Chương 1296 Uy thế vô song 1
Dùng lực lượng một người đối phó với nhiều cường giả Ma đạo vây công, thực lực của Sở Hưu cường hãn tới dọa người.
Sắc mặt Tư Đồ Khí đã hoàn toàn thay đổi, hắn tính toán rất nhiều nhưng chỉ không tính đến hiện giờ thực lực của Sở Hưu đã kinh khủng tới mức độ này, đúng là coi võ giả cùng cấp như không.
Sau khi bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, thật ra Sở Hưu mới xuất thủ có hai lần.
Một lần là luận bàn với Thương Thiên Lương, lần thứ hai là động thủ cùng Hư Vân.
Chỉ có điều khi động thủ với Hư Vân chỉ có mình Thịnh Bắc Hiên chứng kiến, khi đó người trong nhánh Ma đạo còn chưa tới.
Lần này, rốt cuộc mọi người cũng được chứng kiến thực lực của Sở Hưu, quả thật quá kinh khủng.
Thấy Sở Hưu tiếp tục đi về phía Hàn Thu Hồng, lần này không chỉ người trong Ma đạo, ngay cả hai người Hư Tĩnh và Hư Độ cũng ra tay bao vây Sở Hưu.
Đương nhiên bọn họ không giúp đám Tư Đồ Khí mà là ma uy trên người Sở Hưu đang vô cùng kinh khủng, những người khác trong Ma đạo không đáng sợ, kẻ đáng sợ chỉ có Sở Hưu!
Hư Độ và Hư Tĩnh vừa ra tay, hai võ giả Chân Hỏa Luyện Thần vừa giao thủ với bọn họ lập tức buông lỏng.
Trước đó hai người bọn họ giao chiến với Hư Độ và Hư Tĩnh, tuy không bại nhưng vẫn bị áp đảo hoàn toàn.
Võ giả Thương Thành có thể ức hiếp kẻ yếu nhưng khi đối mặt với võ giả cùng cấp thì không chiếm được ưu thế gì. Có lẽ ưu điểm duy nhất của bọn họ là chịu đòn tốt, không đến mức thua quá nhanh.
Một mình Sở Hưu đã thu hút lực lượng khổng lồ bao vây, ngược lại khiến đám người Mai Khinh Liên thả lỏng.
Thấy Hư Độ và Hư Tĩnh cùng đánh về phía mình, Sở Hưu không khỏi cười lạnh: “Bây giờ Đại Quang Minh Tự lại định liên thủ với Ma đạo à?
Trước đó ai đã nói ghét ác như thù?”
Hư Tĩnh không nói gì, Hư Độ thì cười hà hà nói: “Sở Hưu, ngươi đừng trách chúng ta. Phật tổ lão nhân gia có câu rất đúng, đứng càng cao thì ngã càng đau.”
Ngươi lấy hết lợi lộc, đương nhiên những người khác sẽ khó chịu với ngươi, chúng ta sẽ e ngại ngươi. Không ra tay với ngươi thì ra tay với ai?
Khiêm nhượng một chút, tốt cho ngươi, tốt cho ta, tốt cho mọi người.”
Sắc mặt Hư Tĩnh tối sầm lại nói: “Phật tổ không nói mấy câu đấy! Ngươi
đừng lắm mồm nữa, mau ra tay đi!”
Vừa dứt lời, cánh tay Hư Tĩnh đã niết Liên Hoa Ấn. Chỉ trong chớp mắt không gian xung quanh Sở Hưu đã có vô số kim liên nở rộ, hắn không ra tay đánh giết mà phong tỏa tất cả các phương vị mà Sở Hưu có thể né tránh.
Quanh người Hư Độ lại lấp lóe phật quang, từng pháp tướng Phật Đà, pháp tướng Kim Cương, pháp tướng Minh Vương đồng loạt hiển hiện, khí thế hùng vĩ nhưng thực tế lại chẳng hề có cảm giác pháp tướng trang nghiêm, ngược lại có vẻ lộn xộn.
Nhưng lộn xộn thì lộn xộn, một đống pháp tướng đánh xuống, mỗi lực lượng lại hoàn toàn khác biệt, uy thế cũng cực kỳ kinh khủng.
Hai người Hư Tĩnh và Hư Độ ra tay hoàn toàn khác với những người còn lại, phối hợp ăn ý, hỗ trợ lẫn nhau, lại thêm bọn họ cùng là thủ tọa Tam Đại Thiền Viện của Đại Quang Minh Tự, trong võ giả cùng cấp cũng thuộc loại đỉnh cao. Hai người cũng ngang với vài người vừa vây công Sở Hưu.
Hơn nữa những võ giả Ma đạo khác cũng không nhàn rỗi, ai cũng tìm cơ hội ra tay, một đòn không trúng là lập tức bỏ chạy. Nếu không chạy, trúng một đao của Sở Hưu thì cảm giác cũng chẳng dễ chịu gì.
Trong số võ giả Chính đạo ở đây, người duy nhất không ra tay là vị Khánh tiền bối và Huyền Long Tử của Long Hổ Sơn.
Những người khác đang giao chiến kịch liệt nhưng hắn chỉ đứng ngoài nhìn, khiến Huyền Long Tử vò đầu bứt tai.
Hắn vốn là loại người không chịu ngồi yên, chưa nói tới chuyện đang có trò hay mà lại chỉ có thể đứng nhìn.
“Khánh tiền bối, ngài nghe ta nói này, chúng ta cứ đứng nhìn như vậy à? Không ra tay hay sao?”
Khánh tiền bối lạnh nhạt nói: “Ra tay? Đánh ai? Đánh vị Thiên Địa Thông Huyền Thương Thiên Lương kia?
Ta còn muốn hầu hạ lão thiên sư thêm mấy năm nữa, mấy chuyện không chắc chắn như vậy, lão già ta sẽ không làm.
Còn đánh với Sở Hưu à, ngươi từng nghe câu xuất quyền sợ gặp thanh niên chưa?
Lão già ta lớn tuổi rồi, người trẻ tuổi kia lại mạnh mẽ như vậy, vạn nhất ăn mấy quyền của hắn, cảm giác cũng chẳng dễ chịu gì.”
Huyền Long Tử thầm nhếch miệng.
Người ta thì trong nhà có người già chẳng khác nào có bảo bối. Kết quả Long Hổ Sơn bọn họ có hai người già mà chỉ biết cậy già lên mặt.
