Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Chỗ cao đài mà mọi người đứng cách mặt đất khoảng tầm bảy tám trượng, lẽ ra qua một thời gian dài như vậy mực nước suối nước Tà Sát đã dâng đến ba bốn trượng rồi.

Vậy mà lúc này suối nước nồng đặc như dòng nước đó lại đang dâng lên với tốc độ điên cuồng, cứ như là căng phồng lên vậy.

Tất cả mọi người đều không khỏi mặt biến sắc.

Chỉ trong thời gian ba tức ngắn ngủi, suối nước Tà Sát đã dâng tràn đến chỗ cao đài, hơn nữa nó vẫn còn tiếp tục dâng cao nữa.

- Không hay rồi!

Đào Dương thất thanh kêu lên, sắc mặt hoảng sợ nhìn mọi thứ đang diễn ra.

Những người khác cũng vội vàng lùi vào giữa chỗ cao đài, sợ mình không cẩn thận mà rơi ra khỏi cao đài và ngã vào trong suối nước Tà Sát đầy tà ác đó.

Suối nước Tà Sát bạo phát ra phạm vi lớn đến vậy, bây giờ bọn họ muốn chạy e là cũng đã muộn, ai nấy đều mặt như tro nguội, trong giây lát không nghĩ được gì hết.

Lão giả bên đó cũng vẻ đầy kinh hãi, lão ta tuy đã biết sự tồn tại của con suối Tà Linh nhưng dù sao cũng là lần đầu nhìn thấy, nên cũng không biết tình hình trước mặt rốt cuộc là thế nào.

Nhìn thấy suối nước Tà Sát lập tức sẽ bao quanh lấy bốn phương tám phía, biết rằng nơi này không thể ở lại lâu, lão giả kêu to một tiếng, tim gan tức giận mà giương giọng quát:

- Không muốn chết thì theo ta!

Vừa nói lão vừa bạo phát ra chiêu thức, đánh ra một lỗ hổng vào đúng chỗ mà phần đông bọn Tà Linh bao vây, chân nguyên toàn thân gào to, bảo vệ bốn hậu bối của mình và chạy đến chỗ đám người Dương Khai.

Mấy người của Tiêu Dao tông cũng vội vàng theo sau, phòng thủ bên người đủ loại vũ kỹ và bí bảo, nhất thời cũng không cần phải lo ngại vấn đề an toàn tính mệnh.

Dương Khai vẻ mặt lạnh lùng, nheo mắt nhìn lão giả sắp tiến đến bên này, hàn quang trong mắt lóe lên.

Mục đích mà lão giả đó bay đến đây không cần nói cũng rõ.

Chỉ chốc lát sau, cả khung trời đất này e là sẽ bị suối nước Tà Sát ngấn chìm, đến lúc đó cao đài chỗ đám người Dương Khai sẽ là nơi tránh nạn duy nhất.

Có lồng phòng ngự do hai mươi tầng chân dương nguyên khí chồng lên mà thành đủ để ngăn cản sự xâm phạm của suối nước Tà Sát đó.

Trong lúc sinh tử nguy cấp, đây là chiêu hiểm của lão giả.

Khi bay đến trước mặt, lão giả cũng không kịp động thủ mà chỉ nhìn Dương Khai nói:

- Anh bạn nhỏ, giữa chúng ta có nhiều hiềm khích, nhưng đến lúc này lão phu cũng không tính toán với cậu nữa, bảo các bằng hữu của cậu nhường cho mấy chỗ được chứ?

Dương Khai vẻ khinh miệt nhìn lão giả và thản nhiên nói:

- Ông không thấy chỗ bọn ta đã kín rồi sao?

Lão giả trầm mặt xuống, vội vàng nói:

- Vì thế mới kêu các người nhường cho mấy chỗ! Suối nước Tà Sát biến động bất thường như thế, lát nữa không biết sẽ phát sinh biến cố gì, nếu không có Thần Du cảnh lão phu ta thì thử hỏi cậu có bao phần cơ hội sống sót? Mấy người bằng hữu của cậu thực lực cao thấp không đều, đưa mấy người thực lực thấp ra không phải là được rồi sao. Nên biết rằng tiện cho người cũng là tiện cho mình.

