Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Đứng trên cao đài nhìn xuống thì thấy mặt nước suối Tà Sát đã dâng lên rất cao.  

             Nước suối này thật ra không phải là nước, nhưng nhìn thì có vẻ giống như nước vậy, bên trong loại chất lỏng nồng đặc này chứa đầy những nguy hiểm tà ác.  

             Bọn Tà Linh đổ xô đến những suối nước này, không ngừng nuốt năng lượng trong đó, nhưng nếu các võ giả mà rơi vào đó thì chắc chắn là không có kết cục tốt đẹp gì.  

             Nhưng Dương Khai lúc này đang bị hắc khí bao quanh lại hoàn toàn không bị sao cả, giống như cá bơi trong nước, không ngừng ngao du bơi lội vậy.  

             Đi đến đâu thì những bản nguyên Tà Linh rơi ra ở đó đều bị chàng hấp thụ vào.  

             Thi thoảng gặp phải một hai con Tà Linh không có mắt, nhưng chàng cũng không bị tấn công, bọn Tà Linh đó vẻ như không phát  

             chàng lại cứ như không thấy vậy.  

             Ai nấy nhìn thấy đều ngây người ra.  

             Tên lão giả trên đài cũng vậy, khóe mắt như muốn nứt ra, vẻ mặt như không dám tin vào mắt mình.  

             Tình trạng lúc này của tên tiểu tử này quả là kỳ lạ, năng lượng phát ra khắp người hắn lúc này hoàn toàn không giống vừa rồi, mà tràn đầy khi tà ác tàn bạo, hắn giống như một tên đại ma đầu giết người như ngóe và mất hết lý trí, cái khí tà ác đó khiến người ta phải run cầm cập.  

             Điều càng làm lão giả đó chấn động là lúc này Dương Khai đang ở dưới đáy hấp thu bản nguyên Tà Linh, bọn Tà Linh đó tàn sát lẫn nhau đến bây giờ nên bản nguyên Tà Linh dưới đó nhiều vô kể, tên tiểu tử đó chỉ cần di qua là có thể hấp thụ được những mấy chục khối, nhìn thấy mà khiến người ta vừa tức giận vừa ghen tị.  

             Hơn nữa hắn ta lại trực tiếp hấp thụ số bản nguyên Tà Linh đó vào trong người, vẻ như hoàn toàn không lo lắng những bản nguyên này có chứa những tà ác gây nguy hại cho hắn.  

             - Khà khà khà khà...  

             Dương Khai vừa hoan khoái du động trong suối nước Tà Sát đó hấp thụ bản nguyên vừa không ngừng truyền ra những tiếng cười lạnh lẽo.  

             Tiếng cười đó có chút bất ngờ và đắc ý, nhiều hơn nữa là sự hưng phấn.  

             Cả người đều hưng phấn khác thường, ngay cả huyết dịch trong người cũng phải sôi trào lên, như là đang ôm ấp một mỹ nhân trần trụi trong lòng và đang động chân động tay mà thưởng thức vẻ mỹ diệu đó vậy.  

             Bên trong Ngạo Cốt Kim Thân truyền đến từng trận uẩn động có tiết tấu, những bản nguyên Tà Linh vừa hấp thụ vào người đó khiến Kim Thân cũng vô cùng vui vẻ mà điền cuồng cắn nuốt năng lượng tà ác trong suối nước Tà Sát xung quanh, những năng lượng này vẻ như rất hợp khẩu vị của Kim Thân.  

             Thân thể biến thành một lốc xoáy khổng lồ, hấp thụ hết tất cả những tà ác xung quanh vào trong cơ thể.  

             Dương Khai không hề cảm thấy khó chịu mà ngược lại vẻ mặt chàng đầy hớn hở.  

             Chàng không biết tại sao lại như vậy nhưng nếu Kim Thân đã thích năng lượng này thì cũng không cần phải truy cứu, chỉ cần hấp thụ vào là được.  

             Hấp thụ một lúc lâu sau, Dương Khai bỗng nhiên cảm giác bão hòa.  

