Chương 631 Tử độc hoạt độc
Nữ tử nhìn thấy Dạ Tra và Lục Ly nhanh bay mà tới, ánh mắt thoáng hiện vẻ vui mừng, chẳng qua đợi khi nàng nhìn rõ, sắc mặt lập tức khẽ biến.
- Lục Ly!
Thấy được da thịt toàn thân Lục Ly chuyển thành năm màu sặc sỡ, thấy được cơ bắp khắp người khe khẽ rung động, trên mặt là vẻ thống khổ dữ tợn, Bạch Thu Tuyết không kìm được nước mắt, nàng bay vụt tới, từ đằng xa liền khẽ kêu:
- Hắn sao thế? Bị thương nghiêm trọng không?
Dạ Tra không có thời gian nói nhảm với Bạch Thu Tuyết, một bên tiếp tục mang theo Lục Ly phi hành, một bên giải thích nói:
- Tinh Hóa và Tống Kỳ đều đã chết, Thánh Chủ trúng kịch độc Thần Tiên Tử, ta phải lập tức mang hắn đi Linh Lung Các giải độc.
- Tinh Hóa chết rồi?
Nghiệp Cơ không khỏi thất kinh, thực ra nàng không biết quá nhiều về bố trí của đám người Lục Ly, lúc này nghe được kết quả như vậy không khỏi có chút khó mà tin tưởng, dù sao đó cũng là ông vua không ngai của Hoang giới.
Dạ Tra mặc kệ hai người, trong lòng hắn Lục Ly là quan trọng nhất. Hắn mang theo Lục Ly bay vụt xuống, đang định xông vào lối ra trong đầm lầy.
- Thần Tiên Tử, một trong mười đại kịch độc Trung Châu?
Nghiệp Cơ đột nhiên kịp có phản ứng, nhìn sang Bạch Thu Tuyết nét mặt trắng bệch ở bên cạnh một cái, nàng vội vàng kêu nói:
- Chờ đã, độc này ngươi tìm người khác đều không giải được, Linh Lung Các nhất định cũng không giải được.
Dạ Tra thoáng ngừng lại, quay đầu nhìn chằm chằm Nghiệp Cơ nói:
- Ngươi nói cái gì?
Nghiệp Cơ nghĩ nghĩ rồi nói tiếp:
- Thật ra độc này không có giải dược, đã từng có một Tộc Vương đại tộc trúng qua độc này, tìm khắp cả Trung Châu đều không ai giải được, cuối cùng được một trưởng lão Dạ Xoa Tộc chúng ta trị khỏi. Chẳng qua trưởng lão Dạ Xoa Tộc đó cũng đã chết.
Tròng mắt Dạ Tra lóe lên quang mang, trên mặt thoáng hiện ý mừng, nhìn Nghiệp Cơ nói:
- Nói như vậy Dạ Xoa tộc các ngươi có thể giải được độc này.
Bạch Thu Tuyết cũng đại hỉ, xoa xoa nước mắt bay tới hỏi:
- Nghiệp Cơ, nhanh giúp Lục Ly giải độc.
- Ta không giải được!
Nghiệp Cơ lắc đầu, nhìn Bạch Thu Tuyết nói:
- Không chỉ ta, tất cả tộc nhân Dạ Xoa Tộc đều không giải được, người duy nhất giải được độc chỉ có thể là ngươi. Chỉ có người tu luyện Thiên Mị Thuật mới có thể giải được loại độc này, chẳng qua nếu không may, Thần Nữ ngươi cũng sẽ chết!
Oanh!
Trong đầu Bạch Thu Tuyết như vang lên một tiếng sấm rền, kịch độc trên người Lục Ly chỉ mình nàng mới có thể giải được? Chẳng qua có khả năng nàng sẽ chết. Nói cách khác hoặc là Lục Ly chết, hoặc là nàng có thể sẽ chết!
Tâm tính Bạch Thu Tuyết rất không sai, song nói cho cùng vẫn là một tiểu cô nương mười mấy tuổi. Đối với tử vong nàng tự nhiên sẽ có tâm lý sợ sệt.
Chẳng qua nàng vẫn phản ứng rất nhanh, vẻn vẹn trầm tư mấy giây liền hỏi:
- Ngươi xác định ta có thể giải được loại độc này? Giải như thế nào?
Dạ Tra trầm giọng hỏi:
- Nghiệp Cơ, mau nói cách giải?
- Trên thực tế, theo như ghi chép của chúng ta, loại độc này không cách giải.
Nghiệp Cơ khẽ thở dài nói:
- Độc này không phải độc bình thường, mà là một loại vu độc, nghe đồn là từ Thánh Tiên đại địa lưu truyền tới, người duy nhất giải được loại độc này chỉ có thể là cường giả Vu tộc Thánh Tiên đại địa. Độc phân tử độc và hoạt độc, tử độc dễ giải, hoạt độc lại gần như không giải được. Thần Tiên Tử chính là hoạt độc, vừa tiến vào nhân thể liền sẽ phân tán khắp cơ thịt và huyết dịch toàn thân, đồng thời hòa làm một thể.
- Theo như ghi chép của chúng ta, dù là thần dược tốt nhất trong thiên địa đều không thể bức ra hay hóa giải loại độc này. Bởi vì loại độc này có thể phân liệt và sinh trưởng, giết chết một nhóm lại phân tách sinh trưởng ra một nhóm khác, vĩnh viễn không cách nào trừ tận gốc. Giải pháp duy nhất chính là hút nó ra, đổi thành một người khác trúng độc. Thiên Mị thuật liền có được năng lực như vậy, có thể chuyển dời độc kia đi, bởi thế thực tế đây không gọi là giải độc, mà là chuyển dời độc tố.
