Chương 641 Rửa chân cho ta
Ý cười trên mặt Khương Khinh Linh cứng lại, nhìn sắc mặt băng lãnh, thần thái giễu cợt, lời nói không chút lưu tình của Lục Ly, nàng cũng nổi giận.
Vì Lục Ly nàng thiếu chút tự sát, đoạn thời gian này tinh thần đều sắp sụp đổ. Thật không dễ dàng mới nghe được tin Lục Ly không chết, lập tức truyền tống tới, thế mà lại cầm mặt nóng đi chùi mông đít lạnh?
Tính khí nàng trước nay một mực rất lớn, lập tức nổi giận, mắt đỏ hồng nói:
- Lục Ly, ngươi rống cái gì? Bản tiểu thư từ ngàn dặm xa xôi chạy tới gặp ngươi, không ngờ ngươi lại đối xử với ta như vậy? Ngươi thật tưởng mình là đại nhân vật chắc?
- Ta chưa từng nói qua mình là đại nhân vật!
Lục Ly lạnh lùng nhìn Khương Khinh Linh một chút, sau đó trực tiếp dẫn người đi về phía Hoàng Cung, sau khi tiến vào Hoàng Cung quay đầu, ngước mắt nhìn Khương Khinh Linh còn đang đứng giữa không trung, nói:
- Nơi này của chúng ta quá nhỏ, không chiêu đãi được Đại Phật như ngươi, mời Khương tiểu thư về cho!
- Tiểu tử, ngươi muốn chết?
Một thân hình già nua đi ra từ trong đại điện Hoàng Cung, tiếp đó là một cỗ khí huyết cường đại như mãnh thú Hồng Hoang bao phủ Lục Ly, Khương Dực hờ hững nhìn Lục Ly nói:
- Dám nói chuyện với tiểu thư như thế, ngươi có tin bản tọa một chưởng vỗ chết ngươi? Sau đó san bằng thành trì cỏn con này thành bình địa.
- Ha ha ha!
Lục Ly bật cười ha hả, nhìn thẳng Khương Dực nói:
- Lão cẩu, đừng tưởng ngươi là trưởng lão Linh Lung Các liền ghê gớm lắm? Dù là Khương Vô Ngã cũng không dám giết ta, ngươi cứ đụng đến ta thử xem?
- Tìm chết...
Khương Dực giận dữ vung tay lên, giữa không trung một bàn tay khổng lồ màu xám đen hình thành, hung hăng vỗ tới Lục Ly ở phía dưới. Đồng thời một đạo gợn sóng vô hình tản ra, Khương Dực mở ra vực trường, trấn áp tất cả mọi người trong hoàng cung.
- Dừng tay!
Khương Khinh Linh khẽ kêu, ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm Khương Dực, kẻ sau quệt quệt môi, bàn tay khổng lồ màu xám đen giữa không trung sụp đổ, Dạ Tra và Lục Ly đều cảm thấy như vừa dạo quanh Quỷ Môn quan một vòng.
Chẳng qua sắc mặt Lục Ly lại không chút biến ảo, vẫn lạnh như băng nói:
- Tiễn khách!
- Ngươi?
Nước mắt đảo quanh nơi vành mắt Khương Khinh Linh, nàng hung hăng trừng Lục Ly một cái, Lục Ly cũng quay đầu lại, lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng. Hai người tựa như một đôi sư tử lông bờm dựng đứng, mắt lớn trừng mắt nhỏ, ai cũng không chịu nhận thua...
Qua suốt mười mấy giây, nước mắt trong mắt Khương Khinh Linh mới im ắng trượt xuống, vẻ quật cường trên mặt theo đó hoãn lại, nàng mang theo một tia cầu khẩn nhìn Lục Ly nói:
- Lục Ly, sao ngươi có thể vô tình vậy được? Có phải ngươi có giận ta không giúp ngươi? Ta cũng hết cách, tên hỗn đản Khương Vô Ngã kia đánh ta bất tỉnh, sau đó lại cho ta uống thuốc hôn mê bất tỉnh. Chờ sau khi ta tỉnh lại thì đã mười ngày qua đi. Ta tưởng là ngươi chết rồi, hôm nay mới biết ngươi không chết, lập tức tới tìm ngươi, ngươi lại đối xử với ta như thế, ngươi cũng là hỗn đản...
Thấy Khương Khinh Linh chịu thua rơi lệ, nội tâm Lục Ly cũng mềm nhũn. Nghe xong nàng giải thích, mới biết là mình trách oan nàng.
Nghĩ đến với tính cách như thế của Khương Khinh Linh, hôm nay lại lần đầu tiên chủ động chịu thua, Lục Ly cũng không tiện nghiêm mặt, hắn có chút lúng túng vuốt vuốt cánh mũi nói:
- Khinh tiểu thư, xảy ra chút chuyện, tâm tình ta không được tốt. Vừa rồi mạo phạm, ngươi đừng để trong lòng.
- Hừ!
Nghe xong lời này, Khương Khinh Linh cảm thấy càng thêm ủy khuất, trùng trùng hừ một tiếng quay mặt đi, nước mắt vẫn tiếp tục vẩy xuống như mưa.
Lục Ly khẽ lắc đầu nói:
- Đã bảo ta tâm tình không tốt rồi, Đại tiểu thư như ngươi, muốn vào thì mau vào đi, nhiều người như vậy nhìn ngươi khóc nhè, có xấu hổ không?
- Ngươi là đồ khốn khiếp, ta đánh chết ngươi!
