Chương 656 Ở góa
- Chỉ là tiểu thế giới kia ở bắc bộ Trung Châu, đi đi về về cần chút thời gian. Cô cô ngươi cứ yên tâm, lần này ta đi cùng Khương Khinh Linh, còn có cường giả Khương gia đi theo bảo hộ.
Lục Phi Tuyết nghe được có người Khương gia cùng đi mới thoáng yên tâm, Lục Ly chào tạm biệt Lục Phi Tuyết, dưới ánh nhìn dõi theo của đám người Vũ Hóa Thần và Tử Hoàn Kiều Yên phu nhân, độc thân tiến vào trong truyền tống trận, sau đó từ từ tan biến.
Yên phu nhân Vũ Hóa Thần và Tử Hoàn Kiều liếc nhau, trong mắt cả ba đều thoáng hiện vẻ ngưng trọng. Ba người không dễ tin như Lục Phi Tuyết, từ trong lời Lục Ly bọn họ đã nghe ra được ý vị dị thường.
Lần này Lục Ly nhất định là đi liều mạng, một khi Lục Ly bỏ mình, sợ rằng Thần Vũ đế quốc sẽ lập tức phân liệt.
Không phải Lục Ly hẹn trước với Khương Khinh Linh là sẽ gặp mặt trong đoạn thời gian này.
Mà là lần trước Khương Khinh Linh nói một năm rưỡi sau Thí Ma tiểu chiến trường sẽ bóc mở, bởi thế Lục Ly mới đi ra sớm trước một tháng. Hắn vừa mới đột phá Bất Diệt Cảnh, thậm chí không kịp nghiên cứu thần niệm và ổn định cảnh giới, liền đã vội vàng truyền tống tới Trung Châu.
Nếu lần này không thể tiến vào, Lục Ly liền phải chờ ba năm, hắn đợi không được.
Từ sau lần đàm phán giữa Lục Ly và Khương Vô Ngã, Khương Khinh Linh liền bế quan, thời gian một năm năm tháng qua, Khương Khinh Linh một mực chưa từng đi ra.
Lục Ly đến tìm Khương Dực bốn lần, kết quả mỗi lần hỏi dò tình hình Khương Khinh Linh đều nhận được câu trả lời là đang bế quan. Lục Ly lo lắng Khương Khinh Linh quên mất, thế nên mới đến trước một tháng, chí ít còn có thời gian để hoãn xung.
Một năm năm tháng, lại vẫn không được đến tin tức gì về Lục Linh, mấy trăm ức Huyền Tinh ném ra mà không ai lĩnh. Hoặc là có người nhận nhiệm vụ, nhưng cuối cùng đều là tin tức sai lầm.
Còn về Lục Nhân Hoàng, Lục Ly để Mông Thần bí mật đi xuống một chuyến, kết quả Mông Thần đi được một nửa liền không dám hạ xuống tiếp, hắn nói là cảm nhận được nguy hiểm trí mạng, nếu cứ tiếp tục đi xuống tất phải chết không nghi ngờ. Lục Ly cũng không tiện cường hành bắt Mông Thần đi xuống, đành phải tạm thời gác chuyện này sang một bên.
Ba chuyện, hai chuyện đều không thu được chút tiến triển nào, Lục Ly chỉ còn biết gửi gắm hi vọng vào Thí Ma Điện. Khương Khinh Linh nói chỉ cần giành được đầy đủ điểm tích lũy ở Thí Ma Điện, chuyện gì cũng đều dễ làm, bởi thế hắn mới cấp thiết muốn đi vào Thí Ma tiểu chiến trường như vậy.
Một đường truyền tống đến Linh Lung thành, Lục Ly tiến vào trong Linh Lung thương hội, mấy lần trước kia hắn đều tới chỗ này.
- Lục công tử!
Tiến vào thương hội, hội trưởng nơi đây đích thân đi ra đón tiếp, còn dẫn hắn vào trong một thiền điện xa hoa. Lục Ly không có thời gian tán gẫu với tên hội trưởng, trầm giọng hỏi:
- Khinh tiểu thư xuất quan chưa?
Hội trưởng nhìn qua chỉ chừng trung niên, rất thiện xã giao, nét mặt cũng có vẻ hiền từ. Vừa nghe hắn hỏi thần sắc lập tức biến thành mướp đắng, áy náy nói:
- Lục công tử, ta chỉ là một quản sự nhỏ của Linh Lung Các, chuyện Khinh tiểu thư ta làm sao biết? Ngài cũng đừng làm khó ta.
- Vậy ngươi chuyển lời cho Khương Dực đi.
Lục Ly biết quyền hạn người này không đủ, đành phải trước đi gặp Khương Dực. Hội trưởng thương hội vội tìm người đi mời Khương Dực, mấy lần trước Lục Ly đều tìm Khương Dực giao dịch, mỗi lần Khương Dực đều tới, thế nên hội trưởng thương hội cũng không hỏi nhiều.
Nửa canh giờ sau Khương Dực xuất hiện, chỉ là sắc mặt không tốt lắm, giống hệt như mấy lần trước. Khương Dực khoát tay để hội trưởng thương hội đi xuống, lúc này mới hỏi:
- Lại mang đồ tới?
- Không có.
Lục Ly lắc đầu, dù hắn còn có một số linh tài, nhưng không định bán, hiện tại linh tài đổi lấy đã đủ cho hắn và thủ hạ dưới tay tu luyện mấy thập niên.
- Không giao dịch thì ngươi gọi ta làm gì?
