Kì Tài Giáo Chủ - Lâm Diệp (FULL)

Chương 1301 Gây chuyện

Xưa nay Sở Hưu không phải người rộng lượng, ngược lại y có thể ghi thù cả đời.

Oan oan tương báo đến bao giờ mới hết? Kẻ địch chết thì thù oán cũng đứt.

Trước đó Sở Hưu đã nói với Lâm Thương Long, sẽ có ngày y lên Thiên Môn giết chết Huống Tà Nguyệt. Lúc đó Sở Hưu nói không phải để tìm lại thể diện, y thật sự có tự tin sẽ có ngày mình có thực lực như vậy.

Nhưng đó là về sau chứ không phải bây giờ.

Cho nên chỉ cần Huống Tà Nguyệt không xuất hiện trước mặt y, đương nhiên Sở Hưu sẽ không tới gây sự với hắn. Bây giờ mà lên thiên môn chỉ là tự tìm đường chết.

Nhưng ai mà ngờ được, Huống Tà Nguyệt lại dám chủ động xuất hiện trước mặt Sở Hưu.

Khóe miệng Huống Tà Nguyệt nở một nụ cười lạnh lẽo: “Giết ta? Sở Hưu, ngươi là người to gan nhất mà ta từng thấy.

Bao năm qua, gần như không có thần tướng Thiên Môn nào chết ở bên ngoài. Ngươi dám giết đấy, nhưng ngươi giết được ta chắc?”

“Ồ? Không chết ở bên ngoài? Cái này thì đúng, vì lần các ngươi ngã xuống nhiều nhất là bị Độc Cô Duy Ngã giết ngay trước cửa nhà, thiếu chút nữa bị diệt môn.”

Sở Hưu lạnh nhạt thốt lên câu này, sắc mặt Huống Tà Nguyệt và Lâm Thương Long đều tối sầm.

Đây là cấm kỵ của Thiên Môn, đây cũng là lần Thiên Môn thua thảm nhất, thiếu chút nữa bị người ta diệt môn.

Nhưng lúc này Lâm Thương Long lại kéo tay Huống Tà Nguyệt, truyền âm nói: “Vừa rồi ta đã nói gì với ngươi? Đừng có gây chuyện. Ngươi muốn trêu chọc Sở Hưu thì lấy chìa khóa Thông Thiên về tay đã rồi nói!”

Lâm Thương Long vẫn luôn coi nhiệm vụ của Thiên Môn là trên hết, đang có nhiệm vụ, hắn không muốn có bất cứ phiền toái nào.

Nhưng Huống Tà Nguyệt đã nổi điên thì đâu còn quan tâm nhiệm vụ hay không.

Hắn bỏ ngoài tai lời của Lâm Thương Long, chỉ nhìn chằm chằm vào Sở Hưu, lạnh lùng nói: “Tiểu tử, có phải chìa khóa Thông Thiên đang trong tay ngươi không? Nếu ngươi ngoan ngoãn giao thứ đó ra, thù hận giữa chúng ta tạm thời chấm dứt, hôm nay ta sẽ không gây chuyện với ngươi.

Nhưng nếu ngươi không giao, đừng trách ta không khách khí!”

Sở Hưu nghe vậy trong lòng thầm chấn động, sao Huống Tà Nguyệt lại biết chìa khóa Thông Thiên đang nằm trong tay mình.

Đáng lý ra không ai biết chuyện này, cho dù Sở Hưu liên tục sử dụng chìa khóa Thông Thiên dẫn người từ Lục Đô về, Lâm Thương Long cũng không biết có chuyện gì xảy ra.

Nhưng Sở Hưu không ngờ Huống Tà Nguyệt chỉ tùy ý bịa một cái cớ để gây chuyện với Sở Hưu mà thôi.

Ánh mắt Sở Hưu lóe lên sát khí: “Không khách khí? Ta muốn xem xem rốt cuộc ngươi không khách khí như thế nào?”

Dứt lời, Sở Hưu bỏ qua đối thủ trong Chính đạo của mình, lao thẳng về phía Huống Tà Nguyệt.

Thấy Sở Hưu chủ động đánh về phía mình, ánh mắt Huống Tà Nguyệt lóe lên sát khí điên cuồng.

Xưa nay hắn vốn là kẻ điên, bao năm qua chưa từng thua thiệt trong tay ai bao giờ!

Lần trước hắn chịu thiệt dưới tay Sở Hưu, vốn tưởng Sở Hưu đã chết, đương nhiên hắn sẽ không chấp nhặt với người chết.

Nhưng ai ngờ Sở Hưu lại không chết, khiến Huống Tà Nguyệt có cảm giác mình bị người ta đùa bỡn.

Cảm giác này rất khó chịu, cho nên hắn muốn mượn cơ hội này khiến Sở Hưu từ chết giả thành chết thật!

Ánh trăng máu hạ xuống, loan đao trong tay Huống Tà Nguyệt như xé tan thiên địa, thậm chí ma khí xung quanh cũng bị lực lượng của đao kia hút vào trong, được ma khí màu đen gia trì, uy thế tăng cường ba phần.

Xưa nay võ đạo của võ giả Thiên Môn không chia Chính Ma, chỉ có mạnh yếu.

Chỉ cần uy thế đủ mạnh, ai quan tâm là Chính hay là Ma, thích hợp với bản thân là được.

Thấy Huống Tà Nguyệt xuất đao chém tới, ánh mắt Sở Hưu lóe lên sát khí.

Ngày trước trong Huyễn Hư Lục Cảnh, y đã bị Huống Tà Nguyệt truy sát rất thê thảm, phải sử dụng một số âm mưu quỷ kế mới có thể trốn thoát.

Nhưng bây giờ đã không phải ngày trước, Sở Hưu đã không còn là Sở Hưu năm xưa, còn Huống Tà Nguyệt vẫn không có bất cứ tiến bộ nào!

Đao chiêu Phá Hải ầm ầm chém xuống, cương khí cuồng bạo như phá tan thiên địa, những nơi nó đi qua, nước sông trên mặt đất cũng bị xé tan, thậm chí không gian cũng vặn vẹo.

Thất Đại Hạn là cực hạn lực lượng diễn hóa ra, đây cũng là đao chiêu thích hợp nhất để thể hiện lực lượng của Sở Hưu.

