Nghe Sở Hưu nói như vậy, mọi người ở đây đều sửng sốt.
Không ai ngờ Sở Hưu lại muốn nhờ Chân Vũ Giáo bọn họ giúp đỡ bố trí trận pháp.
Thật ra đây không phải việc khó gì, cùng là đại phái với nhau, mượn trận pháp sư của nhau là chuyện rất bình thường.
Trong Đạo môn, trình độ trận pháp của Gia Cát Thanh Sơn cao siêu tới mức ai cũng biết tiếng, cho nên thật ra Thuần Dương Đạo Môn và Thiên Sư Phủ đều mời Gia Cát Thanh Sơn ra tay, nhưng sau khi xong chuyện sẽ trả chút thù lao, mang ý cảm tạ.
Nhưng bây giờ Sở Hưu tới mời, tình hình lại không giống.
Sở Hưu là ai? Là giáo chủ của Côn Luân Ma Giáo, vừa hủy diệt Tu Bồ Đề Thiền Viện và Đại Quang Minh Tự, trên giang hồ hung danh của y đang cường thịnh, là loại ma đầu có thể khiến trẻ con ngừng khóc.
Trong thời điểm này, nếu Chân Vũ Giáo bọn họ đưa người tới làm việc cho Sở Hưu, bố trí trận pháp cho Côn Luân Ma Giáo, như vậy sẽ bị toàn bộ võ lâm Chính đạo chỉ trích.
Cho nên khoảnh khắc này Lục Trường Lưu và mọi người trong Chân Vũ Giáo đều im lặng, không biết nên cự tuyệt hay nên đáp ứng.
Thấy dáng vẻ của đám người Lục Trường Lưu, nụ cười trên mặt Sở Hưu dần dần biến mất, y lạnh nhạt nói: “Sao nào? Lục chưởng giáo không đồng ý à? Hay lo ta không trả nổi thù lao?”
Lục Trường Lưu bất đắc dĩ nói: “Ta không có ý này...”
“Vậy ý của Lục chưởng giáo là gì?”
Sở Hưu bước lên trước một bước, lạnh lùng nói: “Lục chưởng giáo, ta biết ngươi đang lo lắng điều gì, đơn giản là lo các ngươi phái người tới giúp ta sẽ bị đám võ lâm Chính đạo khác nói lung tung mà thôi.
Chuyện này thì ngươi yên tâm, nếu có ai dám nói lung tung, ta lập tức phái người tiêu diệt bọn chúng.”
Lục Trường Lưu lập tức giật mình, vội vàng nói: “Không cần, không cần đâu!”
Vốn dĩ chuyện này có thể không lớn, nhưng nếu Sở Hưu làm như vậy, tương đương với Chân Vũ Giáo bọn họ thông đồng với Ma Giáo làm bậy.
Giọng điệu của Sở Hưu hòa hoãn lại, lạnh lùng nói: “Lục chưởng giáo, nói thật nhé, lần này không phải ta nhắm vào Chân Vũ Giáo mà thật sự muốn mời Gia Cát đạo trưởng ra tay.
Nói vài lời không khách khí thì với thực lực của Côn Luân Ma Giáo chúng ta hiện giờ, có muốn hủy diệt Chân Vũ Giáo cũng chỉ là chuyện một câu nói mà thôi.
Người kính ta một thước, ta kính người một trượng. Đây là nguyên tắc làm việc của Sở Hưu ta.
Tuy Chân Vũ Giáo và ta từng có chút va chạm mâu thuẫn, nhưng đó là vấn đề về lập trường, ta không đặt trong mắt.
Lần này, chúng ta tới là theo quy củ.”
Nói đoạn, Sở Hưu lấy ra một quyển sách nói: “Đây là điển tịch Đạo môn thời kỳ thượng cổ, có lẽ đã thất truyền trên giang hồ, đổi lại Gia Cát đao trưởng giúp ta một lần.
Ta đã kính Chân Vũ Giáo các ngươi một thước, ta không cần các ngươi trả ta một trượng, cứ theo quy củ trả ta một thước là được. Lựa chọn ra sao hoàn toàn do Lục chưởng giáo ngươi quyết định.”
Quyển sách kia đúng là điển tịch của Đạo môn, là Sở Hưu lấy bên trong kho sách của Hoàng Thiên Các ở Thương Ngô Quận, không phải thứ quý giá gì, nhưng đưa tới hạ giới lại là bí điển thất truyền.
Khóe miệng Lục Trường Lưu lộ ra nụ cười khổ, hắn trực tiếp giơ tay ra cầm lấy quyển sách kia, nói với Sở Hưu: “Gia Cát sư đệ rất ít khi ra khỏi Chân Vũ Giáo, tuy tuổi tác không nhỏ nhưng không hiểu nhiều về đạo lý đối nhân xử thế, nếu có gì mạo phạm Sở đại nhân, mong ngài thứ lỗi.”
Sở Hưu mỉm cười, cuối cùng Lục Trường Lưu vẫn phải thỏa hiệp.
Hắn hiểu ý tứ trong lời nói của Sở Hưu, không giao người thì diệt môn, đúng là uy hiếp không hề che giấu.
Người kính Sở Hưu một thước, y sẽ trả người một trượng.
Bây giờ Sở Hưu kính Chân Vũ Giáo một thước, nếu Chân Vũ Giáo không trả Sở Hưu một trượng này, e là không có kết cục tốt.
Gia Cát Thanh Sơn lại ngây ngốc nhìn Lục Trường Lưu.
