Chương 1306 Người đáng thương 2
Lúc này một người trung niên mặc áo gấm, to béo như heo đi tới, kéo Tiểu Hồng lại, bất chấp tiếng la hét chói tai của Tiểu Hồng, vừa hôn hít vừa cười ha hả: “Vương ma ma nói gì vậy, Trịnh mỗ là người coi trọng chữ tín nhất, nói một ngàn lượng là một ngàn lượng. Cùng lắm thì bảo TIểu Hồng theo ta vài đêm là được, ta không kén ăn.”
“Buông nàng ra, ngươi buông nàng ra!”
Huống Tà Nguyệt giãy dụa trong tay đại hán, nhưng hắn còn nhỏ tuổi, làm sao tránh khỏi tay gã bảo tiêu thanh lâu to khỏe đó?
Vương ma ma khinh thường nói: “Đánh một trận rồi ném ra ngoài. Nhớ là đừng đánh chết. DÍnh tới mạng người lại phải hối lộ cho đám quan phủ!”
Nửa khắc sau, Huống Tà Nguyệt bị người ta đánh thoi thóp ném trên đường cái.
So với vết thương trên người, trong lòng hắn còn đau hơn.
Vì sao mình không có tiền, vì sao mình không có sức mạnh, vì sao? Vì sao?
Lúc này một tiếng bước chân vang lên, Huống Tà Nguyệt khó nhọc ngẩng đầu nhưng chỉ thấy một đôi giày tím mạ vàng vẽ rồng, cực kỳ lộng lẫy.
“Ngươi không cam tâm lắm à? Ngươi muốn có lực lượng?”
“Muốn!” Huống Tà Nguyệt muốn nói rất nhiều lời, nhưng cuối cùng chỉ gằn ra một chữ từ kẽ răng.
“Được!”
Người kia cũng chỉ trả lời Huống Tà Nguyệt có một chữ. Từ đó trở đi Huống Tà Nguyệt được đưa vào Thiên Môn.
Hắn tu hành điên cuồng, không có bằng hữu, không có huynh đệ, chỉ có cạnh tranh và giết chóc tàn khốc.
Hắn không có thiên phú, tiềm lực của hắn không bằng Lâm Thương Long, thậm chí không bằng La Thần Quân.
Hắn chỉ có một ưu thế, đó là dám liều mạng!
Người khác đang tu luyện, hắn lại đang liều mạng.
Hắn biết dung hợp Tà Nguyệt Đao sẽ có trăm hại mà chỉ một lợi, nhưng vì một lợi này, hắn vẫn làm.
Cho nên người mạnh hơn hắn chết trong bí cảnh của Thiên Môn, hắn lại trở thành thần tướng Thiên Môn.
Khi hắn có được tất cả những gì mình muốn, hắn trở lại Đại Lương Thành, trở lại Nguyệt Thịnh Nhai năm xưa, giết chết những người đã từng sỉ nhục hắn.
Cho dù có kẻ đã chết già, hắn cũng ra tay tàn sát cửu tộc của đối phương.
Hắn gặp được Tiểu Hồng, nhưng Tiểu Hồng năm xưa đã chết, người sống là
bà chủ mới của Hòe Hoa Lâu, Hồng ma ma.
Tiểu Hồng năm xưa bị người khác bắt phải bán mình, lại thành kẻ bắt người khác phải bán mình.
Huống Tà Nguyệt giết nàng, hắn không thể chịu được chuyện người mình yêu năm xưa biến thành như vậy.
Nhưng trước khi chết, Tiểu Hồng thấy gương mặt mơ hồ mà Huống Tà Nguyệt cố ý che giấu, mỉm cười, thốt lên bốn chữ: “Tiểu Nhị... ca ca.”
"Không!"
Huống Tà Nguyệt gầm lên một tiếng, chỉ trong chớp mắt, toàn bộ con phố đều bị hủy diệt, thậm chí kinh động tới hoàng tộc Đông Tề.
Khoảnh khắc đó, trái tim hắn như đã chết, đau đớn kịch liệt. Hắn cúi đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào trên ngực đã cắm một thánh trường đao.
Nguyệt Thịnh Nhai biến mất, thứ xuất hiện trước mặt hắn chỉ có một màu máu.
Một đầu khác của thanh đao trong tay Sở Hưu. Y lạnh nhạt nói: “Ngươi rất đáng thương, từ khi ngươi giết cô ta, Huống Tiểu Nhị đã chết.
Người còn sống chỉ là một gã điên, một gã điên tên Huống Tà Nguyệt.
Ngươi sống đau đớn như vậy, ta giết ngươi cũng là giải thoát cho ngươi.”
Trường đao được rút ra, sinh cơ trên người Huống Tà Nguyệt lập tức biến mất, nhưng khoảnh khắc này gương mặt hắn không có hận thù, chỉ có vẻ giải thoát.
Tiểu Hồng, ta tới tìm nàng đây.
Tâm ma nói rất đúng, không có ai trời sinh đã là tên điên, cũng không có trời sinh là kẻ nhân hay người tốt.
Sở Hưu chứng kiến tất cả mọi chuyện mà Huống Tà Nguyệt trải qua trong ảo ảnh.
Đối với loại tâm ma có thể dựng lên ảo ảnh mê hoặc cả cường giả Thiên Địa Thông Huyền, mê hoặc loại người có sơ hở lớn trong tâm cảnh như Huống Tà Nguyệt là chuyện cực kỳ đơn giản. Thậm chí bất cứ thay đổi nào trong nội tâm hắn cũng không thể lừa được tâm ma và Sở Hưu.
Cho nên Sở Hưu mới nói Huống Tà Nguyệt rất đáng thương.
Nhưng thế nhân đều khổ, sinh ra trên thế gian này, có ai không đáng thương? Có ai không đáng đồng tình?
Trong lòng Sở Hưu đã cứng rắn như sắt đá, đáng thương cũng giết, đồng tình của giết.
Nhưng lúc này mọi người ở đây thấy Sở Hưu xuất đao đâm chết Huống Tà Nguyệt, ai nấy đều sửng sốt, kể cả Lâm Thương Long cũng vậy.
