Chương 636 Thiên Sát Cô Tinh
Đám người Mông Thần chắp tay lĩnh mệnh, Lục Ly phi thân lên. Bay đến giữa trời bỗng chợt ngừng lại, nhìn xuống Mông Thần nói:
- Mông Thần, ngươi có biết làm sao giải được độc Thần Tiên Tử?
Mông Thần suy nghĩ một lát, lắc đầu nói:
- Thuộc hạ không biết, trong lịch sử Thái Thản Tộc không thấy có ghi chép về chuyện này.
- Được rồi, không sao!
Lục Ly khua tay nói:
- Sau khi thống nhất Hoang giới lại đến gặp ta, nếu không các ngươi cũng không cần trở về.
- Vâng!
Mông Thần lần nữa khom người hô lớn, bọn hắn cũng như Mãnh Tượng Tộc, đều là hạng cơ thịt phát triển, một khi đã nhận định chuyện gì liền sẽ không có nửa điểm chần chờ.
Lục Ly biến mất trên đỉnh núi, Mông Thần nhìn theo một lúc lâu, sau đó quay sang Mông Trí hỏi:
- Thánh Chủ sao thế?
Mông Trí lại nhìn sang Dạ Tra, kẻ sau lắc đầu nói:
- Một lời khó nói hết, Thánh Chủ trúng kịch độc Thần Tiên Tử, người yêu hắn vì muốn cứu hắn, đã chuyển dời độc tố lên người mình. Lúc này đã bị đóng băng, nhiều nhất chỉ có trăm năm thọ nguyên.
- À!
Mông Thần à một tiếng, trong lòng lại không khỏi thở dài một hơi, có nữ tử vì Lục Ly mà tình nguyện đánh đổi mạng sống, chuyển độc lên người. Xem ra nhân phẩm Lục Ly sẽ không sai, hơn nữa người Thanh Loan Tộc trước giờ luôn thông minh xảo trá, Dạ Tra đều khăng khăng một mực đi theo Lục Ly như thế, có lẽ nửa cuốn Thiên Sách Thuật kia đoán đúng cũng nên.
- Đi thôi, Tinh Hóa chết rồi, thống nhất Hoang giới dễ như trở bàn tay, chỉ cần đám người chúng ta cũng đủ nhẹ nhàng quét ngang Hoang giới.
Trên mặt Mông Thần lộ ra một tia khoái ý, bị Tinh Không Tộc đè ép nhiều năm, rốt cục Thái Thản Tộc đã có thể trút giận.
- Được rồi, lão tứ lưu lại, những người khác theo ta đi chinh phạt Hoang giới!
Trong mắt Dạ Tra chớp qua một tia sát ý, có thể nắm xuống Hoang giới, liền đồng nghĩa với Thanh Loan Tộc Mãnh Tượng Tộc đã cách mục tiêu giết về Trung Châu đoạt lại tổ địa càng gần một bước.
Luân Hồi Cung và năm đại thế lực kia như từng ngọn núi lớn đè ép khiến bọn họ không thở nổi, hôm nay rốt cục đã thấy được một tia hy vọng.
Mông Thần mang theo tám tên trưởng lão và bốn người nhóm Dạ Tra, ba người nhóm Mông Trí bắt đầu hành trình chinh phạt Hoang giới. Chẳng qua đánh thiên hạ dễ dàng giữ thiên hạ khó, Dạ Tra vẫn để Nghiệp Cơ mang tới mấy trăm Phi Thiên Dạ Xoa, chuyên môn phụ trách xử lý hậu sự và thu thập chiến lợi phẩm.
Hoàng Mị Tộc ở gần nhất là đối tượng tao ương đầu tiên, nhiều cường giả như vậy cường hoành xông tới, trực tiếp tiến thẳng đến Vương bộ bọn hắn. Mông Thần không chút nói nhảm, một quyền nện chết tộc trưởng Hoàng Mị Tộc, số trưởng lão còn lại cũng bị đám người Dạ Tra nhẹ nhàng chém giết, sau đó toàn bộ Hoàng Mị Tộc đều đầu hàng.
Thật ra sau khi Tinh Hóa chết, những tộc quần phụ dung Tinh Không Tộc sớm đã có chuẩn bị. Thái Thản Tộc và Tinh Không Tộc một mực đối địch, giờ Tinh Hóa chết rồi, Mông Thần không khả năng không tính sổ.
Dù đầu hàng, Mông Thần cũng không có buông tha Hoàng Mị Tộc, thế là liền để những Phi Thiên Dạ Xoa kia chém giết sạch cường giả Hoàng Mị Tộc, sau đó cướp đoạt, chiếm giữ toàn bộ linh tài, linh sơn mà khoáng mạch.
Chủng tộc tiếp theo tao ương là một đại tộc, chính là Bạch Mao Tộc mà trước kia Lục Ly và Dạ Tra từng đi ngang qua.
Ba tên Quân Hầu Cảnh Bạch Mao Tộc bị Tống Kỳ chém giết, bốn tên còn lại đối mặt với Nhân Hoàng càng gần như không có sức phản kháng, bị nghiền ép hết sức nhẹ nhàng.
Chẳng qua Bạch Mao Tộc rất có cốt khí, dù Quân Hầu Cảnh đều bị giết, lại vẫn kiên quyết không đầu hàng. Mông Thần phẫn nộ, hạ lệnh huyết tẩy, Dạ Tra và đám người Mông Trí đều không phải hạng lương thiện, dồn dập ra tay huyết tẩy toàn bộ Bạch Mao Tộc, ngay cả Nghiệp Cơ Dao Cơ cũng dẫn dắt Phi Thiên Dạ Xoa đi theo động thủ.
