Minh Huyền Vũ và Tân Già La nhìn nhau, rốt cuộc Sở Hưu cũng không nhịn nổi, định ra tay liều mạng với bọn họ?
Hai người lập tức dẫn người bao vây.
Nhìn đám người Sở Hưu đi từ trong trận pháp ra, Tân Già La lạnh lùng nói: “Sở Hưu, ngươi định bó tay chịu trói rồi à? Ngoan ngoãn theo ta về, bàn giao lại mọi chuyện liên quan tới Ma Lợi Kha, ta sẽ không động tới đám thuộc hạ của ngươi.
Nhưng nếu ngươi không biết điều, đừng nói là người trong cứ điểm của ngươi, ngươi còn không bảo vệ được đám người trong Thương Ngô Quận đâu!”
Nhưng lúc này Tân Già La lại lấy làm lạ, hắn phát hiện người bên Sở Hưu không có vẻ sợ hãi gì. Hai bên đối mặt nhưng bên phe Sở Hưu như đã tính trước, chuyện này khiến Tân Già La thầm nghi hoặc, đối phương có chỗ dựa nào đó à?
Sở Hưu ở bên kia không trả lời Tân Già La, một gã to cao tướng mạo thô kệch đứng bên cạnh hắn chỉ vào Tân Già La, nói với giọng điệu khiến Tân Già La cảm thấy rất mất tự nhiên: “Người mà ngươi nói là tên hòa thượng sáng lấp lánh kia à?”
Tân Già La sửng sốt, hòa thượng sáng lấp lánh là cái quái gì?
Hắn vừa định nói gì đó lại thấy Sở Hưu gật nhẹ đầu, sau đó gã cao to kia cũng gật đầu: “Được, thứ này cứ giao cho ta.”
Tân Già La vừa định bảo đối phương nói khoác không biết ngượng, nhưng một khắc sau gã to lớn kia đã xuất thủ.
Một quyền đánh ra, lực lượng cơ thể cực hạn làm chấn động hư không. Mọi thứ trước mặt Tân Già La bắt đầu vặn vẹo, đó là cảm giác áp lực khủng khiếp khi đối mặt với lực lượng tuyệt đối!
Tân Già La trợn tròn hai mắt, gã này là quái vật ở đâu chui ra? Cho dù là cường giả của đại phái đỉnh phong ở Nam Vực, Chiến Võ Thần Tông cũng không có lực lượng cơ thể trình độ này!
Tay hắn niết ấn quyết, một vầng mặt trời hiện lên sau lưng, mang theo lực lượng nóng bỏng có thể hòa tan hết thảy, ầm ầm đập về phái Trần Thanh Đế.
Tuy Phạm Giáo cũng coi là một chi phái của Phật môn, nhưng thực tế công pháp của Phạm Giáo tựa như Phật mà không phải Phật, tựa như Ma mà không phải Ma, thiên hướng âm tà quỷ dị. Ảo thuật của Ma Lợi Kha và ngọn lửa diệt thế của Sở Hưu đều như vậy.
Chỉ có công pháp Thái Dương Thần Cung mà Tân Già La tu luyện là quang minh chính đại, phát huy lực lượng thái dương tới cực hạn, có thể nói là cương mãnh hùng hồn vô cùng.
Nhưng đứng trước một quyền chí cường của Trần Thanh Đế, trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn, mặt trời rực rỡ có là gì? Cánh tay bẻ trăng hãi sao, cho dù là mặt trời cũng có thể xuất quyền đánh nát!
Một tiếng nổ lớn vang lên, quả cầu lửa nóng rực bị thế quyền của Trần Thanh Đế đánh nát. Thái Dương Chân Hỏa đủ để hòa tan thần binh nhưng rơi lên người hắn còn không thể đốt xuyên qua da thịt.
Tân Già La biến sắc, phật ấn Phạn văn nở rộ trong hai tay, ngăn trước người; nhưng một khắc sau đã bị quyền của Trần Thanh Đế đã đánh ba cả trăm trượng, đập xuống đất, tạo thành một cái hố lớn.
Còn lúc này Sở Hưu cũng không rảnh rỗi, Phá Trận Tử trong tay y mang theo phong mang xé tan thiên địa chém về phía Minh Huyền Vũ, vị này cũng là cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, đương nhiên phải do y đối phó.
Trong phân điện Cực Lạc Ma Cung của Minh Huyền Vũ còn hai cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, Ngụy Thư Nhai và Thương Thiên Lương mỗi người nghênh đón một người.
Người của bộ lạc Hắc La cũng nhận lệnh của Lục Phi, gào thét đánh về phía võ giả Cực Lạc Ma Cung, Hắc Kiệt bị thương quá nghiêm trọng nên không xuất thủ.
Chỉ trong chớp mắt, hai bên đã khai chiến.
Tới tận lúc này Tân Già La vẫn thấy ngây ngốc.