- Thiên Mị Thuật còn có một loại năng lực, Thần Nữ ngươi hẳn biết Thiên Mị thuật có ba tầng. Tầng thứ nhất Điên Đảo Chúng Sinh, tầng thứ hai Mị Hoặc Thiên Hạ, tầng thứ ba là Nhiếp Thần Trấn Ma. Nếu có thể tu luyện tới tầng thứ ba, Thần Ma đều không sợ, chút độc tố nho nhỏ kia tự nhiên cũng có thể nhẹ nhàng đánh tan, thậm chí chuyển đổi thành của mình, tăng cường chiến lực bản thân.
- Bởi thế muốn cứu Lục Ly, chỉ còn cách chuyển dời độc trong thân thể hắn sang người Thần Nữ. Sau đó đông kết Thần Nữ, để nàng tiến vào trạng thái chết giả, những độc tố tự nhiên cũng sẽ bị đông kết theo. Linh hồn Thần Nữ lại không bị hạn chế, có thể tự hành tham ngộ Thiên Mị Thuật.
- Đương nhiên, độc tố sẽ không hoàn toàn bị đông kết, mà vẫn sẽ chậm rãi khuếch tán, hẳn kéo dài chừng trên dưới trăm năm. Trong vòng trăm năm, nếu Thần Nữ không thể tham ngộ tầng thứ ba Thiên Mị Thuật, như vậy nàng liền sẽ như trưởng lão tộc ta năm đó, vĩnh viễn quy thiên.
Nghiệp Cơ sau khi giải thích xong liền trầm mặc, chờ đợi Bạch Thu Tuyết và Dạ Tra đưa ra quyết định, ánh mắt Dạ Tra khẽ lấp lánh, lại không lên tiếng.
Thật ra trong lòng chính hắn cũng rõ ràng, dù tới Linh Lung Các cũng chưa hẳn cứu được.
Lục Ly và Khương Khinh Linh là bằng hữu, nhưng lần này Linh Lung Các không phái Nhân Hoàng tới, có thể thấy thái độ Linh Lung Các trong chuyện này là thế nào. Độc kia bá đạo như vậy, dù có thể cứu, khẳng định cũng cần thần dược, Linh Lung Các sẽ vì Lục Ly mà dùng tới thần dược ư?
Dạ Tra càng rõ ràng, Bạch Thu Tuyết là nữ tử Lục Ly yêu nhất, nếu hắn giật dây Bạch Thu Tuyết làm việc này, sau khi Lục Ly tỉnh lại sợ rằng sẽ xé xách hắn.
- Nghiệp Cơ này cũng có vấn đề!
Dạ Tra già đầu thành tinh, hắn nhìn Nghiệp Cơ một cái thật sâu, tựa hồ xem thấu suy nghĩ trong lòng nàng. Nghiệp Cơ rõ ràng có chút chột dạ, ngoảnh đầu sang chỗ khác.
Bạch Thu Tuyết là Thần Nữ Dạ Xoa Tộc, là hi vọng của Dạ Xoa Tộc, hệt như Lục Ly là hi vọng của Thanh Loan Tộc.
Đã như vậy, vì sao Nghiệp Cơ lại chủ động nói ra cách giải độc?
Chương 632 Thiên Long Tuyết Sơn
Đây không phải đẩy Thần Nữ của các nàng đi vào hố lửa ư? Nhiều năm như vậy thật không dễ dàng mới xuất hiện một truyền nhân có thể tu luyện Thiên Mị Thuật, vì sao nàng phải muốn hại Bạch Thu Tuyết?
Sự tình khác thường tất có nguyên do!
Dạ Tra phỏng đoán Nghiệp Cơ cũng có ý đồ riêng của mình, có lẽ nàng muốn đẩy Bạch Thu Tuyết vào tử lộ, để nàng trong vòng trăm năm có thể tu luyện Thiên Mị Thuật tới tầng thứ ba, không thành công thì thành nhân.
Chỉ có tu luyện Thiên Mị Thuật tới tầng thứ ba, chiến lực Bạch Thu Tuyết mới có bước phát triển vượt trội về chất, mới có hi vọng dẫn dắt Dạ Xoa Tộc phát triển lớn mạnh.
Bạch Thu Tuyết không có thời gian nghĩ nhiều đến mưu đồ của Nghiệp Cơ, nàng trầm tư suốt nửa nén hương, trên gương mặt xinh đẹp chớp qua một tia kiên định, cắn răng nói:
- Nghiệp Cơ, chuẩn bị một chút, ta giúp Lục Ly giải độc.
Lục Ly không thể chết!
Tống Kỳ và Tinh Hóa đều đã chết, Hoang giới đã nằm trong tầm tay, Lục Ly được đến Hoang giới, Bắc Mạc và Bạch gia sẽ theo đó bay vọt.
Lục Ly là nam tử nàng yêu mến, làm sao Bạch Thu Tuyết có thể trơ mắt nhìn hắn chết? Chỉ cần mình chuyển dời độc tố đi, có thể còn trăm năm để hóa giải, còn cơ hội để sống sót. Hơn nữa Lục Ly nhất định cũng sẽ nghĩ cách giúp nàng giải độc.
Bởi thế cứu Lục Ly là điều gần như không cần phải cân nhắc, rất nhanh Bạch Thu Tuyết liền nghĩ thông suốt. Sở dĩ chần chờ suốt một nén hương là vì theo bản năng nàng có chút sợ hãi.
