Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Dưới sự thôi động của ba nàng, Ngũ Long Thúc Ấn phát huy ra tác dụng mạnh hơn vừa rồi rất nhiều, dù sao thì thực lực của Lãnh San cũng không phải thấp, hai tỷ muội họ Hồ mà liên thủ lại thì lại càng mạnh mẽ, ba người của Bảo Khí tông không thể bằng được.  

             Năm con hình rồng hiện ra, miệng phun ra chích bạch hào quang, chiếu rọi vào con Hồn Tà Linh kia.  

             Hồn Tà Linh lại bị bắt trói tại chỗ.   

             Biết rằng Ngũ Long thúc ấn trói nó không được bao lâu nên Dương Khai ra tay không hề lưu tình.  

             Song chưởng đẩy ra, Bạch Hổ ấn và Thần Ngưu ấn nghênh diện bay lên, hổ gầm ngưu rống, hai con thú hồn do Chân Nguyên Dương khí hợp thành hung mãnh cắn xé.  

             Một tay cầm kiếm chém mạnh, tay kia thì đẩy Viêm Dương Tam Điệp Bạo ra, rồi ra sức giáng lên người con Hồn Tà Linh.  

             Còn đối với công kích thần hồn mà nó phát ra lại rất thờ ơ.  

             Mọi người nhìn thấy mặt cũng nhăn lại.  

             Phương thức chiến đấu như vậy thực sự là vẻ quá ngông cuồng rồi, khiến người ta có cảm giác ngọc nát đá tan, cơ thể Hồn Tà Linh đang nhanh chóng ảm đạm đi, nhưng Thần Hồn Kỹ mà nó thi triển ra thì dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy  

             rõ ràng, đánh thẳng vào đầu Dương Khai, từng đường từng đường, liên tục không ngớt.  

             Vũ giả Chân Nguyên cảnh gặp phải Hồn Tà Linh cớ gì mà lại phải chịu bó tay chứ, chính là do không thể phòng ngự được Thần Hồn Kỹ của nó!  

             à cao thủ Thần Du cảnh mà muốn tránh khỏi bị công kích cũng phải tốn nhiều công sức, vì thế mà Hồn Tà Linh trong hung sát tà động từ trước tới giờ vẫn luôn là một sự phiền phức.  

             Nhưng nếu có thể bỏ qua Thần hồn công kích của nó thì  các Tà Linh bình thường khác một chút mà thôi.  

             Nỗi đau đớn trong đầu càng ngàng càng kịch liệt, trán Dương Khai đã nổi đầy gân xanh rồi, tuy vậy nhưng chàng vẫn không hề ngưng tay, trong tiếng gào thét chói tại của Hồn Tà Linh, chàng vẫn không ngừng làm tiêu mòn cơ thể nó.  

             Lão giả bên đó nhìn một lúc mà hai tròng mắt sáng cũng phải khẽ run lên.  

             Lão ta hoàn toàn không ngờ tới Dương Khai lại mạnh mẽ như vậy, một chàng trai mới chỉ đạt đến Chân Nguyên cảnh ngũ tầng lại có nội lực và sức chiến đấu vượt quá sức tưởng tượng của lão.  

             Cứ tiếp tục như vậy thì hắn có thể sẽ giết chết con Hồn Tà Linh đó, hơn nữa...cũng không cần nhiều thời  

             Nghĩ vậy lão giả liền lặng lẽ chú ý quan sát tình hình bên này.  

             Quả nhiên, kịch chiến bên đó qua thời gian nửa chén trà, cơ thể con Hồn Tà Linh trong tiếng gào thét đã hóa thành từng vết tử sắc huỳnh quang rồi hoàn toàn biến mát.  

             Chứng kiến thần uy đó của Dương Khai mà đám người của Quy Vương cốc và Bảo Khí tông đều không khỏi thở phào nhẹ nhõm, hai tỷ muội họ Hồ thì càng vui mừng mà bịt miệng lại, hai mắt run rẩy.  

             Ở chỗ Hồn Tà Linh biến mất có để lại một đống bản nguyên Tà Linh trong suốt trắng noãn, nhìn giống như cây bông vậy, trong đống bản nguyên Tà Linh này có chứa những sợi tơ mà mắt thường có thể thấy được.  

