Long Đế Bất Diệt - Lục Ly (FULL) - Bản dịch chuẩn

Chương 651 Đấu Thiên 2

- Khương Khinh Linh thật ra là đứa trẻ đáng thương, hơn nữa còn cực kỳ phản nghịch, ngươi càng ép nàng bắn ngược càng lớn.

- Câm mồm!

Khương Vô Ngã lạnh giọng nói:

- Ngươi đang giáo huấn bản vương? Còn nói nhảm thì cút ra khỏi đây cho bản vương!

Lục Ly lúng túng sờ sờ chóp mũi, từ trong Không Gian Giới Chỉ lấy ra năm chiếc giới chỉ, đặt ở trên bàn trước mặt Khương Vô Ngã, nói:

- Các chủ, những thứ này đều là linh tài ta được đến trong một tiểu thế giới, hi vọng có thể giao dịch với Linh Lung Cách, đổi lấy linh tài mà chúng ta cần. À, đây chỉ là một phần rất nhỏ, chuyện này ta hi vọng các chủ có thể giữ bí mật, bằng không ta sẽ phiền phức to.

Khương Vô Ngã tùy tiện cầm lên một chiếc Không Gian Giới Chỉ, thần niệm cưỡng hành quét qua bên trong một lượt, ánh mắt hắn bỗng chốc trở nên sắc lạnh, trên mặt lại không thấy có bất kỳ biểu tình gì.

Hắn quét xong chiếc giới chỉ thứ nhất, lập tức cầm lên mấy chiếc giới chỉ còn lại, cẩn thận quét qua một lượt, sau đó ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm Lục Ly, lại cứ thế trầm ngâm không lên tiếng.

Một lát sau hắn mới mở miệng nói:

- Những thứ này là ngươi được đến từ dị tộc? Hay là giao dịch thay cho bọn hắn?

- Lợi hại!

Lục Ly ngấm ngầm bội phục, sự tình Hoang giới vẫn chưa truyền ra ngoài, thám báo Linh Lung Các khẳng định không cách nào tiến vào. Nhưng Khương Vô Ngã chỉ bằng vài câu đôi lời của Lục Ly, cùng với một ít tin tức ngoài lề liền suy đoán ra chân tướng sự tình. Quả nhiên hắn có thể trở thành Tộc Vương Khương gia không phải chỉ dựa vào vận khí.

Lục Ly đứng dậy chắp tay nói:

- Đúng là có một ít dị tộc, chẳng qua hiện tại bọn họ đều là thủ hạ của ta, điểm này ta có thể lấy tính mạng ra thề. Ta không phải đang làm thay giao dịch giúp dị tộc, những linh tài này đều là của ta.

- Thủ hạ?

Khóe miệng Khương Vô Ngã lộ ra ý cười giễu cợt, nói:

- Lục Ly, lá gan ngươi lớn lắm. Ngươi có biết nợ máu giữa Nhân tộc và dị tộc? Ngươi dám thu dị tộc làm thủ hạ, việc này mà truyền ra, dù có là gia gia ngươi tỉnh lại cũng không giữ được ngươi.

- Hả?

Lục Ly không ngờ sự thể lại nghiêm trọng đến vậy, còn có hệ thống tình báo Linh Lung Các cũng rất lợi hại. Chuyện gia gia hắn hôn mê bất tỉnh là tuyệt mật ở Lục gia, sao Linh Lung Các có thể thăm dò được?

Hắn nhíu mày nói:

- Chủng tộc đặc thù nhiều như vậy, tiểu gia tộc ở Bắc Mạc nuôi mấy tên nô lệ dị tộc cũng là điều rất bình thường. Ta không tin tưởng Trung Châu không có chủng tộc đặc thù? Chẳng phải mười hai Vương tộc cũng có Quỷ Xoa Tộc đó sao?

- Ngươi biết cái gì!

Khương Vô Ngã không chút lưu tình mắng một câu, sau đó nói tiếp:

- Quỷ Xoa Tộc là tộc quần nương nhờ Nhân tộc sớm nhất, khi đó chúng ta cần lôi kéo một ít dị tộc, mới có thể cho phép chúng tồn tại. Quỷ Xoa Tộc bị diệt tộc chỉ là chuyện sớm hay muộn, Lục Ly ngươi không trưởng thành ở Lục gia, chắc ngươi chưa hiểu rõ lắm về dị tộc, thật ra những dị tộc này đều không phải người, chúng chẳng khác gì Huyền thú cả.

Thấy vẻ hoài nghi trong mắt Lục Ly, Khương Vô Ngã đứng dậy chắp tay sau lưng dạo bước trong đại điện, giải thích nói:

- Thật ra lịch sử ra đời của Nhân tộc còn sớm hơn cả vạn tộc, nhưng ở thời kỳ viễn cổ Nhân tộc thể yếu, dị tộc trời sinh lại đều có được thể phách cường đại, thiên phú thần thông, huyết mạch khủng bố. Bởi thế lúc đó Nhân tộc rất bi thảm, biến thành nô lệ của vạn tộc, thường xuyên bị cướp bóc, bị nghiền ép, thậm chí biến thành thức ăn trong bụng dị tộc, dị tộc còn lấy đi săn Nhân tộc làm trò tiêu khiển.