Thần sắc Khương Dực lập tức trầm xuống, quay người đi ra ngoài, khoát tay nói:
- Ngươi tự chơi đi, lão phu còn có việc.
- Mẹ nó!
Lần trước Khương Dực tới Bắc Mạc, bị Lục Ly mắng một câu “lão cẩu”, trong lòng một mực ghi hận, mấy lần trước đều là giải quyết việc công. Lục Ly hết cách, đành phải đứng lên nói:
- Dực trưởng lão, chờ chút, ta muốn gặp các chủ.
Lục Ly biết nếu hắn nói muốn gặp Khương Khinh Linh, phỏng chừng Khương Dực sẽ quay đầu đi thẳng, bởi thế hắn đành phải lừa gạt nói muốn gặp Khương Vô Ngã.
- Gặp Tộc Vương chúng ta?
Bước chân Khương Dực ngừng lại, chần chờ nhìn Lục Ly một lát, nói:
- Ngươi gặp Tộc Vương chúng ta làm gì? Tộc Vương chúng ta rất bận rộn, không có thời gian hầu chuyện ngươi.
- Tự nhiên là mua bán lớn!
Lục Ly cười lạnh một tiếng nói:
- Mua bán lớn hơn cả mấy lần trước, việc này ngươi không có quyền hạn định đoạt, ta phải nghe từ chính miệng các chủ mới được.
Khương Dực nửa tin nửa ngờ, tròng mắt lấp lóe thoáng chốc, sau đó trầm giọng nói:
- Ngươi xác định có mua bán lớn? Nếu không có, Tộc Vương sẽ lột da ngươi.
- Đó là chuyện của ta, ngươi dẫn đường đi!
Lục Ly lạnh lùng nói, sau đó trực tiếp đi thẳng ra ngoài. Khương Dực suy nghĩ thoáng chốc liền cũng theo sau, hai người tiến vào đại viện Khương gia, sau đó đi thuyền lên Linh Lung Đảo.
- Ai ui, nước trà của thương hội các ngươi có vấn đề, nhà xí ở đâu? Đau bụng quá!
Lên Linh Lung Đảo chưa bao lâu, Lục Ly liền ôm bụng cau mày nói, sau đó còn bổ sung:
- Chẳng lẽ là các ngươi hạ độc?
- Nói hươu nói vượn!
Khương Dực trừng mắt nhìn, thấy bộ dạng kéo lấy quần của Lục Ly, khá là bực bội nói:
- Bên kia, đi nhanh về nhanh, ta đi trước thông báo Tộc Vương. Tiểu tử ngươi đừng giở trò gian trá, bằng không Tộc Vương tức giận, ngươi không chết cũng phải bị lột một lớp da.
- Ngươi điên đấy à?
Lục Ly một bên ôm bụng một bên cả giận nói:
- Chỗ này của các ngươi có nhiều Nhân Hoàng như vậy, với chút thực lực của ta sao có thể làm loạn? Nói thì cũng phải nghĩ chứ?
Khương Dực đại nộ, chẳng qua Lục Ly nhanh như chớp liền vọt vào trong một tiểu thiền điện, hắn đành phải tức giận rời đi. Khương Vô Ngã không phải ai cũng có thể tuỳ ý gặp được, cần đi thông báo, hơn nữa còn phải nhìn xem tâm tình Khương Vô Ngã.
Chương 657 Quỷ kế
Khương Dực khá là cẩn thận, thần niệm một mực khóa chặt Lục Ly, thẳng đến khi thấy Lục Ly quả thực tiến vào nhà xí mới thu hồi thần niệm. Chẳng qua vẫn để tâm bên ngoài nhà xí, tránh cho Lục Ly làm loạn.
Lục Ly ở ngồi xổm bên trong một lúc, bộ dạng rất là thành thật, Khương Dực dò xét một lát, chờ khi đứng ở bên ngoài bên ngoài thư phòng Khương Vô Ngã, thần niệm rốt cục mới được thu lại, dù sao gặp mặt Tộc Vương không thể có chút phân thần nào.
Ngay khoảnh khắc hắn thu về thần niệm, Lục Ly tung người xông lên trời, hóa thành một đạo hồng quang tiến vào trong lầu các Khương Khinh Linh. Hơn nữa còn trực tiếp đụng vào lầu các lớn nhất xa hoa nhất, đụng ra một động to tướng trên vách tường lầu các.
- Lục Ly, ngươi muốn chết?
Tiếng gầm của Khương Dực lập tức truyền tới, nháy mắt hơn mười đạo thần niệm cường đại khóa chặt Lục Ly. Chỉ là đúng lúc này, một tiếng kêu khẽ chợt vang lên:
- Dò xét cái gì? Đây là khuê phòng bản tiểu thư, hắn là bằng hữu của ta, thu về hết đi!
Thần thức rất nhanh liền tan biến, chẳng qua Khương Dực cũng đã bay vụt tới, nổi giận đùng đùng đứng ở bên ngoài lầu các, đưa mắt xuyên qua lỗ thủng nhìn Lục Ly nói:
- Tiểu tử, ngươi dám lừa gạt lão phu, mau lăn ra đây chịu chết.
- Rống cái gì?
Khương Khinh Linh từ trong lỗ thủng đi ra, lặng lẽ nhìn Khương Dực nói:
- Khương Dực, nghe nói cháu trai ngươi vừa đón dâu? Hay là hôm nay ta qua đó để nàng ở góa cả đời?
- Tiểu thư, hắn....
Khương Dực tức giận đến độ râu tóc dựng ngược lên.
- Ra ngoài!
