trộm không?
- Ha ha ha.
Bên trong truyền ra từng đạo tiếng cười như chuông bạc, nội tâm đám người Khương Hỗ cứ như bị mèo quào, ngứa ngáy không chịu được.
Chương 692 Bảo hổ lột da
Bọn hắn chỉ cần phóng thích thần niệm quét qua, liền có thể thấy được mỹ cảnh mấy tiểu thư đỉnh cấp tắm rửa trong đó, nhưng không ai dám làm loạn, một khi bị phát hiện, tuyệt đối sẽ bị loạn đao chém chết.
Lục Ly tâm như mặt hồ, hắn một mình đi xuống hạ du, tắm rửa một phen.
Trên người hắn toàn là máu đen, phải tắm gần nửa canh giờ mới tẩy rửa sạch sẽ máu tươi dính phải.
Chờ lúc hắn mặc lại áo bào về đến bên bờ suối, lại thấy được một người khiến hắn có chút bất ngờ, Cơ Mộng Điềm.
Cơ Mộng Điềm khoác một bộ váy xòe màu vàng, trên búi tóc cắm trâm ngọc lóng lánh ánh tím, xinh đẹp tựa thiên tiên. Nàng đứng dưới một gốc cây nhỏ, khẽ cười nhìn Lục Ly phía xa xa, tựa như một đóa mẫu đơn nở rộ.
Ánh mắt Lục Ly bỗng chốc chuyển lạnh, bởi vì Cơ Mộng Điềm vô thanh vô tức áp sát tới gần mà hắn không hề hay biết. Nữ tử này tránh ra đám đông, một mình tìm tới đây, nếu nói không có mưu đồ gì, Lục Ly tuyệt không tin tưởng.
- Lục công tử đừng căng thẳng, Mộng Điềm không có ác ý.
Cơ Mộng Điềm đạp lấy gót sen uyển chuyển đi tới, đến trước mặt Lục Ly chừng mười thước mới ngừng bước, nhàn nhạt cười:
- Mộng Điềm tới đây là muốn làm một giao dịch với ngươi. Lục công tử, ngươi muốn biết... tung tích tỷ tỷ ngươi không?
- Tỷ tỷ?
Nghe được hai tiếng này, Lục Ly không quá đặc biệt kích động, ngược lại cảm thấy một tia nguy cơ cực sâu, thậm chí lúc này hắn rất có xung động muốn trực tiếp nắm xuống Cơ Mộng Điềm.
Đương nhiên, ý nghĩ này chỉ chợt lóe lên trong đầu rồi tan biến, nắm xuống Cơ Mộng Điềm chẳng giúp ích được gì. Sở dĩ có ý niệm như vậy là bởi hắn cảm thấy nguy hiểm. Không ngờ Cơ Mộng Điềm lại biết tỷ tỷ hắn? Không lẽ Cơ Mộng Điềm từng điều tra qua về hắn? Hoặc là Luân Hồi Cung điều tra qua về hắn?
Bắc Mạc có quá nhiều bí mật, một khi bị Trung Châu hiện, rất nhiều người ở Bắc Mạc đều phải chết. Bởi vậy Lục Ly mới căng thẳng, thậm chí nổi sát ý.
Trong lòng khẩn trương thấp thỏm, ngoài mặt Lục Ly lại vẫn không lộ ra bất kỳ thần sắc khác thường nào, chỉ khoảng chừng mấy nhịp thở hắn liền hồi thần, tròng mắt nheo lại, nhìn Cơ Mộng Điềm hỏi:
- Cơ tiểu thư có vẻ hiểu rất rõ về ta? Ngươi biết chuyện của tỷ tỷ ta?
Ý cười trên mặt Cơ Mộng Điềm một mực không giảm, đẹp đến khiến người lóa mắt, giọng nàng rất là dễ nghe, tựa như chim hoàng anh kêu hót:
- Thần Điện trực thuộc Luân Hồi Cung, ngươi phái người đi Thần Điện đặt ra nhiệm vụ, chúng ta tự nhiên liền biết chút ít.
Cơ Mộng Điềm thoáng dừng một lát mới nói tiếp:
- Trên thực tế, rất nhiều đại gia tộc đều để ý tới ngươi. Nguyên nhân chắc ngươi cũng đoán được phần nào, bởi vì ngươi là con trai Lục Nhân Hoàng, Thái Thượng trưởng lão Lục gia còn vì ngươi còn không tiếc đắc tội Lục Chính Đàn, bởi thế mọi người có chú ý ngươi chút cũng là điều bình thường.
