Uy hiếp một vị quốc chủ trước mặt mọi người, trên toàn bộ giang hồ hiện tại chỉ có Sở Hưu mới có thể làm được.
Trong đại điện, tất cả các võ giả trực thuộc Đông Tề sắc mặt đều rất khó coi.
Đại vương triều đứng đầu Trung Nguyên mà lại bị người ta uy hiếp như vậy, hỏi sao bọn họ không phẫn nộ cho được?
Thấy thái độ của đám người Đông Tề này, Sở Hưu không khỏi lắc đầu.
Trước khi đến đây y đã đoán sẵn, tới Chân Vũ Giáo thì chỉ cần y tỏ thái độ ngang ngạnh mở miệng uy hiếp, chín thành chín là Chân Vũ Giáo sẽ đáp ứng y.
Bởi vì Chân Vũ Giáo đã đọ sức với y không phải một hai lần, biết sự khủng khiếp của y, cũng biết tính cách y.
Nhưng Đông Tề thì không.
Ngoài lần tấn công Bắc Yên, Đông Tề gần như chưa bao giờ giao thủ với Sở Hưu, chuyện này dẫn tới mức độ uy hiếp của Sở Hưu đối với họ cũng bị đánh giá thấp. Đây không phải chuyện tốt đẹp gì cho cam.
Lữ Hạo Xương ho khan một tiếng, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lùng nói: “Sở giáo chủ nói vậy là đang uy hiếp trẫm ư?”
Lữ Hạo Xương có ngu ngốc có vô dụng đến đâu đi nữa, hắn cũng là đế vương của Đông Tề, là chủ nhân của đại quốc đệ nhất đương thời, bị một người giang hồ uy hiếp như vậy, sao hắn có thể không giận? hắn không phải Mạnh Vân Thịnh bên Tây Sở, không dám nói chuyện lớn tiếng với những thế lực võ lâm ở Tây Sở.
“Mong Sở giáo chủ chú ý câu từ, Đại Tề ta không phải giang hồ dân dã!”
Trong hoàng thất Đông Tề, một lão già hai tay nâng một thanh trường kiếm đồng thau cổ kính, bên trên tỏa ra khí tức hùng mạnh, trầm ổn mà nặng nề.
Địa thế khôn, quân tử lấy hậu đức tái vật.
Đây là thần binh hộ quốc của Đông Tề, Hậu Thổ Kiếm!
Thanh kiếm này còn mạnh mẽ hơn cả Cửu Long Ấn của Bắc Yên, dù sao với sự cường đại của Đông Tề, lực lượng long mạch cũng vượt xa Bắc Yên.
Còn lão già này tuy không phải cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, nhưng xem khí tức của hắn chắc đã bước một chân vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Tập hợp toàn bộ lực lượng hoàng thất Đông Tề, có bồi dưỡng được một vị cường giả như vậy cũng không có gì là lạ. Hắn cầm Hậu Thổ Kiếm trong tay, lại đứng trong hoàng thành Đông Tề, cho dù là cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền bình thường cũng không làm gì được hắn.
Tuy Sở Hưu không phải cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền nhưng y cũng cực kỳ bất phàm.
Sở Hưu cười một tràng dài rồi lạnh lùng nói: “Vị lão tiên sinh này, cũng mong ngươi chú ý câu từ một chút. Nói vậy là Đông Tề coi thường loại giang hồ dân dã như ta ư? Dõi mắt ra ngàn năm trước, không phải hoàng thất Đông Tề các ngươi cũng xuất thân từ giang hồ dân dã à?”
Sau khi dứt lời, quanh người Sở Hưu bộc phát ra một luồng ma khí tinh thuần, thiên địa nguyên khí xung quanh chen chúc nhau tràn vào cơ thể y, chỉ trong chớp mắt đã tạo thành một cơn bão cực lớn.
Lực hút kia cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí lực lượng trận pháp trong hoàng cung Đông Tề cũng bị Sở Hưu hút vào trong người, thân hình y bắt đầu tăng vọt, như thần như phật, khí tức khủng khiếp đó khiến hơi thở của mọi người ở đây lập tức trở nên nặng nề, ánh mắt đầy kinh ngạc, thậm chí không nói được một câu.
Đại điện của Đông Tề cực kỳ cao lớn hùng vĩ, phải hơn mười trượng, như một căn lầu lớn.
Thân hình Sở Hưu tăng vọt lên đỉnh đại điện, sau đó khí tức lại đột nhiên tiêu tán, đứng yên đó như không việc gì.
Tuy Pháp Thiên Tượng Địa tiêu hao rất lớn nhưng bây giờ Sở Hưu không trực tiếp sử dụng Pháp Thiên Tượng Địa mà chỉ thi triển một nửa rồi ngừng, tiêu hao như vậy vẫn trong mức y chấp nhận được.
Tuy chỉ vừa thi triển nhưng uy lực đó đủ chấn nhiếp mọi người ở đây.