             Cũng không phải là do Kim Thân đã bão hòa, Kim Thân không có đáy, có hấp thụ bao nhiêu năng lượng cũng sẽ không bão hòa, mà là do cảnh giới hiện giờ của chàng đã đến cực hạn.  

             Nếu không phá bỏ gong cùm này thì Kim Thân sẽ không thể tiếp tục hấp thụ nữa, bằng không chỉ e là sẽ tạo thành gánh nặng cho Dương Khai.  

             Nhận thấy điều này khiến Dương Khai không khỏi có chút tiếc nuối.  

             Lần hấp thụ điên cuồng này không những Kim Thân được đại bổ một phen mà trong đan điền cũng tích trữ được gần trăm nhóm bản nguyên Tà Linh, số bản nguyên này Dương Khai vẫn không có thời gian để luyện hóa nên tạm thời đành để trong đan điền.  

             Không còn cách nào để chứa nhiều hơn nữa rồi.  

             Nhất là bản nguyên đặc thù mà con Hồn Tà Linh đó để lại khiến Dương Khai vô cùng quan tâm, bản nguyên này rõ ràn có chút khác với đám bản nguyên khác.  

             Phải nhanh chóng luyện hóa thì mới có thể hấp thụ thêm bản nguyên, và cũng có thể nhân cơ hội này đột phá cảnh giới hiện tại.  

             Nghĩ vậy Dương Khai liền hừng hực trong lòng.  

             Quay đầu nhìn thì thấy đám người trên cao đài vẫn đang lo lắng nhìn mình, nhất là hai tỷ muội họ Hồ, vẻ lo lắng và quan tâm trong đôi mắt che dấu được.  

             Thấy vậy Dương Khai  đài vẫy tay về phía bọn họ:  

             -Hãy đưa tất cả tịnh linh bình cho ta.  

             - Khà khà....  

             Thẩm Dịch vẻ mặt tham lam cười gian,   

             - Biết ngay là Dương huynh trượng nghĩa mà!  

             Nói rồi vội vã thu lại tịnh linh bình của tất cả mọi người rồi ném cho Dương Khai.  

             Chỉ có năm tịnh linh bình mà thôi. Trong đó có ba bình là của Bảo Khí tông mang đến, Quy Vương Cốc thì mang đến hai bình, còn hai tỷ muội họ Hồ chỉ là chạy nạn mà trốn ở đây nên đương nhiên là không có tịnh linh bình.  

             Một bình có thể đựng được hai mươi nhóm bản nguyên, năm bình là được trăm nhóm rồi!  

             Số năng lượng khổng lồ như vậy ai cũng không khỏi động lòng.  

             Dương Khai lại tiếp tục trở lại suối nước Tà Sát, rồi lại trắng trợn du đãng trong vô vẫn Tà Linh, không ngừng dùng tịnh lĩnh bình mà thu lấy bản nguyên, cử dựng đầy một bình lại chuyển sang bình khác.  

             Không lâu sau cả năm bình đều đã đựng đầy.  

             Lão giả và bọn người Tiêu Dao tông mong mỏi nhìn, trong mắt đầy vẻ tham lam và thèm muốn.  

             Nhìn thấy vậy thì sao mà không hâm mộ và ghen tị được?  

             Lão giả lúc này hối hận đến xanh cả ruột rồi, khuôn mặt già nua của lão đầy vẻ phấn khích, trong lòng đủ loại cảm giác đang quay cuồng.  

             Sớm biết tên tiểu tử này có năng lực lớn như vậy thì lão đâu có trở mặt với Dương Khai? Nhưng đến lúc này mới thấy được quỷ bí và hùng mạnh của hắn thì có hối hận cũng vô dụng.  

             Chiêu vừa rồi đánh Dương Khai đã hoàn toàn cắt đứt hy vọng giao hảo với Dương Khai.  

             Cho dù không thể khiến hắn giúp mình tạo ra lồng phòng ngự thần kỳ thì lúc này để hắn giúp mình thu lấy chút bản nguyên cũng tốt mà! Hắn thu lấy bản nguyên ở dưới đó còn dễ hơn là hái dưa.  

             Mẹ nó chứ, đúng là không , lại phí công bỏ qua một cơ hội tốt như vậy!  

