Chương 686 Cùng ngươi đi Địa Ngục
Nói xong câu kia, Khương Khinh Linh liền trầm mặc ngồi đó suy tư. Khương Hỗ cũng không lên tiếng, mà chỉ tập trung phóng thích thần niệm thăm dò tình hình bốn phía.
Thời gian từ từ trôi qua, Lục Ly luyện hóa Kỳ Vân Căn khá nhanh, chỉ mất chừng hai ba canh giờ đã luyện hóa được bảy tám phần. Hồn Đàm hắn không có biến hóa gì quá lớn, chỉ là cảm thấy linh hồn càng thêm ngưng luyện.
Đông đông đông!
Lại đi qua nửa canh giờ, từ phía bắc chợt truyền đến một tràng tiếng bước chân rầm rập, Khương Khinh Linh và Khương Hỗ đồng thời mở mắt, ngước nhìn về phương xa. Nghe một lát mới phát hiện chỉ có sáu tiếng bước chân, mọi người liền cũng không quá để ý, chỉ là sáu tên Man tộc mà thôi.
Lục Ly cũng cảm ứng được, hắn không ngừng lại luyện hóa linh dược, sáu tên Man tộc thì đám người Khương Khinh Linh hoàn toàn đủ sức ứng phó.
- Khương Hỗ, chúng ta đi nghênh chiến, ba người các ngươi ở lại bảo hộ Lục Ly!
Khương Khinh Linh vung tay lên, lưu lại ba tên nữ tử, những người khác dồn dập đứng dậy đi theo Khương Khinh Linh chạy tới nơi xa, chủ động tìm kiếm Man tộc khai chiến.
Phệ Hồn Ma Điệp của Khương Khinh Linh có thể nhẹ nhàng chấn nhiếp Man tộc, công kích từ đám người Khương Hỗ cũng có thể phá tan phòng ngự của Man tộc, sáu tên Man tộc không phải vấn đề gì quá lớn.
- Không đúng!
Nhưng đợi lúc chúng nhân vọt đến, Khương Hỗ lập tức kêu lên, sắc mặt đại biến. Bởi vì trên lưng sáu tên Man tộc kia rõ ràng quấn lấy một sợi dây leo, ánh mắt đờ đẫn, tựa như cái xác không hồn, nhìn không giống như là Man tộc bình thường.
- Khặc khặc, Nhân tộc, giết!
Một tiếng cười âm trầm vang lên, sau lưng Man tộc đột nhiên toát ra từng cái đầu người nho nhỏ. Bộ dạng những người này vô cùng xấu xí, trong mắt toàn là vẻ dâm tà ác độc, vừa nhìn liền khiến người cảm thấy buồn nôn, rất là không thoải mái.
- Ma tộc!
Thoáng chốc, Khương Khinh Linh và Khương Hỗ liền kịp hồi thần lại, sáu tên Man tộc này đã bị Ma tộc khống chế, từ số đầu người nhô ra từ sau lưng thì thấy, nhân số Ma tộc không ít, tối thiểu cũng phải hơn hai mươi tên.
- Trốn...
Khương Khinh Linh không chút do dự, lập tức phóng thích Bản Mệnh Châu bay ngược ra sau, đồng thời hét lớn một tiếng:
- Lục Ly, nhanh tỉnh lại, có Ma tộc!
Ma tộc là một chủng tộc rất đặc thù, chủ yếu tập trung ở Thần Doanh đại địa, nghe nói Ma tộc là tạp giao giữa đại tộc viễn cổ và Thú tộc, tính cách biến thái âm độc bạo ngược, khát máu hiếu chiến, bộ dạng hơi thấp. Có được thần thông thiên hướng âm độc, ngay cả áo nghĩa cảm ngộ được đều là loại tà ác hắc ám.
Trước khi vào đây Khương Thiên Thuận đã cảnh cáo Khương Khinh Linh, trong tứ tộc nguy hiểm nhất thật ra không phải Vu tộc, mà là Ma tộc. Bởi vì Vu tộc sẽ chỉ dùng độc và cổ, chỉ cần cẩn thận một chút liền sẽ không trúng chiêu, Ma tộc lại khác.
Thủ đoạn Ma tộc âm tàn cay độc, lại còn biết được rất nhiều. Nhưng những thủ đoạn này Khương Thiên Thuận không nói cho Khương Khinh Linh, bởi vì đây là quy củ Thí Ma Điện.
Vào trong tiểu chiến trường không chỉ là để lập chiến công, mà còn là để liều mạng. Nếu không thể sống sót đi ra, ngươi dựa vào cái gì mà một đường lên thẳng mây xanh. Không trải qua khảo nghiệm máu và lửa, võ giả làm sao kích phát tiềm năng, làm sao tấn tốc cường đại lên được?
Bởi thế Khương Khinh Linh vừa nhìn thấy nhiều Ma tộc như vậy, theo bản năng điều đầu tiên nghĩ tới là trốn, trốn ra xa xa, chứ không phải ăn thua đủ với đám Ma tộc này.
Lục Ly mở mắt ra, dược lực linh dược đã được luyện hóa gần hết, nếu thêm được chừng hai nén hương thì càng hoàn mỹ.
Hắn ngước mắt nhìn về phía bắc, thần sắc lạnh lẽo dị thường, vung tay lên quát khẽ nói:
- Ba người các ngươi trốn trước, lập tức!
Ba tên nữ tử đều là tiểu thư cành vàng là ngọc của các đại gia tộc, mặc dù có chút kinh nghiệm chiến đấu, nhưng vừa nghe đến Ma tộc sắc mặt lập tức đại biến. Thấy Lục Ly phất tay, các nàng vội vàng bay đi.
