Chương 471 Trấn áp ta
Ý tứ của Hàn Vô Tâm rất rõ ràng, nếu Tống Hà chỉ muốn nâng giá, mục đích của hắn đã đạt được rồi, nếu cao hơn nữa thì bên này không ra giá, Tống gia sẽ phải mua.
Phía dưới lần này lại không có bất kỳ tiếng động gì, chỉ chờ Tống gia ra giá. Tống gia lần này sợ rồi, dù sao bọn họ cũng không phải muốn mua thú trảo này, chỉ đơn thuần là nâng giá mà thôi.
- Bùm!
Mỹ nữ Phách Mại Sư Phía dưới rất dứt khoát một chùy định âm, giá cao nhất hôm nay cũng đã xuất hiện. Trăm ức huyền tinh, đó cơ hồ là toàn bộ gia sản của một gia tộc ngũ phẩm cường đại, lại chỉ mua một kiện bảo vật.
- Vũ Hóa Thần, đưa huyền tinh, không đủ thì đưa thêm Hồn Tinh!
Lục Ly vung tay, Vũ Hóa Thần lấy không gian giới chứa Tử Huyền Tinh ra đưa cho Hàn Vô Tâm. Tử Huyền Tinh tổng cộng có hơn bảy mươi viên, tương đương với hơn bảy mươi ức huyền tinh, một lần bị Lục Ly tiêu hết.
Vũ Hóa Thần lại lấy ra hơn hai ngàn viên Hồn Tinh đưa cho Hàn Vô Tâm, bảo hắn đi kết toán với hội đấu giá.
Hàn Vô Tâm không khách khí, dù sao số lượng lớn như vậy, hắn cũng không làm chủ được. Hắn phái một trưởng lão đi kết toán với hội đấu giá, đồng thời thu hồi vật phẩm mua được.
Hội đấu giá còn đấu giá một vật phẩm nữa, nhưng đám người Lục Ly lại căn bản không quan tâm, thậm chí còn không xem. Chờ khi hội đấu giá kết thúc, Hàn gia trưởng lão đã trở lại, móng vuốt hoàng kim cực lớn đó cũng được cầm về.
Lục Ly tiếp nhận Hoàng Kim Thú Trảo, ánh mắt nóng rực, lần trước một giọt bản nguyên tinh huyết đã khiến hắn giác tỉnh được Long Ngâm Thần Kỹ, Hoàng Kim Thú Trảo này liệu có thể khiến hắn giác tỉnh được huyết mạch thần kỹ gì?
Đấu giá kết thúc, đám người Lục Ly và Hàn Vô Tâm lập tức về về Thần Hỏa Thành, tuy Lục Thủy Thành rất an toàn, nhưng vạn nhất đám người Tống Hà bí quá hoá liều thì sao?
Hàn Vô Tâm lập tức đi tìm bọn tộc trưởng và đại trưởng lão của Hàn gia để thương nghị, đám người Lục Ly thì về trong thành.
- Vũ Hóa Thần, Minh Vũ các ngươi hộ pháp giúp ta.
Sau khi Lục Ly trở về, lập tức chuẩn bị nghiên cứu Hoàng Kim Thú Trảo đó, nếu có thể luyện hóa, loại chuyện này không nên trì hoãn, luyện hóa càng sớm càng tốt.
Vũ Hóa Thần thủ hộ ở đại sảnh, Minh Vũ thì thủ hộ bên cạnh Lục Ly. Lục Ly tiến vào trong một căn phòng, đóng cửa lại, từ trong không gian giới lấy ra Hoàng Kim Thú Trảo đó.
Thú trảo này rất lớn, sáu móng sắc mỗi một cái đều to bằng cánh tay, cường tráng hữu lực, móng tay bên trên rất sắc bén, giống như sáu thanh lợi nhận. Nếu bị móng vuốt này cào trúng, e là sẽ trực tiếp bị cào thành thịt nát?
Trên thú trảo tỏa ra một cỗ thú uy cường đại, đây còn là một thú trảo đã bị chặt bỏ, hơn nữa không biết đã được cất giữ bao nhiêu năm rồi, Nếu là lúc còn sống, con cự thú này liệu còn khủng bố tới mức nào?
Tiểu Bạch đột nhiên bị kinh động, từ trong tay áo bắn ra, nhìn thấy thú trảo, mắt nhỏ lộ ra vẻ ngưng trọng và sợ hãi, sau đó lập tức thối lui đến góc tường, không dám tới gần.
Lục Ly nhìn Tiểu Bạch, lại lật xem thú trảo từ trong ra ngoài, không biết nên xuống tay như thế nào. Huyết mạch trong cơ thể hắn cũng không ngừng sôi trào, Ngân Long Ấn Ký sau lưng lấp lánh quang mang, vẫn không ngừng chạy quanh, mắt cũng nổi ngân quang.
Suy nghĩ một lát, chậm rãi rót huyền lực từ trong tay vào trong thú trảo, muốn xem có phản ứng gì không. Kết quả khiến Lục Ly rất thất vọng, quán chú huyền lực thời gian hai nén hương, thú trảo vẫn không có bất kỳ phản ứng gì.
Hắn nhíu mày nhìn một hồi, lấy ra một thanh chủy thủ bổ vào thú trảo, một tia lửa sáng lên, chủy thủ trượt đi, không lưu lại bất kỳ dấu vết nào trong thú trảo.
- Thiếu chủ!