Bất luận tính cách nàng trầm ổn đến đâu, thì rốt cuộc vẫn chỉ là một tiểu cô nương tuổi dậy thì. Bất luận lần này có thể còn sống hay không, nàng sẽ một thân một mình đông kết trong băng giá suốt mấy chục năm, tay chân không thể động đậy, chỉ có linh hồn là có thể suy nghĩ.
Nói cách khác nàng sẽ biến thành người thực vật, biến thành một xác sống, cứ vậy cô độc, an tĩnh suốt mấy chục năm.
Bất luận là ai đều sẽ sợ hãi, người đều ích kỷ, ngoài miệng có nói lời tốt đẹp thế nào, đến khi sự tình xảy ra trên người mình đều sẽ chần chờ, sẽ theo bản năng bài xích.
Bởi thế Bạch Thu Tuyết có thể mở miệng xác định cứu người chỉ sau nửa nén hương cân nhắc, điểm này khiến Dạ Tra không khỏi lau mắt mà nhìn, trong lòng kính phục. Việc này nếu là xảy ra trên thân Dạ Tra, hắn khẳng định cũng sẽ chần chờ, dự tính còn sẽ do dự càng lâu, mặc dù sau cùng chắc hắn vẫn sẽ chọn cứu Lục Ly.
- Ai
Nghiệp Cơ khẽ thở dài, thoáng ngừng lại, quỳ một chân xuống đất, ngước mắt nhìn Bạch Thu Tuyết nói:
- Thần Nữ thứ tội, thật ra Nghiệp Cơ không nên nói ra loại bí pháp giải độc này. Chẳng qua thật không dễ dàng mới tìm được người có thể cảm ngộ Thiên Mị Thuật, Nghiệp Cơ không muốn bỏ qua cơ hội này. Sau khi bị băng phong, Thần Nữ sẽ không còn bị việc vặt trần thế quấy nhiễu, vì cầu sinh chấp niệm sẽ càng được tăng cường, tỷ lệ xung kích tầng thứ ba Thiên Mị Thuật sẽ càng lớn. Chỉ khi Thần Nữ đột phá tầng thứ ba Thiên Mị Thuật mới có thể dẫn dắt Dạ Xoa Tộc tiến tới huy hoàng, Nghiệp Cơ có tội, nếu Thần Nữ xung kích thất bại, Nghiệp Cơ sẽ đi theo bầu bạn Thần Nữ.
Nghiệp Cơ quả nhiên có mưu đồ, Dạ Tra đã đoán trúng.
Dạ Tra nghĩ nghĩ liền lạnh giọng nói:
- Nghiệp Cơ, nếu công tử không giải được độc, Thu Tuyết tiểu thư lại trúng độc, đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt, diệt đi Dạ Xoa Tộc các ngươi.
Nghiệp Cơ gật đầu nói:
- Điều này thì không vấn đề, trong lịch sử tộc ta có ghi chép rõ ràng, Thần Nữ và Dạ tộc trưởng có thể tùy ý tra xem.
- Đi!
Bạch Thu Tuyết không nói nhảm nửa lời, chỉ cần có thể giúp Lục Ly giải độc, chỉ cần nàng xung kích tầng thứ ba Thiên Mị Thuật liền có thể hóa giải loại độc này. Hai điểm kia không có vấn đề, những chuyện còn lại nàng không thèm để ý.
Chúng nhân một đường bay thẳng tới Vương bộ Dạ Xoa Tộc, từ chỗ này tới Vương bộ Dạ Xoa Tộc cần một đoạn thời gian, trên đường Nghiệp Cơ sử dụng bí pháp truyền tin về, để tộc nhân kịp thời chuẩn bị trước.
Hai ngày sau, chúng nhân đi đến Vương bộ Dạ Xoa Tộc, trưởng lão Dạ Xoa Tộc bưng lấy một quyển bí thuật đưa tới. Bí thuật này được chép trên da thú màu vàng, rõ ràng đã có một ít năm tháng, không làm giả được, Dạ Tra nhìn thoáng qua liền biết là thật.
Dạ Tra và Bạch Thu Tuyết đều hiểu cổ ngữ, hai người tra xét một phen, xác định không có vấn đề, sau đó Bạch Thu Tuyết mở miệng nói:
- Chúng ta giải độc ở đâu?
Trên đường Lục Ly tỉnh mấy lần, nhưng mỗi lần đều vô cùng thống khổ, Bạch Thu Tuyết nhìn mà trái tim như rỉ máu. Nếu không phải nhất định phải trở về Vương bộ Dạ Xoa Tộc mới có thể giải độc, dự tính trên đường Bạch Thu Tuyết đã nghĩ cách bắt đầu chuyển dời độc tố.
- Đi Thiên Long Tuyết Sơn.
Nghiệp Cơ chỉ về hướng bắc nói:
- Bên kia có một tòa núi tuyết, sau khi Thần Nữ giải độc, chúng ta nhất định phải sử dụng bí thuật đông kết Thần Nữ. Nếu không một khi độc tố trong thân thể Thần Nữ khuếch tán, sau bảy ngày liền sẽ chết đi.
Nghiệp Cơ lấy ra một quyển da thú cũng màu vàng từ trong ngực, đưa qua nói:
- Thần Nữ, đây là phương pháp chuyển dời độc tố, ngươi trước xem xem. Trên đó còn có tâm đắc tu luyện Thiên Mị Thuật của các đời tiền bối, ngươi phải ghi nhớ thật kỹ, một khi băng phong, trừ phi ngươi cảm ngộ được tầng ba thứ Thiên Mị Thuật, bằng không liền không cách nào tỉnh lại được nữa.