Khương Khinh Linh vừa thẹn vừa giận bay xuống, hung hăng đấm một quyền lên ngực Lục Ly. Lục Ly không tránh né, bình tĩnh nhìn Khương Khinh Linh, kẻ sau mới đầu dùng bảy thành khí lực, cuối cùng đánh xuống lại mềm nhũn, nhìn thế nào cũng không giống như là đang đánh người, mà càng giống đánh tình mắng tiếu.
- Mệnh phạm đào hoa!
Yên phu nhân ở xa xa thấy được cảnh này, trong lòng khe khẽ thở dài, chẳng qua ngẫm lại thì cũng thấy bình thường. Nam nhân tốt trên thế giới này quá ít, nam nhân ưu tú lại càng ít. Nhân kiệt như vậy một khi xuất hiện, thường thường đều biến thành động vật hi hữu, bị đủ loại nữ tử vây quanh tranh đoạt.
Lục Ly không tâm tư trêu đùa với Khương Khinh Linh, cứ thế kéo tay nàng đi thẳng tới đại điện. Khương Khinh Linh đỏ mặt muốn giãy thoát, nhưng cuối cùng vẫn xấu hổ đi theo Lục Ly.
Khương Dực mặt không đổi sắc nhìn Lục Ly và Khương Khinh Linh, hắn là đại tướng dưới tay Khương Vô Ngã, tự nhiên biết tâm tư Khương Vô Ngã thế nào. Chẳng qua lúc này hắn lại có thể làm gì, nói gì? Một khi tiểu thư điên lên, Khương Vô Ngã đều trấn không được, hắn sao dám đắc tội?
Tiến vào trong đại điện, Lục Ly lạnh lùng ngồi lên chủ vị, căn bản không có ý chào hỏi Khương Dực. Yên phu nhân vội vàng mời Khương Dực sang thiền điện bên cạnh, cũng không dám ở lại đây quấy rầy, liền để Lục Ly và Khương Khinh Linh đơn độc cùng một chỗ.
Lục Ly nhấp nghụm nước trà, lúc này mới nhìn sang Khương Khinh Linh hỏi:
- Khinh Linh, ngươi có biết Thần Tiên Tử? Liệu có cách nào giải được loại độc này không?
Khương Khinh Linh tức giận, thấy Lục Ly tiến vào không có lấy nửa lời an ủi, ngược lại bắt đầu hỏi tới chính sự?
Tính khí đại tiểu thư của nàng được dịp phát tác, ánh mắt cười thành vầng trăng khuyết, nói:
- Thần Tiên Tử hả, cái đó ta biết. Một trong mười đại kịch độc Trung Châu. Cách giải độc thì có, nhưng bản tiểu thư không muốn nói cho ngươi biết, trừ phi ngươi rửa chân cho ta.
Lục Ly vốn chỉ là tùy tiện hỏi vậy thôi chứ không ôm hi vọng quá lớn, ý là muốn để Khương Khinh Linh trở về điều tra thêm, nhìn xem có thể tìm được giải dược hay không, lại không ngờ được đến niềm vui bất ngờ?
Hắn bỗng chốc trợn tròn mắt, trầm giọng hỏi:
- Khinh Linh, ta không đùa với ngươi, ta có một người bạn trúng độc, ngươi xác định biết cách giải độc?
Chương 642 Thí Ma Điện
Khương Khinh Linh kiêu ngạo ngẩng đầu lên cao cao, nói:
- Bản tiểu thư cũng không đùa với ngươi, dù không biết cách giải độc, nhưng ta biết có nơi nhất định có thể giúp ngươi giải độc, điểm này hoàn toàn chuẩn xác, ngươi muốn biết? Vậy thì rửa chân cho ta đi.
- Được!
Lục Ly không chút do dự, nói với thị nữ đứng bên cạnh:
- Đi mang một chậu nước ấm tới.
- Hả...
Khương Khinh Linh không ngờ một nam tử đỉnh thiên lập địa như Lục Ly nói rửa chân liền rửa chân cho nàng, lập tức có chút không được tự nhiên. Chẳng qua tính tình nàng vốn cũng không nhỏ, lúc này đã ra đòn, làm sao có thể chịu thua?
Rất nhanh thị nữ liền mang ra một chậu nước ấm, Lục Ly không nói hai lời đặt ở trước mặt Khương Khinh Linh, sau đó nắm lấy chân nàng, nhẹ nhàng giúp nàng cởi giày.
- Ai nha…
Khương Khinh Linh không khỏi có chút thẹn thùng rụt cước lại, Lục Ly lần nữa bắt lấy, cởi giày, còn vén váy lên, lộ ra hai đoạn bắp chân trắng như bạch ngọc.
Lục Ly không phải là chân khống, nhưng lúc này chiêm ngưỡng chân ngọc Khương Khinh Linh đều không khỏi bất giác cảm thán. Đây đúng là kiệt tác của tạo hóa, tăng một phần quá mập, giảm một phần thì quá gầy.
Khương Khinh Linh lại muốn rụt cước về, Lục Ly bá đạo đặt xuống trong nước, sau đó tự tay giúp nàng rửa chân. Khương Khinh Linh luống cuống, đỏ mặt nói:
- Lục Ly, ta đùa với ngươi thôi, không cần ngươi rửa...
Lục Ly đột nhiên ngẩng đầu hỏi:
- Cách giải độc là đùa, hay rửa chân mới là đùa?
