Chỉ một quyền thôi nhưng Sở Hưu đã hiểu gần hết về thực lực của Trần Thanh Đế.
Chân hỏa luyện thân, con đường này khó khăn hơn tu hành võ đạo bình thường vô số lần, nhưng một khi đột phá cũng cường đại hơn vô số lần.
Khi Trần Thanh Đế còn chưa đột phá, đối mặt với cường giả cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần hầu hết là một quyền một người. CÒn hiện tại hắn đột phá, đối mặt với cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền cũng là một quyền một người.
Chiến lực như vậy vốn không có sơ kỳ trung kỳ gì, chỉ cần đột phá tức là đỉnh phong!
Lúc này Trần Thanh Đế lại buồn bực nói: “Tiểu tử, sao lại không đánh nữa? Ta biết hiện tại còn cách thực lực đỉnh phong của ngươi xa lắm.
Lần trước đánh với lão già của Phong Vân Kiếm Trủng hết sức khó chịu, lão già kia rất nổi danh nhưng lúc đánh lại không chịu dùng mấy lá bài tẩy của Phong Vân Kiếm Trủng, đúng là vô nghĩa, không đã nghiền.”
Sở Hưu mỉm cười nói: “Nếu Trần minh chủ muốn đã nghiền, ta có thể cho ngươi cơ hội này. Thật ra lần này ta tới tìm Trần minh chủ là có một chuyện rất quan trọng, định nói cho ngươi.”
Vừa nghe Sở Hưu nói vậy, gương mặt Trần Thanh Đế cũng lộ vẻ nghiêm nghị: “Ồ, chuyện gì?”
Trần Thanh Đế dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, gây dựng cơ nghiệp lớn như Thiên Hạ Minh, đương nhiên không phải loại mãng phu đơn thuần.
Hiện tại Sở Hưu là giáo chủ Côn Luân Ma Giáo, là người uy danh vang khắp thiên hạ. Y cố tình tới đây định nói với mình một chuyện quan trọng, có thể thấy rốt cuộc vấn đề này quan trọng tới mức nào.
Sở Hưu trầm giọng nói: “Chuyện này hết sức quan trọng, nên tìm một nơi bí ẩn an toàn tuyệt đối rồi mới nói.”
Trần Thanh Đế vung tay, dẫn Sở Hưu và Tạ Tiểu Lâu tới một căn mật thất, trầm giọng nói: “Bây giờ thì nói được chưa?”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, thần sắc nghiêm nghị nói: “Chuyện này liên quan tới một bí mật rất lớn, ta tới nói với Trần minh chủ là vì có chuyện muốn nhờ Trần minh chủ hỗ trợ, ngoài ra ta tin tưởng Tạ huynh, cũng tin tưởng nhân cách của Trần minh chủ.
Bất luận cuối cùng Trần minh chủ có đáp ứng hay không, mong ngài đừng nói ra ngoài.”
Trần Thanh Đế xua tay nói: “Chuyện này ngươi có thể yên tâm, kể cả không có quan hệ giữa tiểu tử nhà ta và ngươi, Trần Thanh Đế ta cũng không phải loại nhiều chuyện.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, nói thẳng: “Các ngươi có biết lúc trước ta mất tích một năm, rốt cuộc ta đi đâu không?”
Tạ Tiểu Lâu không nhịn được hỏi: “Đi đâu?”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Tới một tầng thế giới khác!”
Nói đoạn, Sở Hưu thuật lại mọi chuyện về Đại La Thiên cho Sở Hưu, ngoài chuyện nòng cốt liên quan tới Độc Cô Duy Ngã, những thứ khác y không hề giấu giếm.
Sau khi nghe xong Tạ Tiểu Lâu há hốc mồm, vẻ mặt kinh ngạc, khiếp sợ tới không nói thành lời.
Thậm chí ngay cả Trần Thanh Đế cũng không giữ được bình tĩnh, vẻ mặt kinh hãi.
Sự tồn tại của Đại La Thiên, một tầng thế giới khác, đối với võ giả xuất thân dân dã, hiểu biết về tin đồn thời thượng cổ tương đối ít như Trần Thanh Đế, đây đúng là chấn động rất lớn.
Sở Hưu dừng lại một chút để hai người tiêu hóa tin tức này, tiếp đó y mới nói: “Cho nên lần này ta tới là muốn nhờ Trần minh chủ ra tay giúp ta giải vây, đầy lùi vị nửa bước Võ Tiên của Phạm Giáo kia.
Đồng thời, để đáp lại, Trần minh chủ và Tạ huynh có thể tự do qua lại giữa Đại La Thiên và hạ giới, thậm chí tinh nhuệ của Thiên Hạ Minh cũng có thể đi vào Đại La Thiên tu luyện, nhưng không thể đi lại tự do. Chỉ có thể nói với bọn họ đó là một bí cảnh tu luyện, chỉ được phép ở lại đó tu luyện.
