Siêu thị Kiệt Tuyết lớn như vậy, thế mà anh chỉ tự mình tuyển dụng có một người.
Chính là Lưu Tuấn Mai, giám đốc tài vụ.
Cũng là mẹ của Vương Tinh.
Ban đầu khi anh chọn Lưu Tuấn Mai, trong lòng cũng ôm rất nhiều kỳ vọng.
Nghe Châu Phàm nói như thế, anh cũng yên tâm.
Bao nhiêu quyền hạn trong siêu thị anh đều giao hết cho Châu Phàm, chỉ có duy nhất quyền nắm tài vụ là không.
Cho nên Lưu Tuấn Mai làm được việc hay không, rất quan trọng đối với anh.
Sau đó, anh cùng Châu Phàm lại quan sát khắp mọi ngóc ngách trong siêu thị.
Cuối cùng lia máy quay đến một khu vực còn trống chưa thiết kế thành khu vui chơi thể thao.
Khi Tần Kiệt nhìn đến, anh có hơi ngạc nhiên.
Bởi vì anh nhìn thấy ở khu vực đó có rất nhiều khách đang chụp ảnh.
Tần Kiệt cố ý rời khỏi vị trí, anh ung dung đi vào, trà trộn vào đám người như một vị khách bình thường, làm quen với một khách tham quan đang chụp ảnh ở đó.
Sau đó anh thu được một tin tức tình báo rất có giá trị.
Qua ba ngày chuẩn bị, khu vui chơi thể thao rốt cuộc có cái gì đây?
Sự bí ẩn này đã khơi gợi trí tò mò của những vị khách một cách triệt để.
Anh biết hiệu quả mà anh cần đã đạt được rồi.
Có điều Tần Kiệt cảm thấy còn chưa đủ.
Anh còn phải tiếp tục duy trì sự bí ẩn này.
Cho đến mùa xuân, sẽ căn cứ vào tình hình để quyết định sau.
Rời khỏi đám khách, Tần Kiệt trở về gặp Châu Phàm.
Lúc này, giám đốc tài vụ Lưu Tuấn Mai gọi điện thoại đến.
“Giám đốc Lưu, có chuyện gì thế?”, Châu Phàm nhận điện thoại.
“Giám đốc Châu, tôi vừa thống kê xong thành tích kinh doanh của một giờ trước!”
“A, thật sao? Được bao nhiêu?”, Châu Phàm gật đầu với Tần Kiệt.
“150.000 tệ!”
“150.000?”, Châu Phàm đứng hình: “Được, tôi biết rồi!”
Kết thúc cuộc gọi, Châu Phàm nhìn Tần Kiệt: “Giám đốc Tần, anh nghe rồi đấy, chỉ mới một giờ trước đã bán được 150.000. Thành tích này, so với ngày chúng ta khai trương chỉ chênh lệch có 50.000 thôi! Có thể thấy việc tổ chức tham quan có hiệu quả rất tốt. Chắc cũng có liên quan đến chuyện phóng viên đến đây phỏng vấn đấy! Cứ tiếp tục thế này, hôm nay lúc tổng kết cuối ngày có thể vượt quá 2.300.000 không biết chừng!”
“Ừ, có thể đạt mức đó thì quá tuyệt! Còn nếu không cũng không cần phải lo lắng!”, Tần Kiệt gật đầu, còn định nói thêm gì nữa, nhưng chuông điện thoại của anh đột nhiên vang lên .
“Chờ một chút, tôi nghe điện thoại đã!”
“Được!”
Tần Kiệt nhìn thấy tên người gọi đến hiện lên màn hình, là Tần Tuyết.
“Tuyết Nhi, có chuyện gì thế?”
“Hôm nay anh nộp bài thi sớm thế, sớm nhất luôn ấy!”
“Ha ha ha, thì cũng phải có lúc về nhất chứ nhỉ, sao thế em? Không vui khi anh về trước à?”
“Cũng không phải không vui. Chỉ là anh có thể bảo đảm là anh sẽ đứng nhất không?”, Tần Tuyết chất vấn trong điện thoại.
“Khụ khụ~”, Tần Kiệt ho khan: “Kỳ thi ấy hả, anh có đứng nhất hay không thì có làm sao đâu, quan trọng là Tuyết Nhi nhà anh đứng nhất là được rồi!”
Phụt~
Châu Phàm đứng một bên nghe thấy không nhịn được cười.