Trên mặt Khương Vô Ngã chớp qua một tia thống khổ, cảm khái nói:

- Lúc đó Nhân tộc không khác gì súc vật, mặc cho dị tộc ngược sát cướp đoạt, căn bản không cách nào phản kháng. Đó là đoạn lịch sử hắc ám nhất của Nhân tộc, tất cả dị tộc đều từng đồ sát máu tinh đối với Nhân tộc, thẳng đến khi Nhân tộc xuất hiện một tên thiên kiêu, tự chế một loại thần thuật, cũng chính là hiện tại huyết mạch thức tỉnh.

- Sau khi có được huyết mạch thần kỹ, Nhân tộc mới dần dần quật khởi, nắm trong tay chút năng lực tự bảo vệ mình, nhưng so với dị tộc thì vẫn chênh lệch quá lớn. Ưu thế duy nhất của Nhân tộc chính là tốc độ sinh sôi, chẳng qua lúc ấy con cháu Nhân tộc sinh sôi ra, có quá nửa đều sẽ bị vạn tộc đồ sát, trở thành thức ăn trong bụng rất nhiều chủng tộc. Nữ tử xinh đẹp đều thành nô lệ tình dục cho dị tộc, lúc đó Nhân tộc quả thực sống không bằng chết, không muốn nhớ lại.

- Các đời thiên kiêu Nhân tộc không cam tâm với thảm trạng, không ngừng học tập, tìm tòi, mạnh lên. Vì Nhân tộc quật khởi mà hi sinh tính mạng, đời sau kế tiếp đời trước, đến thời kỳ trung cổ Nhân tộc lại lần nữa xuất hiện một thiên kiêu, nhờ đó mới hoàn toàn xoay chuyển cục diện Nhân tộc là thịt cá vạn tộc là dao thớt. Thiên kiêu Nhân tộc kia không có tên họ, sau này được người phong hào là Đấu Thiên.

- Đấu Thiên?

Nghe đến đó, trong lòng Lục Ly khẽ động, thế giới này hình như kêu là “Đấu Thiên Giới”, chẳng lẽ thiên kiêu Nhân tộc Đấu Thiên kia có liên hệ nào đó với Đấu Thiên Giới.

- Đúng vậy!

Khương Vô Ngã gật đầu nói:

- Đấu Thiên Giới chính là được đặt tên theo phong hào của vị thiên kiêu Nhân tộc kia, vị tiền bối này đã thành tựu nên địa vị bá chủ của Nhân tộc chúng ta, cũng là cường giả tuyệt thế duy nhất phá toái hư không bạch nhật phi thăng.

Sau khi nghe Khương Vô Ngã giải thích một phen, Lục Ly mới dần có chút hiểu rõ đối với tình hình Đấu Thiên Giới.

Lịch sử Nhân tộc chia làm thời kỳ viễn cổ, thời kỳ trung cổ và thời kỳ cận cổ hiện. Thời kỳ viễn cổ là lịch sử bằng máu và nước mắt của Nhân tộc, Nhân tộc biến thành súc vật, nô lệ, run rẩy dưới chân vạn tộc, bị tùy ý ngược sát, trở thành thức ăn trong bụng vạn tộc.

Thời kỳ trung cổ Nhân tộc bắt đầu lặng lẽ quật khởi, có được huyết mạch thần kỹ, mò mẫm ra huyền kỹ, cảm ngộ thiên đạo và áo nghĩa. Nhưng lúc đó Nhân tộc vẫn còn rất yếu, chỉ có thể miễn cưỡng tự vệ.
Chương 652 Bị lừa

Thẳng đến giai đoạn cuối thời kỳ trung cổ, Nhân tộc mới lại xuất hiện thiên kiêu phong hào Đấu Thiên, chiến lực đạt đến trạng thái khoáng cổ tuyệt kim. Một người quét ngang toàn bộ vạn tộc, đuổi toàn bộ tộc quần khác ra khỏi Thần Châu đại địa, giết cho Đấu Thiên Giới máu chảy thành sông, thây chất thành núi, vạn tộc đều thần phục dưới chân hắn.

Đáng tiếc...

Đấu Thiên không chém tận giết tuyệt vạn tộc, hơn nữa rất nhanh còn phá toái hư không phi thăng mà đi, để lại hậu hoạn khôn lường.

Trong vạn tộc rất nhiều đại tộc dần biến mất theo dòng chảy lịch sử, nhưng vẫn có một vài chủng tộc còn tồn tại. Sau đó lần lượt có bốn đại tộc quật khởi, chính là Vu tộc, Vũ tộc, Man tộc và Ma tộc trên bốn khối đại địa hiện nay.

Bốn tộc này chiếm đoạt bốn khối đại địa còn lại, đồng thời chém tận giết tuyệt Nhân tộc ở nơi đó. Ngày đêm nghĩ đến giết về Trung Châu, đoạt lại mảnh đất giàu có nhất Đấu Thiên Giới, mảnh đất còn lưu giữ ký ức huy hoàng của bọn hắn.

Bởi thế Nhân tộc vô cùng thống hận dị tộc, đó là mối huyết hải thâm thù, căn bản không cách nào hóa giải. Nếu dám cả gan cấu kết với dị tộc, vậy liền sẽ là thành là kẻ thù chung của toàn thể Nhân tộc.

Nếu Lục Ly thu dị tộc làm nô lệ thì không thành vấn đề, nếu thu làm thủ hạ, vậy vấn đề có thể lớn có thể nhỏ. Nhưng nếu hợp tác với dị tộc, thay mặt dị tộc đổi lấy linh tài, một khi sự tình truyền ra, hậu quả chắc không cần nghĩ cũng biết.

