Long Đế Bất Diệt - Lục Ly (FULL) - Bản dịch chuẩn

Chương 646 Dạ du

Khương Khinh Linh u oán nhìn chằm chằm Lục Ly, tựa như đang yên ắng trách cứ hắn ăn xong quịt mỏ không thừa nhận, sát khí trên người Khương Dực theo đó càng đậm mấy phần.

Yên phu nhân biết Khương Dực không dám ra tay, cũng không lo lắng cái này, nàng có chút hiếu kỳ đánh giá Lục Ly vài lần nói:

- Đại Đế, sao nhanh thế đã đi ra? Thân thể ngươi có vấn đề gì không?

- Ha ha ha!

Khương Khinh Linh nhìn bộ dạng Lục Ly bực bội đến thiếu chút thổ huyết, không khỏi cười rộ lên, cả người run rẩy, tựa như một đóa hoa hồng đong đưa giữa trời đêm.

Khương Khinh Linh ở lại trong Linh Đế Thành, Lục Ly thì bắt tay xử lý sự vụ Bắc Mạc. Rời khỏi Bắc Mạc lâu như vậy, hắn cần tìm hiểu một ít tình hình.

Hắn không quản chuyện, nhưng không có nghĩa hắn là kẻ ngu, sự tình gì đều bỏ mặc không để ý, vạn nhất Yên phu nhân và Vũ Hóa Thần làm loạn thì sao?

Hắn để Yên phu nhân an trí cho Khương Khinh Linh và Khương Dực, tiếp sau đi gặp Lục Phi Tuyết, tán gẫu một buổi chiều, kế đó mới triệu kiến Minh Vũ, dặn dù chút sự tình.

Cơm tối Lục Ly ăn cùng với Khương Khinh Linh, không mời thêm vị khách nào khác. Khương Dực mặc cho Yên phu nhân đi chiêu đãi, dù sao Khương Vô Ngã nhìn hắn không thuận mắt, hắn cũng không để ý tới thái độ Khương gia.

Khương Khinh Linh ăn rất ngon lành, đoạn thời gian trước nàng gần như không ăn thứ gì, cả người gầy đi trông thấy. Tối nay có Lục Ly bồi cùng, còn toàn là thức ăn đặc sản Bắc Mạc, thế nên nàng ăn đến no căng.

Đáng tiếc nàng không quá thích rượu Bắc Mạc, nói không đủ mạnh, lần này nàng tới vội vàng, không mang theo Huyết Tinh Mân Côi. Lục Ly sai người đưa ra mấy loại rượu, nàng đều uống không tận hứng.

Ăn xong, Khương Khinh Linh nói đầy bụng, để Lục Ly dẫn nàng dạo quanh bốn phía, thưởng thức một chút phong quang Bắc Mạc. Lục Ly được đến cách giải độc cho Bạch Thu Tuyết, tâm tình cũng tốt lên nhiều, liền mang theo Khương Khinh Linh ngồi truyền tống trận đi đến một đại thành. Bên này có một thắng cảnh không sai, là thác nước cực lớn, cao đến vạn trượng, phóng mắt ra khắp Bắc Mạc cũng là địa điểm vô cùng nổi danh.

Tối nay sắc trời không sai, ánh trăng sáng rõ, gió mát nhè nhẹ, bên người mang theo giai nhân du ngoạn vốn là chuyện không tồi, đáng tiếc Khương Dực một đường đi theo, rất là phá hoại phong cảnh.

Đến sau Khương Khinh Linh phát nộ, Khương Dực mới theo xa xa đằng sau, không dám đánh nhiễu nhã hứng của hai người. Hai người đi đến dưới thác nước, Khương Khinh Linh nhìn lên mấy lần, quả nhiên kích động không nhẹ.

Dưới ánh trăng, thác nước tựa như từ trên trời trút xuống, xa xa nhìn lại càng giống là Ngân Hà rơi rụng, khôi hoằng mà mỹ lệ.

Phía dưới thác nước có một hồ lớn, phong cảnh nên thơ, bên hồ có đình đài thủy tạ, là do vực chủ nơi này tu kiến. Trước khi đến Lục Ly đã để Minh Vũ đánh tiếng trước, người phụ cận sớm rút đi.

Bên đình còn có thuyền nhỏ, Khương Khinh Linh thích chơi, lập tức lên thuyền để Lục Ly chèo đi ra giữa hồ du ngoạn.

Hiện tại Lục Ly không dám đắc tội cô nãi nãi này, hơn nữa nàng đến Bắc Mạc làm khách, thân là chủ nhân sao có thể không chiêu đãi chu đáo.

- Khương Dực, chờ ở bên hồ, dám cả gan đi theo, trở về ta thiến cháu trai bảo bối của ngươi.

Khương Khinh Linh nhìn thấy đạo bóng người lấp lóe nơi xa, khẽ kêu nói.

Xa xa hai chân Khương Dực khẽ run, không dám tiếp tục đuổi theo. Một khi Khương Khinh Linh điên lên, Khương Vô Ngã đều trấn không được, nếu hôm nay thật đắc tội nàng, cháu trai hắn nhất định sẽ biến thành thái giám, mạch này của hắn liền tuyệt hậu.

Khương Dực đành phải tiềm hành quanh hồ, phòng ngừa bất cứ kẻ nào tới gần. Dù sao hắn cũng không mấy lo lắng, Bắc Mạc không có cường giả, Lục Ly thân là Đại Đế ở đây, ai dám hành thích? Minh Vũ cũng mang người bố phòng chung quanh.