Từ khi Huyền Long Tử thấy Khánh tiền bối lần đầu, hắn vẫn luôn giữ cái vẻ nửa sống nửa chết này, trông còn già hơn cả lão thiên sư.
Kết quả tên Viên Thiên Phóng của nhánh Ẩn Ma tới khiêu khích nhưng bị hắn tát một cái quật bay, cực kỳ mạnh mẽ.
Khánh tiền bối trầm giọng nói: “Huyền Long Tử này, thằng nhóc nhà ngươi cái gì cũng tốt chỉ có trong lòng không yên tĩnh nổi. Chính vì vậy lão thiên sư mới giao Thiên Sư Phủ cho Trương Đạo Linh quản lý chứ không giao cho người có thiên phú xuất sắc hơn là ngươi.”
Huyền Long Tử bĩu môi nói: “Có cho ta ta cũng không thèm, Trương Đạo Linh chịu được mấy chuyện nhàm chán kia chứ ta không có kiên nhẫn ấy.”
Khánh tiền bối trừng mắt với Huyền Long Tử một cái: “Già mồm! Lão thiên sư muốn ngươi trầm ổn hơn một chút.
Người thông minh thì đi một bước phải tính mười bước, ngươi có thông minh tới mức này không? Nếu ngươi không làm được vậy phải nhớ trước khi đi một bước phải nghĩ mười lần xem mình có thể đi bước này hay không.
Bây giờ chưa phải thời điểm để Thiên Sư Phủ chúng ta ra tay, vở kịch chân chính vẫn còn ở phía sau.
Sức lực phải dùng trên lưỡi đao. Vô duyên vô cớ giao chiến kết thù kết oán ở đây, không đáng.”
Nghe Khánh tiền bối giáo huấn, vẻ mặt Huyền Long Tử rất bất đắc dĩ, chỉ có thể đứng đó nhìn Sở Hưu giao chiến. Nói chính xác hơn là y giao chiến với một đám người.
Cao thủ hai nhánh Đạo Ma thay nhau vây công, người bình thường đâu được hưởng đãi ngộ như vậy.
Sau vài lượt giao thủ kịch liệt, Sở Hưu cũng bắt đầu nổi nóng.
Y không để ý tới đám võ giả Ma đạo kia, một đám ô hợp mà thôi.
Chẳng trách hiện giờ Ma đạo suy thoái, ngoài Bái Nguyệt Giáo ra, trong nhánh Ẩn Ma và tán tu Ma đạo không có mấy cường giả, toàn là những kẻ tầm thường bảo thủ.
Tuy trong mắt những người khác, có thể bước vào cảnh giới Chính đạo hay Chân Hỏa Luyện Thần đều là hạng người tài hoa kinh thiên, nhưng trong mắt Sở Hưu, bọn họ chỉ là những kẻ tầm thường mà thôi.
Phiền phức thật sự là Hư Tĩnh liên thủ với Hư Độ, tuy hai người kia không thể đả thương Sở Hưu, nhưng bọn họ phối hợp ăn ý, khiến y khó lòng giải quyết.
Sở Hưu nắm chặt Vô Nhị Thiên Đao, thân đao bao phủ trong một luồng đao ý cực kỳ huyền diệu.
Đao này còn chưa chém ra, Hư Tĩnh đã lập tức biến sắc hét lớn: “Lui lại!”
Hư Độ sửng sốt không hiểu Hư Tĩnh có ý gì, mãi tới lúc Hư Tĩnh hô lui lần nữa hắn mới định lùi lại.
Tuy trong Đại Quang Minh Tự, Hư Độ rất hay tranh cãi, là kẻ bướng bỉnh có tiếng, nhưng hắn cũng biết lúc nào nên cãi nhau, lúc nào không nên.
Chương 1297 Uy thế vô song 2
Tuy bây giờ Hư Độ còn không phát hiện có gì không đúng, nhưng Hư Tĩnh tu luyện đạo về nhân quả, năng lực cảm giác của hắn cao tới kinh người. Hư Tĩnh đã nói lui, vậy đương nhiên có lý do phải lui.
Nhưng ngay khoảnh khắc Hư Độ lui lại, đao của Sở Hưu đa chém xuống.
Đao xuất, núi sông biến sắc!
Đây là một đao mà Sở Hưu còn chưa thật sự khống chế được, nói chính xác hơn, thậm chí y còn chưa lĩnh ngộ.
Sở Hưu chứng kiến đao này trong ảo giác của Huyết Hồng Đề, lúc giao chiến với Khang Động Minh, hắn mượn lực lượng gần với Độc Cô Duy Ngã thi triển đao này, thậm chí tới cuối cùng cảm giác mông lung đó đã khắc sâu vào xương tủy của Sở Hưu, nhưng y vẫn không lĩnh ngộ triệt để.
Nhưng cho dù như vậy, uy lực của đao này cũng vượt ngoài tưởng tượng của mọi người.
Đao mang như phủ kín trời đất chém xuống, những nơi nó đi qua tất cả đều vỡ vụn.
Khoảnh khắc này vô số cánh sen tỏa ra phật quang cũng nát bấy, vô số pháp tướng Phật Đà Kim Cương Minh Vương của Hư Độ cũng bắt đầu tan vỡ, tốc độ còn nhanh hơn tốc độ chạy của Hư Độ.
Hơn nữa những võ giả Ma đạo âm thầm đánh lén còn thảm hại hơn.
Trước đó bọn họ cũng nghe thấy tiếng hô lui lại của Hư Độ, nhưng bọn họ không để ý, cũng không tin.
Bọn họ không phải Hư Độ, tin tưởng sư huynh của mình.
Dưới đao này của Sở Hưu, bất cứ lực lượng võ kỹ nào, bất cứ binh khí dị bảo nào, tất cả đều vỡ vụn!
Thậm chí đám người không cản nổi đao ý cường đại đó, nội tạng bị đao ý thẩm thấu, máu tươi phun ra, vẩy trên mặt đất như cơn mưa phùn tí tách.
Sau một đao này, Sở Hưu không tiếp tục xuất đao mà âm thầm thở dài một tiếng.
Lần trước giao chiến với Khang Động Minh, Sở Hưu sử dụng đao này là dùng lực lượng đến từ Bất Diệt Ma Đan của Độc Cô Duy Ngã.