Sau khi nghe xong, Lục Ly thoáng trầm mặc, lời này của Khương Vô Ngã đại biểu cho tiếng nói bên phía Nhân tộc, Dạ Tra Mông Thần thì lại đại biểu cho quan điểm phía vạn tộc, song phương bên nào cũng cho là mình đúng, Lục Ly không biết nên tin tưởng ai.

Song bất luận thế nào!

Lúc này đám người Dạ Tra Mông Thần đang một lòng trung thành với mình, Lục Ly cũng cần tự vệ, đề phòng cha con Lục Phong Hỏa Lục Toan bắn lén. Hắn cần phát triển thế lực cường đại, hắn cần cứu sống Bạch Thu Tuyết, tìm tới Lục Linh, cứu ra Lục Nhân Hoàng. Còn về ân oán giữa Nhân tộc và vạn tộc, hắn không muốn quản.

Hắn cũng là Nhân tộc, còn là Nhân tộc thuần chủng.

Nhưng thái độ đám người Dạ Tra Mông Thần đối với hắn không hề quá mức ác liệt, không có chuyện vừa thấy mặt liền hận không thể ăn tươi nuốt sống Nhân tộc, bởi thế Lục Ly chưa hề tin tưởng hoàn toàn lời này của Khương Vô Ngã.

Hắn trầm tư một lát rồi nói:

- Các chủ, những dị tộc kia đều rất nhỏ yếu, ta có thể khống chế bọn hắn. Nếu việc này bại lộ, Lục Ly ta cũng sẽ một người gánh chịu.

Lục Ly biểu lộ hai tầng ý tứ, đồng thời đảm bảo việc này sẽ không liên lụy đến Khương Vô Ngã và Linh Lung Các.

Khương Vô Ngã lại cười lạnh nói:

- Đùa chắc, nếu ngươi đã giao dịch với Linh Lung Các chúng ta, việc này mình ngươi sao gánh xuống được? Linh Lung Các chúng ta dù thanh minh thế nào cũng đều không rõ ràng. Ngươi cầm những linh tài này về đi, ta xem như không thấy, ngươi tự đi mà bán.

Lục Ly hoảng, Khương Vô Ngã không dám thu, các gia tộc còn lại ai sẽ dám thu?

Hắn có được một tòa bảo sơn, lại không sao dùng được, không đổi được Huyền Tinh, không đổi được linh tài cần thiết, thế chẳng phải bao công sức hắn bỏ ra trong thời gian qua đều đổ sông đổ biển?

Hắn chắp tay nói:

- Các chủ, việc này ngươi biết ta biết, hơn nữa chuyện tiểu thế giới kia cũng rất ít người Bắc Mạc biết được, đồng thời ta tuyệt không cho phép dị tộc trong tiểu thế giới đi ra. Ngươi cứ nói những linh tài này là các ngươi có đoạt được trong một tiểu thế giới, hoàn toàn không liên quan gì tới dị tộc. Hơn nữa sau này giao dịch đều là ta đích thân tới, tuyệt không để bất cứ kẻ nào biết được là đang giao dịch với ngươi.

Khương Vô Ngã sa vào trầm tư, nét mặt có chút ngần ngừ bất định. Lục Ly không khỏi căng thẳng, chẳng dám thở mạnh, cảm giác mỗi giây trôi đi đều vô cùng khổ sở.

Mãi một nén hương sau, Khương Vô Ngã mới khe khẽ thở dài nói:

- Thôi, nể mặt Linh Nhi, bản tọa liền giúp ngươi lần này. Chẳng qua về mặt giá cả bản vương chỉ có thể cho ngươi tám thành giá thị trường, dù sao những linh tài này đều cần xử lý thích đáng, chúng ta phải gánh chịu phong hiểm tương đối lớn, cầm đi ra đi bán cũng rất phiền phức.

- Tám thành?

Lục Ly khẽ nhíu mày, sau đó lập tức cắn răng nói:

- Thành giao!

Khương Vô Ngã phất phất tay dặn dò:

- Ngươi đi tìm Khương Dực, về sau việc này ngươi cứ giao dịch với hắn, không cần đến hỏi ta. Bản vương còn có việc, ngươi đi xuống trước đi.

Lục Ly thở ra một hơi thật dài, vội khom người nói:

- Tạ các chủ, Lục mỗ cáo từ.

Lục Ly sải bước đi ra ngoài, sau lưng thoáng ướt đẫm. Vừa đi ra ngoài hắn liền ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xa xa, đột nhiên cảm thấy hôm nay bầu trời sáng sủa, phong cảnh tú lệ dị thường.

Chỉ cần có thể giao dịch với Linh Lung Các, sau này hắn liền có thể không ngừng được đến linh tài. Người dưới tay hắn có thể không ngừng đột phá, không đến trăm năm Bắc Mạc liền có thể biến thành một đại thế lực, thậm chí có khả năng trở thành Lục gia thứ hai.

Thực lực mới là vương đạo!

Trên thế giới này, quyền đầu cứng mới là chân lý, há miệng ra liền có thể đổi trắng thay đen, lịch sử cũng đều là do người thắng viết ra. Chỉ cần có đủ thực lực, ngươi nói cái gì đều đúng.

- Lục công tử, tiểu thư mời ngươi đi qua.

Một tên lão bộc đi tới, ghé đến bên người Lục Ly thấp giọng nói, Lục Ly vừa mới bàn xong sinh ý, tâm tình rất tốt, lập tức đi theo người hầu.

Qua bảy tám khúc rẽ, Lục Ly đi tới một sân viện trang nhã. Nơi đây hoa cỏ đầy đất, cây cối sum suê, đình đài thủy tạ, lâu vũ trùng trùng, rất là khí phái.

