Chương 626 Bão tố
Rầm rầm rầm!
Từng tầng từng tầng dây leo bị xé nứt, khắp trời toàn là mảnh vụn dây leo, tốc độ ngưng tụ dây leo đầy trời của Tống Kỳ rõ ràng có chút theo không kịp tốc độ oanh kích của chúng nhân.
- Tốt!
Đám trưởng lão Tinh Không Tộc càng hưng phấn, dần dần áp sát về phía Tống Kỳ, muốn tiến một bước phá mở dây leo, sau đó để cho Tinh Hóa một chiêu chém giết Tống Kỳ.
- Hừ
Đúng lúc này, Tống Kỳ trùng trùng hừ lạnh một tiếng. Hắn thấy đám người Tinh Không Tộc không có phản ứng, tưởng là Tinh Hóa quyết tâm muốn bảo vệ Lục Ly, trong lòng không khỏi giận dữ, một đạo khí tức vô hình tán ra, không gian phương viên ngàn thước lập tức cứng lại, Tống Kỳ mở ra vực trường đặc hữu của Nhân Hoàng.
Vực trường là thứ rất thần kỳ, tương tự như Không Gian áo nghĩa, tác dụng chính là cầm cố không gian. Nhân Hoàng sơ kỳ có thể cầm cố không gian phương viên ngàn thước, trong vùng không gian đó, võ giả dưới Nhân Hoàng không cách nào động đậy, trừ phi là Quân Hầu Cảnh tinh thông Không Gian áo nghĩa.
Huyền Vũ Thần Hải Hồn Đàm là trẻ nít, Mệnh Luân Bất Diệt là thiếu niên, Quân Hầu Cảnh là thanh niên, mà đạt tới Nhân Hoàng Cảnh thì tương đương với tiến vào tráng niên.
Nhân Hoàng, đó chính là Nhân trung chi Hoàng, Quân Hầu chỉ là chư hầu bình thường, sao có thể kháng cự được ý chí Nhân Hoàng?
Vực trường chính là lợi thế khủng bố nhất của Nhân Hoàng, sau khi Tống Kỳ phóng thích vực trường, mười mấy tên trưởng lão Tinh Không Tộc mấy tên trưởng lão ngoại tộc xung quanh lập tức đều bị cầm cố.
- Ngươi dám?
Tinh Hóa đại nộ, đồng thời cũng rất hoảng sợ, trước kia những trưởng lão này còn cách Tống Kỳ hơn ngàn thước. Lại bởi vừa rồi oanh kích quá thuận lợi, nương theo dây leo không ngừng giảm bớt, cự ly song phương dần kéo gần lại, không ngờ đã không cẩn thận tiến vào phạm vi ngàn thước...
Xuy xuy
Dây leo đầy trời bắn tới, cấp tốc quấn quanh thân đám trưởng lão Tinh Không Tộc. Chúng nhân bị vực trường trấn áp, căn bản không cách nào thuấn di, chỉ còn biết trơ mắt nhìn bản thân bị dây leo cuốn quanh.
Hưu
Tinh Hóa động thủ, vô số đao mang bắn ra, đồng thời chính hắn cũng mở ra vực trường, trấn áp những dây leo kia, giải cứu cho các trưởng lão Tinh Không Tộc.
Tốc độ dây leo đúng là giảm mạnh, nhưng số lượng dây leo quá nhiều. Tống Kỳ lại còn đang không ngừng bắn ra, kéo từng tên từng tên trưởng lão về phía mình, ở trong vực trường của Tống Kỳ, tốc độ công kích của Tinh Hóa cũng giảm mạnh.
Thấy từng tên từng tên trưởng lão bị Tống Kỳ lôi kéo lại gần, Tinh Hóa hoảng. Đây đều là lực lượng trung kiên của Tinh Không Tộc, có thể đột phá được một hai tên Nhân Hoàng hay không đều hi vọng hết vào đám người này, nếu toàn bộ chết rồi, Tinh Không Tộc cũng đi đứt.
Dây leo quá nhiều, hơn nữa những người này một mực bị cầm cố trong vực trường ra không được, hắn dù chém đứt dây leo tạm thời cứu được mấy người lại ích gì, rất nhanh liền vẫn bị dây leo quấn chặt.
Trong mắt chớp qua một tia hung tợn, hắn quyết định liều mạng, phải cứu những trưởng lão này, muốn vậy chỉ còn cách chém giết Tống Kỳ.
- Nhân loại, chết đi
Cả người hắn hóa thành một đạo cuồng phong phóng vút về phía dây leo, lại không bắn ra đao mang, mà xách lấy đao trực tiếp bổ tới.
Huyền lực hóa thành đao mang, uy lực chỉ lớn chừng đó, áo nghĩa kim hệ của hắn muốn phóng thích ra uy lực lớn nhất, vậy thì phải cận thân chém giết, Huyền khí Thánh giai cũng chỉ có trực tiếp chém lên mới thể hiện được hết sức cường đại.
Hây
Quả nhiên, hắn xông vào trong đám dây leo, vung lên chiến đao Thánh giai tùy ý bổ tới, những dây leo kiên cố kia liền như hoa cỏ, nhẹ nhàng bị đánh đứt. Tinh Hóa quét ngang chiến đao, thế không thể ngăn chém tới Tống Kỳ.
- Được lắm!