Minh Vũ nói:
- Nhục thân của huyền thú cường đại đều rất khủng bố, bên trong thú trảo này ẩn chứa ba giọt bản nguyên tinh huyết. Nếu có thể bổ ra, đã sớm bị người ta lấy đi tinh huyết rồi. Nếu thú trảo này không phải cường giả dùng áo nghĩa cường đại thì không thể phá ra đâu.
Lục Ly gật đầu, đột nhiên nhìn Tiểu Bạch, hỏi:
- Tiểu Bạch, ngươi có thể cắn ra được thú trảo này không.
Tiểu Bạch lắc lắc đầu, không biết là không thể cắn hay là không dám cắn. Lục Ly chỉ có thể thu hồi ánh mắt, tất cả dựa vào chính mình rồi.
Máu Ttong cơ thể càng lúc càng sôi sục,
giống như sắp phá mạch máu trào ra, trong lòng Lục Ly khẽ động, đột nhiên dùng chủy thủ cứt ngón tay mình.
Mấy giọt máu nhỏ lên trên thú trảo, thú trảo đột nhiên bốc lên khói trắng, tiếp theo toàn bộ thú trảo không ngờ dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mà tan ra, bốc khói xì xì. Đồng thời một cỗ khí huyết cường đại từ trong thú trảo truyền ra, khiến Minh Vũ cũng cảm thấy linh hồn đang run rẩy.
- Thiếu chủ cẩn thận!
Minh Vũ biến sắc, vươn tay ra muốn tóm lấy thú trảo muốn ném đi, Lục Ly lại quát lớn:
- Đừng động!
Lúc ban đầu Lục Ly cũng muốn ném thú trảo đi, nhưng hắn lại phát hiện sau khi thú trảo tan ra thì hóa thành từng đạo năng lượng ùa vào trong tay phải mình.
Hắn phát hiện ngân long huyết mạch sau lưng càng hưng phấn hơn, hắn tất nhiên không thể vứt bỏ thú trảo, hắn nhìn thú trảo, lại phẫn nộ quát Minh Vũ:
- Cứ chờ xem lát nữa có chuyện gì, đừng động tới ta, nếu thân thể ta có dị biến, dùng thế trấn áp ta. Yên tâm... Ta sẽ không sao đâu, thú trảo này có lợi ích cực lớn đối với ta.
Nói xong, Lục Ly ngồi xuống, dùng tâm niệm cảm ứng năng lượng đang tiến vào cánh tay. Tốc độ hòa tan của thú trảo đó càng lúc càng nhanh, từng đạo năng lượng màu hoàng kim tiến vào trong tay phải Lục Ly.
Trong thú trảo có ba đạo quang mang đỏ như máu sáng lên, chính là ba giọt bản nguyên tinh huyết, cũng đang ùa vào trong tay phải Lục Ly rất nhanh.
- A.
Lục Ly lập tức gào thét thống khổ, may mà hắn đang ở trong phòng kín, cửa phòng còn đóng chặt. Nếu không một tiếng hét này e là đã kinh động tới cả tòa thành phụ cận, hắn nhìn thấy Minh Vũ hoảng sợ lao về phía hắn, lại nén đau giận dữ hét:
- Trấn áp ta, mau!
Mắt Minh Vũ, cuối cùng vẫn lựa chọn phục tùng ý chí của Lục Ly, hắn phóng ra thế trấn áp Lục Ly.
Chương 472 Biến dị
Vũ Hóa Thần từ bên ngoài xông vào, nhìn thấy Lục Ly đang ngã vật xuống đất, vẻ mặt thống khổ, vội vàng kinh hô:
- Thiếu chủ, ngươi làm sao vậy ngươi làm sao vậy?
Trên tay Lục Ly vẫn có cầm thú trảo, lúc này đã hòa tan hơn nửa, lại vẫn đang cuồn cuộn không ngừng tan ra. Tay phải Lục Ly lúc này đã trở nên đỏ rực, giống như sắp bốc cháy, tay áo toàn bộ rách bươm, mạch máu trên cánh tay nhô lên, nhìn vô cùng dữ tợn.
Thế của Minh Vũ vừa yếu đi, thân thể của Lục Ly lại có thể động, mắt hắn đỏ rực nhìn Vũ Hóa Thần, nói:
- Ai cho ngươi vào? Ra ngoài!
Vũ Hóa Thần rụt đầu lại, sờ sờ mũi đi ra ngoài. Lục Ly gì nhìn Minh Vũ, người sau chỉ có thể lại dùng thế trấn áp.
- A.
Lục Ly không nhịn được, lại phát ra một tiếng hét thảm, nhưng bởi vì bị thế trấn áp, muốn hét cũng không hét ra tiếng. Lúc này hắn đích xác đang vô cùng thống khổ, loại cảm giác đó là không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả, nếu không phải Minh Vũ dùng thế trấn áp hắn, nói không chừng hắn sẽ có xung động chặt bỏ tay phải của mình.
Trong Long Đế Trủng, hắn luyện hóa một giọt bản nguyên tinh huyết, khi đó cảm thấy mỗi một khối cơ nhục, xương cốt, da thịt trên người đều đang bốc cháy.
Hiện tại trong cơ thể hắn lại có ba giọt bản nguyên tinh huyết tiến vào, hơn nữa toàn bộ đều tập trung trên tay phải. Có thể tưởng tượng được thống khổ mà hắn phải thừa nhận lúc này khủng bố ra sao, tay phải có cảm giác giống như bị một vạn con trùng tử đang cắn xé, mỗi một đoạn xương cốt cơ nhục, mỗi một tấc da đều thống khổ vạn phần.