Lục Ly được đưa tới một đình nhỏ, hắn dõi mắt nhìn ra xa xa, biết được nơi này chính là sườn núi ven hồ mà Khương Khinh Linh ngồi lần trước, xem ra viện tử này là khuê các của Khương Khinh Linh.

Khương Khinh Linh ngồi vào trong đình, trên bàn đá bày đầy mỹ vị. Nơi này gió lớn, váy đỏ trên người Khương Khinh Linh tung bay phất phới, đùi đẹp thoáng ẩn hiện, trắng lóa cả mắt.

- Lục Ly, tới uống rượu.

Khương Khinh Linh bưng lên một chiếc chén, bên trong toàn là rượu đỏ máu, không cần nói cũng biết là Huyết Tinh Mân Côi.
Chương 653 Vui vẻ chịu đựng

Lục Ly tiến lại, bưng chén rượu lên uống một ngụm, sau đó mới nhếch miệng nói:

- Đàm phán xong rồi, có thể giao dịch, tám thành giá thị trường.

- Tám thành?

Hai hàng mi tinh xảo của Khương Khinh Linh khẽ nhíu lại, hỏi dò một phen, Lục Ly thường thuật lại từ đầu chí cuối một lần, Khương Khinh Linh lập tức phẫn nộ quát lên:

- Lão hỗn đản Khương Vô Ngã kia lừa ngươi, Lục Ly, ngươi bị hắn lừa rồi.

- Lừa?

Lục Ly ngạc nhiên, có chút không hiểu.

- Lục Ly, xem ra ngươi vẫn còn quá non.

Khương Khinh Linh nhếch môi nói:

- Ở Trung Châu, chuyện giao dịch với dị tộc căn bản không tính là gì, thậm chí còn có đại gia tộc ngấm ngầm giao dịch với đám Ma tộc Man tộc Vũ tộc Vu tộc nữa là. Chỉ cần có lợi, dù là kẻ thù giết cha đều có thể giao dịch. Đây là Khương Vô Ngã cố ý ép giá ngươi, không được, ta phải đi tìm lão hỗn đản kia.

- Đừng mà!

Lục Ly vội vàng kéo lại Khương Khinh Linh, thật vất vả mới đàm phán xong, Khương Khinh Linh mà gây chuyện sợ rằng lại hỏng hết.

Còn về bị ép giá, cái đó không tính là gì, bản thân việc này nếu không dựa vào Linh Lung Các, linh tài trong tay hắn căn bản bán không được, Linh Lung Các rút đi hai thành cũng là điều bình thường.

Chẳng qua hắn chăm chú suy tư một phen, ngẫm lại lời nói vừa rồi của Khương Vô Ngã, ẩn ẩn cũng dần hiểu ra. Mới đầu Khương Vô Ngã nói tới huyết thù với dị tộc, đây rõ ràng là cố ý, cố ý đe dọa hắn, để hắn biết những linh tài này trừ giao cho Linh Lung Các ra, ai cũng không dám lấy, qua đó tiện cho việc ép giá.

- Gừng càng già càng cay, lão già họ Khương này quả nhiên chẳng phải hạng lương thiện gì.

Lục Ly khe khẽ thở dài, hắn bị lừa một vố, còn phải nhận ân tình từ Khương Vô Ngã, đây là nhất tiễn song điêu.

Bán toàn bộ linh tài cho Linh Lung các, Lục Ly lại mua về một nhóm linh tài cần thiết ghi trên danh sách, ngoài ra còn có rất nhiều linh tài tu luyện dành cho Bất Diệt Cảnh Quân Hầu Cảnh.

Tính ra, Lục Ly vẫn lãi ròng mấy ngàn ức Huyền Tinh...

Danh sách mà đám người Mông Thần viết ra, ở trong mắt bọn họ đều là những thứ vô cùng đắt đỏ, song đặt ở Trung Châu lại không tính quá trân quý, rất nhiều loại linh tài trong đó đều có sẵn ở linh sơn quáng sơn dược điền của Linh Lung Các.

Linh tài Lục Ly cầm ra đều là những thứ rất bình thường tại Hoang giới, nhưng đặt ở Trung Châu lại trân quý dị thường. Bởi vì số lượng quá ít quá thưa thớt, giá cả theo đó tự nhiên cũng phải đắt chút.

Lục Ly không ở lại Linh Lung Đảo quá lâu, dù sao Khương Vô Ngã cũng không hoan nghênh hắn, nhất là còn ở chung với chỗ với Khương Khinh Linh, như thế sẽ chỉ khiến Khương Vô Ngã càng thêm nổi nóng, hơn nữa Khương Khinh Linh cũng cần xung kích Quân Hầu Cảnh.

Cáo từ Khương Khinh Linh, Lục Ly độc thân trở về, trên đường nhận được rất nhiều ánh mắt quan chú. Phần lớn các thành trì truyền tống đều không thu Huyền Tinh, những thống lĩnh gia tộc kia vừa thấy Lục Ly đều tất cung tất kính gọi hắn một tiếng công tử.

Đợi lúc về đến Bạch Vân Thành, Lục Ly phát hiện Thái Thiên Điện đã bắt đầu tu kiến truyền tống trận cỡ lớn. Lục Ly vừa tới, một tên trưởng lão Thái Thiên Điện lập tức đích thân đi ra diện kiến, nói cũng chuẩn bị tu kiến một truyền tống trận cỡ lớn ở Linh Đế Thành, như vậy thời gian truyền tống đi đi về về sẽ được rút ngắn rất nhiều.