Lục Ly không khỏi cười khổ trong lòng, Cơ Mộng Điềm nói không sai, thân phận hắn quá bất phàm, trong Thần Khải Thành cũng có không ít thám báo của các gia tộc, mọi hành vi của hắn tại Thần Khải Thành làm sao qua được tai mắt các đại gia tộc.
Lục Ly khẽ gật đầu, hỏi:
- Cơ tiểu thư còn biết cái gì?
- Ta còn biết Tống Kỳ bị ngươi giết chết!
Trong mắt Cơ Mộng Điềm lóe lên một tia hiếu kì:
- Nguyên nhân thực sự khiến ngươi bị các đại gia tộc chú ý thật ra cũng bắt đầu từ Tống Kỳ. Mặc dù các đại gia tộc đều không biết ngươi giết chết Tống Kỳ thế nào, nhưng Tống Kỳ tiến vào Bắc Mạc sau đó chết rồi, điểm này không cần hoài nghi.
Nghe đến đó, Lục Ly thoáng yên tâm phần nào, xem ra chuyện về Thanh Loan Tộc Mãnh Tượng Tộc Thái Thản Tộc còn chưa bại lộ, bằng không cường giả các đại gia tộc sớm đã đánh tới Bắc Mạc.
Hắn không muốn dây dưa quá sâu với Cơ Mộng Điềm, liền hỏi:
- Vừa rồi ngươi nói biết tung tích tỷ tỷ ta, việc này là thật? Chúng ta tuy đặt ra nhiệm vụ, nhưng mãi mà không có người nhận.
- Ha ha!
Cơ Mộng Điềm khẽ cười một tiếng, lắc đầu nói:
- Ta chỉ nói là ngươi muốn biết tung tích tỷ tỷ ngươi không? Chứ đâu phải nói ta biết lúc này tỷ tỷ ngươi đang ở đâu. Chẳng qua Luân Hồi Cung chúng ta thân là đại thế lực số một Trung Châu, muốn tra người nào là điều quá sức đơn giản, chỉ cần Lục công tử giúp ta làm một chuyện, sau khi trở về Trung Châu ta sẽ lập tức điều người giúp ngươi tìm tỷ tỷ. Nếu không tìm thấy, Mộng Điềm sẽ tự thân tới Bắc Mạc một chuyến, mặc cho Lục công tử xử trí.
Lục Ly thoáng trầm ngâm, lời này Cơ Mộng Điềm nói rất chân thành, mặc cho xử trí... ý tứ trong đó nặng lắm. Nếu Cơ Mộng Điềm tra không được tung tích Lục Linh, Lục Ly hoàn toàn có thể chiếm lấy thân thể Cơ Mộng Điềm, danh chính ngôn thuận trở thành con rể Luân Hồi Cung.
Đổi lại là nam tử khác, sợ rằng đã lập tức đáp ứng.
Nhưng Lục Ly không đáp ứng, ngược lại càng thêm đề phòng, trong mắt hắn Cơ Mộng Điềm không còn là một đại mỹ nhân thiên kiều bách mị, mà là một con rắn độc, nhất thời không cẩn thận liền sẽ bị nàng ăn đến xương cũng không chừa.
Hắn trầm tư thoáng chốc, sau đó hỏi:
- Trước nói xem chuyện gì đi đã.
Ánh mắt Cơ Mộng Điềm chớp qua một tia tán thưởng, phun ra mấy chữ:
- Giúp ta giết một người!
- Một người?
Tròng mắt Lục Ly co rụt càng chặt, một “người”, đây rõ ràng là Nhân tộc, người có thể khiến Cơ Mộng Điềm động sát tâm lại giết không chết, không cần nói cũng biết là người của mười hai Vương tộc.
Công tử mười hai Vương tộc tiến vào lần này không nhiều, U Minh Giáo Dương Hiên, Thiên Địa Trủng Dạ Lạc, ngoài ra chính là Lục Toan Lục Nghê của Lục gia.
Đầu óc hắn cấp tốc chuyển động, trong lòng dần hiện ra đáp án, nhẹ giọng hỏi:
- Là Dương Hiên, hay là Lục Toan?
- Lợi hại!