Nghiệp Cơ thoáng ngừng một lát rồi nói tiếp:
- Thần Nữ ngươi cứ yên tâm tham ngộ Thiên Mị Thuật, chúng ta sẽ dùng bí thuật đặc thù, truyền năng lượng vào giúp ngươi, đảm bảo nhục thể ngươi sẽ không chết. Chỉ cần ngươi có thể phá băng mà ra, nhục thể tuyệt đối vẫn sẽ tuổi trẻ mỹ lệ như bây giờ.
Bạch Thu Tuyết khẽ gật đầu, trong lòng nàng sớm đã đưa ra quyết định. Nàng cũng như Lục Ly, chuyện đã quyết định rồi chín con trâu cũng không kéo lại được, nàng nhanh chóng lật xem, nét mặt xinh đẹp theo đó dần đỏ ửng. Nhìn một lát liền thấp giọng hỏi:
- Chỉ có cách thế này mới có thể hút độc ra được ư?
Nghiệp Cơ khẽ gật đầu, ngại bởi Dạ Tra ở đây nên nàng không tiện nhiều lời.
Chương 633 Thiên Long Tuyết Sơn 2
Bạch Thu Tuyết đỏ mặt nhìn Lục Ly một cái, cũng không nói gì thêm, tiếp tục chăm chú lật xem.
- Được rồi, đi Tuyết Sơn.
Bạch Thu Tuyết nhìn một lát, sau đó khua tay nói:
- Những chuyện còn lại đều chuẩn bị xong hết chưa?
- Chuẩn bị xong!
Nghiệp Cơ gật đầu nói:
- Chuyện của Thần Nữ chính là ưu tiên số một của Dạ Xoa Tộc, thuộc hạ sao dám có nửa điểm sai lầm.
Bạch Thu Tuyết nhìn sang Dạ Tra một cái, tung người nhắm thẳng núi tuyết mà đi, Nghiệp Cơ Dạ Tra và trưởng lão Dạ Xoa Tộc cấp tốc đuổi theo, ngoài ra còn có mười mấy tên Phi Thiên Dạ Xoa cũng bay vụt mà lên.
Bay về phía bắc được chừng trăm dặm, trước mặt quả nhiên xuất hiện một ngọn núi tuyết cao vút, đâm thẳng trời mây. Chúng nhân bay lên đỉnh núi, trên núi dưới núi có rất nhiều Dạ Xoa Tộc trấn giữ, đỉnh núi còn được kiến tạo một tòa thành bảo, xem ra thành bảo này chỉ mới dựng lên không lâu.
- Dạ tộc trưởng, giao Lục đại nhân cho ta.
Nghiệp Cơ đứng bên ngoài thành bảo, quay sang nhìn Dạ Tra, sau đó bổ sung thêm một câu:
- Ngươi canh giữ ở ngoài này, tiến vào không tiện lắm.
Dạ Tra nhớ đến nét mặt đỏ ửng vừa rồi của Bạch Thu Tuyết, như có điều suy tư, hắn nhìn Nghiệp Cơ một cái thật sâu, uy hiếp nói:
- Nghiệp Cơ, hy vọng ngươi đừng gạt ta, bằng không hậu quả thế nào chắc ngươi cũng biết.
Nghiệp Cơ khẽ gật đầu, ôm lấy Lục Ly tiến vào trong. Bạch Thu Tuyết bước nhanh đi theo, Dạ Xoa tộc trưởng lão đi ở sau cùng, còn tiện tay đóng lại cửa lớn thành bảo.
Lạnh!
Vừa tiến vào thành bảo, một cỗ khí tức băng hàn đập vào mặt, lấy cảnh giới như Bạch Thu Tuyết đều không khỏi run rẩy. Nghiệp Cơ giải thích nói:
- Trong thành bảo này có đại trận, có thể tụ tập hàn khí trong núi tuyết, bằng không không cách nào hình thành băng xuyên vạn năm để đông kết ngươi.
Thành bảo không lớn, chỉ có một tòa đại sảnh, ngoài ra còn một gian phòng, trưởng lão đi tới mở cửa gian phòng, bên trong là một thế giới băng. Vách tường đều đông kết, còn có một bộ giường lớn bằng băng, bốc lên hàn khí âm u.
Nghiệp Cơ đặt ngang Lục Ly trên giường, sau đó đút cho hắn hai viên đan dược, lúc này mới nhìn sang Bạch Thu Tuyết nói:
- Thần Nữ, ta đã cho Lục công tử phục dụng đan dược đặc thù. Lát nữa hắn sẽ có phản ứng, nhưng không tỉnh lại, ngươi chỉ cần dựa theo cách ghi trên bí thuật mà làm là được, chuyện sau đó cứ yên tâm giao cho chúng ta. Nếu ngươi sợ, hai người chúng ta có thể ở trong này với ngươi.
- Không cần, các ngươi ra bên ngoài trông chừng, lúc nào làm xong ta gọi các ngươi.
Trong phòng lạnh lẽo thấu xương, mặt Bạch Thu Tuyết lại càng lúc càng đỏ. Cách hút độc ghi trong bí pháp không phải dùng miệng hấp, mà là dựa vào nơi đó để hấp, cần sử dụng Thiên Mị Thuật, nhân lúc hoan hảo hút toàn bộ độc dịch vào trong cơ thể Bạch Thu Tuyết.
- Ai
Bạch Thu Tuyết thoáng có chút tiếc nuối, nữ tử thường thường rất để ý tới lần đầu tiên, trong tưởng tượng của nàng đó sẽ là một khung cảnh cực kỳ lãng mạn, được Lục Ly trăm ngàn yêu thương.