Khương Khinh Linh quay đầu đi, không dám đối mặt với Lục Ly, đồng thời cắn môi nói:
- Rửa chân, chân người ta còn chưa bị nam tử nào sờ qua, không cần ngươi rửa.
- Nam tử hán đại trượng phu, nói được thì làm được!
Lục Ly hung hăng trừng Khương Khinh Linh một cái, nói:
- Nếu ngươi gạt ta, tự gánh lấy hậu quả!
Nói xong, Lục Ly cũng không quản Khương Khinh Linh, cứ thế chăm chú giúp nàng xoa bóp chân. Đôi chân ngọc này quá đẹp, ba tấc kim liên, làn da bóng loáng như trứng gà luộc, sờ tới sờ lui cảm giác rất là dễ chịu.
Khương Khinh Linh không nói gì nữa, đỏ mặt nhìn Lục Ly giúp mình rửa chân, rất nhanh đôi mắt hồ ly liền cười thành vành trăng khuyết, khóe môi nhếch lên ý cười mê người, nhất thời có chút ngây dại.
Hai nén hương sau, Lục Ly dùng khăn giúp nàng lau sạch sẽ hai chân, lại đeo giày vào, mới sai thị nữ bưng nước đi xuống.
Nghiêm mặt hỏi:
- Được rồi, chuyện của ta đã làm xong, cách giải độc đâu?
- À!
Khương Khinh Linh cúi đầu, phải qua mười mấy nhị thở mới khôi phục nét mặt bình thường, nàng nhíu mày nói:
- Lục Ly, ta từng đọc qua một chút bí sử của Khương gia, bên trong có ghi chép về Thần Tiên Tử. Độc này thật ra là vu độc, muốn giải chỉ có cường giả Vu Tộc Thánh Tiên đại địa mới làm được. Nghe đồn một vị đại trụ trì Đại Phật Tự cũng có thể giải, chẳng qua vị đại trụ trì kia đã ba trăm năm không tiếp khách, hơn nữa địa vị người đó ở Đại Phật Tự rất cao, dù là Khương Vô Ngã đích thân đi cầu, sợ rằng cũng sẽ không ra tay.
Ánh mắt Lục Ly thoáng chuyển lạnh, trầm giọng nói:
- Những điều ngươi nói ta đều biết, thế thì khác gì là nói nhảm! Đây chính là cách giải độc của ngươi?
- Gấp cái gì?
Khương Khinh Linh liếc mắt lườm Lục Ly một cái, sau đó nói tiếp:
- Ta biết có một nơi mà cường giả trong đó tuyệt đối có thể giải độc. Đừng nói Thần Tiên Tử, dù là vu độc khủng bố nhất đều có thể giải được.
- Chỗ nào?
Ánh mắt Lục Ly đột ngột sáng rực lên.
- Thí Ma Điện!
Khương Khinh Linh phun ra ba chữ, sau đó thấp giọng dặn dò:
- Lục Ly, việc này không thể truyền ra ngoài, nếu bị mười hai Vương tộc biết được, ta sẽ phiền phức to.
Lục Ly nhíu mày, trong đầu hiện lên một chút tin tức, lập tức bừng tỉnh đại ngộ nói:
- Có liên quan đến Thí Ma chiến trường?
- Ừ!
Khương Khinh Linh gật đầu nói:
- Thí Ma chiến trường chính là do Thí Ma Điện khống chế, võ giả Địa Tiên các gia tộc một khi đạt tới số tuổi nhất định đều phải tới Thí Ma chiến trường, gia nhập Thí Ma Điện, đó là thế lực mạnh nhất của Thần Châu đại địa chúng ta. Chẳng qua mục đích Thí Ma Điện chỉ là thủ hộ Thần Châu đại địa, chưa từng xen vào bất cứ phân tranh nào, người Thí Ma Điện cũng chưa từng xuất hiện ở Thần Châu đại địa, một mực vẫn ở Thí Ma chiến trường.
Thí Ma chiến trường, nơi này Lục Ly biết.
Thần Châu đại địa nằm ở chính giữa Đấu Thiên Giới, đông tây nam bắc lần lượt có bốn khối đại địa, Bắc Man đại địa, Thần Doanh đại địa, Thánh Tiên đại địa và Tây Vũ đại địa.
Dị tộc ở bốn khối đại địa này không lúc nào là không muốn xâm nhập Thần Châu đại địa, nhằm chiếm giữ mảnh đất trù phú nhất ở Đấu Thiên Giới.
Thí Ma chiến trường chính là nằm giữa bốn khối đại địa và Thần Châu đại địa, võ giả Địa Tiên các gia tộc sau khi đạt tới niên kỷ nhất định đều sẽ tới nơi này khai chiến với dị tộc, thủ hộ Thần Châu đại địa.
Lục Ly nghĩ nghĩ một lúc, sau đó nghi hoặc hỏi:
- Ngươi xác định cường giả Thí Ma Điện chắc chắn có thể giải được kịch độc Thần Tiên Tử? Đây chính là một trong mười đại kịch độc Trung Châu.
- Ngươi đần thế!
Khương Khinh Linh nhếch môi bất mãn nói:
- Thí Ma Điện và cường giả bốn tộc chiến đấu bao nhiêu năm? Đấu với cường giả Vu tộc Thánh Tiên đại địa bao nhiêu năm? Nếu bọn hắn không giải được vu độc, Thần Châu đại địa chúng ta sớm đã bị Vu tộc chiếm lĩnh, Nhân tộc chúng ta cũng đều bị Vu tộc hạ độc chết sạch.