Có chuyện tốt như vậy Lục Ly tự nhiên sẽ không cự tuyệt, sau này hắn cũng phải thường xuyên đến Trung Châu giao dịch. Tán gẫu suốt một buổi chiều, phía Lục Ly thậm chí không cần phải bỏ ra một viên Huyền Tinh nào, Thái Thiên Điện sẽ phụ trách toàn bộ chi phí tu kiến, Bắc Mạc chỉ cần cung cấp chút nhân lực là được.

Chờ khi về lại Bắc Mạc thì trời đã tối, Lục Ly tiến vào hoàng cung, mới bước chân vào một thiền điện, hắn chợt bỗng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.

- Lục Ly, ngươi trở về rồi đấy à?

Tử Liên Nhi mặc một bộ váy dài màu vàng, đang duyên dánh yêu kiều đứng chờ dưới gốc cây, nàng mỉm cười nói:

- Có rảnh không? Hay là tới chỗ ta ngồi một lát?

Nhìn nét mặt có chút ngượng ngùng của Tử Liên Nhi, Lục Ly há lại không biết trong lòng đang nghĩ gì? Chẳng qua trái tim Lục Ly tâm đã đóng băng theo Bạch Thu Tuyết, lúc này hắn không có thời gian cũng như tâm tình để mà phong hoa tuyết nguyệt.

- Quên đi.

Lục Ly rất dứt khoát, lắc đầu nói:

- Ta còn có việc, ngươi cứ bận việc của mình đi.

Nói xong, Lục Ly ngoan tâm quay đầu tiến vào thiền điện, bước chân không dừng lại lấy nửa nhịp.

- Có một số thứ lỡ qua liền lỡ qua, cả đời đều không vãn hồi lại được.

Tử Liên Nhi đắng chát thì thào một tiếng, trên khuôn mặt thanh lệ thiếu nữ chất đầy vẻ ảm đạm, hai hàng lệ chảy xuống, đứng một lúc lâu dưới gốc đại thụ, sau đó ôm mặt chạy vội mà đi.

...

Lục Ly quả thực rất bận, vừa tiến vào liền đi tìm Minh Vũ, để hắn lập tức cầm theo mấy trăm ức Huyền Tinh đi Trung Châu.

Lần trước Minh Vũ nói có thể treo thưởng ở Thần Điện, tìm kiếm tin tức về Lục Linh!

Trước kia vì chuyện Hoang giới mới để lỡ, song Lục Ly vẫn không quên việc này. Giờ hắn có Huyền Tinh, Bắc Mạc cũng đã bình định, trong lòng lập tức nghĩ đến Lục Linh.

- Năm trăm ức?

Minh Vũ nhìn Tử Huyền Tinh chất đống như núi trong Không Gian Giới Chỉ, không khỏi bị dọa sợ, nghi hoặc nhìn sang Lục Ly, muốn hỏi xem hắn lấy đâu ra những Huyền Tinh này?

- Đừng hỏi nhiều, cứ làm theo lệnh đi!

Lục Ly vung tay nói:

- Huyền Tinh ngươi nhìn vào mà dùng, ta muốn trong thời gian ngắn nhất tìm tới tỷ tỷ, tìm không thấy tỷ tỷ ta chỉ hỏi mình ngươi.

Minh Vũ lập tức khom người hành lễ, gật đầu nói:

- Thiếu chủ yên tâm, ta toàn lực đi làm.

Lục Ly lại lấy ra một chiếc giới chỉ khác, đưa qua nói:

- Chỗ này có một ít linh tài, đều là cho ngươi tu luyện. Gần đây Bắc Mạc vô sự, ngươi cố gắng tập trung tu luyện, tranh thủ tu luyện tới Quân Hầu Cảnh đỉnh phong. Chỉ cần ngươi có thể đạt tới, ta liền giúp ngươi linh tài xung kích Nhân Hoàng!

- Ách?

Cả người Minh Vũ khẽ chấn, hai mắt trợn tròn, có chút không dám tin tưởng.
Chương 654 Vui vẻ chịu đựng 2

Lục Ly phát tài ư? Phải biết linh tài xung kích Nhân Hoàng Cảnh đều có giá trên trời.

Hắn thoáng ngừng một lát, thấy Lục Ly không có ý giải thích, vội lần nữa bái tạ nói:

- Tạ thiếu chủ, ta nhất định cố gắng tu luyện.

Minh Vũ đi xuống, Lục Ly tìm tới Yên phu nhân, nói cho nàng chuyện Thái Thiên Điện muốn tu kiến truyền tống trận. Đồng thời đưa cho nàng một bộ phận linh tài, nhập vào quốc khố để nàng phân phát theo quy củ, tận lực bồi dưỡng càng nhiều cường giả cho Bắc Mạc.

Chỉ vẻn vẹn một bộ phận linh tài, lại cũng khiến Yên phu nhân phải kinh hãi. Yên phu nhân rất thông minh, thật ra nàng đã nắm được phần nào cục diện, biết rất nhiều chuyện. Chẳng qua nàng không hỏi gì, chỉ khẽ yên ắng gật đầu

Nàng ngừng một lát, cuối cùng nhịn không được hỏi dò tình hình Bạch Thu Tuyết:

- Đại Đế, nha đầu Thu Tuyết không sao chứ?

- Không việc gì!