Trong mắt Khương Khinh Linh toàn là hàn khí, nàng cực kì thông minh, há lại không đoán ra được vì sao Lục Ly lại làm như vậy? Thế là bèn trừng mắt nói:
- Lục Ly chẳng qua chỉ muốn gặp ta một lát thôi, lại bị các ngươi làm đủ mọi cách ngăn cản, món nợ này sớm muộn ta cũng sẽ tính sổ với ngươi.
Thật ra Khương Khinh Linh sớm đã xuất quan, hơn nữa còn xuất quan mấy lần. Lại một mực không đi tìm Lục Ly, là vì Khương Dực nói gần đây Lục Ly đang một mực bế quan, không hề tới Trung Châu, cũng chưa từng xuất hiện ở Linh Đế Thành.
Nhìn lại tình cảnh vừa rồi, rất rõ ràng là Khương Dực che giấu tin tức với cả hai người, bằng không Lục Ly cũng sẽ không dùng đến hạ sách như thế.
Khương Dực rất buồn bực, bởi vì đây là do Khương Vô Ngã phân phó, hắn có thể làm gì được? Thấy bộ dạng nổi giận đùng đùng của Khương Khinh Linh, hắn thật sự không biết nên làm thế nào cho phải.
- Được rồi, đừng quản, không thì Linh Nhi lại gây chuyện.
Thẳng đến khi một đạo truyền âm vang lên trong tai, Khương Dực mới như trút được gánh nặng, tung người bay đi.
Khương Khinh Linh hừ hừ mấy tiếng, quay người tiến vào lầu các, nàng thấy Lục Ly há mồm định nói chuyện, vội vàng đánh mắt ra hiệu.
- À!
Lục Ly chợt hiểu, hắn không đả động gì tới chuyện Thí Ma chiến trường, mà chỉ cười khổ nói:
- Khinh tiểu thư, giờ gặp ngươi đúng là khó hơn lên trời. Dưa Mi Hầu Bắc Mạc trăm năm mới kết quả một lần, nay đã chín đỏ, nếu ngươi còn không đi, một quả đều không thừa.
- Oa!
Khương Khinh Linh khen trương kêu to lên:
- Thật ư? Lần trước ta thèm sắp chết rồi, lão cẩu Khương Dực này thiếu chút hại ta không được ăn ngon. Đi, đi mau, đi Bắc Mạc, ta muốn ăn!
Nói xong Khương Khinh Linh liền trực tiếp kéo tay Lục Ly hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài, còn từ trên vách đá dựng đứng nhảy thẳng xuống một chiếc thuyền nhỏ trên hồ.
Hưu
Một thân ảnh bay vụt tới, hạ xuống thuyền nhỏ, Khương Dực mặt không biểu tình nói:
- Tiểu thư, Tộc Vương có lệnh, ngươi không được rời khỏi Linh Lung Đảo.
Ông
Khương Khinh Linh không nói hai lời, Bản Mệnh Châu hiện ra từ trong bụng, mắt hạnh trợn trừng, phẫn nộ quát:
- Hôm nay ai dám cản ta? Cút ra!
Bản Mệnh Châu!
Tròng mắt Lục Ly chợt lóe sáng, Khương Khinh Linh quả nhiên đã đột phá Quân Hầu Cảnh, hơn nữa nhìn tình huống thì có vẻ đã đột phá từ lâu, sắp xung kích tới Quân Hầu Cảnh trung kỳ, khí tức đã có thể sánh ngang Minh Vũ.
Quân Hầu Cảnh đối đầu Nhân Hoàng tự nhiên không có khả năng chiến thắng, chẳng qua Khương Dực sao dám ra tay với Khương Khinh Linh? Vị tiểu thư điêu ngoa này mà điên lên, sợ rằng ngay cả Khương Vô Ngã đều chế trụ không nổi, đến khi ấy trọn cả Linh Lung Đảo đều phải bị san thành bình địa.
Khương Dực không khỏi khó xử, dùng thần niệm truyền tin cho Khương Vô Ngã trong thư phòng để hỏi dò. Khương Vô Ngã cũng rất đau đầu, Khương Khinh Linh đột phá Quân Hầu Cảnh, đồng nghĩa với thiên tư của nàng thật sự vô cùng khủng bố, thành tựu tương lai khả năng không thua gì hắn, không chừng có thể kế thừa vị trí Tộc Vương của hắn bây giờ.
Bởi thế hắn không hy vọng Khương Khinh Linh xảy ra bất trắc gì, nhưng giờ Lục Ly lại tới trêu chọc Khương Khinh Linh, nếu cứ tiếp tục bỏ mặc thế này, sớm muộn rồi cũng sẽ xảy ra chuyện.
Thần niệm Khương Vô Ngã đảo qua trên thân Lục Ly, không khỏi có chút kinh hãi, bởi vì Lục Ly đã đạt tới Bất Diệt cảnh. Tốc độ tu luyện như thế rõ ràng cũng vô cùng biến thái, phải biết Lục Ly lớn lên từ nhỏ ở Bắc Mạc, căn cứ theo như tình báo thì khi còn bé Lục Ly không hề có bất kỳ linh tài phụ trợ nào hết, đến mười lăm tuổi vẫn chưa trở thành võ giả.
- Thôi
Rất nhanh Khương Vô Ngã khẽ u ám thở dài, truyền âm một câu cho Khương Dực. Kẻ sau đầu lớn như cái đấu, lại cũng không dám kháng cự mệnh lệnh Khương Vô Ngã, hắn nhìn Khương Linh Linh còn đang sát khí đằng đằng nói:
- Tộc Vương có lệnh, tiểu thư ra ngoài cũng được, nhưng nhất định phải có ta bảo hộ dọc đường.