Nhìn mọi người xung quanh, Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Mọi người cũng biết quan hệ giữa ta và Bắc Yên, ta biết bệ hạ lo ta dẫn Triều Hoàng đi, sau đó tiết lộ trận pháp của Đông Tề cho Bắc Yên.
Chuyện này thì bệ hạ không cần lo lắng, ta đã không bận tâm tới những thứ phàm trần thế tục nữa rồi, cũng lười nhúng tay vào chiến tranh giữa ba nước.
Cho nên ta hỏi ngươi một câu nữa, bệ hạ có cho mượn người, hay không?”
Lữ Hạo Xương vẫn không nói gì, lão già cầm Hậu Thổ Kiếm đã trực tiếp lên tiếng: “Từ nay về sau, Trận Quỷ Vương sẽ không còn là khách khanh của Đại Tề ta nữa, Sở giáo chủ muốn dùng đến bao giờ thì dùng.”
Lữ Hạo Xương kinh ngạc nhìn lão già kia, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không lên tiếng.
Lão già này là người có tuổi tác lớn nhất trong hoàng tộc Đông Tề, cũng là người có thực lực mạnh nhất. Nếu hắn đã nói vậy chứng tỏ hắn thấy hiện giờ bọn họ có tập hợp toàn bộ lực lượng của Đông Tề cũng không thể chống nổi Sở Hưu.
Cũng có thể chống được, nhưng phải trả giá cực đắt.
Thể diện là nhỏ, sinh tử là lớn.
Tuy Lữ Hạo Xương biết mình không sống được bao lâu nữa, nhưng càng là
lúc này,hắn càng quý trọng thời gian sống.
Cho nên Lữ Hạo Xương chỉ trầm ngâm một chút rồi trực tiếp nói: “Dẫn Triều Hoàng tới đây.”
Một lát sau, một lão già mặc áo đen lôi thôi lếch thếch bị người ta kéo tới, vừa đi vừa hùng hùng hổ hổ nói: “Gọi ta tới làm gì? Bên kia ta còn trận pháp chưa hoàn thành đấy.”
Lữ Hạo Xương ho khan một tiếng nói: “Triều Hoàng, vị này là Sở giáo chủ Côn Luân Ma Giáo. Từ nay về sau ngươi không phải là khách khanh của Đông Tề ta nữa, đi theo Sở giáo chủ là được.”
Triều Hoàng kinh ngạc nhìn Sở Hưu một hồi, cho dù hắn một lòng nghiên cứu trận pháp, không hỏi chuyện thị phi trên giang hồ, nhưng hắn cũng biết tới danh hiệu Ma Chủ Sở Hưu.
Nhưng sau đó hắn hừ lạnh một tiếng nói: “Ta không đi! Nơi này còn rất nhiều trận pháp ta chưa hoàn thành, đi làm gì?”
Đám người Lữ Hạo Xương lập tức biến sắc.
Bọn họ không ngờ đám người mình đã đáp ứng rồi mà Triều Hoàng còn không chịu.
Nếu để Sở Hưu hiểu lầm là bọn họ âm thầm ngăn cản, thế thì hỏng bét.
Lúc này Chử Vô Kỵ nói: “Triều Hoàng, đừng nhớ thương mấy trận pháp ấy nữa, đến Thánh Giáo ta, Thánh Giáo ta có thể cho ngươi càng nhiều trực giác, để ngươi nghiên cứu.
Ngươi có nghe tới Thiên Khốc Ma Tôn một trong Tứ Đại Ma Tôn của Thánh Giáo ta năm trăm năm trước không? Truyền thừa trận pháp mà hắn lưu lại đang trong Thánh Giáo ta.
Nếu ngươi ngoan ngoãn làm việc cho Thánh Giáo, ngươi cũng có thể xem truyền thừa này.”
Đương nhiên Triều Hoàng từng nghe danh Thiên Khốc Ma Tôn, phải nói là mỗi người nghiên cứu trận pháp, bất luận Chính đạo hay Ma đạo đều nghe nói.
Triều Hoàng nghe vậy không khỏi nhìn sang phía Sở Hưu hỏi: “Hắn nói thật chứ?”
Sở Hưu gật đầu nói: “Đương nhiên là thật, chẳng lẽ Thánh Giáo ta còn lừa ngươi hay sao?”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Triều Hoàng trực tiếp gật đầu, đi theo Sở Hưu rời khỏi.
Sau khi bọn Sở Hưu đi khỏi, mọi người trong đại điện mới thở dài một tiếng.
Đối với bọn họ, sự tồn tại của Sở Hưu gây áp lực quá lớn.
Lão già hoàng thất Đông Tề kia trầm giọng nói với Lữ Hạo Xương: “Bệ hạ, e là bầu trời trên giang hồ sắp đổi rồi.
Từ nay về sau, những nhân thủ mà Đông Tề ta bố trí vào giang hồ đều phải thu hồi.
Giang hồ là giang hồ, triều đình là triều đình, sau này Đông Tề ta chỉ quản lý bách tính giang hồ, mặc kệ giang hồ dân dã.”