Nhìn Dương Khai chân bước lững thững, vẻ mặt vui vẻ thu lấy bản nguyên Tà Linh, Dư Khánh cứ thế gượng cười, mồm há ra nhưng lại không dám nói gì cả.
Sắc mặt lão giả cũng trở nên khó coi, lão tức đến muốn hộc máu. Mãi lâu sau Dương Khai mới thu hết bản nguyên Tà Linh xung quanh bọn họ, rồi thản nhiên liếc nhìn bọn họ, khẽ cười nói:
- Tiếp tục đi, lát nữa ta lại đến thu nữa!
Lời này đúng là làm người ta tức chế, Bốn tịnh linh bình vẫn chưa đựng đầy, Dương Khai lại đến xa hơn đi một vòng rồi mới trở lại.
Dương Khai đến trên cao đài chỗ mọi người nương náu rồi ném bốn bình tịnh linh cho tỷ muội họ Hồ, mở miệng nói:
- Các người trông trừng một chút, ta phải tiêu hóa trước một chút.
- Ừ.
Hai tỷ muội họ Hồ đều mặt như hoa đào, nhìn Dương Khai vẻ vô cùng ngọt ngào.
Tuy bốn bình tịnh linh cuối cùng này đều đưa hết cho Hồ Kiều Nhi và Hồ Mị Nhi nhưng đám người của Quy Vương Cốc và Bảo Khí tông không ai một lời oán hận.
Mỗi phái bọn họ đều đã thu được hai bình bản nguyên Tà Linh.
Món nợ trước đây Dương Khai thiếu Quy Vương Cốc không những đã trả sạch mà còn cho bọn họ một thu hoạch lớn.
Đám người Dung của Bảo Khí tông thì không cần phải nói, bốn sư huynh muội bọn , đây chỉ vì sư tôn bọn họ muốn có bản nguyên Tà Linh, để xem có thể dùng chúng để luyện khí hay không.
Vốn chỉ muốn giết mấy con Hồng Tà Linh để ứng phó với nhiệm vụ được giao, nhưng lúc này lại thu hoạch lớn như vậy thì sao không vui mừng được?
Huống hồ, Hồ Mị Nhi vừa rồi còn dùng cảm quên mình nhảy vào suối Tà Sát mà tìm Dương Khai, cũng khiến mọi người biết được quan hệ giữa Dương Khai và đôi song sinh này có vẻ như không đơn giản, chứ không phải chỉ là bèo nước gặp nhau như họ vẫn nghĩ.
Chẳng trách vừa rồi Dương Khai vừa xuất mã đã đón đôi song sinh này từ trên cao đài xuống.
Nghĩ đến đây, mọi người đều nhìn Dương Khai, họ Hồ, tất cả đều vẻ mặt mập mờ, thần sắc kỳ lạ.
- Đúng là một tên du côn lưu manh!
Lãnh San khẽ cắn răng, không ngừng căm hận.
Lúc đó nếu Tử Mạch thực sự bị hắn ăn mất thì Lãnh San nghĩ rằng mình cũng thoát không khỏi lòng bàn tay của hắn.
Chưa từng nghĩ đến chạy đến Hung Thần tà động hắn lại có thể gặp được mỹ nhân quan hệ không rõ với hắn, hơn nữa lại còn là một cặp song sinh.
Hắn rốt cuộc quen biết bao nhiêu nữ nhân ở bên ngoài? Mới có thể gặp được những chuyện hiếm gặp như vậy?
Nghĩ vậy Lãnh San càng thấy bất phục, trong lòng quyết định sau này sẽ không giao thiệp với Dương Khai nữa, đúng là con người hắn không tệ nhưng lại có chút đào hoa.
Còn đi cùng với hắn nữa mà không cẩn thận một cái thì đánh mất trinh tiết cũng không biết mất thế nào. Nàng ta vẫn còn muốn gả cho một người chồng tốt mà, Lãnh San thản nhiên liếc tỷ muội Hồ gia một cái rồi mấp máy miệng.