Nét mặt Khương Khinh Linh trầm xuống, Lục Ly lập tức nháy mắt ra dấu với nàng. Hắn biết đây đã là nhượng bộ lớn nhất của Khương Vô Ngã, nếu cứ tiếp tục kiên trì, sợ rằng đến cả ra khỏi Linh Lung Thành Khương Khinh Linh đều không đi được.
Khương Khinh Linh thấy ánh mắt Lục Ly, đành quát lạnh nói:
- Đi thôi, đừng để ý hắn, coi như có con chó đi theo là được rồi.
Khương Dực tức giận đến độ cả người run rẩy, Lục Ly nhịn không được cười lên, chiến thuyền vạch nước mà đi, chẳng mấy chốc hai người đã đi ra đại viện Khương gia. Khương Khinh Linh dẫn Lục Ly tiến vào truyền tống trận, Khương Dực cũng mặt dạn mày dày đi theo.
Chương 658 Quỷ kế 2
Lục Ly một lòng muốn hỏi dò chuyện về Thí Ma chiến trường, chỉ là Khương Dực một mực đi theo hắn không cách nào mở miệng, chỉ chỉ biết lẳng lặng chờ đợi cơ hội.
Lúc truyền tống đi Bạch Vân Thành, Lục Ly rốt cục nghĩ ra được một cách, hắn chỉ vào truyền tống trận nói:
- Khinh tiểu thư, người Thái Thiên Điện rất không sai, giúp chúng ta kiến tạo truyền tống trận cỡ lớn. Chúng ta có nên tới bái phỏng điện chủ, cảm tạ bọn họ một tiếng?
Khương Khinh Linh nghe ra ý ở trong đó, nàng quay sang nói với tên thống lĩnh ở bên cạnh:
- Dẫn đường, ta muốn đi gặp điện chủ của các ngươi.
Điện chủ Thái Thiên Điện ở ngay trong Bạch Vân thành, Khương Dực thấy vậy cũng không suy nghĩ nhiều, Thái Thiên Điện là thế lực lớn nhất dưới trướng Linh Lung Các, ai dám bất kính với Khương Khinh Linh?
Tiến vào Thái Thiên Điện, điện chủ đích thân ra mặt, dù sao Khương Khinh Linh và Khương Dực đều tới. Tiếp đó liền là mấy lời khách sáo xã giao không chút dinh dưỡng, Lục Ly và Khương Khinh Linh biểu thị cảm tạ điện chủ, Khương Dực và điện chủ lại lẫn nhau tâng bốc một phen.
Kế đó điện chủ tự thân mời mọi người dự tiệc tối, Khương Khinh Linh đáp ứng, chỉ là yêu cầu muốn Khương Dực tách ra ăn riêng, nói không thích ăn cùng với lão già này.
Điện chủ đành chịu, Khương Dực đen mặt không nói gì, thế là liền tách nhau ra.
Lục Ly rốt cục có được cơ hội yên ắng hỏi dò, thắc mắc làm sao để tiến vào được Thí Ma chiến trường, chỉ cần Khương Khinh Linh nói cho biết vị trí lối vào, chuyện sau đó hắn sẽ đích thân xử lý.
- Ngươi tưởng đó là nơi ai cũng có thể vào được?
Khương Khinh Linh lườm hắn một cái nói:
- Ta chưa đích thân qua đó lần nào, ngươi không vào được, phải nghĩ cách cắt đuôi hắn, sau đó chúng ta nhanh chóng truyền tống đi qua, chờ hắn đuổi theo thì đã muộn.
Lục Ly trầm ngâm nghĩ cách, phía Thái Thiên Điện phái một tiểu thư và một công tử bồi cùng hai người ăn cơm, công tử rất là nhiệt tình, không ngừng mời rượu. Tiểu thư lại có chút xấu hổ, không nói lời nào, dung mạo lại rất tuyệt đẹp.
Trong lòng Lục Ly và Khương Khinh Linh có tâm sự, câu được câu không hàn huyên, công tử mặt nóng đụng phải mông lạnh, lại vẫn không cảm thấy xấu hổ mà vẫn nhiệt tình không giảm, rất biết làm người.
Khương Khinh Linh thấy công tử này nhiệt tình như vậy, đột nhiên trong lòng khẽ động, nàng nhìn sang tiểu thư bên cạnh một cái, nói:
- Vị muội muội này nãy giờ không thấy nói gì, chắc là mệt lắm đúng không? Hay là ngươi đi về nghỉ trước, ta và ca ca ngươi muốn bàn chút chuyện.
Tiểu thư lúng túng hành lễ rời đi, Khương Khinh Linh cười tủm tỉm nhìn công tử Thái Thiên Điện nói:
- Hạc công tử, đúng chứ? Ta có thể cầu ngươi giúp một chuyện không?
Vừa nãy Khương Khinh Linh còn đang tán gẫu với Hạc công tử, lúc này lại chợt đột nhiên cười lên như vậy, Hạc công tử không khỏi kích động, vội vàng vỗ ngực nói:
- Khinh tiểu thư cứ nói, dù là lên núi đao xuống biển lửa, ta đều tuyệt không hai lời!
Ý cười trên mặt Khương Khinh Linh càng thêm nồng nặc mấy phần, nàng tiến đến bên tai Hạc công tử, thấp giọng nói mấy câu. Tròng mắt Hạc công tử bỗng chốc trợn trừng, trong mắt toàn là hoảng sợ, thất thanh hô:
- Cái này, cái này, cái này...