Một ngày sau, chúng nhân tiếp tục hành trình, hơn một vạn tộc nhân Bạch Mao Tộc không sót lại một mống, hết thảy đều bị chém tận giết tuyệt. Đối với minh hữu, những chủng tộc thượng cổ này đối đãi rất nhiệt tình, hận không thể cầm lão bà đưa cho bằng hữu ngủ. Đối đãi kẻ địch lại thiết huyết vô tình, không động thì thôi, khẽ động liền nhất định phải diệt tộc, miễn cho ngày sau đối phương quật khởi báo thù rửa hận.
Ở thời kỳ Thượng Cổ, Thần Châu đại địa có ít nhất mấy vạn chủng tộc, nhưng sau ba lần vạn tộc đại chiến, hơn phân nửa trong mấy vạn chủng tộc kia đều bị diệt tuyệt. Mà đại đa số chủng tộc bị diệt thật ra không phải do Nhân tộc diệt sát, mà là do đại chiến giữa vạn tộc với nhau gây ra.
Lục Ly vừa hạ lệnh, trọn cả Hoang giới lập tức cuộn lên gió tanh mưa máu. Trong Hoang giới có tổng cộng mười tám chủng tộc, sáu chủng tộc trung thành với Thái Thản tộc, hơn mười chủng tộc còn lại đều trung thành với Tinh Không Tộc.
Với hình tình như thế, ngoại trừ sáu chủng tộc trung thành với Thái Thản Tộc ra, mười chủng tộc còn lại sợ rằng sẽ dữ nhiều lành ít. Dù lần này không tuyệt diệt, cuối cùng rồi cũng sẽ bị chém tận giết tuyệt.
Nhân nghĩa, đức hiếu sinh?
Ở trong mắt các chủng tộc đặc thù này, hay là đặt khắp Thần Châu đại địa, thậm chí trọn cả thế giới đều không có những khái niệm kia. Dù có cũng là đối với người đồng tộc, không phải tộc ta, tâm nó tất dị.
Đây chính là thế giới Đấu Thiên, đây chính là hiện thực, không tốt đẹp như trong truyện cổ tích, có chăng chỉ là lợi ích và tàn khốc.
Lục Ly không đi quản đám người Mông Thần, nếu nhiều cường giả như vậy đều không thể thống nhất Hoang giới, Mông Thần sớm đã bị Tinh Hóa giải quyết từ lâu.
Hắn vẫn ở trong phòng chứa băng, không phải là hắn điên dại như Khương Khinh Linh trước đây, ngược lại hắn rất tỉnh táo. Bằng không Mông Thần tới, hắn cũng đã lập tức đi ra.
Bạch Thu Tuyết trả ra đại giá lớn như vậy, không phải khiến hắn trầm luân, không phải khiến hắn sa đọa, càng không phải khiến hắn sa sút tinh thần.
Hắn biết dù Bạch Thu Tuyết bị đóng băng, song nàng vẫn có thể cảm giác được tình hình bên ngoài. Bởi thế hắn không thể sa sút tinh thần, không thể chán chường, ngược lại càng cần phải tỉnh táo. Hắn không thể cô phụ kỳ vọng của Bạch Thu Tuyết, không thể để hi sinh của Bạch Thu Tuyết biến thành vô ích.
Chương 637 Thiên Sát Cô Tinh 2
Thế nên hắn ở lại trong phòng chứa băng chỉ là muốn bồi cùng Bạch Thu Tuyết, miễn cho nàng sợ sệt, miễn cho nàng hỗn loạn.
Hắn ngồi xếp bằng tu luyện ở một bên, cách mỗi mấy canh giờ lại sẽ dừng lại, tới gần băng phong nói mấy câu với Bạch Thu Tuyết, để nàng biết hắn một mực ở đây.
Mấy ngày nay trên mặt Lục Ly chưa từng nở nụ cười, cảm giác trách nhiệm trên vai càng lúc càng nặng nề. Phụ mẫu chưa thể cứu ra, tỷ tỷ Lục Linh không biết ở phương nào, sinh tử ra sao, giờ lại thêm Bạch Thu Tuyết.
Có đôi khi, hắn đột nhiên cảm thấy mình như là Thiên Sát Cô Tinh.
Vừa mới ra đời mẫu thân liền trọng thương, phụ thân vì cứu nàng mà nhảy xuống Hàn Băng Thâm Uyên, đến nay đã mười bảy năm mà chưa thấy trở lại. Sau đó tỷ tỷ vì cứu hắn mà bị đốt chết, dù sau cùng dục hỏa trùng sinh, nhưng giờ vẫn không biết ở phương nào.
Lần này Bạch Thu Tuyết vì cứu hắn mà bị băng phong trăm năm, hắn cảm thấy mình mang tội rất nặng. Khăng khăng hắn còn không thể nghĩ nhiều, không thể sa sút tinh thần, phải cắn răng mím lợi bước tiếp từng bước một, đi lên con đường không biết đâu mới là điểm cuối.
Lục Phong Hỏa Lục Toan Lục Nghê thỉnh thoảng lại bắn lén một hai tên, Thanh Loan Tộc Mãnh Tượng Tộc Thái Thản Tộc lúc nào cũng có thể bị phát hiện, đến lúc đó cường giả Luân Hồi Cung và năm đại thế lực còn lại sẽ quét ngang Bắc Mạc. Bạch gia Vũ gia và ba tộc gửi gắm hi vọng lên người hắn, hắn lại biết đặt hi vọng vào ai?