Màn đêm mê người, sóng nước mặt hồ lấp loáng, nơi xa thác nước rủ xuống, nước hồ trong vắt, phong cảnh như vẽ, không khác gì thế ngoại đào nguyên.

Khương Khinh Linh ngồi ở đầu thuyền, tay xách theo bầu rượu, nhìn Lục Ly khua mái chèo phía đuôi thuyền, cười lên rạng rỡ, thỉnh thoảng còn ngửa đầu rót một ngụm rượu ngon.

Dáng điệu giai nhân như ngọc ngửa mặt uống rượu càng thêm phần phóng túng, diễm lệ đến nao lòng. Nàng thậm chí cởi giày, đôi chân trần ngọc ngà thả vào trong hồ, thỉnh thoảng hất lên một ít bọt nước, phát ra tiếng cười như chuông bạc.

Thấy Khương Khinh Linh vui vẻ như thế, tâm tình Lục Ly dần cũng bị cảm nhiễm, bớt đi phần nào ưu tư. Chẳng qua được một lát trong đầu hắn lại hiện lên nét mặt tuyệt mỹ của Bạch Thu Tuyết, nghĩ đến bộ dạng như nữ thi của nàng trong băng phong, trái tim hắn bất giác co thắt lại.

- Này này...

Tiếng kêu của Khương Khinh Linh bừng tỉnh Lục Ly từ trong trầm tư, nàng nghiêng đầu, xách theo bầu rượu chỉ vào Lục Ly nói:

- Lục Ly, làm phiền ngươi tôn trọng bản tiểu thư chút được không? Lúc ở cùng ta, không cho phép nghĩ tới nữ nhân nào khác, biết chưa? Bằng không quay đầu ta sẽ ném sạch linh tài của ngươi vào trong hồ.

Nói xong Khương Khinh Linh còn cau mũi lại, bộ dạng hung tợn cực giống một con mèo nhỏ đang giận dữ. Lục Ly khẽ cười, gật đầu nói:

- Được, ta đáp ứng ngươi.

- Thế mới phải chứ.

Khương Khinh Linh đứng dậy, chân sau điểm nhẹ bay tới, đứng ở trước mặt Lục Ly, ở trên cao nhìn xuống nói:

- Há mồm, nể tình ngươi hiểu chuyện như thế, cho ngươi chút rượu uống. Uống rượu của bản tiểu thư rồi, sau này phải ngoan ngoãn nghe lời.

Lục Ly lườm nàng một cái, lại đành hết cách ngẩng đầu mở miệng ra. Khương Khinh Linh nhấc bầu rượu lên, trút xuống, kéo ra một dòng chảy trắng bạc, rót vào trong miệng Lục Ly.

Thấy Lục Ly phối hợp như vậy, mắt Khương Khinh Linh cười thành vầng trăng khuyết, vươn tay sờ đầu Lục Ly nói:

- Sau này phải ngoan ngoãn, biết chưa.

Lục Ly trừng Khương Khinh Linh một cái, nói:

- Chú ý cách dùng từ, ta không phải sủng vật của ngươi, cái gì mà ngoan ngoãn, nghe nổi hết cả da gà...

- Ha ha ha.

Khương Khinh Linh cười lớn, thân hình như bướm bay ra, hai chân liên tục điểm nhẹ trên mặt hồ, không ngừng tiến về phía trước. Không phóng thích Mệnh Luân mà vẫn có thể đạp nước bay đi, khiến Lục Ly nhìn mà không khỏi kinh ngạc.

Lời editor: Hôm qua acc muội bị khóa nên nay mới đăng chương bù được ạ!
Chương 647 An bài

Dạo quanh phụ cận một vòng, thân mình Khương Khinh Linh dừng lại, xoay tròn một vòng giữa không trung, sau đó bay xuống thuyền nhỏ, động tác phiêu dật như là tiên nữ hạ phàm.

Nàng thấy vẻ kinh ngạc trong mắt Lục Ly, cánh mũi hếch lên nói:

- Làm sao muốn học huyền kỹ của ta? Thứ này thật ra chỉ dùng để đùa nghịch, không có tác dụng quá lớn, tốt nhất ngươi vẫn đừng học, lãng phí thời gian.

- Cũng phải!

Lục Ly nghĩ nghĩ thì thấy cũng có lý, huyền kỹ này trừ dùng để đùa nghịch ra, quả thực hoàn toàn không có chút tác dụng tăng cường chiến lực nào.

Hưu

Khương Khinh Linh đột nhiên lần nữa tung người bay lên, lần này không đạp nước mà đi, mà trực tiếp nhảy vào trong nước. Sau đó nàng lăn lộn trong nước hồ, tựa như Mỹ Nhân Ngư xuyên thoa, bơi đến quên cả trời đất.

Tối nay ánh trăng sáng rõ, hiện tại thị lực Lục Ly lại rất mạnh, Khương Khinh Linh chỉ mặc một bộ váy đỏ, lúc này ở trong nước có phần như ẩn như hiện, thân thể hoàn mỹ ẩn ẩn lộ ra, Lục Ly nhìn mấy lần, tà hỏa khe khẽ dâng lên, vội vàng dời ánh mắt đi.

- Lục Ly, xuống đây bơi cùng nào!

Bơi một lát, Khương Khinh Linh cao giọng nói, Lục Ly hơi có chút ngượng ngùng, lắc đầu đáp:

- Ngươi bơi đi, ta ngồi đây là được rồi.

Hưu

Nào ngờ, Khương Khinh Linh như một con cá bơi đến bên người Lục Ly, sau đó duỗi tay ra, đột nhiên túm Lục Ly kéo xuống.