- Tiền bối…

Dư Khánh vẻ khẩn trương, hắn nghe lão giả nói vậy, vẻ như hoàn toàn không có ý định mang đám người của Tiêu Dao đường theo, nên đương nhiên là trong lòng lo lắng rồi.

Còn những người khác nghe vậy thì bực tức nhìn lão giả. Lời của lão ta rõ ràng là muốn mấy người đi chịu chết thay cho bọn lão.

Dương Khai cười nhạt, thản nhiên lắc đầu nói:

- Lúc này tôi thấy rất thuận tiện rồi, nên không muốn thuận tiện cùng với người khác!

- Tên tiểu bối ngươi tự chuốc lấy đấy nhé.

Lão giả mặt đầy phẫn nộ mà quát lớn.

Suối nước Tà Sát càng dâng càng cao, lão đã không còn thời gian để mà lãng phí nữa rồi.

- Lão phu không qua được thì các ngươi cũng đừng mong dễ sống, Tiêu Dao tông đâu, cùng ta đánh đuổi bọn chúng ra, chiếm lấy cao đài này, các ngươi mới có thể giữ mạng.

Lão giả vung cánh tay hô lên.

- Được!

Dư Khánh mừng rỡ, hắn không do dự gì mà liên miệng đồng ý.

Sắc mặt mọi người trên cao đài đã âm trầm đến tột độ, lão già này rõ ràng là đã cùng đường rứt giậu rồi, Thần Du cảnh tầng năm cùng với bảy tám người Chân Nguyên cảnh cùng đánh tới, bọn họ không biết mình có thể chống đỡ nổi không.

Chỉ có duy nhất Dương Khai là vẫn đang thản nhiên cười, ánh mắt hắn nhìn lão giả đầy khinh miệt và giễu cợt.

“Oành…” một đường hỏa long đột nhiên vọt ra khỏi cao đài và bay đến chỗ bọn người lão giả, cũng không biết là do ai động thủ.

Cao đài được bao phủ bởi lồng phòng ngự chân dương nguyên khí lúc này trở thành nơi cứu mạng duy nhất, nên sẽ không ai chịu nhường, lão giả hùng hổ hăm dọa ép người quá đáng như thế đương nhiên là có người không thể kiềm nén được.

Ngay sau đó uy lực các loại vũ kỹ và bí bảo cùng phóng ra các tia sáng kỳ dị.

Đám người bên cạnh lão giả cũng không dám tỏ ra yếu thế mà vẫn giữ lấy thể diện.

Nhưng mới chỉ một lượt giao chiến mọi người trên cao đài đã thấy có sự bất ổn rồi.

Mỗi đợt ông kích của mình đều bị chặn lại chỉ với sức lực của một mình cao thủ Thần Du cảnh như lão giả đó.

Tuy lão giả cũng phải khó khăn lắm mới chặn lại được nhưng dù sao thì vẫn là chặn được rồi.

Ngược lại thì mấy tên võ giả Chân Nguyên cảnh phía sau lão cũng khiến mọi người trên cao đài phải luống cuống mà ứng phó.

Trong lúc nhất thời sắc mặt mọi người đều xanh mét, có một Thần Du cảnh chắn phía trước, bọn họ có muốn ra sát thủ với đám người đằng sau thì cũng khó mà được như ý nguyện.

Chỉ trong chốc lát suối nước Tà Sát đã lại dâng cao hơn, nhìn như sắp nuốt chìm đám người đó rồi.

Bốn tên bên cạnh lão giả và đám người Tiêu Dao tông cũng dồn hết sức lực, thi triển những gì mình học được, liều mạng thôi động chân nguyên mà tấn công mạnh.

Còn lão giả đó, đôi mắt như chim ưng chằm chằm nhìn Dương Khai, trực giác nói cho lão ta biết người thanh niên quỷ dị này vẻ đầy kỳ lạ, nhất định là có chút thủ đoạn nào đó mà người ta không biết.