Cơ Mộng Điềm giơ ngón tay cái lên tỏ ý tán thưởng, cảm khái nói:
- Có thể quật khởi chỉ trong thời gian mấy năm ngắn ngủi như vậy, có thể được Khương Khinh Linh coi trọng, bị Lục Toan xem là đại địch bình sinh, Lục Ly ngươi quả nhiên là thiên tài bất thế! Chẳng qua người này cụ thể là ai, hiện tại ta còn chưa thể tiết lộ. Chỉ cần ngươi đáp ứng giao dịch với ta, đồng thời lập xuống Đấu Thiên huyết thề, ta mới có thể nói cho ngươi. Yên tâm, ta cũng sẽ cùng thề với ngươi.
Chương 693 Bảo hổ lột da
Lục Ly cười, lắc đầu nói:
- Mộng Điềm tiểu thư quá đề cao Lục Ly ta rồi, con em mười hai Vương tộc đều có huyết mạch cường đại, cảnh giới thực lực thông thiên. Bên người còn có tùy tùng cường đại đi theo, ta lại chẳng qua chỉ là một tên Bất Diệt Cảnh, đừng nói ám sát bọn hắn, vừa khẽ áp sát liền sẽ bị bọn hắn giết mất.
Lục Ly cự tuyệt Cơ Mộng Điềm, không phải vì hắn không có lá gan và nắm chắc có thể đánh giết Lục Toan hoặc Dương Hiên, mà là hắn không muốn tiếp xúc quá nhiều với Cơ Mộng Điềm. Nữ tử này mang đến cho hắn cảm giác hết sức nguy hiểm, bảo hổ lột da, cuối cùng tuyệt đối sẽ chuốc vạ vào thân.
Lục Ly uyển chuyển cự tuyệt, Cơ Mộng Điềm cũng không tức giận, nàng cười ngọt ngào nói:
- Hiện tại Lục công tử chưa muốn hợp tác cũng không sao, sau này còn nhiều cơ hội. Nếu ngươi thay đổi ý định, tùy thời có thể đến tìm ta, Mộng Điềm dọn sạp đón chờ.
Nói xong Cơ Mộng Điềm nhoẻn miệng cười tươi, trong mắt dập dờn sóng tình, toàn thân tán phát ra khí tức chọc người, tựa như một con mèo cái phát tình. Nàng lắc lắc eo rắn chậm rãi rời đi, đi vài chục bước lại ngoái nhìn khẽ cười một tiếng, bách mị hoành sinh.
- Yêu tinh, yêu tinh!
Lục Ly âm thầm cảm khái, nữ tử này có độc, khăng khăng lại có thể khiến người tình nguyện bị độc chết cũng phải muốn tiếp xúc với nàng. Đây là một hồng nhan họa thủy có thể khiến quân vương từ bỏ giang sơn, có thể khiến cho vô số nam tử bất chấp hết thảy dấn thân vào Địa Ngục.
- Rốt cục Cơ Mộng Điềm muốn giết ai? Lục Toan Dương Hiên hay là Dạ Lạc, hay là Khương Khinh Linh?
Trong đầu Lục Ly hiện lên rất nhiều nghi hoặc, còn nữa, vì sao Cơ Mộng Điềm mạo muội tìm đến mình để giao dịch như vậy? Nàng dám khẳng định hắn đủ năng lực và lá gan để giao dịch với nàng ư? Nàng không sợ hắn tiết lộ chuyện này ra ngoài?
Nghĩ mãi mà vẫn không thành, cuối cùng đành phải trầm mặc về lại doanh địa. Trong doanh địa người Cơ gia đã nướng thịt xong, còn có các loại linh quả, rượu ngon, một đám người vây quanh đống lửa, chính đang ăn uống thoải mái.
Khương Khinh Linh thấy Lục Ly trở về, vội vàng ngoắc nói:
- Lục Ly, mau tới đây.
Lục Ly đã dùng ánh mắt cảnh cáo Khương Khinh Linh nhiều lần, để nàng chú ý lúc có người ngoài thì đừng quá thân cận với mình, thế mà lúc này vẫn cứ không nhịn được.
Lục Ly thở dài đành chịu, dù sao Cơ Mộng Điềm đã nhìn ra được ít nhiều, chắc hẳn Điệp Phi Vũ cũng đoán được một chút, thế là hắn bèn dứt khoát tiến qua, thoải mái ngồi xuống bắt đầu ăn.
Cơ Mộng Điềm không nói gì, lẳng lặng ngồi đó ăn uống nhỏ nhẹ. Dù là vậy song nàng vẫn tựa như trăng sáng giữa trời đêm, không ngừng hấp dẫn ánh mắt vô số nam tử, ngay cả đám người Khương Hỗ đều nhịn không được liếc nhìn nàng mấy lần.