Bịch!

Lục Ly rơi vào trong nước, thân thể bị Khương Khinh Linh cuốn lấy, hai người cứ thế quấn quýt lấy nhau. Lục Ly muốn bay lên, Khương Khinh Linh lại liều mạng kéo hắn. Kéo một lúc lâu, tứ chi hai người khó miễn có chút tiếp xúc, lúc này hai người ở trong nước đều gần như đều xích lõa, cảm giác tứ chi đụng chạm rất là mãnh liệt.

Lục Ly sợ cứ tiếp tục náo thế này thì khống chế không nổi, đành ngừng giãy dụa, Khương Khinh Linh cười tươi, vui vẻ buông hắn ra. Hai người cứ thế vẫy vùng trong hồ, tựa như hai con cá bơi qua bơi lại.

Bơi nửa canh giờ, Khương Khinh Linh rốt cục mệt mỏi, nàng tung người bay vụt lên, Lục Ly cũng lên theo, hai người dùng Huyền khí chưng khô hơi nước.

- Ta mệt, muốn ngủ, Lục Ly, ngươi ôm ta đi ngủ được không? Có ngươi ở bên, ta mới được ngủ ngon.

Khương Khinh Linh dựa sát lên người Lục Ly, Lục Ly nhíu mày nói:

- Hay là trở về đi, thuyền này quá nhỏ.

- Không!

Khương Khinh Linh quật cường lắc đầu, sau đó cứ thế nằm nghiêng trên thuyền, đầu gối lên chân Lục Ly, co người lại, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.

Cảnh này khiến Lục Ly nhớ lại buổi đêm ở Linh Lung Hồ hôm ấy, hắn khe khẽ thở dài, cứ vậy yên ắng ngồi đó, bồi cùng Khương Khinh Linh chìm vào giấc ngủ.

Đêm dần khuya, trong gió mang theo tí ti hơi lạnh, Khương Khinh Linh co ro người lại, như một con mèo nhỏ nằm trên đùi Lục Ly, ngủ vô cùng an tường.

Mấy ngày sau đó, Lục Ly một bên xử lý chính vụ, một bên bồi cùng Khương Khinh Linh du sơn ngoạn thủy.

Dạ Tra trở lại Hoang giới, mang theo mấy chỉ lệnh từ Lục Ly. Chuyện trong Hoang giới, trừ Khương Khinh Linh ra, ngay cả Lục Phi Tuyết và Minh Vũ Lục Ly đều không cho biết, chuyện nơi đó người biết càng ít càng tốt.

Nửa tháng sau, Dạ Tra đi ra, mang đến một tin tức tốt. Hoang giới đã nhất thống, Tinh Không Tộc bị chém tận giết tuyệt, ngoài ra còn có năm chủng tộc cũng bị diệt. Cường giả mấy chủng tộc khác đều bị chém giết, hiện tại toàn bộ Hoang giới chỉ còn một tiếng nói duy nhất, tiếng nói của Mông Thần.

Lượng lớn linh tài được vơ vét tới, chất thành mấy đống như núi ở lối vào Hoang giới. Mông Thần rất hiền hậu, linh tài tịch thu được không giữ lại nửa phần, đều nộp lên hết cả, mặc cho Lục Ly đi xử lý.

Đương nhiên, đây cũng là chỗ thông minh của Mông Thần. Lãnh địa của hắn đã có không ít linh tài, đủ cho Thái Thản Tộc bọn hắn tu luyện. Thứ hắn cần không phải linh tài bình thường, mà là linh tài quý hiếm dùng để xung kích Nhân Hoàng, đồng thời còn có linh tài dành cho Nhân Hoàng Cảnh tu luyện.

Lục Ly để Lục Phi Tuyết Yên phu nhân dẫn Khương Khinh Linh chơi đùa mấy ngày, hắn và Dạ Tra đi Hoang giới một chuyến, mang theo mười mấy chiếc Không Gian Giới Chỉ.

Khương Khinh Linh không đi ra chơi, ngược lại mỗi ngày đều bồi Lục Phi Tuyết đánh cờ tán gẫu. Lúc đối mặt Lục Phi Tuyết nàng vô cùng khôn khéo, không có nửa phần phóng đãng, cực giống một tiểu thư khuê các, dịu dàng mê người.

Lúc đến Hoang giới, Lục Ly cũng bị mấy tòa núi linh tài trước mắt dọa cho hơi sững.

Bãi đất trống nơi lối vào Hoang giới đã chất đầy vô số khoáng thạch, linh dược, tinh thạch, Huyền thú nội đan, huyền tài... vân vân.

Mông Thần trấn thủ ngay sát kế bên, thật ra dù hắn không ở đây, cũng chẳng ai dám động tới những linh tài này. Hắn là cố ý ở đây chờ Lục Ly, nhằm biểu thị sự trung thành.

- Tham kiến Thánh Chủ!

Không chỉ có Mông Thần, Nghiệp Cơ và toàn bộ tộc trưởng các đại tộc đều tới, cả đám đồng loạt quỳ xuống hành lễ với Lục Ly.

Lục Ly gật đầu nói:

- Đều đứng lên đi, Mông Thần, các ngươi vất vả rồi.

Mông Thần đứng dậy, thân hình như một ngọn núi, Lục Ly chỉ có thể ngước nhìn. Hắn thần sắc trang nghiêm, trịnh trọng nói:

- Không khổ cực, Thánh Chủ chém giết Tinh Hóa, những chuyện còn lại thật ra không tính là gì. Hoang giới đã nhất thống, tiếp theo Thánh Chủ định xử lý thế nào? Có cần chỉnh hợp tài nguyên, phái người giám thị....

