Long Đế Bất Diệt - Lục Ly (FULL) - Bản dịch chuẩn

Chương 476 Chặn giết

Nếu Lục Ly có lệnh bài thân phận của Lục gia, tất cả đều dễ nói, đương nhiên nếu có thể phóng thích Thần Khải Thần Kỹ, vậy hắn một câu cũng chẳng nói thêm. Trên Thế giới này người có thể có Thần Khải Thần Kỹ, chỉ có Lục gia đệ tử.

Lệnh bài thân phận thì không có, Thần Khải Thần Kỹ lại càng không, Lục Ly lại không hề bối rối, lạnh giọng nói:

- Bảo ngươi mời thì ngươi cứ mời đi, nếu Bạch Dương Cung cung chủ tới, ta không thể chứng minh thân phận Lục gia đệ tử, bảo hắn trảm sát ta là được. Ngươi chuyển đạt lời của ta, ta tên là Lục Ly, cha ta là Nhân Hoàng của Lục gia, nếu hắn không đến, tự gánh lấy hậu quả!

- Nhân Hoàng?

Hạp Nguyên nhướng mày, cường giả Nhân Hoàng của Lục gia rất nhiều, nhưng hắn lại chưa nghe nói tới trưởng lão nào có con trai tên là Lục Ly?

Quan trọng nhất là Lục Ly chỉ có Hồn Đàm cảnh? Đệ tử trực hệ của Lục gia đã mười sáu mười bảy tuổi sao có thể vẫn là cảnh giới này?

Lục gia phong thành mười năm, Lục gia đệ tử không được phép ra ngoài, Lục gia đệ tử này là từ đâu chui ra?

- Được rồi, công tử chờ chút, ta giờ tới Bạch Dương Thành, nửa ngày sau sẽ quay về!

Hạp Nguyên chỉ là một tộc trưởng của gia tộc ngũ phẩm nho nhỏ, bên cạnh Lục Ly đứng năm Quân Hầu cảnh, hắn còn dám nói gì? Dám chất vấn gì?

Hắn chỉ có thể cắn răng lui ra, chuẩn bị tự mình truyền tống tới Bạch Dương Cung truyền lời, dù sao Bạch Dương Cung cung chủ đến, tất cả mọi chuyện tất nhiên sẽ rõ ràng.

...

Đám người Lục Ly tiếp tục nghỉ ngơi trong khách sạn, Hàn Vô Tâm cũng không chuẩn bị truyền tống. Hắn lần này đã bỏ ra không ít huyền tinh rồi, nếu Lục Ly đã gọi người tới, hắn đương nhiên không muốn mất tiền một cách vô ích.

Lục Ly ăn một vài thứ, lại ngủ thiếp đi, trong những ngày này hắn đã mệt lắm rồi, lúc này đến địa bàn của Lục gia hắn đã yên tâm, trước tiên cứ ngủ một giấc thật ngon, chờ Bạch Dương Cung cung chủ tới rồi tính.

Mặt trời lên cao.

Truyền tống trận sáng lên, đám người Vũ Hóa Thần từ cửa sổ khách sạn nhìn thấy trên quảng trường quang mang ngút trời, thầm gật đầu. Hạp Nguyên làm việc vẫn rất nhanh gọn, hai canh giờ đã dẫn theo người của Bạch Dương Cung trở lại?

Quang mang của Truyền tống trận yếu đi, bên trong xuất hiện tám cường giả, ánh mắt đám người Vũ Hóa Thần Hàn Vô Tâm nhìn tới, lại lập tức kinh ngạc.

Bởi vì trong tám người này không có Hạp Nguyên, hơn nữa tám người này đều đeo Thiên Huyễn Thiên Huyễn, bọn họ cũng có thể cảm ứng được.

- Bùm!

Sau khi tám người xuất hiện trong truyền tống trận, có mấy người không ngờ đánh ra mấy đạo huyền lực, lập tức hủy đi toàn bộ truyền tống trận. Sau đó tám đạo thần niệm cường đại nháy mắt quét vào trong thành, một đạo thần niệm cường đại cũng rất nhanh tỏa định đám người Hàn Vô Tâm trong khách sạn.

- Tống Hà, Tống Phúc!

Sắc mặt Hàn Vô Khánh lập tức trở nên âm trầm đáng sợ, trong đầu hắn xoay chuyển nhanh chóng, lập tức gào lên với Vũ Hóa Thần và Minh Vũ:

- Mau dẫn thiếu chủ nhà ngươi trốn đi, người của Tống gia điên rồi, không ngờ dám đến tận đây chặn giết!

Sắc mặt Vũ Hóa Thần và Minh Vũ lập tức trở nên tái nhợt, hai người không hề do dự, Minh Vũ tóm Lục Ly lên. Sau đó phóng ra Bản Mệnh Châu, cùng hai người Vũ Hóa Thần trực tiếp phá cửa sổ mà ra, bay tới thành đông.

- Đi, cản họ lại!

Hàn Vô Tâm nhìn Hàn Vô Khánh và một trưởng lão còn lại, cắn răng quát. Người của Tống gia hủy diệt truyền tống trận, là muốn bắt ba ba trong rọ, nếu bọn họ không đi ngăn cản, Vũ Hóa Thần và Minh Vũ khẳng định là trốn không thoát.

Chính bởi vì người của Tống gia hủy diệt truyền tống trận, Hàn Vô Tâm mới hạ quyết tâm tử chiến.