Hắn là Đại Đế Bắc Mạc, dưới tay cường giả như mây, thậm chí Nhân Hoàng mấy đại tộc đều phụ dung hắn. Nhìn ra có vẻ rất là phong quang, cao cao tại thượng, nhưng ai biết hắn phải gánh chịu áp lực lớn cỡ nào?
Chính như Bạch Thu Tuyết nói cho cùng vẫn là một thiếu nữ, hắn thật ra cũng chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi. Hai năm trước còn ở trong bộ lạc Địch Long, còn đang kéo quan tài cho Liễu gia. Trước kia hắn còn có tỷ tỷ để dựa vào, giờ hắn lại chẳng thể dựa được vào ai, ngược lại còn phải chống đỡ lấy mảnh trời cho rất nhiều người.
Hô hô!
Lục Ly thở phào một hơi, song rất nhanh liền bị hàn khí đông kết, ngoài miệng đều kết băng. Hắn dõi mắt nhìn Bạch Tuyết trong băng phong một cái, ánh mắt mê mang dần trở nên kiên định.
Hắn không có thời gian có đau buồn, hiện tại hắn còn sống không chỉ vì chính mình, mà còn sống vì phụ mẫu, vì Lục Linh, vì Bạch Thu Tuyết.
Dù con đường này khốn khó đau khổ đến đâu, chí ít mình vẫn còn sống, chí ít mình không chịu tội. Ngược lại mấy người các nàng lại đều đang chịu tội, sinh tử chưa biết. Nghĩ tới đây Lục Ly liền vứt hết mọi chuyện sau lưng, toàn tâm toàn ý đi tu luyện.
Gần đây Bắc Mạc rất bình tĩnh, Dạ Tra truyền về tin tức Tống Kỳ bị giết, đám người Yên phu nhân như trút được gánh nặng.
Dù không biết mấy người Lục Ly Dạ Tra giết chết Tống Kỳ bằng cách nào, nhưng Dạ Tra sẽ không nói dối, bản mệnh ngọc phù của Lục Ly và Bạch Thu Tuyết đều không bị vỡ.
Trước kia đồn thổi bay đầy trời là do đám người Yên phu nhân bỏ mặc không quản. Đồng thời cũng muốn qua đó dẫn xà xuất động, nhìn xem gia tộc nào đang ở sau lưng làm mưa làm gió.
Vũ Hóa Thần lại huyết tẩy một phen, Yên phu nhân dán ra thông báo, rất nhanh rối loạn ở Bắc Mạc liền lắng lại. Dù gần đây Lục Ly và Dạ Tra không đi ra, nhưng lo lắng trong lòng chúng nhân đã triệt để lắng xuống.
Người duy nhất trong lòng còn đang thấp thỏm chỉ có mỗi Bạch Hạ Sương!
Bởi vì gần đây Bạch Hạ Sương cảm thấy rất lạnh, thỉnh thoảng lại co giật, nội tâm rất khủng hoảng. Nhất là vào đêm càng là sợ hãi, thường xuyên bừng tỉnh khỏi mộng, mồ hôi đầm đìa.
Gần đây nàng thường xuyên mơ một giấc mơ kỳ lạ, mơ thấy mình bị nhốt trong phòng tối, không có lấy một tia ánh sáng. Vô luận nàng hô to cứu mạng thế nào, chạy trốn, giãy dụa làm sao đều không thoát được khỏi căn phòng đen tối kia.
Nàng nói việc này cho Yên phu nhân, Yên phu nhân tìm mấy tên đại phu, nhưng đều không phát hiện được vấn đề. Yên phu nhân bộn bề công việc, không có thời gian để ý Bạch Hạ Sương, chỉ có thể dặn nàng chú ý nghỉ ngơi, có thể là gần đây áp lực quá lớn, bị dọa sợ!
- Không phải bị dọa sợ, là xảy ra chuyện, tỷ tỷ xảy ra chuyện!
Trong lòng Bạch Hạ Sương càng hoảng sợ, nàng và Bạch Thu Tuyết có cảm ứng tâm linh vô cùng cường liệt. Khi còn bé lúc nàng bị thương, Bạch Thu Tuyết từng bởi vậy mà bệnh nặng nửa tháng. Đợi nàng thương thế tốt rồi, Bạch Thu Tuyết cũng lập tức khỏe lại.
- Ta muốn đi tìm tỷ tỷ!
Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt Bạch Hạ Sương, nàng không nói nửa lời, lẳng lặng tiến vào truyền tống trận đi Thiên Ngục Thành, sau đó một mình ra biển.
Nàng không biết Bạch Thu Tuyết đã xảy ra chuyện gì, nàng chỉ biết các nàng là song bào thai, là người thân nhất, Bạch Thu Tuyết chính đang chịu tội.
Nàng muốn tìm tới để cùng chịu tội với Bạch Thu Tuyết, vô luận đó là Địa Ngục hay Ma Uyên.
Linh Lung Đảo, Vấn Quá Nhai.
Nơi này là noi dừng để xử phạt con em Khương gia phạm vào sai lầm, trên sườn núi có rất nhiều hang đá, con em sau khi phạm sai lầm sẽ bị gia tộc xử phạt diện bích hối lỗi ở đây mấy tháng hoặc một năm.
Thường thường con em gia tộc sau khi bị xử phạt đều sẽ thành thành thật thật tu luyện trong hang đá nơi sườn núi. Dù có chút bất mãn cũng sẽ không nói ra, mà chỉ trầm mặc tu luyện, bằng không sẽ bị xử phạt càng lâu.
Trong sơn động, lúc này có một nữ tử đang bị giam giữ.