- Đúng nhỉ!
Lục Ly như chợt tỉnh ra, Khương Khinh Linh nói có lý. Cường giả Thí Ma Điện thời thời khắc khắc tranh đấu với Vu tộc, nhất định là sẽ có cách giải độc.
Tâm tư Lục Ly thoáng chốc hoạt lạc lên, chỉ cần có đường là được, dù con đường ấy có gian nan, hắn cũng phải đi. Trăm năm thời gian rất dài, hắn không tin mình không giúp được Bạch Thu Tuyết giải độc.
Thế là xoa xoa tay hỏi:
- Đi Thí Ma Điện thế nào? Ta phải làm sao mới có thể cầu được cường giả Thí Ma Điện ra tay?
- Thí Ma Điện tự nhiên là ở Thí Ma chiến trường, không phải vừa rồi đã nói với ngươi rồi ư?
Khương Khinh Linh lần nữa lườm hắn một cái, sau đó lại thở dài nói:
- Chẳng qua ngươi muốn cầu bọn hắn ra tay? Đừng có nằm mơ.
Chương 643 Tiểu chiến trường
- Dù có là phụ thân ta hay phụ thân ngươi quỳ chết trước mặt bọn hắn, bọn hắn cũng sẽ không ra tay. Vừa rồi ta đã nói với ngươi, người Thí Ma Điện chưa từng nhúng tay vào phân tranh ở đại lục, đây là quy củ của Thí Ma Điện, ai cũng không thể phá hoại.
- Hả?
Nhiệt thành trong lòng Lục Ly bỗng chốc bị rót một chậu nước lạnh, hắn không khỏi phẫn nộ hỏi:
- Vậy ngươi chẳng phải đang nói nhảm? Bọn hắn không ra tay thì có tác dụng khỉ khô gì?
- Bọn hắn không phải là không ra tay!
Khương Khinh Linh nghiêm mặt nói ra:
- Mà là bất luận kẻ nào cầu xin bọn hắn cũng sẽ không ra tay, nhưng ngươi không cần cầu bọn hắn. Chỉ cần ngươi có đầy đủ điểm tích lũy, đừng nói để bọn hắn ra tay cứu người, dù có là để Thí Ma Điện ra tay đi bắt về một tên cường giả Vu tộc, giúp bằng hữu ngươi giải độc đều không thành vấn đề. Ở Thí Ma Điện, điểm tích lũy chính là hết thảy, chỉ cần ngươi có điểm tích lũy, thần dược xung kích Địa Tiên Cảnh đều có thể đổi lấy bất tận.
- Hả?
Lục Ly lần nữa hưng phấn lên, liên thanh hỏi:
- Làm sao kiếm điểm tích lũy?
Khương Khinh Linh giơ tay làm động tác cắt cổ, lạnh giọng nói:
- Giết người, chém giết dị tộc, muốn thu hoạch được điểm tích lũy, ở Thí Ma chiến trường, giết người là đường tắt duy nhất. Đương nhiên, với chút thực lực ấy của ngươi tốt nhất vẫn đừng nên tiến vào, tiến vào Thí Ma chiến trường, sợ rằng chỉ nửa canh giờ ngươi liền sẽ tan xương nát thịt.
- Nửa canh giờ?
Trán Lục Ly gồ lên gân xanh, chẳng qua ngẫm lại cũng rất dễ hiểu được. Thí Ma chiến trường không phải chỗ để đùa, mà là nơi cường giả tứ tộc và cường giả Thần Châu đại địa thời thời khắc khắc đều đang đổ máu.
Người Thần Châu đại địa có thể đi vào Thí Ma Điện về cơ bản đều là Địa Tiên, cường giả tứ tộc khẳng định cũng phải tương đương, với chút chiến lực hiện tại của hắn, đừng nói Địa Tiên, dù là Nhân Hoàng đều có thể nhẹ nhàng miểu sát.
Nghĩ tới đây, hắn lại cúi đầu ủ rũ, Khương Khinh Linh chỉ rõ con đường, hắn tưởng rằng đã thấy được ánh sáng, không ngờ lại vẫn là tử lộ.
- Địa Tiên?
Trong vòng trăm năm hắn có thể tu luyện tới Địa Tiên ư? Quân Hầu Cảnh đã rất khó đột phá, càng đừng nói tới Nhân Hoàng Địa Tiên. Nhất là Nhân Hoàng và Địa Tiên, đó là cảnh giới không phải cứ dùng linh tài liền có thể tích tụ ra được, bằng không các gia tộc sớm đã Địa Tiên chạy đầy đất.
Lục Ly cảm thấy trước mặt là một vùng tăm tối, tìm không thấy phương hướng hay đường ra. Chuyện trên thế gian sợ nhất là như thế này, Lục Ly không sợ chịu khổ, không sợ chịu tội, hắn chỉ sợ không biết hướng đi, không tìm thấy đường ra.
Khương Khinh Linh nhìn bộ dạng đó của Lục Ly, trong mắt có chút quấn quít, nàng dừng một lát rồi hỏi:
- Bằng hữu kia quan trọng với ngươi vậy ư? Là nam hay nữ?
- Đương nhiên quan trọng!
Ánh mắt Lục Ly lộ ra một tia thâm tình và hoài niệm, kiên định dị thường nói:
- Nàng còn quan trọng hơn cả tính mệnh chính bản thân ta, nàng là nữ tử ta yêu nhất, nàng trúng độc cũng là vì cứu ta. Nếu không phải nàng, lúc này ngươi đã không gặp được ta.