Lục Ly ở Tà Vu Sơn thừa nhận dày vò giống như địa ngục ba ngày ba đêm, hiện tại loại thống khổ này hắn vẫn miễn cưỡng có thể thừa nhận được. Hắn ép mình không được hôn mê, bởi vì hắn phải từng thời từng khắc biết tình huống của cánh tay mình, vạn nhất thú trảo và ba giọt tinh huyết này không phải có lợi cho hắn, hắn cũng chỉ có thể cường hành chém đứt tay mình.
Thú trảo triệt để biến mất, hóa thành khí lưu màu vàng ùa vào trong cánh tay của Lục Ly, rất kỳ quái là, những khí lưu màu vàng và ba giọt bản nguyên tinh huyết này không tiến vào trong cơ thể hắn, chỉ dừng lại trong tay phải. Toàn bộ huyết nhục ở tay phải đều giống như đang bốc cháy, nơi khác trên thân thể lại không sao.
Thời gian từ từ trôi qua, Lục Ly bị tra tấn lại không thể hét lên, loại thống khổ này kéo dài cả nửa canh giờ, lại vẫn chưa tới được cực hạn.
Minh Vũ ở bên cạnh nhìn mà sợ hết hồn, nhìn thiếu chủ nằm trên mặt đất không ngừng gào thét, hắn cũng thầm bội phục, nếu đổi lại là người bình thường e là đã sớm ngất đi rồi.
Lại qua ba nén hướng, nóng rực và thống khổ giống như bị xé rách từ trong cánh tay truyền đến dần dần yếu đi, Lục Ly giống như hư nhược nhắm mắt lại, thở dốc từng hơi.
- Kết thúc rồi à?
Minh Vũ làm yếu đi sự trấn áp của thế, phóng ra thần niệm, muốn kiểm tra cánh tay của Lục Ly rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Một giây tiếp theo!
Con ngươi của Minh Vũ đột nhiên co rút lại, bởi vì hắn phát hiện cánh tay Lục Ly không ngờ bắt đầu biến hóa. Trên da thịt xuất hiện một mảng vảy, mỗi một vảy đều rất giống với vảy trên thú trảo, khác nhau là vảy trên tay Lục Ly là màu bạc, trên thú trảo lại là màu vàng.
Càng khiến Minh Vũ kinh dị là, cánh tay gầy guộc nhỏ bé của Lục Ly lại trở nên thô to hơn mấy phần, năm ngón tay cũng dài ra, móng tay mọc ra rất nhanh, còn cong lại, tỏa ra chất cảm kim loại và khí tức lạnh như băng, giống như một thanh phong nhận.
- Cái này...
Chờ sau khi cánh tay của cánh tay hoàn thành dị biến, Minh Vũ hít một hơi lạnh. Nửa cánh tay của Lục Ly không ngờ biến thành một thú trảo, một thú trảo màu bạc!
Lục Ly mua một thú trảo của dị thú thượng cổ, sau đó nhỏ một giọt máu, thú trảo của dị thú đó không ngờ lại bốc khói. Bị máu của Lục Ly ăn mòn, biến mất từng chút một, cuối cùng bị ăn mòn toàn bộ, tay của Lục Ly thì biến dị, biến thành một thú trảo...
Tay một người lại biến thành thú trảo à?
Đây là chuyện quỷ dị cỡ nào? Cộng thêm ngân quang trong mắt Lục Ly và khí tức trên người hắn, lúc này Minh Vũ cảm thấy Lục Ly đã biến dị.
Biến dị không phải là chuyện tốt!
Một người có thể tu luyện các loại huyền kỹ, áo nghĩa, có thể có thần thông của dị thú. Nhưng người chính là người, thân thể không thể dị biến, nếu không thì sẽ biến thành quái vật, không còn là nhân loại thuần túy.
Minh Vũ từng nghe nói, có chủng tộc đặc thù gọi là thú nhân, thân thể có rất nhiều chỗ có đặc trưng của thú. Loại thú nhân này rất không được Nhân tộc thừa nhận, nếu cánh tay của Lục Ly sau này cứ biến thành như vậy, e là trở lại Lục gia cũng không thể nhận tổ quy tông? Dù sao Lục gia chính là một trong các vương tộc, có một đệ tử thú nhân? Lục gia sẽ mất mặt.
Minh Vũ nhíu mày, thầm trách cứ Lục Ly lỗ mãng.
Lục Ly nhắm mắt lại, vẫn đang thở dốc từng hơi, dường như không biết nửa cánh tay của mình đã biến dị, biến thành thú trảo, e là ngay cả đũa cũng không cầm nổi.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, sau nửa canh giờ Lục Ly cuối cùng cũng khôi phục, cánh tay không còn cảm giác nóng rực. Hắn nghỉ ngơi nửa canh giờ, khôi phục được một chút, nằm ngửa trên mặt đất, mở mắt thở hắt ra một hơi, cảm khái:
- Đau chết ta mất.
Minh Vũ nhíu mày, ngưng trọng nói:
- Thiếu chủ, ngươi... Không sao chứ?
Lục Ly nhìn Minh Vũ, thấy hắn đang nhìn mình như nhìn quái vật, nhếch miệng cười nói:
- Không sao, Minh Vũ, sao ngươi lại dùng loại ánh mắt này mà nhìn ta?