Ông!
Trên người Lục Ly lấp lánh bạch quang, biến ra vô số tên Lục Ly, tổng cộng hơn sáu mươi Lục Ly rải khắp núi đồi, đồng loạt phi hành lao về phía sáu tên Man tộc.
Ma tộc đều ở phía sau Man tộc, tốc độ bọn hắn có vẻ không nhanh cho nên mới phải khống chế Man tộc làm khôi lỗi, bản tôn Lục Ly thì lại bay tới chỗ Khương Khinh Linh, Mệnh Luân tầng bốn cấp tốc xoay tròn, tốc độ cực nhanh, thoáng chốc đã tới bên người Khương Khinh Linh.
- Đi lên!
Lục Ly quát khẽ một tiếng, Khương Khinh Linh thu hồi Bản Mệnh Châu, đứng lên trên Mệnh Luân của Lục Ly. Sáp lại bên người Lục Ly, Khương Khinh Linh bất giác an tâm không ít, tựa hồ chỉ cần có Lục Ly ở bên, trời sập xuống hắn đều có thể chống đỡ được.
- Các ngươi rút lui trước, tập hợp ở chỗ cũ!
Lục Ly quát khẽ, sau đó điều khiển những phân thân kia lao tới sáu tên Man tộc đang cuồng chạy tới nơi này, đám người Khương Hỗ liếc nhau, cắn răng lùi ra sau.
Tốc độ bọn hắn không bằng Man tộc, tốc độ Lục Ly lại siêu quá Nhân Hoàng sơ kỳ, bởi thế bọn hắn không kiên trì đi xuống đoạn hậu, làm thế ngược lại sẽ liên lụy Lục Ly và Khương Khinh Linh.
- Khặc khặc, chút tài mọn!
Một tên Ma tộc cười lên hai tiếng quái dị, sau đó hắn tung người bay vọt lên, đứng ở trên đầu Man tộc, lúc này Lục Ly và Khương Khinh Linh mới thấy rõ ràng bộ dạng Ma tộc.
Tên Ma tộc này chỉ cao chừng thước rưỡi, gầy khọm, trên cổ và trên cánh tay, bắp chân toàn là hình xăm màu đen, hình xăm là từng con rắn độc, nhìn rất khủng bố.
Trong tay tên Ma tộc này còn có một chiếc quyền trượng ngắn nhỏ, ngoại hình như thế khiến Lục Ly cảm thấy rất quen mắt, có chút tương tự Minh Xà bà bà của Thần Nữ Cung trước đây.
Lục Ly nghi hoặc dò hỏi:
- Sao Ma tộc lại biết ngôn ngữ của chúng ta?
- Nghiêm cách mà nói Ma tộc cũng được tính là hậu duệ biến dị của Nhân tộc, là chủng tộc đẳng thù ra đời từ sự kết hợp giữa Nhân tộc và một chủng tộc viễn cổ. Sau đó chủng tộc đặc thù kia lại lần nữa kết hợp với Thú tộc, tạo thành Ma tộc như hiện giờ. Bởi vì lịch sử Ma tộc tương đối lâu đời, bởi thế mới cắn trả lại, nói bọn hắn mới là chính thống, Nhân tộc là do Ma tộc tạp giao mà ra.
Chương 687 Cùng ngươi đi Địa Ngục 2
- Ma tộc rất giỏi học tập, không chỉ ngôn ngữ Nhân tộc, ngông ngữ Vũ tộc Man tộc Vu tộc chúng đều hiểu...
Khương Khinh Linh vừa mới giải thích xong, tiểu quyền trượng trong tay tên Ma tộc kia đã phát sáng lên, sau đó hắn hét lớn một tiếng, vô số hình xăm trên người bắt đầu tuôn động. Tiếp sau, hắc xà bắn ra đầy trời, lao vụt về phía đám phân thân của Lục Ly.
- Minh Xà?
Lục Ly chớp chớp mắt, song càng nhìn càng thấy không giống, bởi vì Minh Xà của Minh Xà bà bà là hư ảnh, trong khi đám hắc xà này lại đều là thực thể, đều là từng con rắn độc thật sự, mắt tam giáp chớp hiện u quang khiến người lạnh gáy.
Phanh phanh phanh!
Rắn độc màu đen xông vào trong phân thân Lục Ly, lần lượt kích nổ từng chiếc phân thân, còn chúng thì lại không chịu bất cứ ảnh hưởng nào, sau đó hóa thành từng đạo hắc quang bay thẳng tới bản tôn Lục Ly.
Đông đông đông
Man tộc cấp tốc lao nhanh, không ngừng rút ngắn khoảng cách với Lục Ly Khương Khinh Linh. Từng tên Ma tộc bay vụt lên, đứng ở trên đầu và bả vai Man tộc, ai nấy đều giơ quyền trượng, các loại hình xăm trên thân tuôn động bắn ra.
Những độc vật này không hoàn toàn chỉ mỗi rắn độc, mà có rết, bọ cạp, độc trùng...vân vân. Sau khi từng tên Ma tộc vung vẫy quyền trượng, độc vật tức thì bắn ra đầy trời, nhất thời khiến cho Lục Ly và Khương Khinh Linh tưởng rằng kẻ địch mình gặp không phải Ma tộc, mà là Vu tộc.
Vù vù!