Còn bây giờ bảo Sở Hưu lại ngưng tụ ra lực lượng đó, y không làm được, cho nên đao này tiêu hao lực lượng của chính y.
Trước đó Sở Hưu cũng không ngờ đao này tiêu hao lớn đến vậy, lớn tới mức vượt ngoài tưởng tượng của y.
Đương nhiên hiệu quả cũng cực kỳ kinh người, sau đao này tất cả mọi người lui bước, có kẻ trực tiếp trọng thương, không thể gây chuyện với Sở Hưu được nữa.
Ổn định lại khí tức của bản thân, Sở Hưu nheo mắt đi về phía Hàn Thu Hồng.
Lúc này Hàn Thu Hồng cũng vô cùng thê thảm.
Phía trước hắn là một loạt cổ trùng màu vàng kim, nhưng đều bị chém thành hai nửa.
Đám cổ trùng này là Kim Cương Cổ do hắn chăm sóc chỉ mỉ, khi trưởng thành thậm chí cổ trùng này sánh ngang với thần binh. Nếu có nhiều Kim Cương Cổ ra trận, cho dù là võ giả Đại Quang Minh Tự luyện thành Kim Thân cũng bị nó cắn thủng.
Thấy Sở Hưu đi tới, Hàn Thu Hồng hoảng sợ lùi lại phía sau, cùng lúc đó quanh người hắn lại có rất nhiều cổ trùng bay ra.
Là võ giả Miêu Cương chuyên môn tu luyện cổ đạo, sức chiến đấu của bản thân Hàn Thu Hồng không mạnh, nếu không tính cổ trùng thì thậm chí còn không bằng đám võ giả xuất thân Thương Thành.
Nhưng đáng tiếc, đám côn trùng này chẳng có tác dụng gì với Sở Hưu.
Y vung tay lên, ngọn lửa diệt thế lan tràn, bất cứ cổ trùng gì cũng tan thành tro bụi trong ngọn lửa diệt thế đó.
Sở Hưu bước ra một bước, đi tới trước mặt Hàn Thu Hồng, khí tức mạnh mẽ ép cho hắn thậm chí không ngẩng đầu lên nổi.
Hàn Thu Hồng không nhịn được lên tiếng xin tha: “Sở đại nhân, tha cho ta một mạng! Nếu không phải tên Tư Đồ Khí kia mê hoặc ta, ta tuyệt đối không dám đối địch với Sở đại nhân ngài!”
Sở Hưu mặt không biểu cảm nói: “Hắn nói linh tinh mà ngươi cũng tin, không có chủ kiến, hạng rác rưởi như vậy thì sống có ích lợi gì?”
Sau khi dứt lời, ngọn lửa diệt thế đã đốt tới người Hàn Thu Hồng từ lúc nào không hay, khiến hắn cháy thay tro tàn giữa tiếng kêu la thê thảm!
Từ khi đi vào Nguyên Thủy Ma Quật đến giờ, đây là lần đầu tiên có cường giả Chân Hỏa Luyện Thần bị giết, còn kỳ quái hơn là vị Chân Hỏa Luyện Thần này lại chết trong tay người phe mình.
Thấy Sở Hưu giết Hàn Thu Hồng, đám võ lâm Chính đạo đều sửng sốt, bọn họ thật sự không ngờ Sở Hưu này không chỉ thẳng tay giết người khác, mà giết người phe mình cũng chẳng nể mặt nể mũi.
Còn những người khác trong nhánh Ma đạo cũng lạnh cả tim.
Từ sau khi Côn Luân Ma Giáo bị hủy diệt, nhánh Ma đạo đoàn kết lại giúp đỡ lẫn nhau, bất kể quan hệ trước đây ra sao, ít nhất bọn họ không giết chóc lẫn nhau như trước, ít nhất cũng biết giữ thể diện cho mình trước võ lâm Chính đạo.
Kết quả tới Sở Hưu thì hay rồi, y giết người phe mình mà chẳng hề cố kỵ.
Hơn nữa lúc này Sở Hưu đã nhìn sang phía Tư Đồ Khí, sát khí trong đôi mắt khiến Tư Đồ Khí phát lạnh.
Tên Tư Đồ Khí này đã gây chuyện với Sở Hưu không phải lần một lần hai, trước thì chỉ là chuyện nhỏ, Sở Hưu cũng lười ra tay giết người.
Còn bây giờ, hắn đã chạm tới ranh giới cuối cùng của Sở Hưu!
Ngay khi Sở Hưu chuẩn bị ra tay giết chết Tư Đồ Khí, phía xa lại có một chấn động cực kỳ cường đại.
Lực lượng từ chấn động đó hết súc hùng vĩ, xông thẳng tới chân trời, con sông ngầm trên bầu trời cũng nổ tung, từng luồng khí thế hùng hồn ập tới, tọa thành một vòi rồng khổng lồ giữa không trung.
Đúng lúc này, ma khí ngập trời bộc phát, một bóng người hiện lên trong ma khí vô biên, chính là Dạ Thiều Nam!
Dạ Thiều Nam lơ lửng giữa không trung, phất một tay lên, chỉ trong chớp mắt, trời đất tan vỡ!
Dòng sông ngầm trên bầu trời bị Dạ Thiều Nam trực tiếp xé rách, nước sông âm trầm vô tận tuôn xuống, như sóng lớn trên mặt biển, thậm chí trong đó còn có một số loài cá diện mạo dữ tợn đang giãy dụa, nhưng vẫn bị quấy thành thịt nát.
Vị đệ nhất nhân Ma đạo đương thời ra tay, uy thế kinh thiên động địa.
Một tay bổ đôi bầu trời, đối chọi với uy thế tựa thiên địa đó, liệu ai địch nổi?
Trong cơn sóng ngập trời từ dòng sông ngầm kia, một tiếng niệm phật vang vọng đất trời.
Hư ảnh Phật Đà ngưng tụ sau lưng Hư Từ, đỡ lấy xung kích của dòng nước kia, chiếu sáng toàn bộ không gian, như ánh nắng dâng lên trên mặt đất.
Một bên khác, một tăng nhân áo trắng đạp nước bước tới, từng cánh sen nở rộ, trong mỗi đóa kim liên lại nở ra một đóa kim liên, giới tử tu di, vô cùng vô tận. Kim liên đầy trời không ngừng hấp thu nước từ con sông ngầm kia, cứ như trong cánh sen lớn bằng bàn tay đó là cả một thế giới khác.