Trong sơn mạch nơi xa, Dạ Tra cảm ứng được cảnh này, lập tức mừng rỡ như điên, hắn hạ giọng nói với Lục Ly:
- Tống Kỳ và Tinh Hóa đã bắt đầu liều mạng, nếu một người bị giết, người còn lại trọng thương, vậy thì hoàn mỹ.Phanh phanh phanh
Dây leo vỡ vụn thành từng mảnh, bay múa rợp trời, mỗi lần vung vẩy chiến đao đều có thể xé nứt hư không. Tinh Hóa thế không thể ngăn, vô số dây leo quấn tới, nhưng căn bản không lại gần được thân hắn. Trên thanh thần binh kia sáng lên thần quang rạng rỡ, khí lưu màu đen cấp tốc lưu chuyển, trên đó có khí tức vô danh không ngừng phát tán, sắc bén dị thường.
Tống Kỳ được mấy chục tầng dây leo bao bọc, lúc này chỉ sau vẻn vẹn mười mấy giây, lại đã bị Tinh Hóa chém nát ba mươi mấy tầng, sát cơ lạnh lẽo thấu xương khóa chặt lấy Tống Kỳ.
Tống Kỳ đã giết chết bảy tám tên trưởng lão Tinh Không Tộc, ngoài ra mấy tên cường giả ngoại tộc đều bị hắn giết sạch. Lúc này hắn không dám tiếp tục đồ sát nữa, bởi vì Tinh Hóa đã sắp tấn công tới.
Thân hình hắn chợt lóe, bất ngờ lui ra sau, đồng thời điều khiển càng nhiều dây leo đan dệt ở trước mặt, hình thành từng tầng phòng ngự mới. Dây leo của hắn không phải là vô cùng vô tận, mà cần hấp thu sinh mệnh chi lực của võ giả để ngưng tụ. Nãy giờ hắn đã chém giết rất nhiều Tinh Không Tộc, hấp thu vô số sinh mệnh chi lực, bởi thế mới có thể nhẹ nhàng phóng thích liên tục mấy canh giờ, hoàn toàn không cần tiêu hao sinh mệnh chi lực của chính bản thân.
Hắn vừa cấp tốc lùi lại, vừa tiếp tục phóng thích dây leo, ngăn trở Tinh Hóa. Đợi không còn cảm giác nguy hiểm, hắn mới bắt đầu ra tay đối phó đám trưởng lão Tinh Không Tộc còn lại.
Đồng thời...
Hắn thả ra rất nhiều dây leo bao phủ xuống phía dưới, cuốn lấy từng tên Tinh Không Tộc, sau đó giảo sát, hấp thụ sinh mệnh chi lực.
Cảnh giới chênh lệch khiến tốc độ hấp thụ sinh mệnh chi lực của dây leo cực kỳ khủng bố. Các trưởng lão Tinh Không Tộc có lẽ còn có thể kiên trì một lát, nhưng với đám Tinh Không Tộc phía dưới thì chỉ sau mấy nhịp thở liền sẽ biến thành thây khô.
- Chết, chết, chết
Tinh Hóa tưởng như sắp điên, trơ mắt nhìn từng tên Tinh Không Tộc bị giảo sát, biến thành từng bộ thây khô, hắn lại một mực không cách nào tới gần Tống Kỳ, lửa giận trong lòng càng lúc càng bốc cao. Những trưởng lão này và đám tộc nhân phía dưới đều là hi vọng tương lai của Tinh Không Tộc, bởi vì hắn biết thọ nguyên mình đã sắp cạn kiệt.
Chương 627 Bão tố
Bão tố
Một khi những người này chết đi, thọ nguyên hắn lại hao hết, toàn bộ Tinh Không Tộc tất sẽ bị Thái Thản Tộc xâu xé, triệt để diệt tộc.
- Ngao
Tộc Vương Tinh Không Tộc bạo rống một tiếng, vết kẻ dọc nơi mi tâm đột nhiên nhỏ ra từng giọt máu tươi. Những giọt máu tươi này trượt xuống từ mi tâm, hóa thành huyết vụ bao phủ quanh người hắn, để hắn triệt để biến thành một huyết nhân.
- Tộc Vương!
Một tên trưởng lão Tinh Không Tộc còn chưa bị giết dùng cổ ngữ gào lên đau xót, những người còn lại đều không biết gì, chỉ có đám trưởng lão bọn hắn mới rõ ràng, đây là bí thuật thiêu đốt bản nguyên tinh huyết, giúp tạm thời tăng cường chiến lực.
Thú Hoàng có bản nguyên tinh huyết, võ giả cường đại cũng có thể luyện chế ra bản nguyên tinh huyết, một ít chủng tộc thượng cổ đều tinh thông bí thuật này. Bản nguyên tinh huyết là cội nguồn lực lượng của võ giả, thường chỉ dùng để giữ mạng hoặc là khi muốn liều mạng.
Qua nhiều năm Tinh Hóa mới luyện chế ra tổng cộng ba giọt bản nguyên tinh huyết, lúc này lại đều dùng sạch. Dù trận chiến này có thắng, sau cùng Tinh Hóa cũng sẽ nhanh chóng già yếu chết đi, bởi thế trưởng lão này mới gào lên đau xót như vậy.
- Ồ?
Tống Kỳ cảm giác được có gì đó không đúng, bởi vì sau khi nhỏ ra mấy giọt máu tươi kia, khí thế trên thân đối phương đột nhiên đại thịnh, cảm giác cứ như từ Nhân Hoàng sơ kỳ đột phá đến trung kỳ.
Đừng nhìn chỉ là khác biệt một tiểu cảnh giới, đến Nhân Hoàng Cảnh, chiến lực sẽ chênh lệch như trời với đất. Bởi vì Nhân Hoàng có vực trường, vực trường của Nhân Hoàng sơ kỳ và Nhân Hoàng trung kỳ hoàn toàn không ở cùng một đẳng cấp.