Bỗng nhiên, tên Ma tộc đầu tiên bay vụt lên khẽ khua múa quyền trượng một cái, từ mặt bắc chợt bay tới một trận âm phong. Thoáng chốc trời đất bốn phía tối sầm, cát bay đá chạy, quỷ ảnh lấp lánh, cảm giác tựa như tiến vào Địa ngục.
- Lục Ly!
Khương Khinh Linh nói cho cùng vẫn là một thiếu nữ, lập tức bị dọa cho hoa dung thất sắc, hai tay gắt gao bắt lấy cánh tay Lục Ly, thân hình khe khẽ run rẩy.
- Hừ!
Dù nét mặt Lục Ly đầy vẻ trang nghiêm, nhưng trong lòng lại không quá lo lắng, đây chỉ là mánh khóe dọa người thôi. Hắn một bên khống chế Mệnh Luân cấp tốc lui lại, một bên lần nữa phóng thích phân thân bay múa đầy trời, che mắt kẻ địch.
Phân thân thần kỹ là kỹ năng đào mạng vô cùng cường đại, chỉ cần người khác không nhìn ra chân thân, liền không giết chết được hắn.
Tốc độ Man tộc tuy nhanh, song so với hắn lại kém xa, chỉ là độc vật quá nhiều, thoáng chốc phân thân hắn liền đã bị vô số độc vật đánh trúng, rất nhanh lại bị đánh tan hết cả.
Hưu!
Đột nhiên, bùn đất dưới chân nổ tung, một bóng người tóe bắn mà ra. Trong tay cầm theo một chiếc gai nhọn lấp lánh lục quang, tròng mắt đỏ ngầu màu máu, sát khí bao phủ toàn thân Lục Ly và Khương Khinh Linh, tốc độ cực nhanh, không hề thua kém gì Lục Ly ở trạng thái toàn thịnh.
- Hả...
Kinh nghiệm chiến đấu của Khương Khinh Linh không đủ, vừa rồi tâm hồn lại bị chấn nhiếp hù dọa, lúc này lập tức mất đi phương tấc. Lục Ly cũng bị hù không nhẹ, tốc độ như thế... chẳng lẽ người này là Nhân Hoàng?
- Không phải Nhân Hoàng!
Lục Ly phản ứng rất nhanh, nếu là Nhân Hoàng hẳn đã sớm ngưng tụ vực trường, bọn hắn trực tiếp ngẩng cổ chờ chết từ lâu rồi. Người này khẳng định là có bí thuật đặc biệt nào đó, có thể đề thăng tốc độ trong thời gian ngắn.
- Chết đi!
Lục Ly bạo rống một tiếng, thần niệm lập tức tuôn trào ra, hóa thành đao nhọn xông vào trong đầu người kia, đâm xuyên mà đi.
- A!
Tức thì, người kia ôm đầu hét lên thống khổ ngay giữa không trung, địch nhân trúng chiêu Lục Ly đương nhiên sẽ không khách khí, nhanh chóng điều khiển Mệnh Luân hung hăng nghiền ép tới.
Oanh!
Người này bị Mệnh Luân của hắn nghiền ép, biến thành một đống thịt nát, Mệnh Luân Lục Ly lại chỉ cày ra được một hố nhỏ sâu nửa thước trên mặt đất, đủ thấy đất đá nơi này cứng rắn cỡ nào.
- Đất đá cứng rắn thế này, vậy mà Ma tộc vẫn có thể hành tẩu tự nhiên dưới lòng đất, đúng là cường đại!
Lục Ly ngấm ngầm kinh hãi, Mệnh Luân xoay tròn, phá không mà lên, tiếp tục triệt thoái về nơi xa.
Đám Ma tộc đuổi theo thấy một tên Ma tộc bị Lục Ly giết chết, lập tức phẫn nộ kêu hét, quyền trượng trong tay tên Ma tộc đi đầu khua múa càng lợi hại, âm phong và tiếng quỷ kêu bỗng chốc cường đại gấp mấy lần.
- Ồ? Không ngờ âm phong và quỷ âm này lại có được chút năng lực công kích linh hồn?
Lục Ly đột nhiên phát hiện ấn ký Ngân trong Hồn Đàm chợt sáng rực lên, trong lòng không khỏi giật mình, hóa ra là có năng lượng vô danh định xâm nhập vào trong Hồn Đàm của hắn.
- Quả thực lợi hại, những tia năng lượng vô danh này nhất định có thể ảnh hưởng tới tâm cảnh, khiến người sa vào trong ảo cảnh. Một khi thần hồn bị nhiếp, không cần Ma tộc tấn công, sợ rằng linh hồn đều sẽ bị dọa cho sụp đổ.
Đầu óc Lục Ly cấp tốc chuyển động, trong lòng đắn đo, cân nhắc có nên quyết một trận tử chiến với đám Ma tộc này hay không. Vạn nhất lại tới mấy tên Ma tộc có được tốc độ tương đương tên vừa rồi, lại bỏ qua bọn hắn đuổi theo truy sát đám người Khương Hỗ, đám người Khương Hỗ nhất định sẽ lành ít dữ nhiều.
- Khương Khinh Linh, ta muốn xử lý toàn bộ đám Ma tộc này, ngươi có sợ không? Nếu ngươi sợ, ta mang theo ngươi đào mang trước!
Cuối cùng Lục Ly giao quyền quyết định lại cho Khương Khinh Linh, nếu Khương Khinh Linh sợ đánh, hắn liền sẽ không làm loạn, làm vậy sợ rằng sẽ hại chết Khương Khinh Linh.