Bởi vì Hạp Nguyên đã tới Bạch Dương Cung, bên này truyền tống trận vừa hủy, Bạch Dương Thành sẽ lập tức biết ngay. Bạch Dương Cung cung chủ khẳng định sợ Lục Ly chết đi, lập tức sẽ tới.

Cho nên...

Ba người bọn họ chỉ cần ngăn cản người của người một đoạn thời gian, Tống gia lần này sẽ toàn quân bị diệt, bọn họ cũng sẽ nhận được tình hữu nghị chân chính của Lục gia.

Hàn Vô Tâm quyết định liều một phen, nếu thua... Vậy ba người bọn họ sẽ vĩnh viễn phải ở lại Lộc Thành.

- Giết.

Thần niệm của tám cường giả Tống gia tỏa định ba người Hàn Vô Tâm và ba người Lục Ly, một lão giả vung tay lên, bốn người bay tới bên Hàn Vô Tâm, bốn người thì đuổi giết đám người Lục Ly.

- Khai chiến!

Trong thành là một mảng ầm ĩ, loạn thành một đống, hai đội Quân Hầu cảnh khai chiến trong thành, tùy tiện ngộ thương một chút cũng sẽ có rất nhiều người tan xương nát thịt.

Vô số võ giả đều từ trong viện tử lao ra, trên mặt phẫn nộ không thôi, dám khai chiến trong thành? Đây là muốn liên luỵ tới vô số dân thường à.

- Người nào dám xằng bậy ở Lộc Thành?

Trong Hạp gia đại viện có bảy tám võ giả Bất Diệt cảnh cưỡi Mệnh Luân bay lên không, Hạp gia chỉ có một Quân Hầu cảnh, Hạp Nguyên đã tới Bạch Dương Thành, cho nên chỉ còn một đám Bất Diệt cảnh.

Hàn Vô Tâm nhìn thấy người của Hạp gia đến, lập tức gầm lên:

- Tống Phúc Tống Hà, các ngươi lớn mật lắm, không ngờ dám động thủ ở địa bàn của Lục gia? Các ngươi có biết người các ngươi đang truy sát là ai không? Đó là đệ tử trực hệ của Lục gia, Tống gia các ngươi xong rồi, chờ Lục gia diệt tộc các ngươi đi.

Hàn Vô Tâm nói rất có kỹ xảo, hắn nói như vậy cũng không thể ngăn cản bọn Tống Hà đuổi giết, nhưng lại đang nói với người toàn thành, đây là người của Tống gia. Bọn họ gây sự ở địa bàn của Lục gia, hơn nữa... còn đang đuổi giết đệ tử trực hệ của Lục gia!

Lục Ly lần này bất kể sống hay chết, chỉ cần đám người Tống Hà dám tiếp tục động thủ, vậy đó chính là khiêu khích Lục gia, sau này khẳng định sẽ bị Lục gia trả thù.

Hàn gia và Tống gia đã xé rách da mặt, Hàn Vô Tâm tất nhiên không còn bất kỳ cố kỵ gì nữa, Tống gia diệt vong thì Hàn gia càng an toàn.

Mắt Tống Phúc và Tống Hà đều co rút lại, bọn họ sở dĩ lựa chọn động thủ ở đây, cũng là bởi vì bất đắc dĩ.

Động tác của đám người Hàn Vô Tâm quá nhanh, bọn họ căn bản không có thời gian bố trí, ngày đêm không ngừng truyền tống, hiện tại mới đuổi kịp.
Chương 477 Mộc chi nguyên huyết mạch

Vốn ở trong mắt người của Tống gia, đây là một phủ thành, cho dù bọn họ làm bị thương một số người, giết một số người. Lam Sư Phủ và Bạch Dương Cung khẳng định cũng sẽ không nói gì. Nhiều nhất là bồi thường một chút, nói lời xin lỗi là được, dù sao đây chỉ là phủ thành, ảnh hưởng không phải quá ác liệt.

Hiện tại Hàn Vô Tâm nói bọn họ đuổi giết đệ tử trực hệ của Lục gia? Vậy tội danh sẽ rất lớn, người toàn thành đều nghe thấy, chẳng lẽ bọn họ phải đồ thành? Giết người diệt khẩu?

Đồ sát dân thường chính là tội lớn, không cần Lục gia động thủ, bên Khiếu Thiên Cung cũng sẽ diệt bọn họ. Nếu không đồ thành, vậy tin tức truyền ra, Tống gia sẽ tọa thực chuyện đuổi giết Lục gia đệ tử, không cần Lục gia động thủ, thế lực thất phẩm Lam Sư Phủ bên này tùy tiện phái mấy người cũng có thể diệt Tống gia.

Tống Hà cũng không phải ngu ngốc, hắn căn bản không tin Lục Ly là Lục gia đệ tử, họ Lục thì đều là Lục gia đệ tử à? Vậy họ Khương có phải cũng đều là người của Linh Lung Các Khương gia không?

Hắn cười ha hả giễu cợt:

- Hàn Vô Tâm, đây là ân oán của hai nhà Hàn Tống chúng ta, đừng kéo Lục gia đệ tử gì đó vào. Lục gia phong thành mười năm, Lục gia đệ tử trước giờ không ra ngoài, ngươi đang lừa trẻ con à? Người của Lộc Thành đừng hoảng hốt, việc này chúng ta chỉ nhằm vào người của Hàn gia, sau này tất sẽ cho Bạch Dương Cung một câu trả lời.

- Hừ!