Đao chiêu Phá Hải va chạm với nhát đao của Huống Tà Nguyệt. Chỉ trong chớp mắt, lực lượng cường đại đã bộc phát, chẳng khác nào trời sập!

Vô số nước sông ngầm bắn tung, ánh trăng cũng theo đó tan rã.

Biểu cảm gương mặt của Huống Tà Nguyệt lập tức biến đổi, từ điên cuồng thành kinh hãi, cực kỳ kinh hãi!

Có thế nào hắn cũng không ngờ mới chưa bao lâu mà thực lực của Sở Hưu đã tiến bộ tới mức này. Hắn không đỡ nổi đao vừa rồi.

Ấn tượng của Huống Tà Nguyệt đối với Sở Hưu vẫn là từ chỗ Lâm Thương Long.

Lần trước Lâm Thương Long hợp tác về với Sở Hưu, sau khi về đương nhiên hắn cũng nhắc tới chuyện này, còn kể cho Huống Tà Nguyệt.

Khi đó Sở Hưu chỉ vừa bước vào chân hỏa luyện thân, Huống Tà Nguyệt tự tin lực lượng của mình không sợ Sở Hưu.

Nhưng bây giờ Sở Hưu đã bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, chuyện này thì không nhiều người biết. Trước khi đến Nguyên Thủy Ma Quật, Sở Hưu chỉ luận bàn với mình Thương Thiên Lương.

Huống chi cho dù người khác có biết cũng vô dụng, vì Huống Tà Nguyệt không có cơ hội nghe ngóng thực lực của Sở Hưu.

Lần này hắn đi ra ngoài theo Lâm Thương Long, vốn có tâm tư khác. Không đến nơi thì hắn cũng không nói thật với với Lâm Thương Long, làm gì có thời gian đi điều tra tình hình của Sở Hưu?

Sau khi hai người giao chiến một đao, Sở Hưu cầm đao đứng thẳng, ma khí cường đại quanh người y như một vòng xoáy, làn nước sông ngầm xung quanh đã hình thành một dòng nước xoáy khổng lồ nhưng vẫn cách xa Sở Hưu ba trượng, không giọt nước nào rơi vào người y.

Ngược lại bên phía Huống Tà Nguyệt vô cùng chật vật.

Hắn bị lực lượng bộc phát từ đao vừa rồi của Sở Hưu đánh rơi xuống nước, vài giây sau mới chui lên. Cương khí quanh người bộc phát, tách dòng nước ra, ánh mắt không thể tin nổi.

Người trong võ lâm Chính đạo nhìn Sở Hưu giao chiến với thần tướng Thiên Môn, ai nấy thở phào một tiếng.

Đề phòng một mình Dạ Thiều Nam đã rất gian nan rồi, nếu phải đề phòng cả Sở Hưu, áp lực của bọn họ sẽ rất lớn.

Bây giờ Sở Hưu và thần tướng Thiên Môn trở mặt giao chiến, đây là chuyện tốt. Dù sao bọn họ cũng không có nhiều ấn tượng về thần tướng Thiên Môn, chỉ cần đối phương không phải người trong Ma đạo là được.

Thấy Sở Hưu còn định ra tay, Lâm Thương Long lập tức ngăn trước mặt Sở Hưu, trầm giọng nói: “Sở Hưu, lần này chúng ta tới không phải là nhắm vào ngươi. Tên Huống Tà Nguyệt nổi điên không liên quan gì tới Thiên Môn.

Một hiểu lầm thôi, ngươi đừng quá đáng. Ngươi lui lại đi, ta cản hắn. Ngươi đoạt ma chủng của ngươi, ta lấy thứ mà Thiên Môn ta cần, hai bên không tranh chấp.”
Chương 1302 Đều phải chết 1

Lâm Thương Long vẫn khá lý trí, đối với hắn mà nói, Thiên Môn không có kẻ thù, chỉ có sứ mệnh mà bọn họ đang gánh vác. Cho dù năm xưa Côn Luân Ma Giáo thiếu chút nữa hủy diệt Thiên Môn thì đây cũng là chuyện của ngày trước, không có gì quan trọng hơn mang chìa khóa Thông Thiên về.

Kết quả thằng điên Huống Tà Nguyệt này, rõ ràng trước đó mình đã cảnh cáo hắn, hắn vẫn cứ khiêu khích Sở Hưu!

Hơn nữa thực lực của Sở Hưu cũng khiến Lâm Thương Long kinh hãi không thôi. Bây giờ mới cách lần bọn họ liên thủ tới Đại Hắc Thiên Ma Giáo bao lâu, sao thực lực tên Sở Hưu kia lại tiến bộ tới mức này?

Một đao vừa rồi đừng nói Huống Tà Nguyệt không cản được, có đổi thành hắn chắc kết quả cũng vẫn vậy.

Nhìn Lâm Thương Long ngăn trước mặt mình, Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Lâm Thương Long, chẳng lẽ ngươi nghĩ ta ngu ngốc lắm sao?

Một hát mặt đỏ, một hát mặt trắng, vở tuồng này ăn ý quá nhỉ.

Còn nói cái gì mà Thiên Môn không muốn đối địch với ta. Được, ta đang muốn đối địch với Thiên Môn đấy!

Lâm Thương Long, ta không ngăn ngươi lấy thứ đó, nhưng hôm nay Huống Tà Nguyệt nhất định phải chết!”

Lâm Thương Long lập tức biến sắc: “Sở Hưu, đã nể mặt ngươi rồi, đừng có không biết điều!”

Tuy Lâm Thương Long không có hảo cảm gì với Huống Tà Nguyệt thậm chí còn trách hắn hay nổi điên nhưng dù sao hắn cũng là thần tướng của Thiên Môn.

Đang ngay trước mặt mình mà Sở Hưu tuyên bố sẽ giết thần tướng của Thiên Môn, cho dù Lâm Thương Long không muốn đối địch với Sở Hưu, hắn cũng không thể chấp nhận chuyện này.

Nắm chặt Vô Nhị Thiên Đao, gương mặt Sở Hưu hết sức bình tĩnh nhưng ai cũng có thể thấy sát khí đỏ bừng trong mắt y.

“Đã nể mặt mà không biết điều? Xem ra các ngươi coi lời ta nói là trò cười rồi.