Có Cơ Mộng Điềm ở đây, những tiểu thư còn lại đều trở nên ảm đạm vô quang, chỉ có Điệp Phi Vũ và Khương Khinh Linh là miễn cưỡng có thể so bì được với Cơ Mộng Điềm. Điệp Phi Vũ hoạt bát đáng yêu, Khương Khinh Linh thanh tú chọc người, có được một nét phong tình rất đặc biệt.
Ba mỹ nhân tuyệt đỉnh ngồi cùng một chỗ, khiến Lục Ly nhìn mà hoa cả mắt, đành phải cúi đầu trầm mặc ăn uống, không ngước mắt nhìn người.
Hưu!
Lục Ly còn chưa ăn xong, nơi xa chợt có một đạo bóng người bay vụt đến, là võ giả Cơ gia. Người kia quỳ gối trước mặt Cơ Mộng Điềm, bẩm báo nói:
- Tiểu thư, phía bắc tới bốn mươi ba tên Vũ tộc, đã cách bên này trăm dặm!
Khương Khinh Linh vội vàng thả xuống linh quả trong tay, có chút căng thẳng đứng bật dậy, Cơ Mộng Điềm lại khoát tay cười nói:
- Không phải chỉ là mấy chục tên Vũ tộc thôi sao? Dẫn bọn chúng tới đây, chúng ta vây giết là được.
Điệp Phi Vũ cũng không chút để tâm, khua tay nói:
- Chiến công dâng lên tận miệng, không lấy thì uổng, chuẩn bị nghênh chiến thôi.
Thần sắc nhẹ nhàng của hai vị tiểu thư khiến Khương Khinh Linh không khỏi cảm thấy có chút thất bại. Nàng phát hiện hai người này đi theo bọn mình không phải là cầu được bảo hộ, mà là đến để bảo hộ bọn mình.
Lục Ly khẽ cười một tiếng, trong lòng không cho là đúng. Lại cũng có chút hiếu kỳ, không biết hai đại tiểu thư Vương tộc Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ này có được thủ đoạn kinh thiên và huyết mạch thần kỹ thế nào? Vừa khéo qua trận chiến này có thể quan sát một phen.
Địch nhân đến rất nhanh, tổng cộng bốn mươi ba tên Vũ tộc, người Luân Hồi Cung cố ý dẫn tới bên này, muốn đến chậm e rằng cũng khó.
Khương Khinh Linh nóng lòng muốn thử, mấy người Khương Hỗ cũng đều chuẩn bị ra tay, lại thấy Lục Ly chớp mắt, ra hiệu bọn hắn hơi an chớ nóng.
Nếu Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ đã mạnh miệng như vậy, tự nhiên phải để các nàng biểu diễn một phen, thuận tiện nhìn xem thực lực con em mười hai Vương tộc rốt cục biến thái cỡ nào.
Cơ Mộng Điềm ra hiệu cho tất cả mọi người tiến vào trong rừng cây gần đó, miễn cho Vũ tộc bị dọa chạy. Tiếp sau nàng nhìn sang Điệp Phi Vũ một cái, kẻ sau lập tức vung tay, dẫn theo hơn mười người bay vút ra ngoài.
Tất cả đều là Quân Hầu Cảnh, còn cùng là người Bách Hoa Các, đại đa số là nữ tử. Mười mấy người đứng trên Bản Mệnh châu gào thét lao đi, Điệp Phi Vũ xung phong dẫn đầu, không có chút nào sợ sệt, hơn mười người bên cạnh nàng cũng tự tin dị thường, theo sát ngay sau.
Xuy xuy.
Vũ tộc tấn công, trường tiễn đầy trời trút nghiêng xuống, tựa như mưa rào tầm tã, liên miên không dứt, thoáng chốc liền đã bao trùm lấy hơn mười người kia.
Trên thân mười mấy người đồng loạt hiển hiện chiến giáp, trực tiếp ngạnh kháng với mưa tên. Các nàng lấy ra binh khí, ngăn đỡ trái phải, không ngừng áp sát về phía Vũ tộc.
- Cơ Nguyên, vây lại!
Trong rừng cây, Cơ Mộng Điềm nhẹ giọng nói một câu, hơn mười người Cơ gia lập tức phân tán ra, đi vòng sang hai bên trái phải và sau lưng, chuẩn bị vu hồi bọc đánh Vũ tộc.
Cơ Mộng Điềm một mực không có ý mời Lục Ly và đám người Khương Khinh Linh ra tay, ý tứ vô cùng rõ ràng, trận chiến này không cần các nàng xuất thủ, chỉ bằng Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ liền đã có thể nhẹ nhàng săn giết.