Lúc trước hắn không ra tay không phải là không muốn cứu Huống Tà Nguyệt mà đang nghĩ cách, rốt cuộc mình phải làm thế nào mới kéo được tên Huống Tà Nguyệt này lại, không để hắn chui vào chỗ chết nữa.
Cùng là thần tướng Thiên Môn, Lâm Thương Long biết thực lực của Huống Tà Nguyệt. Khi vận dụng Tà Nguyệt Đao, ít nhất Huống Tà Nguyệt có thể chống cự một thời gian, nhưng ai ngờ Huống Tà Nguyệt lại bị Sở Hưu đâm chết như vậy.
Đao này thật quá khó hiểu, ảo ảnh mà tâm ma dựng lên có thời gian rất dài, dài tới mức Huống Tà Nguyệt có thể nhớ lại thời gian đau xót nhất của bản thân.
Nhưng ở bên ngoài chỉ là một chớp mắt. Trong nháy mắt này phòng ngự tâm cảnh của Huống Tà Nguyệt thất thủ, không hề chống cự, để Sở Hưu đâm chết.
Lâm Thương Long chỉ vào Sở Hưu, ánh mắt đầy phẫn nộ và không thể tin nổi.
Tên Sở Hưu kia, y còn to gan giết chết thần tướng Thiên Môn?
Nhưng Lâm Thương Long không phải loại ngu ngốc tới mức lập tức tới báo thù Sở Hưu.
Thực lực của hắn mạnh hơn Huống Tà Nguyệt bình thường, nhưng không mạnh hơn lúc Huống Tà Nguyệt nổi điên vận dụng Tà Nguyệt Đao.
Huống Tà Nguyệt trong trạng thái này còn bị Sở Hưu giết chết, trước mắt hắn chỉ có thể quay lại Thiên Môn báo cáo cho môn chủ rồi tính.
Thấy Lâm Thương Long bỏ trốn, Sở Hưu cũng không truy đuổi.
Chuyện trước mắt còn quan trọng hơn Lâm Thương Long nhiều, còn về thù hận giữa y và Thiên Môn, giết Lâm Thương Long cũng không giải quyết được, ở đây còn bao nhiêu người đứng nhìn.
Sở Hưu nắm lấy thanh Tà Nguyệt Đao, trên Tà Nguyệt Đao lập tức truyền lại cảm xúc kháng cự, thậm chí một luồng sát ý cuồng loạn không ngừng ảnh hưởng tới Sở Hưu.
Thanh đao này đúng là ma binh trong ma binh, hết sức cường đại nhưng khí linh lại muốn lấn át chủ nhân, ảnh hưởng tới người sử dụng.
Cho dù là Sở Hưu hiện tại cũng không thể kiềm chế nó, cho nên Sở Hưu trực tiếp ném nó vào hộp báu không gian. Nhưng lúc này không ai chú ý trên thi thể Huống Tà Nguyệt có một vệt sáng lấp lóe.
Cùng lúc đó, ở Thiên Môn trên Tây Côn Luân xa xôi, trong đại điện u ám, chín ánh đèn hình rồng kỳ dị đột nhiên có một chiếc vụt tắt.
Một khắc sau, một nam tử áo đen tóc đỏ xuất hiện trong đại điện, nhìn chằm chằm vào ngọn đèn rồi đột nhiên nói: “Huống Tà Nguyệt đã chết!”
Nam tử áo đen tóc đỏ này chính là Quân Vô Thần, môn chủ Thiên Môn.
Nhưng sau khi biết tin Huống Tà Nguyệt đã chết, hắn không có vẻ đau thương nào, cũng không hề phẫn nộ, câu nói đó chỉ như trần thuật.
Lúc này trong đại điện lại có một thân hình xuất hiện, đó là một lão già mặc áo gấm thêu hoa văn rồng, dưới chân là một đôi giày tử kim mạ vàng với họa
tiết rồng, cực kỳ lộng lẫy.
Thân hình của hắn cao lớn uy mãnh, mũi sư tử mắt hổ, chỉ đứng đó nhưng cũng khiến người ta có cảm giác không giận mà uy.
“Huống Tà Nguyệt đã chết? Ai dám giết thần tướng Thiên Môn?”
Chương 1307 Quân Vô Thần
Tiếng nói của lão già kia như tiếng sấm nổ, khiến toàn bộ gian đại điện rung chuyển.
Quân Vô Thần mặt không biểu cảm nói: “Thần tướng Thiên Môn cũng là người, Trên giang hồ có rất nhiều người dám giết thần tướng Thiên Môn, cũng có năng lực giết thần tướng Thiên Môn ta.”
Lão già kia hừ lạnh nói: “Môn chủ yên tâm, tạm thời tìm người thay thế vị trí phong tỏa của ta. Ba tháng... Không! Khoảng hai tháng thôi là ta sẽ mang đầu kẻ đó về!”
Quân Vô Thần lắc đầu nói: “Không cần, ta sẽ tự đi, Mở Càn Khôn Vô Cực Trận, trực tiếp dịch chuyển ta tới bên cạnh Huống Tà Nguyệt. Chắc kẻ đó còn chưa đi.
Trên giang hồ này có rất nhiều người có năng lực giết chết thần tướng Thiên Môn, nhưng sau khi giết chết thần tướng Thiên Môn có mấy ai còn sống?”
Lão già kia kinh ngạc nói: “Nhưng thưa môn chủ, một khi sử dụng Càn Khôn Vô Cực Trận sẽ ảnh hưởng tới phong ấn.
Hay là để ta đi đi, chút chuyện nhỏ này không đến mức để môn chủ hao tâm tổn sức.
Ài, chỉ tiếc cho Huống Tà Nguyệt, lúc đầu hắn là người ta coi trọng nhất. Đáng tiếc là tâm cảnh của hắn thất thủ, tự hủy diệt bản thân.
Cho dù hắn không bị người khác giết, đợi tới lần sắp xếp thứ hạng thần tướng tiếp theo, hắn còn nổi điên lần nữa thì không thể bảo vệ chức vị của mình.”