Vì trước khi tới tìm Sở Hưu, hắn đã hỏi Lệnh Hồ Tiên Sơn tài liệu cặn kẽ về y, tự nhận là hiểu khá rõ về Sở Hưu.
Kết quả hiện tại, một kẻ không rõ sâu cạn lại đột ngột xuất hiện trong đám người bên phía Sở Hưu, sau đó đấm một quyền đánh bay bản thân.
Kẻ có lực lượng như vậy không thể là loại vô danh trong Đại La Thiên được, rốt cuộc đối phương là ai?
Không đợi Tân Già La phản ứng lại, Trần Thanh Đế đã lại xông tới.
Hắn nhìn qua vết bỏng trên nắm đấm của mình, khẽ nhíu mày.
Đám người Đại La Thiên đúng là bất phàm, có chút bản lĩnh thật, còn có thể làm mình bị thương, tuy còn không tính là vết thương ngoài da.
Sau khi đấm ra một quyền, quyền ý chèn ép không gian xung quanh tạo ra từng tiếng nổ vang không có bất cứ biến hóa nào, chỉ có một quyền đơn giản, cũng là một quyền với lực lượng đạt tới cực hạn.
Một tiếng nổ lớn vang lên, lực lượng thái dương nóng rực tạo thành mũi tên bùng nổ trước mặt Trần Thanh Đế, nhưng Trần Thanh Đế không buồn ngăn cản, lại một quyền đánh ra.
Cung nát người bay, Tân Già La lại bị đánh xuống dưới đất, thậm chí nội tạng đã chấn động.
“Chết tiệt!’
Tân Già La tay niết phật ấn, sau lưng hiện lên pháp tướng Phật Đà.
Ba mặt bốn tay, tay nâng mặt trời, đánh thẳng xuống đầu Trần Thanh Đế!
Chỉ trong chớp mắt ánh sáng nóng rực đã càn quét khắp phương viên ngàn trượng, thậm chí khiến mắt người không mở ra nổi.
Mặt đất cũng không chịu nổi luồng sức mạnh cường đại này, đất đá biến thành dung nham.
Tân Già La thở hổn hển, hắn không tin dưới loại lực lượng này mà đối phương vẫn có thể hoàn hảo không chút tổn hại.
Nhưng một khắc sau, một thân hình đã bước khỏi ngọn lửa nóng rực kia, lại đấm ra một quyền, bên trong quyền ý thậm chí còn xen lẫn chiến ý nồng đậm!
“Ha ha ha! Thú vị thú vị, đã nghiền đã nghiền!”
Thân thể Trần Thanh Đế bị lực lượng nóng rực đó thiêu tới đỏ bừng, nhưng Thái Dương Chân Hỏa có thể hòa tan sắt thép lại không cách nào hòa tan thân thể được rèn luyện qua vô số năm tháng, trải qua chân hỏa luyện thân.
Lại một quyền đánh ra, Tân Già La lại bị đánh bay, lần này hắn thật sự không chịu nổi, bị đánh tới mức phun ra một ngụm máu tươi.
Hơn nữa bên phía Minh Huyền Vũ, Sở Hưu và Minh Huyền Vũ cũng đã giao thủ.
Cực Lạc Ma Cung là đại phái Ma đạo, Sở Hưu từng thấy di tích của bọn họ ở hạ giới, công pháp thiên hướng âm tà quỷ dị. Minh Huyền Vũ cũng vậy.
Không biết hắn tu luyện công pháp gì, vừa mở lĩnh vực đã xuất hiện một khoảng lĩnh vực tràn ngập ma khí âm tà.
Tuy lĩnh vực này không có lực sát thương, nhưng hắn lại tập hợp và rèn luyện vô số âm tà quỷ vật, đặt chúng vào trong, kết hợp với lĩnh vực, tăng uy lực thêm ba phần.
Đây cũng là lần đầu tiên Sở Hưu chứng kiến thủ đoạn kỳ dị kết hợp công pháp bản thân và lĩnh vực.
Nhưng bất luận là quỷ vật âm tà gì, Thần Vực của Sở Hưu vừa mở, âm dương ngũ hành điên đảo vặn vẹo, chỉ cần là thứ trong lĩnh vực của y, tất cả đều bị loại quy củ này vặn vẹo thành hư vô!
Sở Hưu thấy lĩnh vực của Minh Huyền Vũ hiếm có, Minh Huyền Vũ càng thấy lĩnh vực của Sở Hưu hiếm có.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy lĩnh vực có uy lực bá đạo tới cực điểm như vậy, kết quả vừa giao chiến, đám quỷ vật mà mình bồi dưỡng tỉ mỉ đã tiêu tán gần nửa. Chuyện này khiến Minh Huyền Vũ đau lòng tới mức nhếch miệng.
Quát lên một tiếng chói tai, Minh Huyền Vũ thu hồi lĩnh vực của bản thân, một thanh trường đao đen kịt đã xuất hiện trong tay hắn.