Lục Ly vốn cũng không có ý ra tay, nhàn nhã ngồi trong rừng cây quan sát chiến đấu nơi xa.
Chương 694 Bán Thần khí
Hắn hơi có chút nghi hoặc, Điệp Phi Vũ mang theo nhiều người như thế xung kích, chẳng lẽ không sợ có thủ hạ bị bắn chết.
Đám người Điệp Phi Vũ đã kéo gần lại khoảng cách, nhưng Vũ tộc lại bất ngờ phân tán ra, bọn hắn đều có cánh, tốc độ khủng bố dị thường, mấy người Điệp Phi Vũ căn bản không thể đuổi kịp.
Hây hây!
Mấy người Điệp Phi Vũ tụ lại thành một đoàn, hướng bốn phương tám hướng bắn ra Huyền lực công kích. Đáng tiếc tốc độ Vũ tộc quá nhanh, căn bản không cách nào đánh trúng. Mưa tên đầy trời phóng tới liên miên không ngừng, thỉnh thoảng lại có vài người bị trúng tên.
Đám người này đều có chiến giáp Thiên giai, vấn đề là cung tiễn của Vũ tộc cũng sắc bén và bá đạo không kém, chiến giáp không ít người dần bị đánh nát, thậm chí có vài người bị lực xung kích cường đại chấn cho thổ huyết.
Ông
Trên cổ Điệp Phi Vũ lóe lên hắc quang, tiếp đó toàn thân nàng sáng rực quang mang màu xanh, hóa thành một chùm sáng xanh lục bao bọc lại mười mấy người và đám Vũ tộc gần đấy.
- Cái này...
Chứng kiến cảnh đó, trong mắt Lục Ly không giấu được vẻ chấn kinh, bởi vì dưới sự bao phủ của chùm sáng xanh, thương thế tất cả mọi người đều đang dần khép lại với tốc độ cực khủng bố. Thậm chí có người tay thiếu chút bị đánh đứt, căn bản không nhấc lên nổi, lúc này lại đang dần phục hồi với tốc độ thấy được bằng mắt thường.
Ngược lại, sau khi đám Vũ tộc gần đó bị chùm sáng xanh bao phủ, tốc độ bỗng chốc giảm mạnh, toàn thân rất là khó chịu, bộ dạng cứ như nguyên khí đại thương, trên mặt toàn là vẻ kinh hoảng.
- Đây là huyết mạch gì? Sao bá đạo thế này?!
Lục Ly nhìn sang Khương Khinh Linh dò hỏi, kẻ sau lại không quá bất ngờ, thấp giọng giải thích nói:
- Đây là huyết mạch đặc hữu của Điệp gia, gọi là Sinh Mệnh Chi Nguyên. Bất luận thương thế nặng đến cỡ nào, chỉ cần được Sinh Mệnh Chi Quang bao trùm, trong thời gian rất ngắn liền có thể hồi phục.
Khương Khinh Linh nói tiếp:
- Hơn nữa Sinh Mệnh Chi Nguyên này còn có thể đả thương địch thủ, có thể rút ngược lực lượng sinh mệnh trong người kẻ địch. Nếu đám Vũ tộc này bị bao phủ thêm nửa canh giờ, sợ rằng không cần đánh, toàn bộ đều biến thành xác khô.
- Rút ngược lực lượng sinh mệnh?
Lục Ly lè lưỡi, huyết mạch Mộc Chi Nguyên của Tống gia cũng có năng lực tương tự, chẳng qua rõ ràng không được cường đại như huyết mạch Sinh Mệnh Chi Nguyên của Điệp gia.
Đến lúc này Lục Ly đã hiểu ra được chiến thuật của Điệp Phi Vũ và Cơ Mộng Điềm, Điệp Phi Vũ đi thu hút kẻ địch, sau đó Cơ Mộng Điềm phái người vây lại, cuối cùng thu lưới chém giết hết sạch.
Chẳng qua.
Với tình trạng đám người Điệp Phi Vũ bây giờ, muốn triệt để săn giết toàn bộ Vũ tộc sợ là có chút khó khăn, các nàng dựa vào ai để làm chủ công?
Lục Ly quét mắt nhìn về phía Cơ Mộng Điềm, kẻ sau quay mặt lại, khẽ cười nói:
- Lục công tử, Khương tiểu thư cứ an tâm ngồi đây, Mộng Điềm đi chém giết đám dị tộc kia.