             Lão giả trong nháy mắt cảm thấy răng đau, gan đau, dạ dày đau, toàn thân chỗ nào cũng đau.  

             Dương Khai lấy ra năm bình đựng đầy và ném lên trên đó, bản thân mình cũng không vội quay lại, mà lơ lửng trên suối nước Tà Sát, chàng nghiêng đầu, ánh mắt u ám nhìn lão giả bên đó một cái.  

             Lão giả máy động trong lòng, không biết ánh đó của Dương Khai có ý gì.  

             Vẫn đang i rắm trong lòng thì lại thấy Dương Khai nhếch mép cười nhìn mình, trong đôi mắt tinh đỏ đó có vẻ gì đó khác, rồi lại chậm rãi phóng khoáng mà bay đến.  

             Tất cả mọi người trên cao đài đều như lâm đại địch, khẩn trương đề phòng, bọn họ lúc này mà phải ứng phó với Tà Linh thì có vẻ như là lấy trứng chọi đá, nếu như Dương Khai lại nhân cơ hội mà ném đá xuống giếng thì coi như xong rồi.  

             Đây đúng là nhà dột gặp mưa liên miên, thuyền chậm lại còn ngược gió.  

             Trong lòng tên Dư Khánh ngầm trách lão giả vừa rồi quá lỗ mãng, đứng từ xa mà cười với Dương Khai, miệng nói:  

             - Vị bằng hữu này khoan đã, Tiêu Dao tông ta không thủ không oán với cậu, nên trước khi ra tay xin hãy suy nghĩ kỹ!  

             Thấy Dư Khánh khiêm tốn cầu toàn như vậy, đám người Quy Vương Cốc đều nhịn không được một trận âm thầm khoái ý, lại thấy Dương Khai cũng không cảm thấy hắn tà ác, tấm lưng kia lúc này anh vĩ bất phàm, tiêu sái đến vậy.  

             Thẩm Dịch vẻ mặt sùng bái, chậc chậc ra tiếng.  

             - Làm nam nhân, phải như vậy!  

             Không nói gì cả, cũng không động đậy gì cả, nhưng lại khiến kẻ địch kiêng nể vạn phần, thấy mà sợ vỡ mật.  

             Lãnh San khẽ hừ một tiếng, liếc mắt một cái.  

             - Bằng hữu. Có gì thì từ từ nói. Dư Khánh thấy I , ương Khai trầm mặc không nói làm gì, chỉ đành gượng cười không thôi.  

             Sắc mặt lão giả kia cũng âm tình bất ít định, miệng câm như hến, mặc cho tên Dư Khánh làm bộ đáng thương, lão cũng có ý định mượn lời của hắn để thăm dò ý đồ của Dương Khai.  

             - Ta cần ít đồ!  

             Đang lúc Dư Khánh tâm thần không yên thì Dương Khai mở miệng nói.  

             Tên Dư Kháng đó tâm trung nhất định, vội trả lời:  

             - Bằng hữu muốn gì? Cứ nói, chỉ cần Tiêu Dao tông ta có thì lập tức dâng hiến!  

             - Tịnh linh bình của các ngươi!  

             Dương Khai nhếch miệng cười, hắc khí bao hàm răng trắng hếu kia vô cùng dữ tợn đáng sợ.  

             - Dễ thôi, dễ thôi!  

             Dư khánh đâu dám chậm trễ, hắn vội vàng lấy ra tịnh linh bình mà các sư huynh đệ của mình mang theo. Bọn họ cũng mang theo hai bình tịnh linh. Điều này Dương Khai cũng biết rõ. Hơn nữa hai bình này còn đựng mấy nhóm bản nguyên Tà Linh.  

             Dương Khai thản nhiên thu lấy, rồi quay đầu nhìn lão giả, ha hả mà cười lạnh một tiếng, sau đó từ từ nheo mắt lại, điềm nhiên nói:  

             - Không cần ta nhiều lời chứ?  

             Lão giả hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt không vui.  