Hàn Vô Tâm vừa dẫn người bay tới, cản giữa người Tống gia và Lục Ly, vừa cười lạnh nói:

- Lộc Thành thành chủ Hạp Nguyên lúc này đã tới Bạch Dương Thành mời Bạch Dương Cung Chủ tới đây, là để bái kiến Lục gia đệ tử, Lục Ly! Người toàn thành các ngươi làm chứng, Tống gia Tống Phúc và Tống Hà dẫn người muốn đuổi giết Lục Ly, đệ tử trực hệ của Lục gia, lát nữa Lục gia phái người tới, các ngươi hỗ trợ làm chứng. Tống Hà, ta khuyên các ngươi quay đầu là bờ, Bạch Dương Cung Chủ sắp tới rồi.

- Toàn là nói lung tung!

Quân Hầu cảnh đỉnh phong Tống Phúc của Tống gia quát lạnh:

- Đừng lắm lời với chúng, bọn chúng đang kéo dài thời gian đó, động thủ.

Người của Tống gia căn bản không tin Lục Ly là Lục gia đệ tử, nếu là Lục gia đệ tử thì đã sớm nói ra thân phận, ai dám động tới hắn? Còn cần người của Hàn gia hộ vệ tới đây à?

Lập tức trên cổ Tống Phúc sáng lên ấn ký màu tím, đồng thời phóng ra Bản Mệnh Châu xông tới Hàn Vô Khánh. Hàn Vô Khánh không chịu yếu thế, hai người đều rất ăn ý bay lên trời cao, không ai dám đồ sát dân thường, nếu không sẽ bị vương tộc diệt tộc.

Không thể đồ sát dân thường, đây là thiết luật mà Thập nhị vương tộc liên thủ định ra. Ai dám xằng bậy, sẽ bị Thập nhị vương tộc liên thủ diệt sát.

Tống gia chỉ có một Quân Hầu cảnh đỉnh phong, ba Quân Hầu cảnh hậu kỳ, bốn người còn lại đều là Quân Hầu cảnh trung kỳ.

Chiến lực này là đủ rồi, bên Lục Ly chỉ có một Quân Hầu cảnh đỉnh phong Hàn Vô Khánh, một người khác là Quân Hầu cảnh hậu kỳ, Hàn Vô Tâm và Minh Vũ đều là Quân Hầu cảnh tiền kỳ, Vũ Hóa Thần chỉ là Quân Hầu cảnh trung kỳ.

Đừng nói tám đấu năm, cho dù năm đấu năm thì Tống gia cũng với thắng. Dù sao người của Tống gia cơ bản đều có huyết mạch thất phẩm, còn ít nhất cũng là Quân Hầu cảnh trung kỳ.

Hàn Vô Tâm và một võ giả Hàn gia cũng không dám động thủ ở trong thành, điên cuồng lao về phía Lục Ly, chuẩn bị khai chiến ở ngoài thành, liều chết ngăn cản đám người Tống Hà đuổi giết Lục Ly.

Tuy Truyền tống trận bị hủy, nhưng nếu người của Bạch Dương Cung muốn tới đây kỳ thật cũng rất nhanh.

Bọn họ sẽ truyền tống tới thành trì phụ cận, sau đó ngay lập tức chạy tới, tính toán thời gian thì ít nhất cũng chỉ nửa canh giờ, chỉ cần Lục Ly trong nửa canh giờ không chết, bọn họ sẽ thắng.

Vũ Hóa Thần và Minh Vũ dẫn theo Lục Ly chạy ra khỏi thành, đám người Tống Hà lại không hề lo lắng, tốc độ của hai người Vũ Hóa Thần quá chậm, bọn họ có thể thoải mái đuổi kịp.

- Tống Nguyên, vừa ra khỏi thành các ngươi cầm chân Hàn Vô Tâm, Tống Kiều, ngươi theo ta đi truy sát tiểu tạp toái đó!

Tống Hà thấp giọng dặn dò hai người bên cạnh, hắn là Quân Hầu cảnh hậu kỳ, mang theo một Quân Hầu cảnh hậu kỳ, hai người kích sát bọn Vũ Hóa Thần và Minh Vũ thì chẳng khác gì chơi đùa.

Một Quân Hầu cảnh hậu kỳ gật đầu, sau khi ra khỏi thành hắn vung tay lên, bốn Quân Hầu cảnh lập tức phân tán ra, ấn ký trên cổ trên cổ sáng lên, tiếp theo trong cơ thể không ngờ bắn ra vô số dây leo màu tím.

Những người còn lại cũng như vậy, huyết mạch ấn ký sáng lên, dây leo đầy trời bắn ra, lập tức bao phủ không gian xung quanh, bện thành một tấm lưới, bao vây hai người Hàn Vô Tâm ở trong đó.

Tống gia không định triệt để trở mặt với Hàn gia, chỉ muốn có được Tiểu Bạch và Long Đế Quan. Cho nên bọn họ lần này không định giết người, ít nhất thì cũng không thể giết Hàn Vô Tâm, nếu không Hàn gia tộc trưởng sẽ nổi điên...

Tống gia kết luận Tiểu Bạch là cấp bậc Thú Hoàng, một con linh thú Thú Hoàng bình thường sẽ không đủ để khiến một gia tộc điên cuồng như vậy.

Tống gia thì lại khác!

Bởi vì một Nhân Hoàng của Tống gia thọ nguyên sắp hết, gia tộc trong thời gian ngắn lại không thể xuất hiện một Nhân Hoàng, Tống gia lại đắc tội với một cừu gia cường đại. Cho nên, Tống gia rất cần có cường giả tọa trấn, có một con Thú Hoàng tọa trấn gia tộc, có thể đảm bảo cho Tống gia mấy ngàn năm bình an, đủ để Tống gia quật khởi.

