Kì Tài Giáo Chủ - Lâm Diệp (FULL)

Nghe lão già kia nói vậy, Lữ Hạo Xương không nhịn được nói: “Chẳng lẽ tên Sở Hưu kia đáng sợ đến vậy à? Đáng sợ tới mức lực lượng của toàn bộ Đông Tề ta cũng không làm gì được?”

Lão già kia gật đầu nói: “Còn đáng sợ hơn tưởng tượng của bệ hạ.

Nhưng bệ hạ cũng không cần lo lắng, đúng như Sở Hưu kia đã nói, tới cảnh giới của hắn, hắn đã không theo đuổi chút quyền lực đáng thương nơi thế tục phàm trần này, mà là lực lượng cực hạn chân chính.

Cho nên chỉ cần bệ hạ không chọc ghẹo hắn, đương nhiên Côn Luân Ma Giáo sẽ không ra tay với Đông Tề ta.

Năm trăm năm trước, uy thế của Độc Cô Duy Ngã còn kinh khủng hơn Sở Hưu này, nhưng kẻ chịu xui là toàn bộ giang hồ chứ không phải thiên hạ.”

...

Trên đỉnh Côn Luân Sơn, bên cạnh Vô Căn Thánh Hỏa.

Viên Cát đại sư không ngờ Sở Hưu lại dẫn Triều Hoàng và Gia Cát Thanh Sơn tới đây nhanh như vậy.

Sở Hưu trầm giọng nói: “Chuyện ta muốn làm rất đơn giản, đó là nghĩ cách đưa Vô Căn Thánh Hỏa này từ đỉnh Côn Luân Sơn đến khu vực Nam Man. Chỉ cần làm được, sẽ không thiếu chỗ tốt cho hai vị.”

Gia Cát Thanh Sơn nhíu chặt lông mày, độ khó vượt xa bình thường, nhưng hắn không nghi ngờ gì.

Sở Hưu chiếm cứ khu vực Nam Man, thành lập rất nhiều phân đà ở Nam Man, bộ dáng như coi Nam Man là cứ điểm quan trọng, có tăng cường lực lượng ở đó cũng rất bình thường.

Triều Hoàng lại hưng phấn xoa tay, đối với hắn thì những nan đề mang tính khiêu chiến như vậy mới là thứ hắn cần.

Sở Hưu gọi Viên Cát đại sư tới bàn giao vài câu rồi trực tiếp về Đại La Thiên bế quan.

Trước khi Viên Cát đại sư đến, hắn đã khai thông triệt để con đường truyền tin giữa hai thế giới, nếu hạ giới xảy ra chuyện gì, Sở Hưu có thể nhanh chóng nhận được tin.

Lần này bế quan, Sở Hưu cũng muốn thử nghiệm xem liệu mình có thể đột phá cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền hay không.

Liên tục giao chiến với cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, lý giải của Sở Hưu đối với cảnh giới này đã hết sức thấu triệt, thậm chí y đã chạm tới bình cảnh, chỉ thiếu một bước nữa thôi là đột phá.

Trong mật thất bế quan ở phủ quận trưởng Thương Ngô Quận, lần này Sở Hưu bế quan tròn bảy bảy bốn mươi chín ngày.

Trong mật thất bế quan, thiên địa nguyên khí dồi dào tới kinh người, quả thực như nước chảy, ngưng tụ như chất lỏng.

Lúc này nếu có người vươn tay khuấy thiên địa nguyên khí kia, thậm chí có thể khiến nó chảy xuôi.

Tinh thần của Sở Hưu đã tăng tới đỉnh phong, một khắc sau lực hút khủng khiếp phát ra từ người Sở Hưu. Thiên địa nguyên khí xung quanh đều bị Sở Hưu thu nạp vào người, lưu lại một khu vực chân không.

Khu vực chân không kia không ngừng vặn vẹo, Sở Hưu thử nghiệm khống chế khu vực này, thay đổi quy tắc trong đó.

Khí tức không gian vặn vẹo càng lúc càng nhanh, khoảnh khắc cuối cùng lại như không chịu nổi luồng sức mạnh khủng khiếp này, hoàn toàn tan vỡ, lực lượng bị Sở Hưu hấp thu vào cơ thể trước đó cũng tản mác ra.

Sở Hưu thở dài một tiếng, mở mắt.

Y thành công, nhưng cũng thất bại.

Nói thành công là vì bây giờ y đã có lực lượng của cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, cũng có nguyên thần cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, vẫy tay một cái là lực lượng trong một khoảnh thiên địa đã bị y điều khiển. Chuyện này đã không khác gì cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền bình thường.

Nhưng Sở Hưu thất bại là y không thể ngưng tụ lĩnh vực thành công.

Sở Hưu biết vấn đề nằm ở đâu, vừa hay lại chính là điều y am hiểu nhất.