Minh Vũ bĩu môi, chỉ vào cánh tay Lục Ly, nói:
- Thiếu chủ, ngươi nhìn tay phải của ngươi đi.
Lục Ly không để ý, giơ tay phải lên nói:
- Ha ha, ngươi cho rằng ta đã biến thành quái vật à? Thu!
Cùng với một tiếng hét lớn của Lục Ly, trên cánh tay Lục Ly lóe lên ngân quang, những vảy đó chậm rãi ẩn vào trong cơ thể, ngón tay và móng tay cũng biến thành ngắn lại, cuối cùng biến về nguyên dạng, không khác gì tay còn lại.
- Cái này...
Minh Vũ mở to hai mắt, nhìn cánh tay trắng nõn của Lục Ly, kinh ngạc nói:
- Thiếu chủ, tay ngươi không biến dị à?
Chương 473 Huyết Trảo
- Cái gì gọi là biến dị?
Tâm tình của Lục Ly rất tốt, khóe miệng cong lên, nở một nụ cười sáng lạn, nói:
- Đây là một loại huyết mạch thần kỹ ta mới có được, Huyết Trảo! Ta tùy thời có thể biến ảo, lại có thể biến về như cũ.
- Huyết mạch thần kỹ, sao có thể như vậy được...
Minh Vũ càng chấn kinh hơn, trên cổ Lục Ly chưa bao giờ lộ ra huyết mạch ấn ký, sao có thể có huyết mạch thần kỹ? Hơn nữa cái thứ huyết mạch thần kỹ này khi huyết mạch giác tỉnh mới xuất hiện, sao có thể vừa luyện hóa một thú trảo lại đột nhiên xuất hiện một loại huyết mạch thần kỹ?
- Không tin à?
Lục Ly nhếch miệng cười nói:
- Trên thực tế, ngươi chắc đã thấy hai huyết mạch thần kỹ khác của ta, nhiên huyết và long ngâm rồi!
- Nhiên huyết, long ngâm?
Mắt đôi mắt co rút lại, trong đầu chuyển động, hắn nhớ tới nhục thân của Lục Ly trở nên cường đại, còn có một tiếng gầm chấn thiên đó, hắn kinh hô:
- Những cái đó đều là huyết mạch thần kỹ? Không... Thiếu chủ, ngươi khẳng định là nhầm rồi, một người chỉ có một huyết mạch thần kỹ, ngươi sao có thể có ba loại?
- Khà khà!
Lục Ly đứng lên,giãn gân giãn cốt một chút rồi cười nói:
- Đây là bí mật của ta, không thể nói với ngươi được. Sở dĩ ta có thể giác tỉnh ba huyết mạch thần kỹ, điều này kỳ thật có liên quan tới cha ta.
- Chủ nhân?
Minh Vũ lần này thì tin chắc rồi, Lục Nhân Hoàng là ngút trời ngút trời, nếu là Lục Nhân Hoàng an bài, trên người Lục Ly phát sinh bất kỳ chuyện lạ gì cũng là bình thường.
Hắn nhìn cánh tay đã biến về nguyên dạng của Lục Ly, thở phào nhẹ nhõm.
Có thể biến về nguyên dạng, cái này không tính là biến dị, nếu đúng là huyết mạch thần kỹ thì càng rất bình thường. Dù sao rất nhiều huyết mạch thần kỹ khi phóng thích, thân thể đều sẽ có thay đổi, ví dụ như Thần Khải Thần Kỹ của Lục gia, khi phóng thích bên ngoài thân thể sẽ xuất hiện một tầng vật thể màu vàng kỳ dị, giống như trên thân thể có thêm một tầng áo giáp màu vàng.
Minh Vũ còn nghe nói tới, trước kia Bắc Mạc có một đại tộc, sau khi phóng thích huyết mạch thần kỹ thân thể sẽ to ra mấy lần, hóa thân thành cự nhân viễn cổ. Có điều về sau đại tộc đó bị Dạ gia tiêu diệt, Dạ gia cũng nhờ vậy mà thành lập Thiên Lương Quốc.
Lục Ly cũng mặc kệ Minh Vũ nhìn hắn thế nào, trong lòng đang mừng như điên, bởi vì hắn có thể xác định một trăm phần trăm đây là huyết mạch thần kỹ. Vừa rồi trong đầu hắn xuất hiện từng đạo tin tức, giống hệt như khi giác tỉnh Nhiên Huyết Thần Kỹ.
Huyết mạch thần kỹ mới xuất hiện này tên là Huyết Trảo, cũng chính là tay phải của Lục Ly biến thành thú trảo, uy lực cụ thể thì... Không biết!
Uy lực của Long Ngâm Thần Kỹ rất lớn, uy lực của Huyết Trảo này khẳng định sẽ không quá kém. Khi Huyết Trảo phóng thích, hắn cảm thấy trong cánh tay truyền đến lực lượng cường đại, khoảnh khắc đó hắn cảm thấy mình có thể xé nát bất kỳ vật thể nào.
- Thử xem.
Càng nghĩ Lục Ly càng động lòng, hắn lấy ra một thanh huyền khí Địa cấp cửu phẩm, đưa cho Minh Vũ nói:
- Nào, chúng ta thử uy lực, ngươi rót huyền lực vào đi.
Minh Vũ có chút động lòng, lập tức rót huyền lực vào huyền khí, Lục Ly quát lên một tiếng:
- Huyết Trảo!