Cho nên Tống gia hạ quyết tâm nhất định phải có được Tiểu Bạch, không tiếc tiêu phí vô số huyền tinh truyền tống đuổi giết, cũng không tiếc đắc tội với Hàn gia.

Dây leo màu tím đầy trời bay múa, đan vào nhau, che kín cả thiên không thành đông. Đây là huyết mạch thất phẩm Mộc Chi Nguyên của Tống gia, ở đông bắc bộ Trung Châu cũng có tiếng là khó chơi.

- Phá!

Trong lưới lớn truyền đến một tiếng gầm giận dữ, Hàn Vô Tâm tay cầm một thanh nhuyễn kiếm kim quang lấp lánh, không ngờ từ trong dây leo giống như mạng nhện bay ra.

Hắn vận dụng áo nghĩa của hắn, Kim Chi Áo Nghĩa tứ phẩm, kim kiếm trong tay còn là huyền khí Thánh cấp, có thể phá được dây leo kiên cố này cũng không phải là may mắn.
Chương 478 Thật to gan

Hắn nhìn thấy Tống Hà và một Tống gia trưởng lão Tống Kiều điên cuồng lao về phía Lục Ly, nhuyễn kiếm trong tay lập tức vung lên, bắn ra mấy đạo kiếm quang màu vàng, bức lui hai Tống gia trưởng lão đang tới gần, hắn khống chế Bản Mệnh Châu đuổi theo đám người Tống Hà.

- Hàn Vô Tâm, ngươi không đi được đâu, xem thiên la địa võng của ta!

Tống Nguyên cười lạnh một tiếng, một tay hắn đột nhiên vỗ một chưởng lên không trung, một hư ảnh bàn tay cực lớn đột nhiên xuất hiện, đột nhiên đánh vào khoảng không, dường như muốn đánh vỡ cả phiến thương khung này.

Một giây tiếp theo!

Thương khung dường như thực sự bị đánh vỡ, không gian trên đỉnh đầu Hàn Vô Tâm chấn động kịch liệt, không gian nơi này củng cố như vậy, không ngờ lại xuất hiện từng khe nứt.

Càng khiến người ta bất khả tư nghị là trong khe nứt có vô số dây leo màu tím bắn ra, lập tức cuốn lấy Hàn Vô Tâm, từng vòng từng vòng. Không trung trăm mét lấy Hàn Vô Tâm làm trung tâm đều là dây leo, Hàn Vô Tâm lại bị nhốt ở bên trong.

Bạch Dương Thành là vực thành lớn nhất của giao giới đông bộ và đông bắc bộ, thành trì này có mười vạn năm lịch sử, vẫn luôn do thế lực lục phẩm Bạch Dương Cung chiếm giữ.

Bạch Dương Cung trong lịch sử cũng có một đoạn thời gian thăng cấp làm thế lực thất phẩm, cũng từng lưu lạc làm thế lực ngũ phẩm, nhưng Bạch Dương Thành vẫn luôn ở trong tay Bạch Dương Cung, có thể thấy được nội tình của Bạch Dương Cung mạnh tới mức nào.

Trong Bạch Dương Thành, Hạp Nguyên đang cầu kiến Bạch Dương Cung cung chủ, có điều cung chủ đâu phải hắn muốn gặp thì có thể gặp? Hắn chỉ có thể gặp một trưởng lão Quân Hầu cảnh đỉnh phong của Bạch Dương Cung, ngũ trưởng lão Mạc Cừu.

Mạc Cừu nghe Hạp Nguyên nói xong, hơi nhướng mày, trầm tư một lát rồi nói:

- Thiếu niên đó thật sự nói như vậy à? Hắn là con của một Nhân Hoàng? Nhân Hoàng của Lục gia ta đều biết, không có công tử trẻ tuổi như vậy, hạng tôn tử thì có. Lục Ly? Nhưng cái tên này căn bản chưa nghe qua.

Hạp Nguyên cũng không nghĩ ra, nếu là Lục gia đệ tử vì sao không giơ ra lệnh bài? Chỉ cần giơ ra lệnh bài thì không phải tất cả đều sáng tỏ à? Còn cần tự hắn truyền tống tới đây sao? Vì sao lại bảo Bạch Dương Cung cung chủ tới?

- Mười sáu bảy tuổi, Hồn Đàm cảnh, không có lệnh bài, không có kim cương huyết mạch? Bên cạnh mang theo một đám Quân Hầu cảnh? Khẩu khí rất cuồng? Tự gánh lấy hậu quả?

Mạc Cừu lẩm bẩm mấy tiếng, có chút không quyết định được chủ ý, nếu Lục Ly chỉ bảo bọn họ đi một chuyến thì cũng không sao cả, hiện tại Lục Ly lại còn bảo cả cung chủ của bọn họ phải đi một chuyến?

- Đi, theo ta đi gặp cung chủ!

Mạc Cừu cuối cùng vẫn lựa chọn cẩn thận một chút, Lục gia đệ tử mười năm không xuất hiện, hiện tại đột nhiên mọc ra một tên, vạn nhất là thật thì sao. Lục gia ở đông bộ Trung Châu chính là quân vương vô thượng, trêu chọc đệ tử trực hệ của Lục gia là hậu hoạn vô cùng.

Mạc Cừu dẫn theo Hạp Nguyên tiến vào một đại thành bảo huy hoàng khí phái, gặp Bạch Dương Cung cung chủ Mạc Diệp.