             Mọi người còn chưa kịp mừng thay cho Dương Khai thì sau khi nhìn thấy đống bản nguyên này đều kinh ngạc hô lên:  

             - Đặc thù bản nguyên!  

             Hai tròng mắt vốn tinh quang bốn phía đó của lão thì bỗng lại càng rạng rỡ lên, nhìn với ánh mắt tham lam vô độ.  

             Đặc thù bản nguyên so với các bản nguyên Tà Linh bình thường khác thì càng quý giá, không ai biết trong đó rốt cuộc ẩn chứa huyền diệu gì. Nhưng khi nhìn đống bản nguyên đặc thù đó thì lão giả đó cảm nhận rõ thấy thần thức của mình có chút được dẫn dắt, cứ như là mèo ngửi thấy mùi tanh.  

             Khát vọng bản năng được thôi thúc, Trong chốc lát lão giả đã hiểu rõ, đống bản nguyên đặc thù này có thể làm tăng lực lượng thần thức.  

             Dù sao cũng là thứ mà Hồn Tà Linh sau khi chết đã để lại, vì thế nó thể tăng cường lực lượng thần thức cũng là điều đương nhiên.  

             Lập tức, lòng tham của lão càng nổi lên.  

             Nếu là bản nguyên bình thường thì lão giả cũng không động tâm, nhưng thứ có thể gia tăng lực lượng thần thức thì không nhiều, nên cũng đáng để lão msọ hiểm ra tay cướp đoạt.  

             Lão không chút do dự mà vội vã hô nói với Dư Khánh:  

             - Trông đây!  

             .  

             Ngay sau đó lão đã nhanh như sao băng tiến đến chỗ Dương Khai.  

             - Lão già không biết xấu hổ này!  

             Thẩm Dịch gầm lên.  

             - Dương Khai cẩn thận  

             Hắn lại kinh hô kêu lên.  

             Dương Khai lúc này đang hoa mắt đầu, lảo đảo muốn ngã. Tuy có Ôn Thần Liên tương trợ nhưng do chịu nhiều lần thần hồn công kích như vậy bản thân cũng bị tổn hại không nhỏ, sau khi giết chết Hồn Tà Linh, chàng thậm chí còn không đi xem  

             nguyên như thế nào mà chỉ mãi lấy ra một giọt Vạn Dược linh dịch từ Thư không gian và đút vào miệng.  

             Tiếng kinh hô truyền đến, Dương Khai theo bản năng mà thôi động chân nguyên toàn thân, cầm lấy Tà Linh bản nguyên trước mặt, công pháp vận chuyển, bản nguyên đó liền nạp vào lòng bàn tay chàng mà biến mất.  

             - Đi chết đi!  

             Lão giả lúc này phải giả làm người tốt làm gì, mặt đầy vẻ đau lòng và tức giận, hung hăng đánh một chiêu vào đầu Dương Khai.  

             Một cú đánh chứa đầy tức giận của năm tầng Thần Du cảnh, cho dù Dương Khai có dùng toàn lực chống đỡ cũng vẫn không được.  

             Chàng chỉ kịp đẩy một giọt dương dịch ra, hóa thành tấm chắn chặn trước mặt.  

             Bùng....  

             Một tiếng vang lớn, cả người Dương Khai bị lão giả đó đánh cho như thiên thạch rơi rụng, chàng ngã vào suối nước Tà Sát và mất tích luôn.  

             Lão giả lơ lửng giữa không trung, miệng càu nhà chửi mắng mấy câu, lão nắm lấy cổ tay thở dài rồi lại chợt xoay người trở lại.  

             Lão ta vẫn không kịp cướp đoạt lấy bản nguyên Tà Linh đặc thù đó về.  

             - Dương Khai!  

             Đột nhiên mặt mày Hồ Mị Nhi tái nhợt, giống như là mất hồn vậy, nàng không chút do dự mà phi thẳng ra khỏi cao đài theo Dương Khai.  

             Nhưng mới chỉ rơi xuống một thước thì liền bị người ta túm lại.  

             Quay đầu nhìn thì thấy tỷ tỷ đang sắc mặt hoang mang lắc đầu nhìn mình.  

             - Buông muội ra...  