- Không hay
Tống Kỳ khẽ tập trung cảm ứng không gian bốn phía, sắc mặt lập tức chợt biến, bởi vì vực trường mạnh lên, tốc độ hắn giảm mạnh. Ngược lại, phía bên kia tốc độ Tinh Hóa lại tăng nhiều.
Phanh phanh phanh!
Tinh Hóa biến thành một tên huyết nhân, giơ lên Thần binh một đường cuồng quét, phàm là dây leo ngăn tại trước mặt đều bị nhẹ nhàng xoắn nát, tốc độ hắn tăng mạnh, như lợi kiếm sắc bén trực tiếp chém thẳng tới Tống Kỳ.
- Thiêu đốt bản nguyên tinh huyết?
Tống Kỳ biết loại bí thuật này, đáng tiếc hắn không biết dùng, chỉ có chủng tộc thượng cổ mới hiểu được bí thuật như thế. Hắn thấy Tinh Hóa cấp tốc kề cận, vô luận phóng thích ra bao nhiêu dây leo đều bị xoắn nát, trong mắt bất giác chớp qua một tia tàn nhẫn, chuẩn bị dốc hết toàn lực.
Không sai!
Thật ra trước đó hắn vẫn chưa dùng tới toàn lực, bởi vì hắn chưa từng phóng thích áo nghĩa, hắn ẩn giấu thực lực chính là vì giờ phút này.
Giới chỉ trong tay hắn lóe lên quang mang, một loạt hắc châm hiện ra, trên những hắc châm này đều lấp lánh u quang, rõ ràng là được ngâm tẩm kịch độc.
Vù vù
Hắn quăng ra toàn bộ hắc châm, lại không quăng về phía Tinh Hóa, mà quăng tới dây leo bốn phía. Những hắc châm kia sau khi tiến vào trong dây leo liền tan biến chẳng thấy đâu.
Ông!
Giới chỉ hắn không ngừng sáng lên quang mang lấp lánh, cứ thế liên tục lấy ra hắc châm, sau đó ném hết vào trong dây leo. Rất rõ ràng, áo nghĩa của hắn đã dung hợp với huyết mạch thần kỹ, bằng không hắc châm kia đã không thể nào tiến vào trong dây leo rồi sau đó tan biến.
Đồng thời, dây leo ở bên ngoài yên ắng bay múa, đan chéo lại với nhau, tạo thành một lao tù cực lớn, giam lại Tinh Hóa và Tống Kỳ ở bên trong.
- Chết đi!
Tinh Hóa đã sắp xông tới, thần niệm hắn một mực khóa chặt Tống Kỳ. Tự nhiên biết động tác của Tống Kỳ, chỉ là hắn còn có đường khác để đi ư?
Hắn thiêu đốt bản nguyên tinh huyết, chỉ có thể kiên trì ba nén hương, sau ba nén hương hắn liền sẽ vô cùng suy yếu, bởi thế lúc này nếu không thể chém giết Tống Kỳ, Tinh Không Tộc liền đi đứt.
Ầm!
Mấy tầng dây leo cuối cùng rốt cục cũng bị Tinh Hóa phá vỡ, Tinh Hóa như một con cự thú màu đỏ máu bắn tới, chiến đao cực lớn hung hăng bổ lên đầu Tống Kỳ đang đứng chính giữa lồng giam bằng dây leo.
Rầm rầm rầm
Một đao kia mang theo toàn bộ lực lượng của hắn, hư không cuộn lên gợn sóng, nương theo chiến đao bổ xuống, từng mảnh không gian bị xé nứt. Tiếng chiến đao phá không tựa như sắt nứt đá nát, chấn vỡ màng nhĩ, trên chiến đao lóng lánh kim quang, đó là Kim Duệ chi lực, có thể xé rách cả những phòng ngự hết sức cường đại.
- Ha ha!
Tống Kỳ bị vực trường của Tinh Hóa áp chế, tốc độ giảm mạnh, đã không cách nào đào tẩu. Nhưng hắn lại không có nửa điểm lo lắng, thậm chí còn không ngừng cười lạnh, vung tay lên quát lớn:
- Xem áo nghĩa của bản tọa, bão tố!
Hưu hưu hưu
Khắp trong lao tù đột nhiên gào thét cuồng phong, sức gió phỏng chừng phải đạt đến cấp bậc như trong vòi rồng. Từ quanh bốn phía lao tù, hắc châm bắn ra đầy trời, tựu như mưa rào tầm tã chen khắp mọi ngóc ngách không gian trong lồng.
Áo nghĩa của Tống Kỳ là áo nghĩa phong hệ, đã dung hợp một cách hoàn mỹ với huyết mạch thần kỹ. Những hắc châm này là do hắn đặc biệt chế tạo, mượn áo nghĩa phong hệ phóng ra, tất cả hắc châm đều được chế tác từ chất liệu Huyền khí Thánh giai, độc tẩm trên đó là một loại kịch độc cực nổi danh ở Trung Châu, kiến huyết phong hầu (thấy máu mất mạng).
Áo nghĩa phong hệ có thể giúp cho những hắc châm này đạt tới tốc độ cực hạn, trừ phi mặc khải giáp Thánh giai, bằng không thì đều có thể nhẹ nhàng xuyên thủng. Một khi đâm vào trong thân thể võ giả, chỉ trong một giây toàn thân sẽ tê liệt, giây sau đó sẽ trúng độc mà vong.