- Không cần!

Lục Ly khoát tay nói:

- Ta sẽ không nhúng tay vào sự vụ Hoang giới, chủ nhân Hoang giới vẫn sẽ là Mông Thần ngươi, chứ không phải Lục Ly ta. Mọi chuyện đều do ngươi quyết định, bao gồm cả những linh tài này, ta sẽ không chiếm lấy, mà cầm đi Trung Châu bí mật bán ra, giúp các ngươi đổi lấy linh tài tu luyện cần thiết. Mông Thần, lát nữa ngươi liệt kê ra thành danh sáng cho ta, các ngươi cần những linh tài gì, ta đều có thể mua giúp.

- Hả?

Sắc mặt Mông Thần không có gì biến hóa, ngược lại ánh mắt mấy tộc trưởng các đại tộc còn lại đều sáng rực lên. Chỉ cần có đầy đủ linh tài, một vài người trong bọn hắn liền sẽ có hy vọng xung kích Nhân Hoàng, mặc dù không nhất định có thể thành công, nhưng rốt cuộc cũng có cơ hội, đúng không nào?

- Không!
Chương 648 An bài 2

Mông Thần lại lắc đầu nói:

- Ngươi là Thánh Chủ của Thái Thản Tộc chúng ta, cũng chính là Thánh Chủ của tất cả đại tộc nơi này. Chủ nhân Hoang giới là ngươi, không phải ta. Sự vụ nơi đây phải do Thánh Chủ phán quyết, ta không am hiểu quản lý, hết thảy vẫn nên do Thánh Chủ quyết định thì hơn.

Thái Thản Tộc và Mãnh Tượng Tộc đều là loại đầu óc ngu si, tứ chi phát triển. Mông Thần biết rõ mình không phải người thích hợp quản lý, hắn rất thông minh, biết nhất định phải tỏ rõ thái độ, bằng không sẽ khiến Lục Ly sinh tâm khúc mắc.

- Mông Thần ngươi đừng đa tâm.

Lục Ly hiểu suy nghĩ trong lòng Mông Thần, hắn khẽ cười nói:

- Dạ Tra biết con người ta, chuyện Bắc Mạc ta cũng mặc kệ, ta phải tu luyện, không có thời gian quản những chuyện này. Cụ thể ngươi cứ thương lượng với Dạ Tra, ta không can thiệp.

- Được rồi!

Mông Thần thấy Lục Ly kiên trì, liền cũng không tiện nói gì thêm, hắn nghĩ nghĩ một lát mới ngưng trọng nói tiếp:

- Thánh Chủ, thứ cho Mông Thần mạo muội, những linh tài này ngươi định bán ra thế nào? Chừng ấy linh tài dù là đặt ở Trung Châu cũng được tính là rất khan hiếm, một hơi bán ra nhiều như vậy, khẳng định sẽ khiến đại tộc Trung Châu chú ý.

Lục Ly biết lo lắng của Mông Thần, gật đầu tán đồng nói:

- Ngươi nói ta đều hiểu, tin tưởng ta, ta sẽ xử trí thích đáng. Đương nhiên vì lý do an toàn, các ngươi vẫn nên phái một số người đi tới trấn giữ các lối vào tiểu thế giới. Một khi có ngoại địch xâm nhập, lập tức hủy đi những thông đạo kia.

Lục Ly đã nói vậy rồi, đám người Mông Thần tự nhiên không có dị nghị. Bọn hắn cũng phái ra một số người tới trấn thủ tiểu thế giới Lục Ải Nhân, một khi có cường giả đại tộc xâm lấn, tùy thời có thể hủy đi thông đạo, như vậy Hoang giới liền được an toàn.

- Dạ Tra!

Lục Ly nghĩ nghĩ liền quay sang Dạ Tra dặn dò:

- Lát nữa đi ra kiếm chút vật liệu truyền tống trận, kiến tạo một ít truyền tống trận trong Hoang giới, miễn cho lúc xảy ra chuyện mọi người phản ứng không kịp. À, từ chỗ này đến Dạ Xoa Tộc cũng tu kiến một truyền tống trận, người truyền tống vào đây tu luyện không được phép ra ngoài. Phàm là người tiến vào Hoang giới đều không được phép ra ngoài.

Tin tức về nơi này nhất định phải được giữ bí mật tuyệt đối, ba tên trưởng lão Bạch gia đi theo Bạch Hạ Sương Lục Ly đều không tính toán thả ra. Không phải hắn không tin tưởng người Bạch gia, chỉ là việc này quá lớn, một khi truyền ra liền sẽ là ngày tận thế của Bắc Mạc.

Sau đó lại tiếp tục thương nghị một số sự vụ với đám người Mông Thần, Mông Thần và tộc trưởng các tộc thảo luận một phen, liệt kê ra một tờ danh sách, ghi lại những linh tài mà Hoang giới không có, hơn nữa nhất định phải là linh tài trân quý.

Lục Ly thu lấy tờ danh sách, để Dạ Tra chứa mấy toà linh tài chất đống như núi kia vào trong Không Gian Giới Chỉ. Mông Thần giải thích nói, những linh tài này chỉ là nhóm đầu tiên, tiếp sau còn có mấy nhóm, giá trị gấp mấy chục lần chỗ này.