Không phát ra tiếng nhưng nhìn khẩu hình của nàng ta thì lại là hai chữ "si tình".
Không khí trên cao đài đầy vẻ vui vẻ, Dương Khai khoanh chân ngồi trên đất, thu hồi năng lượng tà ác trên người về Ngạo Kim Thân, chân dương nguyên khí trong đan điền lại tràn đầy kinh mạch.
Những dòng năng lượng tà ác chứa trong suối nước Tà Sát đó thì còn có thể nuốt thẳng vào trong Ngạo Cốt Kim Thân nhưng bản nguyên Tà Linh lại không được mà phải dùng chân đương nguyên khí thối luyện một phen.
Chàng dò xét qua một chút bản nguyên trong đan điền, phải có nhiều đến trăm nhóm, trong đó thì chỉ có một nhóm có thể khẳng định là bản nguyên đặc thù.
Đó chính là nhóm bản nguyên mà Hồn Tà Linh để lại sau khi chết.
Nghĩ rồi Dương Khai quyết định để nó đến sau cùng. Thứ tốt thì phải để lại cuối cùng để hưởng dụng mà.
Đưa những bản nguyên khác trong đan điền dung nhập vào kinh mạch, Dương Khai vừa dùng chân dương thối luyện vừa cảm ngộ xiềng xích võ đạo của mình.
Trời đất mờ nhạt mông lung trói buộc bên người, cái tầng xiềng xích trói buộc võ giả sắp đột phá thì đều có thể nắm bắt được rõ ràng.
Đập nát tầng xiềng xích này thì thực lực của võ giả sẽ tăng thêm một tầng, còn nếu như không phá được thì tu vi chỉ có thể dừng lại đó mà không tăng lên. Thực lực càng mạnh thì tầng xiềng xích đè trên người sẽ càng khó
Đây cũng là lý do tại sao thực lực của võ giả sau 7 sẽ tăng chậm.
Có lúc một võ giả cả năm chỉ dừng lại ở một cảnh giới, đó chính là do tư chất có hạn, nên không thể đánh phá đường quan tạp kia.
Mà sự trói buộc này đặc biệt rõ ràng khi đạt đến đỉnh cao Thần Du cảnh.
Vì trên đời này rất ít người đột phá trên Thần Du cảnh, mà những người đột phá trên Thần Du cảnh đều là những bá chủ một phương mạnh mẽ tuyệt đối! Tối thiểu là người chèo lái một thế lực.
Nếu như có chuyện ngoài ý muốn thì đó cũng chỉ có thể là một mình Lăng Thái Hư mà thôi, dù sao thì Lăng Tiêu các cũng chỉ là tông môn l hai, hơn nữa hiện giờ lại đứng trước nguy cơ diệt môn rồi.
Dương Khai chăm chú mà cảm nhận, tập trung tinh khí thần toàn thân không ngừng xung kích vào gông cùm trói buộc mình.
Thời gian từ từ trôi đi.
Không biết đã qua bao lâu rồi, cái tầng xiềng xích đó bỗng nhiên bị phá vỡ, cả người không khỏi nhẹ nhõm, giống như thoát khỏi cũi giam vậy, cả thân tâm đều có cảm giác tự do tự tại.
Dường như trời đất này không thể ngăn cản bước chân đăng lâm đỉnh cao nhất của võ đạo của mình vậy.
Một dòng khí tràng vô hình, lấy Dương Khai làm trun tâm, ầm ầm mà tràn ra ngoài, tạo ra một tầng gợn sóng dùng mắt thường có thể thấy được.
Mọi người đang nói nói cười cười lúc này cũng bị tiếng động bất ngờ này làm hoảng sợ, tất cả đều quay đầu nhìn Dương Khai.