Nhìn tròng mắt chất đầy sát khí của Lục Ly, lá gan Khương Khinh Linh bất giác lớn thêm mấy phần, nàng cắn răng nói:
- Ngươi muốn đánh, ta liền bồi ngươi đánh. Dù có là Địa Ngục, ta cũng bồi ngươi chạy một vòng.
Nếu tốc độ Ma tộc không nhanh, có lẽ Lục Ly sẽ không chọn cách ăn thua đủ, khăng khăng tên Ma tộc vừa rồi kia lại có được tốc độ sánh ngang với hắn, hắn liền không thể không thận trọng ứng đối.
Hơn nữa!
Ma tộc gặp được bây giờ rõ ràng mới chỉ là Ma tộc bình thường, nếu gặp phải Ma tộc bình thường đều trốn chạy, bọn hắn vào đây lại có nghĩa lý gì?
Lục Ly vừa mới nắm giữ công kích linh hồn, tự tin dâng cao, bên người còn một thiên kiêu tương lai có được huyết mạch bát phẩm, Lục Ly dám khẳng định, dù không địch lại chí ít bọn hắn vẫn có thể đào tẩu.
Chương 688 Âm mưu
- Chiến!
Lục Ly hạ quyết tâm, then chốt nhất chính là đám người này không ai có thể nhìn ra được chân thân của hắn, hắn có đủ năng lực tự bảo vệ bản thân.
- Phân thân!
Hắn quát khẽ một tiếng, hóa ra hơn sáu mươi tên Lục Ly khác nhau, Khương Khinh Linh cũng huyễn hóa thành hơn sáu mươi người. Lần này Lục Ly không điều khiển phân thân phóng tới đám Ma tộc Man tộc, mà tản ra khắp bốn phương tám hướng, giả bộ định chạy trốn.
- Muốn trốn?
Tên tiểu tử Ma tộc dẫn đầu kia quát lạnh một tiếng, quyền trượng khua múa càng nhanh, bốn phía phong vân biến ảo, triệt để hóa thành đêm tối, Ma tộc đều ẩn vào trong hắc ám.
Rất tà môn chính là, toàn bộ phân thân của Lục Ly lại đều lấp lánh quang mang, hoàn toàn bại lộ trong mắt kẻ địch, cục diện thoáng chốc liền biến thành địch tối ta sáng.
- Mánh khóe quỷ mị, định hù dọa ai?
Lục Ly cười lạnh một tiếng, nhỏ giọng dặn dò Khương Khinh Linh, sau đó hít một hơi thật sâu, hai tay ngửa ra sau, bất ngờ há mồm gầm thét một tiếng như lôi đình.
- Phá!
Lục Ly phóng thích Long Ngâm thần kỹ, cuồng phong gào thét, tầng tầng không gian chấn động, tiếng rống kinh thiên truyền khắp tứ phía, chấn thiên động địa, vang vọng không ngừng.
Hắc ám xung quanh bỗng chốc tan biên, quang minh tái hiện, lúc này vô số Ma tộc chính đang lao nhanh dưới mặt đất, cấp tốc phóng tới từng phân thân của Lục Ly, trong mắt ai nấy đều chất đầy vẻ ngạc nhiên và kinh hãi.
Quả nhiên Long Ngâm thần kỹ không gây ra được tác dụng gì quá lớn đối với đám Ma tộc này, màng nhĩ Khương Khinh Linh cũng chỉ thoáng chút đau nhói mà thôi. Mặc dù so ra uy lực Long Ngâm thần kỹ không tính lớn, nhưng Long Ngâm thần kỹ lại có thể chấn động không gian, phó vỡ huyễn cảnh do Ma tộc ngưng tạo nên.
- Phân thân!
Toàn bộ phân thân Lục Ly bị đánh tan, hắn lại lần nữa phân thân, tiếp tục giả bộ chạy trốn, chân thân thì âm thầm tiềm hành tới chỗ hai tên Ma tộc phía bên trái.
- Phóng thích Phệ Hồn Ma Điệp tấn công bọn hắn!
Lục Ly quát lớn, Khương Khinh Linh lập tức nghe theo, Ma Điệp đầy trời bay múa mà đi, bao trùm lấy hai tên Ma tộc ở trước mặt.
- Phệ Hồn Ma Điệp?
Hai tên Ma tộc này rõ ràng đều là người biết hàng, sắc mặt tức thì đại biến, kêu to lên. Từ trong người bọn hắn, rắn rết thi nhau bắn ra, ý đồ đánh giết hoặc ngăn cản Phệ Hồn Ma Điệp, không cho Phệ Hồn Ma Điệp áp sát lại gần.
Nhưng mà, Phệ Hồn Ma Điệp là hư ảnh, không phải là chân thân, nhẹ nhàng liền xuyên qua, tràn vào trong người hai tên Ma tộc. Phệ Hồn Ma Điệp cấp sáu há là thứ hai tên Ma tộc này có thể chống đỡ? Thoáng chốc thần hồn cả hai tên Ma tộc đều bị chấn nhiếp.
- Phóng thích Bản Mệnh Châu, đâm chết bọn hắn!
Lục Ly lần nữa hạ lệnh, Khương Khinh Linh lập tức phóng thích Bản Mệnh Châu hung hăng đụng tới hai người kia.
Oanh!
Mặt đất hiện ra một hố to tướng, hai tên Ma tộc bị nghiền thành thịt nát, đám Ma tộc xung quanh lập tức phẫn nộ kêu hét, điên cuồng vọt tới bên này.
- Thu lại Bản Mệnh Chuâ, rút lui.