Thiên địa Huyền khí trong Hoang giới cực nồng đậm, nơi này hàng năm sẽ nuôi dưỡng ra rất nhiều linh tài. Phần nhiều linh tài đều là chủng loại tương đồng, căn bản dùng không hết. Địa bàn Hoang giới rất lớn, nhân khẩu lại không nhiều, tỉ như Tinh Không Tộc là một trong những đại tộc Hoang giới, song nhân khẩu chỉ mới mấy chục vạn. Phải biết tùy tiện một quận thành ở thế giới Nhân tộc bên ngoài, nhân khẩu chí ít cũng phải mấy chục vạn.

Năm đó một trong những nguyên nhân rất quan trọng khiến cho vạn tộc không địch lại Nhân tộc chính là bởi năng lực sinh sôi của Nhân tộc quá mạnh. Vạn tộc đều có Thần Thông, thể chất biến thái, sau khi thành niên không cần tu luyện chiến lực đều không yếu, chẳng qua rất ít chủng tộc có được tốc độ gây giống đủ nhanh.

Nhân tộc thì ngược lại, bọn họ sinh sôi quá nhanh, hơn nữa Nhân tộc còn rất thông minh, giỏi về học tập, dung hợp tinh hoa vạn tộc, tìm hiểu áo nghĩa thiên địa, không ngừng lớn mạnh, cuối cùng trở thành bá chủ thế giới này.

- Được rồi.

Sự tình nói rõ ràng, Lục Ly không quản đám người Mông Thần nữa. Dù sao sau này chỉ cần dựng lên truyền tống trận, gặp mặt liền đơn giản, rất nhanh là có thể truyền tống tới được.

Mông Thần dẫn theo tộc trưởng các tộc rời đi, mặc dù Hoang giới đã nhất thống, nhưng vẫn còn rất nhiều dư nghiệt đại tộc lẩn trốn. Những dư nghiệt này nhất định sẽ nghĩ cách báo thù ám sát rửa hận, tất phải tìm tới diệt sạch, như thế Hoang giới mới tính là triệt để bình định.

Các loại linh sơn khoáng mạch tài nguyên cần chỉnh hợp, địa bàn cũng cần lần nữa phân chia. Mông Thần không bồi cùng Lục Ly đi Thiên Long Tuyết Sơn, Dạ Tra ra ngoài an bài người kiến tạo truyền tống trận, ba người Lục Ly và Nghiệp Cơ Mông Họa bay tới Thiên Long Long Tuyết Sơn.

Phía tuyết sơn còn có hai tên trưởng lão Thái Thản Tộc trấn thủ, lại thêm đám người Mông Trí ở đây, dù là dư nghiệt đại tộc cũng không cách nào đến gần.

Bay mấy ngày đến địa bàn Dạ Xoa Tộc, Lục Ly không chút ngừng chân, trực tiếp tiến vào Thiên Long Tuyết Sơn. Hắn khẽ gật đầu với đám người Mông Trí trú thủ ở phụ cận, cứ thế một thân một mình tiến vào thành bảo trên đỉnh núi.

Trong thành bảo, Bạch Hạ Sương lặng lẽ ngồi xếp bằng tu luyện, nhìn có vẻ như đã nhập định mấy ngày. Từ sau khi Bạch Thu Tuyết xảy ra chuyện, nha đầu ham chơi này rõ ràng đã trưởng thành lên nhiều.

Lục Ly tiến vào trong phòng băng, nhìn Bạch Thu Tuyết lẳng lặng nằm trong băng phong, trên mặt hắn bất giác chớp qua một tia thống khổ.

Hắn quỳ gối bên giường, đưa tay định vuốt ve lên mặt Bạch Thu Tuyết, cảm giác nơi tay lại hoàn toàn lạnh lẽo, không vuốt được tới mặt nàng.

Tầng băng dày kia tựa như ngăn cách hai người ra hai thế giới.

Mấy ngày sau, Dạ Tra mang theo rất nhiều vật liệu truyền tống trận và mấy chục tên công tượng tiến vào.

Người nhà của những công tượng này đều được an trí thỏa đáng, sau khi bọn họ tiến vào nhiều khả năng đời này sẽ chết ở trong đây.

Mông Thần phái người đi ra ngoài trấn thủ tiểu thế giới Lục Ải Nhân, đương nhiên không phải phái người Thái Thản Tộc. Mà là phái một cái chủng tộc ngoại hình tương tự nhân loại, trong đó có hai tên Quân Hầu Cảnh.
Chương 649 Đối chọi gay gắt

Lục Ly ở lại bầu bạn Bạch Thu Tuyết năm ngày, còn sai người xây dựng cho Bạch Hạ Sương một tòa thành bảo, ba tên trưởng lão Bạch gia cũng đều ở bên trong, ngoài ra còn bố trí mấy thị nữ hầu hạ.

Đồng thời Lục Ly cũng để Tiểu Bạch lưu lại chỗ này, ở đây vô cùng an toàn, hơn nữa diện tích cũng đủ lớn. Lại không có Huyền thú cường đại, Tiểu Bạch có chạy khắp tiểu thế giới đều bình an vô sự.

Lục Ly dặn dò Tiểu Bạch vài câu, để nó đi theo Bạch Hạ Sương. Bạch Hạ Sương rất yêu thích Tiểu Bạch, động vật nhỏ thế này, là nữ hài tử thì đều yêu thích, vừa khéo nàng ở đây một mình cô độc nhàm chán, như thế cũng có người bầu bạn.

Đám người Mông Trí và mấy tên trưởng lão Thanh Loan Tộc đều chọn lưu lại đây tu luyện. Một là bảo hộ Bạch Thu Tuyết Bạch Hạ Sương, hai là nơi đây Huyền khí nồng đậm, linh tài đủ nhiều, rất thích hợp tu luyện.