Khương Khinh Linh nghiêm mặt lại, bỡn cợt nhìn Hạc công tử nói:
- Vừa rồi là ai nói lên núi đao xuống biển lửa? Hạc công tử, không phải bản tiểu thư xem thường ngươi, ngươi mà như thế sau này khẳng định không có tiền đồ, vị trí điện chủ sợ là khó mà ngồi lên được.
Mặt Hạc công tử nháy mắt cắt không còn giọt máu, quát lạnh nói:
- Được rồi! Việc này ta làm, được hiệu mệnh cho Khinh tiểu thư, ta chết cũng không từ.
- Ha ha ha, không nghiêm trọng vậy đâu, cha ngươi sẽ không làm cứ gì, cứ đổ hết chuyện này lên đầu ta là được.
Khương Khinh Linh khoát tay nói:
- Đi bố trí đi, chỉ cần làm xong việc này, tính là ta thiếu nợ ngươi một nhân tình.
- Được rồi!
Nghe được hai chữ ân tình, Hạc công tử như đánh máu gà, nhanh chóng đi ra ngoài. Lục Ly và Khương Khinh Linh lại vẫn tiếp tục ở lại đánh chén no say trong thiền điện, thần niệm Khương Dực thỉnh thoảng quét tới, xác định hai người vẫn ở đấy liền lập tức thu về, rất là cẩn thận.
- Lát nữa lấy tốc độ nhanh nhất phóng tới truyền tống trận số ba, nhớ cho kỹ!
Khương Khinh Linh tiến đến bên tai Lục Ly thấp giọng thầm thì một tiếng, tròng mắt khẽ lóe sáng, tựa như một thiếu nữ vụng trộm yêu đương.
Lục Ly nhếch môi khẽ cười, biết Khương Khinh Linh chắc đã nghĩ ra trò gì, bèn cứ thế an tâm chờ đợi.
Oanh!
Nửa canh giờ sau, phía thành tây đột nhiên vang lên một tiếng nổ mạnh, tiếp đó là vô số tiếng la khóc vọng lại, thần niệm điện chủ Thái Thiên Điện lập tức quét tới, rất nhanh liền phẫn nộ bay lên giữa trời, rống giận lao thẳng về phía thành tây:
- Tặc tử phương nào? Lại dám gây sự ở Bạch Vân Thành? Tìm chết!
Hưu!
Khương Dực lập tức lao đến, đứng ở bên cạnh Lục Ly và Khương Khinh Linh bảo hộ cho hai người. Thần niệm Khương Khinh Linh quét qua, nói: “
- Chỉ là hai tên tặc tử, lại đều là Mệnh Luân Cảnh, ngươi căng thẳng như thế làm gì? Thái Thiên Điện cũng thật là, sao mà trị an kém vậy không biết?
Thần niệm Khương Dực cũng quét qua mấy lượt, phát hiện đúng thật chỉ là hai tên Mệnh Luân Cảnh đỉnh phong, trong lòng mới thoáng yên tâm. Đúng lúc này, phụ cận viện tử đột nhiên toát ra ba đạo thân ảnh, bắn thẳng về phía bên này.
- Khương Dực, có kẻ địch tấn công, nhanh đi ngăn lại.
Thần niệm Khương Khinh Linh quét qua, lập tức quát khẽ. Khương Dực không nghĩ được quá nhiều, tung người bay lên, khí huyết khủng bố trên thân trút nghiêng xuống, đang định phóng thích vực trường, chém giết kẻ địch.
- Nơi này không an toàn, chúng ta về Linh Lung Thành trước.
Khương Khinh Linh hô lên một tiếng, sau đó hai người một phóng thích Mệnh Luân, một phóng thích Bản Mệnh Châu, đồng loạt lấy tốc độ nhanh nhất phóng tới truyền tống trận. Tốc độ hai người đều vô cùng khủng bố, chỉ một nhịp thở liền đã vọt tới trong truyền tống trận, Khương Dực đều chưa kịp có phản ứng.
- Không đúng.
Nhưng rất nhanh cả điện chủ Thái Thiên Điện vừa bay ra ngoài và Khương Dực đều phát hiện không thích hợp, điện chủ Thái Thiên Điện phát hiện gây chuyện là người nhà. Chẳng qua lại đeo lên mặt nạ Thiên Huyễn, phải đến khi tiếp cận lại gần hắn mới nhìn ra.
Chương 659 Cường xông
Cường xông
Khương Dực lại phát hiện mình còn chưa tới gần, ba kẻ đến đánh lén đã quỳ xuống, quát khẽ nói:
- Dực trưởng lão, chúng ta đều bị ép, việc không liên quan đến chúng ta.
Ông
Lúc này Lục Ly và Khương Khinh Linh đã xông vào trong truyền tống trận, quang mang truyền tống trận sáng lên lấp lánh. Lúc này Khương Dực mà còn không biết Khương Khinh Linh đang giở quỷ kế, chẳng phải sống uổng bao nhiêu năm nay.
Oanh!
Đợi khi Khương Dực xông ra quảng trường, Hạc công tử đột nhiên chui ra, trực tiếp chém một đạo đao mang nhắm thẳng truyền tống trận, ra tay quả quyết dị thường. Truyền tống trận lập tức ầm vang một tiếng, bị nổ thành phấn mạt.
Hạc công tử là con trai thứ tư của điện chủ Thái Thiên Điện, cũng là người con trai có thiên tư tốt nhất, được điện chủ yêu thích nhất, rất nhiều người đã coi hắn là thiếu điện chủ.