Lục Ly nhếch môi cười lạnh, Khương Khinh Linh thu hồi Bản Mệnh Châu. Sau đó Lục Ly lại huyễn hóa ra mấy chục phân thân, chia ra hơn hai mươi tên giả bộ đi công kích đám Ma tộc vọt tới, bản tôn thì lại lặng lẽ trốn đi.
Phanh phanh phanh!
Nương theo từng phân thân bị phá hủy, Ma tộc phát hiện tất cả đều là giả, không khỏi càng thêm phẫn nộ. Chỉ là tốc độ Lục Ly quá nhanh, hơn nữa còn biết phân thân, bọn hắn biết làm gì được?
Oanh!
Chẳng mấy chốc, Lục Ly và Khương Khinh Linh lại lần nữa ra tay, khóa chặt hai tên Ma tộc công tới, vẫn là Lục Ly chỉ huy, Khương Khinh Linh động thủ. Phệ Hồn Ma Điệp bay đến, Bản Mệnh Châu nghiền ép xuống, lại thêm hai tên Ma tộc biến thành thịt nát. Tiếp đó Lục Ly mang theo Khương Khinh Linh bỏ trốn mất dạng, đầy khắp núi đồi toàn là phân thân, căn bản không biết đuổi thế nào?
Rầm rầm rầm.
Lục Ly giết hai tên bên này, rồi lại giết hai tên bên kia, Khương Khinh Linh dần xua tan sự sợ hãi đối với Ma tộc, không khỏi hưng phấn dị thường. Nàng chẳng cần nghĩ gì hết, cứ ra tay theo lệnh Lục Ly chỉ huy là được, tùy theo từng tên Ma tộc bị giết, nàng càng lúc càng hưng phấn, cảm giác không phải như đang đánh giết Ma tộc, mà là như đang chơi một trò chơi vô cùng hấp dẫn.
- Lục Ly, tên Ma tộc kia xấu quá, chúng ta đi giết hắn, thế nào?
- Lục Ly, hay là chúng ta chơi lớn một lần, phía bên kia có bảy tám tên Ma tộc, tới giết sạch chúng, được không?
- Đám Ma tộc này quá yếu, chưa được bao lâu đã bị đè chết rồi, chán thật…
…
Lục Ly thật không biết phải nói gì, vừa rồi là ai bị dọa cho mặt cắt không còn giọt máu? Song hắn không nghe theo đề nghị của Khương Khinh Linh, mà đang không ngừng quan sát thế cục, tìm kiếm Ma tộc dễ diệt sát nhất.
Hắn còn chưa thăm dò được thủ đoạn của Ma tộc, tự nhiên không dám mạo hiểm, một khi xuất hiện sai lầm, cái giá phải trả có thể là tính mạng của hắn và Khương Khinh Linh. Bởi thế hắn không thể làm liều, mỗi một bước đi đều phải được tính toán kỹ càng.
Chỉ sau một nén hương, hơn hai mươi tên Ma tộc thì đã bị Lục Ly và Khương Khinh Linh giết mất mười một tên. Riêng Man tộc Lục Ly lại không giết tên nào, bởi vì những Man tộc này chỉ là khôi lỗi, cũng không gây ra được sát thương quá lớn.
- Lui!
Tên thủ lĩnh tiểu đội Ma tộc rốt cục sợ, hắn biết cứ tiếp tục thế này, toàn bộ Ma tộc bao gồm cả hắn đều sẽ chết ở đây.
Nguyên một đám Ma tộc tụ lại cùng một nơi, nấp sau lưng hai tên Man tộc. Trên lưng Man tộc toàn là dây leo, đám Ma tộc ai nấy đều giơ tay bắt lấy dây leo, như vậy sẽ không rơi xuống.
Hai tên Man tộc nhanh chân đào tẩu, bốn tên Man tộc còn lại thì vọt tới chỗ Lục Ly, chùy đồng và xích sắt trong tay vung lên rợp trời, ùn ùn đánh tới.
- Muốn chạy? Lục Ly mau đuổi theo, không thể cho bọn hắn trốn mất!
Khương Khinh Linh giết đến hứng khởi, vội vàng thúc giục Lục Ly truy sát.
Lục Ly nghĩ nghĩ liền cũng điều khiển Mệnh Luân đuổi theo, dù sao tốc độ hắn đủ nhanh, hoàn toàn có thể từ từ mài chết đám Ma tộc này, diệt sát từng tên từng tên một.
Chương 689 Huyết chiến
Hơn nữa Lục Ly còn muốn bắt một tên Ma tộc làm nô lệ, dùng để thí nghiệm công kích linh hồn. Lục Ly phân thân ra, sau đó nhẹ nhàng lách mình tránh qua bốn tên Man tộc, cấp tốc đuổi theo hai tên Ma tộc đang đào tẩu. Vẻn vẹn nửa nén hương, hắn liền đã nhẹ nhàng đuổi kịp, liếc thấy sắc mặt hoảng hốt của tám tên Ma tộc treo sau lưng Man tộc, trong lòng Lục Ly và Khương Khinh Linh đều dâng lên khoái cảm như đang săn thú thành công.
- Không đúng!
Song rất nhanh Lục Ly liền cảm giác được có gì đó không đúng, lại không biết không đúng chỗ nào. Khương Khinh Linh thấy thần sắc đó của Lục Ly, nụ cười trên mặt cũng cứng lại, nàng chăm chú nhìn đám Ma tộc kia mấy lần, kinh hô nói:
- Không đúng, thiếu đi mấy tên Ma tộc.