Sau khi xác định rõ chàng vì đột phá mới tạo ra tiếng động này mọi người ai nấy đều tỏ vẻ ngạc nhiên, dám đột t phá trong tình cảnh nguy hiểm này, sự can đảm của Dương Khai thật khiến người ta bội phục sát đất.
Chân nguyên cảnh tầng sáu!
Cho dù đột phá thành công nhưng Dương Khai cũng không lập tức đứng dậy mà vẫn vận chuyển công pháp để nạp toàn bộ bản nguyên Tà Linh trong kinh mạch vừa thối luyện vào trong Ngạo Cốt Kim Thân.
Kim Thân cũng không bão hòa nữa, nó sinh ra một lực hút giống như lốc xoáy, nuốt lấy năng lượng bản nguyên đã được tinh hóa
Cảnh giới vừa đột phá nhanh chóng Vẫn còn lại một nhóm bản nguyên trong đan điền.
Đó là bản nguyên đặc thù mà con Hồn Tà Linh đó sau khi chết để lại.
Sắc mặt Dương Khai chấn động, tinh thần cũng trở nên sôi nổi lanh lợi, chàng cũng rất mong đợi xem nhóm bản nguyên đặc thù này rốt cuộc mang lại lợi ích gì cho mình.
Chân nguyên lôi nó xuyên qua xuyên lại trong kinh mạch cân, thối luyện đốtc háy.
Tạp chất lần lượt bị loại bỏ và biến thành vật chất vô dụng rồi bài tiết ra bên ngoài.
Không hổ là bản nguyên đặc thù, Dương Khai phải mất một canh giờ khó khăn lắm mới hoàn toàn thối luyện.
Bản nguyên sau khi thối luyện xong chạy xuôi trong kinh mạch, mang đến một cảm giác kỳ lạ khiến người ta không khỏi thân tâm khoan khoái, đây là tác dụng mà các bản nguyên khác không có được.
Đột nhiên nó theo đường kinh mạch mà xung thẳng 1 đỉnh đầu, rồi trong nháy mắt đã không thấy tung tích đâu.
Ngay sau đó Dương Khai liền cảm nhận được lực lượng thần thức của mình tăng lên một mảng lớn.
Đây hẳn là một nhóm bản nguyên Tà Linh có thể gia tăng lực lượng thần thức đây!
Không chỉ vậy, hình như còn có một vài thứ khác.
Dương Khai bỗng trợn trừng mắt, hai tròng mắt cứ như có điện chạy qua, chiếu sáng rạng rỡ, chàng ngẩn người ra đứng nghĩ một lúc rồi khóe miệng lại hiện ra một điệu cười mỉm cổ quái.
Dương Khai từ từ đứng dậy rồi nhìn về phía cao nơi lão giả đứng.
- Dương huynh, vẫn ổn chứ?
Thẩm Dịch vội vàng hỏi.
- Ừ, tốt đến mức không thể tốt hơn được nữa.
Khai khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn lão giả đó trở nên đầy nguy hiểm. Giường như đã phát hiện thấy Dương Khai đang chằm chằm nhìn mình nên lão giả đó quay lại nhìn, mới chỉ nhìn một cái lão giả đó liền nhíu mày lại.
Lão phát hiện tên thanh niên quỷ dị này lúc này có chút không giống vừa rồi. So vênh váo hung hăng với vừa rồi, hắn dường như càng tự tin, càng ngông cuồng hơn.
"Chỉ là tăng thêm một cảnh giới nhỏ nhoi mà đã định nhằm vào lão phu rồi sao?" Lão giả không ngừng cười lạnh trong lòng, "đúng là không biết lượng sức"
Đương Khai đúng là đang nhằm vào lão ta.
Lão già này vừa rồi vì muốn cướp nhóm bản nguyên Tà Linh đặc thù đó mà đã cho Dương Khai một cú đánh mạnh, nếu không phải Dương Khai thể chất khá, chân nguyên trong người lại tinh thuần vô cùng, vào lúc quan trọng lại ngưng luyện ra một
tấm chắn dương dịch thì hoàn toàn không thể đỡ được chiêu đó của lão.