Mạc Diệp nhìn thì cũng không quá già, dáng vẻ người trung niên, đầu vuông tai to, lưng hùm vai gấu, khí huyết như núi, rất phù hợp với bộ dạng của bá chủ một phương.

Nghe Mạc Cừu kể lại xong, hai hàng lông mày rậm của Mạc Diệp nhíu lại, trong đôi mắt to lộ ra vẻ sâm hàn, hắn chỉ trầm tư rồi hừ lạnh nói:

- Giả, Nhân Hoàng của Lục gia ta biết hết, không ai có một nhi tử nhỏ như vậy. Lục gia Nhân Hoàng ta có thể đếm ra toàn bộ, đệ tử trực hệ ta cũng biết rõ, không có ai tên là Lục Ly cả!

- Giả mạo?

Ánh mắt Mạc Cừu trở nên lạnh lùng, đằng đằng sát khí nói:

- Cung chủ, vậy ta đi xử lý nhé?

Xử lý mà Mạc Cừu nói tất nhiên là trảm sát toàn bộ, giả mạo Lục gia đệ tử chính là tội lớn, hơn nữa còn ngông cuồng như vậy, điểm danh bắt Bạch Dương Cung cung chủ tới gặp? Khẩu khí này là không thể nhịn được.

- Đợi đã!

Mạc Diệp xua tay, hắn có chút nghĩ không thông vì sao Lục Ly lại bảo hắn tới?

Bảo hắn tới để vạch trần thân phận của hắn à? Sau đó thì giết hắn? Trừ phi Lục Ly là chán sống rồi, nếu không sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.

- Lục gia Nhân Hoàng?

Mạc Diệp lại tính toán, liệt kệ tất cả cường giả Nhân Hoàng cảnh của Lục gia, cũng nhớ lại con cháu nhà họ, xem có quên ai không.

Sau một thoáng, trên mặt hắn đột nhiên lộ ra vẻ kinh hãi, lẩm bẩm:

- Chẳng lẽ là nhi tử của vị đó? Nếu… Vị đó kết hôn sinh con, tính nhẩm thì tuổi của thiếu niên này cũng gần đúng.

Mạc Cừu chớp chớp mắt, không nghe rõ lắm, hắn mơ hồ hỏi:

- Cung chủ, ngươi là nói vị nào?

Trong mắt Mạc Diệp lấp lánh tinh mang, nói ra hai câu:

- Vị nhân trung chi hoàng chân chính, vị biến thái nhất!

- Hả?

Mạc Cừu tỉnh ngộ, sắc mặt hắn lại âm tình bất định, mắt lấp lánh, trầm tư một lát rồi nói:

- Nếu là vị đó thì đích xác có khả năng. Vị đó đã mất tích hai mươi năm, chẳng lẽ đúng là con của hắn?

Hạp Nguyên nghe mà như lọt vào trong sương mù, lại không dám hỏi nhiều. Lúc này trong tay hắn một khối ngọc phù đột nhiên vỡ vụn, hắn biến sắc kinh hô:

- Xảy ra chuyện rồi, Lộc Thành xảy ra chuyện rồi!

Hạp Nguyên nói xong nói xong, bên ngoài có một bóng đen nhẹ nhàng tiến vào, đứng bên cạnh Mạc Diệp chắp tay nói:

- Bẩm cung chủ, truyền tống trận của Lộc Thành bị hủy diệt toàn bộ rồi. Bên kia truyền đến tin tức, đông bắc bộ Tống gia có tám cường giả tới, đang khai chiến ở Lộc Thành.

- Lớn mật thật!

Mạc Diệp không ngờ lại đứng dậy, trên người khí huyết khủng bố tràn ra, khiến Hạp Nguyên cảm thấy không thở nổi, Mạc Diệp gầm lên, nói:

- Toàn bộ Quân Hầu cảnh tập hợp, lập tức đến Lộc Thành. Lão Nhị ngươi ở lại Bạch Dương Thành tọa trấn, ta tự mình tới Lộc Thành một chuyến.

Bạch Dương Cung có hai Nhân Hoàng, Mạc Diệp phái một Nhân Hoàng khác tọa trấn, cường giả còn lại thì được triệu tập toàn bộ, có thể thấy hắn coi trọng Lục Ly tới mức nào.

Hắn không thể không coi trọng.

Nếu Lục Ly đúng là con của người mà hắn đoán, mà Lục Ly lại bị giết ở Lộc Thành, hắn tin Bạch Dương Cung một người cũng không sống nổi.
Chương 479 Vị biến thái nhất

Hai mươi ba người bắn ra, toàn là Quân Hầu cảnh, Quân Hầu cảnh đỉnh phong có tới tám người. Mạc Diệp cũng dẫn theo Mạc Cừu bay ra, bắn thẳng đến truyền tống trận.

Toàn bộ Bạch Dương Bảo xôn xao, nhiều năm qua, Mạc Diệp vẫn là lần đầu tiên triệu tập nhiều cường giả như vậy xuất động, hơn nữa nghe ngữ khí của hắn thì dường như đang vô cùng nổi giận, rất nhiều người đều nhao nhao nghị luận không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Hai mươi ba người bay tới quảng trường, một lão giả hỏi:

- Cung chủ, xảy ra chuyện gì vậy?

- Đừng hỏi nhiều!