- Đúng rồi!
Lục Ly cũng kịp nhận ra, vừa rồi có hơn mười tên Ma tộc đào tẩu, giờ lại chỉ còn tám tên, hắn vội lần nữa phóng ra phân thân, đồng thời bản tôn đang định rời khỏi chỗ này.
Phanh phanh phanh!
Từng tầng mặt đất dưới chân đột nhiên nổ tung, tiếp đó năm đạo thân ảnh tóe bắn mà ra, trong tay mỗi tên Ma tộc đều cầm theo một chiếc gai nhọn lấp lánh u quang.
Ông!
Cùng lúc, thân thể đám Ma tộc trên thân Man tộc cũng lóe lên hắc quang, tốc độ tăng nhanh, hóa thành từng đạo bóng đen vọt tới Lục Ly và Khương Khinh Linh.
Xùy.
Tên thủ lĩnh tiểu đội Man tộc kia chợt tan biến ngay giữa không trung, tựa như bốc hơi khỏi thế gian. Sâu trong linh hồn Lục Ly và Khương Khinh Linh dâng lên cảnh giáo nguy hiểm trí mạng, tựa hồ chỉ một giây sau liền sẽ bị giết chết.
- Âm mưu!
Ma tộc rút lui chỉ là giả tượng, đây là âm mưu, nhìn vẻ bạo ngược và hung tàn trong mắt đám Ma tộc kia, rõ ràng chúng căn bản không nghĩ tới đào tẩu, khi nãy rút đi chỉ là nhằm dụ Lục Ly và Khương Khinh Linh vào bẫy.
- Chuẩn bị liều mạng!
Trong mắt Lục Ly lấp lánh hàn quang, tốc độ kẻ địch tăng nhanh, giờ đã không kịp trốn, chỉ còn cách liều mình tử chiến.
Đối với Lục Ly mà nói, đám Ma tộc vọt tới trước mặt và Ma tộc bay vụt lên từ dưới đất không có uy hiếp gì quá lớn, uy hiếp lớn nhất là ở chỗ tên thủ lĩnh tiểu đội Ma tộc đột nhiên bốc hơi kia.
Chỉ chớp mắt, trong lòng Lục Ly đã có kế hoạch ứng đối, hắn phân ra mấy chục phân thân phóng xuống dưới, đi cầm chân bảy tên Ma tộc đang vọt đến. Đồng thời quát to với Khương Khinh Linh:
- Phóng thích Phệ Hồn Ma Điệp và Bản Mệnh Châu, nện xuống đám Ma tộc dưới kia.
Đoạn thời gian này Khương Khinh Linh đã quen với việc nghe lệnh chỉ huy từ Lục Ly, giờ đây căn bản không chút nào do dự, lập tức thả ra Phệ Hồn Ma Điệp và Bản Mệnh Châu bay vụt xuống dưới.
Vù vù!
Hình xăm trên người năm tên Ma tộc phía dưới khẽ động, biến thành từng con rắn rết bọ cạp bay thẳng lên, Lục Ly há mồm trầm hống:
- Cút!!!
Long Ngâm thần kỹ không có ảnh hưởng quá lớn đối với Ma tộc, nhưng lại có thể chấn động không gian, dẫn lên cuồng phong gào thét. Vừa hô lên, tầng tầng không gian dưới chân lập tức ba động, cuồng phong cuốn thốc tới, khiến cho tốc độ đám độc vật kia giảm mạnh.
Tốc độ độc vật chậm đi, Phệ Hồn Ma Điệp lại không bị ảnh hưởng, thoáng chốc liền tràn vào trong người năm tên Ma tộc phía dưới. Tiếp đó Bản Mệnh Châu hung hăng nghiền áp xuống, đè lên năm tên Ma tộc. Bản Mệnh Châu quá lớn, rất nhanh liền nghiền năm tên Ma tộc thành thịt nát.
- Quả nhiên!
Năm tên Ma tộc chết đi, độc trùng dồn dập tứ tán, không còn tiến công lên nữa, Lục Ly như trút được gánh nặng. Dù hắn đã sớm suy đoán ra kết quả này, nhưng nếu sai một bước, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Bởi vì kẻ địch lớn nhất của hắn không phải năm tên kia, cũng không phải bảy tên Ma tộc đang vọt đến từ đằng sau, mà là tên thủ lĩnh tiểu đội Ma tộc vừa rồi đột nhiên biến mất ngay giữa không trung.
- Khương Khinh Linh, phóng thích Phệ Hồn Ma Điệp tấn công bảy người kia!
Lục Ly bạo rống một tiếng, tiếng nói này vận dụng Long Ngâm thần kỹ, dẫn lên chấn động rền vang, Màng nhĩ Khương Khinh Linh khẽ đau nhói. Lúc này Lục Ly bỗng chợt nhắm mắt lại, thả ra thần niệm đi cảm ứng không gian bốn phía.
Xuy xuy!
Không gian trên đỉnh đầu nổi lên gợn sóng, tiếp đó một bóng người như u linh hiện ra, một chiếc gai nhọn lấy tốc độ cực kỳ khủng bố đâm thẳng tới đầu Lục Ly.
Dù cho Lục Ly đang một mực cảm ứng không gian ba động, nhưng nơi người này xuất hiện lại ở ngay trên đỉnh đầu Lục Ly, tốc độ tấn công thực sự quá nhanh, căn bản không kịp tránh né hay phản ứng.