Khương Khinh Linh không lên tiếng, Lục Ly lại mỉm cười nói:
- Cơ tiểu thư cẩn thận chút, Lục mỗ chờ ngươi đắc thắng trở về.
Cơ Mộng Điềm lần nữa khẽ cười, tiếp đó chân sau điểm nhẹ, tung người bay vụt lên, Bản Mệnh Châu hiện ra, nàng cứ thế tựa như tiên nữ giáng trần phá không bay tới.
- Hồ ly tinh!
Khương Khinh Linh thấy Lục Ly nhìn chằm chằm theo bóng lưng Cơ Mộng Điềm, tay đột nhiên hung hăng bấm mạnh lên cánh tay Lục Ly một cái, cả giận nói:
- Ngươi nhìn chằm chằm vào nàng làm gì? Chẳng lẽ ngươi thích nàng?
Lục Ly quay đầu, nhìn thấy bộ dạng tức giận của Khương Khinh Linh, lập tức nhịn không được cười lên, đưa thay xoa đầu nàng nói:
- Đừng quấy, ta muốn xem xem nàng sẽ dùng thủ đoạn gì giết địch.
Bị Lục Ly xoa đầu, Khương Khinh Linh liền chuyển giận thành vui, trên mặt hiện lên ý cười ngọt ngào, an tĩnh ngồi ở cạnh bên. Lục Ly không quản Khương Khinh Linh, ánh mắt khóa chặt Cơ Mộng Điềm, chờ đợi nàng biểu diễn.
Cơ Mộng Điềm bay thẳng tới, đợi khi đến trước mặt đám Vũ tộc và bọn Điệp Phi Vũ chừng trăm thước mới ngừng lại, trong tay hiện ra một chiếc bình màu xanh biếc, trên đó cắm một cành liễu.
- Chiếc bình này...
Tròng mắt Khương Khinh Linh đột nhiên sáng rực, Lục Ly lại nhìn chăm chú một lúc lâu mà vẫn không thấy có gì đặc biệt.
Bên kia Cơ Mộng Điềm đã động thủ, tay ngọc nhẹ nhàng nâng lên chiếc bình xanh biếc, trong tay lấp lánh Huyền lực. Rất nhanh chiếc bình xanh biếc đột ngột phát sáng, càng lúc càng chói lòa, khiến tất cả mọi người đều phải chú ý tới.
- Quả nhiên!
Khương Khinh Linh phun ra hai chữ, nhịp thở thoáng chút dồn dập.
Sắc mặt Lục Ly cũng trở nên ngưng trọng dị thường, từ trong bình kia hắn cảm nhận được một loại khí thế vô danh, một loại uy áp khó mà diễn tả bằng lời, tựa như mây đen kéo tới, khiến người bất giác cảm thấy đè nén, hốt hoảng.
Xùy
Cành liễu trong bình đột nhiên bạo trướng, hóa thành một đạo lưu quang phá không mà đi, bắn thẳng đến chỗ đám Vũ tộc.
Ầm!
Một tiếng vang trầm muộn vọng lại, đám người Lục Ly thậm chí không kịp quan sát rõ ràng, chỉ thấy một tên Vũ tộc đột nhiên bị nện bay, cả người be bét máu thịt, như thể vừa bị Bản Mệnh Châu hung hăng nghiền ép.
Phanh phanh phanh phanh.
Từng đạo tiếng vang trầm muộn nối tiếp vọng lại, từng tên Vũ tộc bay ngược ra sau, thậm chí Vũ tộc bị nện bay không cách nào phát ra tiếng kêu thảm, chỉ trong nháy mắt liền đã một kích mất mạng, biến thành một đống máu thịt be bét, không ra hình người.
Tê tê!
Lục Ly hít sâu một hơi khí lạnh, lúc này hắn mới nhìn rõ ràng, là do cành liễu kia. Cành liễu tựa như cơn gió mát thổi tới, cứ thế nhẹ nhàng phất qua, sau đó từng tên Vũ tộc liền bị nện chết, không một ngoại lệ, tất cả đều là một kích mất mạng.
Soạt!
Đám Ma tộc còn lại bị dọa sợ, ai nấy phát ra từng tiếng quái khiếu, tháo chạy khắp bốn phương tám hướng. Nhưng lúc này bốn phía xung quanh lại có rất nhiều võ giả Luân Hồi Cung bay lên, ngăn không cho đám Vũ tộc kia chạy trốn.
Hưu!