Lục Ly lưu lại mấy chiếc ngọc phù cảnh báo, nếu có vấn đề gì cứ việc bóp nát ngọc phù, hắn sẽ lập tức tiến vào.

Hắn còn dặn dò Dạ Tra xây dựng một truyền tống trận để có thể trực tiếp truyền tống từ Thiên Ngục Thành đến hải đảo trong hồ vực ma quỷ. Mặt khác ở thế giưới Lục Ải Nhân cũng phải tu kiến truyền tống trận, như vậy hắn muốn tới Tuyết Sơn, chỉ cần một đường truyền tống, mấy canh giờ liền có thể đến nơi.

Dặn dò hết thảy xong xuôi, Lục Ly đi ra, bên ngoài còn có Khương Khinh Linh, vạn nhất tiểu ma nữ xông vào đây thì sao?

Sự vụ Hoang giới đều giao cho Dạ Tra, Lục Ly không đi quản, một mình mang theo linh tài đi ra Bắc Mạc, truyền tống về Linh Đế Thành.

- Oa!

Đợi lúc Lục Ly giao mười mấy chiếc Không Gian Chỉ cho Khương Khinh Linh, dù là đại tiểu thư Khương gia Linh Lung Các như nàng cũng phải sợ hãi tán thán. Nàng dùng thần niệm liếc nhìn vài lần, cảm khái nói:

- Lục Ly, ngươi phát tài. Linh tài trong mười mấy chiếc Không Gian Giới Chỉ này đều vô cùng quý hiếm, mỗi chiếc giới chỉ có thể bán hơn ngàn ức Huyền Tinh. Linh tài trong đó đã có thể sánh với tích súc mấy chục năm của một gia tộc lục phẩm.

Khương Khinh Linh xuất thân danh môn, từ nhỏ được tiếp thu giáo dục hoàn thiện từ gia tộc, rất nhiều linh tài nàng đều biết. Nàng vốn tưởng rằng Lục Ly chỉ phát chút tài thôi, lại không ngờ được đến nhiều linh tài quý hiếm như vậy.

Lục Ly cũng có chút mơ hồ, gia tộc lục phẩm? Đỗ gia cũng mới chỉ là lục phẩm. Mấy chục năm tích súc của Đỗ gia, vậy chẳng phải phú khả địch quốc. Hơn nữa những linh tài này còn chưa tính quá trân quý, tiếp sau còn có mấy nhóm linh tài giá trị gấp mấy chục lần chỗ này.

Thật ra có điều Lục Ly không biết, những linh tài này cũng không phải đặc biệt trân quý, mà bởi vì quá ít!

Vật lấy hiếm là quý, tỷ như Thiên Xà Quả, nếu ở Trung Châu cũng vô cùng ít ỏi, một năm chỉ có sản lượng mấy chục trái, phỏng chừng cũng sẽ bị thổi giá lên trên trời.

Tiểu thế giới có khí hậu, hoàn cảnh, thổ nhưỡng... đặc biệt, linh tài dựng dục ra tự nhiên cũng đặc biệt, đặt ở Trung Châu đều vô cùng ít thấy, giá cả tự nhiên phải cao.

- Hơi phiền toái rồi đây.

Khương Khinh Linh lại khẽ nhíu mày nói:

- Nếu chỉ là linh tài bình thường thì còn dễ bán, giờ ngươi cầm ra linh tài trân quý, số lượng lại nhiều thế này, tuyệt đối sẽ dẫn lên các đại gia tộc hoài nghi. Cuối cùng truy tra đến trên đầu ta, nhất định sẽ càng thêm nghi hoặc, dù sao linh tài Linh Lung Các còn chưa đến lượt ta đi buôn bán, tiếp sau đó khẳng định sẽ truy tra đến ngươi.

Lục Ly không khỏi có chút căng thẳng, nếu không bán được linh tài, hắn làm sao giúp người Hoang giới mua sắm linh tài? Đám người Mông Họa không có linh tài xung kích Nhân Hoàng Cảnh, hắn có ôm một tòa bảo sơn thì cũng vô dụng.

- Hết cách rồi!

Khương Khinh Linh càng nghĩ càng đau đầu, cuối cùng đành chịu thở dài, nói:

- Lục Ly, thứ này ta không xử lý được, ngươi phải đi tìm Khương Vô Ngã. Ngươi đi tìm hắn nói chuyện, nếu hắn không đồng ý, ta liền thông cáo với toàn thế giới đoạn tuyệt quan hệ cha con với hắn. Ngươi yên tâm, chỉ cần ta không chết, hắn không dám động tới ngươi.

Lục Ly có chút lúng túng nói:

- Làm vậy không hay lắm đâu, dù nói thế nào đó cũng là phụ thân ngươi.

- Có gì mà hay với không?

Khương Khinh Linh cười tự giễu một tiếng, nói:

- Có thể khiến hắn khó chịu, trong lòng ta liền thoải mái. Hơn nữa chuyện này Linh Lung Các lại không lỗ, chỉ cần Linh Lung Các cầm những linh tài kia đi ra bán, nhất định có thể kiếm lời to. Khương Vô Ngã không phải não tàn, khẳng định sẽ đồng ý giao dịch với ngươi. Hắn sẽ còn giúp ngươi ẩn tàng tin tức, dù sao hiện giờ ngươi đang trộn cùng một chỗ với dị tộc, truyền ra sẽ ảnh hưởng tới thanh danh. Cả đời này hắn coi trọng nhất chính là thanh danh, nhất định sẽ trăm phương ngàn kế bảo hộ ngươi.