Thời khắc sống còn, Lục Ly lại vẫn không chút bối rối, thần niệm hóa thành mũi đao nhọn đột nhiên đâm vào não hải tên Ma tộc trên đỉnh đầu. Đồng thời cánh tay giấu trong tay áo tay biến thành huyết trảo, hung hăng chộp tới gai nhọn.
Ông!
Cùng lúc, hình xăm rắn độc trên người tên thủ lĩnh Ma tộc kia cũng động, hóa thành hắc quang đầy trời cắn tới Lục Ly, nếu Lục Ly không ngăn trở, hắn sẽ bị rắn độc cắn chết tươi.
Vấn đề là...
Nếu Lục Ly đi tấn công rắn độc, hắn sẽ không cách nào ngăn cản gai nhọn trong tay Ma tộc, đến khi ấy kết cục vẫn là một chữ, “chết”.
Khương Khinh Linh vừa mới phóng thích Phệ Hồn Ma Điệp công tới bảy tên Ma tộc phía xa xa, lúc này khó mà phản ứng kịp. Nàng trợn tròn mắt nhìn lên mấy chục con rắn độc từ trên không bay vụt xuống, lập tức bị dọa sợ, không biết phải ứng đối thế nào.
- Tiểu Bạch!
Lục Ly biết tạm thời không cách nào dựa được vào Khương Khinh Linh, mà dù hắn để Khương Khinh Linh ra tay, sợ rằng cũng không ngăn cản nổi mấy chục con rắn độc này, đành phải gửi gắm hết hi vọng lên thân Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch và Khương Khinh Linh cùng lúc tắm gội trong thần quang, được được một ít thần lực, lúc này vốn là đang ngủ say. Nhưng bị tiếng bạo rống kinh thiên của Lục Ly chấn tỉnh, hoặc cũng có thể là nó cảm nhận được nguy cơ nên kịp thời tỉnh lại.
Thế là lập tức hóa thành một đạo bóng trắng bắn ra, trên thân tán phát khí tức vô danh, lông bờm dựng đứng cả lên, gầm thét phẫn nộ với đám rắn độc đang bay xuống từ trên không.
- Vù vù!
Tốc độ đám rắn độc bất ngờ giảm mạnh, sau đó hoảng hốt tán ra bốn phía, Lục Ly không còn có gì phải băn khoăn, huyết trảo tức thì chộp tới gai nhọn đang đâm đến đỉnh đầu.
Chương 690 Huyết chiến 2
Ầm!
Gai nhọn rõ ràng không phải Huyền khí Thánh giai, bị huyết trảo của Lục Ly dễ dàng bẻ vụn, huyết trảo một đường đánh thẳng tới, bóp nát đầu tên thủ lĩnh tiểu đội Ma tộc, một chùm mưa máu theo đó vung vẫy xuống.
- A...
Khương Khinh Linh vội vàng né đi, tránh khỏi bị lây dính mưa máu, Lục Ly lại bị mưa máu dội cho ướt sũng, cả người toàn là máu tươi và thịt nát, bộ dạng nhìn dữ tợn dị thường.
- Hô hô!
Song hắn lại không mấy để tâm, miệng thở phào một hơi, vừa rồi nếu không phải Tiểu Bạch tỉnh lại kịp thời, hắn liền đã rơi vào nguy hiểm. Tên thủ lĩnh tiểu đội Ma này quả nhiên biến thái, không ngờ lại có thể xoải qua hư không, tốc độ còn khủng bố như thế.
- Lục Ly, ngươi không sao chứ? Xin lỗi, là ta vô dụng!
Khương Khinh Linh cuống cuồng đi tới, trên mặt đầy vẻ xấu hổ, vừa rồi nàng cứ đứng ngây ra. Giữa lúc Lục Ly đối mặt sinh tử mà nàng lại chỉ biết đứng nhìn, điều đó khiến nàng rất tự trách.
- Không sao, không trách ngươi!
Lục Ly nhếch môi cười khẽ, dù sao Khương Khinh Linh cũng là tiểu thư xuất thân đại gia tộc, chưa từng trải qua đại chiến sinh tử, năng lực chịu đựng của tâm lý tương đối thấp. Thời khắc then chốt không kịp phản ứng cũng là điều bình thường, đổi lại thành tiểu thư khác sợ rằng sớm đã bị dọa cho ngất xỉu đi.
- Giết!
Tên Ma tộc khó chơi nhất đã bị giải quyết, bảy tên Ma tộc còn lại đã không đủ gây sợ. Lục Ly sát khí đằng đằng quét nhìn đám Ma tộc, quát khẽ:
- Phóng thích Bản Mệnh châu nện chết sáu tên, lưu lại một tên, ta muốn bắt sống!
Phía bên kia, toàn bộ Ma tộc đều đã bị Phệ Hồn Ma Điệp nhiếp hồn, không thể động đậy, Khương Khinh Linh hổ thẹn trong lòng, thế là trút hết tâm tình áy náy lên đầu đám Ma tộc kia, tức tốc điều khiển Bản Mệnh Châu hung hăng nện tới.
Nện nguyên cả đám Ma tộc thành thịt nát rồi mà Khương Khinh Linh vẫn chưa hết giận, còn đập chết tươi hai tên Man tộc, sau đó mới thu lại Bản Mệnh Châu.
Lục Ly lấy ra một thanh chiến đao, tung ngươi bay lên, hung hăng bổ tới tay chân tên Ma tộc duy nhất còn sót lại. Hắn bổ bằng sống đao, chỉ nện đứt tay chân, tiếp sau lại dùng dây leo trói buộc, kéo tên Ma tộc kia bay ngược trở về.