Các ngươi nghĩ ta không dám giết người của Thiên Môn các ngươi?

Người mà Sở Hưu ta muốn giết, chỉ có chết sớm với chết muộn, dù sao cuối cùng vẫn phải chết!”

Người quen với Sở Hưu thì nhìn bộ dạng y lúc này là hiểu. Sở Hưu đã thật sự nổi sát ý, thời điểm này thì ai cản cũng vô dụng.

Tuy đa số thời điểm Sở Hưu luôn giữ lý trí, nhưng một khi y nổi điên thì không ai cản nổi.

Ngụy Thư Nhai đang giao chiến với người khác cũng biến sắc, âm thầm

truyền âm cho Sở Hưu nói: “Tiểu tử Sở Hưu, bình tĩnh một chút! Ngươi muốn giết người của Thiên Môn cũng được, đợi khi ngươi đạt tới cảnh giới của giáo chủ năm xưa, cho dù ngươi diệt sạch cả Thiên Môn, khiến Đông Tây Côn Luân hợp nhất cũng không có vấn đề gì. Nhưng bây giờ ngươi mà giết người của Thiên Môn chỉ chuốc lấy phiền toái thôi, còn là rất nhiều phiền toái!”

Ngụy Thư Nhai không bảo Sở Hưu nhường nhịn, chỉ là với tình hình ngày hôm nay, Sở Hưu có giết người trong Thiên Môn cũng chỉ là trút giận chứ chẳng có lợi ích gì.

Thiên Môn hành tẩu trên giang hồ bao lâu, lại luôn hành xử theo kiểu không coi ai ra gì, đương nhiên sẽ đắc tội với người khác.

Nhưng Thiên Môn có thực lực lại không có ý đồ nhúng tay vào chuyện của võ lâm, cho nên đôi khi dẫu bọn họ có quá đáng thì các thế lực lớn cũng tạm nhịn.

Trước mắt, đối với Sở Hưu hay với toàn bộ nhánh Ma đạo, kẻ địch lớn nhất của bọn họ chính là Chính đạo. Lúc này mà đi kết thù kết oán với người của Thiên Môn là rất không đáng.

“Ngụy lão, ta hiểu đạo lý nhịn một lúc sóng yên gió lặng, nhưng ta không muốn nhịn!

Huống chi lui một bước chưa chắc đã là trời cao biển rộng, cũng có thể khiến đối phương được đằng chân lân đằng đầu!

Người trong Thiên Môn ngông nghênh trong thời gian lâu như vậy là vì bọn chúng biết, trong giang hồ ai cũng nhường nhịn bọn chúng, ai cũng nhượng bộ.

Nhưng hôm nay Sở Hưu ta không muốn nhịn, cũng không muốn nhường!”

Lục Giang Hà ở bên cạnh không biết dùng bí pháp gì mà nghe được đoạn truyền âm giữa Sở Hưu và Ngụy Thư Nhai.

Hắn cười hì hì nói: “Suy nghĩ của Sở tiểu tử quả không sai, đúng bản tính của bổn tọa.

Sao phải quan tâm Thiên Môn Địa Phủ gì chứ, một thế lực rác rưởi năm trăm năm trước suýt nữa bị giáo chủ diệt sạch mà còn dám lớn lối như vậy.

Năm xưa giáo chút vặt đầu môn chủ Thiên Môn xuống, sao không ai hò hét đối địch với Thiên Môn?”

Ngụy Thư Nhai trừng mắt với Lục Giang Hà, vị đường chủ Huyết Ma Đường năm trăm năm trước quả thật giống hệt như lời đồn, không đáng tin cậy.

Bây giờ sao được bằng năm trăm năm trước? Nếu nhánh Ẩn Ma có uy thế như Côn Luân Ma Giáo năm trăm năm trước, vậy đừng nói Thiên Môn, có thể không để toàn bộ giang hồ trong mắt.

Nhưng sau đó Ngụy Thư Nhai cũng thở dài một tiếng, không tiếp tục khuyên nhủ Sở Hưu.

Tính cách Sở Hưu vốn là vậy, nếu gặp chuyện gì Sở Hưu cũng suy tính thiệt hơn, làm việc sợ đầu sợ đuôi, vậy y có thiên phú tốt hơn cũng vô dụng.

Ương ngạnh một lần là cảm xúc nhất thời, ương ngạnh mười lần là bá đạo. Còn khi ngươi đối mặt với ai cũng cực kỳ ương ngạnh, đó là vô địch thiên hạ!

Côn Luân Ma Giáo năm xưa cũng vậy, nhường nhịn cái gì, băn khoăn gì, đại cục gì? Chỉ một chữ giết là giải quyết được hết.

Mà lúc này Sở Hưu cũng đã xuất thủ.

Đúng như y đã nói, nếu Huống Tà Nguyệt không xuất hiện trước mặt y thì thôi, bây giờ hắn dám xuất hiện, còn dám nói mấy lời không tự biết mình như vậy, hôm nay Sở Hưu sẽ tiễn hắn lên đường.

Không hề thăm dò cũng không hề dừng lại, Sở Hưu xuất đao chém xuống. Không gian như ngưng đọng, đao thế cắt qua, chém tất cả thành hai nửa, cho dù là một giọt nước cũng hóa thành hai phần hoàn hảo.

Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm chém ra, đao thế mỹ lệ dị thường, mỹ lệ tới mức không giống một chiêu ma đao.

Tát cả mọi thứ xung quanh ngưng tụ thành bức tranh, dưới đao ý này, Lâm Thương Long gầm lên một tiếng, thương long màu đen quay quanh người, chỉ trong chớp mắt đã bộc phát ra uy khổng lồ, Long Khiếu Cửu Thiên!

Tầng tầng cương khí màu đen cường đại tỏa ra theo vòng xoay của thương long, rốt cuộc cũng phá vỡ được bức tranh.

Hai tay Lâm Thương Long như long trảo, đỡ lấy chiêu Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm của Sở Hưu. Nhưng một khắc sau cương khí trên long trảo bắt đầu tan vỡ, thậm chí bản thân cũng bị đao ý ăn mòn nội tạng, không nhịn rốt cuộc rên lên một tiếng.

“Huống Tà Nguyệt, tên ngu ngốc này còn đứng nhìn cái gì? Không mau ra tay đi!”