Không ngờ thực tế lại diễn ra trong hoàn cảnh thế này, hơn nữa Lục Ly còn hoàn toàn không biết gì, hết thảy đều phải dựa nàng chủ động đi làm.
Quan trọng nhất chính là sau khi làm xong việc, nàng sẽ sa vào ngủ đông dài dằng dặc, mắt nàng sẽ không mở ra được. Không nhìn thấy thế giới tươi đẹp này, không nhìn thấy Bạch Hạ Sương, không nhìn thấy Yên phu nhân và tộc nhân Bạch gia.
Băng phong thì cũng thôi, nhưng linh hồn nàng vẫn thanh tỉnh. Nàng sẽ một thân một mình vượt qua thời quang dài dằng dặc, không khác gì bị giam trong lao tù đen tối, nàng không biết mình có thể kiên trì được không, hay là sẽ phát điên, hoặc vĩnh viễn không thể tỉnh lại.
- Nhờ Dạ tộc trưởng chuyển lời giùm cho tiểu cô và Lãnh thúc, nói ta không thể tận hiếu, mong tiểu cô tha thứ cho sự ích kỷ của ta.
- Chuyển lời giùm muội muội, để nàng đừng gây chuyện nữa. Phải học được hiểu chuyện, thay tiểu cô thay gia tộc gánh vác trách nhiệm, cố gắng tu luyện, chấn hưng Bạch gia.
- Đợi Lục Ly tỉnh lại, nói cho hắn không cần quá lo lắng, ta nhất định sẽ tham ngộ tầng thứ ba Thiên Mị Thuật, phá băng đi ra. Nếu hắn làm loạn, ta liền tự bạo Hồn Đàm. Nói cho hắn ta yêu hắn, đời này có thể gặp được hắn là điều may mắn nhất với Bạch Thu Tuyết ta. Nếu đời này không thể làm thê tử của hắn, kiếp sau chúng ta lại nối tiếp tiền duyên.
Bạch Thu Tuyết dặn dò một phen, để Nghiệp Cơ mang tới một chậu nước nóng, sau đó bắt các nàng đi ra. Nàng bắt đầu ngượng ngùng cởi áo bào giúp Lục Ly, dùng nước nóng tẩy rửa vết bẩn trên người hắn.
Từng tia hàn ý toát ra, nước nóng rất nhanh liền biến thành nước đá, sương mù bừng bừng trong phòng, cảnh vật như ẩn như hiện. Bạch Thu Tuyết mặt đỏ bừng, chăm chú chà lau người Lục Ly, tựa như một thê tử đang phục vụ phu quân bị liệt.
Quần áo trên người Lục Ly được cởi sạch, không biết Nghiệp Cơ cho hắn phục dụng loại thuốc nào, chỉ thấy cơ bắp trên người đã không còn rung động, cũng không còn phát ra quang mang sặc sỡ, tựa như chỉ đang an tường ngủ say.
Chẳng qua dưới hạ bộ hắn lại không yên tĩnh, nóng hổi cứng rắn, rõ ràng là tác dụng từ viên đan dược còn lại. Dạ Xoa Tộc tinh thông đạo này, làm ra chút dược vật là điều quá đơn giản.
Lau rửa sạch sẽ toàn thân Lục Ly, lúc này Bạch Thu Tuyết mới xấu hổ nằm xuống bên người Lục Ly, vươn tay ôm chặt Lục Ly, như sợ nam tử trước mắt biến mất
Nàng mở to hai mắt nhìn nét mặt Lục Ly, hai hàng mi dài khẽ lay động, khóe miệng hiện ra ý cười nhàn nhạt, thấp giọng nỉ non những lời âu yếm mà bình thường không dám nói. Gương mặt ngượng ngùng tuyệt mĩ, tròng mắt sáng lên vẻ si tình, có thể say lòng hết thảy nam tử trong thiên hạ.
Nói một thôi một hồi, Bạch Thu Tuyết xấu hổ ngồi dậy, úp dọc lên người Lục Ly. Nàng đưa tay vươn ra sau gáy, rút ra búi tóc, mái tóc xanh như suối rủ xuống. Sau đó tay nàng kéo đai lưng bên hông, trường bào màu trắng chậm rãi men theo bờ vai trượt xuống
Trong phòng đậm đặc hàn khí, bốn phía vách tường toàn là băng xuyên, phía giường cũng là khối băng.
Chương 634 Băng phong trăm năm
Đôi nam nữ quấn quýt lấy nhau, hơn nữa còn là nữ ở trên, cảnh tượng rất không cân đối, khăng khăng lại mang đếm cảm giác ấm áp tuyệt mỹ.
Từng tia từng tia tiên huyết trượt xuống, rơi trên giường băng chậm rãi tản ra, hóa thành một đóa hoa mai đỏ máu, rất là bắt mắt.
Động tác Bạch Thu Tuyết rất chậm, cũng rất vụng về, lông mày nhíu chặt lại, trong mắt ẩn ẩn còn có một tia đau đớn, khiến người nhìn mà đau lòng.
Nàng ngước mắt nhìn Lục Ly vẫn đang ngủ say an lành, trong mắt toàn là thâm tình và thương yêu. Nhịp thở dần trở nên dồn dập, ánh mắt cũng biến thành mê ly, động tác lên xuống gấp rút mấy phần, tựa như một mỹ nữ xà lắc lư vặn vẹo trên người Lục Ly.