Nhưng như vậy còn chưa hết, trong cơn hồng thủy ngập trời, Thẩm Bão Trần của Tọa Vong Kiếm Lư triển khai bí bảo Vạn Kiếm Đồ Lục của Tọa Vong Kiếm Lư. Chỉ trong chớp mắt đã có vô số kiếm khí xé tan bầu trời, uy thế kinh thiên.
Yến Chi của Phong Vân Kiếm Trủng cầm hộp sắt khổng lồ trong tay, khi hắn mở ra, một thanh kiếm gãy bay lên bầu trời, kiếm khí cường đại phá sơn xẻ biển, cắt đứt con sông ngầm vô biên.
Nếu đám người Tư Vô Nhai ở đây chắc chắn sẽ nhận ra thanh kiếm này.
Bây giờ, vị chí cường giả trong kiếm đạo được mọi người công nhận là Đông Hải Kiếm Thánh - Khang Động Minh, từng đánh bại cả tam đại kiếm phái.
Chương 1298 Chí bảo hiện thế
Còn năm trăm năm trước, đệ nhất nhân trong kiếm đạo lại là người thân hóa kiếm hồn, thậm chí còn làm Độc Cô Duy Ngã bị thương, Kiếm Thành - Cố Khuynh Thành.
Lại đi về quá khứ, ngàn năm trước danh hiệu đệ nhất kiếm đạo trong thiên hạ không phải là Kiếm Thánh mà là Kiếm Tôn - Diệp Phi Ngư.
Một người nửa kiếm mà có thể đối đầu với Ngũ Đại Kiếm Phái đương thời, trên trời dưới đất, kiếm đạo xưng tôn!
Từ lúc đầu kiếm của Diệp Phi Ngư đã chỉ có một nửa, đó là một thanh kiếm gãy. Nhưng chỉ với một thanh kiếm gãy đó, DIệp Phi Ngư đã xưng tôn đương thời. Trong thời đại của Tư Vô Nhai, địa vị của DIệp Phi Ngư không kém hơn Cố Khuynh Thành.
Bao năm qua, không ai biết hài cốt của DIệp Phi Ngư được mai táng ở đâu, bây giờ xem ra Diệp Phi Ngư cũng lựa chọn như đa số những người khác, ở lại trong Phong Vân Kiếm Trủng, bầu bạn với bạn kiếm.
Tình cảnh Dạ Thiều Nam giao thủ với những người kia không khác gì trời long đất lở, cách xa trăm dặm cũng cảm nhận được chấn động cường đại tới cực điểm.
Mọi người ở đây đưa mắt nhìn nhau, ngay cả Sở Hưu cũng không có thời gian đi gây sự với Tư Đồ Khí, lập tức quay người lao về phía đám người Dạ Thiều Nam đang giao thủ.
Võ giả Chính đạo chỉ không muốn võ giả Ma đạo được lợi chứ không muốn gây ra một lần Chính Ma Đại Chiến nữa tại đây, cho nên trước khi tiến vào Nguyên Thủy Ma Quật, bọn Hư Từ không chặn đường, đám người Thẩm Bão Trần cũng không để lộ thủ đoạn mấu chốt của bản thân.
Nhưng bây giờ Rama đã đi vào Nguyên Thủy Ma Quật từ lúc nào không biết, đám người Thẩm Bão Trần và Yến Chi đều sử dụng thủ đoạn mấu chốt của mình, điều này mang ý nghĩa gì? Mang ý nghĩa Dạ Thiều Nam phát hiện trọng bảo, một chí bảo đủ ảnh hưởng tới hai nhánh Chính Ma, cho nên đám người mới nóng lòng ngăn cản Dạ Thiều Nam như vậy.
Chí bảo đang ở phía trước, những chuyện ân ân oán oán linh tinh đều bị mọi người quăng ra sau đầu. Thậm chí Lăng Vân Tử cũng không định ngăn cản Sở Hưu mà lao thẳng về phía Dạ Thiều Nam, hỗ trợ ngăn cản hắn.
Tuy bây giờ Sở Hưu đã khiến bọn họ cực kỳ cố kỵ, nhưng nếu xét theo mức độ uy hiếp đối với toàn bộ Chính đạo, bây giờ Sở Hưu vẫn không thể bằng Dạ Thiều Nam.
Thân là đệ nhất nhân trong Ma đạo đương thời, Dạ Thiều Nam cũng là người duy nhất có thể đi tới trình độ của Độc Cô Duy Ngã năm xưa.
Trong lúc mọi người ở đây đều lao về phía đám người Dạ Thiều Nam giao thủ, có hai người lại chậm rãi bước vào trong Nguyên Thủy Ma Quật.
Hai người kia không phải ai khác mà là người quen cũ của Sở Hưu, đều là thần thướng Thiên Môn, một là Huống Tà Nguyệt, một là Lâm Thương Long.
Sau khi bước vào Nguyên Thủy Ma Quật, Huống Tà Nguyệt nhíu mày một cái: “Khí tức ở nơi này thật khó chịu, môn chủ nói có một chiếc chìa khó đặc biệt ở nơi này, chúng ta nhất định phải mang về. Nhưng nơi này ẩn chứa ma khí cường đại như vậy, sao lại sinh ra chìa khóa Thông Thiên? Ngươi nói xem, môn chủ có sai hay không?”
Lâm Thương Long cau mày nói: “Huống Tà Nguyệt, rốt cuộc ngươi định làm gì? Lần này vốn chỉ cần mình ta đi là đủ, sao ngươi còn cố cầu xin môn chủ cho đi ngươi đi cùng?
Đừng nói với ta mấy lời ngu xuẩn như lo ta không lấy được bảo vật, muốn giúp ta gì gì đó. Huống Tà Nguyệt nhà ngươi có lòng tốt như vậy từ bao giờ?”
Cửu Đại Thần Tướng Thiên Môn, tuy ai cũng có thần kinh không được bình thường, nhưng so sánh ra thì Lâm Thương Long là người bình thường nhất. Ít nhất khi thực hiện nhiệm vụ thì hắn rất bình thường.
La Thần Quân hành động thô bạo không có đầu óc, tuy Huống Tà Nguyệt có đầu óc nhưng thỉnh thoảng lại lên cơn động kinh, hay gây ra một số chuyện linh tinh, dẫn tới sai lầm.