- Hả?
Sắc mặt Khương Khinh Linh đột ngột chuyển lạnh, sau đó lại có chút bối rối nói:
- Lục Ly, ngươi? Sao ngươi lại có người yêu, sao ngươi lại có người yêu rồi?
Lục Ly khẽ lườm Khương Khinh Linh một cái, hỏi ngược lại:
- Vì sao ta không thể có người yêu? Ta có người yêu chẳng phải rất bình thường ư?
Khương Khinh Linh nhất thời không biết phải nói tiếp thế nào, ánh mắt nàng có chút lẩn tránh, lát sau mới cắn răng nói:
- Ta cho là ngươi nhỏ như vậy, còn chưa tới tuổi lấy vợ sinh con. Ngươi tuổi trẻ tài cao, hẳn nên chuyên tâm vào tu luyện, chứ không phải trầm mê nữ sắc.
Nói đến đây chính bản thân Khương Khinh Linh đều biên không nổi nữa, Lục Ly nghe được cũng rất là khó chịu, bĩu môi nói:
- Ngươi lớn hơn ta không được mấy tuổi, mấy năm trước ngươi chắc đã bắt đầu yêu đương? Còn có mặt mũi nói ta?
Khương Khinh Linh hết cách phản bác, Lục Ly nghĩ nghĩ lại hỏi:
- Trừ Thí Ma Điện thì còn có cách nào khác không? Đại trụ trì Đại Phật Tự thật sự mời không được?
Nói đến ba chữ Đại Phật Tự, chính bản thân Lục Ly đều không mấy tự tin. Đó chính là một trong mười hai đại thế lực Trung Châu, thân phận đại trụ trì kia phỏng chừng tương đương với Thái Thượng trưởng lão Lục gia, thử hỏi người bình thường làm sao mời được Thái Thượng trưởng lão Lục gia?
Hơn nữa Đại Phật Tự còn là một trong những thủ phạm năm đó tham gia tiêu diệt Thanh Loan Tộc và Mãnh Tượng Tộc, dù mời tới được, Lục Ly lại dám để hắn tiến vào Hoang giới?
Khương Khinh Linh lắc đầu nói:
- Tạm thời không có, dù sao đó cũng là vu độc, trừ người Thí Ma Điện, về cơ bản rất khó giải được.
- Ai!
Nét mặt Lục Ly bỗng chốc âm trầm, sau đó hai tay giơ lên ôm đầu, ngón tay chống lên trán, cúi mặt, tựa hồ không muốn để cho Khương Khinh Linh thấy được vẻ mặt thống khổ của hắn.
Chứng kiến cảnh đó, thần sắc Khương Khinh Linh càng đau lòng hơn cả hắn. Trong lòng nàng Lục Ly là một nam tử nội tâm kiên cường, dù khổ dù mệt đến mấy cũng sẽ không biểu hiện ra, lúc này lại có bộ dạng như thế, chứng tỏ trong lòng hắn phải thống khổ và bất lực đến cỡ nào?
Tròng mắt Khương Khinh Linh thoáng lấp lánh, trong lòng quấn quít không thôi, lát sau mới u ám thở dài nói:
- Lục Ly, thật ra vừa rồi ta có chỗ giấu diếm ngươi. Ta thật tâm không hy vọng ngươi tiến vào Thí Ma chiến trường, bởi vì ngươi rất có thể sẽ chết ở trong đó. Chẳng qua, nếu đã là bằng hữu, tự nhiên phải nên thành tâm đối đãi với nhau, ta không muốn trong lòng ngươi có khúc mắc.
Lục Ly đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Khương Khinh Linh, kẻ sau mấp máy môi giải thích nói:
- Thí Ma chiến trường còn có một tiểu chiến trường. Đó là nơi mười vạn năm trước một vị điện chủ Thí Ma Điện vì bồi dưỡng cường giả hậu bối mà sử dụng thần thuật kinh thiên luyện chế ra, tiểu chiến trường chỉ võ giả ba mươi tuổi trở xuống mới có thể tiến vào. Mà trong mười mấy vạn năm qua, các đại tộc quần đều chưa từng xuất hiện người nào trước ba mươi tuổi liền đột phá Địa Tiên, Nhân Hoàng cũng vô cùng hiếm thấy.
Chương 644 Tiểu chiến trường 2
Tròng mắt Lục Ly sáng rực lên, đứng bật dậy hỏi:
- Ý ngươi là, ta có thể tiến vào tiểu chiến trường, đánh giết võ giả thiếu niên thiên tài của tứ tộc, được đến điểm tích lũy.
- Ừ!
Khương Khinh Linh gật đầu nói:
- Thật ra các đại gia tộc Thần Châu đại địa đều sẽ gửi con em thiên tài vào trong tiểu chiến trường, không chỉ Nhân tộc chúng ta, bốn khối đại địa còn lại cũng tương tự. Chỉ thiên tài sống sót được ở Thí Ma chiến trường mới có thể trở thành cường giả, chiến đấu sinh tử vĩnh viễn là đường tắt duy nhất để càng thêm lớn mạnh. Dù tốc độ tu luyện của ngươi nhanh cỡ nào, cảnh giới cao bao nhiêu, không trải qua chiến đấu sinh tử thì vẫn chỉ là một tên phế vật.