Tấm lưng trơn bóng rịn ra mồ hôi, lại lập tức bị đông cứng, hình thành một tầng băng cực mỏng, phản xạ quang trạch mê người, sau đó lại bị nhiệt khí trong thân thể hòa tan
Phía dưới theo bản năng hô hấp của Lục Ly cũng bắt đầu trở nên gấp rút, độc tố trong người theo đó di động, cấp tốc hội tụ xuống phía dưới, sau đó bị một cỗ hấp lực cường đại hút ra. Liên tục không ngừng, hội tụ thành dòng chảy tiến vào trong thân thể Bạch Thu Tuyết.
Xùy
Cuối cùng, toàn bộ độc tố men theo dòng nước nóng cuồng phun mà ra, lúc này đôi mắt Lục Ly đột nhiên mở ra. Bạch Thu Tuyết nhìn thấy tròng mắt thanh tỉnh của Lục Ly, khóe miệng hiện ra ý cười vui mừng, sau đó cả người mềm nhũn, trực tiếp bổ nhào vào ngực hắn.
Lục Ly không có bất kỳ phản ứng phẫn nộ hay kinh nghi nào, mà chăm chú vươn tay ôm Bạch Thu Tuyết vào trong ngực, nhẹ giọng nói bên tai nàng:
- Thu Tuyết, ngươi yên tâm đi, ta sẽ nghĩ hết mọi cách giúp ngươi phá giải độc tố, nếu cuối cùng ngươi chết, ta cũng sẽ đi theo ngươi.
Lục Ly bị Nghiệp Cơ đút cho hai viên đan dược, nhìn qua tưởng như đã ngất đi, kỳ thật từ đầu tới cuối ý thức hắn vẫn thanh tỉnh. Bao gồm cả vừa rồi đám người Nghiệp Cơ nói chuyện, hắn đều nghe được rõ ràng. Bởi vì trong Hồn Đàm hắn có một con rồng, có thể bảo hộ linh hồn hắn.
Hết thảy sự tình hắn đều biết được, hắn biết Bạch Thu Tuyết rất nhanh liền sẽ ngủ say, bởi thế hắn không dám lãng phí thời gian, hắn dùng sức ôm chặt Bạch Thu Tuyết, tận hết khả năng mang đến cho nàng một tia ấm áp.
Hắn biết, chẳng mấy chốc nữ tử này sẽ làm bạn với băng giá.
Một thân một mình lẻ loi trơ trọi trong hắc ám vô tận, không nhìn thấy gì, không nghe được gì, không ăn không uống, thậm chí cũng không thể hô hấp.
Hai hàng nước mắt lặng lẽ trượt xuống trên má Lục Ly, từ nhỏ đến lớn hắn rất ít khi rơi lệ, lần trước rơi lệ còn là khi Lục Linh bị người mang đi.
Nam nhi không dễ rơi lệ, chỉ là chưa tới lúc thương tâm.
Bạch Thu Tuyết rất suy nhược, mí mắt đã sắp không mở ra được, nàng chật vật mấp máy miệng môi, nói ra câu sau cùng:
- Đừng khóc, Lục Ly, phải sống thật tốt, ta vẫn chờ ngươi đột phá Nhân Hoàng, sau đó cưới ta. Chờ ta, ta nhất định sẽ đột phá tầng thứ ba Thiên Mị Thuật. Ta đừng như thế, ta muốn kiếp này vĩnh viễn ở cùng ngươi, vĩnh viễn...
Nói xong đôi mắt Bạch Thu Tuyết triệt để nhắm lại, sa vào ngủ say. Lục Ly hít một hơi thật sâu, sau đó ngồi dậy, nhẹ nhàng giúp Bạch Thu Tuyết mặc lại áo bào.
Chính hắn cũng khoác lên áo bào, sau đó đi ra mở cửa, nhìn Nghiệp Cơ ở bên ngoài nói:
- Chuyện trong này ngươi xử lý, xảy ra vấn đề gì, ta giết toàn tộc các ngươi!
Nghiệp Cơ thấy Lục Ly sát khí đằng đằng đi ra, vội vàng mang theo trưởng lão tiến vào, cẩn thận kiểm tra thân thể Bạch Thu Tuyết một phen, hai người như trút được gánh nặng.
Nghiệp Cơ đút cho Bạch Thu Tuyết một viên đan dược, sau đó mở ra cấm chế trong phòng, lập tức hàn khí tuôn ra gấp mười. Bạch Thu Tuyết lặng lẽ nằm ở đó, toàn thân nhanh chóng kết băng, cuối cùng được một khối băng bao phủ hoàn toàn, biến thành một mỹ nhân băng.
Lục Ly một mực ngồi ở bên giường, rất nhanh thân thể hắn cũng kết băng. Nghiệp Cơ và trưởng lão cũng tương tự, chẳng qua hai người đều vận dụng Huyền lực kháng cự hàn khí.
Nửa canh giờ sau, Nghiệp Cơ và Dạ Xoa tộc trưởng lão xử lý hết thảy xong xuôi, xác định mọi việc đều ổn thỏa, Nghiệp Cơ mới mở miệng nói:
- Đại nhân, yên tâm đi, hết thảy đều rất bình thường. Độc tố không khuếch tán, Thần Nữ có thể trăm năm không chết. Ta lại phái Dao Cơ thường niên ở lại đây canh giữ, sẽ không xảy ra chuyện.
- Ra ngoài!
Lục Ly ngồi im không nhúc nhích, bờ môi khẽ động, băng nơi khóe miệng vỡ ra. Nghiệp Cơ và trưởng lão Dao Cơ liếc nhau, không dám nhiều lời vội đi nhanh ra ngoài.
Lát sau, Dạ Tra tiến đến.