Tuy lập tức đã có thể thu về chút lợi tức nhưng có oán trả oán, có thù báo thù, trước giờ vẫn là tôn chỉ hành sự của Dương Khai, âm thầm hận không phải điều mà chàng muốn.
Ánh mắt chàng lóe lên, Dương Khai dần dần kiềm chế được địch ý.
Vẫn nên trù tính kỹ đã.
- Dương huynh.
Đào Dương sắc mặt ngưng trọng nhìn Dương Khai nói:
Chúng ta vừa bàn bạc với nhau rồi, cứ lưu lại ở đây không phải là kế sách lâu dài.
-Ừ.
Dương Khai cũng nghĩ vậy, vừa rồi không có cách trốn được là do bốn phương tám hướng đều là vô số Tà Linh tụ tập xung quanh, chạy trốn ra ngoài thì hoàn toàn không có đường sống, chỉ có thể tránh trên chỗ cao đài trung tâm ở đây, lúc này bọn
Tà Linh đã tụ tập khá nhiều ở đây rồi nên bên ngoài sẽ an toàn hơn, chàng ngừng lại một chút rồi nói:
- Các người nghĩ thế nào?
- Chúng ta muốn rời khỏi đây.
Thẩm Dịch nhíu mày nói.
- Nhưng vẫn có chút băn khoăn, một khi chúng ta rời khỏi cao đài này, nói không chừng sẽ bị Tà Linh nhìn thấy, như vậy rất khó thoát thân.
- Muốn ta làm thế nào?
Bọn họ bây giờ coi Dương Khai là người tâm phúc, nên Dương Khai đương nhiên biết bọn họ đặt hy vọng vào mình.
Dương huynh, huynh có thể vừa bay duy trì lồng phòng ngự trong phạm vi lớn như vậy không?
Thẩm Dịch có chút ngại ngần, người của Quy Vương Cốc của bọn họ đông nhất, kế tiếp là bốn người của Bảo Khí tông, và cuối cùng là hai tỷ muội Hô gia, nhiều người như vậy đều muốn Dương Khai bảo vệ, thực sự là quá làm khó chàng rồi.
Hơn nữa bọn họ cũng không biết hiện giờ Dương Khai còn lại bao nhiêu chân nguyên có thể huy động.
- Ta chưa từng thử, nhưng có lẽ là được.
Dương Khai suy nghĩ kỹ một chút muốn duy trì được lồng phòng ngự trong phạm vi lớn thế này nhất định rất hao tốn chân nguyên, , nhưng dương dịch trong đan điền vẫn tồn trữ không ít.
- Nếu vậy thì chúng ta có thể mạo hiểm thử một lần.
Thẩm Dịch khẽ gật đầu.
Đang lúc mọi người đang bàn bạc thì không xa có tiếng nhảy đập dồn dập mạnh mẽ truyền đến, nghe âm thanh đó thì có vẻ như tiếng đập của một trái tim cỡ lớn.
Mặt mọi người đều biến sắc, theo tiếng động đó mà nhìn đi.
Chốc lát sau, tiếng tùng tùng đó lại truyền đến.
Mà lần này tất cả mọi người đều nhìn rõ, khi tiếng vang đó truyền đến thì chỗ con suối Tà Linh kia không ngừng sôi trào lên.
Thở phù một cái suối nước Tà Sát phía dưới cao đài đó đột nhiên giống như đang sôi trào lên, nó bốc lên hết bọt khí này đến bọt khí khác, bọt khí nổi lên rồi nổ bể ra, nổ ta từng lớp năng lượng tà ác.
Cùng với bọt khí nổ bung ra, cả suối nước Tà Sát bên dưới lại là một trận sông cuộn biển gầm, nhanh chóng tăng lên.