- Được rồi, vậy ta thử xem!

Lục Ly không còn lựa chọn nào khác, chỉ còn cách tin tưởng Khương Khinh Linh, hắn mà cầm ra nhiều linh tài như vậy đi bán, tuyệt đối sẽ chết càng nhanh.

Trong sáu đại thế lực tiêu diệt Thanh Loan Tộc và Mãnh Tượng Tộc không có Linh Lung các, năm đó lúc Thái Thản Tộc bị khu trục ra khỏi Trung Châu, Linh Lung Các còn chưa ra đời, cũng không có nợ máu, chắc hẳn Khương Vô Ngã sẽ không để ý những chuyện này.

Lục Ly rất quyết đoán, lập tức nói:

- Vậy ta liền đi gặp phụ thân ngươi một phen, đi thôi.

Khương Khinh Linh có chút u oán nhìn Lục Ly nói:

- Đi ngay bây giờ? Ta còn muốn ở lại đây với ngươi chơi thêm mấy ngày, trở về Linh Lung Đảo bằng với về lại lồng giam, trong thời gian ngắn sợ là không ra được.

- Ha ha!

Lục Ly khẽ mỉm cười nói:

- Ngươi sắp đột phá Quân Hầu Cảnh, một khi đột phá ngươi chính là thiếu nữ thiên tài của Linh Lung Các, đến lúc đó ai còn có thể ngăn được ngươi?

Khương Khinh Linh nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng hợp lý, thế là gật đầu nói:

- Cũng đúng, nếu ngươi đã vội như vậy, chúng ta khởi hành luôn. Ta cũng phải nỗ lực tu luyện, chuẩn bị xung kích Quân Hầu Cảnh.

Hai người đi ra ngoài, Khương Dực một đường đi theo, bước lên truyền tống trận đi tới Bạch Vân Thành.
Chương 650 Đấu Thiên

Gần nửa ngày sau, ba người đã tới Bạch Vân Thành. Khương Khinh Linh không lập tức truyền tống mà nói với một tên thống lĩnh Thái Thiên Điện:

- Đưa tin cho tộc trưởng nhà ngươi, ở chỗ này kiến tạo thêm một siêu cấp truyền tống trận thông với Bắc Mạc, phí tổn cần thiết cứ đi tìm Khương Vô Ngã.

Truyền tống trận hiện tại là loại bình thường, mỗi lần truyền tống đều cần thời gian tương đối lâu, Khương Khinh Linh khá là khó chịu.

Tên thống lĩnh kia mong mỏi nhìn Khương Khinh Linh, tìm Khương Vô Ngã đòi muốn phí tổn, có cho điện chủ Thái Thiên Điện một trăm lá gan hắn cũng không dám.

Khương Khinh Linh thấy tên thống lĩnh không lên tiếng, trừng mắt hạnh nói:

- Làm sao? Không được?

- Được được, ta đi, đi ngay!

Thống lĩnh bị dọa sợ, tiểu cô nãi nãi này ai dám đắc tội, quay đầu sợ là Thái Thiên Điện phải bị hủy.

- Đi thôi!

Khương Khinh Linh kéo tay Lục Ly, tựa như tình lữ đi tới một truyền tống trận khác. Sắc mặt Lục Ly có chút lúng túng, lại không tiện nói gì, đành phải nhăn nhó đi theo.

Nguyên một đám người Thái Thiên Điện tròn mắt nhìn theo, hóa ra là Khương Khinh Linh nhìn trúng Lục Ly, Lục Ly lại có chút không tình không nguyện.

Truyền tống trận sáng lên, Khương Khinh Linh một đường kéo lấy tay Lục Ly, như là chim nhỏ nép mình bên người Lục Ly. Ven đường lập tức dẫn lên oanh động không nhỏ, đại tiểu thư Khương gia kéo tay một nam tử tuổi trẻ, chẳng lẽ người này là tiểu cô gia tương lai của Khương gia.

Đợi lúc Khương Khinh Linh và Lục Ly xuất hiện ở Linh Lung Thành, lập tức dẫn lên oanh động càng lớn. Rất nhanh đã truyền ra khắp toàn thành, nói Khương Khinh Linh công khai dắt tay một nam tử tuổi trẻ, đây chính là muốn đi gặp nhạc phụ?

Ầm!

Khi Khương Khinh Linh kéo tay Lục Ly xuất hiện ở trong đại điện Linh Lung Các, Khương Vô Ngã đương trường phát nộ, trùng trùng nện nát một chén trà, nói:

- Khương Khinh Linh, ngươi là đại tiểu thư Khương gia, ngươi có thể chú ý hình tượng chút được không? Công khai ôm ôm ấp ấp với nam tử khác giữa đường giữa xá, còn ra thể thống gì? Uy nghi Khương gia biết đặt vào đâu?

Phanh phanh phanh!

Khương Khinh Linh thấy Khương Vô Ngã vừa đến liền đã ra oai phủ đầu với Lục Ly, lập tức cũng nổi giận, liên tục nện ba chén trà, hùng hùng hổ hổ nhìn Khương Vô Ngã nói:

- Khương Vô Ngã, ngươi là Tộc Vương Khương gia, các chủ Linh Lung Các, chẳng lẽ ngươi không để ý thể thống? Vị này là bằng hữu của ta, ngươi làm sắc mặt đó cho ai xem? Có tin ta đốt trụi đại điện này của ngươi không?