Nhưng phương thức làm việc ‘sợ phiền toái’ của Lâm Thương Long cũng khiến người ta bó tay. Có điều ít nhất nhất hắn luôn đặt nhiệm vụ lên đầu.
Cũng như lần trước ở trong Đại Hắc Thiên Ma Giáo, mục đích của hắn luôn rất rõ ràng, đó là tìm chìa khóa Thông Thiên, lấy được đồ thì lập tức bỏ trốn. Chỉ đơn giản như vậy thôi.
Lần này tới Nguyên Thủy Ma Quật, Lâm Thương Long không định tranh giành với người khác, hắn chỉ đến vì chìa khóa Thông Thiên, chỉ cần mình hắn là đủ. Huống Tà Nguyệt đi theo là gây thêm phiền phức cho hắn.
Huống Tà Nguyệt cười hì hì nói: “Ngươi với ta là huynh đệ mấy chục năm rồi, đừng nói mấy câu tổn thương tình cảm như vậy. Lần này Nguyên Thủy Ma Quật xuất thế, thậm chí còn có các cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền nhúng tay vào, ta lo cho ngươi nên mới đi theo.”
Lâm Thương Long nhìn chằm chằm vào Huống Tà Nguyệt, vẻ mặt không chút biểu cảm, dáng vẻ như muốn nói ta tin ngươi mới là lạ.
Xưa nay thần tướng Thiên Môn vốn không có tình huynh đệ, bọn họ cũng không coi là sư huynh đệ.
Người khác không hiểu chuyện trong Thiên Môn, thực ra trong Thiên Môn luôn có cạnh tranh kiếm ý tàn khốc.
Đệ tử được lựa chọn gia nhập Thiên Môn, giai đoạn trước sẽ được thống nhất truyền thụ một loại công pháp, sau đó đợi tới lúc tu luyện thành công thì tỷ thí chém giết, kẻ thắng mới có tư cách đi vào bí cảnh tu luyện, thực hiện nhiệm vụ. Hơn nữa khi thực hiện nhiệm vụ cũng không cấm chém giết.
Sau khi nhận phần thưởng nhiệm vụ có thể đổi thành các loại công pháp, sau đó lại vào bí cảnh, tiếp tục chém giết.
Đương nhiên như vậy còn chưa đủ để trở thành Thiên Môn Cửu Đại Thần Tướng. Thiên Môn Cửu Đại Thần Tướng chỉ có chín vị, cũng có thể nói là chín người mạnh nhất. Cho nên ngươi phải cam đoan bản thân là một trong chín người mạnh nhất của Thiên Môn, ngươi mới có thể trở thành Cửu Đại Thần Tướng.
Đây cũng là lý do vì sao các võ giả Thiên Môn tuy xuất thân cùng một môn phái nhưng công pháp lại bất đồng, hơn nữa sức chiến đấu đều cực kỳ kinh khủng.
Bọn họ trải qua khảo nghiệm chém giết không ít hơn võ giả ở thế giới bên ngoài, thậm chí còn thảm khốc hơn.
Huống Tà Nguyệt nheo mắt nói: “Đừng nhìn ta như vậy. Được rồi, ta chỉ muốn gặp người quen mà thôi.
Tên tiểu tử Sở Hưu kia còn sống, ta cũng rất bất ngờ đấy.
Mà này, lão Lâm nhà ngươi đúng là thờ ơ. Ngươi biết rõ ân oán giữa ta và hắn mà lần trước còn hợp tác với hắn để đi lấy chìa khóa Thông Thiên?”
Lâm Thương Long hừ lạnh một tiếng nói: “Đó là ân oán giữa ngươi và hắn chứ không phải ân oán giữa ta và hắn. Nếu vì chuyện mà làm lỡ nhiệm vụ của môn chủ, được không bù nổi mất.
Huống Tà Nguyệt, ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất đừng có gây chuyện. Tên Sở Hưu kia đã khác hẳn ngày trước, nếu ngươi nhất quyết tới gây sự với hắn, kẻ chịu thiệt chính là ngươi.
Ngày thường thì ngươi có nổi điên ta cũng không quan tâm, nhưng chuyện này liên quan tới nhiệm vụ mà môn chủ giao phó, nếu ngươi còn dám nổi điên, ta sẽ không tha cho ngươi!’
Huống Tà Nguyệt cười hì hì nói: “Lão Lâm, đừng kích động như vậy, ta chỉ hiếu kỳ thôi mà. Mới có bao lâu, rốt tên Sở Hưu kia phát triển tới mức nào?
Hơn nữa ta cũng thấy nghi hoặc, rốt cuộc chìa khóa Thông Thiên trong Huyễn Hư Lục Cảnh biến đâu mất?
Trước đó ta hoài nghi chìa khóa Thông Thiên bị hủy diệt khi trận pháp vỡ vụn. Nhưng sau đó ta kiểm tra điển tịch của Thiên Môn, chìa khóa Thông Thiên là bảo vật phá giới, vốn không thể xét theo lẽ thường. Bản thể của chìa khóa Thông Thiên có thể bị phá hủy nhưng lực lượng của nó vĩnh viễn tồn tại trên thế gian, tùy ý gắn vào một vật là sử dụng được.
Lão hòa thượng của Tu Bồ Đề Thiền Viện đã chết mà chìa khóa Thông Thiên còn sống. Ngươi nói xem, lẽ nào chìa khóa Thông Thiên đang trên tay tên Sở Hưu kia?”
Chương 1299 Ma đao và ma chủng 1
Chìa khóa Thông Thiên đang nằm trong tay Sở Hưu, thật ra Huống Tà Nguyệt chỉ đoán bừa mà thôi, hắn chỉ tìm một cái cớ thuyết phục Lâm Thương Long.
Nhưng nghe Huống Tà Nguyệt nói vậy, Lâm Thương Long chỉ nghi hoặc nhìn hắn một cái rồi không nói gì thêm.
Nếu chìa khóa Thông Thiên lúc trước ở trên tay Sở Hưu, vậy lấy nó về cũng là một công lớn.
Đúng lúc này, dư âm Dạ Thiều Nam giao chiến với đám người Hư Từ cũng lan tới, bị hai người chứng kiến.
Cảm nhận được lực lượng cường đại từ Dạ Thiều Nam, Lâm Thương Long và Huống Tà Nguyệt cũng hơi biến sắc.