Lục Ly còn ra hiệu để Khương Khinh Linh phóng thích một ít Phệ Hồn Ma Điệp chấn nhiếp tên tù binh Ma tộc này, không cho hắn tỉnh lại.
Sau đó Khương Khinh Linh lại điều khiển Bản Mệnh Châu giải quyết nốt bốn tên Man tộc còn lại, đây chính là chiến công, là điểm tích lũy.
Hưu!
Giải quyết xong tên Man tộc sau cùng, Lục Ly không chút ngừng nghỉ, tức tốc dẫn theo Khương Khinh Linh kéo lấy tên Ma tộc kia bay nhanh mà đi.
Vừa rồi hắn phát ra mấy tiếng rống kinh thiên, rất có thể sẽ hấp dẫn võ giả tứ tộc xung quanh, tốt nhất vẫn nên thoát ly chiến trường trước cho an toàn.
Bay chừng nửa canh giờ, hai người Lục Ly đi đến phụ cận lối vào sơn động, đám người Khương Hỗ một mực trấn giữ chỗ này. Nhìn thấy hai người bay về, ai nấy đều thở phào hơi, chỉ là nhìn thấy Lục Ly máu me khắp người, trong lòng không khỏi có chút xấu hổ. Dùng thần niệm liếc nhìn một lần, xác định những máu tươi này không phải của Lục Ly, khi này mới triệt để yên tâm.
- Tiểu thư, Lục công tử, các ngươi khai chiến với Ma tộc?
Khương Hỗ dò hỏi.
Khương Khinh Linh kiêu ngạo nói:
- Toàn bộ Ma tộc đều bị chúng ta giải quyết, chúng ta lợi hại không?
- Toàn bộ Ma tộc?
Đám người Khương Hỗ ngơ ngác nhìn nhau, nhiều Ma tộc như vậy, không ngờ hai người Lục Ly lại có thể giải quyết được, thậm chí còn không bị thương?
Lục Ly lại không tâm tình nói đến chuyện này, vung tay lên nói:
- Trước tiến vào sơn động, rời khỏi khu vực này rồi tính.
Hắn ném tên Ma tộc cho Khương Hỗ, kẻ sau lấy ra một sợi xích sắt màu xanh. Đó là Tù Ma Liên đặc hữu của các đại gia tộc, có thể áp chế Huyền lực trong cơ thể, không có Huyền lực thì dù có nhiều thần thông đến mấy cũng không cách nào phóng thích ra.
Đương nhiên, Khương Hỗ còn nện lên sau gáy tên Ma tộc một cái, đánh ngất nó đi, miễn cho khỏi bị đánh lén.
Chúng nhân trầm mặc đi tới, ra khỏi sơn động lại lao nhanh về một hướng khác, bôn tẩu suốt trọn ba canh giờ, lại gặp ba tên Man tộc, sau khi nhẹ nàng xử lý xong, cả đám tiếp tục tiến lên.
Gần nửa ngày sau, bước chân chúng nhân ngừng lại. Lần này dừng không phải vì gặp kẻ địch, mà là gặp Nhân tộc. Bọn họ gặp được một tiểu đội, dẫn đội còn là hai đại mỹ nhân thiên kiều bá mị.
Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ.
Lục Ly một mực không có ấn tượng tốt đối với Luân Hồi Cung và Bách Hoa Các, bởi vì hai đại thế lực này từng tham gia tiêu diệt Thanh Loan Tộc và Mãnh Tượng Tộc.
Nếu Lục Ly muốn dẫn dắt hai tộc giết về Trung Châu, đoạt lại tổ địa, vậy liền không thể tránh khỏi phải đối đầu với hai đại thế lực này. Như vậy hai đại thế lực kia chính là kẻ địch của hắn, hắn làm sao có thể có hảo cảm đối với Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ cho được?
Vừa nhìn thấy hai người, Lục Ly vốn định lách mình tránh đi, nhưng từ đằng xa Điệp Phi Vũ đã cười lên, chảo hỏi với Khương Khinh Linh:
- Khinh Linh tỷ tỷ!
Đối với hai người này Khương Khinh Linh cũng không có hảo cảm, thật ra thì nàng chẳng có hảo cảm với công tử tiểu thư đại gia tộc nào hết. Nhưng Điệp Phi Vũ đã lên tiếng chào hỏi, nàng không khả năng làm như không thấy, đành phải bay thấp xuống từ trên Mệnh Luân Lục Ly, cười nói:
- Thì ra là Phi Vũ và Mộng Điềm tiểu thư.
Bên cạnh Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ có hơn ba mươi người đi theo, nam nữ mỗi bên một nửa, tất cả đều là Quân Hầu Cảnh, rõ ràng là được hai đại thế lực phái tới bảo hộ bọn họ.
Cơ Mộng Điềm khẽ cười một tiếng, sóng mắt lưu chuyển đảo qua trên thân chúng nhân, khiến nhịp thở của đám Khương Hỗ bất giác trở nên dồn dập. Lục Ly lại có chút không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, nữ tử này quá hoàn mỹ, chỉ một cái nhăn mày, một nụ cười khẽ liền có thể khiến cho nam nhân thần hồn điên đảo.
Cuối cùng ánh mắt Cơ Mộng Điềm dừng ở trên thân Lục Ly, thấy hắn cả người đầy máu, khẽ cười nói:
- Nhìn bộ dạng này của Lục công tử, xem ra các ngươi vừa mới trải qua một trường huyết chiến? Sao rồi? Không ai bị thương chứ?