Mạc Diệp nhảy vào một truyền tống trận, quát lớn:

- Mở truyền tống trận, các ngươi cũng lập tức tới thành trì phụ cận Lộc Thành, sau đó dựa vào tốc độ nhanh nhất tới Lộc Thành, truyền tống trận của Lộc Thành đã bị hủy. Sau khi các ngươi đến Lộc Thành thì lập tức bảo vệ một thiếu niên tên là Lục Ly, nếu ai muốn giết hắn, cứ giết không cần hỏi!

- Tuân mệnh!

Hai mươi ba người quát lớn, đều phóng tới mấy truyền tống trận, tuy truyền tống trận của Lộc Thành bị hủy, nhưng truyền tống trận của thành trì phụ cận lại vẫn còn.

Bọn họ truyền tống tới, lại chạy đến Lộc Thành cũng không mất thời gian bao lâu, dù sao tốc độ của Quân Hầu cảnh cũng rất khủng bố

Từng đạo quang mang ngút trời sáng lên, đám người Mạc Diệp ai nấy đều biến mất trong truyền tống trận, trong thành rất nhanh lại ầm ĩ, đều đang suy đoán đã xảy ra chuyện gì.

Mạc Diệp và Mạc Cừu đến một phủ thành gần Lộc Thành, sau đó lập tức truyền tống tới quận thành gần Lộc Thành nhất, rồi từ quận thành đó chạy tới, với tốc độ của Mạc Diệp nhiều nhất là mất thời gian hai nén hương.

- Sau hai lần truyền tống, Mạc Diệp đến gần quận thành đó. Hắn không để ý tới Mạc Cừu, tự mình phóng ra Bản Mệnh Châu, dùng tốc độ khủng bố phóng tới Lộc Thành.

- Người của Tống gia, các ngươi lớn mật lắm!

- Vừa bay Mạc Diệp vừa gầm lên, người của Tống gia hủy diệt truyền tống trận, đây vốn đã là phạm vào tối kỵ, hiện tại còn dám đuổi giết Lục Ly? Nếu Lục Ly đúng là nhi tử của người đó, bất luận Lục Ly sống hay chết, Tống gia lần này đều sẽ tan thành mây khói.

Quận thành Mạc Diệp truyền tống tới ở phía bắc Lộc Thành, tốc độ của hắn đạt tới cực hạn, sau hai nén hương tường thành của bắc thành Lộc Thành đã ở trong tầm mắt.

Trên trời cao của Lộc Thành, Tống Phúc và Hàn Vô Khánh vẫn đang đại chiến. Hai người đánh ra chân hỏa, đều phóng ra áo nghĩa cường đại để công kích, không gian xung quanh không ngừng vỡ ra, khí tức khủng bố khiến con dân phía dưới sợ hãi không thôi.

Cũng may hai người đều có chừng mực, khống chế công kích tận lực không hại tới thành trì phía dưới, nếu không phía dưới đã sớm máu chảy thành sông rồi.

- Dừng tay!

Mạc Diệp từ xa đã gầm lên, giống như rồng ngâm hổ gầm, khí huyết cường đại tỏa ra, khiến người ta cảm thấy giống như một vầng mặt trời nóng cháy.

- Nhân Hoàng?

Công kích của Tống Phúc khựng lại, Hàn Vô Khánh thì mừng rỡ. Mạc Diệp giống như lưu tinh từ xa bay tới, hét lớn:

- Lục Ly ở đâu?

Sắc mặt Tống Phúc lập tức trở nên trắng bệch, Hàn Vô Khánh lập tức hét lớn:

- Phía đông, vị đại nhân này mau đi cứu viện, rất nhiều người của Tống gia đang đuổi giết hắn.

- Tốt lắm, Tống gia các ngươi chờ bị diệt tộc đi!

Mạc Diệp không công kích Tống Phúc, lưu lại một câu rồi hóa thành lưu tinh phía đông phía đông.

Thành trì phía dưới sôi trào, Bạch Dương Cung cung chủ đã tới, nói như vậy thiếu niên kia đúng là đệ tử trực hệ của Lục gia rồi?

Lục Ly và Minh Vũ, Vũ Hóa Thần đã chạy ra khỏi Lộc Thành được ngàn dặm, bọn họ đào tẩu trước một bước. Đáng tiếc tốc độ của Vũ Hóa Thần, Minh Vũ cũng không nhanh, lúc này đã bị Tống Hà và Tống Kiều đuổi kịp.

Vũ Hóa Thần đẩy Lục Ly về phía Minh Vũ, trong mắt hắn nổi lên hồng quang, cắn răng quát:

- Minh Vũ mang theo thiếu chủ trốn đi, để ta ngăn cản.

Sức phòng ngự của Vũ Hóa Thần cũng không tệ lắm, Tinh Hỏa Áo Nghĩa của hắn dung hợp với huyết mạch thần kỹ, sức phòng ngự mạnh hơn Minh Vũ. Nếu là Minh Vũ lưu lại, e là không cản được quá lâu.

Minh Vũ không nhiều lời, mang theo Lục Ly tiếp tục bay đi. Lục Ly nhìn Tống Hà và Tống Kiều từ xa bay tới, nổi giận gầm lên:

- Tống Hà, ngươi dám động tới người của ta, ngày sau ta tất diệt cả tộc của ngươi!

- Ha ha ha ha, ngươi muốn diệt Tống gia chúng ta à, thế thì hôm nay phải có thể sống sót được đã.

Tống Hà cười ha hả, hoàn toàn không để ý, hắn nhìn thấy huyết mạch ấn ký trên cổ Vũ Hóa Thần sáng lên, huyết mạch ấn ký trên cổ bản thân cũng sáng lên, Tống Kiều cũng vậy.

- Tinh Hỏa Liệu Nguyên!