Nữ tử rất đẹp, môi đỏ hồng như liệt diễm, khoác một bộ váy dài màu đỏ chót, da như mỡ đông, trắng nõn trơn mềm, nét mặt thanh gầy tuyệt mỹ, điềm đạm đáng yêu, khiến người nhìn mà đau lòng.
Lúc này nữ tử đang tựa trên vách đá dựng đứng, hai tay vòng quanh ôm lấy đầu gối, phía dưới không mặc giày, lộ ra đôi chân nhỏ tinh xảo. Nàng tựa cằm trên đầu gối, tròng mắt nhìn đăm đăm nơi xa, tựa hồ hồn phách xuất khiếu, cả người tràn ra một loại tử khí nồng đậm.
Không sai, chính là tử khí!
Thứ khí tức vốn nên chỉ xuất hiện ở trên người lão giả xế bóng, không ngờ giờ đây lại xuất hiện trên thân một thiếu nữ tuổi dậy thì, một điều rất không hợp lý.
Chương 638 Gieo họa con gái ta
Gieo họa con gái ta
- Tiểu thư, ngươi đừng trách Tộc Vương, hết thảy hắn làm đều là vì tốt cho ngươi, ngươi đã nửa tháng chưa ăn gì, cứ tiếp tục như vậy thân thể không chống được mất, mau ăn chút gì đi.
Bên cạnh nữ tử, một bà lão không ngừng thuyết phục, nước mắt lã chã rơi xuống, nữ tử lại ngoảnh mặt làm ngơ. Khuôn mặt gác trên đầu gối từ đầu chí cuối không có một tia tình tự biến hóa, hai tròng mắt trống rỗng vô thần, tựa như đã vứt bỏ thế giới này.
- Tiểu thư, ngươi mau ăn chút đi, nếu ngươi cứ tiếp tục thế này, Tộc Vương sẽ giết ta mất!
Bà lão vừa nói vừa rơi lệ:
- Lão thân chết không có gì đáng tiếc, chỉ sợ đứa cháu ba tuổi kia của ta phải chịu tội, tiểu thư ngươi ăn một miếng thôi.
Bà lão dùng ra cả khổ nhục kế, nữ tử lại vẫn không có bất kỳ phản ứng gì. Tựa hồ lúc này hồn phách nàng đã bay mất, không nghe được bất cứ lời nào, dù bên ngoài trời có sập xuống nàng cũng không để ý.
Bi thương từ tận đáy lòng.
Ông!
Không gian nơi sườn núi chợt nổi lên sóng gợn, một bóng người bất thần hiện ra, khí tức trên thân rõ ràng được áp chế. Nhưng chỉ bằng ánh mắt thôi, lại đã dọa cho bà lão sắc mặt trắng bệch, sợ hãi không thôi, vội vàng quỳ xuống nói:
- Tộc Vương thứ tội, lão thân đã tận lực, tiểu thư nàng…
Khương Vô Ngã vung tay lên, bà lão vội vàng thấp thỏm bay vụt xuống, Khương Vô Ngã nhìn nữ tử trước mặt, khe khẽ thở dài, nhẹ giọng nói:
- Sao ngươi phải khổ vậy? Gây chuyện nhiều năm thế rồi, nhất định cứ phải muốn ta tức chết ngươi mới chịu?
Lúc nói chuyện, ánh mắt Khương Vô Ngã nhìn chằm chằm vào mắt Khương Khinh Linh. Nhưng tròng mắt Khương Khinh Linh một mực không có chút biến hóa nào, vẫn cứ u ám tối tăm, tựa hồ căn bản không nghe được lời Khương Vô Ngã.
Sắc mặt Khương Vô Ngã khẽ biến, bộ dạng này của Khương Khinh Linh sao mà tương tự năm đó, lúc nam tử kia bị hắn bức tử, Khương Khinh Linh cũng ngồi như thế đằng đẳng suốt một tháng.
Hắn đánh giá thấp địa vị Lục Ly trong lòng Khương Khinh Linh, trên thực tế lúc này Lục Ly chính là lý do duy nhất giúp Khương Khinh Linh còn sống.
Giữa Khương Khinh Linh và Lục Ly có một đổ ước, nếu nàng làm thành hai chuyện, Lục Ly liền sẽ dập đầu rửa chân cho nàng, giờ Lục Ly đã sắp mất, nàng còn sống lại có ý nghĩa gì?
- Khương Khinh Linh!
Khương Vô Ngã quát khẽ một tiếng, tiếng quát này mặc dù không lớn, lại chấn động tận linh hồn Khương Khinh Linh. Hắn thấy tròng mắt Khương Khinh Linh rốt cục có chút biến hóa, lần nữa thở dài nói:
- Tống Kỳ chết rồi, Lục Ly vẫn chưa chết!
Ông
Ánh mắt Khương Khinh Linh đột nhiên sáng rực lên, cả người tựa như sống lại, nàng chợt đứng bật dậy, nhanh chân chạy ra ngoài động.
Khương Vô Ngã đưa tay bắt lấy tay Khương Khinh Linh, kẻ sau đột ngột quay mặt tới, trong mắt toàn là băng lãnh, tựa như đang nhìn một người xa lạ.
Trái tim Khương Vô Ngã bị ánh mắt kia đâm thương, nói không nên lời. Trong mắt hắn chớp qua một tia thống khổ, lắc đầu thở dài:
- Lục Ly nói không sai, xem ra ta làm cha quả thật rất thất bại.