Quân Vô Thần không đồng ý cũng không phản bác, chỉ nhìn lão già kia lặp lại lần nữa: “Mở Càn Khôn Vô Cực Trận.”
Lão già kia há miệng không nói một câu, chỉ thở dài, thực hiện hàng loạt động tác phức tạp. Một khắc sau, một luồng chấn động cường đại trực tiếp lan vào trong đại điện, hư không bị xé rách, xuất hiện một lỗ hổng màu đen.
Quân Vô Thần bước vào trong đó, sau khi lỗ hỏng biến mất, lão già kia thở dài một tiếng.
Thời thế rối loạn.
Còn lúc này ở Liêu Đông Quận, Bắc Địa, cách Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành không xa. Bên cạnh một thôn xóm nhỏ, một thân hình mặc áo trắng đang đi trong bão tuyết.
Rõ ràng là trời đông giá rét, tuyết lớn đổ xuống, nhưng khu vực xung quanh hắn một trượng lại ấm áp như xuân. Những nơi hắn đi qua băng tuyết tan rã, thậm chí còn có chồi non chui khỏi mặt đất. Nhưng sau khi bước chân hắn rời khỏi, chồi non lập tức khô héo, tuyết lớn lại lấp đầy.
Chỉ trong nháy mắt, bốn mùa tuần hoàn dưới chân hắn.
Thân hình mặc áo trắng kia trông chỉ mới hơn hai mươi tuổi, tóc rối bù, trên trán còn một ấn ký nhỏ màu đỏ, như con mắt thứ ba đang khép lại.
Rõ ràng là một người trẻ tuổi nhưng trên người hắn lại có một khí chất khó mà tả nổi, không phải già nua mà là cảm giác tang thương của tuế nguyệt.
Chỉ trong chớp mắt, thương hải tang điền.
So với Bắc Địa hoang tàn vắng lặng, tuy mỗi năm đa số thời gian Liêu Đông Quận cũng bị tuyết lấp đầy, nhưng vẫn có bách tính sinh sống, thôn xóm này cũng vậy.
Lúc này một đứa trẻ khoảng bảy tám tuổi đang đắp người tuyết bên ngoài thôn, trên người khoác áo bong, tròn vo như con gấu nhỏ.
Người trẻ tuổi kia đi đến bên cạnh đứa trẻ, cúi người hỏi: “Xin hỏi, kia là phía bắc?”
Đứa trẻ được bao phủ trong cảm giác ấm áp, cũng không thấy sợ người lạ, chỉ theo một hướng rồi đáp giòn dã: “Bên kia.”
"Cám ơn."
Người trẻ tuổi đưa tay xoa đầu đứa trẻ, một luồng sáng nhẹ nhàng tràn vào cơ thể đứa bé.
Lúc này nếu có người kiểm tra thân thể đứa bé sẽ kinh ngạc tới cực điểm. Tuy đứa bé kia còn nhỏ tuổi nhưng kinh mạch toàn thân đã cực kỳ thông suốt, nếu tập võ thì nội lực vận chuyển không gặp chút trở ngại, tuyệt đối là kỳ tài trong kỳ tài!
Đương nhiên lúc này đứa bé kia cũng không biết gì. Người trẻ tuổi đứng dậy, bước ra một bước, lập tức biến mất trước mặt đứa trẻ, khiến nó sửng sốt há hốc mồm.
Lau nước mũi một cái, đứa bé quay lại gọi với vào trong làng: “Mẹ! Mau ra đây xem thần tiên!”
Trong làng lại có tiếng quát như Cửu Biến Sư Tử Hống của Đại Quang Minh Tự: “Bà đây nhìn ngươi có chỗ nào giống thần tiên! Ranh con còn không cút về ăn cơm? Không về thì bà đét cho tám cái bây giờ!”
. . .
Lúc này trong Nguyên Thủy Ma Quật, đa số mọi người đang khiêp sợ, khiếp sợ vì Sở Hưu lại thật sự giết chết một thần tướng Thiên Môn.
Nhưng ngay lúc này trong hư không lại có chấn động kinh người, không gian từ từ nứt toác.
Tất cả mọi người kinh ngạc, thậm chí cho rằng Nguyên Thủy Ma Quật sắp sụp đổ, ai nấy chuẩn bị ra tay đoạt bảo rồi bỏ trốn.
Nhưng không gian từ từ nứt vỡ, không ngờ lại tạo thành một cánh cửa. Một bóng người áo đen tóc đỏ xuất hiện từ trong đó.
Tất cả mọi người ngơ ngác, hiển nhiên không ai nhận ra vị này.
Chỉ có Khánh tiền bối vẫn không ra tay đột nhiên ưỡn thẳng tấm lưng còng, ánh mắt đầy khiếp sợ.
Sao hắn lại xuất hiện ở đây?
Lúc này Lâm Thương Long đã chạy đi rất xa cũng cảm ứng được khí tức này, hắn lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy về, sửng sốt hô to: “Môn chủ! Sao ngài lại tới đây?”
Nghe Lâm Thương Long xưng hô như vậy, mọi người cũng hiểu người trước mặt là ai.
Hạng tư trên Chí Tôn Bảng, môn chủ Thiên Môn, Quân Vô Thần!
Vị này chỉ tồn tại trong truyền thuyết, thậm chí vài chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền này ở đây cũng chưa từng gặp hắn.
Dạ Thiều Nam cũng nhìn chằm chằm vào Quân Vô Thần, không biết đang nghĩ cái gì.
Vị ma đạo đệ nhất nhân đương thời này đã đứng trên đỉnh cao của giang hồ, nhưng vẫn bị hai cường giả truyền thuyết đè xuống dưới. Có lẽ hắn đang nghĩ rốt cuộc mình kém Quân Vô Thần bao xa?
Lúc này Quân Vô Thần cũng vô thức nhìn sang phía Dạ Thiều Nam. Phải nói ở đây chỉ có Dạ Thiều Nam đáng cho hắn nhìn.
Nhưng một khắc sau, ánh mắt Quân Vô Thần lại thay đổi, một tay tát ra, đánh Lâm Thương Long đâm thẳng vào một ngọn núi.