Vũ Hóa Thần gầm lên một tiếng, quả cầu lửa bay múa đầy trời, từ bốn phương tám hướng thổi quét tới Tống Hà và Tống Kiều.

Tống Hà cười lạnh một tiếng, thân thể nhoáng lên một cái, kéo ra từng tàn ảnh, tốc độ đột nhiên đề thăng, không ngờ ngay cả Vũ Hóa Thần cũng rất khó nhìn thấu chân thân của hắn. Chờ hắn dùng thần niệm quét một cái, mới phát hiện Tống Hà đã vòng qua hắn, đuổi giết Minh Vũ và Lục Ly.

- Tống Kiều, tên này giao cho ngươi.

Thanh âm của Tống Hà từ xa xa truyền đến, hắn căn bản không nghĩ tới giao chiến với Vũ Hóa Thần. Hôm nay mục đích đến là kích sát Lục Ly, cướp đoạt Tiểu Bạch và Long Đế Quan. Kích sát những người còn lại chỉ là thứ yếu, Tống Hà sẽ không lãng phí thời gian ở trên người Vũ Hóa Thần.

Thân pháp của Tống Hà nhìn thì có chút tương tự với Di Hình Ảo Ảnh của Lục Ly, cả trời đều là những cái bóng, có điều của Tống Hà đều là tàn ảnh, của Lục Ly lại là phân thân. Tốc độ của hắn chỉ là đột nhiên đề thăng, khiến thị giác của người ta sinh ra ảo giác, hình thành rất nhiều tàn ảnh mà thôi.

- Dừng lại!

Vũ Hóa Thần kinh hãi, Minh Vũ chỉ là Quân Hầu cảnh tiền kỳ, một khi bị đuổi kịp, hắn và Lục Ly đều phải chết. Vũ Hóa Thần liều mạng đuổi theo Tống Hà, đánh ra từng con hỏa long, thổi quét về phía Tống Hà.

- Ha ha, tốc độ này của ngươi không ra gì rồi!

Tiếng cười lạnh của Tống Hà từ xa xa truyền đến, tốc độ lại đề thăng, thân thể lại biến thành từng đạo tàn ảnh. Hỏa long của Vũ Hóa Thần chỉ có thể đánh nát từng tàn ảnh, căn bản không đuổi kịp Tống Hà.
Chương 480 Đưa ngươi tới địa ngục

- Đối thủ của ngươi là ta.

Tiếng cười lạnh của Tống Kiều vang lên, hắn phóng ra huyết mạch thần kỹ, cành cây của đại thụ phía dưới không ngờ đột nhiên mọc dài ra, lập tức quấn lấy Vũ Hóa Thần.

- Tinh Hỏa!

Vũ Hóa Thần nổi giận hét lớn, hỏa diễm cuồn cuộn từ trong huyết mạch ấn ký của hắn ùa vào Bản Mệnh Châu, sau đó hóa thành hỏa diễm thổi quét ra bốn phương tám hướng, cành cây từ phía dưới bay tới toàn bộ đều bị đốt cháy.

Hắn lao ra, nhưng trên thiên không lại có vô số dây leo giống như cả vạn con độc xà lao về phía hắn, lại quấn hắn lại.

- Xong rồi!

Huyết mạch thần kỹ của Tống gia quá khó chơi, Tống Kiều lại là Quân Hầu cảnh hậu kỳ, chiến lực bưu hãn, hắn đừng nói là đánh bại kích sát Tống Kiều, muốn thoát thân cũng khó. Tống Hà đã đuổi giết ra, Lục Ly và Minh Vũ có thể chống đỡ được sự tập sát của Quân Hầu cảnh hậu kỳ sao?

...

- Vù!

Đám người Lục Ly vừa chạy đi được hơn hai mươi dặm, phía sau liền vang lên tiếng xé gió, Lục Ly quay đầu lại thì nhìn thấy tàn ảnh nhìn thấy, Tống Hà đã đuổi theo.

- Tàn ảnh? Di Hình Ảo Ảnh?

Lục Ly chớp chớp mắt, đầy trời đều là tàn ảnh của Tống Hà, nhìn thì không khác lắm với Di Hình Ảo Ảnh.

Minh Vũ dùng thần niệm quét một cái, lập tức tỏa định được chân thân của Tống Hà. Hắn liếc một cái liền nhìn ra cái đó có khác biệt rất lớn với Di Hình Ảo Ảnh, chỉ là tốc độ đạt tới cực hạn nhất định mà sinh ra ảo ảnh thôi.

Kẻ địch đã đuổi giết tới, Minh Vũ bất lực, chỉ có thể tử chiến tới cùng. Hắn ném Lục Ly về phía trước, quát lên:

- Thiếu chủ chạy mau, ta ngăn cản!

Lục Ly bị ném bay mấy trăm mét, rơi xuống một ngọn núi nhỏ ở xa xa, Minh Vũ rút trường kiếm sau lưng ra, đồng thời phóng ra Bản Mệnh Châu, hét lớn một tiếng:

- Thế, trấn áp!

Xung quanh gió mây cùng động, một cỗ lực lượng không gian cường đại đè xuống, trấn áp Tống Hà. Tống Hà đang bay nhanh, tốc độ lập tức bị chậm lại, Minh Vũ vung trường kiếm, bắn ra từng đạo kiếm quang màu bạc, xé rách hư không chém thẳng tới Tống Hà.

- Điêu trùng tiểu xảo!