Lục Ly giải thích nói:

- Nàng trúng phải một loại độc, chúng này chính đang tĩnh dưỡng, ta đã phái người đi tìm dược vật giải tộc, Hạ Sương cũng ở bên trong bồi cùng nàng.

- Vậy là được.

Trên mặt Yên phu nhân hiện ra một tia nhẹ nhõm, sau đó cười tủm tỉm nhìn Lục Ly nói:

- Đại Đế và nha đầu Thu Tuyết đã đến bước nào rồi?

Thần sắc Lục Ly bất giác có chút lúng túng, hắn và Bạch Thu Tuyết đã có tiếp xúc da thịt. Đáng tiếc khi ấy hắn trúng độc, hoàn toàn bị động, không hề có cảm giác gì.

Thế là ngượng ngùng vuốt vuốt cánh mũi nói:

- Bước nào? Ngươi quản nhiều như thế làm gì? Đi xuống đi.

Yên phu nhân ý vị thâm trường nhìn Lục Ly một cái, nói:

- Đại Đế đừng thẹn quá hoá giận, ăn thì ăn, đừng lau mép sạch sẽ không thừa nhận là được. Ngươi phải đối xử thật tốt với Tuyết nha đầu, không thể trêu hoa ghẹo nguyệt, bằng không nô gia không chịu đâu...

- Ngươi còn định lật trời chắc?

Lục Ly thấy Yên phu nhân không chỉ không đi, ngược lại còn ở đây trêu chọc hắn, lập tức nổi giận, vỗ bàn quát:

- Hôm nay ta trêu hoa cho ngươi xem, cởi quần áo ra!

Yên phu nhân chẳng hề có nửa phần sợ hãi, mị nhãn như tơ liếc qua Lục Ly nói:

- Đại Đế, Thu Tuyết chính là cháu gái ta, mẹ nàng mất sớm, từ nhỏ do một tay ta nuôi lớn, không khác gì con gái nô gia cả. Ngươi lại muốn ra tay với nô gia? Ngươi... ngươi đây là muốn hái hoa đánh cả cụm? Đây chính là loạn luân.

- Hái hoa đánh cả cụm đã là gì?

Lục Ly thấy Yên phu nhân còn đang trêu chọc, không cam tâm yếu thế nói:

- Quay đầu ta còn muốn ăn luôn cả Bạch Hạ Sương, cùng lúc nhét ba người các ngươi lên giường. Hoa tỷ muội cộng thêm hoa mẫu tử, để xem lúc đó ngươi có thẹn chết hay không?

- A...

Yên phu nhân không chỉ không có nửa điểm sợ hãi, ngược lại còn hưng phấn hô lên:

- Khẩu vị Đại Đế thật nặng, không ngờ ngươi còn có thú vui như vậy, nô gia sợ lắm...

Thấy nét mặt Yên phu nhân đỏ lên, ý xuân chọc người, bộ dạng nào có nửa phần sợ hãi. Lục Ly không khỏi bó tay, Độc Quả Phụ này còn phóng đãng hơn cả Khương Khinh Linh, quả thực không biết đâu là hạn cuối.

Nhất thời hắn không biết nói tiếp thế nào, dứt khoát xoay mặt đi, không để ý Yên phu nhân nữa. Ai ngờ Yên phu nhân cứ thế đi tới, tay đặt lên dây thắt lưng, bắt đầu cởi quần áo...

Lục Ly đột nhiên quay đầu, chứng kiến váy dài Yên phu nhân đã thả xuống, lộ ra một mảnh da thịt trắng bóng và chiếc yếm màu đỏ, lập tức bị dọa sợ, cả kinh nói:

- Ngươi làm gì? Điên rồi ư?

Yên phu nhân có chút ủy khuất nói:

- Chẳng phải vừa rồi Đại Đế ra lệnh bắt nô gia cởi quần áo? Lệnh của Đại Đế, nô gia sao dám làm trái?

- Cút đi!

Lục Ly trợn trừng mắt nói:

- Vừa rồi không biết ta chỉ đùa thôi sao? Ta không phải loại người đó, lần sau còn làm càn, ngươi cũng đừng làm Đại Quốc Sư nữa, về lại Bạch Đế Sơn mà chăn heo đi.

- Hì hì!

Yên phu nhân chậm rãi chỉnh lý lại áo bào, thè lưỡi cười lên, nói:

- Nô gia cũng chỉ đùa thôi, muốn nhìn xem Đại Đế làm người thế nào, kiểm nghiệm giúp Thu Tuyết nha đầu một phen. Đại Đế quả nhiên cao phong lượng tiết, trung trinh như một, nô gia thành tâm cao hứng thay cho Thu Tuyết.

Nói xong Yên phu nhân lắc lắc eo rắn đi ra ngoài, đến cửa ra còn quay mắt khẽ cười.

Lục Ly lườm nàng một cái, dâm phụ này ngoài miệng thì nghiêm túc lắm, nhưng nếu vừa rồi hắn mà xách thương lên ngựa, sợ rằng cũng sẽ tâm hoa nộ phóng, vui vẻ chịu đựng?

Thời quang thấm thoắt qua nhanh, chớp mắt đã một năm năm tháng trôi đi.

Bắc Mạc vẫn một mực rất bình tĩnh, không còn thấy xuất hiện cường địch. Bởi vì có tầng quan hệ với Khương Khinh Linh, các gia tộc bắc bộ Trung Châu đều không dám tìm Lục Ly gây chuyện, bởi thế không phát sinh đại sự gì.