- Khương Vô Ngã, thậm chí cả phụ thân ngươi Lục Nhân Hoàng, gia gia ngươi Lục Chính Dương, hay là Khương Dực ở ngoài kia... vân vân.
Khương Khinh Linh tiếp tục nói:
- Lúc còn trẻ, tất cả bọn hắn đều từng tiến vào Thí Ma chiến trường, ta không tiến vào qua, bởi vì Khương Vô Ngã chỉ có độc nhất mình ta, hắn sợ ta chết ở bên trong. Đoạn thời gian trước, Lục Toan Lục Nghê công tử của Lục gia các ngươi cũng từng đi qua Thí Ma chiến trường, hơn nữa ở trong đó còn giết địch vô số, nếu không có gì ngoài ý, sau này một trong bọn hắn sẽ là người nối nghiệp Lục gia các ngươi.
Lục Ly không khỏi động tâm, không chỉ là vì giải độc cho Bạch Thu Tuyết, mà còn là khát vọng bản năng của võ giả đối với chiến trường như thế.
Huyết chiến trong Thí Ma tiểu chiến trường cùng thiên kiêu tứ tộc, chỉ cần có thể sống sót, liền có thể được đến vô số điểm tích lũy, có thể đổi lấy vô số linh tài bảo dược thần dược.
Hơn nữa đối tượng chém giết ở trong đó chính là dị tộc thời thời khắc khắc muốn giết vào Thần Châu đại địa, là vì Nhân tộc mà chiến, chiến đấu như thế chỉ nghĩ đến thôi đều khiến người nhiệt huyết sôi trào.
Võ giả, trời sinh liền có được khát vọng đối với chiến đấu có!
Con đường võ đạo là con đường nghịch thiên cải mệnh.
Muốn nghịch thiên, liền phải giẫm lên vô số thi thể từng bước đi tới. Người người đều muốn nghịch thiên, người người đều muốn đăng đỉnh, nhưng đứng trên đỉnh phong lại được mấy người?
Đó là đỉnh của Kim Tự Tháp, không chứa được quá nhiều người, bởi thế muốn nghịch thiên, muốn bước lên đỉnh phong, chỉ có không ngừng huyết chiến, đạp trên vô số thi cốt thượng vị.
Ba mươi tuổi trở xuống, không có Địa Tiên, Nhân Hoàng khẳng định cũng là phượng mao lân giác!
Chỉ cần không gặp phải Nhân Hoàng, Lục Ly tự vấn dù không địch lại cũng có thể giữ mạng, như vậy tiến vào Thí Ma tiểu chiến trường chẳng phải là đi nhặt điểm tích lũy ư?
Chỉ cần có điểm tích lũy, Bạch Thu Tuyết liền được cứu, thậm chí hắn có thể để người Thí Ma Điện hỗ trợ tìm tới Lục Linh, cứu ra Lục Nhân Hoàng!
- Được!
Lục Ly càng nghĩ càng kích động, ánh mắt khóa chặt Khương Khinh Linh nói:
- Thí Ma chiến trường ở đâu? Ta phải làm sao mới có thể tiến vào?
- Gấp cái gì
Khương Khinh Linh trừng mắt nói:
- Ngươi tưởng nơi đó tùy thời đều có thể mở ra? Thí Ma tiểu chiến trường ba năm mới mở ra một lần, lần mở ra gần nhất đã qua một năm rưỡi, lại đợi thêm một năm rưỡi đi.
- Lục Ly!
Khương Khinh Linh thấy tròng mắt Lục Ly sáng rực, bộ dạng hưng phấn vô cùng, nhịn không được đả kích hắn nói:
- Ngươi đừng tưởng bản thân có chút chiến lực liền có thể quét ngang Thí Ma tiểu chiến trường. Có thể tiến vào bên trong đều là thiên kiêu tức tộc, Nhân Hoàng không phải số ít, các tộc lại đều có thiên phú thần thông, tương tự như huyết mạch thần kỹ của chúng ta. Hơn một năm nay ngươi nên cố gắng đề thăng cảnh giới đi, ít nhất phải tu luyện tới Bất Diệt Cảnh, bằng không đi vào chắc chắn sẽ chết ở bên trong.
- Một năm rưỡi?
Lục Ly gật đầu nói:
- Được, vậy lại đợi một năm rưỡi hẵng tiến vào. Nếu thuận lợi, đến lúc đó ta hẳn cũng đạt tới Bất Diệt Cảnh. Ngươi yên tâm, chờ ta đạt tới Bất Diệt Cảnh, dù là Nhân Hoàng đều rất khó giết chết ta.
Lúc Lục Ly trở lại Lục gia, Lục Chính Đàn và Lục Toan Lục Nghê đã rời khỏi Thần Khải Thành.
Khi đó Lục Ly còn lấy làm lạ, vì sao Lục gia phong thành, Lục Chính Đàn và Lục Toan Lục Nghê lại như không việc gì đi ra ngoài, thì ra là dẫn theo hai người đi Thí Ma chiến trường.
Thí Ma chiến trường có ba lối vào, phía nam phía bắc trung bộ lần lượt có một lối vào, phụ cận Linh Lung Thành cũng có một lối vào. Chẳng qua gia tộc ngũ phẩm trở xuống không tư cách biết được điều này, hơn nữa không phải con em đại gia tộc hoặc thế lực lớn thì đều không tư cách tiến vào, đây cũng là một trong những đặc quyền của đại gia tộc.