Tay phải lập tức trở nên thô to ra mấy phần, một mảng vảy màu bạc xuất hiện, móng tay cũng vừa dài vừa sắc, bàn tay phải của Lục Ly lại biến thành một thú trảo khủng bố, bên trên ngân quang lưu chuyển, vảy màu bạc sáng lấp lánh, vô cùng huyến lệ.
- Gừ!
Tay Lục Ly đột nhiên vung về phía trước, sau đó dùng sức tóm tới huyền khí, sau khi tóm trúng huyền khí thì tay hắn bóp một cái.
Rắc.
Chuyện khiến Lục Ly và Minh Vũ đều kinh hãi đã xảy ra, huyền khí cửu phẩm Địa cấp lập tức vỡ tan, giống như huyền khí này là làm từ gỗ, thoải mái bị bóp nát.
- Khủng bố quá!
Minh Vũ chú ý tới khi Lục Ly tóm lấy huyền khí, bên trên Huyết Trảo của hắn có khí lưu màu bạc lưu chuyển, năm đầu ngón tay giống như biến thanh năm thanh thần binh sắc bén nhất, thoải mái bóp nát huyền khí Địa cấp cửu phẩm.
- Thiếu chủ, thử cái này!
Minh Vũ rất hưng phấn, lấy ra một chiếc thuẫn bài huyền khí Thiên cấp.
Huyền khí Thiên cấp rất quý giá, thuẫn bài càng đáng giá hơn. Thuẫn bài này ít nhất cũng phải từ năm trăm vạn huyền tinh trở lên, lúc này Minh Vũ cũng không để ý, nếu Lục Ly có thể bóp nát, thuẫn bài này cho dù là năm ngàn vạn huyền tinh cũng đáng.
- Tốt!
Lục Ly hét lớn, đột nhiên tóm tới thuẫn bài, ngay lúc này cửa lớn vô thanh vô tức mở ra, Vũ Hóa Thần thấy bên trong không có động tĩnh, muốn lén xem tình huống.
Bùm!
Thuẫn bài Thiên cấp lập tức bị vồ nát, hơn nữa thuẫn bài còn bị chọc ra một cái lỗ lớn, cánh tay của Lục Ly xuyên vào, Minh Vũ sợ tới mức lập tức ném thuẫn bài đi, cả người thối lùi.
Minh Vũ hít một hơi lạnh, vừa rồi hắn cảm nhận được nguy cơ trí mạng, nếu hắn còn không lùi, thân thể hắn nháy mắt sẽ bị xuyên thủng.
- Cái này...
Vũ Hóa Thần ở cửa thấy mà cả người run bắn lên, thuẫn bài Thiên cấp lại bị chọc thủng dễ dàng như vậy? Nếu móng vuốt của Lục Ly vồ lên đầu họ, bọn họ cũng sẽ lập tức mất mạng.
Không chỉ là bọn họ, e là bất kỳ Quân Hầu cảnh nào bị Lục Ly vỗ trúng cũng sẽ lập tức mất mạng. Nhân Hoàng cảnh đều có vực trường cường đại, Lục Ly không thể tới gần, nhục thân của Quân Hầu cảnh bình thường có thể cứng rắn bằng thuẫn bài phòng ngự Thiên cấp sao?
Đương nhiên, tất cả đều phải thành lập dưới tiền đề có thể vồ trúng Quân Hầu cảnh!
Với tốc độ này của Lục Ly, ở trong mắt Quân Hầu cảnh chẳng khác gì trẻ con, đừng nói bị Lục Ly tóm trúng, e là còn chưa tới gần thì Lục Ly đã bị trảm sát rồi.
Cho dù là như vậy, Vũ Hóa Thần cũng thầm cảm khái không thôi, Lục Ly mới là Hồn Đàm cảnh, lực công kích đã sắc bén như vậy, chờ hắn trưởng thành đến Bất Diệt cảnh, Quân Hầu cảnh thì sẽ khủng bố thế nào?
Một khi Lục Ly trở lại Lục gia, có được tài nguyên vô tận của Lục gia đào tạo, cảnh giới của Lục Ly sẽ nhanh chóng đề thăng.
Mắt Vũ Hóa Thần hơi nheo lại, hắn giống như nhìn thấy một cường giả tuyệt thế đang quật khởi như lưu tinh.
Chương 474 Địa bàn của hắn
Nhiên Huyết, Long Ngâm, Thú Trảo!
Lục Ly hiện tại đã có ba huyết mạch thần kỹ, hắn không biết vì sao lại như vậy. Bởi vì với nhận thức của Minh Vũ và Vũ Hóa Thần, không ai có thể có hai loại huyết mạch thần kỹ, cho dù huyết mạch bát phẩm cũng chỉ có một loại huyết mạch thần kỹ.
Lục Ly cũng không nghĩ ra, việc này e là chỉ có tìm được Lục Nhân Hoàng mới có thể hỏi ra, dù sao tất cả đều là vì Thú Nha Lục Nhân Hoàng lưu lại. Vô số việc lạ phát sinh trong cơ thể Lục Ly đều là do Thú Nha.
Sau khi Lục Ly mò mẫm tới nửa đêm, không nghĩ nhiều nữa mà im lặng tu luyện, chờ Hàn Vô Tâm tới.
Ngày thứ hai trời vừa sáng, Hàn Vô Tâm đã tới, đi cùng hắn còn có tam trưởng lão Hàn Vô Khánh, cường giả Quân Hầu cảnh đỉnh phong của Hàn gia.