Yên phu nhân xử lý chính vụ, Vũ Hóa Thần xử lý quân vụ, Bắc Mạc được quản lý rất gọn gàng, tứ hải thái bình. Lục Phi Tuyết và Minh Vũ gần như đều không quản sự, hai người một mực tu luyện, xung kích cảnh giới. Minh Vũ càng là độc thân tới một tiểu thế giới trong Thiên Đảo Hồ tiềm tu, hơn một năm qua chỉ xuất quan đúng một lần.

Không có chuyện xấu, chuyện vui lại đến liên tiếp, bắt nguồn từ việccảnh giới võ giả Bắc Mạc dần được đề thăng.

Từ hơn một năm nay, rất nhiều người tu luyện nhanh như tên lửa. Nguyên nhân sâu xa là bởi được Lục Ly cung cấp lượng lớn tài nguyên, riêng Linh Lung Đan Lục Ly một hơi mua liền mấy vạn viên, Hồn Tinh cũng mang về rất nhiều, nhờ đó tốc độ tu luyện của mọi người không ngừng đề thăng.

Thanh Loan Tộc có hai người đột phá Quân Hầu Cảnh, Mãnh Tượng Tộc cũng có ba người đột phá Quân Hầu Cảnh. Bạch Hạ Sương xung kích đến Mệnh Luân Cảnh đỉnh phong, sắp xung kích Bất Diệt Cảnh, Tử Liên Nhi đã đạt tới Bất Diệt Cảnh!

Lần đó Lục Ly vô tình cự tuyệt làm thương hại đến trái tim Tử Liên Nhi, một mình nàng về lại Thiên Vũ thành, bế quan chỉnh chỉnh một năm năm tháng. Không ngừng ngưng tụ mấy chiếc Mệnh Luân, cuối cùng thành công đạt tới Bất Diệt Cảnh, thiên tư khiến người không khỏi tán thán.

Bạch Lãnh đột phá Quân Hầu Cảnh, mấy tên công tử trẻ tuổi Bạch gia cũng đều có đột phá, thậm chí Bạch gia còn có mấy đứa trẻ đã thức tỉnh huyết mạch thất phẩm.
Chương 655 Ngươi muốn đi đâu?

Lục Phi Tuyết đạt tới Quân Hầu Cảnh trung kỳ, Minh Vũ đạt tới Quân Hầu Cảnh trung kỳ, Dạ Tra cũng đột phá Quân Hầu Cảnh trung kỳ, ngoài ra rất nhiều người cũng đều đề thăng cảnh giới.

Hoang giới.

Sau khi Lục Ly mang về vô số linh tài đan dược, tốc độ tu luyện của rất nhiều cường giả cũng tiến triển nhanh như tên lửa, các tộc dồn dập xuất hiện thêm mười mấy Quân Hầu Cảnh.

Tiếp sau Lục Ly có thêm bốn lần giao dịch với Khương Dực, hắn không tiếp tục đổi lấy Huyền Tinh, mà dùng hết vào mua sắm linh tài. Huyền Tinh đặt ở trong người cũng vô dụng, linh tài lại có thể giúp cho rất nhiều người đột phá, gia tăng chiến lực tổng thể của Bắc Mạc.

Đáng tiếc duy nhất là vẫn không có ai đột phá Nhân Hoàng!

Lục Ly cho Vũ Hóa Thần và Tử Hoàn Kiều mỗi người một phần linh tài xung kích Nhân Hoàng, Vũ Hóa Thần Tử Hoàn Kiều bế quan nửa năm, kết quả đều thất bại. Tương tự hắn cũng chuẩn bị cho phía Hoang giới năm phần linh tài, năm tên Quân Hầu Cảnh đỉnh phong đồng loạt xung kích, lại không một ai thành công.

Lúc này Lục Ly đang ở trong Hoang giới, chỉ cần không bận rộn chuyện gì, hắn gần như đều sẽ ở lại trên tuyết sơn. Ở đâu cũng là tu luyện, không bằng tu luyện ngay trên tuyết sơn, như thế có lẽ Bạch Thu Tuyết sẽ cảm giác được hắn ở bên, trong lòng an tâm, không đến nỗi quá mức sợ hãi.

Hôm nay Lục Ly xuất quan, trên mặt lộ ra thần tình vui vẻ như trút được gánh nặng. Hắn không lập tức đi ra, mà quay đầu nhìn Bạch Thu Tuyết trong băng phong.

Không sai!

Hắn một mực tu luyện trong phòng băng, nơi đây giá lạnh dị thường, nếu không vận chuyển Huyền lực kháng cự hàn khí, rất nhanh liền sẽ bị đông kết. Phải thời thời khắc khắc vận chuyển Huyền lực, rất là vất vả, mà dù có Huyền lực kháng cự cũng vẫn cảm thấy rất không thoải mái.

Lục Ly lại mặc kệ, lúc này Bạch Thu Tuyết đang phải chịu khổ gấp vạn lần hắn, chút khó chịu kia của hắn đã tính là gì. Hơn nữa ở trong thời tiết ác liệt như vậy, năng lực chống lạnh của hắn cũng được tăng cường, hiện tại dù là tiến vào nơi giá lạnh, hắn cũng sẽ không bị ảnh hưởng quá nhiều.

- Thu Tuyết, có thể ta phải rời đi một đoạn thời gian.

Cách qua tầng băng, Lục Ly khẽ đưa tay vuốt ve, trong mắt toàn là yêu thương, một mình lẩm bẩm nói:

- Báo cho ngươi một tin tốt, ta vừa mới đột phá Bất Diệt Cảnh, đã có được Mệnh Luân tầng bốn. Lần này ra ngoài là để tìm thuốc giải cho ngươi, tin tưởng ta, nhất định có thể tìm tới giải dược, rất nhanh ngươi liền có thể tỉnh lại.