Lâm Thương Long đang rất căm tức Huống Tà Nguyệt, thậm chí đã hận hắn hơn cả hận Sở Hưu.

Nếu thằng điên này không quấy rối, không khéo hắn đã lấy được chìa khóa Thông Thiên kia rồi.

Vừa rồi các đại nhân vật trong Chính đạo như Hư Vân đã nể mặt hắn, chỉ cần Thiên Môn không tham gia tranh chấp Chính Ma, hắn có thể thoải mái đi khỏi.

Kết quả Huống Tà Nguyệt lại lên tiếng quấy nhiễu, chọc giận Sở Hưu. Lần này thì hay rồi, chưa nói tới chuyện có lấy được chìa khóa Thông Thiên hay không, có chống được Sở Hưu hay không cũng khó nói.

Lúc này Huống Tà Nguyệt đang đờ đãn, nói chính xác hơn hắn vẫn đang kinh ngạc.

Có vẻ hắn không thể chấp nhận chuyện Sở Hưu đã tiến bộ cực lớn chỉ trong thời gian ngắn, đạt tới cảnh giới mà hắn chỉ có thể sợ hãi.
Chương 1303 Đều phải chết 2

Lúc này nghe Lâm Thương Long mắng chửi, Huống Tà Nguyệt mới phản ứng lại, hơn nữa hắn cũng không lên tiếng mắng chửi với Lâm Thương Long mà vội vàng giơ thanh loan đao trong tay lên, xuất đao chém xuống. Đao mang nở rộ trong ánh trăng, thậm chí còn hấp thu ma khí cường đại xung quanh, tạo thành một vầng ma nguyệt!

Có thể nói thần tướng Thiên Môn không ai là kẻ yếu.

Tuy không phải thực lực thần tướng Thiên Môn nào cũng có thể đạt tới cấp bậc Đông Hoàng Thái Nhất hay Hư Vân, nhưng trong võ giả cùng cấp, trình độ của bọn họ đều ở mức cao, thậm chí là mức đỉnh cao.

Nhưng với thực lực của Sở Hưu hiện giờ, cho dù y nói mình là thiên hạ đệ nhất dưới Thiên Địa Thông Huyền, có lẽ cũng không sai biệt lắm.

Thấy đao kia chém xuống, pháp tướng Ma Phật hiện lên sau lưng Sở Hưu.

Phật pháp hạo nhiên, mỗi nhát phật ấn giáng xuống lại có phật quang trấn áp hết thảy. Chỉ trong khoảnh khắc đã trấn áp đao chiêu của Huống Tà Nguyệt.

Ma uy ngập trời, đấm ra một quyền, ngọn lửa diệt thế vô tận bùng cháy, ngay cả nước sông ngầm đang chảy xiết chạm vào ngọn lửa diệt thế cũng lập tức bốc hơi.

Một ma một phật, hai loại lực lượng hoàn toàn khác biệt hòa thành một thể, tạo ra uy lực khiến người người biến sắc.

Huống Tà Nguyệt tay niết ấn quyết, ánh trăng tỏa ra quanh người hắn, cố gắng chống cự ngọn lửa diệt thế kia ăn mòn.

Nhưng có thế nào hắn cũng không hiểu nổi, rốt cuộc tên Sở Hưu này là quái vật gì, mới chưa được bao lâu mà thực lực của y đã tiến bộ tới mức này.

Lâm Thương Long cắn răng, trong lòng hắn kinh hãi không kém hơn Huống Tà Nguyệt, dù sao hắn mới tiếp xúc với Sở Hưu gần đây.

“Huống Tà Nguyệt, nếu ngươi không muốn chết thì đừng có lưu thủ. Ta giúp ngươi kéo dài thời gian, mau thi triển Tà Nguyệt Đao!”

Lâm Thương Long gầm lên một tiếng, thương long màu đen xoay quanh, thân thể hóa thành hình rồng nghênh tiếp thế công của Sở Hưu.

Võ đạo của Lâm Thương Long theo hướng áp sát cận chiến, đặc biệt là hóa thân hình rồng, thậm chí đã có chân long chi ý, cực kỳ kinh khủng.

Lúc trước Dạ Thiều Nam giao thủ với những người khác đã phá tan con sông ngầm trên bầu trời, nước sông chảy xuống, nơi này đã biến thành vùng ngập nước.

Rồng gọi mây ban mưa, trong hoàn cảnh này lực lượng của Lâm Thương Long còn mạnh hơn ở bên ngoài.

Thương long nhảy xuống biển, đạp lên cơn sóng vô biên đánh về phía Sở Hưu. Đuôi rồng quét ngang ra, những nơi nó đi qua ngay cả giọt nước cũng bị lực lượng hùng mạnh đó phá tan thành hơi nước!

Quanh người Sở Hưu tỏa ra nội lực chân hỏa màu vàng bạc, xét tới lực lượng cơ thể, trong thiên hạ này trừ Trần Thanh Đế ra, hiếm có ai khiến Sở Hưu e ngại!

Pháp tướng sau lưng y đã hoàn toàn hóa thành Đại Hắc Thiên Ma Thần ba mắt, ngọn lửa diệt thế lan tỏa, chớp mắt đã khiến cơn sóng vôi biên bốc hơi, hơi nước trải rộng vài dặm, như làn sương dày khiến người ta không thấy được bóng người.

Sở Hưu quát khẽ một tiếng, xuất quyền đánh ra. Nội lực chân hỏa xen lẫn với ngọn lửa diệt thế vô biên, kết hợp với thế quyền Sơn Hải Quyền Kinh! đánh ra. Chỉ trong chớp mắt, tiếng rên rỉ vang vọng đất trời, cương khí tạo thành đuôi rồng bị quyền Sở Hưu Sở Hưu đánh nát!

Lâm Thương Long gầm lên một tiếng, thân hình rơi từ trong thương long ra, quyền chưởng thối cước, đánh về phía Sở Hưu như điên như dại, mỗi chiêu mỗi thức đều cuồng bạo như rồng đánh nơi đồng nội.

Nhưng mỗi lần quyền chưởng tương giao, ngọn lửa diệt thế của Sở Hưu lại thiêu đốt một tầng cương khí của hắn, đồng thời lực lượng cường đại cũng ăn sâu tới tận xương tủy.