             Hồ Mị Nhi khẩn cầu nhìn tỷ tỷ, miệng lẩm bẩm nói Hồ Kiều Nhị vẫn lắc đầu, đôi mắt nàng đã dần đỏ ửng lên.  

             Từ sau khi tu luyện Đồng Khí Liên Kỹ thần công, hai tỷ muội liền dần dần tâm đồng ý hợp, nên Hồ Kiều Nhi lúc này sao mà không cảm nhận được bi thương và thất thố trong lòng muội muội?  

             Chính vì đồng cảm sâu sắc nên trong lòng Hồ Kiều Nhi cũng chua xót đau đớn, nhưng nàng càng không thể nào nhìn muội muội mình nhảy xuống đó tìm cái chết.  

             Trên cao đài tĩnh mịch, đám người Quy Vương cốc và Bảo Khí tông đều ngây người ra.  

             Hoàn toàn không thể ngờ đến lão giả đó lại bỉ ổi Lát sau Lãnh San đột nhiên the thé kêu lên:  

             - Đánh hắn cho ta!  

             Nàng vừa nói vừa nghiêng đầu, đôi mắt đẹp chứa đầy phẫn nộ và điên cuồng, sau đó dương tay một chiêu liền đánh vào Quy Vương Ấn.   

             Một cái mặt quỷ tru lên, hung mãnh tấn công cao đài phía bên kia.  

             Nàng vừa ra tay thì tất cả đám người Quy Vương Cốc đều lần lượt đánh ra vũ kỹ của mình, đám người của Bảo Khí tông cũng vội tế xuất bí bảo của mình và tiến đánh lão giả đó và Tiêu Dao tông.  

             Nhờ sự bảo vệ của lồng phòng ngự, tận lực tránh làm tổn hại đến chân dương nguyên khí, mọi người phát tiết sự phẫn nộ trong 1  

             Cao đài bên đó vốn đã bị bao vây bốn phía, giờ lại bị đám người Quy Vương cốc và Bảo Khí tông tấn công nên tình hình càng thêm nguy hiểm.  

             Tên Dự Khánh kia mặt biến sắc, hoảng hốt thất thố nói:  

             - Lãnh San! Đến người của Tiêu Dao tông bọn ta mà các người Tiêu Dao tông và Quy Vương cốc là láng giềng, hơn nữa bọn ta cũng đâu có ra tay với tên tiểu tử đó, ngươi đừng có vơ đũa cả nắm như vậy được không?  

             Đôi mắt Lãnh San hàn quang lạnh lùng, liên thanh cười nhạt, nàng không thèm ra chân nguyên.  

             - Tên tiểu bối ngươi láo xược!  

             Lão giả kia đột nhiên giận tím mặt, lão ta phát hiện mình đã xem thường đám người trẻ này, trong khi tức giận đám người này ra tay cũng đều rất lợi hại, một hai người thì lão không quan tâm nhưng nhiều người như vậy cùng đánh tới, lại thêm lũ Tà Linh bao vây xung quanh, nên lão giả tức thì có chút luống cuống, cảm giác như lấy trứng chọi đá.  

             Nhất là mấy bộ bí bảo tế xuất ra kia, uy lực khổng lồ, khiến mặt hắn càng biến sắc.  

             - Các người còn không dừng tay, lão phu dù có phải ngọc nát đá tan thì cũng sẽ phá hủy lồng phòng ngự của các ngươi!  

             Lão giả gầm lên, một người đạt đến tầng năm Thần Du cảnh như lão ta nếu không phải bị đẩy đến đường cùng thì sẽ không kêu lên uất ức như vậy. Trong lòng cũng có chút hối hận, vừa rồi không cướp được bản nguyên Tà Linh cũng coi như thôi, thực ra cũng không nên hạ sát thủ với tên tiểu tử đó. Thỏ bị ép còn cắn người nữa là, huống hồ là đám người trẻ tuổi huyết khí phương cương này.  

             - Đợi đã, đừng đánh nữa!  

             Đào Phương đột nhiên hai mất tỏa sáng, cúi đầu nhìn xuống dưới, ngạc nhiên  

             mừng kêu lên:  

             - Dương huynh chưa chết!  