Tự giễu một câu, thần sắc Khương Khinh Linh vẫn không có chút ba động nào, lạnh lùng nhìn Khương Vô Ngã. Kẻ sau nghĩ nghĩ rồi nói:
- Lục Ly không ở Bắc Mạc, hẳn là đã tiến vào trong một tiểu thế giới nào đó. Ta phái người đi nhưng không tìm thấy hắn, ngươi muốn tìm hắn, chờ hắn quay về lại Bắc Mạc rồi tính, ta sẽ cho phép ngươi đi tìm hắn.
Khương Khinh Linh vẫn không lên tiếng, cứ thế băng lãnh nhìn Khương Vô Ngã, tựa như một con sư tử nhỏ quật cường. Khương Vô Ngã bị nhìn một lúc lâu, cuối cùng chán nản buông tay ra, quát khẽ nói:
- Khương Dực.
Phía dưới một lão giả tóc xám bay vụt lên, khí tức như rồng như hổ, lại là Nhân Hoàng, hắn thoáng khom lưng nói:
- Tộc Vương.
Khương Vô Ngã khoát tay ra lệnh:
- Bồi Linh Nhi đi Bắc Mạc một chuyến.
Khương Khinh Linh thu ánh mắt lại, tung người nhảy lên, Mệnh Luân hiện ra, nàng trực tiếp cưỡi lên Mệnh Luân bay vút ra ngoài Linh Lung Đảo, trưởng lão Khương gia Khương Dực vội vàng đi theo.
- Ai
Khương Vô Ngã không khỏi đau đầu, hắn đã triệt để hết cách với Khương Khinh Linh. Chỉ là Lục Ly là con rơi Lục gia, nếu mặc cho hai người lui tới, sợ rằng Lục Chính Đàn sẽ trở mặt với hắn.
Vấn đề là hiện tại hắn không dám động tới Lục Ly, bộ dạng vừa rồi của Khương Khinh Linh thực sự khiến hắn sợ, một khi Lục Ly xảy ra chuyện, e rằng ai cũng không cứu được Khương Khinh Linh.
- Lục Nhân Hoàng, Lục Nhân Hoàng!
Trong mắt Khương Vô Ngã chớp qua một tia phẫn nộ, thì thào nói:
- Lúc trẻ ngươi ép ta, ta thật không dễ dàng mới trở thành các chủ Linh Lung Các, ép ngược lại ngươi. Giờ con trai ngươi lại tới gieo họa lên con gái ta, tốt nhất ngươi đừng xuất hiện, bằng không bản vương sẽ một chưởng vồ chết ngươi.
...
Bắc Mạc, hồ vực ma quỷ.
Bạch Hạ Sương ngồi chiến xa tử kim bay đến phụ cận vòi rồng, võ giả Bạch gia trấn thủ bên này lập tức bay lên, một tên trưởng lão chắp tay nói:
- Sương tiểu thư, Đại Đế có lệnh, bất kỳ ai đều không được tiến vào.
- Cút ra!
Bạch Hạ Sương nổi giận đùng đùng nhìn trưởng lão Bạch gia nói:
- Các ngươi là người Lục gia hay là người Bạch gia? Hơn nữa, dù Lục Ly có ở đây cũng không dám ngăn trở ta.
Nói xong Bạch Hạ Sương lấy ra Mệnh Luân, hóa thành một đạo bóng trắng vọt thẳng vào trong vòng xoáy. Võ giả Bạch gia không dám ngăn cản, tên trưởng lão kia đành phải tiến vào theo.
Tiến vào tiểu thế giới Lục Ải Nhân, Bạch Hạ Sương cấp tốc phóng tới lối vào Hoang giới, nàng biết đám người Lục Ly nhất định đang ở trong Hoang giới. Dù nàng không biết tình hình nơi đó rốt cục thế nào, nhưng lần này nàng nhất định phải tiến vào.
Đến lối vào Hoang giới, Bạch Hạ Sương lại lần nữa bị ngăn cản, nơi này có ba tên trưởng lão Bạch gia, đồng thời ở lối vào còn có đại trận.
Mấy tên trưởng lão đồng thanh nói không cho phép Bạch Hạ Sương tiến vào, thẳng đến khi Bạch Hạ Sương lấy đao gác trên cổ, mấy tên trưởng lão mới đành chịu mở ra đại trận. Sau đó lưu lại một người, còn cả ba tên trưởng lão Bất Diệt Cảnh thì đều theo Bạch Hạ Sương tiến vào.
Vù vù!
Chương 639 Cảnh báo
Vừa tiến vào chúng nhân liền bị Dạ Xoa Tộc vây quanh, chẳng qua đợi sau khi Dạ Xoa Tộc thấy là Bạch Hạ Sương, lập tức bất ngờ quỳ rạp xuống, miệng không ngừng kêu hét.
Rất rõ ràng, bọn họ tưởng lầm Bạch Hạ Sương là Bạch Thu Tuyết, tưởng nàng là Thần Nữ Dạ Xoa Tộc.
Bạch Hạ Sương tính cách đanh đá, đầu não đơn giản, cũng mặc kệ nơi này có nguy hiểm hay không, vì sao Dạ Xoa Tộc lại bái lạy mình? Nàng cứ thế cưỡi Mệnh Luân lao vút lên không, bay thẳng tới Thiên Long Tuyết Sơn.
Sau khi tiến vào Hoang giới, cảm giác của nàng càng rõ ràng, Bạch Thu Tuyết chính ở nơi kia, hơn nữa còn đang phải chịu đựng đau khổ vô tận, nàng nhất định phải tìm tới Bạch Thu Tuyết.
Mấy tên trưởng lão hết cách, đành phải cắn răng đuổi theo, bên này mấy tên Phi Thiên Dạ Xoa cũng một đường đi theo. Trên đường hỏi dò mấy câu, đám người Bạch Hạ Sương nghe không hiểu, cũng không có phản ứng gì.