Quyền cuối cùng đánh xuống, không ngờ cương khí hộ thể của Lâm Thương Long lại bị phá tan, thân thể cũng bị đánh bay vài trăm trượng, va vào một ngọn núi nhô khỏi mặt nước, tạo thành một cái hố to.

Trong mắt đa số mọi người, thần tướng Thiên Môn luôn rất thần bí và cường đại.

Hơn nữa đối với phần lớn mọi người, những gì chưa biết mới là đáng sợ nhất, cho nên người trong giang hồ mới kiêng kỵ người của Thiên Môn như vậy.

Nhưng hôm nay Sở Hưu xuất quyền đánh bay Lâm Thương Long, khiến cho mọi người nghĩ tới điều gì đó.

Có vẻ như thần tướng Thiên Môn cũng chỉ như vậy thôi.

Bọn họ rất lạ lẫm về thần tướng Thiên Môn, nhưng Sở Hưu lại rất quen thuộc.

Thấy vị thần tướng Thiên Môn trong truyền thuyết Lâm Thương Long thua trong tay Sở Hưu, lớp vỏ kính sợ và e ngại đã biến mất không còn bóng dáng.

Lúc này Lâm Thương Long giãy dụa leo từ trong đỉnh núi ra, cố nén không phun máu tươi.

Chỉ xét lực lượng cơ thể đơn thuần, Sở Hưu vượt trên hắn nhiều.

“Huống Tà Nguyệt! Rốt cuộc ngươi có đánh được không đây?”

Sau tiếng hô của Lâm Thương Long, vầng trăng khuyết đỏ máu bên cạnh Huống Tà Nguyệt đã bay lên không. Chỉ trong chớp mắt, vô số lực lượng bị hút vào, giữa Nguyên Thủy Ma Quật đen kịt này như có một vầng huyết nguyệt

hiển hiện.

Còn trạng thái của Huống Tà Nguyệt lúc này lại càng quỷ dị.

Quanh người hắn bao phủ trong lớp sương máu dày đặc, không ngờ trong đan điền của hắn lại tỏa ra ánh sáng đỏ máu, trông như một thanh loan đao tròn như vầng trăng.

Mỗi võ giả Thiên Môn lại có công pháp tu luyện khác biệt.

Khi bọn họ chưa trở thành thần tướng Thiên Môn, bọn họ sẽ tiến hành tu luyện trong bí cảnh, nhận phần thưởng nhiệm vụ đổi lấy đủ loại công pháp thượng cổ.

Cho nên sau này ngươi có thành tựu gì, phải xem chính ngươi.

Trước đây tên của Huống Tà Nguyệt không phải là Huống Tà Nguyệt, cái tên của hắn bắt nguồn từ một thánh hung binh thời thượng cổ, Tà Nguyệt Đao.

Thanh hung binh thượng cổ này là binh khí của một vị kiêu hùng ma đạo thời thượng cổ, đã dính vô số máu tươi và giết chóc, người bình thường không cách nào sử dụng. Cho nên cái giá khi đổi lấy Tà Nguyệt Đao thấp hơn thần binh bình thường.

Nhưng đầu óc của Huống Tà Nguyệt không được bình thường, khi hắn còn chưa phải Cửu Đại Thần Tướng đã đổi lấy thanh Tà Nguyệt Đao này, rồi dùng bí pháp huyết luyện đặt nó vào trong đan điền của mình, dùng máu thịt bản thân nuôi dưỡng thanh ma binh này.

Hành động này thật quá điên cuồng, vì chỉ sơ sẩy một chút thôi sẽ khiến bản thân bị cắn ngược, ma binh này sẽ không nhận chủ, cũng không quan tâm ngươi là ai.

Huống Tà Nguyệt làm như vậy chẳng khác nào gài một quả bom hẹn giờ có thể lấy mạng mình bất cứ lúc nào. Cho nên nhiều năm qua tuy trong Cửu Đại Thần Tướng có rất nhiều người ngứa mắt với Huống Tà Nguyệt, nhưng không mấy ai dám trở mặt với hắn.

Dù sao mọi người đều biết lai lịch của hắn, không ai muốn so đo với thằng điên như vậy.

Tay nâng vầng huyết nguyệt, thậm chí hai mắt Huống Tà Nguyệt đã phủ kín sắc máu.

“Muốn ta nằm lại tại đây? Chuyện đó còn hoang đường hơn cả nằm mơ!

Trước kia giết ngươi là ta bóp chết một thiên tài Ma đạo, nhưng bây giờ giết ngươi là ta bóp chết một kiêu hùng Ma đạo tương lai!

Cảm giác thành tựu này còn thống khoái hơn lúc trước!

Sau khi dứt lời, làn sương máu xung quanh Huống Tà Nguyệt càng thêm kịch liệt, đó đều là tinh huyết của chính hắn biến thành!

Vầng huyết nguyệt khổng lồ đập về phía Sở Hưu, những nơi nó đi qua, thiên địa cũng bắt đầu vặn vẹo.
Chương 1304 Đại Bi Phú chân chính

Vầng huyết nguyệt đó như có khả năng vặn vẹo hấp thu bất cứ thứ gì, thậm chí còn có thể chuyển hóa thành lực lượng của bản thân.

Khi vầng huyết nguyệt đập tới trước mặt Sở Hưu, huyết huyệt đã mở rộng hơn hẳn lúc trước.

Thấy Huống Tà Nguyệt rốt cuộc cũng xuất thủ, Lâm Thương Long thở dài một tiếng, nhưng thần kinh vẫn căng thẳng, hắn sợ Huống Tà Nguyệt càng phát điên hơn nữa.

Trong Cửu Đại Thần Tướng, thực lực của Huống Tà Nguyệt không phải là mạnh nhất, ít nhất Lâm Thương Long cho rằng lúc bình thường mình hoàn toàn có thể áp đảo Huống Tà Nguyệt.

Có điều tiền đề là hắn áp đảo Huống Tà Nguyệt bình thường, hắn không đánh được Huống Tà Nguyệt đã nổi điên.

Một khi tên này lên cơn điên, hắn không coi mình là người, hở ra là liều mạng. Không ai muốn giao thủ với Huống Tà Nguyệt trong trạng thái này. Hắn muốn liều mạng chứ người khác không muốn liều mạng với hắn.