Sau khi Hàn Vô Tâm giới thiệu Hàn Vô Khánh, liền nói đến chính sự, nói hắn và Hàn Vô Khánh chuẩn bị dẫn theo một cường giả Quân Hầu cảnh hậu kỳ, ngày mai sẽ hộ tống Lục Ly tới Thần Khải Vực.
Chậm chạp tất sinh biến!
Tuy đêm qua hắn biểu lộ lập trường của Hàn gia, nếu Tống gia không muốn khai chiến với Hàn gia, chắc sẽ không dám xằng bậy. Nhưng Lục Ly sớm tới Thần Khải Vực, trở lại Lục gia thì sẽ càng an toàn hơn, không cho Tống gia cơ hội để xuất thủ.
Lục Ly rất đồng ý với an bài của Hàn Vô Tâm, hắn cũng hận không thể sớm trở lại Lục gia. Dù sao cha mẹ hắn vẫn đang ở dưới Hàn Băng Thâm Uyên, Lục Linh cũng sinh tử chưa rõ.
Lục Ly bảo Vũ Hóa Thần đưa toàn bộ chỗ Hồn Tinh còn lại cho Hàn Vô Tâm, đêm qua bỏ ra một trăm ức, trên người Lục Ly không còn nhiều huyền tinh, chỉ còn lại hơn bảy ngàn viên Hồn Tinh, tương đương vẫn hơn bảy mươi ức huyền tinh.
- Đây là...
Hàn Vô Tâm nhíu mày, Lục Ly có chút hổ thẹn nói:
- Trên người chúng ta giờ chỉ còn từng này, vốn chúng ta cũng có đủ huyền tinh để truyền tống tới Thần Khải Vực, nhưng đêm qua tiêu một trăm ức rồi nên chỉ còn lại ngần này. Vô Tâm đại nhân, chỗ huyền tinh còn lại ngươi nghĩ biện pháp được không, sau khi ta trở lại Lục gia tất cả huyền tinh mà các ngươi chi ra ta sẽ trả lại đủ.
Hồn Tinh là bảo vật tu luyện Hồn Đàm, Lục Ly hiện tại chính là lúc cần tu luyện Hồn Đàm, nhưng hắn lại không quản được nhiều như vậy. Không thể để Hàn gia đã hộ tống hắn về miễn phí lại còn bắt họ phải trả lộ phí.
Từ bắc bộ Trung Châu một đường truyền tống tới Thần Khải Vực, một người cần năm mươi sáu mươi ức huyền tinh. Hiện tại đã đi được một đoạn cự ly, theo đó mà tính thì một người vẫn cần ba mươi bốn ức huyền tinh, Lục Ly đưa ra hơn bảy mươi ức huyền tinh, Hàn gia vẫn phải bỏ thêm một chút.
Hàn Vô Tâm cũng không nói gì, lần này nhà bọn họ đi ba người, cũng cần rất nhiều huyền tinh. Sở dĩ lần này chỉ đi ba người, cũng bởi vì phí dụng truyền tống trên đường quá đắt.
Hàn Vô Tâm gật đầu, đi xuống an bài, Vũ Hóa Thần chờ Hàn Vô Tâm đi rồi, nhìn Lục Ly, nói:
- Thiếu chủ, ngươi tin Hàn Vô Tâm như vậy à, nếu... Hắn lừa chúng ta thì sao.
- Ha ha!
Lục Ly cười nhạt nói:
- Chúng ta còn đường khác để đi à? Nếu Hàn Vô Tâm lừa chúng ta, chúng ta giữ lại những Hồn Tinh này cũng có tác dụng gì? Người đã chết thì còn để ý gì tới cái khác.
Vũ Hóa Thần im lặng, Lục Ly đi vào phòng tiếp tục tham ngộ Kính Tượng Áo Nghĩa. Đoạn thời gian trước hắn đã có khá nhiều tâm đắc, tiến triển không tồi, lúc này tất nhiên phải tranh thủ tất cả thời gian để tu luyện.
...
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, Hàn Vô Tâm dẫn người tới, có điều lại là khi trời còn chưa sáng đã tìm tới.
Lục Ly cũng có thể lý giải, lúc này chính là lúc người ta ngủ say, hiện tại truyền tống sẽ dễ tránh được sự tra xét của thám báo.
Hàn Vô Tâm và Hàn Vô Khánh còn dẫn theo một hậu kỳ Quân Hầu cảnh hậu kỳ, cộng thêm ba người bọn Lục Ly, tổng cộng sáu người rất nhanh liền ra khỏi đại viện Hàn gia, đi tới cửa Hàn Nguyệt không ngờ đa chờ ở đây rồi.
Nàng ta cúi người hành lễ, cảm kích nhìn Lục Ly nói:
- Ơn lớn của Lục công tử, Hàn Nguyệt kiếp này không dám quên. Nếu ngày sau Hàn Nguyệt có thành tựu, chắc chắn sẽ báo đáp.
Trên mặt Lục Ly lộ ra nụ cười sáng lạn, cũng không khách sáo, chỉ gật đầu nói:
- Hàn Nguyệt tiểu thư bảo trọng, có duyên gặp lại.
Sáu người Lục Ly rời đi, Hàn Nguyệt đứng ở đại viện nhìn bọn họ rời khỏi. Khuôn mặt ngây ngô căng ra, môi mím chặt, mắt sáng lấp lánh, giống như đom đóm trong trời đêm.
Rất nhanh một đạo quang mang sáng lên, chiếu sáng cả nửa Thần Hỏa Thành. Quang mang truyền tống này sáng rất lâu, rất rõ ràng là lần này truyền tống đi rất xa.