Bay mấy ngày mấy đêm, chúng nhân rốt cục đã tới phụ cận Thiên Long Tuyết Sơn. Đứng dưới núi tuyết, thân thể Bạch Hạ Sương một mực không ngừng run rẩy, nước mắt im ắng trượt xuống, nàng ngửa đầu nhìn lên thành bảo trên đỉnh núi, bất giác cảm thấy trong lòng đau nói, bàn tay siết chặt lại.
Nghiệp Cơ và Dao Cơ đều đi theo Mông Thần chinh phạt Hoang giới, cũng may còn có một trưởng lão Thanh Loan Tộc thủ hộ trên núi tuyết, hắn vội vàng dẫn đám người Bạch Hạ Sương lên núi.
Bạch Hạ Sương run rẩy tiến vào thành bảo, đẩy ra cửa lớn, đợi khi nhìn thấy bị Bạch Thu Tuyết bị băng phong trên giường như một cỗ nữ thi, hai mắt nhất thời tối sầm, ngã nhào trên đất.
Bạch Hạ Sương tới, Lục Ly không hề trách cứ nàng không tuân mệnh lệnh, ngược lại nhìn thấy nàng còn rất là áy náy.
Hắn có thể hiểu được cảm tình giữa Bạch Hạ Sương và Bạch Thu Tuyết, thậm chí có thể nói các nàng đều chung nhau một mạng, nếu một người chết rồi, người còn lại cũng sẽ bệnh chết.
Huyết mạch tương liên, chí tình chí thân!
Bạch Hạ Sương ngã nhào trên đất, lại không ngất đi, rất nhanh liền run rẩy bò dậy, cả người nàng khẽ run lên, không biết là bởi vì hàn khí nơi này quá nặng, hay bởi vì trong lòng quá mức sợ hãi khủng hoảng.
Nàng từng bước đi đến chỗ Bạch Thu Tuyết, căn bản không liếc nhìn Lục Ly lấy một lần. Tới bên cạnh giường băng, nàng dùng tay khe khẽ sờ lên khối băng ngoài cơ thể Bạch Thu Tuyết, sau đó trong tay hiện ra một thanh dao găm, định đào phá khối băng, cứu ra Bạch Thu Tuyết.
Lục Ly động, một tay bắt lấy tay Bạch Hạ Sương, nhìn nàng vẫn đang giãy dụa kịch liệt, đành phải cường hành ôm lấy nàng.
Hắn trầm giọng nói:
- Bạch Hạ Sương, đừng phát điên, giờ tỷ tỷ ngươi còn chưa chết. Nếu ngươi làm loạn, nàng lập tức sẽ chết.
Bạch Hạ Sương không dám làm loạn, hai mắt đẫm lệ ngước mặt lên nhìn Lục Ly nói:
- Lục Ly, tỷ tỷ ta so thế? Ta rất sợ, ta không thể mất tỷ tỷ.
- Không sao!
Cõi lòng Lục Ly cũng tan nát, khe khẽ vỗ về Bạch Hạ Sương an ủi nói:
- Trong người tỷ tỷ ngươi có chút độc, ta sai người đóng băng nàng, ngăn ngừa độc tố khuếch tán. Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ tìm cách nhanh chóng chữa khỏi cho nàng, ta lấy tính mạng ra thề.
- Ừm ừm!
Bạch Hạ Sương bất giác có chút an tâm, thấy thần sắc Lục Ly kiên nghị, còn lấy tính mạng đảm bảo, nàng tính cách đơn thuần không nghĩ quá nhiều, chỉ cần chuyện Lục Ly đáp ứng thì nhất định hắn sẽ làm được.
- Ta muốn dẫn tỷ tỷ trở về, ta muốn dẫn nàng trở về.
Bạch Hạ Sương nghĩ nghĩ rồi nói, Lục Ly lại lắc đầu:
- Trước khi chưa giải được độc, tuyệt đối không thể loạn động, một khi phá vỡ khối băng, tỷ tỷ ngươi sẽ lập tức chết đi. Nếu ngươi không yên tâm, đoạn thời gian này có thể ở lại đây với nàng.
- Ừm!
Bạch Hạ Sương trùng trùng gật đầu nói:
- Vậy ta ở đây bồi tỷ tỷ, thẳng đến khi tỷ tỷ tỉnh lại mới thôi. Ta không đi đâu cả, ta ở chỗ này.
Lục Ly khẽ thở ra một hơi, trong lòng bất giác có chút nhẹ nhàng. Hai người Bạch Hạ Sương và Bạch Thu Tuyết có cảm ứng tâm linh rất mạnh, lúc này Bạch Thu Tuyết chắc chắn biết Bạch Hạ Sương đang ở bên cạnh bồi mình, chí ít nàng sẽ không còn cảm thấy sợ hãi và cô đơn.
Hắn còn có rất nhiều chuyện phải làm, phải đi nghĩ cách tìm kiếm thần dược cho Bạch Thu Tuyết. Mặc dù hắn không việc gì khẳng định cũng sẽ ở lại đây bồi cùng, nhưng có Bạch Hạ Sương hắn sẽ càng an tâm.
- Ừm, ta để cho người dựng một tòa thành bảo ở đây cho ngươi tu luyện.
Lục Ly nghĩ nghĩ rồi nói tiếp:
- Sau này ngươi cứ ở lại chỗ này, linh tài đan dược tu luyện cần thiết ta sẽ đưa cho. Ngươi muốn ăn gì, chơi gì đều có thể phân phó hạ nhân. Ngươi cứ bồi cùng tỷ tỷ, ta sẽ nghĩ hết mọi cách tìm thuốc giải cho nàng, tin tưởng ta.