Lâm Thương Long khó nhọc leo ra, phun ra một ngụm máu tươi, Cái tát này gây ra thương thế còn nặng hơn lúc hắn giao thủ với Sở Hưu.
Quân Vô Thần không mắng hắn, gương mặt cũng không hề phẫn nộ, chỉ lạnh nhạt nói: “Ai giết Huống Tà Nguyệt?”
Lâm Thương Long đằng hắng một cái, lại phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng gương mặt hắn không có bất cứ biểu cảm gì, cứ như chịu cái tát của Quân Vô Thần là chuyện hợp tình hợp lý.
Lâm Thương Long chỉ vào Sở Hưu nói: “Là Sở Hưu! Huống Tà Nguyệt chết trong tay Sở Hưu, Tà Nguyệt Đao cũng bị hắn cướp mất!”
Khoảnh khắc này mọi người ở đây đều đưa mắt sang nhìn Sở Hưu, có người sửng sốt, có người vui trên tai họa kẻ khác, cũng có người lo lắng.
Tất cả mọi người đều biết Sở Hưu giết thần tướng Thiên Môn, chuyện này sẽ không chấm dứt như vậy. Nhưng tất cả mọi người đều không ngờ báo ứng lại tới nhanh như vậy!
Chương 1308 Chung Thần Tú 1
Quân Vô Thần đột nhiên xuất hiện ở đây là chuyện không ai ngờ tới, Sở Hưu cũng không ngờ Quân Vô Thần cách xa ngàn vạn dặm, còn đang ở Côn Luân Sơn mà lại xuất hiện ở đây.
Lần này đúng là Sở Hưu tính sai.
Y không phải thần, không thể tính toán không lọt chỗ nào, chớ nói chi tình hình lúc này, y vừa giết người xong đối phương đã xuất hiện trước mặt mình, thủ đoạn chẳng khác nào thần tiên, có đổi lại là ai cũng không tính được.
Huống chi nếu theo như hiểu biết của người giang hồ đối với Thiên Môn trong quá khứ, mỗi lần đối phương xuất hiện trong giang hồ đều có mục tiêu nhất định. Hơn nữa thần tướng Thiên Môn rời khỏi thiên môn chỉ trong thời gian hạn chế.
Kết quả ai mà ngờ được vì Huống Tà Nguyệt bị giết, vị môn chủ Thiên Môn chưa từng hiện thân trong giang hồ mấy lại đích thân đến đây.
Khoảnh khắc này, trong đầu Sở Hưu thôi diễn vô số lần, lần nào y cũng lành ít dữ nhiều, trừ liều mạng ra thì không còn biện pháp nào khác.
Vì đối phương là Quân Vô Thần, là môn chủ Thiên Môn.
Đứng trước lực lượng tuyệt đối, bất cứ mưu kế nào cũng là vô dụng.
Tinh thần lực của Sở Hưu đã truyền vào hộp báu không gian, chuẩn bị thi triển Huyết Ma Biến Thiên Đại Pháp cưỡng ép sử dụng Tà Nguyệt Đao.
Đồng thời Sở Hưu lại đưa mắt nhìn sang phía Thương Thiên Lương, ý tứ rất rõ ràng. Ta mà chết thì đám người Thương Thành các ngươi cũng phải ở lại Lục Đô ăn cát cả đời. Hơn nữa không có Thương Thiên Lương che chở, sau khi những vật tư mà Sở Hưu cho bọn họ tiêu hao hết, bọn họ còn thê thảm hơn trước đây.
Cảm nhận được ánh mắt của Sở Hưu, lúc này Thương Thiên Lương cũng không nhịn được muốn chửi đổng lên.
Trước kia Sở Hưu coi hắn là tay chân, toàn lôi mấy đối thủ khó giải quyết sang cho hắn thì thôi, hắn còn đối phó được. Cho dù là Hư Từ và Rama tới, ít nhất hắn cũng đánh được vài chiêu.
Nhưng bây giờ Sở Hưu tìm quái vật gì đây?
Cảm nhận được khí thế vô hình trên người Quân Vô Thần, thậm chí Thương Thiên Lương cũng không nhịn được âm thầm run rẩy, thế này còn đánh thế nào?
Lúc này Quân Vô Thần cũng đang chăm chú quan sát Sở Hưu.
Hắn nhớ mang máng cái tên này, hình như trước đầy từng có thù hận với Huống Tà Nguyệt.
Nhưng những chuyện này không quan trọng, hắn không quan tâm thân phận của Sở Hưu, cũng không quan tâm tới thực lực của Sở Hưu. Giết thần tướng
của Thiên Môn thì phải lấy mạng đền mạng, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Thiên Môn không cần nghĩ nhiều, cũng không cần e ngại bất cứ ai.
Cho nên sau khi nhắm vào Sở Hưu, Quân Vô Thần không nói một lời, định ra tay ngay lập tức.
Ngay lúc Sở Hưu chuẩn bị liều mạng, một khí tức khác lại xông vào giữa bầu không khí giương cung bạt kiếm này, lập tức hòa tan khí thế kia.
Một người trẻ tuổi mặc áo trắng bước lên không trung. Những nơi hắn đi qua, ma khí ngưng tụ ngàn vạn năm trong Nguyên Thủy Ma Quật đều tiêu tan.
Cứ như nơi hắn đứng chỉ có thể chứa lực lượng thuộc về chính hắn.
Ngay khoảnh khắc chứng kiến người này, sắc mặt hờ hững của Quân Vô Thần lại đột nhiên thay đổi. Hai mắt vốn không có chút tình cảm nào cũng lóe lên vẻ phức tạp.
"Chung Thần Tú!"
Khi Quân Vô Thần thốt lên ba chữ này, mọi người ở đây lập tức xôn xao.
Hạng ba trên Chí Tôn Bảng, trước khi Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ có tin tức gì, hắn là thiên hạ đệ nhất nhân, không có gì phải bàn cãi. Vị thiên chủ Tự Tại Thiên trong truyền thuyết, Chung Thần Tú!
Không có quá khứ, không có tương lai, từ khi xuất hiện hắn đã là đệ nhất nhân đương thời!
Khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều khó mà bình tĩnh nổi.