Một năm năm tháng, trong thời gian này Lục Ly đi ra bốn lần, cộng thêm bận rộn xử lý các loại sự vụ, hắn tính ra chỉ bế quan tu luyện được chừng một năm.

Tốc độ tu luyện như vậy đã rất nghịch thiên, không hề thua kém Tử Liên Nhi bao nhiêu. Chẳng qua vẫn không so được với Khương Khinh Linh, đan dược linh tài mà Khương Khinh Linh dùng cho tu luyện phỏng chừng phải cao hơn Lục Ly một bậc.

Lần nữa nhẹ giọng nói mấy câu, sau đó Lục Ly dứt khoát đứng dậy đi ra ngoài. Mở cửa, nhìn thấy Bạch Hạ Sương xếp bằng ngồi trong đại điện, Tiểu Bạch thì co quắp trên chân nàng. Đoạn thời gian này quan hệ giữa Tiểu Bạch và Bạch Hạ Sương phát triển không sai, lúc Lục Ly bế quan, về cơ bản Tiểu Bạch một mực đi theo Bạch Hạ Sương.

Hí hí

Thấy Lục Ly đi ra, Tiểu Bạch lập tức bay vụt tới, nhào vào trong ngực Lục Ly, thần tình vô cùng hớn hở. Bạch Hạ Sương bị đánh thức, mở mắt ngước nhìn Lục Ly một cái, nói:

- Lục Ly, ngươi muốn ra ngoài à?

- Ừ!

Lục Ly gật đầu nói:

- Sương nhi, lần này có thể ta phải ra ngoài một đoạn thời gian, có chuyện gì ngươi cứ tìm Dạ tộc trưởng, tốt nhất đừng ra ngoài. Tình hình nơi này không thể để bên ngoài biết được, bằng không chúng ta đều phải chết.

- Ừm!

Bạch Hạ Sương hiểu chuyện rất nhiều, gật đầu nói:

- Ta cũng không phải con nít, ta hiểu. Ta chẳng đi đâu cả, ở lại đây bồi cùng tỷ tỷ, chỉ là có hơi nhớ tiểu cô.

- Ta biết.

Lục Ly nghĩ nghĩ rồi nói:

- Hay là lần này ngươi cùng ta ra ngoài một chuyến, gặp mặt tiểu cô sau đó liền trở lại? Chẳng qua không thể nói cho tiểu cô ngươi về bất cứ chuyện gì ở nơi này, hơn nữa lúc nói chuyện cũng phải có mặt ta.

- Vậy thì thôi đi.

Bạch Hạ Sương nhếch môi nói:

- Ta không đi ra, ta phải cố gắng tu luyện, chờ sau khi ngươi trở lại, ta phải đột phá Bất Diệt Cảnh.

- Vậy được.

Lục Ly gật đầu nói:

- Ngươi cần gì cứ nói với Dạ tộc trưởng, chỉ cần không quá phận, hắn đều sẽ đáp ứng. Ta mang Tiểu Bạch đi cùng, ngươi cứ ở lại đây.

Nhìn theo Lục Ly đi ra, Bạch Hạ Sương trầm tư một lát, cuối cùng nói với theo:

- Lục Ly, chú ý cẩn thận chút.

Nàng có thể nhìn ra lần này Lục Ly nhất định không phải đi ra như bình thường, từ sắc mặt Lục Ly nàng nhìn ra được vài điều, trong lòng bất giác có chút lo lắng.

Lục Ly quay đầu khẽ cười nói:

- Yên tâm đi, Lục Ly ta số con mèo, có chín cái mạng, Diêm Vương thu không được. Ngươi chiếu cố bản thân cho tốt, ta đi đây.

Lục Ly dặn dò đám người Dạ Tra chút chuyện, sau đó bước vào trong truyền tống trận. Truyền tống trận trong Hoang giới sớm đã được tu kiến xong, Lục Ly trực tiếp truyền tống tới lối ra, sau đó tiến vào tiểu thế giới Lục Ải Nhân.

Trong tiểu thế giới này đã có một ít nhân khẩu, Mông Thần chuyển dời một và tộc nhỏ ra đây, để bọn hắn chiếm giữ tiểu thế giới này. Như vậy dù cho có kẻ địch tiến vào, thì cũng có thể cầm chân không ít thời gian, Hoang giới khả năng nhờ đó mà không bại lộ.

Lục Ly một đường truyền tống về tới Linh Đế Thành.

Hắn trước là triệu kiến Yên phu nhân, hỏi dò tình hình Bắc Mạc một phen, sau khi xác định bình an vô sự mới dặn dò chút chuyện. Tiếp đó lại gọi tới Vũ Hóa Thần Tử Hoàn Kiều, còn đặc ý kêu cả Lục Phi Tuyết đang bế quan, chăm chú dặn dò một lần nữa.

- Lục Ly, ngươi định đi đâu?

Lục Phi Tuyết cảm giác được có gì đó không đúng, mặc dù thoạt nhìn chỉ là dặn dò bình thường, nhưng làm sao nghe cứ như là đang an bài hậu sự?

- Chẳng đi đâu cả.

Lục Ly khẽ cười một tiếng nói:

- Cô cô, ta tiến vào trong một tiểu thế giới, nghe nói nơi đó có một ít linh tài trân quý.

Advertisement
';
Advertisement