Vừa bước vào cửa, miệng môi Lục Ly lần nữa mấp máy, lạnh giọng nói:
- Ra ngoài, bất kỳ ai đều không được tiến vào, ta muốn ở đây bồi cùng Thu Tuyết một đoạn thời gian.
Lục Ly nhìn chằm chằm Bạch Thu Tuyết, hắn biết Bạch Thu Tuyết nhất định có thể nghe được giọng của hắn, có thể cảm nhận được hắn đang bồi ở bên cạnh.
Hiện tại Bạch Thu Tuyết chắc đang rất sợ hãi, đừng nói một thiếu nữ, dù là Lục Ly một khi biết mình bị đóng băng, linh hồn lại có thể suy nghĩ, hắn cũng sẽ sợ hãi không thôi.
Dạ Tra trầm mặc rời đi, ra ngoài dặn dò Nghiệp Cơ một phen, sau đó một mình bay mất. Hắn cần đi bố trí, trận chiến này bọn hắn trả giá quá nặng, nhất định phải nắm trọn thành quả chiến thắng trong tay, bằng không thống khổ mà Bạch Thu Tuyết phải nhận sẽ uổng phí.
Hàn khí trong phòng càng lúc càng nặng, cả người Lục Ly phủ trong băng sương, lông mày đầu tóc đều kết băng. Hắn chậm rãi duỗi tay ra, cách qua băng phong vuốt ve mặt Bạch Thu Tuyết, mắt nhìn chằm chằm nàng, miệng môi run rẩy thì thào:
- Thu Tuyết, ta ở đây, đừng sợ, đừng sợ.
Trong băng phong, Bạch Thu Tuyết dung nhan tuyệt mỹ, da trắng như tuyết, không có một tia huyết sắc, hệt như một bộ nữ thi ngàn năm.
Đưa người vào trong băng phong, cách này thật ra được dùng ở rất nhiều nơi tại Trung Châu. Tỉ như có người bị trọng thương, tạm thời không có linh dược, vậy liền băng phong lại, để tiến vào trạng thái chết giả, như vậy liền có thể kéo dài thời gian chết đi.
Gia gia Lục Ly từng độc thân xông vào Thánh Tiên đại địa, cuối cùng trọng thương quay về, trong người trúng vu độc rất lợi hại.
Chương 635 Mông Thần quy phục
Thế là cũng bị đóng băng, ở ngay thiền điện trong lòng đất dưới Thần Chi Huyết Trì, Lục Ly còn tận mắt chứng kiến hàn khí dày đặc toát ra từ trong thiền điện kia.
Bây giờ Bạch Thu Tuyết cũng bị đóng băng, lần băng phong này không biết sẽ kéo dài bao lâu. Dựa theo lời Nghiệp Cơ, độc Thần Tiên Tử không người nào trong thiên hạ có thể giải, dù là đại trụ trì Đại Phật Tự kia cũng phá giải không ra.
Duy nhất có thể giải được loại độc này chỉ có cường giả Vu tộc Thánh Tiên đại địa, nhưng đó là dị tộc, còn là dị tộc xung khắc như nước và lửa với Nhân tộc. Lục Chính Dương thân là Địa Tiên Cảnh, tiến vào Thánh Tiên đại địa đều phải trọng thương mà về, Lục Ly đi, vài phút liền bị diệt.
Bởi thế Lục Ly không làm chuyện gì ngu xuẩn, hắn chỉ ở lại trong phòng băng bồi cùng Bạch Thu Tuyết, hắn không ăn không uống không ngủ. Đến lúc thân thể chịu hết nổi mới thoáng vận chuyển Huyền lực hóa giải hàn khí trên người, tránh cho thân thể bị đóng băng.
Một ngày lại một ngày
Nghiệp Cơ và Dao Cơ không dám vào tiến vào khuyên nhủ Lục Ly, chỉ có thể đứng ngoài canh giữ. Dạ Tra đi ra một chuyến, năm ngày sau mới trở về, hắn mang theo bốn tên trưởng lão Thanh Loan Tộc, đồng thời cũng dẫn theo cả đám người Mông Trí.
Hắn không báo tin cho đám người Yên phu nhân, hắn biết chuyện trong Hoang giới người biết càng ít càng tốt. Hắn chỉ là đưa tin cho Yên phu nhân, nói hết thảy tốt đẹp, Tống Kỳ đã bị chém giết, để Yên phu nhân xử lý chuyện bên ngoài.
Mông Thần đang trên đường đến đây, Nghiệp Cơ sử dụng bí pháp truyền tin cho hắn. Nghiệp Cơ còn phái người đi xác nhận, Tinh Hóa quả thực đã chết, thi thể đều không còn, đồng thời toàn bộ cường giả Tinh Không Tộc đều chết sạch.
Nói cách khác hiện tại Thái Thản Tộc đã là vương giả ở Hoang giới, nếu Mông Thần xóa bỏ lời hứa, hắn có thể giết sạch đám người Lục Ly Mông Trí Dạ Tra, sau đó xưng vương xưng bá ở Hoang giới.
Nghiệp Cơ rất lo lắng, mấy người Dạ Tra Mông Trí cũng có chút lo lắng. Nhưng Lục Ly ở lỳ trong phòng băng không ra, bọn họ cũng hết cách, đành phải đứng chờ dưới Thiên Long Tuyết Sơn.
Thời gian lại đi qua mấy ngày, Mông Thần dẫn theo tám tên trưởng lão Thái Thản Tộc đi tới. Nghiệp Cơ dẫn người nghênh đón, Dạ Tra và đám người Mông Trí lại là như lâm đại địch, tùy thời chuẩn bị mang theo Lục Ly rời đi.