Bởi thế Hạc công tử muốn điều mấy người là điều quá đơn giản, dù sao cũng chỉ là gây chút chuyện ở thành tây, giả bộ như đang ám sát. Hạc công tử nói hết thảy trách nhiệm đều do hắn gánh, mọi người nghĩ cuối cùng điện chủ chắc sẽ không phạt nặng mình đâu.
Chẳng qua lần này bọn hắn sai rồi!
Bởi vì sau khi Khương Dực nhìn thấy truyền tống trận bị nổ nát, cả khuôn mặt đen như đáy nồi, trên thân sát khí đằng đằng, lập tức thả ra vực trường. Sát cơ khủng bố tuôn trào, trong tay còn hiện ra một chiếc chiến đao, thân thể chợt lóe hung hăng chẻ xuống đầu Hạc công tử.
Điện chủ Thái Thiên Điện bị dọa sợ, vội vàng trầm giọng hống lên:
- Dực trưởng lão hạ thủ lưu tình, đó là khuyển tử!
Vừa nãy Khương Dực không biết đây là con trai điện chủ Thái Thiên Điện, nghe được câu này mới thu hồi chiến đao, chẳng qua sắc mặt vẫn vô cùng khó coi, hắn xông tới một truyền tống trận khác, nói:
- Đứa con trai ngu ngốc này của ngươi làm ra một chuyện cực ngu ngốc, nếu tiểu thư xảy ra bất trắc gì, cả nhà ngươi đều chuẩn bị tinh thần tuẫn táng theo nàng.
Khương Khinh Linh dùng đủ cách gạt hắn ra, khẳng định là muốn cùng Lục Ly đi tới chỗ nào đó không nên đi, bằng không đã không muốn dẫn hắn đi theo. Chỗ không nên đi không cần nói cũng biết rất nguy hiểm, bởi thế Khương Dực mới phẫn nộ đến vậy.
Sắc mặt điện chủ Thái Thiên Điện đen lại, rống giận nói:
- Người đâu, giam thằng ngu này, và tất cả những người tham dự chuyện vừa rồi. Nếu Khinh tiểu thư xảy ra chuyện, đưa bọn hắn tới Linh Lung Các tự sát tạ tội.
Bịch
Mấy tên trưởng lão chấp sự bị Hạc công tử giật dây không khỏi run lên, ai nấy quỳ rạp xuống đất, thần sắc thẫn thờ ngây dại.
Lục Ly Khương Khinh Linh không ngừng truyền tống, một đường tiến thẳng về hướng đông nam, bọn hắn phải cướp thời gian, tranh thủ đến Hàm Thành trước khi thủ vệ truyền tống trận nơi đó được đến tin tức!
Không sai!
Lối vào hướng bắc của Thí Ma chiến trường nằm ở ngay Hàm Thành, lối vào này không phải là tuỳ tiện liền có thể tu kiến, mà là tự nhiên hình thành, bằng không mười hai Vương thành dự tính đều sẽ tu kiến lối vào cho riêng mình.
Khương Dực nhất định sẽ phái người đưa tin tới tất cả thành trì để chặn đường bọn hắn, chẳng qua muốn đưa tin cần có thời gian. Có hai phương thức đưa tin, một là ngồi truyền tống trận đi đưa tin. Cách này tương đối chậm, hai người Lục Ly một đường không ngừng, người phía sau làm sao có thể đuổi được.
Cách thứ hai là thông qua mật trận để đưa tin, Khương Khinh Linh sợ chính là cách này. Chẳng qua Thái Thiên Điện chỉ có thể đưa tin trong địa bàn của mình. Còn địa bàn Đỗ gia Tần gia thì Thái Thiên Điện không quản được, trừ phi là phía Linh Lung Các đưa tin, nhưng từ Thái Thiên Điện đưa tin tới Linh Lung Các cũng cần thời gian.
Bạch Vân Thành cách Hàm Thành không xa, chỉ cần truyền tống vài chục lần là được. Lúc này Khương Khinh Linh và Lục Ly đã truyền tống tổng cộng tám lần, sắp ra khỏi địa bàn Thái Thiên Điện, chỉ cần đến Hàm Thành Khương Khinh Linh liền an tâm.
- Nhanh, nhanh, nhanh!
Lại lần nữa truyền tống, Khương Khinh Linh kéo Lục Ly xông vào một truyền tống trận khác, sau đó rống lên:
- Bóc mở truyền tống trận, lập tức.
Thống lĩnh thủ vệ truyền tống trận nhướng mày, đợi lúc thấy rõ ràng người đến, tinh thần không khỏi khẽ rung, rống to:
- Mở ra truyền tống trận.
Liên tục truyền tống mấy lần, phải khi đặt chân đến Hàm Thành, Khương Khinh Linh mới nhẹ bỗng cả người. Nàng không phóng thích Bản Mệnh Châu mà kéo Lục Ly chạy nhanh tới một quần thành bảo cực lớn.
Quần thành bảo kia chính là địa bàn Đỗ gia, bên ngoài có binh sĩ thủ vệ. Thấy hai đạo nhân ảnh bay vụt đến, mấy tên Bất Diệt Cảnh thủ vệ lập tức căng thẳng, một người trong đó gầm lên:
- Dừng lại, đây là đại viện Đỗ gia, dám xông loạn giết không cần luận.
- Mở to mắt chó của ngươi ra, truyền báo Đỗ Vũ, nói Khương Khinh Linh ta tới.