Thấy bộ dạng Bạch Thu Tuyết như thế, Bạch Hạ Sương đột nhiên hiểu chuyện rất nhiều, nàng ngậm lấy nước mắt gật đầu nói:
- Yên tâm đi, Lục Ly, tỷ tỷ có ta nhìn vào, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, ta sẽ không làm loạn.
- Vậy được, ngươi bồi cùng tỷ tỷ ngươi đi nhé.
Lúc này Lục Ly mới đứng dậy đi ra bên ngoài, tới cửa ra lần nữa không quên cảnh cáo nói:
- Nhớ kỹ, ngàn vạn không thể động tới tỷ tỷ ngươi, bằng không nàng sẽ lập tức chết đi.
Bạch Hạ Sương rưng rưng gật đầu, Lục Ly đi ra ngoài liếc nhìn ba tên trưởng lão Bạch gia một cái, hạ lệnh nói:
- Về sau các ngươi trấn thủ ở chỗ này, không thể rời đi nửa bước. Ai dám thương hại đến hai người bọn họ, nhất định phải bước qua xác các ngươi, hiểu chưa?
- Tuân lệnh, Đại Đế!
Ba tên trưởng lão Bạch gia khom người lĩnh mệnh, Lục Ly quay sang Tứ trưởng lão Thanh Loan Tộc, hai người đi tới một bên, Lục Ly dò hỏi:
- Tình hình đám người Mông Thần thế nào?
- Không vấn đề.
Tứ trưởng lão gật đầu nói:
- Gần đây vô số linh tài đang được vận chuyển về, đã chất thành núi. Một tên Phi Thiên Dạ Xoa truyền lời cho ta, nói Mông Thần và mấy người nhóm tộc trưởng đã công chiếm bảy tám đại tộc, sắp hoàn thành nhất thống Hoang giới.
- Tốt!
Lục Ly cũng không mấy lo lắng, chỉ bằng một mình Mông Thần liền có thể quét ngang toàn bộ Hoang giới, Hoang giới về tay đã không thành vấn đề.
Chương 640 Cảnh báo 2
Lục Ly lấy ra một ít thịt khô bắt đầu nhai nuốt, Tứ trưởng lão vội vàng phái người chuẩn bị đồ ăn, Lục Ly lại khoát tay ngăn lại.
Hắn sao vào trầm tư, phía Bạch Thu Tuyết đã có Bạch Hạ Sương trông chừng, hắn không cần lo lắng, có thể đi làm việc của mình.
Hoang giới có nhiều linh tài như vậy, cần cầm ra buôn bán, sau đó đổi lấy linh tài cần cho mấy tên trưởng lão Thái Thản Tộc linh tài. Nếu đám người Nghiệp Cơ và Thái Thản Tộc có thể đột phá ra được một hai tên Nhân Hoàng, thế lực dưới tay hắn liền sẽ mạnh lên nhiều, chí ít lần sau Lục Phong Hỏa Lục Toan bắn lén, hắn không đến nỗi bó tay chịu trói.
Vấn đề là...
Những linh tài này bán thế nào?
Bắc Mạc tài nguyên khan hiếm, đồ tốt gần như không có, mạo muội cầm theo một nhóm linh tài trân quý đi giao dịch, rất dễ dẫn lên các đại gia tộc chú ý. Một khi truy ra nguồn gốc, sợ rằng rất nhanh sẽ bại lộ. Dù không bại lộ, cũng sẽ có đại gia tộc sinh tâm ngấp nghé.
Ngay khi Lục Ly đang trầm tư, nơi xa một con thú nhỏ bay vụt đến, hóa thành một đạo bóng trắng nhào vào trong ngực Lục Ly.
Hí hí
Mấy ngày nay Tiểu Bạch một mực đi dạo xung quanh, Tứ trưởng lão Thanh Loan Tộc biết đây là linh sủng của Lục Ly, để Dạ Xoa tộc phụ cận chú ý Tiểu Bạch chút, tuyệt đối không thể thương hại đến nó.
Tiểu Bạch ngủ say lâu như vậy, Lục Ly lại giam mình trong phòng băng, nó rất nhàm chán. Dứt khoát đi ra dạo quanh khắp tứ xứ, đuổi cho dã thú nơi đây được một phen hốt hoảng.
Hí hí!
Tiểu Bạch thân thiết kêu lên vài tiếng, Lục Ly thấy được vẻ lo lắng trong mắt nó, hé miệng cười một tiếng, vuốt ve đầu Tiểu Bạch.
Két!
Đúng lúc này, chiếc ngọc phù bên hông Lục Ly đột nhiên vỡ vụn, tròng mắt hắn bất thần lạnh lẽo, đặt Tiểu Bạch trên vai, đưa tay lấy ra ngọc phù.
Ngọc phù cảnh báo này có ý nghĩa đặc thù, trên người Lục Ly mang theo mấy chiếc, theo như hiển thị trên ngọc phù. Bên ngoài hẳn là đang có phiền toái, lại không phải phiền toái trí mạng.
- Tống Kỳ đã chết, chẳng lẽ còn có dư nghiệt Tống gia?
Lục Ly khẽ nhíu mày, hiện tại hắn rất không muốn ra ngoài. Hoang giới còn chưa thống nhất, hắn lại không yên tâm Bạch Thu Tuyết. Nhưng Yên phu nhân đã đưa tin, nhất định là có chuyện mà nàng không xử lý được.