Rốt cuộc hôm nay là ngày gì mà hai truyền thuyết lại tề tụ ở đây?
“Quân Vô Thần, ngươi đã đáp ứng ta trong ba trăm năm không ra khỏi Thiên Môn. Hôm nay ngươi đã vi phạm ước định.” Chung Thần Tú chậm rãi mở miệng, giọng điệu không nhanh không chậm, không vui không buồn.
Quân Vô Thần mặt không biểu cảm nói: “Ta ra khỏi Thiên Môn là để giết người, thần tướng Thiên Môn ta chết ở bên ngoài.”
“Ngươi vi phạm ước định.”
Sắc mặt Quân Vô Thần hơi cau có: “Ta đã nói rồi, ta chỉ đến để giết người, giết người xong ta sẽ về Thiên Môn, sẽ không để chậm một giây.
Chẳng lẽ thần tướng Thiên Môn ta bị giết chết ở bên ngoài, ta thân là môn chủ Thiên Môn mà coi như không thấy?”
Chung Thần Tú vẫn nói với giọng điệu không nhanh không chậm: “Ngươi vi phạm ước định.”
"Chung Thần Tú!"
Quân Vô Thần đột nhiên quát lên một tiếng, không gian xung quanh bỗng vặn vẹo, như có ngọn lửa lượn lờ.
Lâm Thương Long sửng sốt, bao năm qua hắn chưa từng thấy bất cứ biểu cảm nào trên gương mặt môn chủ, thậm chí có thể nói đây là lần đầu tiên hắn thấy môn chủ tức giận như vậy.
“Ài!”
Chung Thần Tú khẽ thở dài một tiếng, xua tay, con sông ngầm trên bầu trời vốn đã khép lại bỗng bị xé toang. Nước sông ngầm ngập trời trút xuống, hội tụ trong tay Chung Thần Tú, hóa thành một thanh trường kiếm vạn trượng!
Ánh mắt Quân Vô Thần lóe lên thần mang rực rỡ, khoảnh khắc này không gian quanh người hắn bắt đầu vặn vẹo tầng tầng lớp lớp. Sáu vòng xoáy khổng lồ hiển hiện xung quanh hắn, bao phủ lấy thanh trường kiếm vạn trượng kia.
Từ trong sáu vòng xoáy bỗng có khí tức kỳ dị lan tỏa, có cái thánh khiết như thần, có cái âm trầm quỷ dị, thậm chí có thể nghe tiếng kêu rên mơ hồ của quỷ đói.
Thấy cảnh này, Lâm Thương Long lập tức biến sắc.
Lục Đạo Phù Đồ Huyễn Diệt Hoa Luân!
Trước đây môn chủ vì tu luyện bí pháp này thậm chí đưa thất tình lục dục của mình vào bí cảnh hư ảo Lục Đạo Luân Hồi rèn luyện, nếu có một cảm xúc sụp đổ, tâm cảnh sẽ thất thủ, hóa thành người điên.
Các đời môn chủ trước đây đều không dám tu luyện môn công pháp này, nhưng Quân Vô Thần lại tu luyện tới đại thành. Có điều kể từ khi luyện thành hắn chưa từng dùng một lần. Nhưng hôm nay đối mặt với Chung Thần Tú, Quân Vô Thần vừa ra tay đã vận dụng thủ đoạn quan trọng như vậy?
Dưới Lục Đạo Phù Đồ Huyễn Diệt Hoa Luân, cự kiếm vạn trượng bị mài nhỏ, hóa thành hơi nước.
Nhưng trong làn hơi nước vô biên vô tận đó, Chung Thần Tú nhẹ nhàng bước ra một bước.
Hơi nước vô biên ngưng tụ thành một thân thể khổng lồ, mông lung lóng lánh tựa tiên nhân, nhưng nhìn dáng vẻ, nó giống hệt Chung Thần Tú.
Thân hình khổng lồ kia xuất chỉ đánh xuống. Một chỉ nhìn như nhẹ nhàng mà khiến Lục Đạo Phù Đồ Huyễn Diệt Hoa Luân của Quân Vô Thần bắt đầu vỡ vụn.
Lục Đạo sụp đổ, không gian nứt vỡ. Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ Nguyên Thủy Ma Quật bắt đầu rung chuyển, ngay sau đó hoa luân hoàn toàn tiêu biến!
Quân Vô Thần lùi lại ba bước, gương mặt không có bất cứ biểu cảm gì, nhưng thần quang vẫn không hề tiêu tán, tỏa sáng rực rỡ.
Chung Thần Tú vung tay, chìa khóa Thông Thiên mang theo ma văn trực tiếp xuyên qua trận pháp trời ính kia, rơi vào tay Chung Thần Tú một cách kỳ dị, thậm chí trận pháp kia không tổn hại chút nào.
“Ta lấy cái này.”
Quân Vô Thần mặt không biểu cảm nhìn Chung Thần Tú, một lát sau hắn vung tay lên, cánh cửa lúc hắn đến lại hiện ra. Quân Vô Thần trực tiếp mang
Lâm Thương Long đi vào trong cánh cửa.
Sau khi Quân Vô Thần đi khỏi, Sở Hưu cũng thở phào một tiếng.
Chương 1309 Chung Thần Tú 2
Nói thật, mọi chuyện diễn ra liên tiếp, không riêng gì Sở Hưu, có thể nói tất cả mọi người đều chưa kịp hiểu có chuyện gì xảy ra.
Bọn họ chỉ biết một điều, vũng nước giang hồ thật sự sâu không lường được!
Trước đó bọn họ còn cho rằng Dạ Thiều Nam là đỉnh phong trên giang hồ, không ngờ hai con người truyền thuyết kia lại là đỉnh phong trong đỉnh phong.
Bất luận là Quân Vô Thần hay Chung Thần Tú đều ra tay theo cách mà không ai hiểu được, chỉ có Dạ Thiều Nam hiểu được một chút.
Lúc này Chung Thần Tú cầm chìa khóa Thông Thiên có ma văn, vuốt ve một chút. Hắn cảm nhận được ánh mắt mọi người nhìn mình bèn vung tay lên nói: “Các ngươi tiếp tục đi.”