Lao tù dây leo có thể ngăn cản võ giả đào tẩu, áo nghĩa phong hệ có thể khiến cho tốc độ độc châm đạt tới cực hạn. Một khi tốc độ đạt đến đỉnh, lực công kích là vô cùng khủng bố. Độc châm dày đặc che phủ hết thảy không gian trong lao tù, căn bản không cách nào tránh né, chỉ còn biết trơ mắt chờ chết.
Đây chính là chiến lực mạnh nhất của Tống Kỳ, dựa vào thần kỹ này, hắn đã từng đánh chết một tên Nhân Hoàng, mười tên Quân Hầu Cảnh Lam Sư Phủ, khiến cho Nhân Hoàng bắc bộ Trung Châu nghe hơi mà táng đảm.
- Xong rồi!
Trong lòng Tinh Hóa dâng lên cảm giác tuyệt vọng khôn cùng, trừ phi hiện tại hắn thuấn di rời đi, bằng không một giây sau tất phải chết không nghi ngờ.
Chương 628 Địa Ngục không cửa ngươi lại vào
Chỉ là thuấn di rời đi, hắn muốn lần nữa giết vào sẽ vô cùng khó khăn. Hơn nữa dù có giết vào Tống Kỳ cũng có thể lần nữa phóng thích “bão tố”, bản nguyên tinh huyết của hắn lại chỉ có thể duy trì trong thời gian ba nén hương.
Thuấn di rời đi, có lẽ hắn sẽ còn một lần cơ hội tiến công, nhưng kết cục cuối cùng ai cũng không biết sẽ thế nào. Nếu không thuấn di rời đi, hắn sẽ lập tức chết.
- Chết đi, cùng chết đi!
Nháy mắt Tinh Hóa đưa ra quyết định, hắn bạo rống một tiếng, cả người bùng lên liệt hỏa hừng hực, một cỗ khí tức khiến Tống Kỳ phải cảm thấy sợ hãi truyền ra từ trong người hắn.
- Ngươi điên, ngươi điên rồi!
Tròng mắt Tống Kỳ co rụt lại, bạo nộ rống to, trên mặt chất đầy vẻ hoảng sợ. Thân hình hóa thành một đạo hồng quang, lấy tốc độ nhanh nhất lui lại, đồng thời phóng ra vô số dây leo chắn ở trước mặt.
Chủng tộc thượng cổ có rất nhiều bí thuật, trong đó có một loại bí mật mà gần như chủng tộc thượng cổ nào cũng biết, hơn nữa còn khiến Nhân tộc vô cùng kiêng dè, từng gây cho Nhân tộc tổn thất nặng nề.
Đó chính là bí thuật tự bạo!
Thiêu đốt Mệnh Luân hoặc Bản Mệnh Châu của chính mình, để cho năng lượng bên trong nháy mắt tuôn ra, sản sinh lực nổ tung khủng bố, xé nát hết thảy sinh vật xung quanh.
Nếu là Quân Hầu Cảnh tự bạo, Tống Kỳ sẽ không mấy để tâm. Nhưng nếu là Nhân Hoàng tự bạo, vậy thì quá kinh khủng. Một tên Nhân Hoàng cần bao nhiêu thiên tài địa bảo mới có thể chồng chất ra được, trong Bản Mệnh Châu Nhân Hoàng sẽ ẩn chứa năng lượng khủng bố đến đâu?
Không cách nào tưởng tượng!
Bởi thế Tống Kỳ mới nói Tinh Hóa là người điên, bởi vì sau khi Tinh Hóa tự bạo, Tống Kỳ có chết hay không thì còn chưa biết, nhưng ít nhất tất cả Tinh Không Tộc xung quanh đều phải chết, đừng hòng sống nổi một ai.
- Trốn!
Cùng lúc, trong sơn mạch nơi xa, sắc mặt Dạ Tra đại biến, hắn cũng biết bí thuật tự bạo. Biết rõ sự khủng bố khi Nhân Hoàng tự bạo là thế nào. Trước đây lúc Thanh Loan Tộc bị diệt, trong tộc quần bọn hắn và Mãnh Tượng Tộc cũng từng có rất nhiều cường giả tự bạo, phương viên trăm dặm không còn lại nổi một cọng cỏ...
Hưu
Dạ Tra mang theo Lục Ly lấy tốc độ nhanh nhất lùi đi, nơi xa đột nhiên sáng lên một đạo quang mang kinh thiên, quang mang kia hệt như thái dương nổ tung, phương viên vạn dặm đều có thể nhìn thấy ánh sáng lóe lên phía đằng xa.
Oanh!
Tiếp đó một tiếng nổ chấn thiên truyền đến, khắc này màng nhĩ Lục Ly và Dạ Tra đều tưởng như nứt ra, cảm giác đau nhức kịch liệt truyền tới, hai người triệt để không nghe được bất kỳ thanh âm gì, trong đầu chỉ còn mỗi một mảnh ông ông.
- Nhào tới!
Dạ Tra phản ứng rất nhanh, không để ý màng nhĩ thống khổ, hắn vươn tay nắm chặt Lục Ly, phóng thẳng tới khe suối trước mặt, sau đó áp lên người Lục Ly.
Rầm rầm rầm
Một luồng sóng xung kích khủng bố tràn tới, nháy mặt ngọn núi sau lưng Dạ Tra và Lục Ly bị san thành bình địa, mặt đất bị lật tung. Dù cho Lục Ly và Dạ Tra đã bò rạp trong khe suối, nhưng cũng bị cuốn lên, lăn lộn giữa trời, cả người bị quất bay ra xa hơn mười dặm.
