Gật đầu, Tần Kiệt và Châu Phàm đi vào trong siêu thị Kiệt Tuyết.
Sau khi đi dạo một vòng trong siêu thị, anh phát hiện trong siêu thị dòng người đang nối đuôi nhau đi mua sắm, lưu lượng khách đông nghìn nghịt.
Tần Kiệt chỉ nhìn thoáng qua rồi mỉm cười.
Bỗng nhiên, anh dường như phát hiện ra điều gì đó.
“Hứ?”, Tần Kiệt nhíu mày.
“Sao vậy?”, Châu Phàm cũng nhận thấy vẻ mặt không bình thường của Tần Kiệt.
“Giám đốc Châu, anh có thấy một người đàn ông mặc áo khoác xanh và một người phụ nữ mặc áo dạ hướng 11 giờ không?”, Tần Kiệt thấp giọng nói.
“Ừm, thấy rồi!”, Châu Phàm đã rất già đời, anh ta đã làm việc ở Walmart nhiều năm, có nhãn lực quan sát rất tốt.
Anh ta chỉ cần liếc nhìn theo hướng Tần Kiệt chỉ là có thể hiểu ra.
“Là đối thủ cùng ngành!”, Châu Phàm nói nhỏ bên tai Tần Kiệt: “Chắc là đến đây thăm dò tình hình!”
“Xem ra đối thủ của chúng ta cảm thấy rất áp lực đó!”, Tần Kiệt nhíu mày nói.
“Chắc là vậy. Giám đốc Tần, anh nói xem có cần…”, Châu Phàm làm ra động tác quay đầu xe.
“Không cần! Bọn họ muốn nghe ngóng tình hình thì cứ để bọn họ làm đi. Chúng ta chỉ cần chú ý đến bọn họ một chút là được!”, Tần Kiệt ngăn Châu Phàm lại: “Đương nhiên, biết địch biết ta trăm trận trăm thắng. Đối phương phái người đến đây, chúng ta cũng không thể không có động thái gì!”
“Ý của giám đốc Tần là chúng ta cũng kêu người qua đó thăm dò sao?”, Châu Phàm hiểu được dụng ý của Tần Kiệt.
“Ừm!”, Tần Kiệt gật gật đầu.
“Giám đốc Tần nói rất đúng, có qua có lại, bọn họ đến đây thì chúng ta cũng phải đáp lễ lại!”, Châu Phàm cười nói.
“Không sai, có qua có lại! Câu này rất hay!”, Tần Kiệt liếc nhìn thám tử phía đối thủ cạnh tranh một lần nữa rồi mới cùng Châu Phàm lặng lẽ rời đi.
Anh không có kinh động đến hai người đó, để tránh rút dây động rừng.
Một lát sau, hai người đến phòng giám sát.
“Giám đốc Tần, giám đốc Châu!”
Nhân viên trong phòng giám sát thấy hai người bọn họ đột nhiên đi vào, họ lần lượt đứng dậy chào hỏi.
“Ngồi xuống hết cả đi”, Tần Kiệt khua khua tay, anh và Châu Phàm bước đến trước màn hình giám sát lớn.
Anh đã nhìn thấy hai tên thám tử một nam một nữ.
“Hai người này, mọi người đã nhìn rõ chưa?”, Châu Phàm lần lượt chỉ vào hai tên thám tử.
“Ừm, chúng tôi nhìn rõ rồi!”, nhân viên trong phòng giám sát gật đầu.
“Là người của đối thủ phái đến”, Châu Phàm nói.
“Hả?”
“Giám đốc Tần, giám đốc Châu, chúng tôi sẽ lập tức đuổi bọn họ đi ngay!”
“Không cần!”, Châu Phàm ngăn lại: “Giám đốc Tần đã nói rồi, cứ để bọn họ do thám, chúng ta biết là được!”
“Hả?”, người trong phòng giám sát hoang mang nhìn nhau, rõ ràng là không hiểu gì cả.
“Bảo xem thì cứ xem đi, còn những việc khác, nếu không có sự cho phép của tôi hay giám đốc Tần thì không được tự ý hành động!”, Châu Phàm ra lệnh.
“Rõ, thưa giám đốc Tần, giám đốc Châu!”
“Ừm, mọi người làm việc đi, tôi và giám đốc Tần còn có việc!”
“Vâng!”
Tần Kiệt và Châu Phàm đi ra khỏi phòng giám sát.
“Về giám đốc Lưu, anh thấy thế nào?”, Tần Kiệt đột nhiên hỏi.
“Giám đốc Lưu?”, Châu Phàm hơi sững ra một chút: “À, rất được đấy! Rất chuyên nghiệp và xuất sắc. Xử lý công việc gọn gàng ngăn nắp, không uổng là nhân tài từ công ty lớn đi ra! Tất cả đều nhờ mắt nhìn người của giám đốc Tần quá siêu, vừa nhìn đã nhắm trúng ngay Lưu Tuấn Mai, lôi kéo nhân tài hiếm có về cho siêu thị chúng ta!”