Nửa ngày sau, Huống Tà Nguyệt mới lầm bẩm: “Lão Lâm, ngươi nói xem liệu thực lực Dạ Thiều Nam đã bắt kịp môn chủ chưa?”
Lâm Thương Long hừ lạnh một tiếng đáp: “Nói linh tinh! Bây giờ Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ đã rời khỏi, có ai là đối thủ của môn chủ? Dạ Thiều Nam có mạnh hơn nữa cũng không thể sánh bằng môn chủ, hắn cũng không xứng sánh vai với môn chủ!”
Huống Tà Nguyệt há miệng không nói gì.
Xưa nay hắn chưa từng nghi ngờ thực lực của môn chủ, nhưng trên giang hồ không có mạnh nhất, chỉ có mạnh hơn. Huống Tà Nguyệt muốn nói ra tên của người kia nhưng lại không mở miệng.
Bọn họ là Thiên Môn Cửu Đại Thần Tướng, đều cực kỳ trung thành với Thiên Môn, không trung thành cũng không thể trở thành thần tướng Thiên Môn.
Nhưng vấn đề là thái độ của Lâm Thương Long với môn chủ Thiên Môn, Quân Vô Thần đã không chỉ là trung thành, thậm chí đã lên tới mức sùng bái, coi đối phương như thần linh. Nếu mình nói tên của người kia ra, e rằng Lâm Thương Long sẽ trở mặt tại chỗ.
Lâm Thương Long không nhiều lời, trước mắt bên kia đã giao chiến, có trời mới biết rốt cuộc bọn họ phát hiện thứ gì, liệu ở đó có chìa khóa Thông Thiên hay không. Bọn họ không thể chậm hơn người khác được.
Lúc này nơi Dạ Thiều Nam giao thủ với đám người đã biến thành một đầm lầy mênh mông như biển, chỉ có dòng sông ngầm chịu ảnh hưởng bởi quy tắc kỳ dị nào đó đã khép lại, không có dòng nước chảy xuống. Thế nhưng bên dưới đã bị nước phủ kín, chỉ có một số chỗ địa hình tương đối cao mới nhô lên khỏi mặt nước.
Lúc này không chỉ bọn Hư Từ đang vây công Dạ Thiều Nam, đám người Minh Ma như Đông Hoàng Thái Nhất cũng đang chống lại đám người Chính đạo vây công.
Hơn nữa không chỉ người trong Chính đạo, những võ giả tán tu rẽ hướng khác với Sở Hưu cũng muốn vượt qua phong tỏa của Bái Nguyệt Giáo, cướp đồ ở bên trong.
Thấy cảnh này, Sở Hưu bỗng thấy an ủi hơn nhiều.
Trước đó y còn tưởng uy thế của bản thân không đủ cho nên mấy lão già Hàn Thu Hồng với Tư Đồ Khí dám to gan tới khiêu khích mình.
Nhưng bây giờ nhìn lại, nguyên nhân không phải tại y. Ai cũng có lòng tham, đứng trước lợi ích và tham lam, sợ hãi hay thậm chí tử vong cũng có thể bị lãng quên.
Lúc này mọi người nhìn về sau lưng đám người Đông Hoàng Thái Nhất, muốn xem xem rốt cuộc bọn họ đang bảo vệ thứ gi.
Sau lưng đám người Đông Hoàng Thái Nhất là một cái đài cao, nói chính xác hơn là một ngọn núi cao, nhưng ngọn núi đã bị nhấn chìm, chỉ còn một đài cao lộ ra khỏi mặt nước.
Vô số xiềng xích ma văn quấn lên đài cao đó. Cũng như cái đầm lầy mà Sở Hưu từng thấy, những xiềng xích ma văn này đều do thiên địa tạo ra, nhưng số lượng lại nhiều hơn đầm lầy gấp trăm lần. Vô số xiềng xích ma văn rậm rạp chằng chịt, luồng ma khí hội tụ tới cực hạn, hết sức kinh khủng.
“Vị trí long mạch hội tụ!”
Ngụy Thư Nhai đột nhiên thốt lên một câu.
Sở Hưu sửng sốt: “Ngụy lão, ngài còn tinh thông phong thủy?”
Ngụy Thư Nhai lắc đầu nói: “Đương nhiên ta không biết phong thủy, nhưng địa thế của nơi này rất giống với miêu tả về địa thế của Thánh giáo năm xưa, được ghi chép trong điển tịch.
Tuy nơi này là long mạch nhưng không phải long mạch hoàng triều mà là long mạch Ma Long ẩn chứa ma khí âm tà tới cực điểm!
Đỉnh Thánh giáo là nơi long mạch hội tụ, cho nên ngưng tụ ra Vô Căn Thánh Hỏa có thể rèn luyện chân thần. Long mạch Ma Long trong Nguyên Thủy Ma Quật có uy thê còn lớn hơn, rốt cuộc nó ngưng tụ ra cái gì?”
Mọi người nhìn về đỉnh long mạch, Có lẽ thứ đám người Dạ Thiều Nam đang tranh đoạt nằm ở đây.
Chỉ có điều thứ được ngưng tụ trên đỉnh long mạch rất kỳ quái, hầu hết mọi người ở đây không nhận ra đó là cái gì.
Một trong số đó là thanh đao đá, nói chính xác hơn là một tảng đá hình đao, từ trong đó tỏa ra ma khí kinh người.
Một lại là hòn đá bất quy tắc màu đen lơ lửng trên không trung, bên trên trải rộng ma văn màu đen.
Chứng kiến hòn đá màu đen này, con mắt Sở Hưu lập tức nheo lại.
Y đã nhận ra, hòn đá màu đen này giống chìa khóa Thông Thiên như đúc.
Đương nhiên nói là giống nhau như đúc cũng không chính xác, hoa văn trên
hoàn đá màu đen này là ma văn đen nhánh, nhưng cũng chỉ khác biệt một chút.
Hai món đồ kỳ quái này không khiến nhiều người chú ý, có thể nói mọi người đang tập trung quan sát thứ cuối cùng.
Cuối cùng là một viên tinh thạch kỳ dị, bên ngoài óng ánh trong suốt, vô cùng mượt mà, tựa như một con mắt. Khoảnh khắc mọi người chứng kiến viên ma tính kia, ai nấy ngây ngốc, tựa như hãm sâu vào trong đó.