Phanh phanh!
Sau cùng hai người bị nện lên một ngọn núi lớn, trên thân hai người toàn là máu, da tróc thịt bong, sau lưng Dạ Tra càng là be bét máu thịt.
Lục Ly ngơ ngác ngồi một lúc, lắc lắc đầu, phủi đi bụi đất trên đầu, vuốt mặt một cái, tiếp đó nhìn ra đằng sau, lập tức sững sờ ngây dại.
Đập vào mắt hắn là một bồn địa khổng lồ, hơn nữa còn vô cùng bằng phẳng. Xung quanh vốn là một mảnh sơn mạch, lúc này đã hoàn toàn biến dạng, không có cây cối, không có cỏ dại, không có sông suối, chỉ còn mỗi mặt đất trụi lủi...
Tê tê!
Hắn hít sâu mấy hơi khí lạnh, không ngờ Nhân Hoàng tự bạo lại khủng bố đến thế, cũng may mắn bọn hắn cách xa trung tâm vụ nổ cả trăm dặm, bằng không sợ rằng lúc này đã hóa thành thịt nát.
Hí hí
Tiểu Bạch chui ra từ trong tay áo Lục Ly, trên thân cũng toàn bụi đất xám xịt, nó rung rung người một cái, hiếu kì liếc nhìn bốn phía.
- Đi!
Dạ Tra mặt xám mày tro, lại không để ý thương thế sau lưng, nuốt vào một viên đan dược chữa thương, sau đó nắm lấy Lục Ly phóng tới trung tâm vụ nổ.
Lục Ly hồi thần lại, Tinh Hóa chắc chắn chết rồi, nhưng Tống Kỳ lại chưa biết đã chết hay chưa.
Nếu không chết, lúc này chính là cơ hội tốt nhất. Hai người phải lập tức đi giết hắn, bằng không để cho Tống Kỳ chạy trốn, liền chẳng khác gì thả hổ về rừng.
- Được!
Lục Ly hưng phấn hô lên, đây chính là cục diện tốt nhất, lần này hắn nhất định phải chém giết Tống Kỳ.
Hai người lao nhanh mà đi, Dạ Tra tản ra thần niệm tìm kiếm Tống Kỳ. Một đường bay tới, dù là Dạ Tra đều không khỏi sửng sốt kinh hoàng, khắp nơi toàn là chân tàn tay cụt, trên trời vẫn đang tung bay mưa máu, không cần nói cũng biết đám Tinh Không Tộc dưới này đều bị xé thành thịt vụn, không một ai sống sót.
Tốc độ Dạ Tra được đẩy lên trạng thái toàn thịnh, thần niệm quét nhìn bốn phía, rất nhanh liền bay đến trung tâm vụ nổ, lại không tìm được Tống Kỳ.
- Tách ra tìm!
Lục Ly hơi hoảng, dù Tống Kỳ không chết, lúc này hẳn cũng bị đã bị thương nặng, cơ hội như thế tuyệt không thể bỏ lỡ. Hắn vung tay thả ra Mệnh Luân, chia ra hai hướng trái phải cùng Dạ Tra đi tìm. Dạ Tra lại có vẻ không mấy lo lắng, rốt cuộc với vụ nổ như thế, dù Tống Kỳ không chết, cũng không đủ sức giết nổi Lục Ly.
Lục Ly bay hướng bên phải, hắn không có thần niệm, chỉ có thể dựa vào mắt mà nhìn. Quá trình tìm kiếm rất đơn giản, cứ xem có ai còn thi thể hoàn chỉnh không, thực lực Tinh Không Tộc dưới này đều rất yếu, không khả năng lưu lại toàn thây.
- Ầm ầm!
Lục Ly vừa mới bay ra hơn mười dặm, phía Dạ Tra chợt truyền đến tiếng nổ. Ánh mắt Lục Ly trầm xuống, lập tức cưỡi Mệnh Luân lấy tốc độ nhanh nhất bay tới.
- Không ngờ vẫn còn chưa chết.
Chờ hắn lại gần, chỉ thấy Dạ Tra chính đang công kích mặt đất, phía dưới là một người được dây leo tầng tầng vây quanh, ngăn chặn đòn công kích từ Dạ Tra.
Chương 629 Thần Tiên Tử
Dây leo vẫn đang cấp tốc toát ra, quấn lại với nhau hình thành nên tầng tầng phòng ngự, bao bọc cả người Tống Kỳ lại. Lục Ly không khỏi âm thầm líu lưỡi, Tống Kỳ quá mạnh, ở trong vụ nổ như thế mà vẫn sống sót được.
- Thánh Chủ, đừng tới đây, Tống Kỳ đã thương nặng, một mình ta có thể giết được hắn.
Dạ Tra rống giận một tiếng, phóng thích Liệt Không áo nghĩa, từng chiếc móng vuốt màu hoàng kim cực lớn không ngừng vỗ xuống, xoắn nát tầng tầng dây leo.
Lục Ly thở dài một hơi, tốc độ dây leo toát ra đang chậm dần, Liệt Không áo nghĩa của Dạ Tra lại vẫn không ngừng xé rách dây leo, dự tính không bao lâu liền có thể xé nát Tống Kỳ.
- Hừ, chỉ bằng ngươi?
Một tiếng nói hư nhược truyền ra từ trong đống dây leo, lập tức gợn sóng vô hình tràn ra, Dạ Tra bỗng chốc ngưng lại giữa trời.