Chưởng giáo, sao ngươi lại bán ta đi như vậy?
Lục Trường Lưu bất đắc dĩ vỗ vai Gia Cát Thanh Sơn, bí mật truyền âm nói: “Gia Cát sư đệ, với tính cách của Sở Hưu, nếu y có âm mưu gì, khéo đã động thủ từ lâu rồi.
Bây giờ Chân Vũ Giáo ta hoàn toàn không có tư cách đối địch với Sở Hưu. Nếu hắn đã tới cửa ‘khách khí’ nói chuyện, chắc là nhờ ngươi tới nghiên cứu trận pháp thật, không cần nghĩ nhiều.”
Gia Cát Thanh Sơn bất đắc dĩ gật đầu.
Hắn cũng biết với thực lực của Chân Vũ Giáo hiện tại, đúng là không cách nào chống lại Sở Hưu. Sở Hưu nói cái gì thì bọn họ cũng phải đáp ứng.
Thấy Sở Hưu dẫn Gia Cát Thanh Sơn đi khỏi, Lục Trường Lưu thở dài một tiếng, trong tiếng thở dài đó còn mang theo cảm giác thất bại nặng nề.
Bao năm qua, Lục Trường Lưu luôn thể hiện mình là người hiền lành, thật ra hắn cũng không theo đuổi hay coi trọng lực lượng.
Nhưng tới giờ hắn mới biết, không có lực lượng là chuyện đáng buồn tới mức nào.
Có lực lượng không có nghĩa là ngươi có thể làm bất cứ chuyện gì theo ý mình, nhưng lại giúp ngươi có quyền nói hai chữ không được.
Bên phía Sở Hưu không hề chậm trễ, trực tiếp dẫn Gia Cát Thanh Sơn tới Đông Tề.
Trước mắt trên giang hồ gió nổi mây phun, hoàng thất Bắc Yên và Tây Sở đã không có quyền lên tiếng về đại thế thiên hạ, chỉ có Đông Tề còn lưu lại chút lực lượng, có thực lực chống lại giang hồ.
Hơn nữa mấy năm gần đây, Chính đạo Ma đạo chém giết không ngừng, hoàng thất Đông Tề trừ lần đối phó với Bắc Yên, còn lại không có tổn thất gì lớn, cho nên lúc này vẫn còn không ít lực lượng.
Côn Luân Sở Hưu, tới nay đã không mấy ai không biết cái tên này, khi Sở Hưu vừa báo danh, vẻ mặt thủ vệ hoàng cung cũng như vừa gặp quỷ.
Nhưng Đông Tề và Côn Luân Ma Giáo không có quan hệ gì, cho nên chỉ kinh ngạc chứ không quá sợ hãi, một lúc lâu sau đã nghênh tiếp Sở Hưu vào trong đại điện.
Chỉ trong thời gian ngắn, hoàng cung Đông Tề đã như trời sập, cư Cung Phụng Đường của hoàng thất, cường giả của hoàng tộc Đông Tề, còn có những thế lực giang hồ quy thuận triều đình Đông Tề như Bạch Hổ Đường, tất cả đều có mặt.
Chỉ một lát thôi mà trong đại điện đã tụ tập gần mười võ giả Chân Hỏa Luyện Thần, có thể thấy bọn họ coi trọng Sở Hưu tới mức nào.
Đây không phải Đại La Thiên, mười võ giả Chân Hỏa Luyện Thần, không mấy tông môn có thể lấy ra được.
Nhiều năm không gặp, Lữ Hạo Xương vốn rất phúc hậu nhưng tới hôm nay vóc dáng lại khá gầy gò, dung mạo già yếu vô cùng, hiển nhiên không sống được bao lâu nữa.
Vị này đúng là nhân tài, nghe nói trước đây không lâu hắn còn cưới thêm vài phi tử vào cung, phóng túng như vậy mà có thể sống được đến tận lúc này, đúng là không dễ dàng. Hắn đã sống tới mức con trai sắp hóa thành lão già rồi.
Lúc này đối mặt với Sở Hưu, Lữ Hạo Xương cố giữ tinh thần, mỉm cười nói: “Chẳng hay Sở giáo chủ tới Đông Tề ta có chuyện gì cần làm?”
Sở Hưu vung tay, không quanh co lòng vòng mà đi thẳng vào vấn đề: “Ta tới đây chỉ là mượn bệ hạ một người mà thôi.
Đại tông sư trận đạo của Cung Phụng Đường hoàng thất Đông Tề, Trận Quỷ Vương - Triều Hoàng, phiền bệ hạ cho ta mượn một thời gian, thù lao dễ bàn thôi.”
Vừa nghe câu này, nụ cười trên mặt Lữ Hạo Xương cứng đờ.
Trong tay Triều Hoàng là phân nửa trận pháp của Đông Tề bọn họ, một khi rơi vào tay người ngoài, hậu hoạn vô cùng.
Cho nên hắn ho khan một tiếng nói: “Sở giáo chủ à, ngại quá, gần đây Triều Hoàng có một số việc không thể dứt ra được. Hay là ngươi muốn trận pháp gì thì cứ đưa ra, bảo Triều Hoàng làm là được.”
Sở Hưu chẳng buồn nói nhảm với Lữ Hạo Xương, một luồng khí thể lan tỏa từ người y, lạnh lùng nói: “Bệ hạ làm vậy là không muốn cho mượn? Nhưng nếu ta nhất định phải mượn thì sao?”