Thành trì này là của Hàn gia, người trong nhà truyền tống khẳng định không cần huyền tinh. Hàn Vô Tâm không ngốc, khẳng định muốn truyền tống càng xa càng tốt, hắn lần này tới một vực thành xa nhất có thể truyền tống, Tinh Sa Thành.
Lần này truyền tống cả một canh giờ, Lục Ly đầu óc choáng váng, cảm thấy sau khi hai chân chạm đất thì hắn vội vàng túm lấy Minh Vũ ở bên cạnh mới không ngã ngồi dưới đất.
- Không sao chứ? Có cần nghỉ ngơi không?
Hàn Vô Tâm quan tâm hỏi, Lục Ly lắc đầu. Lúc này trời đã tờ mờ sáng, có thể truyền tống thêm mấy lần mới không dễ bị tra xét hành tung.
Hàn Vô Tâm vội vàng tiến vào một truyền tống trận, hắn đã sớm tính toán lộ tuyến, mỗi một lần truyền tống cần bao nhiêu huyền tinh cũng tính trước rồi.
Hắn ném ra một giới chỉ, thống lĩnh thủ hộ truyền tống trận bên này xem qua, sai người mở truyền tống trận, đám người Lục Ly lại bị bạch quang bao phủ, biến mất không thấy đâu.
Truyền tống, truyền tống, vẫn là truyền tống!
Lục Ly triệt để hôn mê rồi, chỉ có thể một đường bám lấy tay Minh Vũ mà truyền tống theo. Hắn cố nhịn để không nôn, cắn răng kiên trì tiếp tục truyền tống.
Truyền tống liên tục hai mươi mấy lần, Hàn Vô Tâm mới ngừng lại, để Lục Ly nghỉ ngơi một hồi. Ở trong khách sạn ăn một chút cơm, Lục Ly lại không ăn vào được gì, chỉ ngồi nghỉ ngơi.
Sau nửa canh giờ lại tiếp tục...
Một ngày này, Lục Ly hoàn toàn không biết mình đến nơi nào, cũng không biết truyền tống bao nhiêu lần.
Chương 475 Kiên trì thêm một chút nữa
Kiên trì thêm một chút nữa
Cho dù có người muốn giết hắn, e là hắn cũng chỉ có thể trơ mắt chờ chết, cả người hắn đều ngất ngây, không phân rõ đông tây nam bắc, chỉ có thể đi theo Minh Vũ.
Cho tới sau khi trời tối, Hàn Vô Tâm mới ngừng lại, hắn dẫn theo đám người Lục Ly tiến vào khách sạn. Lại không an bài Lục Ly nghỉ ngơi trong phòng, mà là dẫn mọi người đi ăn cơm.
Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Vũ Hóa Thần và Minh Vũ, Hàn Vô Tâm nói khẽ:
- Tuy trên đường rất bình tĩnh, nhưng ta cảm thấy vẫn phải cẩn thận. Chúng ta truyền tống liên tục, Tống gia cho dù muốn dở trò cũng khẳng định không thể bố trí. Chỉ cần rời khỏi đông bắc bộ, đến đông bộ, bên kia chính là phạm vi thế lực của Lục gia, cho Tống gia một trăm lá gan cũng không dám tới bên đó gây sự, hơn nữa... Lục công tử báo ra thân phận, tùy tiện có thể được đại gia tộc hộ tống, cũng sẽ an toàn hơn.
Mắt Vũ Hóa Thần và Minh Vũ sáng lên, Hàn Vô Tâm nói có lý, rời khỏi đông bắc bộ, nếu Tống gia xằng bậy sẽ chọc giận các đại gia tộc đông bộ.
Hơn nữa, đông bộ là địa bàn của Lục gia, Lục Ly tùy tiện hô một tiếng, đại gia tộc đông bộ lại không lập tức xuất động tới bảo hộ hắnà?
- Thiếu chủ, kiên trì thêm một chút!
Minh Vũ và Lục Ly nói, Lục Ly nghe thấy Hàn Vô Tâm nói vậy liền gật đầu, không nói gì.
Nghỉ ngơi một canh giờ, mọi người khởi hành ngay đêm, lại truyền tống cả một đêm, tới lúc hừng đông thì đến một phủ thành, Lục Ly đã triệt để không nhịn được mà nằm trên đất nôn mửa.
Hàn Vô Tâm cũng bất lực, cảnh giới của Lục Ly quá thấp, tuy luyện hóa Hồn Tinh được một đoạn thời gian, linh hồn tăng cường một chút, nhưng cứ liên tục truyền tống cự ly siêu xa như vậy vẫn không chịu nổi.
- Cách đông bộ còn xa lắm không?
Ở trong quảng trường nghỉ ngơi một canh giờ, Lục Ly ngẩng đầu nhìn Hàn Vô Tâm, người sau nghĩ nghĩ một chút rồi nói:
- Nếu liên tục truyền tống, truyền tống thêm một ngày một đêm là tới.
- Đi!
Lục Ly quát khẽ một tiếng, dẫn đầu tiến vào truyền tống trận. Đến đông bộ Trung Châu thì hắn chính là đã về tới nhà, nơi đó là địa bàn của Lục gia, cũng là địa bàn của hắn.
Một ngày một đêm!
Lục Ly một đường đều đang nôn, trong dạ dày hắn không còn gì, mấy ngày nay chỉ uống nước trong, cho nên không nôn ra gì, chỉ nôn ra được chút đờm.