Tà Nguyệt Đao bị phong ấn trong đan điền của Huống Tà Nguyệt, thanh ma đao này vốn đã ảnh hưởng tới tinh thần của Huống Tà Nguyệt, một khi sử dụng ra thì ngay chính hắn cũng không thể khống chế bản thân mình.

Còn lúc này thấy vầng trăng máu đánh tới, Sở Hưu cũng không thể không thừa nhận có vẻ mình hơi coi thường đám thần tướng Thiên Môn.

Hầu hết bọn họ đều có thủ đoạn ép đáy hòm, một khi liều mạng thì uy thế đủ khiến Sở Hưu coi trọng.

Đương nhiên cũng chỉ là coi trọng mà thôi, đối phương còn chưa có tư cách để Sở Hưu liều mạng.

Nghênh đón vầng trăng máu đó, hai tay Sở Hưu kết ấn, chỉ trong chớp mắt, trời khóc mưa máu hàng lâm.

Không biết có phải đang ở trong Nguyên Thủy Ma Quật hay không, lần này Sở Hưu sử dụng Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc Đại Bi Chú lại đưa tới dị tượng kinh người.

Dòng sông ngầm trên bầu trời nứt toác, từng tiếng quỷ thần kêu khóc vang vọng giữa đất trời.

Tuy dòng sông ngầm bị xé nứt nhưng không có nước chảy ra. Những nước sông màu đen tạo thành một ma thần khổng lồ cao cỡ vài trăm trượng, thò nửa người từ trên không trung xuống, ôm vầng trăng máu vào lòng!

Trong cõi u minh, thậm chí Sở Hưu còn cảm nhận được tiếng nỉ non của ma thần.

Trước mắt y hiện lên một cảnh tượng vô cùng kỳ quái, oan hồn ác quỷ, thượng cổ ma thần, võ giả bước vào ma đạo, Phật Đà nảy sinh tâm ma, còn có

đủ loại người hay vật, tất cả đều là tập hợp của cảm xúc tiêu cực trong thiên địa, cuối cùng ngưng tụ thành một thứ vô hình vô chất.

Như ma mà không phải ma, như thần mà không phải thần, sự tồn tại của nó là ngưng tụ từ mặt âm u trong thiên địa, vô hình vô chất, nhưng chỉ cần có ma, nó sẽ tồn tại!

Khoảnh khắc này, rốt cuộc Sở Hưu cũng hiểu lai lịch của Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú.

Thức công pháp này tới từ Nguyên Thủy Ma Quật, nhưng nói nó là thiên địa sáng tạo cũng đúng, nói là có người viết ra cũng không sai.

Thức công pháp này vốn là kết hợp của tất cả những cảm xúc tiêu cực trong thiên địa, vô hình vô chất, vô bản vô nguyên, trừ phi trong thiên hạ không có bất cứ cảm xúc tiêu cực nào, không có oán hận hay giết chóc, mới có thể tiêu diệt thứ này.

Nhưng chuyện này vốn đã là không thể, cho nên trong Nguyên Thủy Ma Quật, lực lượng này càng ngày càng mạnh, cuối cùng trực tiếp nhập vào một võ giả tiến vào Nguyên Thủy Ma Quật, để cho hắn viết ra Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú.

Đối phương là ai cũng không quan trọng, vì hắn chỉ là một vật dẫn.

Vì hắn là võ giả cho nên Đại Bi Phú mới là một bộ công pháp.

Nếu đối phương là một con dã thú, Đại Bi Phú sẽ là hung thú gây họa cho thế gian.

Nếu đối phương là một món binh khí, Đại Bi Phú sẽ biến thành một thanh tuyệt thế hung binh.

Lúc này trong Nguyên Thủy Ma Quật, Sở Hưu sử dụng Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc Đại Bi Chú, chẳng khác nào sử dụng Đại Bi Chú ở nơi nó sinh ra, cho nên mới có dị tượng như vậy.

Ma thần khổng lồ tạo từ nước sông kia kéo vầng trăng máu vào sông ngầm. Chỉ trong chớp mắt dòng sông nổi sóng mãnh liệt, nhưng chỉ chốc lát sau lực lượng đó đã bị triệt tiêu hoàn toàn.

Huống Tà Nguyệt sững sờ, có vẻ chính hắn cũng không ngờ mình đã vận dụng lực lượng của Tà Nguyệt Đao mà vẫn bị Sở Hưu ngăn chặn.

Lúc này Lâm Thương Long lại hét lớn một tiếng: “Lui! Rút lui!”

Lúc này Lâm Thương Long vẫn có thể giữ lý trí.

Khi Sở Hưu thể hiện Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc Đại Bi Chú, Lâm Thương Long không còn tâm tư giao chiến với Sở Hưu.

Không phải Lâm Thương Long sợ mà đối với hắn, tử chiến ở nơi này chỉ là tốn công vô ích. Có Sở Hưu ở đó, không ai đoạt được chìa khóa Thông Thiên, tốt nhất là nghĩ cách khác, cùng lắm thì mất mặt một chút, về Thiên Môn cầu viện.

Nhưng ai ngờ, lúc này Huống Tà Nguyệt đã lâm vào trạng thái cố chấp điên cuồng.

Hay nên nói là từ khi hắn sử dụng Tà Nguyệt Đao, hắn đã như vậy.

Không giết Sở Hưu, thề không dừng lại!

Mang theo suy nghĩ cố chấp này, sát khí như tràn khỏi hai mắt Huống Tà Nguyệt.

Không ngờ hắn trực tiếp đưa tay vào bụng mình, móc ra một thanh loan quỷ dị dính đầy máu tươi của bản thân!

Thượng cổ ma binh Tà Nguyệt Đao, trong thời thượng cổ thanh đao này rất nổi danh, có thể nói địa vị của nó trong giang hồ tương đương với Thính Xuân Vũ hiện tại.

Nhưng theo Sở Hưu, tuy lực lượng của Tà Nguyệt Đao rất mạnh nhưng vẫn không bằng Thính Xuân Vũ.

Đao dù sao cũng là binh khí, nằm trong tay võ giả mới là một thanh đao tốt.

Bây giờ mọi người trên giang hồ đều biết Độc Cô Duy Ngã, nhưng không phải ai cũng biết ma đao Thính Xuân Vũ.