Khương Khinh Linh đáp ứng Lục Ly, một năm rưỡi sau sẽ nghĩ cách dẫn hắn tiến vào, Lục Ly lập tức yên tâm. Vừa khéo Hoang giới bên này cũng còn nhiều chuyện cần xử lý, cảnh giới của hắn cần tăng lên, sau một năm rưỡi hẳn là Hoang giới và Bắc Mạc sẽ đi vào ổn định.
Xác định xong việc này, Lục Ly an tâm phần nào, cả người cũng cảm thấy nhẹ nhàng thư thái đi nhiều. Chỉ cần có đường, có phương hướng, hắn liền có thể đi cố gắng, đi phấn đấu, đi liều mạng. Chỉ sợ không có đường, cố gắng thế nào đều vô dụng.
Lục Ly ngồi trầm tư một lát, sau đó nhìn sang Khương Khinh Linh, nghiêm mặt nói:
- Khinh Linh, ta có thể hoàn toàn tin tưởng ngươi không?
Khương Khinh Linh ngạc nhiên, sau đó có chút tức giận, trừng Lục Ly một cái, nói:
- Nếu ngươi không tin tưởng, vậy đừng nói gì nữa, ta không muốn nghe.
Nhìn bộ dạng giận dỗi của Khương Khinh Linh, Lục Ly khẽ cười, đại tiểu thư này đúng là người ngay thẳng, một điểm không làm bộ, dám yêu dám hận dám đùa dám điên. Thế giới này hẳn nàng không sợ ai? Một người tùy thời có thể đi chết thì còn có gì để sợ?
- Là ta lỡ lời, ta xin lỗi.
Lục Ly áy náy nói, sau đó đứng lên nói:
- Ngươi đi theo ta.
Lục Ly đứng dậy đi ra, Khương Khinh Linh nhìn theo, có chút nhăn nhăn nhó nhó đứng dậy. Hai người men theo hành lang tiến vào một thiền điện, sau đó Lục Ly mở ra một cánh cửa mật thất, dẫn theo Khương Khinh Linh tiến vào.
Sau khi tiến vào mật thất, tay Lục Ly vỗ lên cơ quan, cấm chế trong mật thất lập tức sáng lấp lánh.
Chương 645 Chúng ta không làm gì cả
Khương Khinh Linh nhíu mày nhìn lại, phát hiện bên trong tia sáng rất ảm đạm, diện tích lại rất rộng, chỉ là có một ít đồ vật kỳ quái.
Bên trong đặt một bộ giường lớn, một ít roi da, dây xích, nến đỏ... bầu không khí tràn ngập khí tức kiều diễm dâm tà.
Khương Khinh Linh nhìn mấy lần, đột nhiên tỉnh ngộ đỏ mặt nói:
- Đây đều là dùng để ngược đãi nô lệ tình dục? Lục Ly ngươi muốn làm gì? Ta nói cho ngươi biết, cảnh giới ta cao hơn ngươi. Ngươi đừng làm loạn, ta kêu lên bây giờ!
Lục Ly lườm nàng một cái, nói:
- Ta là người đứng đắn, mấy thứ này đều là quốc chủ trước kia nơi lưu lại. Tiến vào đây là muốn không cho trưởng lão nhà ngươi nghe được chúng ta nói chuyện, việc này tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, bằng không ta sẽ chết không chỗ chôn.
Thấy ngữ khí Lục Ly càng lúc càng ngưng trọng, Khương Khinh Linh nghiêm mặt lại, lắc hông đi đến bên giường, cầm lên một chiếc roi da, vung vẫy về phía Lục Ly nói:
- Nói đi, bản tiểu thư nghe đâu.
- Ta phát hiện một tiểu thế giới ở Bắc Mạc.
Lục Ly giải thích nói:
- Trong tiểu thế giới kia có một ít chủng tộc đặc thù, đều là chủng tộc từng bị Nhân tộc tiêu diệt nhưng may mắn trốn thoát. Ta đã chinh phục tiểu thế giới đó, hiện tại rất nhiều chủng tộc tuyên thệ trung thành với ta. Ta cũng được đến rất nhiều linh tài hi hữu trong tiểu thế giới kia, chẳng qua ta không dám cầm đi bán, ngươi hẳn là hiểu được đạo lý trong đó.
Tròng mắt Khương Khinh Linh khẽ híp lại, cười như một con hồ ly, nàng xách lấy roi da đi tới chỗ Lục Ly, cười hì hì nói:
- Ngươi sợ bị người chú ý? Còn sợ bị mười hai Vương tộc phát hiện ra dư nghiệt của những chủng tộc đặc thù kia? Bởi thế mới muốn ta giúp ngươi đi bán? Ngươi tin tưởng ta vậy ư? Không sợ ta để lộ tin tức? Không sợ ta nuốt lấy linh tài?
Lục Ly trải tay ra nói:
- Bằng hữu của ta rất ít, ngươi thuộc trong số không nhiều ấy, cũng là người duy nhất có thể giúp đỡ. Ta đành phải trông cậy vào ngươi, không phải giúp không, ngươi rút lấy một thành Huyền Tinh. Còn nếu ngươi nuốt mất, ta tự nhận xui xẻo.
- Ha ha ha!
Khương Khinh Linh cười lên yêu kiều, cả người rung lên, nàng kiêu ngạo nhìn Lục Ly nói:
- Một thành? Ngươi coi bản tiểu thư là ăn xin chắc? Chia đều năm năm!