Cành liễu tiếp tục phá không mà đi, như quỷ hồn đòi mạng, không ngừng đồ sát Vũ tộc. Chỉ mấy hơi ngắn ngủi, chí ít đã có phân nửa Vũ tộc bị tiêu diệt, số còn lại đều không thể chạy trốn, xem ra đại cục đã định.
Chương 695 Thành phủ
- Đây tuyệt đối không phải Thánh khí!
Hai mắt Lục Ly trợn tròn, nhìn chằm chằm chiếc bình kia, miệng thì thào nói. Hắn không phải là chưa từng thấy qua Thánh khí, Khương Khinh Linh cũng có Thánh khí, nhưng còn lâu mới khủng bố được đến vậy.
- Ừm, đây là bán Thần khí!
Khương Khinh Linh có chút hâm mộ, tán thán nói:
- Xem ra Cơ Mộng Điềm đã được nội bộ Luân Hồi Cung xác định là thiếu cung chủ, Luân Hồi Cung chỉ có tổng cộng hai kiện bán Thần khí, không ngờ lại để nàng mang theo một kiện tiến vào đây.
- Bán Thần khí?
Lục Ly nghe xong mới thoải mái phần nào, trên thế giới này, thứ có thể ghép được với chữ “Thần” tuyệt đối không phải là thứ tầm thường.
Cơ Mộng Điềm còn chưa hiển lộ ra huyết mạch, lại đã khiến Lục Ly kiến thức được chiến lực nàng mạnh mẽ cỡ nào. Bằng vào kiện bán Thần khí này, chỉ với một mình Cơ Mộng Điềm cũng đã có thể quét ngang toàn bộ tiểu chiến trường.
Rất rõ ràng, hai người Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ liên hợp lại hoàn toàn đủ để quét ngang toàn bộ tiểu chiến trường, dù gặp phải đại quân dị tộc cũng đều có thể nhẹ nhàng ứng đối.
Uy năng bán Thần khí căn bản không cách nào chống lại, dù là với tốc độ như Lục Ly đều không dám chắc né tránh được. Trừ phi hắn sớm liền phóng thích thuật phân thân đào tẩu, còn một khi để áp sát lại gần, hắn tuyệt đối chỉ có một chữ, “chết”.
Cành liễu kia nhìn thì có vẻ yếu ớt, nhưng lực lượng ẩn chứa bên trong lại khiến người sợ hãi, tuỳ tiện vung tới liền nện chết Vũ tộc, một kích mất mạng, Lục Ly không cho rằng nhục thân của mình mạnh hơn quá nhiều so với Vũ tộc.
Dù một kích đánh không chết, cành liễu có thể liên tục đánh, liệu hắn chống được nổi mấy lần?
Cơ Mộng Điềm là con em Vương tộc, nàng còn có được huyết mạch bát phẩm và những thần thông khủng bố khác. Đều không cần phóng thích thần thông còn lại, chỉ bằng bán Thần khí đã đủ khiến Lục Ly sinh tâm kiêng dè với nàng.
Nữ nhân này không chỉ xinh đẹp, thiên tư kiêu hoành, chiến lực còn rất dọa người!
Lúc này, Lục Ly mới như chợt hiểu ra, mỗi lần Cơ Mộng Điềm ra tay, không chỉ mỗi biểu hiện chiến lực, mà còn muốn dùng đó uy hiếp Lục Ly.
Nếu Lục Ly không hợp tác với nàng, vậy thì chính là kẻ địch, nói không chừng Cơ Mộng Điềm yên ắng vung cành liễu đánh tới, Lục Ly liền đi đứt.
Đây là một loại uy hiếp vô hình, ngay cả Khương Khinh Linh lúc này đều cảm thấy thua kém Cơ Mộng Điềm một bậc. Nàng là thiên kiêu tương lai, nhưng còn chưa tán phát ra được hào quang của riêng mình, thật ra hào quang của mỹ nhân đệ nhất Trung Châu vẫn nằm ở trên thân Cơ Mộng Điềm.
Điều này cũng không trách được Khương Khinh Linh, mấy năm trước Khương Khinh Linh một mực sống trong cảnh được chăng hay chớ, không chỉ không tu luyện, còn sản sinh tâm lý chán ghét đối với nhân sinh, đối với chính bản thân, tự nhiên là sẽ có chút thiếu tự tin.
Nàng hoang phế mấy năm tốt đẹp nhất của đời người, chiến lực tâm tính khí độ... đều kém thua Cơ Mộng Điềm một ít.