Vì Thính Xuân Vũ nằm trong tay Độc Cô Duy Ngã mới thật sự là ma đao cái thế chứ không phải như Tà Nguyệt Đao, đã có vẻ giọng khách át giọng chủ.

Lúc này Huống Tà Nguyệt chính là như vậy, thứ khiến hắn liều mạng ngoài tính cách bản thân còn có Tà Nguyệt Đao ảnh hưởng.

Tay cầm Tà Nguyệt Đao, Huống Tà Nguyệt đã không để ý tới thương thế trên người, xuất đao chém xuống, Lại một vầng trăng khuyết chói mắt hiện lên trước mặt mọi người, một vầng trăng điên cuồng tới cực hạn!

Cảnh tượng này khiến cho cả Dạ Thiều Nam đang giao chiến kịch liệt cũng không khỏi quay đầu, thanh nguyệt nhận cũng bị ảnh hưởng, chủ động tỏa ra ánh trăng.

Thanh thượng cổ ma đao này được Huống Tà Nguyệt chăm sóc mấy chục năm, được hắn dùng máu thịt bản thân nuôi nấng, e là uy lực không kém hơn thời đỉnh cao.

Một đao này như chặt đứt không gian và thời gian. Sở Hưu có cảm giác khí linh trên lưỡi đao đã nhắm chặt vào mình.

Thanh đao này sinh ra đã có sát ý cực hạn, Huống Tà Nguyệt nhắm vào y, thanh đao này cũng quyết không chết không thôi với y.

Nguyên Thủy Ma Quật u tối cũng bị vầng trăng lóng lánh này chiếu sáng. Sở Hưu không tránh không né, nghênh đón đao này. Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm chém ra.

Nếu nói Tà Nguyệt Đao như chặt đứt không gian và thời gian, vậy đao mang lóng lánh của Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm lại là ngưng đọng thời gian và không gian.

Hai luồng sáng rực rỡ tới cực điểm va chạm. Chỉ trong chớp mắt đã phá nát núi sông. Những ngọn núi xung quanh hai người nổ tung, nước sông ngầm đang lưu động cũng bị bắn tung ra khắp nơi!
Chương 1305 Người đáng thương 1

Binh khí và võ giả là phải phối hợp với nhau. Tuy Sở Hưu luôn cho rằng kẻ mạnh nhất luôn là võ giả, binh khí chỉ là phụ thuộc nhưng y cũng không thể không thừa nhận, đôi khi một món binh khí đủ cường đại có thể xoay chuyển chiến cuộc.

Cũng như ngày Hoàng Phủ lão tổ ngày trước, một kẻ sắp xuống lỗ mà dựa vào thanh Huyết Hồng Đề có thể tranh tài cùng Sở Hưu vài hiệp.

Còn bây giờ người cầm Tà Nguyệt Đao trong tay không phải Hoàng Phủ lão tổ sắp xuống lỗ mà là thần tướng Thiên Môn Huống Tà Nguyệt, không thể không nói uy lực của đòn này đã vượt ngoài dự liệu của Sở Hưu.

Nhìn lại Vô Nhị Thiên Đao trong tay mình, trên đó đã xuất hiện một lỗ hổng.

Thiên Đạo Chiến Hạp là thần binh phối hợp với Huyền Vũ Chân Công, biến hóa cực kỳ linh hoạt, nhưng khổ nỗi mức độ sắc bén còn kém nhiều.

Trước đó khi va chạm với Huyết Hồng Đề, trên Vô Nhị Thiên Đao đã xuất hiện lỗ hổng, không cách nào biến thành hình thái khác. Nếu thêm vài lần e là toàn bộ Thiên Đạo Chiến Hạp cũng tan vỡ.

Đương nhiên chuyện này cũng không vấn đề gì, Sở Hưu tự tin có thể hạ gục Huống Tà Nguyệt trước khi Thiên Đạo Chiến Hạp vỡ vụn.

Khi một người đã xuống thấp tới mức binh khí khống chế bản thân, làm sao hắn khống chế được vận mệnh của mình?

Với tình hình của Huống Tà Nguyệt hiện giờ, hắn cũng không cố được bao lâu, chẳng mấy chốc là bị Tà Nguyệt Đao hút sạch máu tươi trong người.

Nhưng lúc này Huống Tà Nguyệt lại chẳng nghĩ đến điều này, trong đầu của hắn chỉ có sát ý. Cho dù Lâm Thương Long đứng phía sau hô hào bảo hắn rút lui, hắn vẫn như không nghe thấy.

Tà Nguyệt Đao lóe lên ánh sáng sắc bén ngập trời, trong vầng trăng rực rỡ đó lại ẩn chứa máu tươi vô tận và oan hồn gầm thét.

Pháp tướng Đại Hắc Thiên Ma Thần ngưng tụ sau lưng Sở Hưu, ngọn lửa diệt thế bùng lên. Nhưng càng quỷ dị hơn là ngọn lửa diệt thế có thể thiêu đốt tất cả cũng bị Tà Nguyệt Đao sắc bén kia chém thành hai nửa.

Sở Hưu mặt không biểu cảm ngăn cản, tuy mỗi đao chém ra thì lỗ hổng trên Vô Nhị Thiên Đao lại lớn hơn, thậm chí bản thân y cũng bị đánh lùi mười trượng. Nhưng mỗi đao chém ra, y cũng cảm giác được sinh cơ của Huống Tà Nguyệt đang suy yếu.

Đúng lúc này tâm ma đang bị y nhốt trong đầu lại đột nhiên nói: “Chúng ta trao đổi nhé? Ngươi cho ta đi ra, ta giải quyết hắn giúp ngươi.

Còn đánh như vậy, thanh thần binh trong tay ngươi sẽ hỏng đấy.”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Một thanh thần binh mà thôi, ta bỏ được.

Ta có vô số phương pháp giải quyết hắn, nhưng đây là cách tiêu hao ít nhất. Một thanh đao đổi lấy tính mạng một thần tướng Thiên Môn, lãi lắm rồi.”

Tâm ma này vô cùng quỷ dị, tuy cách suy nghĩ khác với người bình thường, nhưng năng lực tính toán lại mạnh hơn con người. Ảo ảnh mà nó dựng lên tuy không đến mức không có kẽ hở nhưng cũng gần như hoàn hảo, cho dù tâm cảnh của cường giả Thiên Địa Thông Huyền cũng bị nó giam cầm trong đó.