             Mọi người đều sửng sốt, chân nguyên toàn thân đột nhiên cũng ổn định lại, theo ánh mắt Đào Dương nhìn xuống thì quả nhiên thấy trong suối Tà Sát phía dưới có một bóng người lờ mờ đang phát ra ánh hào quang lúc mờ lúc sáng.  

             Đúng là Dương Khai, chàng không những chết mà ngược lại còn lắng lặng đứng trong suối Tà Sát.  

             Bản nguyên Tà Linh tản mác ra xung quanh, dường như bị một sức hút vô hình dẫn hút tới rồi tràn vào cơ thể Dương Khai mà biến mất.  

             - Dương huynh...  

             Đào Dương vội kêu lên.  

             - Khà khà...  

             Trong suối nước cuồn cuộn truyền đến tiếng cười khẽ của Dương Khai, tiếng cười như ngay bên tai, khiến người ta nghe mà rợn cả tóc gáy.  

             Tiếng cười mỗi lúc một to hơn, mỗi lúc một vang dội, cuồn cuộn như sấm.  

             - Dương huynh...huynhsao vậy?  

             Sắc mặt Đào Dương khế thay đổi, căng thẳng nhìn xuống phía dưới.  

             Bỗng nhiên, cơ thể Dương Khai dưới đó tràn ra một khối màu đen như mực, cho  

             dù ở trong ; suối nước Tà Sát nhưng vệt màu đen này vẫn khá rõ, trông nó giống như một hắc động, khi xuất hiện trong phút chốc nó liền nuốt hết cả ánh sáng, khiến trước mắt mọi người đều tối sầm lại.  

             Đợi đến lúc hoàn hồn thì chỉ còn thấy bên dưới lại có thêm một bóng người đen như mực, chỉ có cặp mắt màu đỏ tươi, đang phát ra tia sáng lạnh lẽo khát máu và vẻ như đang tìm người để cắn.  

             - Tẩu hỏa nhập ma!  

             Lão giả kêu lên quái dị, lão cho rằng vừa rồi Dương  Khai nuốt nhiều bản nguyên Tà Linh như vậy, nhất thời không kịp thối luyện, nên mới bị tà ác trong bản nguyên đó khống chế tâm thần.  

             Lý giải như vậy cũng hợp tình , nhiều bản nguyên như vậy trong nháy mắt tràn vào cơ thể, cho dù là lão giả đó cũng không chịu nổi, tuy công pháp và thuộc tính chân nguyên mà Dương Khai tu luyện khắc chế Tà Linh nhưng e là cũng khó tránh nạn này.  

             Nghe lão nói như vậy thì mọi người trên cao đài vừa mới thở phào được một hơi giờ lại đều sắc mặt biến đổi.  

             Ánh mắt Lãnh San lóe lên, vẻ hồ nghi nhìn xuống phía dưới, trong lòng có chút không chắc chắn lắm.  

             Trong số mọi người ở đó, ở có nàng biết được Dương Khai còn có thể động dụng một loại năng lượng tà ác khác không giống với chân dương nguyên khí.  

             Lúc đầu khi ở dị địa, nàng và Từ Mạch cũng nghĩ là chồng đã bị tẩu hỏa nhập ma, kết quả là gây ra một chuyện cười lớn, tình hình lúc đó giống hệt lúc này, cả  

             người Dương Khai đều bị đen tối bao vây, chỉ có điều lần này nghiêm trọng hơn một chút.  

             "Rốt cuộc có phải là tẩu hỏa nhập ma không?" Lãnh San tự hỏi trong lòng, nhưng lại không nắm được mấu chốt.  

             - Mị Nhi, lên đi, ta không sao!  

             Tiếng Dương Khai ở phía dưới truyền lên lạnh như kim thiết nhưng lại khá là bình tĩnh.  

             Nghe vậy sắc mặt Lãnh San không khỏi vui biết được Dương Khai thật sự không sao rồi.  

             Hồ Mị Nhi cũng ngẩn người ra, ,nhưng Hồ Kiều Nhi nhanh chóng kéo nàng lên, hai tỷ muội lại vội lấp vào trong lồng phòng ngụy, ánh mắt kinh ngạc nhìn xuống phía dưới.

Advertisement
';
Advertisement