Tân Già La hừ lạnh một tiếng nói: “Yên tâm, tạm thời không tấn công đâu. Để bọn chúng hao tổn, ta không tin bọn chúng có thể duy trì loại trận pháp cường đại này vận hành liên tục, cho dù tổng bộ Hoàng Thiên Các cũng không xa xỉ đến vậy.”
Ngoài miệng Tân Già La nói vậy nhưng trong lòng lại rất nghi hoặc.
Hắn luôn cảm thấy Sở Hưu này có gì kỳ quái, không chỉ bản thân hắn kỳ quái mà những chuyện hắn làm cũng rất kỳ quái.
Ví dụ như trận pháp trước mắt, thật không hiểu Sở Hưu này nghĩ thế nào, phủ quận trưởng Thương Ngô Quận mà hắn còn không bố trí trận pháp mạnh mẽ đến vậy, ngược lại đi xây một cứ điểm ở đất Nam Man hoang tàn vắng vẻ này, còn bố trí nhiều trận pháp cường đại như vậy, rốt cuộc y định làm gì? Chẳng lẽ Hoàng Thiên Các định đánh vào khu vực Nam Man hay sao?
Đương nhiên Tân Già La chỉ tùy ý suy nghĩ như vậy chứ không tìm hiểu đến cùng.
Hiện giờ hắn chỉ muốn bắt lấy Sở Hưu, thẩm vấn đối phương về tung tích của Ma Lợi Kha, rốt cuộc đã chết hay còn sống. Đường đường một vị cung chủ Phạm Giáo, dẫu sao cũng phải có một câu trả lời mới được, đặc biệt là đối phương còn là cung chủ thuộc Vishnu Điện của mình.
...
Hạ giới, Tây Sở, Thiên Hạ Minh.
Thiên Hạ Minh không ở châu phủ Tây Sở mà ở một bình nguyên trong một sơn cốc cực lớn.
Đứng trước Thiên Hạ Minh, Sở Hưu bỗng cảm thấy chắc chắn Trần Thanh Đế và tổ tiên Lăng Tiêu Tông sẽ có tiếng nói chung.
Phong cách kiến trúc của bọn họ giống nhau như đúc, đều là cực kỳ to lớn, đặc biệt là cung điện của Trần Thanh Đế, rõ ràng chỉ có một tầng nhưng riêng phần nền đã cao hơn mười trượng, hình như vị này rất thích đứng trên cao nhìn xuống dưới.
Hôm nay, trong thiên hạ đã không ai không biết Sở Hưu.
Cho dù không có quan hệ giữa y và Tạ Tiểu Lâu, y cũng được đón tiếp khách khí, mời vào bên trong Thiên Hạ Minh.
Tạ Tiểu Lâu nghe tin này lập tức đi ra nghênh đón Sở Hưu.
Khi trẻ tuổi tính tình hắn khá lạnh nhạt, tương đối ít lời. Mấy năm gần đây có lẽ bắt đầu tiếp quản sự vụ Thiên Hạ Minh, cũng lâu rồi không thấy vị bằng hữu lâu năm Sở Hưu, cho nên có vẻ rất nhiệt tình.
“Sở huynh, thật ra lúc trước biết ngươi trở về ta đã muốn tới Côn Luân Sơn bái kiến ngươi. Nhưng đáng tiếc, Thiên Hạ Minh ta có địa vị đặc thù, nếu đến e là ảnh hưởng không được tốt.”
Thiên Hạ Minh không phải Chính đạo cũng không phải Ma đạo. Lúc trước khi Sở Hưu trở về, một đám người tới khuyên nhủ Sở Hưu quay đầu là bờ, nếu hắn tới ôn chuyện sẽ rất mất tự nhiên.
“Giữa chúng ta không cần mấy lời giải thích như vậy. Trong thế đại tranh hiện tại, thật ra Thiên Hạ Minh có thể giữ trung lập đã là rất khó khăn rồi.”
Tạ Tiểu Lâu thở dài một tiếng nói: “Đúng vậy, rất khó khăn.”
Trước đó Tạ Tiểu Lâu còn chưa tham gia các sự vụ lặt vặt trong Thiên Hạ Minh, còn chưa có cảm xúc sâu sắc như vậy.
Đợi tới khi Tạ Tiểu Lâu thật sự tham gia quản lý Thiên Hạ Minh, hắn mới biết những chuyện này khó xử lý đến mức nào.
Giang hồ phân Chính Ma, Thiên Hạ Minh các ngươi không chính cũng chẳng ma, vậy rất có thể cả chính lẫn ma đều tới gây sự với ngươi.
Cho nên Thiên Hạ Minh có thể kiên trì tới giờ hoàn toàn dựa vào thực lực cường đại của Trần Thanh Đế chống đỡ.
“Đúng rồi, Tạ huynh, hiện giờ Trần minh chủ có ở trong Thiên Hạ Minh không?”
Tạ Tiểu Lâu gật đầu nói: “Sư phụ đang ở trong, ta dẫn ngươi đi gặp người.”
Thật ra đã rất lâu rồi Sở Hưu chưa gặp Trần Thanh Đế.
Từ khi Chính Ma Đại Chiến bắt đầu, Chính đạo và Ma đạo bắt đầu thù hận lẫn nhau.
Trần Thanh Đế dẫn dắt Thiên Hạ Minh bảo trì trung lập. do thực lực của hắn nên không ai rảnh rỗi tới trêu chọc hắn. Cho nên phần lớn thời gian Trần Thanh Đế vẫn luôn khổ tu, đã rất lâu rồi không xuất hiện trên giang hồ, thậm chí có không ít sự tình trong Thiên Hạ Minh là do Tạ Tiểu Lâu xử lý.