Nữ nhân tự tin mới là nữ nhân đẹp nhất, Cơ Mộng Điềm một mực khoác lên mình xưng hiệu mỹ nhân đệ nhất Trung Châu, tự tin đến từ tận sâu trong cốt tủy. Nhất cử nhất động, mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười đều có thể câu hồn đoạt phách, so với Cơ Mộng Điềm thì Khương Khinh Linh chỉ là một nha đầu còn chưa trưởng thành mà thôi.
Vẻ đẹp của nữ nhân không chỉ nằm ở trên túi da, mà còn nằm ở khí chất thần thái cử động, dù là một ánh mắt, một động tác vuốt tóc, đều có thể thêm điểm rất nhiều.
Ở trong mắt Lục Ly, ở các phương diện này Cơ Mộng Điềm đều là điểm tối đa, đây là một hồng nhan tuyệt thế đủ khiến mọi nam tử trong thiên hạ điên đảo thần hồn. Đương nhiên, Lục Ly không thích nàng, ngược lại còn có một loại kiêng dè rất sâu đối với nàng, nữ nhân này không chỉ có độc, trong lòng cũng độc!
Chiến đấu kết thúc rất nhanh, bốn mươi ba tên Vũ tộc toàn quân lật chìm, không một ai sống sót.
Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ bay trở về, Điệp Phi Vũ có chút kiêu ngạo ngẩng cao đầu, Cơ Mộng Điềm lại vẫn an tình như giếng nước, khóe miệng ngậm lấy ý cười nhàn nhạt, tựa như một tiểu thư vừa đi du xuân ngoạn thủy trở về.
Dù Cơ Mộng Điềm không có bất kỳ ý tứ khoe khoang nào, nhưng Khương Khinh Linh vẫn ngấm ngầm cảm thấy khó chịu, cảm thấy danh tiếng bị người chiếm mất, xoay mặt quay đi chỗ khác.
Lục Ly lại tươi cười nghênh đón, chắp tay nói:
- Hai vị tiểu thư đại triển thần uy, Điệp tiểu thư Thần thuật kinh thiên chấn tứ phương. Cơ tiểu thư chiến lực thông thiên, giết người như cắt cỏ, khiến chúng ta được một phen đại khai nhãn giới, Lục mỗ bái phục!
Thần sắc Điệp Phi Vũ đầy vẻ phấn chấn, khuôn mặt nhỏ xinh đỏ bừng, Cơ Mộng Điềm lại vẫn bất động thanh sắc, khẽ cười một tiếng nói:
- Lục công tử quá khen, Mộng Điềm chỉ là mượn nhờ uy năng Huyền khí thôi, không tính là gì.
Lục Ly đảo mắt nhìn xuống chiếc bình màu xanh biếc trong tay Cơ Mộng Điềm, rất là vô lễ mở miệng nói:
- Chiếc bình này của Cơ tiểu thư tên là gì? Có thể cho Lục mỗ nhìn xem một lát được không?
- Ách?
Đám người Điệp Phi Vũ không khỏi ngạc nhiên, Khương Khinh Linh cũng há hốc mồm, mấy người Khương Hỗ thì trợn tròn cả mắt. Yêu cầu này của Lục Ly quá mức lạ đời, đây chính là bán Thần khí, có thể tuỳ tiện cho ngươi nhìn được ư? Vạn nhất ngươi cầm rồi chạy thì sao? Vạn nhất bị phá hư hay hủy đi thì sao?
Lục Ly nhìn chằm chằm vào mắt Cơ Mộng Điềm, hắn cố ý làm vậy để muốn thử xem phản ứng của đối phương, chẳng qua kết quả lại khiến hắn không khỏi bất ngờ.
Bởi vì trong mắt Cơ Mộng Điềm không có vẻ gì là tức giận, cũng không chút quấn quít, tròng mắt đều không co rút lại, thoải mái đưa chiếc bình màu xanh biếc cho hắn, nói:
- Lục công tử thích thì cứ cầm lấy mà xem.
Lục Ly đưa tay nhận lấy, tùy ý lật xem một lượt rồi đưa trả Cơ Mộng Điềm, hắn cảm khái nói:
- Thứ tốt, thứ tốt, đa tạ Cơ tiểu thư.
Ngoài mặt thần sắc Lục Ly không có gì lạ thường, trong lòng lại ngấm ngầm chấn không thôi.
Lòng dạ, khí độ của Cơ Mộng Điềm đã gần như yêu quái, bán Thần khí nói đưa liền đưa, quan trọng hơn chính là trên mặt, trong mắt nàng không hề lộ ra bất kỳ dị sắc nào.