Lục Ly trợn tròn mắt, mong mỏi nhìn Khương Khinh Linh nói:
- Đại tiểu thư, những linh tài kia không phải của riêng ta, ta còn phải nuôi một đống người, phải giúp bọn hắn mua sắm linh tài quý hiếm. Nếu ngươi muốn năm thành, ta còn lại được bao nhiêu, ngươi cảm thấy với chút vốn liếng Bắc Mạc hiện giờ, ta bù được nổi không?
- Thế ta từ bỏ phân hồng, một thành cũng không rút.
Ánh mắt Khương Khinh Linh đột nhiên trở nên yêu mị, cầm lấy roi da khẽ đảo qua trên mặt Lục Ly, chỉ vào giường lớn nói:
- Vậy tới trên giường cho bản tiểu thư chơi đùa một lần, xem như phí tổn, thế nào?
Trên trán Lục Ly gồ lên mấy đạo gân xanh, hắn đành chịu nhìn Khương Khinh Linh nói:
- Đại tiểu thư, ngươi đừng đùa được không?
- Đùa?
Khương Khinh Linh nghiêng đầu cười nói:
- Ngươi không muốn phản bội người ngươi yêu? Hay là chướng mắt với bản tiểu thư, ghét bỏ ta là tàn hoa bại liễu? Chơi đùa mà thôi, cứ xem như tình một đêm là được.
Lục Ly khẽ lắc đầu, nghiêm mặt nhìn Khương Khinh Linh nói:
- Khinh Linh, ta rất trân quý hữu nghị giữa chúng ta, ta không hy vọng trộn tạp thứ khác, hủy đi tình nghĩa của chúng ta.
- Ta không muốn hữu nghị.
Khương Khinh Linh như cười mà không phải cười nói:
- Ta không coi ngươi là bằng hữu, ta chỉ coi ngươi là tình nhân, tiểu tình nhân của ta. Ngươi cũng có thể làm tình nhân, hồng nhan tri kỷ của ta mà.
Lục Ly vẫn nghiêm mặt nhìn Khương Khinh Linh nói:
- Ta đang nói chuyện rất nghiêm túc, nếu ngươi cứ tiếp tục thế này, ta giận đấy.
- Được rồi!
Khương Khinh Linh khẽ cười nghịch ngợm, uốn ba tất lưỡi nói:
- Ngươi chẳng thú vị gì cả, đùa ngươi một lát mà thôi, cứ đường đường chính chính như vậy làm gì. Nói cứ như thể ngươi đứng đắn lắm, vừa rồi lúc rửa chân cho ta sao lại vuốt ve mãi không buông?
- Ta không có!
Lục Ly lúng túng vuốt vuốt cánh mũi, chân ngọc của Khương Khinh Linh đúng là kiệt tác tạo hóa, vừa rồi yêu thích đến độ không nỡ rời tay, chẳng qua trong lòng hắn không hề có ý niệm bất chính, chỉ đơn thuần là thưởng thức thôi.
- Ha ha ha!
Thấy mặt Lục Ly thoáng đỏ lên, Khương Khinh Linh bật cười ha hả, ánh mắt sáng lấp lánh như một con hồ ly.
- Được rồi , nói chính sự.
Lục Ly nghiêm mặt nói:
- Linh tài ngươi định xử lý thế nào? Ta không muốn để bất kỳ ai phát hiện ra manh mối. Hơn nữa ta có thể còn cần mua sắm một ít linh tài xung kích Nhân Hoàng Cảnh, những thứ này khẳng định đều sẽ dẫn lên đại gia tộc chú ý, ngươi có cách nào không?
- Việc nhỏ, việc nhỏ.
Khương Khinh Linh lại kiêu ngạo ngẩng đầu nói:
- Ngươi yên tâm, cứ giao hết cho ta là được. Ta đảm bảo sẽ không để ai truy tra được đến ngươi, dù có là người Linh Lung Các đều sẽ không phát giác ra. Ngươi đừng xem thường bản tiểu thư, ta mạnh hơn đám công tử tiểu thư giá cao túi cơm của Lục gia các ngươi nhiều.
Khương Khinh Linh thề thốt khẳng định, Lục Ly không tiện nói thêm điều gì, khẽ gật đầu đi ra ngoài. Khương Dực đang ở ngay trong thiền điện gần đó, hai người nói chuyện quá lâu sẽ khiến đối phương sinh nghi.
Khương Khinh Linh đi theo sau lưng Lục Ly sau lưng, chẳng qua trong mắt nàng lại lộ ra một tia giảo hoạt, tay đột nhiên vò vò trên áo bào một trận, làm cho quần áo xộc xệch hết cả, còn mở ra một nút cúc áo.
Ông!
Lục Ly mở cấm chế đi ra ngoài, Khương Khinh Linh nhăn nhăn nhó nhó theo sau, còn một bên chỉnh lý y phục, nét mặt xấu hổ.
- Ách?
Lục Ly tiến ra, nhìn thấy Khương Dực và Yên phu nhân đều ở bên ngoài mật thất, hơn nữa ánh mắt hai người đều quét nhìn lên Khương Khinh Linh ở sau lưng. Sắc mặt Khương Dực thoáng chốc trở nên cực kỳ khó coi, trên thân tuôn trào sát khí.
Lục Ly quét nhìn Khương Khinh Linh một cái, thần sắc không giấu được ngạc nhiên, sau đó vội vàng khoát tay nói:
- Chờ chút, chúng ta không làm gì cả, Khương Khinh Linh, ngươi làm cái quỷ gì vậy?