Mấy ngày mấy đêm không nghỉ không ngủ, tinh thần của Lục Ly đã vô cùng mỏi mệt. Có điều sau khi hắn biết đã bước vào một đại thành của đông bộ Trung Châu, hắn vẫn lập tức trở nên hưng phấn, tinh thần cũng tốt hơn nhiều.
Trời vừa tờ mờ sáng, thành trì này đã bắt đầu tỉnh giấc, người đến người đi, dần dần trở nên náo nhiệt. Thành trì này là phủ thành, tên là Hạp Thành, được một gia tộc ngũ phẩm khống chế toàn gia.
Hạp Thành lệ thuộc thế lực lục phẩm Bạch Dương Cung, Bạch Dương Cung thì phụ thuộc thế lực thất phẩm Lam Sư Phủ, Lam Sư Phủ là một trong ba thế lực thất phẩm dưới cờ của Lục gia.
Nói một cách khác, Lộc gia là thủ hạ của thủ hạ của thủ hạ của Lục gia, Lục Ly đã về tới địa bàn nhà mình. Phụ thân là Lục Nhân Hoàng, là Nhân Hoàng của Lục gia, thân phận địa vị khẳng định không thấp, hắn đã triệt để an toàn.
- Trước tiên nghỉ ngơi một chút đã.
Sau khi Lục Ly nghe Hàn Vô Tâm giới thiệu về Lộc gia và thế lực phụ cận, lập tức thở hắt ra một hơi.
Được Minh Vũ đỡ vào một khách sạn nghỉ ngơi, sau khi thân thể khôi phục một chút, Lục Ly nhìn Hàn Vô Tâm, nói:
- Vô Tâm đại nhân, ngươi đi tìm thành chủ của phủ thành này, nói rõ thân phận của ta, bảo hắn tới gặp ta.
Lục Ly không định tiếp tục truyền tống nữa, bởi vì tiếp tục truyền tống phải cần huyền tinh. Từ nơi này tới Thần Khải Vực còn một đoạn cự ly rất dài, cần rất nhiều huyền tinh.
Nếu đã đến địa bàn của Lục gia, hắn cũng triệt để yên tâm, hắn có thể báo ra thân phận của mình. Sau khi báo ra thân phận, truyền tống ở đông bộ Trung Châu ai dám thu huyền tinh của hắn? Hắn còn có thể dựa vào thân phận Lục gia đệ tử, điều một số một số cường giả tới đây, như vậy sẽ an toàn hơn.
Hàn Vô Tâm đã hiểu ý của Lục Ly, nụ cười trên miệng càng tươi hơn mấy phần, Lục Ly vừa tới địa bàn của Lục gia đã gọi người, điều này chứng tỏ... Hắn đúng là Lục gia đệ tử, hắn lần này đánh cược đúng cửa rồi.
Đám người Lục Ly nghỉ ngơi ở khách sạn, Hàn Vô Tâm dẫn theo Hàn Vô Khánh đi gặp thành chủ của thành trì này. Hàn gia là gia tộc lục phẩm, thành trì này là do ngũ phẩm ngũ phẩm khống chế, cho dù không có chuyện của Lục Ly, bọn họ cũng có thể tùy tiện tìm tới cửa.
Vũ Hóa Thần và Minh Vũ kích động không thôi, Lục Ly trở về Lục gia, bọn họ cũng có thể có được lợi ích rất lớn, đây chính là một trong Thập nhị vương tộc mạnh nhất Trung Châu.
Lục Ly ngồi ngủ một lúc, vừa ngủ được nửa canh giờ, Hàn Vô Tâm Hàn Vô Khánh đã trở lại, dẫn theo một lão giả Quân Hầu cảnh tiền kỳ.
Hạp gia gia chủ Hạp Nguyên.
Tuổi Hạp Nguyên nhìn thì có vẻ không ít, có điều tinh thần quắc thước. Lục Ly tỉnh lại, ngồi dậy, ánh mắt hắn nhìn quét một lượt trên người Lục Ly, chắp tay nói:
- Vị công tử này, nghe nói... Ngươi là Lục gia đệ tử? Xin hỏi lệnh tôn là?
Vũ Hóa Thần vốn định nói thẳng ra tên của Lục Nhân Hoàng, Lục Ly lườm hắn một cái, hắn lập tức câm miệng. Lục Ly lạnh giọng nói:
- Tên của cha ta ngươi không có tư cách biết, ngươi lập tức truyền tống tới Bạch Dương Cung, bảo cung chủ của bọn họ tới gặp ta.
Hạp Nguyên Hạp Nguyên là Quân Hầu cảnh tiền kỳ, tác dụng không lớn, Bạch Dương Cung là thế lực lục phẩm, Quân Hầu cảnh bên trong khẳng định nhiều hơn, cung chủ cũng rất có khả năng là Nhân Hoàng. Có Bạch Dương Cung cung chủ hộ giá, trên đường đi cũng sẽ thông thuận hơn.
Hạp Nguyên nhướng mày, khẩu khí này của Lục Ly quá lớn rồi, Lục gia đệ tử bình thường cũng không có khẩu khí như hắn?
Có điều hắn không dám mạo muội đắc tội, lại chắp tay nói:
- Có thể xin công tử đưa ra lệnh bài thân phận, hoặc là... Phóng thích một chút huyết mạch thần kỹ không? Tại hạ thân phận thấp kém, e là không mời được Trần cung chủ.