Tất cả mọi người trong Ma đạo đều nhận ra thứ này, hay nói chính xác hơn là tất cả cao thủ Ma đạo đều từng nghe về nó.
Thứ này tên là Thiên Thiên Ma Chủng, nghe nói là một con mắt của Vạn Ma Thủy Tổ, bên trong ẩn chưa lực lượng Ma đạo bản nguyên, cực kỳ cường đại. Khi xưa Độc Cô Duy Ngã có một viên, nếu trong Côn Luân Ma Giáo có ai lập được đại công sẽ có tư cách tu luyện một ngày trước ma chủng.
Có thể nói thứ này mới thật sự là chí bảo của Ma đạo, cho dù đứng bên cạnh tu luyện một ngày thôi cũng được lợi cực lớn chứ đừng nói tới chuyện nuốt vào rồi luyện hóa. Tuy mọi người cũng không biết vì sao Độc Cô Duy Ngã không luyện hóa thứ này.
Nhưng viên Thiên Thiên Ma Chủng này lại rất kỳ quái, vì thể tích của nó quá nhỏ, chỉ lớn cỡ ngón cái. Nghe nói ma chủng của Độc Cô Duy Ngã lớn chừng bàn tay.
Nhưng những thứ này đều được đông đảo ma văn bao bọc. Những ma văn trời sinh kia đã ngưng tụ thành trận thế, chủ động bảo hộ ba món bảo vật kia, không để lực lượng giao thủ bên ngoài hủy hoại.
Sở Hưu vuốt cằm, có vẻ y đã đoán ra tình hình nơi này.
Đây đúng là một kho báu, có thể ngưng tụ vô số chí bảo Ma đạo, kể cả viên Tiên Thiên Ma Châu ngưng tụ trong đầm lầy thực ra cũng là một loại ma chủng, chẳng qua sức mạnh không cường đại như Thiên Thiên Ma Chủng mà thôi.
Độc Cô Duy Ngã đã từng tới nơi này, cho nên lúc trước tất cả đồ tốt đều bị Độc Cô Duy Ngã lấy đi.
Nhưng Độc Cô Duy Ngã vẫn khá cẩn thận, không nhổ cỏ tận gốc mà để lại long mạch Ma Long. Năm trăm năm sau, ma khí ngưng tụ, lại tạo thành một ma chủng, có điều nó nhỏ hơn cái trước rất nhiều.
Nhưng tảng đá hình đao và chìa khóa Thông Thiên lại không có gì khác biệt, thế này là sao? Vì lần trước Độc Cô Duy Ngã không lấy nó đi, hay nó vừa xuất hiện trong năm trăm năm qua?
Chương 1300 Ma đao và ma chủng
Đúng lúc này, Lục Giang Hà đột nhiên truyền âm với Sở Hưu: “Tiểu tử Sở Hưu, lát nữa nếu có cơ hội tranh đoạt, cướp được ma chủng là tốt nhất. Nếu không lấy được ma chủng thì đi cướp thanh đao đá kia, sẽ có bất ngờ.”
Sở Hưu sửng sốt: “Bất ngờ? Có gì bất ngờ?”
Lục Giang Hà cười hà hà nói: “Ta dám cam đoan, trên giang hồ bây giờ ngoài ta ra thì không ai biết.
Các ngươi từng nghe nói năm xưa giáo chủ mang thanh Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ từ trong Nguyên Thủy Ma Quật ra.
Nhưng các ngươi không nghĩ xem, nếu là lưỡi đao do trời đất sinh thành, sao nó lại tinh xảo như vậy, bên trên còn có câu thơ.
Lúc giáo chủ mang Thính Xuân Vũ từ trong Nguyên Thủy Ma Quật ra, thật ra nó chỉ là một thanh đao đá như vậy thôi!
Sau khi trở lại Thánh giáo, giáo chủ dùng Vô Căn Thánh Hỏa luyện hóa bên ngoài của tảng đá mới để lộ ra thân đao ở trong. Hơn nữa giáo chủ còn trạm khắc tinh tế mới hình thành ma đao Thính Xuân Vũ.
Nhưng giáo chủ cái gì cũng tốt chỉ có đặt tên là kém, cái tên Thính Xuân Vũ là Hồng Liên Ma Tôn đặt giúp.”
Ánh mắt Sở Hưu lộ ra sắc thái lạ, nói vậy thi thực ra Thính Xuân Vũ cũng là bảo vật do thiên địa sinh thành. Còn thanh đao đá này có cùng nguồn gốc với Thính Xuân Vũ.
Còn lúc này, khi đám người Sở Hưu tới, trận chiến đã bắt đầu thăng cấp.
Tuy Sở Hưu còn chưa ra tay nhưng Lăng Vân Tử đã dẫn theo người của Thuần Dương Đạo Môn xông tới, đám người Hư Vân cũng gia nhập chiến trường.
Bị nhiều người vây công như vậy nhưng sắc mặt Dạ Thiều Nam không hề thay đổi, lưỡi nguyệt nhận bay lượn quanh hắn càng lúc càng nhanh. Lưỡi đao này ngăn chặn cả Vạn Kiếm Đồ Lục của Tọa Vong Kiếm Lư va thanh kiếm gãy của Kiếm Tôn DIệp Phi Ngư năm xưa.
Sở Hưu nhìn bốn phía, nhíu mày, cuối cùng vẫn quát khẽ một tiếng: “Động thủ!”
Trước mắt chiến trường đã cực kỳ lộn xộn, có mưu kế hay sách lược phá cục gì cũng vô dụng. Chỉ có thể làm một việc, đó là đánh. Cuối cùng ai lấy được bảo vật thì chỉ có trời biết. Cho dù lúc này Dạ Thiều Nam thể hiện toàn bộ lực lượng, hắn cũng không dám nói cuối cùng hươu chết vào tay ai.
Tuy Dạ Thiều Nam có thể dùng sức mình mình đối phó với nhiều người, nhưng thực lực của Bái Nguyệt Giáo và nhánh Minh Ma lại chỉ có hạn, hiển nhiên đã sắp không chống nổi.
Nhưng lúc này Sở Hưu gia nhập, tình hình đã lại thay đổi.
Ma chủng không có tác dụng gì với võ giả Chính đạo, nhưng lại là chí bảo trong chí bảo đối với võ giả Ma đạo.