Tống Hà cười lạnh một tiếng, ấn ký màu tím màu tím sáng lên, tiếp theo trong cơ thể mọc ra vô số dây leo, những dây leo đó đan vào nhau, hình thành một thuẫn bài hình tròn cực lớn ở phía trước.

Bùm bùm bùm.

Kiếm quang bắn tới trên thuẫn tròn bện từ dây leo, lập tức chém nát rất nhiều dây leo. Nhưng dây leo đan vào nhau tới mấy chục tầng, kiếm quang chỉ chém đứt được mấy tầng dây leo liền hao hết năng lượng mà biến mất.

- Phá.

Tống Hà khống chế một số dây leo đánh vào hư không, thế của Minh Vũ vốn đang trấn áp hư không phụ cận, lại lập tức sụp đổ. Thân thể Tống Hà lóe lên, hóa thành từng đạo tàn ảnh vòng qua Minh Vũ, muốn đi kích sát Lục Ly.

- Trấn áp!

Minh Vũ có thể để Tống Hà đột phá ra ngoài, lại phóng ra thế, cũng lại bắn ra mấy đạo kiếm mang, hơn nữa phía trước kiếm quang lần này còn mang theo một số quang mang màu vàng, khiến kiếm quang càng sắc bén hơn.

Đây là một loại huyền kỹ hắn mới cảm ngộ được gần đây, khiến trên kiếm quang mang theo một tia Kim duệ chi lực, lực công kích có thể gia tăng hơn một chút, có điều hắn vẫn chưa cảm ngộ được triệt để, cho nên vừa rồi không phóng thích ra.

- Cút!

Tốc độ của Tống Hà lại giảm mạnh, lập tức giận tím mặt, hắn phóng ra một dây leo quấn lại thành thuẫn bài, chặn kiếm quang của Minh Vũ. Sau đó lại khống chế một số dây leo đan vào nhau, biến thành một cây roi cực lớn.

Roi giống như đuôi của cự long rạch phá trường không, đánh tan thế đang trấn áp không gian của Minh Vũ, roi mang theo khí tức khủng bố, đột nhiên quất về phía Minh Vũ.

- Bùm!

Tốc độ của roi này quá nhanh, bên trên lấp lánh tử quang và lục quang, có một loại lực lượng không biết tên, quất trúng Minh Vũ.

Chiến giáp huyền khí Thiên cấp trên người Minh Vũ vỡ nát từng tầng, cả người bị quất bay ra sau, va vào một ngọn núi nhỏ, dẫn tới núi nhỏ rung chuyển, núi đá vỡ nát.

Tống Hà mặc kệ Minh Vũ, thân thể kéo ra từng đạo tàn ảnh đuổi theo Lục Ly, nào ngờ vừa bay đi, trên thiên không một đạo uy áp khủng bố lại trấn áp xuống.

Minh Vũ từ trong núi nhỏ bay ra, trên người đã huyết nhục mơ hồ, nhưng ánh mắt hắn lại vô cùng kiên định, dường như đang im lặng nói với Tống Hà, muốn đụng tới Lục Ly, phải bước qua thi thể hắn đang.

Minh Vũ nhìn Tống Hà, thần niệm lại quét ra sau, muốn xem Lục Ly trốn được bao xa rồi?

Nào ngờ hắn vừa tùy ý quét qua, lại phát hiện Lục Ly căn bản không chạy. Đang ở trên một ngọn núi nhỏ sau lưng hắn mấy trăm mét, ngơ ngác nhìn chiến đấu bên này.

Hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lục Ly, gầm lên:

- Thiếu chủ, ngươi ở lại làm gì? Chạy mau!

Nhiều người liều chết ngăn cản truy binh như vậy là để Lục Ly đào tẩu, là để kéo dài thời gian chờ người của Bạch Dương Cung tới, nhưng Lục Ly lại đứng đó không đi?

- Ha ha ha ha!

Tống Hà cười ha hả đầy vẻ châm chọc, một Hồn Đàm cảnh cho dù trốn thì có thể trốn được bao xa. Nhìn thiếu niên đó ánh mắt đờ đẫn đứng trong núi nhỏ, e là bị dọa tới ngơ ngẩn rồi?

- Ngươi đã muốn chết, vậy ta trước tiên đưa ngươi xuống địa ngục, rồi tiễn thiếu chủ của ngươi đi cùng ngươi!

Sau khi Tống Hà liếc Lục Ly một cái, sát khí trên người đột nhiên nồng đậm hơn mấy phần. Thế của Minh Vũ giống thuốc cao bôi trên da chó khiến hắn rất không thoải mái, nếu Minh Vũ đã muốn chết, vậy thì đành thanh toàn cho hắn.

Lục Ly tất nhiên không phải sợ tới choáng váng, hắn cũng không ngu xuẩn như vậy, đứng đây chờ chết, để người của Hàn gia và Vũ Hóa Thần, Minh Vũ hy sinh một cách vô ích.

Hắn cũng không phải tự biết trốn không thoát mà bỏ cuộc, hắn không phải người dễ bỏ cuộc, cho dù đến tuyệt cảnh hắn cũng sẽ liều tới cùng.

Sở dĩ đứng lại, kỳ thật... Cũng là để liều một phen.

Hắn nhìn thấy thân pháp biến ảo ra tàn ảnh của Tống Hà, trong lòng bỗng dưng có sở ngộ. Hắn lúc trước đã cảm ngộ Kính Tượng Áo Nghĩa rất lâu, cũng đã có chút thành tựu, có điều vẫn có hai điểm mấu chốt vẫn chưa nghĩ thông.

 

Advertisement
';
Advertisement