Nói xong, Chung Thần Tú bước ra một bước, thân hình lập tức biến mắt trước mặt mọi người.
Toàn trường bỗng chìm vào một khoảnh khắc tĩnh lặng. Nhưng ngay sau đó khí thế cường đại như núi lửa lập tức bộc phát quanh người Dạ Thiều Nam!
Càn khôn nghịch chuyển, giơ tay vá trời!
Bổ Thiên Tâm Kinh với uy lực cường đại được Dạ Thiều Nam phát huy tới cực hạn, chỉ trong giây lát đã xé rách con sông ngầm, khiến nó lại đổ xuống.
Lại thêm lưỡi nguyệt nhận của Dạ Thiều Nam chém ngang ra, như xuyên qua không gian. Một khắc trước nó còn đang đối phó với Vạn Kiếm Đồ Lục của Tọa Vong Kiếm Lư, một khắc sau đã xuất hiện trên đỉnh lúi long mạch, ầm ầm chém xuống. Lực lượng long mạch Ma Long lập tức bộc phát, uy thế kinh thiên động địa, khiến cho toàn bộ Nguyên Thủy Ma Quật rung chuyển.
Mọi người ở đây đều biến sắc, chẳng lẽ Dạ Thiều Nam bị Quân Vô Thần và Chung Thần Tú kích thích nên nổi điên?
Thấy cảnh này, Sở Hưu cũng không hề do dự mà trực tiếp hạ lệnh: “Động thủ!”
Trận pháp trên long mạch ma long đã bị chém thủng, rốt cuộc ma chủng và ma đao sẽ rơi vào tay ai, phải xem lúc này.
Đồng thời, vị Khánh tiền bối của Thiên Sư Phủ vẫn không có hành động gì cũng ra tay.
Hắn luôn miệng nói mình là lão già họm hẹm, đi đường cũng cần gậy chống, dáng vẻ như sắp xuống lỗ.
Nhưng tới lúc chiến đấu, hành động của vị này còn nhanh nhẹn hơn bất cứ ai.
Lôi quang vô tận quấn quanh người Khánh tiền bối. Khoảnh khắc này sống lưng vốn còng bỗng trở nên thẳng tắp, tay niết lôi pháp, một pháp tướng Lôi Thần Chân Quân ngưng tụ, giơ tay đánh xuống. Tử Tiêu Thần Lôi lập tức bùng nổ, đánh bay Thịnh Bắc Hiên chắn trước mặt hắn.
Tuy Thịnh Bắc Hiên rất láu cá nhưng vẫn có thực lực, dõi mắt ra cả Ma đạo cũng là kẻ có số má.
Kết quả người như vậy lại bị một bàn tay đánh bay mười trượng, bản thân hắn cũng ngơ ngác, thế này là sao?
Bên phía Đông Hoàng Thái Nhất, hắn trực tiếp thi triển Phần Thiên Bảo Giám tới cực hạn, thậm chí trong ánh lửa đầy trời còn kèm theo chút sắc máu, hóa ra hắn đã thiêu đốt tinh huyết của bản thân.
"Giáo chủ! Đoạt ma chủng!"
Cường giả như Đông Hoàng Thái Nhất thiêu đốt tinh huyết liều mạng, uy thế đó ngay cả cường giả Thiên Địa Thông Huyền cũng không thể coi thường.
Vì ma chủng, toàn bộ Bái Nguyệt Giáo đã liều mạng già, dáng vẻ như gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật!
Bái Nguyệt Giáo đã bắt đầu liều mạng, hay nên nói là toàn bộ nhánh Minh Ma ở khu vực Tây Sở đã bắt đầu liều mạng.
Khác với loại tông môn thích chơi kế vặt như Tà Cực Tông, trên khắp Tây Sở, toàn bộ tông môn trong nhánh Minh Ma đều tôn Bái Nguyệt Giáo là chủ, hai bên có nhục cùng nhục, có vinh cùng vinh.
Chỉ cần giúp Dạ Thiều Nam đoạt được ma chủng, sao bọn họ phải lo mình không được lợi lộc gì?
Vị giáo chủ Ngũ Độc Giáo Hà Tái Hoa còn lấy toàn bộ cổ trùng độc vật mà bản thân luyện chế ra, uy thế cực kỳ kinh khủng.
Có Đông Hoàng Thái Nhất liều mạng, có những võ giả Minh Ma khác dốc toàn lực xuất thủ, cương khí quanh người Dạ Thiều Nam lấp lóe, cánh tay như vá trời, dòng nước sông vô tận hóa thành vòi rồng càn quét khắp thiên địa, uy lực đó khiến người ta run rẩy.
Dưới chiêu này, đám người Rama đều bị ép lui, Dạ Thiều Nam giơ tay ngoắc một cái, trong lốc xoáy có một ma thú khổng lồng thò ra, trực tiếp nắm lấy viên ma chủng kia.
Thấy cảnh này, mọi người ở đây đều biến sắc.
Ma chủng rơi vào tay Dạ Thiều Nam, chắc chắn không còn hy vọng lấy lại.
Lúc này Sở Hưu trừng mắt với Thương Thiên Lương, ý là nhìn người ta rồi nhìn lại mình đi.
Đông Hoàng Thái Nhất còn chịu thiêu đốt tinh huyết liều mạng giúp Dạ Thiều Nam, chẳng lẽ ngươi không thể cố gắng một chút à?
Tuy trong số thuộc hạ của Sở Hưu cũng có không ít người trung thành như Đông Hoàng Thái Nhất, nhưng thực lực của bọn họ không đủ mạnh, còn người có thực lực mạnh mẽ như Thương Thiên Lương lại không chịu liều mạng vì y.
Cho nên Thương Thiên Lương không chút do dự trừng mắt lại với Sở Hưu.
Ngươi kiếm bao nhiêu đối thủ khó nhằn cho lão phu, bây giờ còn muốn lão phu thiêu đốt tinh huyết liều mạng giúp ngươi? Đừng có nằm mơ!
Thương Thiên Lương không muốn liều mạng, vậy Sở Hưu chỉ có cách tự liều mạng.