- Hổ phụ không sinh khuyển nữ.

Chứng kiến cảnh ấy, trong đầu Lục Ly bất giác hiển hiện mấy chữ này. Nhìn hai cha con mặt đối mặt như gà chọi, trong lòng Lục Ly âm thầm cười trộm, ngoài mặt tự nhiên vẫn là bộ dạng thản nhiên như không.

Khương Vô Ngã tức giận đến độ cả người run lên, hắn là các chủ Linh Lung Các, Tộc Vương Khương gia, một trong mười hai Vương tộc. Nếu đổi thành người khác dám cả gan nện chén ngay trước mặt, hắn sớm đã trở mặt, khăng khăng với tiểu tổ tông này hắn lại bó tay hết cách.

Mắng? Đánh? Nhốt?

Mấy chiêu này đều không hiệu quả với Khương Khinh Linh, thậm chí nhất thời xử lý không tốt, Khương Khinh Linh có thể sẽ tự sát bất cứ lúc nào. Ngươi nói xem Khương Vô Ngã phải làm thế nào? Sợ là bất kỳ phụ thân nào trên đời cũng đều lực bất tòng tâm?

Khương Vô Ngã hít mấy hơi thật sâu, tuyệt đối không thể tiếp tục giằng co thế này, bằng không Tộc Vương Khương gia hắn sẽ uy nghi quét rác, bị người ngoài như Lục Ly cười nhạo.

Hắn khoát tay nói:

- Hôm nay ta không muốn gây lộn với ngươi, chuyện của ta nhiều lắm, các ngươi đi xuống đi. Người đâu, tiễn khách.

Gừng càng già càng cay!

Lục Ly ngấm ngầm thở dài, trong lòng Khương Vô Ngã rất rõ ràng Khương Khinh Linh vô sự không đăng Tam Bảo Điện, càng đừng nói là dẫn theo Lục Ly đến đây, nhất định là có chuyện gì đó muốn cầu cạnh hắn.

Hắn lấy lui làm tiến, buộc Khương Khinh Linh chịu thua.

Lục Ly thấy thần sắc Khương Khinh Linh vẫn đầy oán khí, lại không biết làm sao nói tiếp, đành khẽ mỉm cười chắp tay nói:

- Tiểu chất gặp qua Khương bá phụ, lần này ta tới là muốn nói chuyện làm ăn với bá phụ.

- Không hứng thú!

Khương Vô Ngã quay mặt đi, bưng lên chén trà khác mà thị nữ vừa dâng tới, miệng nói:

- Đừng kêu bá phụ, năm đó ta và cha ngươi đấu tới đấu lui vài chục năm, cha ngươi một mực khinh rẻ làm bạn với ta. Tiếng bá phụ này của ngươi ta không dám nhận, còn chuyện buôn bán thì ngươi cứ đi nói với trưởng lão trong gia tộc, ta bận nhiều việc lắm.

Lục Ly đành chịu nhìn sang Khương Khinh Linh, trong mắt Khương Khinh Linh chớp qua một tia nộ khí, trong tay lấp lánh Huyền lực, Mệnh Luân tầng chín nơi bụng dưới cũng sáng lên, đang định ra tay đốt trụi đại điện này.

- Lại định gây sự?

Động tác uống trà của Khương Vô Ngã thoáng ngưng lại, có chút thẹn quá hoá giận nói:

- Tiểu tạp chủng ngươi thử xem? Có tin ta nhốt ngươi lại một trăm năm không? Còn định lật trời chắc?

- Ha ha!

Ánh mắt Khương Khinh Linh bỗng chốc chuyển lạnh, nét mặt nhìn Khương Vô Ngã lạnh lùng như băng. Khí tức trên người lại đột nhiên biến yếu, Mệnh Luân cũng thu về, nàng kéo tay Lục Ly đi ra ngoài, lạnh giọng nói:

- Lục Ly, xin lỗi, hư chuyện rồi. Chúng ta về lại Bắc Mạc đi, nơi này không có nhân tình vị, ta vĩnh viễn không muốn trở về.

Khương Khinh Linh không nhìn lại Khương Vô Ngã lấy một lần, cứ thế kéo tay Lục Ly bước nhanh ra ngoài, nhịp chân không có chút nào chần chờ.

Khương Vô Ngã bị ánh mắt như nhìn người xa lạ kia làm cho thương tâm không nhẹ, trong mắt lộ ra một tia sát ý, lạnh băng băng quét nhìn Lục Ly một cái, khiến cả người Lục Ly bất giác lạnh toát.

- Dừng lại!

Đợi lúc Khương Khinh Linh đi tới cửa, sắp ra ngoài, Khương Vô Ngã cuối cùng thở dài đành chịu, nhắm mắt lại nói:

- Khương Khinh Linh, ngươi đi ra ngoài cho ta, Lục Ly, ngươi lưu lại!

Lục Ly kéo lại Khương Khinh Linh, hắn cũng không hi vọng Khương Khinh Linh vì chuyện của mình mà trở mặt với Khương gia. Hắn cầu khẩn nhìn Khương Khinh Linh, kẻ sau thoáng ngập ngừng, sau đó tức giận một mình đi ra.

Lục Ly quay về đại điện, không đợi Khương Vô Ngã nói chuyện, hắn đã trực tiếp ngồi xuống, bưng chén trà lên uống một hớp nói:

- Các chủ, ngươi dạy con thế này không đúng, cứ tiếp tục như vậy các ngươi sẽ chỉ càng lúc càng căng thẳng.

Advertisement
';
Advertisement