Hưu
Tiếp đó mấy chục dây leo phía dưới điên cuồng bắn ra, chớp mắt liền cuốn lấy Dạ Tra kéo xuống. Tiếng cười chế nhạo của Tống Kỳ lần nữa vang lên:
- Quân Hầu Cảnh cỏn con cũng dám nói khoác không biết ngượng, bản tọa dù sắp chết, cũng vẫn có thể nhẹ nhàng bóp chết ngươi.
- Dạ Tra!
Lục Ly kinh hãi, phải biết những dây leo này có thể hấp thụ sinh mệnh chi lực, nếu hắn không ra tay, sợ rằng rất nhanh Dạ Tra liền sẽ biến thành thây khô.
- Quá mạnh, Nhân Hoàng quá mạnh!
Lục Ly hoảng hốt thì thào, từ trong giọng nói Tống Kỳ có thể nghe ra hắn đã bị thương vô cùng nặng, lại không ngờ vẫn có thể nắm xuống Dạ Tra
- Liều mạng!
Hắn không khả năng trơ mắt nhìn Dạ Tra chết đi mà không cứu, hơn nữa nếu lần này không đánh chết Tống Kỳ, sau này sẽ không còn cơ hội, chỉ còn nước liều.
Hưu
Hắn thả ra Nhiên Huyết thần kỹ, trong tay hiện ra một thanh chiến đao cực lớn, Mệnh Luân xoay tròn. Tiếp đó bắt đầu phân thân, một hơi phân ra sáu mươi sáu phân thân, đồng loạt phóng thẳng xuống dưới.
Hắn không biết lúc này phân thân có tác dụng gì không, nhưng hắn vẫn tận dụng hết thảy chiến lực đi thử một lần, dù phải thịt nát xương tan.
- Ha ha ha, Thiên Đường có lối ngươi không đi, Địa Ngục không cửa ngươi lại vào!
Tiếng cười Tống Kỳ lại lần nữa vang lên, tiếp đó mấy cây dây leo bắn tới, chuẩn xác khóa chặt chân thân Lục Ly, cuốn lấy hắn, sau đó đột nhiên kéo mạnh xuống.
Lục Ly bị dây leo cuốn lấy, lại không thấy có phản kháng gì. Hắn cảm giác dây leo tràn ra tử quang, năng lượng trong người theo đó bị rút đi, cả người dần trở nên mệt nhoài.
Dù thế, hắn vẫn không động thủ!
Bởi vì hắn biết, cơ hội chỉ có một lần, nếu bỏ qua cơ hội lần này, hắn và Dạ Tra đều phải chết.
Nhân Hoàng có vực trường, một khi thả ra vực trường, thân thể hắn sẽ không động được.
Lúc này Tống Kỳ hẳn đã rất suy yếu, bởi thế vực trường mới thu lại, Lục Ly bị cấp tốc kéo vào trong đám dây leo, đây là cơ hội của hắn.
Ánh mắt hắn băng lãnh dị thường, giữa lằn ranh sinh tử, cơ bắp toàn thân khe khẽ rung động. Bên kia thần niệm Dạ Tra quét tới, tựa hồ cũng hiểu được ý đồ Lục Ly.
Dạ Tra đột nhiên dùng sức uốn éo cơ thể, trong tay hiện ra hai thanh móc câu màu hoàng kim, nhắm thẳng dây leo cắm tới.
Răng rắc
Không biết là Tống Kỳ quá suy yếu, dẫn đến mức độ bền bỉ của dây leo giảm xuống, hay là bởi vì móc câu màu hoàng kim này quá mạnh, mấy đoạn dây leo cứ thế bị đột ngột kéo đứt.
- Chết đi!
Dạ Tra rống to, hai thanh móc câu cắm về phía Tống Kỳ, không ngừng chặt đứt từng sợi từng sợi dây leo.
- Hừ!
Tống Kỳ lạnh lùng hừ một cái, thần niệm liếc nhìn Lục Ly ở bên, rút ra mấy câu dây leo từ bên này, sau đó yên ắng vọt tới sau lưng Dạ Tra, cấp tốc cuốn lấy hai chân, hai tay, khiến hắn không cách nào động đậy.
- Được rồi, chính là lúc này!
Tròng mắt Lục Ly đột nhiên sáng rực, Dạ Tra đã sáng tạo cơ hội cho hắn, hắn lại đang bị kéo xuống, cự ly chỉ còn cách Tống Kỳ chừng ba, bốn thước. Dù còn bảy tám tầng dây leo, nhưng hắn tự tin sẽ không thành vấn đề!
- Huyết trảo!
Hắn bạo rống một tiếng, tiếng hô này vận dụng Long Ngâm thần kỹ, chấn thiên động địa, khiến cho Tống Kỳ trong dây leo khí huyết quay cuồng, phun ra một búng máu tụ.
Tống Kỳ quả thực đã bị thương rất nặng, cả người toàn là máu, một chân và một tay bị nổ tan mất, nhiều nơi trên thân lộ ra xương cốt. Lúc này hắn ngồi xếp bằng dưới đất, không động đậy được, chẳng qua chỉ cần không chết, hắn liền vẫn là Nhân Hoàng.
Hắn vốn định cấp tốc giết chết Dạ Tra, lúc này lại bị Lục Ly hét lớn một tiếng, chấn cho khí huyết quay cuồng, nhiều nơi giàn dụa máu tươi, màng nhĩ cũng ông ông rung động. Hắn bất thần nhìn lại phía Lục Ly, thần niệm đảo qua, thấy được một chiếc móng vuốt lấp lánh ngân quang.