Từ đầu, mục tiêu của Sở Hưu đã không phải ma chủng.
Dạ Thiều Nam đã tới, Sở Hưu cũng có tâm tư, không vọng tưởng tranh đoạt ma chủng với Dạ Thiều Nam.
Cho nên bây giờ chỉ có thể lùi lại một bước, tranh đoạt thanh đao đá kia.
Đúng lúc này, tâm ma trong đầu Sở Hưu đột nhiên lên tiếng: “Khí linh trên thanh đao mà ngươi vừa cướp được rất điên cuồng, để ta bám vào đao, ta có thể tạm thời áp chế khí linh một thời gian.”
Lần này tâm ma mở miệng khiến Sở Hưu sửng sốt.
Đúng là vừa rồi phải dựa vào tâm ma thì Sở Hưu mới có thể giải quyết Huống Tà Nguyệt nhanh chóng như vậy.
Nhưng bây giờ tâm ma lại chủ động nói muốn giúp mình, rốt cuộc nó có ý định gì?
Tâm ma huyễn hóa ra một hình người trong đầu Sở Hưu, nhún vai nói: “Giờ ta đã bị nhốt, sau này muốn chạy thì khó lại càng thêm khó.
Theo tính cách cố hữu của nhân loại các ngươi, đặc biệt là loại nhân loại tham lam như ngươi, chắc chắn ngươi sẽ tìm đủ mọi cách nghiên cứu ta, phát huy giá trị lớn nhất.
So với việc đó, chẳng bằng bây giờ ta thể hiện giá trị của mình, cũng đỡ phải chịu tội. Như vậy mọi người đều được lợi, không phải sao?”
Sở Hưu kinh ngạc nhìn tâm ma, không hổ là thứ được huyễn hóa từ mặt u tối nhất trong lòng người, khả năng khống chế lòng người của nó cực kỳ thâm sâu.
Nó nói không sai, nếu Sở Hưu không tìm hiểu được rốt cuộc nó có tác dụng gì, vậy kết cục của nó là bị Sở Hưu ném cho Viên Cát đại sư hay bọn Phong Bất Bình nghiên cứu. Còn cuối cùng nghiên cứu được cái gì, sống hay chết, y không quan tâm.
Nhưng nếu nó đã nói vậy, Sở Hưu bèn hỏi thẳng: “Ngươi có thể áp chế khí linh của Tà Nguyệt Đao bao lâu?”
Tâm ma nói: “Lực lượng chủ chốt của ta là đột phá phòng ngự tâm cảnh, xây dựng ảo ảnh. Nếu đối phó với khí linh kia thì ta chỉ có thể sử dụng lực lượng đơn thuần nhất để đè ép nó, chắc chỉ được một khắc thôi.”
Chương 1310 Đoạt đao
Sở Hưu híp mắt nói: “Một khắc cũng đủ rồi!”
Sau khi dứt lời, chỉ trong chốc lát quanh người Sở Hưu đã tỏa ra một luồng huyết khí lóng lánh chói mắt, còn dẫn dắt ma khí cường đại trong Nguyên Thủy Ma Quật, khiến cho cả trời đất đổi thay, phong vân biến sắc!
Huyết Ma Biến Thiên Đại Pháp được thi triển, lực lượng của Sở Hưu không ngừng tăng cường, thậm chí đã tới rất gần với cường giả cấp độ Thiên Địa Thông Huyền!
Lục Giang Hà lập tức nhíu mày, lại nữa rồi!
Phải biết Huyết Ma Biến Thiên Đại Pháp là do hắn sáng tạo ra, kết quả hắn còn chưa dùng tới một lần, chỉ thấy Sở Hưu dùng.
Thậm chí có thể nói bây giờ tuy hắn là người sáng tạo ra bí pháp này nhưng lý giải còn không sâu sắc bằng Sở Hưu.
Lục Giang Hà không nhịn được bĩu môi, có Bất Diệt Ma Đan của giáo chủ là có thể tùy tiện được. Nếu lúc trước hắn cũng có Bất Diệt Ma Đan, khi gặp lão đạo sĩ Ninh Huyền Cơ, hắn cũng dám nhe nanh ra cắn đối phương.
Ngay khi bên phía Sở Hưu bộc phát lực lượng, những người khác cũng phát hiện.
Hư Từ cách Sở Hưu gần nhất chắp tay trước ngực, phật quang lóe lên đầy trời, phật quang rực rỡ hạ xuống, chiếu rọi Nguyên Thủy Ma Quật, tạo ra một cảm giác thánh khiết huy hoàng.
Hơn nữa không chỉ Hư Từ, vô số võ giả Chính đạo cũng ra mặt chặn đường Sở Hưu.
Trong Nguyên Thủy Ma Quật chỉ có ba món đồ được sinh ra, thứ kỳ quái nhất là tảng đá thì bị Chung Thần Tú lấy mất, ma chủng thì rơi vào tay của Dạ Thiều Nam.
Vật cuối cùng là tảng đá kỳ quái như lưỡi đao này, nếu Sở Hưu đoạt được nó, coi như tông môn Chính đạo đến Nguyên Thủy Ma Quật uổng công.
Đối mặt với nhiều cường giả như vậy đồng loạt ra tay, không biết từ khi nào trong tay Sở Hưu đã đổi từ Vô Nhị Thiên Đao thành Tà Nguyệt Đao.
Luồng khí tức cường đại trên thân đao bắt đầu tập kích Sở Hưu, nhưng bị tâm ma trấn áp triệt để. Một nháy mắt sau, Tà Nguyệt Đao trên tay Sở Hưu lóe lên ánh trăng máu quỷ dị, trong một khắc này, Sở Hưu có thể hoàn toàn khống chế thanh tuyệt thế hung binh uy danh hiển hách thời thượng cổ này!
Mắt khẽ híp lại, cảnh tượng Độc Cô Duy Ngã xuất đao trong ảo ảnh của Huyết Hồng Đề lại hiện lên trước mắt Sở Hưu.
Lần này Sở Hưu đã có thể hiểu được một chút đao ý trong đó.
Thật ra đao ý kia chỉ có một chữ: Phá!