Bước chân Khương Khinh Linh không ngừng, miệng khẽ kêu một tiếng, mấy tên Bất Diệt Cảnh rốt cục nhận ra Khương Khinh Linh. Tròng mắt bất giác co rụt lại, không ai dám ngăn trở, một người cấp tốc tiến vào bẩm báo cho tộc trưởng và các trưởng lão Đỗ gia.
- Thì ra là Khinh tiểu thư, mời qua bên này!
Một tên Bất Diệt Cảnh cùng theo Khương Khinh Linh đi vào, dọc đường một mực cười bồi hướng dẫn. Ai ngờ Khương Khinh Linh căn bản không đi theo hướng chỉ dẫn, ngược lại phóng tới một hướng khác.
Võ giả Bất Diệt Cảnh kia không dám ngăn trở, đành phải một đường đi theo, rất nhanh Khương Khinh Linh liền tìm đến một tòa thành bảo, quay sang nói với Lục Ly:
- Chính là chỗ này, đi!
Hai người cấp tốc xông đến cửa thành bảo, chỉ là thủ vệ bên ngoài thành bảo vô cùng sâm nghiêm, thậm chí có tận hai tên võ giả Bất Diệt Cảnh đỉnh phong trông giữ.
- Dừng lại!
Hai người đứng ở chính giữa cửa lớn, chặn ngang lối đi, một người trong đó nói:
- Nơi này là cấm địa Đỗ gia, không có lệnh bài của tộc trưởng, ai cũng không được phép tiến vào.
- Muốn chết? Ta là Khương Khinh Linh, mau tránh đường!
Khương Khinh Linh phát nộ, sát khí đằng đằng nói.
Lần này danh tiếng Khương Khinh Linh không mấy tác dụng, hai tên võ giả Bất Diệt Cảnh đỉnh phong căn bản không có ý tránh người, người vừa nãy lạnh lùng nói tiếp:
- Không có lệnh bài, ai cũng không được phép tiến vào.
Lục Ly hơi hoảng, dự tính không bao lâu nữa Khương Dực liền sẽ đuổi tới, đến lúc đó chắc chắn sẽ không cho hắn đi vào.
Chương 660 Tổ gia gia
Khương Khinh Linh không chút nói nhảm, trong bụng chớp hiện Bản Mệnh Châu, một lời không hợp liền định ra tay.
- Ầm!
Khoảng cách giữa song phương quá gần, tốc độ Bản Mệnh Châu lại cực nhanh, nháy mắt một người trong đó đã bị đụng bay, người thứ hai kịp có phản ứng, Bản Mệnh Châu như một khối vẫn thạch trùng trùng đánh tới.
- Oanh!
Vách tường bị đụng ra một lỗ thủng to tướng, người kia thổ huyết bay ngược ra sau, may mà Khương Khinh Linh hạ thủ lưu tình, bằng không sợ rằng lúc này hai người đều đã chết.
- Khinh tiểu thư, cái này...
Tên hộ vệ Bất Diệt Cảnh đi theo nhìn mà trợn tròn mắt, không dám ngăn cản, cũng không dám nói gì, chỉ biết trầm mặt nhìn Khương Khinh Linh.
Viu viu viu!
Đánh nhau bên này kinh động tới rất nhiều cường giả Đỗ gia, mấy tên Quân Hầu Cảnh đằng không mà lên, bay vụt tới bên này.
- Đi!
Khương Khinh Linh không nhìn người kia lấy một lần, dẫn theo Lục Ly chạy vội mà đi, xông vào thành bảo. Trong đại điện thành bảo có một truyền tống cỡ lớn, trên đó lấp lánh quang mang bảy màu.
Chẳng qua.
Trước cửa truyền tống trận ngồi một vị lão giả râu tóc bạc trắng, trên mặt toàn là nếp nhăn, tuổi tác nhìn qua có vẻ rất lớn.
Lúc hai người Khương Khinh Linh bước đến, tròng mắt lão giả đột ngột mở ra. Tròng mắt không đục ngầu mà lập loè tinh mang, trên thân lộ ra khí tức hùng hậu như núi.
- Quân Hầu Cảnh đỉnh phong!
Trên mặt Lục Ly chớp qua một tia đắng chát, cường giả ở cấp bậc này rất khó đánh bại, trừ phi hắn sử dụng hết toàn bộ thần thông, may ra mới có thể đánh một trận.
Nhưng nơi này là Đỗ gia, Đỗ Tranh là bằng hữu của hắn, Đỗ gia cũng tính là có ân với hắn, sao hắn có thể ra tay cho được?
Phía sau, trưởng lão Đỗ gia đã sắp đuổi tới, Lục Ly đảo mắt nhìn sang Khương Khinh Linh. Nếu nàng nói động thủ, Lục Ly đành phải làm theo.
Khương Khinh Linh lại không động thủ, trong tay xuất hiện một tấm lệnh bài bằng bạch ngọc, mặt phía khác hai chữ lớn “Linh Lung”, nàng giơ lên lệnh bài nói:
- Nhường đường, chúng ta muốn tiến vào Thí Ma chiến trường, đây là Linh Lung Lệnh cấp bậc tối cao!
Mắt Lão giả quét qua trên tấm lệnh bài, bờ môi khẽ động nói:
- Tiểu tử này có thể đi vào, chẳng qua Khinh tiểu thư ngươi không thể đi vào, bằng không Khương các chủ sẽ lấy mạng bản tọa mất.
- Được!
Khương Khinh Linh khẽ kêu một tiếng nói:
- Lục Ly, nhanh vào đi!