Đương nhiên nếu có thời gian Trần Thanh Đế cũng dẫn Tạ Tiểu Lâu đi xem trò vui, tỷ như trận chiến lần trước Sở Hưu hủy diệt Tu Bồ Đề Thiền Viện.
Nhưng Trần Thanh Đế chỉ đến xem chứ không tham gia, thái độ vô cùng khiêm nhượng.
Lúc này lại gặp Trần Thanh Đế, Sở Hưu có thể cảm giác được quả nhiên Trần Thanh Đế đã đột phá, lực lượng cơ thể của hắn đã mạnh tới mức Sở Hưu không cách nào lý giải.
Hiện giờ trong cơ thể Trần Thanh Đế ẩn chứa một luồng lực lượng bùng nổ, mỗi khối cơ bắp mà hắn để lộ đều mang lực lượng khiến Sở Hưu chấn động.
Khoảnh khắc này, Sở Hưu như thấy một con hung thú hình người biết đi.
Trần Thanh Đế ngồi đường hoàng trên ghế, cười lớn nói: “Sao Sở giáo chủ ngươi lại rảnh rỗi tới Thiên Hạ Minh của ta?
Không có chuyện gì không lên Tam Bảo Điện, ngươi tới tìm ta chắc không phải ôn chuyện rồi. Nói đi, chuyện gì?”
Sở Hưu cười cười nói: “Trần minh chủ nói đùa rồi, ta và Tạ huynh là huynh
đệ, trước mặt Trần minh chủ sao dám xưng là giáo chủ.
Chỉ có điều ta nghe nói Trần minh chủ vừa bước vào một cảnh giới mới, vừa hay ta cũng tu luyện chân hỏa luyện thân nên muốn mời Trần minh chủ chỉ giáo một phen.”
Gương mặt Trần Thanh Đế nở nụ cười như có như không: “Ố ồ, muốn so tay với ta à, được thôi. Lần trước quan sát trận chiến giữa ngươi và Rama, đủ loại thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, ngược lại khiến bản tọa xem mà thòm thèm. Hôm nay vừa hay mở mang kiến thức một chút.”
Nếu là tiểu bối bình thường nói chỉ giáo với Trần Thanh Đế, Trần Thanh Đế sẽ trực tiếp xuất quyền đánh tới.
Chỉ giáo cái mả cha nhà ngươi!
Ngươi mà xứng!
Nhưng Sở Hưu lại khác, liên tiếp tiêu diệt Nam Bắc Phật Tông, hôm nay Sở Hưu đã đứng trong hàng ngũ chí tôn giang hồ, ít nhất danh tiếng của y lớn hơn cả Trần Thanh Đế.
Hai người nói xong bèn đi tới diễn võ trường phía sau Thiên Hạ Minh.
Tạ Tiểu Lâu đi theo sau lưng hai người, mắt trợn tròn mồm há hốc.
Tới giờ hắn vẫn không hiểu rốt cuộc giữa hai người có chuyện gì, sao mới dăm ba câu đã động thủ?
Trên diễn võ trường, Trần Thanh Đế lạnh nhạt nói: “Chuẩn bị kỹ càng đi, một quyền của bản tọa không dễ đón đỡ đâu.’
Sở Hưu gật đầu một cái, Trần Thanh Đế cũng không khách khí, một khắc sau hắn đã xuất quyền đánh xuống!
Quyền xuất, mây gió tiêu tan!
Trước mặt quyền này, tất cả mọi lực lượng đều tài nguyên thành mây khói.
Không phải vì quyền này có năng lực kỳ dị gì, mà dưới loại lực lượng đơn thuần mà cực hạn này, cho dù là thiên địa nguyên khí cũng không chịu nổi cảm giác áp lực cường đại đến cực điểm đó!
Trận pháp trên diễn võ trường chỉ vừa sáng lên đã tiêu biến, những nơi thế quyền đi qua mặt đất rung động đất đá tung bay, không khác gì động đất.
Tạ Tiểu Lâu đứng xa quan chiến khóe miệng giật một cái.
Có phải sư phụ lão nhân gia quên mất không, đây là nhà mình mà!
Khi quyền này của Trần Thanh Đế đánh ra, Sở Hưu cũng biết thực lực chân chính của Trần Thanh Đế.
Đây là một quyền của lực lượng cơ thể cực hạn, thậm chí ngày trước Lã Phụng Tiên bộc phát lực lượng cơ thể sử dụng Vô Song cũng không thể so sánh với lực lượng từ quyền này của Trần Thanh Đế!
Phá Trận Tử chém ra, đao mang sắc bén xé rách hư không.
Cùng lúc đó, Thần Vực khai mở, âm dương ngũ hành điên đảo vặn vẹo, xé rách tất cả mọi lực lượng, nhưng không cách nào vặn vẹo loại cơ thể cường đại có thể so với hung thú như vậy.
Tiếng nổ lớn như sét đánh vang lên.
Trần Thanh Đế xuất quyền không chỉ xé tan lĩnh vực của Sở Hưu, còn khiến đao quang nát bấy.
Một khắc sau, giữa không trung trời khóc đổ mưa máu hàng lâm, bàn tay ma thần khổng lồ hàng lâm, nắm lấy quyền của Trần Thanh Đế.
Hai luồng lực lượng bắt đầu giằng co, nhưng chỉ ba giây sau bàn tay ma thần đã vỡ vụn.
May là khi Đại Bi Chú tiêu tán, lực lượng từ quyền của Trần Thanh Đế cũng hao hết.
Ngay lúc hắn chuẩn bị xuất quyền tiếp theo, Sở Hưu lại đột nhiên nói: “Dừng tay! Không đánh nữa!”