Dạ Thiều Nam thân là Ma đạo đệ nhất nhân đương thời, thực lực đã hết ức kinh khủng. Nếu hắn luyện hóa ma chủng, mọi người sợ hắn sẽ thành Độc Cô Duy Ngã thứ hai.
Còn về Sở Hưu, tuy bây giờ thực lực của y còn kém xa Dạ Thiều Nam, nhưng tiềm lực của Sở Hưu lại quá kinh khủng. Tất cả mọi người cũng sợ Sở Hưu sẽ thành Dạ Thiều Nam thứ hai.
Trên giang hồ có một Dạ Thiều Nam, có một Bái Nguyệt Giáo đã đủ khiến nhánh Ma đạo bất bại. Nếu lại có thêm một Sở Hưu, võ lâm Chính đạo tốn năm trăm năm mới tạo ra cục diện áp chế được Ma đạo, e rằng nó lại phải thay đổi.
Cho nên Hư Từ đang giao thủ với Dạ Thiều Nam chỉ đành thở dài, xoay người lại ra tay với Thương Thiên Lương, đồng thời lại phái một nhóm người đối phó Sở Hưu.
Nhưng đúng lúc này Huống Tà Nguyệt và Lâm Thương Long xuất hiện ở bên rìa chiến trường, lập tức khiến mọi người chú ý.
Thần tướng Thiên Môn đã từng thấy nhiều cảnh hùng tráng, nhưng tình cảnh bây giờ khiến cả Lâm Thương Long và Huống Tà Nguyệt đều líu lưỡi.
Lúc này đám võ giả Chính đạo thấy người của Thiên Môn đến, ai nấy nhíu chặt lông mày, dáng vẻ lo lắng.
Tình cảnh trước mắt đã rất loạn rồi, bây giờ người của Thiên Môn còn tới quấy nhiễu, khiến đám người không biết nên ứng phó ra sao.
Vì không ai biết rốt cuộc thái độ của Thiên Môn như thế nào.
Thiên Môn không tính là Chính đạo nhưng cũng không phải là Ma đạo, nhưng người của Thiên Môn lại tinh thông ma công. Nếu bọn họ nhận được ma chủng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Lúc này Lâm Thương Long và Huống Tà Nguyệt cùng thấy được thứ rất giống chìa khóa Thông Thiên, con mắt hai người lập tức sáng bừng lên.
Môn chủ phân tích không sai, đúng là nơi này có một chiếc chìa khóa Thông Thiên.
Lúc này Hư Vân cũng trầm giọng nói: “Hai vị của Thiên Môn, các người cũng muốn thứ nằm trong Nguyên Thủy Ma Quật này?”
Nếu đổi lại là võ giả khác chất vấn thần tướng Thiên Môn, chắc chắn Lâm Thương Long và Huống Tà Nguyệt sẽ không thèm để ý tới bọn họ.
Nhưng dù sao Hư Vân cũng là một trong ba người đứng đầu Phong Vân Bảng, thủ tọa thiện đường của Đại Quang Minh Tự, Lâm Thương Long và Huống Tà Nguyệt có cuồng vọng đến đâu đi nữa cũng không đắc tội với Đại Quang Minh Tự trong thời điểm này.
Nghe vậy Lâm Thương Long chỉ trầm giọng nói: “Hư Vân đại sư, mục đích chúng ta tới đây khác với các ngươi. Đã rất lâu rồi Thiên Môn không nhúng tay vào tranh đấu giữa Chính ma, chắc các ngươi cũng hiểu thái độ của Thiên Môn ta.
Chúng ta không cần ma chủng, Thiên Môn không hứng thú với nó. Chúng ta chỉ cần tảng đá kia.”
Nghe người của Thiên Môn nói không cần ma chủng, đám võ giả Chính đạo ở đây mới thở phào một tiếng.
Dù sao theo bọn họ thấy, ma chủng mới là thứ quan trọng nhất đối với bọn họ. Chỉ cần ma chủng được giữ trong tay võ lâm Chính đạo, bị bọn họ phong ấn, như vậy là không có vấn đề gì nữa.
Thấy Hư Vân còn định nói gì, Lâm Thương Long bèn lên tiếng trước; “Hư Vân đại sư, xưa nay Thiên Môn và các môn phái giang hồ không có gì mâu thuẫn hay xung đột.
Thiên Môn có nhiệm vụ của Thiên Môn, các ngươi có thứ các ngươi theo đuổi. Hai bên là nước giếng không phạm nước sông. Có những việc không biết còn tốt hơn biết, ngươi hiểu chứ?”
Nghe Lâm Thương Long nói vậy, Hư Vân không truy hỏi nữa.
Bao năm qua, rốt cuộc Thiên Môn đang làm gì, hầu hết mọi người đều không biết. Bọn họ chỉ biết hình như Thiên Môn đang tìm kiếm thứ gì đó.
Chỉ có điều Thiên Môn rất ít khi xung đột với các đại phái trên giang hồ, cho dù có đôi lúc bọn họ không tuân thủ quy củ, nhưng bản thân Thiên Môn đã rất có thực lực, không ai dám trêu chọc bọn họ.
Vì một số lý do chưa biết mà trêu chọc một quái vật khổng lồ như Thiên Môn, rất không đáng.
Nhưng ngay lúc này Huống Tà Nguyệt lại đột nhiên nhìn về phía Sở Hưu, cười lạnh một tiếng nói: “Sở Hưu, ai cũng nói đại nạn không chết ắt có phúc. Ta thật sự không ngờ lão hòa thượng của Tu Bồ Đề Thiền Viện lại không thể kéo ngươi chết theo.”
Sở Hưu sắc mặt bình tĩnh nói: ”Ta cũng không ngờ ngươi còn có can đảm xuất hiện trước mặt ta lần nữa. ngươi tưởng ngươi là người của Thiên Môn thì ta không dám giết ngươi chắc?”
Sau khi nói xong chữ cuối cùng, trên mặt Sở Hưu đã phủ kín sát ý.
Lúc ở Huyễn Hư Lục Cảnh, Huống Tà Nguyệt đã có ý định giết Sở Hưu.
Tuy lúc đó Sở Hưu không như hiện tại, vượt bậc so với cùng cấp, nhưng cũng là người đứng đầu thế hệ trẻ, kết quả y vẫn bị Huống Tà Nguyệt truy sát cực kỳ thê thảm.