Chẳng hay Trần minh chủ thấy điều kiện này ra sao?”
Nửa ngày sau Trần Thanh Đế mới gõ bàn nói: “Nói thật nhé, thực ra là tiểu tử nhà ngươi kéo ta tới làm tay chân. Nhưng điều kiện mà ngươi đưa ra, ta không có lý do gì từ chối.”
Đối với Trần Thanh Đế, thật ra thiên địa nguyên khí trong Đại La Thiên không có nhiều tác dụng với hắn.
Chân hỏa luyện thân là rèn luyện bản thân, không phải hấp thu thiên địa nguyên khí tích lũy lực lượng, cho nên Đại La Thiên không có tác dụng gì với hắn.
Nhưng có thể giao thủ với cường giả nửa bước Võ Tiên, đây là chuyện rất hấp dẫn đối với Trần Thanh Đế.
Sau khi đột phá thật ra Trần Thanh Đế đã có thực lực đứng trong Chí Tôn Bảng, nhưng ở hạ giới không mấy ai có thể giao thủ với hắn.
Sở Hưu là người mình, chỉ có thể luận bàn một chút.
Lão thiên sư ẩn giấu rất sâu, tuy ngày trước từng động thủ với Dạ Thiều Nam nhưng không vận dụng toàn lực. Hơn nữa Thiên Hạ Minh và Thiên Sư Phủ không có mâu thuẫn, hắn đâu có ăn no rửng mỡ gây sự, lên Long Hổ Sơn tử chiến với Thiên Sư Phủ?
Thực lực của Dạ Thiều Nam thì đủ mạnh, nhưng người ta đang bế quan, hai vị còn lại là Thiên Môn và Đại Tự Tại Thiên, Trần Thanh Đế cũng tự biết lấy mình, chắc chắn không đánh nổi hai vị này, có khiêu chiến cũng không phải tích lũy kinh nghiệm chiến đấu mà là đưa đồ ăn.
Sau khi nghe Sở Hưu nói trong Đại La Thiên có không ít cường giả nửa bước Võ Tiên hay cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đỉnh phong, đủ cho hắn triển khai thực lực.
Hơn nữa Đại La Thiên cũng rất có tác dụng đối với Tạ Tiểu Lâu và các võ giả khác trong Thiên Hạ Minh.
Toàn bộ Thiên Hạ Minh chỉ có mình Trần Thanh Đế đi theo con đường chân hỏa luyện thân, cho dù là Tạ Tiểu Lâu cũng không theo con đường này, cho nên hoàn cảnh ở Đại La Thiên là bảo địa đối với bọn họ.
Sau không quyết định xong, Sở Hưu lập tức dẫn Trần Thanh Đế tới Đại La Thiên.
Ngay khoảnh khắc bước vào Đại La Thiên, Trần Thanh Đế và Tạ Tiểu Lâu không khỏi ngơ ngác, cảm thán Đại La Thiên dồi dào linh khí.
SAu khi cảm thán xong, Sở Hưu mới dẫn hai người bọn họ ra ngoài gặp mặt đám người Ngụy Thư Nhai.
Trần Thanh Đế cũng biết vài người trong Côn Luân Ma Giáo, đặc biệt là Tạ Tiểu Lâu và Lã Phụng Tiên còn là hảo hữu, nửa ngày sau Tạ Tiểu Lâu mới cười khổ thốt lên một câu: “Bây giờ ta cũng thấy bi ai cho các tông môn Chính đạo.
Bọn họ còn đang âm thầm tính kế, hết đề phòng lại bố trí; kết quả các ngươi đã bắt đầu chinh chiến trên một tầng thiên địa khác. Đúng là không nói lý.”
Theo Tạ Tiểu Lâu, những tông môn Chính đạo ở hạ giới đúng là đáng thương.
Bọn họ âm thầm mưu đồ đủ đường, kết quả Sở Hưu lại chẳng buồn chơi với người ta, khởi điểm của hai bên không giống nhau, còn đánh thế nào được?
Lúc này Trần Thanh Đế lại trực tiếp vung tay lên nói: “Được rồi, đừng nói nhảm nữa, cái tên mà ngươi nói đang ở đâu?”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Đang bao vây ở bên ngoài. Bọn chúng vây quanh chúng ta nhiều ngày như vậy chắc cũng mất hết kiên nhẫn, bây giờ vừa vặn giải quyết!’
Lúc này, bên ngoài cứ điểm của Sở Hưu, Tân Già La và Minh Huyền Vũ còn đang canh giữ.
Thật ra bọn họ không hề mất kiên nhẫn, Tân Già La có thời gian, Minh Huyền Vũ có lợi ích, có thể đợi được.
Vốn dĩ bọn họ còn chờ lực lượng trận pháp bên Sở Hưu tiêu hao hết, kết quả không ai ngờ được một lúc sau ánh sáng trận pháp đã tiêu tán.