Chữ phá này không khác gì dùng đao chém vào đá, hủy diệt hết thảy. Không
có bất cứ thứ gì ngăn cản được nhát đao chữ phá này, loại đao ý cực đoan này thực chất lại là thể hiện đạo lý của đao đạo mộc mạc nhất tới mức cực hạn.
Đại đạo chí giản, lúc trước khi Độc Cô Duy Ngã chém ra đao này, hắn đã đạt tới cảnh giới phản phức quy chân, khi hắn xuất đao thi triển Phá Tự Quyết, không gì có thể ngăn cản hắn!
Hôm nay Sở Hưu dùng Huyết Ma Biến Thiên Đại Pháp đổi lấy lực lượng cực hạn, tay cầm thượng cổ hung binh Tà Nguyệt Đao sắc bén tới cực hạn.
Khi thi triển đao ý Phá Tự Quyết này, thậm chí tâm cảnh của y đã giống Độc Cô Duy Ngã tới ba phần.
Tuy chỉ có ba phần nhưng đã đủ!
Một đao này chém xuống, chỉ trong khoảnh khắc tất cả như bị đao ý chém thành hai nửa.
Thời gian bị chia cắt, không gian bị xẻ đôi, càn không thiên địa đều hóa thành hai phần!
Thời gian như ngưng bặt lại trong nháy mắt, một khắc sau ngàn vạn Phật quốc của Hư Từ hoàn toàn tan vỡ!
Những võ giả Chính đạo ngăn trước mặt Sở Hưu, mạnh một chút thì thế công bị Sở Hưu chặt đứt, yếu một chút thì đao ý nhập thể, hộc máu bắn ngược lại.
Yếu hơn chút nữa thì bị đao này chém thành hai nửa. Quỷ dị hơn là bất luận bọn họ đang ở tư thế gì, hai nửa đều bắt đầu từ mi tâm, không sai lệch chút nào.
Uy thế của đao này đã không thể miêu tả bằng từ ngữ, còn Sở Hưu cũng nhân lúc dư uy của đao ý vẫn còn, không để ý tới khí huyết đang sôi trào mãnh liệt của bản thân, hóa thành một luồng sáng đỏ máu đi thẳng tới trước long mạch, thu thanh đao đá vào trong lòng.
Tất cả nhân sĩ Chính đạo ở đây đều lộ vẻ không cam lòng.
Bọn họ tới đây là để ngăn cản đám người Ma đạo lấy được chí bảo trong Nguyên Thủy Ma Quật. Giờ thì hay rồi, ba món đồ, bọn họ không lấy được thứ nào, thậm chí hai trong ba bảo bối bị người trong Ma đạo đoạt được, đối với bọn họ mà nói đây là một thất bại rất lớn, thất bại từ đầu đến cuối.
Nhưng ma chủng rơi vào tay Dạ Thiều Nam, bọn họ không dám đoạt lại, mà có đoạt cũng không được.
Nhưng Sở Hưu thì chưa chắc.
Uy đao vừa rồi của y có uy thế kinh người, nhưng mọi người ở đây không ai là hạng tầm thường, ai nấy lập tức đoán ra Sở Hưu sử dụng loại lực lượng này xuất đao, chắc chắn sẽ phải trả giá đáng kể, không thể kéo dài được.
Nhưng không đợi bọn họ ra tay, toàn bộ Nguyên Thủy Ma Quật bắt đầu rung chuyển dữ đội, con sông ngầm trên đầu mọi người cũng rạn nứt, vô số nước sông chảy xuống ầm ầm. Chỉ trong chớp mắt, mọi người đã sa vào hồng thủy ngập trời!
Lần này sông ngầm vỡ vụn chứ không phải bị người khác phá, hơn nữa một số quy tắc trong thiên địa đang mất hiệu lực, chắc có liên quan tới liên minh tổn hại.
Lần trước tuy Độc Cô Duy Ngã cũng tới nơi này, cũng lấy đồ ở đây, nhưng hắn không phá hoại long mạch, cho nên năm trăm năm sau nó lại sinh ra bảo vật mới như ma chủng.
Còn lần này Dạ Thiều Nam nổi giận, đao vừa rồi đã khiến căn cơ của long mạch trọng thương, sau đó Sở Hưu lại đoạt lấy đao đá, động tác không thể nói là nhẹ nhàng được. Cho nên long mạch đã hoàn toàn sụp đổ, dẫn tới thiên địa trong Nguyên Thủy Ma Quật cũng biến sắc.
Sức người có mạnh hơn nữa cũng không thể mạnh hơn lực lượng của thiên địa. Sau khi Nguyên Thủy Ma Quật bắt đầu tan vỡ, mọi người không quan tâm tới chuyện cướp đoạt gì nữa, chỉ điên cuồng bỏ chạy về phía lối ra.
Sở Hưu cũng thu liễm Huyết Ma Biến Thiên Đại Pháp, hô lớn: “Lui lại!”
Mọi người lao nhao theo chân Sở Hưu chạy về phía lối ra, may mà thực lực đám người đều khá mạnh, đặc biệt là bên phía Sở Hưu, thậm chí không có ai dưới cảnh giới Chân Đan, cuối cùng cũng thuận lợi chạy ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, Sở Hưu lập tức thở hổn hển, sắc mặt đã hơi trắng bệch.
Huyết Ma Biến Thiên Đại Pháp có uy lực kinh người nhưng tiêu hao khí huyết cũng hết sức kinh khủng, cho dù vừa rồi Sở Hưu chỉ xuất có một đao nhưng hao tổn cũng không nhẹ, nếu không có Bất Diệt Ma Đan, thậm chí có thể y đã trọng thương ngay tại chỗ.
Không biết tên nhát gan Lục Giang Hà nghĩ thế nào, người gần như không bao giờ liều mạng như hắn lại sáng tạo ra loại thủ đoạn chỉ vận dụng khi đổ máu như vậy.
Lúc này Lục Giang Hà đột nhiên nhìn Sở Hưu, tựa như cảm giác được Sở Hưu đang chửi mắng mình, nhưng lại bị Sở Hưu trừng mắt lại.