Sở Hưu dẫn nó ra chỉ là để tìm cơ hội nghiên cứu xem có tác dụng gì, trao đổi với nó mới là nực cười.

Tâm ma trong đầu Sở Hưu lại cười ha hả nói: “Nhưng ta ra tay có thể giúp ngươi giải quyết hắn ngay lúc này, thậm chí đao của ngươi cũng không hỏng.

Ta biết ngươi đang đề phòng ta, nhưng ngươi không cần lo lắng, phần lớn lực lượng của ta đều ở lại trong sơn cốc, bây giờ ta chỉ còn một chút lực lượng thôi, không thể uy hiếp được ngươi.

Hay là như vậy đi, ngươi không cần thả ta ra, ngươi chỉ cần mở một khe hở nhỏ trong tinh thần lực, để ta truyền lực lượng của bản thân vào thân đao của ngươi, tạm thời thay thế khí linh. Ta có thể nhanh chóng giải quyết hắn cho ngươi, ngươi thấy sao?”

Sở Hưu không đáp ứng ngay mà hỏi ngược lại: “Vì sao ngươi cứ đòi ra tay như vậy? Ngươi muốn hấp thu tâm ma của hắn?”

Tâm ma nói: “Đây chỉ là một nguyên nhân, ta ở đây nhiều năm rồi, đã hấp thu vô số tâm ma, có không ít tâm ma mạnh hơn hắn.

Thứ ta hiếu kỳ là rốt cuộc nội tâm của hắn trông ra sao.

Trong mắt đám nhân tộc các ngươi, thế giới này chia ra đen trắng, có tốt có xấu.

Nhưng trong mắt ta không có những thứ này, ta chỉ tò mò là vì sao người này từ trắng chuyển thành đen, từ tốt chuyển sang xấu.

Hắn là kẻ điên, ta có thể cảm giác được tâm cảnh của hắn cực kỳ không ổn định. Chuyện này không phải là lưỡi đao kia gây ra. Cho nên ta rất hiếu kỳ, rốt cuộc vì sao hắn lại biến thành như vậy.”

Tâm ma không phải là người, Sở Hưu cũng không hiểu được tư tưởng kỳ quái của nó.

Nhưng nếu có thể giải quyết Huống Tà Nguyệt nhanh chóng, cũng coi là đáng giá. Huống chi, đúng như lời tâm ma đã nói, bây giờ Sở Hưu cũng không sợ nó giở trò.

Phần lớn lực lượng của tâm ma đều nằm lại trong sơn cốc, với tinh thần lực và nội lực chân hỏa của Sở Hưu hoàn toàn có thể kiềm hãm nó.

Khi Huống Tà Nguyệt lại xuất đao chém tới, Sở Hưu đã truyền lực lượng của tâm ma vào Vô Nhị Thiên Đao. Một khắc sau, đao chiêu chém xuống, va chạm cực mạnh như phát nổ, nhưng ánh mắt Huống Tà Nguyệt lại lộ vẻ mờ mịt.

Nguyệt Thịnh Thai, Đại Lương Thành, Đông Tề. Đây là con đường phong nguyệt lớn nhất Đại La Thiên. Lúc này Huống Tà Nguyệt mới là một tiểu lưu

manh mười lăm mười sáu tuổi, đi trên trường lấm la lấm lét nhìn bốn phía, xem có con dê béo nào không.

Hắn là kẻ cắp, nói chính xác hơn thì còn là kẻ cắp thấp kém nhất, chỉ dám động vào người từ bên ngoài đến. Vì sau lưng hắn không có chỗ dựa, trộm phải người không chọc nổi sẽ bị đánh gãy chân.

Hơn nữa lúc này hắn không tên là Huống Tà Nguyệt mà là Huống Tiểu Nhị. Hắn không biết mình tên là gì, chỉ biết trước khi bị cha mẹ vứt bỏ hắn họ Huống, lại làm tiểu nhị trong quán trà một thời gian, cho nên đây đã trở thành tên của hắn.

Huống Tà Nguyệt gãi đầu, không biết vì sao hôm nay hắn không xốc nổi tinh thần. Nhưng cũng không sao, hôm nay mục tiêu ăn trộm một lượng bạc đã hoàn thành.

Rón rén đi tới cửa sau của Hòe Hoa Lâu, thanh lâu lớn nhất Nguyệt Thịnh Nhai; Huống Tà Nguyệt huýt sáo hai tiếng, bắt chước tiếng chim ngói nhưng cả nửa ngày vẫn không có động tĩnh.

Huống Tà Nguyệt buồn bực, có chuyện gì vậy?

Đúng lúc này, cửa sau mở ra, một cô gái tướng mạo thanh tú động lòng người, tuổi tác không khác Huống Tà Nguyệt bao nhiêu xuất hiện trước mặt hắn.

Thấy cô gái này, Huống Tà Nguyệt lập tức vui vẻ ra mặt: “Tiểu Hồng, sao giờ nàng mới mở cửa? Hôm nay ta trộm được ba lượng bạc đấy. Nàng yên tâm, thêm một năm nữa thôi là ta có thể giúp nàng chuộc thân.”

Huống Tà Nguyệt lòng đầy vui vẻ mà không chú ý tới thần sắc như muốn khóc của Tiểu Hồng.

Đúng lúc này, một đôi tay đột nhiên bóp lấy cổ hắn, quăng hắn vào vách tường, trên đầu Huống Tà Nguyệt đã chảy máu.

“Ranh con, còn dám tới cưa cẩm người của bà đây, chán sống rồi à?”

Một tú bà trang điểm lòe loẹt, vóc dáng cồng kềnh đứng sau cửa, nhìn một gã cao to xách Huống Tà Nguyệt lên khinh thường nói: “Một tên trộm hạ cửu lưu, không soi xuống nước xem mình là cái thá gì mà dám tới Hòe Hoa Lâu lừa người!

Con cóc ghẻ nhà ngươi có mất cả đời cũng không ăn được thịt thiên nga đâu. Tiểu Hồng sắp xuất các, Trịnh đại quan nhân đã chi cho ta một ngàn lượng bạc. May là ngươi còn chưa làm hỏng thân thể của Tiểu Hồng, không thì ai đền tiền cho bà này đây?”

Advertisement
';
Advertisement