             Lão ta là cao thủ tầng năm Thần Du cảnh, tuy cũng biết Dương Khai hùng mạnh quỷ bí, nhưng thực ra cũng không hề sợ chàng. Nhưng lão ta còn có bốn hậu bối cần phải chăm sóc, không nắm chắc có thể một kích giết chết Dương Khai, lão cũng  

             không dám manh động.  

             Dương Khai lộ liễu táo bạo đòi lão này nọ, lai còn trước mặt hậu bối, khiến lão giả có chút không nén được giận.  

             Thể diện là chuyện thể diện, lão giả đó cũng không muốn lại kích động thần kinh Dương Khai nữa, lão hừ lạnh một tiếng rồi nén giận nói:  

             - Đưa hắn đi!  

             - Nhưng....  

             Một tên thanh niên bên cạnh lão giả vẻ mặt chờ, rõ ràng là không muốn dễ dàng mà tuân theo như vậy.  

             - Ta nói đưa cho hắn!  

             Lão giả quát khẽ.  

             - Vâng!  

             Tên thanh niên đó hằm hằm nhìn Dương Khai một cái rồi cắn răng lấy ra hai tịnh linh bình từ trong người ném cho Dương Khai.  

             Dương Khai đưa tay lấy rồi lạnh lùng nhìn hắn.  

             - Ta nhớ kỹ ngươi rồi, ngươi cẩn thận một chút!  

             Tên thanh niên đó huyết khí phương cương, ý cười nhạt nhìn Dương Khai nói.  

             Dương Khai mặt lạnh lùng, ánh mắt lạnh lùng lóe lên.  

             Còn chưa đợi chàng ra tay thì lão đó đã vung tay cho tên thanh niên này một cái tát.  

             Pa...  

             m thanh vang dội, tên thanh niên đó lăn mấy vòng tại chỗ, đợi sau khi đứng vững lại người thì một bên má lập tức bị sưng phồng lên.  

             - Không nói thì người chết sao?  

             Lão giả sắc mặt dữ tợn nhìn hắn.  

             -Mẹ nó, lão phu không muốn lại kích động đến tên tiểu tử quỷ dị này nữa, con mẹ nhà ngươi lại còn lải nhải mãi, nếu ép hắn ra tay bây giờ thì các ngươi ai cũng đừng mong sống sót mà đi ra.  

             Tên thanh niên đó rõ ràng là đã bị đánh đến hôn mê rồi, vẻ như không ngờ rằng sư tôn của mình lại ra tay với mình, 1 ngẩn người ra bưng mặt, ánh mắt đầy uất ức và phẫn nộ, sắc mặt lúc đỏ lúc tái, nhưng lại không dám mở miệng nói gì nữa, nuốt  

             máu tanh đầy miệng vào bụng.  

             - Anh bạn nhỏ đã hài lòng chưa?  

             Lão giả thản nhiên liếc nhìn Dương Khai.  

             - Ha ha ha ha!  

             Dương Khai ngang ngược cười to, gật đầu vẽ không kiêng nể gì:  

             - Hài lòng!  

             - Vậy xin trở về đi!  

             Lão giả trầm giọng nói, Dương Khai đứng bên cạnh cao đài bọn chúng, luôn khiến lão  cảm thấy nhiền bi gai nhọn đâm dùng trong lòng lúc nào cũng phải đề phòng chàng có đột nhiên ra tay không, lại vừa phải ứng phó với bọn Tà Linh, khỏi bàn nhiều khó khăn nữa.  

             - Đừng vội!  

             Dương Khai chậm rãi lắc đầu, thần thái thong dong tự tại.  

             Mặt lão giả khẽ biến sắc, bắt đầu trở nên âm tình bất định. giơ một tịnh linh bình về phía lão, r rồi từ từ mà bắt đầu thu lấy bản nguyên Tà Linh trôi nổi cạnh cao đài phía bọn Dương Khai  

             Những bản nguyên này đều là bọn người lão giả và Tiêu Dao tông giết Tà Linh xong lưu lại, số lượng cũng không ít, vốn nên là chiến lợi phẩm của bọn họ, nhưng không ai có thời gian thu lấy, chỉ đành để mặc bọn chúng trôi nổi bên ngoài...

Advertisement
';
Advertisement