Nghĩ nghĩ, hắn liền đi vào dặn dò Bạch Hạ Sương mấy câu, để nàng ở lại đây bồi cùng Bạch Thu Tuyết. Đồng thời từ trong Không Gian Giới Chỉ lấy ra cho nàng một ít Linh Lung Đan và Hồn Tinh, những này đủ cho Bạch Hạ Sương tu luyện tới Mệnh Luân Cảnh trung kỳ.
Lục Ly lại gọi đến mấy tên Phi Thiên Dạ Xoa, để bọn họ thông qua bí pháp đi hỏi dò tình hình đám người Mông Thần, đồng thời truyền tin để Dạ Tra đi tới lối ra Hoang giới, ngoài ra còn gọi Nghiệp Cơ trở về.
Phi Thiên Dạ Xoa đi, Lục Ly ngồi xếp bằng trong thành bảo, lẳng lặng chờ đợi. Nửa ngày sau Phi Thiên Dạ Xoa trở về, nói mấy câu với Tứ trưởng lão, Tứ trưởng lão giải thích nói:
- Tình hình chinh phạt rất thuận lợi, không có bất cứ vấn đề gì, phỏng chừng nhiều nhất nửa tháng sau liền có thể nhất thống Hoang giới. Tộc trưởng đã xuất hành tới lối ra Hoang giới, Nghiệp Cơ cũng đang bay trở về đây.
- Tốt!
Lục Ly yên tâm, lại dặn dò Tứ trưởng lão mấy câu, để hắn bảo vệ Bạch Thu Tuyết Bạch Hạ Sương, nếu Bạch Hạ Sương làm loạn trực tiếp đánh ngất giam lại. Nếu hai tỷ muội xảy ra chuyện gì bất trắc, Lục Ly để Tứ trưởng lão đưa đầu tới gặp.
Dặn dò xong xuôi, Lục Ly một thân một mình bay đi. Hắn là Đại Đế Bắc Mạc, lâu như vậy không hiện thân, nhân tâm Bắc Mạc khẳng định sẽ bất ổn, cộng thêm Yên phu nhân cảnh báo, hắn nhất định phải đi ra ngoài một chuyến.
Đợi lúc Lục Ly đến lối ra Hoang giới, Dạ Tra đã tại chờ sẵn ở đây. Nhìn thấy dù sắc mặt Lục Ly rất âm trầm, nhưng khí sắc còn tính là không sai, trong lòng mới có chút yên tâm.
Lục Ly hỏi thăm vài câu về tình hình đám người Mông Thần, biết được hết thảy bình an, toàn bộ các đại tộc phụ dung Tinh Không Tộc đã bị tiêu diệt sạch, chỉ còn lại mấy tiểu tộc. Lấy chiến lực Mông Thần, thống nhất Hoang giới là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nghiệp Cơ không phải trở về một mình, còn có Mông Trí cũng theo về. Đây là Dạ Tra bố trí, dù sao thêm một cường giả thủ hộ sẽ càng thêm an toàn.
Lục Ly không có hỏi nhiều, trầm mặc dẫn theo Dạ Tra đi ra tiểu thế giới Lục Ải Nhân, sau đó lại ra hồ vực ma quỷ.
- Đưa tin cho Thiên Ngục Thành, triệu tập thêm một vài người thủ hộ chỗ này, lần sau nếu lại để người khác xông vào, ta cầm ngươi mà hỏi.
Lục Ly lạnh lùng nói một câu với trưởng lão Bạch gia trấn thủ ở phụ cận, sau đó để Dạ Tra mang theo cấp tốc bay tới Thiên Ngục Thành.
Vừa vào thành, Bạch Lãnh đã đứng chờ sẵn ở quảng trường. Thấy Lục Ly bình an trở về, hắn như trút được gánh nặng giải thích nói:
- Người Linh Lung Các đến, là một Nhân Hoàng và một vị tiểu thư, điểm danh nói muốn gặp ngươi. Tiểu thư kia nói nếu không nhìn thấy ngươi, nàng liền phá hủy Linh Đế Thành.
- Khương Khinh Linh?
Trên mặt Lục Ly lộ ra một tia khó chịu, trước đó lúc Tống Kỳ xâm nhập vì sao Khương Khinh Linh không đến? Vì sao Nhân Hoàng Linh Lung Các không đến? Giờ đại chiến đã hạ màn, Khương Khinh Linh lại nghênh ngang dẫn theo Nhân Hoàng tới, còn muốn phá hủy Linh Đế Thành của hắn?
Tâm tình Lục Ly vốn đã rất kém, Khương Khinh Linh cố tình gây sự càng khiến hắn lửa giận công tâm, không nói nửa lời, cứ thế trầm mặt mang theo Dạ Tra Bạch Lãnh tiến vào truyền tống trận.
Ông!
Truyền tống trận Linh Đế Thành lấp lánh quang mang, sáng nguyên suốt gần nửa canh giờ. Đợi lúc thân hình đám người Lục Ly hiển hiện, trong hoàng cung có một nữ tử bay vụt lên không, nét mặt tràn đầy vui sướng nhìn Lục Ly khẽ kêu nói:
- Lục Ly, rốt cục ngươi đã trở về? Ngươi mà còn không về, ta liền hủy đi Linh Đế Thành này của ngươi.
Lục Ly lạnh lùng liếc mắt nhìn qua, Khương Khinh Linh tự nhiên không đâu lại nhắc tới chuyện này khiến hắn không khỏi nổi giận, hừ lạnh một tiếng nói:
- Khương tiểu thư uy phong thật đấy, làm mưa làm gió ở Linh Lung Các thì cũng thôi, đằng này còn muốn chạy đến giương oai diễu võ ở Bắc Mạc chúng ta?