Lực lượng bộc phát vừa rồi, chính là do hắn muốn kiểm nghiệm thực lực của mình một chút, kết quả nhất thời không quan sát, kém chút nữa đã đốt cháy phủ đệ.
"Chúc mừng Mạnh huynh." Dương Khai mỉm cười nói.
Mạnh Hoành đứng dậy, hỏa lực trên người bành trướng, vẫn chưa có cách nào thu phóng lực lượng hành Hỏa của mình một cách tự nhiên. Hắn nghiêm nghị ôm quyền, quỳ xuống vái chào, nói: "Mạnh Hoành đa tạ đại ân của Dương huynh, ân này cũng giống như tái tạo, quãng đời còn lại tuyệt không dám quên!"
Dương Khai khoát tay nói: "Phá rồi lại lập là do chính ngươi quyết định, ta chỉ là cung cấp cho ngươi một phần tài liệu mà thôi, Mạnh huynh đừng nghiêm trọng."
Mạnh Hoành chậm rãi lắc đầu: "Nếu như không được kiến thức thần uy của Dương huynh, Mạnh mỗ làm sao biết được Võ Đạo mênh mông, cũng sẽ không biết hổ thẹn quay đầu. Ngày khác nếu ta có thể thành tựu Khai Thiên, đó cũng là do Dương huynh ban tặng!"
Nguyệt Hà hé miệng cười nói: "Được rồi hai người các ngươi, Mạnh Hoành ngươi vừa ngưng tụ lực lượng hành Hỏa, trước tiên vững chắc một chút rồi lại nói."
Mạnh Hoành vuốt cằm nói: "Đang có ý này."
Bọn họ đang nói chuyện ở bên này, bỗng nhiên một cái âm thanh xa lạ chen vào: "A, Thái Dương Chân Hỏa ngũ phẩm a, không tệ không tệ."
Dương Khai và Mạnh Hoành cùng lúc quay đầu, thuận theo âm thanh nhìn lại, chỉ thấy một tên tiểu mập mạp sắc mặt trắng noãn thản nhiên đi tới từ bên kia, vẻ mặt có hơi hăng hái đánh giá Mạnh Hoành.
"Các hạ là. . ." Mạnh Hoành cảm thấy hơi mù mờ.
Dương Khai cũng mờ mịt, tiểu mập mạp này là ai? Tại sao trước kia chưa thấy qua.
Nguyệt Hà nói: "Thiếu gia, quên nói với ngươi, vị này là. . ."
"Để ta tự mình giới thiệu đi." Tiểu mập mạp mỉm cười đánh gãy lời nói của Nguyệt Hà. Hắn đi thẳng tới trước mặt Dương Khai, ngẩng đầu nhìn đối phương, ôm quyền nói: "Thần Đỉnh Thiên đệ tử Từ Chân, bái kiến Dương huynh!"
Đồng tử của Dương Khai bỗng nhiên co rụt lại: "Thần Đỉnh Thiên?" Mạnh Hoành cũng thất thanh nói: "Thần Đỉnh Động Thiên?"
Trong lúc nỗi lòng chập trùng, một thân hỏa lực nóng rực trên người hắn ầm ầm bạo phát ra. Cũng may mấy người bên cạnh hắn đều là hạng người không tầm thường, Thái Dương Chân Hỏa ngũ
phẩm này mặc dù có uy lực không phải dạng vừa, nhưng cũng không đả thương được bọn hắn. Có điều việc này lại khiến cho Mạnh Hoành hoảng sợ, vội vàng nín thở ngưng thần, thu liễm lực lượng, ngầm cười khổ, nghĩ thầm mình quả thật nên tranh thủ thời gian bế quan, ít nhất phải đến mức thu phát lực lượng hành Hỏa này một cách tự nhiên mới được, nếu không chỉ cần sơ sẩy một cái là sẽ ngộ thương người một nhà.
"Đúng vậy!" Tiểu mập mạp mỉm cười gật đầu.
Dương Khai quay đầu nhìn về phía Nguyệt Hà, ánh mắt kia rõ ràng là đang hỏi, là thật hay là giả?
Nguyệt Hà bắn lại một ý tứ, mười phần hết tám chín! Dù sao nàng trước đó cũng nhìn qua lệnh bài kia, nghiệm chứng qua thân phận của Từ Chân.
"Thì ra là túc đồ của Thần Đỉnh Thiên, thất kính!" Dương Khai chắp tay ôm quyền.
"Không mời mà tới, Dương huynh thứ lỗi!" Biểu hiện của Từ Chân thật sự không hề làm cho người ta cảm thấy chán ghét.
"Không biết Từ huynh tới đây có gì chỉ giáo?" Dương Khai nghi ngờ nhìn qua hắn.
Từ Chân mỉm cười nói: "Lúc trước đã từng cùng vị tỷ tỷ này nói qua,
ta tới đây, là muốn đưa Dương huynh một cọc cơ duyên, cũng muốn cầu một chút chỗ tốt từ chỗ Dương huynh! Chỉ có điều vị tỷ tỷ này nói Dương huynh đang bế quan, không tiện quấy rầy, ta liền ở chỗ này chờ, hiện tại rốt cuộc nhìn thấy Dương huynh xuất quan."
"Cơ duyên? Chỗ tốt?" Dương Khai hơi nhíu mày lại.
Từ Chân nói: "Có thể chuyển sang nơi khác nói chuyện hay không?" Chỉ trong chốc lát này, hai đệ tử khác của Đại Nguyệt châu cũng phát giác ra động tĩnh mà đến, ngay cả Trần Nguyệt cũng đang quan sát từ một nơi rất xa, nhiều người phức tạp, thực sự không phải là địa phương để đàm luận.
Dương Khai vuốt cằm nói: "Mời tới bên này!"
Quay đầu căn dặn Nguyệt Hà: "Tìm một gian mật thất khác cho Mạnh huynh."
"Vâng!" Nguyệt Hà đáp ứng.
Dương Khai thì mang theo Từ Chân tiến vào trong phòng khách.
Nguyệt Hà hiếu kỳ Từ Chân kia rốt cuộc muốn làm gì, nên nàng vội vội vàng vàng an bài tốt chỗ trú cho Mạnh Hoành rồi liền chạy qua. Bất quá khi nàng tới phòng khách thì lại không tìm thấy người đâu,
thần niệm quét qua, lập tức phát giác được chỗ của Dương Khai, thân hình lắc lư, rất nhanh liền đứng trước một gian mật thất.
Chỉ thấy Dương Khai vẻ mặt mong đợi đứng ở bên ngoài, Từ Chân thì lại không thấy bóng dáng đâu.
"Tiểu mập mạp kia đâu?" Nguyệt Hà hỏi.