Nửa canh giờ sau, đám người Mông Thần đã tới dưới Thiên Long Tuyết Sơn, từ đằng xa Nghiệp Cơ liền chớp chớp mắt ra hiệu, Dạ Tra và Mông Trí như trút được gánh nặng.
Nhiều năm như vậy qua đi, xem ra Thái Thản Tộc vẫn như khi xưa, hết lòng tuân thủ hứa hẹn, đã nói là làm, Mông Thần tới đây là để tuyên thệ trung thành.
Chẳng qua ngẫm lại thì thấy cũng đúng, khi trước lúc trưởng lão Thái Thản Tộc Mông Họa bị Lục Ly đánh bại, hắn nói một không hai, còn khinh thường kẻ nào giở trò dối trá, nói thua là thua, thắng là thắng.
Thái Thản Tộc có nguồn gốc từ Mãnh Tượng Tộc, Mãnh Tượng Tộc tứ chi phát đạt, đầu óc ngu si. Rất nhiều chuyện không muốn đi nghĩ nhiều, bởi thế qua nhiều năm như vậy, Mãnh Tượng Tộc vẫn một mực phụ thuộc Thanh Loan Tộc, chuyện động não giao hết cho Thanh Loan Tộc, bọn hắn phụ trách xông giết đánh nhau.
Mông Thần mang theo tám tên trưởng lão, tất cả đều là Quân Hầu Cảnh, khí huyết kinh người, tám tên trưởng lão xếp thành một hàng, đứng ở sau lưng Mông Thần, thần sắc ai nấy đều rất trang nghiêm.
Mông Thần nhìn Dạ Tra và Mông Trí đứng dưới chân núi, nói:
- Mời công tử đi ra, Mông Thần có chơi có chịu, chuyên trình tới đây để tuyên thệ trung thành.
Dạ Tra vội vàng bay vụt lên, Mông Trí gật đầu nói:
- Mông Thần, ta lấy thân phận tộc trưởng Mãnh Tượng Tộc tuyên bố, từ hôm nay trở đi, ân oán giữa hai tộc chúng ta sẽ bỏ qua, sau này Thái Thản Tộc và Mãnh Tượng Tộc đều cùng một tộc, cùng hưởng vinh nhục.
- Gặp qua tộc trưởng tổ tộc!
Lần này Mông Thần rất khách khí, mang theo tám tên trưởng lão quỳ khuỵu gối xuống đất, đưa tay đặt lên ngực, cúi đầu vái một cái thật sâu.
Trên thực tế, Mông Thần có thể tới thề trung thành với Lục Ly, một phần rất lớn là bởi Mông Trí. Di huấn trước khi chết của tiên tổ khai tộc Thái Thản Tộc, Mông Thần không dám quên. Thế hệ này của hắn có thể hoàn thành di nguyện tổ tiên, được đến chấp nhận từ Mãnh Tượng Tộc, sau này chết rồi Mông Thần cũng có mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông.
Hưu!
Không đợi Dạ Tra bay lên, Lục Ly đã từ trên Thiên Long Tuyết Sơn bay vụt xuống. Hắn cưỡi Mệnh Luân màu bạc đứng ngạo nghễ giữa trời, trên mặt không có một tia tâm tự ba động, sâu trong mắt toàn là băng lãnh.
Hắn nhìn xuống Mông Thần, quát khẽ nói:
- Mông Thần, Lục Ly ta tiếp nhận tuyên thệ trung thành từ ngươi, ngày sau đồng sinh cộng tử, cùng chung vinh nhục. Đời này Lục mỗ nhất định tận hết năng lực dẫn dắt các ngươi giết về Trung Châu, đoạt lại tổ địa. Nếu làm trái lời thề, Lục Ly ta vĩnh viễn chìm sâu dưới biển Địa Ngục.
Mông Thần nhìn Lục Ly một cái thật sâu, sau đó cúi đầu xuống, quát khẽ nói:
- Tham kiến Thánh Chủ.
Mông Họa và tám tên trưởng lão cũng đồng loạt cúi đầu xuống, quát khẽ nói:
- Tham kiến Thánh Chủ!
- Đứng lên đi, sau này gặp ta không cần hành lễ.
Lục Ly lạnh lùng nói, trước mặt quỳ một tên Nhân Hoàng, nhưng hắn lại không có nửa điểm vui mừng hay đắc ý. Một thiếu niên Nhân tộc mười bảy tuổi, đối mặt cường giả mạnh như thế, lại vẫn không có nửa điểm co thúc hay bối rối, ngược lại còn rất thản nhiên.
Cảm giác cứ như thể tự nhiên phải thế, khí trường vô hình tán phát ra khiến đám người Mông Họa không khỏi cảm thấy đè nén. Tựa hồ đứng ở trước mặt không phải một tên thiếu niên Nhân tộc Mệnh Luân Cảnh, mà là một Địa Tiên!
Mấy người Mông Thần đứng dậy, Lục Ly đảo mắt quét qua, quát khẽ nói:
- Mông Thần, Mông Trí, Dạ Tra!
Dạ Tra bay xuống, đứng ở trước mặt Mông Trí Mông Thần, ba người chắp tay nói:
- Có thuộc hạ.
- Thống nhất Hoang giới!
Lục Ly vung tay nói:
- Phàm là tộc quần không phục, giết không cần luận. Đồng thời phong tỏa hết thảy thông đạo, tin tức về nơi này tuyệt đối không thể truyền ra bên ngoài.
- Tuân mệnh!