Nếu như bình thường lão sẽ cẩn thận mà thăm dò rõ ràng, để tránh thuyền lật trong mương, nhưng trong lúc quan trọng nguy hiểm này, lão nào có rảnh rỗi đó?

Tay vung ra, lập tức một đường chưởng ấn cực lớn đã giáng xuống người Dương Khai, như muốn một chiêu lấy mạng hắn vậy.

Dương Khai hừ lạnh một tiếng, ngón tay vừa chỉ về phía trước thì một tấm chắn màu đỏ máu chặn ngay phía trước.

Oành…

Dấu tay ấn đập vào tấm chắn do dương dịch ngưng thành, tấm chắn đó lập tức liền vỡ vụn, nhưng cũng vẫn ngăn được cú đánh của lão giả.

Không đợi lão giả tiếp tục ra tay, trong đầu Dương Khai đột nhiên phát ra một năng lượng mắt thường không thấy được, quỷ bí mà im ắng, vượt qua khỏi sự phòng thủ của lão giả mà lóe đến đám người phía sau lão.

Mặt lão giả biến sắc, trong giây phút đó dường như lão đã nhận ra có một dòng năng lượng thần thức.

Còn chưa rõ là có chuyện gì thì đột nhiên phía sau lão lại có một vầng sáng màu tím nổ bung ra.

Vầng sáng bạo phát đó hiện hình quạt, bao phủ lấy bốn đệ tử hậu bối của lão giả và đám người Tiêu Dao tông.

Cú công kích không tiếng động đó lan tràn ra, mấy cao thủ Chân Nguyên cảnh đó bỗng nhiên thần sắc ngẩn ngơ, sắc mặt đầy đau khổ.

Ngay sau đó lại là một vầng sáng bạo phát…

Đạo thứ ba…

- A…

Dư Khánh lấy tay ôm đầu, nỗi đau đớn toàn tâm khiến hắn hoàn toàn không thể định vị được sự vận chuyển chân nguyên, hắn lộn người cắm xuống phía dưới.

Người hắn rơi vào trong suối nước Tà Sát, tiếng xoẹt xẹt vang ra, mắt thường đều có thể nhìn thấy quần áo và máu thịt toàn thân Dư Khánh nhanh chóng bị ăn mòn, chỉ còn để lại bộ xương trắng hếu.

Ngoài Dư Khánh ra, Tiêu Dao tông và bốn tên hậu bối của lão giả đều gặp sự đả kích tương tự, có mấy tên rơi xuống theo Dư Khánh, mấy tên còn lại thì bị bọn Tà Linh đuổi đến phân thây.

Chỉ trong nháy mắt, phe cánh của lão giả đó chỉ còn một mình lão, hơn nữa nhìn bộ dạng lão xem ra cũng đã bị thương.

Đăng đăng đăng đăng…

Lão giả nhanh chóng lui về phía sau, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Dương Khai, giọng run lẩy bẩy nói:

- Thần Hồn Kỹ!

Dương Khai nhếch mép, điệu cười vô cùng xán lạn.

- Làm sao có thể!

Vẻ mặt lão giả như nhìn thấy quỷ, dù thế nào cũng không thể tin vào những gì mình nhìn thấy.

Đây chẳng qua chỉ là tên vũ giả Chân Nguyên cảnh tầng sáu, làm sao hắn có thể thi triển ra Thần Hồn Kỹ? Hơn nữa chiêu Thần Hồn Kỹ này có vẻ rất quen, rõ ràng là chiêu thức mà vừa nãy con Hồn Tà Linh đã thi triển, chẳng qua là bị tên thanh niên này thay đổi một chút phạm vi công kích mà thôi.

- Chính là Thần Hồn Kỹ!

Dương Khai nhìn lão giả với ánh mắt khiêu khích,

- Ta đã lấy được từ trong nhóm bản nguyên đó đấy, lão già, lão chết chắc rồi!

- Không thể nào!