Lục Ly đại hỉ, thân hình lóe lên, vọt thẳng vào trong truyền tống trận bảy màu, cả người lấp lánh rồi tan biến không thấy. Đúng lúc này, ấn ký hồ điệp màu đen trên cổ Khương Khinh Linh chợt lóe sáng, từng con bướm đen nhánh hiện ra, bay múa giữa không trung, như lợi kiếm phóng thẳng về phía lão giả.
- Phệ Hồn Ma Điệp!
Lão giả kinh hô, sắc mặt đại biến. Đây chính là huyết mạch bát phẩm, Khương gia có thể trở thành một trong mười hai Vương tộc chính là dựa vào huyết mạch thần kỹ này.
- Khinh tiểu thư, ngươi không thể đi vào!
- Khinh tiểu thư dừng bước, nếu không ngươi sẽ hại chết Đỗ gia!
- Khinh tiểu thư ..
Phía đằng sau mấy tiếng hét phẫn nộ vang lên, đáng tiếc thân hình Khương Khinh Linh đã lóe lên, được vô số hồ điệp kéo vào trong truyền tống trận bảy màu, sau đó biến mất không thấy.
Viu viu viu!
Khương Khinh Linh thả ra mấy trăm con hồ điệp, tán rải khắp trong đại điện. Có mấy chục con Hồ Điệp tuôn vào trong người lão giả thủ vệ, những hồ điệp còn lại thì vọt tới đám trưởng lão Đỗ gia vừa đến bên ngoài.
Đỗ Nhiễm chính trong đám người này, bỗng chốc bị mười mấy con Ma Điệp đánh trúng, cả người lập tức không động được, toàn bộ những trưởng lão còn lại đều chịu chung cảnh ngộ.
Khương Khinh Linh là Quân Hầu Cảnh, hơn nữa Ma Điệp của nàng đã tiến giai đến cấp sáu. Huyết mạch thần kỹ của mười hai Vương tộc đều có được bí pháp tu luyện đặc thù, cấp bậc càng cao uy lực càng lớn, Phệ Hồn Ma Điệp cấp sáu đủ để quét ngang Quân Hầu Cảnh.
- Nhanh đi mời tộc trưởng xuất quan!
Một tên Trưởng lão thừa lúc còn có thể nói chuyện hét lên một tiếng, Khương Khinh Linh mới vừa tiến vào Thí Ma chiến trường, giờ còn có thể đuổi được, trễ thêm một lát liền khó mà đuổi kịp được nữa.
Đỗ gia hết sức quen thuộc đối với Thí Ma chiến trường, tiến vào nơi đó là cửu tử nhất sinh. Đỗ gia thường niên phái người tiến vào, nhưng có thể đi ra lại lác đác không mấy. Nếu Khương Khinh Linh chết ở bên trong, Khương Vô Ngã mà trút giận xuống, Đỗ gia tuyệt đối khó có được kết cục tốt.
Lát sau, một bóng người bắn ra từ trong một tòa trạch viện, hắn không nói nửa lời, trực tiếp thả ra vực trường, trấn áp Phệ Hồn Ma Điệp, sau đó như một cơn gió xông thẳng vào trong truyền tống trận bảy màu.
Trong một mảnh đại mạc hoang vu, thân ảnh Lục Ly hiện ra giữa không trung, tiếp đó trực tiếp rơi rụng xuống dưới. Nếu không phải hắn phản ứng nhanh, chắc đã cứ thế cắm cổ xuống đất.
- Đây là Thí Ma chiến trường?
Lục Ly thoáng chút kinh ngạc, bởi vì bốn phía trừ hoang mạch mênh mông vô bờ ra thì không còn gì cả. Không có núi thây biển máu như trong tưởng tượng, cũng không ngửi được nửa điểm mùi máu tanh.
- Đây là một tiểu thế giới?
Lục Ly ngước mắt nhìn lên không trung, lại thấy được hai vầng Thái Dương, hơn nữa trong đây còn không có chút thiên địa Huyền khí nào, cảm giác cứ như là một vùng đất chết.
- Ồ?
Rất nhanh hắn liền phát hiện trên bầu trời xuất hiện một người, là một nữ tử váy đỏ đang rơi rụng xuống như diều đứt dây. Hắn ngưng thần nhìn kỹ, không khỏi nhíu mày hô lên:
- Khương Khinh Linh, ngươi vào theo làm gì? Hồ nháo!
- Ngớ ngẩn!
Khương Khinh Linh bay vụt xuống, kéo tay Lục Ly bay đi, vừa bay vừa giải thích nói:
- Ta không tiến vào, ngươi đừng hòng tìm tới Thí Ma Điện, hơn nữa rất nhanh còn sẽ bị người bắt về. Đừng nói nhảm, mau theo ta!
Lần này Lục Ly dự định để Khương Khinh Linh đưa mình đến lối vào, sau đó chính hắn sẽ tự đi. Hắn thật sự không muốn kéo Khương Khinh Linh cùng đi mạo hiểm, nếu Khương Khinh Linh xảy ra chuyện gì, sợ rằng hắn sẽ phát điên mất.
Chẳng qua lúc này hắn lại không tiện nói gì, thấy tốc độ Khương Khinh Linh mặc dù rất nhanh, song so với hắn thì vẫn kém thua không ít.
Thế là hắn lập tức thả ra Mệnh Luân tầng bốn, kéo Khương Khinh Linh bay vọt lên, sau đó nói:
- Ta mang ngươi đi, tốc độ ngươi quá chậm.