Hệ thống lực lượng của y quá phức tạp, phức tạp tới mức y không biết nên cô đọng lĩnh vực gì, chuyện này rất lúng túng.

Cho nên bây giờ y vẫn dừng ở bước điều khiển một khoảng thiên địa chứ không phải điều khiển triệt để, cũng không đạt tới cảnh giới thay đổi một khoảng thiên địa.

Cũng tức là hiện giờ Sở Hưu chỉ có thể coi là nửa bước Thiên Địa Thông Huyền.

Nửa bước Thiên Địa Thông Huyền cũng coi là Thiên Địa Thông Huyền, dù sao sau khi Sở Hưu xuất quan, Thương Thiên Lương là người đầu tiên cảm giác được khí tức trên người Sở Hưu không đúng.

Hắn kinh ngạc nhìn Sở Hưu nói: “Ngươi đột phá rồi à?”

Tuy mọi người đều biết tốc độ tu luyện của Sở Hưu, nhưng Sở Hưu bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền nhanh như vậy khiến Thương Thiên Lương cũng thấy không chấp nhận nổi, đúng là đả kích người khác thái quá.

Cho dù đặt ở Đại La Thiên này, cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền cũng coi như cường giả, có thể thống lĩnh một khu vực, ở hạ giới còn là cấp bậc võ lâm chí tôn. Sở Hưu mới bao tuổi mà đạt tới tu vi như vậy, đúng là đáng sợ.

Nhưng sau khi thán phục xong, Thương Thiên Lương lại lập tức phản ứng lại.

“Đợi đã, có gì đó không đúng, ngươi còn chưa hoàn toàn bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền. Tình hình của ngươi ra sao? Rõ ràng ta cảm thấy ngươi có thể đột phá, rõ ràng bước một bước là vượt qua nhưng ngươi vẫn còn để nửa cái chân ở cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần làm gì?”

“Đừng châm chọc nữa, ta đang định tới tìm ngươi và Ngụy lão thỉnh giáo về vấn đề này.”

Thật ra nếu xét theo sức chiến đấu đơn thuần, thậm chí Sở Hưu đã hoàn toàn vượt qua Ngụy Thư Nhai và Thương Thiên Lương.

Nhưng sức chiến đấu là sức chiến đấu, lý giải đối với võ đạo lại là lý giải, hai thứ này không thể gộp làm một.

Thực lực của Sở Hưu hoàn toàn dựa vào chém giết liên tục, rèn luyện ra.

Người bình thường đột phá là đầu tiên tích lũy lực lượng, sau đó bỏ thời gian dài cảm ngộ thiên địa, học tập cảnh giới, vân vân.

Còn Sở Hưu lại khác, y thường xuyên khiêu chiến vượt cấp, khi còn chưa đột phá đã giao chiến với cường giả cao hơn mình một cảnh giới, trong lúc liều mạng chiến đấu thể ngộ lực lượng của cảnh giới này, như loại cường đạo, cướp đoạt điên cuồng.

Tuy phương thức này khiến y đột phá cực kỳ nhanh chóng nhưng nếu nói tới lý giải đối với cảnh giới, thật ra y không bằng Ngụy Thư Nhai và Thương Thiên Lương bước từng bước một đi lên.

Đương nhiên Sở Hưu cũng bước từng bước một, nhưng y không đi, y giết lên.

Sau khi Sở Hưu kể lại tình hình của mình, Ngụy Thư Nhai và Thương Thiên Lương đồng thời lắc đầu.

Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe tới tình huống như vậy, còn có người không biết nên cô đọng lĩnh vực như thế nào nên không thể đột phá, Sở Hưu đúng là kẻ kỳ quái.

Ngụy Thư Nhai trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Vấn đề của ngươi đúng là hết sức kỳ quái, ít nhất với kinh nghiệm của lão phu mà chưa từng thấy có chuyện như vậy. Con đường ngươi đi quá mức đặc biệt, nhưng ngươi có thể thay đổi cách suy nghĩ về vấn đề này.

Đối với ngươi, rốt cuộc võ đạo là gì? Có liên quan gì tới thiên địa?”

“Đạo chiến đấu!”

Sở Hưu không cần suy nghĩ, trực tiếp đáp lời.

Từ khi tu luyện võ đạo, Sở Hưu vẫn luôn nghĩ như vậy, cũng luôn làm như vậy.

Y muốn sống, muốn sống tốt hơn nữa, đứng cao hơn nữa, nên phải tranh, nên phải chiến.

Cho nên đối với y, võ đạo chính là đạo chiến đấu.

“Thương thành chủ nghĩ sao?” Ngụy Thư Nhai hỏi.

Thương Thiên Lương trầm giọng nói: “Đạo sống còn!

Tiểu tử Sở Hưu này từng tới nơi quỷ quái Lục Đô kia rồi, không có lực lượng thì ngươi còn không sống được tới mười tuổi.

Võ đạo chính là tranh mạng với trời!

Advertisement
';
Advertisement