Vẻ mặt lão dữ tợn, ba đạo quang vựng vừa rồi tuy không thể làm hắn trọng thương nhưng thần thức cũng có chút tổn hại, nỗi đau đớn trong đầu làm thế nào cũng không vơi đi,

- Cho dù ngươi có thể lĩnh ngộ được Thần Hồn Kỹ trong bản nguyên đó nhưng chưa tu luyện ra thần thức thì cũng không thể nào thi triển được.

Nói rồi mắt lão sáng lên, vẻ không dám tin mà nhìn Dương Khai:

- Lẽ nào nhóm bản nguyên vừa rồi cũng giúp ngươi tu luyện ra thần thức rồi?

- Cứ coi là vậy đi.

Dương Khai cười ha hả, cũng không thanh minh gì thêm nữa.

Dương Khai sớm đã tu luyện ra thần thức rồi, hơn nữa lực lượng thần thức của hắn lúc này khá mạnh, nếu không cũng không thể nào ba lần liên tiếp thi triển Thần Hồn Kỹ mà vẫn thản nhiên như vậy.

Cho dù là cao thủ mới bước vào Thần Du cảnh thì cũng không thể liên tiếp ba lần thi triển Thần Hồn Kỹ.

Mọi người trên cao đài đều mừng rỡ kinh ngạc nhìn Dương Khai, không ngờ rằng trong lúc quan trọng này Dương Khai lại có thể một lần nữa xoay chuyển tình thế.

Bọn họ tiếp xúc với Dương Khai không phải lâu, nhưng trong chính khoảng thời gian ngắn ngủi này Dương Khai đã liên tiếp thi triển ra những thủ đoạn khiến người ta không dám tin, và hết lần này đến lần khác tạo ra kỳ tích.

Tất cả mọi người đều biết rằng, nếu như chuyến đi đến Hung Sát tà động này mà không gặp được Dương Khai thì e rằng mình đã chết mấy lần rồi.

Không nói đến ân cứu mạng này, mà chỉ sự quỷ dị và hùng mạnh của Dương Khai cũng đủ để mọi người thầm quyết định giao hảo với hắn, sau này nhất định không nảy sinh xung đột gì với hắn.

Lão giả đó vẻ mặt đau khổ nhìn suối nước Tà Sát ở phía dưới, bốn kẻ hậu bối mà hắn gắng sức bảo vệ vừa rồi đều rơi xuống đó, trong lòng đương nhiên là hận Dương Khai đến thấu xương.

Sắc mặt âm tình bất định, chần chờ một lát lão giả đột nhiên quay đầu rồi đi, miệng nói:

- Tiểu tử, ngươi hãy sống cho tốt, sẽ có một ngày lão phu rút gân lột da ngươi!

Cho dù Dương Khai đã nắm giữ Thần Hồn Kỹ trong tay nhưng lão giả đó cũng không hề sợ.

Lão giả chỉ sợ suối nước Tà Sát mau chóng dâng lên phía dưới!

Không thể chiếm đoạt cao đài, lão giả chỉ có thể chạy ra ngoài, xem có thể thoát mạng được không.

- Muốn chạy ư? Ngươi chạy được sao?

Dương Khai lạnh lùng quát một tiếng, rồi bay vọt ra khỏi cao đài, nhanh chóng đuổi theo, trong khi thân hình bay vút đi, trong đầu hắn lại lóe ra một dòng lực lượng thần thức, hơn nữa dòng lực lượng này có chút khác với ban nãy, nó ngưng tụ lại thành một điểm, hóa thành một vệt hào quang màu tím, nhanh chóng đánh vào đầu lão giả.

Cũng là Thần Hồn Kỹ có được từ trong bản nguyên của Hồn Tà Linh, tuy nhiên Thần Hồn Kỹ vừa rồi công kích trong phạm vi lớn, còn cái này là công kích đơn thể. Cả hai có chỗ giống nhau, chỉ là thủ đoạn sử dụng không giống nhau.

Lão giả rõ ràng là không ngờ tới Dương Khai còn có thủ đoạn này, lão không kịp đề phòng mà bị hào quang màu tím đó đánh trúng, lão ngẩn người ra, xiêu xiêu vẹo vẹo ngã xuống, nửa người đều rơi vào trong suối nước Tà Sát.​
Advertisement
';
Advertisement