Móng vuốt kia rất sắc bén, tuỳ tiện quét qua, đám dây leo liền biến thành phấn vụn, sắc bén đến đáng sợ không khác gì Tinh Hóa sau khi thiêu đốt bản nguyên tinh huyết.
Phanh phanh phanh
Lục Ly vận dụng Tốc Độ áo nghĩa, dù Mệnh Luân bị cuốn lấy, ở phía xa không cách nào động đậy. Nhưng hắn chỉ dựa vào Tốc Độ áo nghĩa cũng có thể đạt tới tốc độ ngang ngửa Bất Diệt Cảnh đỉnh phong.
Hắn đã chỉ còn cách Tống Kỳ ba, bốn thước, dây leo trước mặt căn bản không cách nào ngăn trở dù chỉ thoáng thốc, bởi thế vẻn vẹn một nhịp thở hắn đã vọt tới trước mặt Tống Kỳ.
Nhìn thấy móng vuốt màu bạc cấp tốc phóng đại trong mắt mình, linh hồn Tống Kỳ khẽ run rẩy, hắn biết rõ, nếu bị móng vuốt bắt trúng, đầu hắn sẽ lập tức bị bóp nát.
Thời khắc sống còn, tiềm năng trong người Tống Kỳ được kích phát. Dù đã trọng thương thoi thóp một hơi nhưng đừng quên, hắn vẫn là Nhân Hoàng!
Nhân trung chi Hoàng, tốc độ phản ứng nhanh cỡ nào? Lúc móng vuốt Lục Ly chỉ còn cách mặt Tống Kỳ vẻn vẹn một thước, Tống Kỳ mở ra vực trường.
Ông
Một đạo sóng gợn vô hình khuếch tán ra, trọn cả không gian lần nữa ngưng cố lại. Khóe miệng Tống Kỳ tràn ra huyết dịch màu đỏ tươi, hai lần cường hành phóng thích vực trường khiến thương thế hắn càng thêm nặng nề.
- Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó!
Lục Ly cơ hồ đã mặt đối mặt với Tống Kỳ, thậm chí hắn có thể thấy rõ ràng vẻ bỡn cợt và sát ý trong mắt đối phương.
Chương 630 Thần Tiên Tử
Chỉ còn cách một thước, hắn lại vẫn không thể đánh giết Tống Kỳ, công sức trước đó đổ hết xuống sông xuống biển.
Hậu quả sẽ là vạn kiếp bất phục, hắn sắp chết không chỗ chôn.
- Tiểu tạp chủng, bởi vì ngươi mà Tống gia ta bị Lam Sư Phủ diệt tộc, thân nhân vợ con ta đều bị giết sạch, hôm nay bản tọa rốt cục cũng báo thù được cho bọn hắn. Ta muốn giày vò ngươi đến chết đi sống lại, khiến ngươi chịu đủ vạn ngàn thống khổ, tra tấn bảy ngày bảy đêm mới để ngươi được chết.
Giới chỉ trên cánh tay đầy máu còn sót lại của Tống Kỳ chợt lóe lên, một độc châm hiện ra. Độc châm này khác với độc châm đối phó Tinh Hóa khi trước, trên những độc châm khi trước hiện ra u quang màu đen, còn trên độc châm này lại lấp lánh u quang bảy màu, rõ ràng có kịch độc.
- Độc này tên là Thần Tiên Tử, người trúng độc dù có là thần tiên cũng cứu không được. Loại độc này sẽ tra tấn ngươi bảy ngày bảy đêm, cuối cùng ngươi sẽ trơ mắt nhìn toàn thân thối rữa, từng chút từng chút bị ăn mòn, thần tiên cũng không cứu được.
Khóe miệng Tống Kỳ vẫn đang rướm máu, mỗi lần nói chuyện đều vô cùng khó khăn. Nhưng hắn không để ý, hắn muốn khiến Lục Ly sợ hãi, tuyệt vọng, đau không muốn sống.
Hưu
Đúng lúc này, tay áo Lục Ly chợt động, một đạo bóng trắng bay ra, bắn thẳng đến cổ Tống Kỳ.
Vạn vật trong vực trường đều chết lặng, không gian ngưng cố lại, thế nhưng Tiểu Bạch vẫn không bị ảnh hưởng
Tròng mắt Lục Ly sáng rực quang mang, kinh hỉ vạn phần. Tiểu Bạch rất thần kỳ, trước kia rất nhiều cấm chế đều không hiệu quả với nó, nhưng không ngờ ngay cả vực trường cũng không thể áp chế được.
- Thứ gì vậy?
Khoảng cách quá gần, Tống Kỳ không thấy được rõ ràng, chỉ cảm giác có bóng trắng lóe lên, từ trên cổ truyền đến đau nhức kịch liệt, sau đó là đầu thân đôi ngả.
- Tốt lắm!
Lục Ly đại hỉ, Dạ Tra phía xa xa cũng lộ vẻ cuồng hỉ.
Chẳng qua ý cười trên mặt hai người còn chưa triệt để giãn ra, lại phát hiện trước khi chết tay Tống Kỳ bỗng nhúc nhích, sau đó độc châm bảy màu vạch phá bầu trời, chui vào cổ Lục Ly.
- A!
Cả người Lục Ly như hóa đá, vốn định cười to, miệng bỗng chợt ngậm lại, vẻ vui sướng trong mắt dần dần tan biến, thay vào đó là hoảng sợ vô tận.
Hắn có thể cảm ứng được rõ ràng, một đạo năng lượng vô hình từ trong độc châm nhanh chóng lan tràn ra. Chưa đến một giây liền đã truyền khắp toàn bộ thân thể, đến từng tấc xương cốt, từng khối cơ bắp.
Tiếp đó!
Hắn cảm giác trong người như chợt xuất hiện ngàn vạn con côn trùng, bắt đầu gặm nhấm huyết nhục xương cốt. Cảm giác còn khủng bố hơn cả thống khổ phải nhận ở Tà Vu Sơn, cả người hắn bỗng chốc lăn lộn trên mặt đất, phát ra từng tiếng kêu thảm thiết.
- Thánh Chủ!
Cổ Tống Kỳ bị Tiểu Bạch gặm đứt, đã bỏ mạng, dây leo cũng không còn tràn ra quang mang màu đỏ. Dạ Tra nhẹ nhàng phá tan dây leo lao đến, hắn thấy làn da toàn thân Lục Ly sáng lên quang mang năm màu, sắc mặt ngưng trọng dị thường, nghẹn ngào nói:
- Quả nhiên là Thần Tiên Tử, một trong mười đại kịch độc Trung Châu. Xong rồi, độc này đúng là thần tiên cũng cứu không được.
Trung Châu có mười đại kịch độc, về cơ bản rất khó giải. Tiếng tăm lừng lẫy trên khắp Trung Châu, nghe nói chỉ có duy nhất một người đủ khả năng hóa giải loại độc này, là một đại trụ trì Đại Phật Tự.
Vấn đề là...
Độc này sau bảy ngày liền sẽ phát tác mà vong, toàn thân thối rữa, biến thành một bộ xương khô. Dạ Tra dù mang Lục Ly đi ra, bảy ngày lại có thể đi được bao xa? Liên tục truyền tống cũng vẫn ở trong bắc bộ Trung Châu.
- Ầm!
Dạ Tra vung chưởng đánh ngất Lục Ly, tránh cho hắn chịu không được đau nhức kịch liệt dẫn đến tinh thần sụp đổ. Sau đó tháo xuống Không Gian Giới Chỉ trên tay Tống Kỳ, rồi ôm lấy Lục Ly mang theo Tiểu Bạch đang lo lắng kêu hét bay về phía lối ra.
Bảy ngày không đi được Đại Phật Tự, nhưng có thể đi Linh Lung Các.
Giờ chỉ còn nước gửi gắm hi vọng vào Linh Lung Các, nếu Khương gia không giúp đỡ, hoặc là không giải được độc, sợ rằng Lục Ly chỉ còn nước mệnh tang Hoàng Tuyền.
Tinh Không Sơn cách lãnh địa Hoàng Mị Tộc tương đối xa, lần trước Dạ Tra mở hết toàn lực phi hành cũng phải mất thời gian hai ngày. Lần này hắn lại chỉ mất vẻn vẹn một ngày rưỡi, có thể thấy trong lòng sốt sắng cỡ nào.
Đi Linh Lung Các là cơ hội duy nhất của Lục Ly, đối với Thanh Loan Tộc mà nói, Lục Ly lại là cơ hội duy nhất của bọn hắn. Không có Lục Ly, sợ rằng Thanh Loan Tộc và Mãnh Tượng Tộc vĩnh viễn sẽ không có cơ hội giết về Trung Châu, đoạt lại tổ địa.
Nửa cuốn Thiên Sách Thuật giúp cho Thanh Loan Tộc và Mãnh Tượng Tộc được đến cơ hội chạy trốn, hai tộc vô cùng sùng bái vị tiên tổ hiểu được nửa cuốn Thiên Sách Thuật kia, tự nhiên cũng hoàn toàn tin tưởng bia đá do hắn lưu lại.
Bởi thế Lục Ly không thể chết!
Hơn một ngày qua, Lục Ly tỉnh lại mấy lần, mỗi lần đều thống khổ muốn chết, khiến Dạ Tra nhìn mà không khỏi đau lòng. Hết cách đành phải nhiều lần đánh ngất Lục Ly, miễn cho hắn phải chịu đau nhức kịch liệt, dẫn đến tinh thần sụp đổ.
Dù đã ngất đi, thân thể Lục Ly vẫn là không ngừng rung lên, nét mặt đau đớn đến vặn vẹo.
Nhìn thấy lối ra phía đằng xa, Dạ Tra rốt cục thở phào một hơi, với tốc độ hiện tại trong hai ngày hoàn toàn có thể truyền tống tới Bạch Vân Thành. Sau đó không ngừng truyền tống mấy chục lần, cùng lắm chỉ sau ba ngày liền có thể đến Linh Lung Thành.
Dạ Tra tản ra khí tức cường đại, dù phía dưới có Hoàng Mị Tộc, song đều không dám tới gần. Trên đường bọn hắn gặp phải một ít cường giả các chủng tộc khác, chẳng qua bọn hắn phản hồi theo đường cũ, những tộc quần kia đều biết hắn, tưởng rằng hắn là quý khách của Tinh Không Tộc, không ai dám đi ra ngăn cản.
Lần nữa bay chừng một nén hương, Dạ Tra đã tới phụ cận lối ra. Nơi này đã bị Dạ Xoa Tộc chiếm cứ, phía dưới toàn là võ giả Dạ Xoa Tộc.
Hưu!
Hai đạo nhân ảnh bắn ra từ trong sơn mạch, một người trong đó chính là nữ vương Dạ Xoa Tộc Nghiệp Cơ, bên cạnh là một nữ tử áo trắng tuyệt mỹ.