Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Nghe lão giả nói vậy mọi người đột nhiên tỉnh ngộ.  

             Thì ra lão hao tâm tổn lực dẫn Hồn Tà Linh đến là vì muốn Dương Khai giúp bọn lão, nếu Dương Khai thật sự có thể ra tay giúp đỡ thì lão cũng không cần phải khổ sở bảo vệ bốn phía như bây giờ.  

             Đến lúc đó bọn lão cũng có thể ngồi vững trên cao đài như bọn người Dương Khai mà đứng ngoài cuộc.  

             Chỉ cần kéo dài thời gian đến lúc con suối Tà Sát biến mất thì tự nhiên là có thể an toàn thoát thân.  

             Nếu không phải lão giả còn e dè đám người Dương Khai bên đó thực lực không tệ thì đã sớm ra tay cướp cao đài của bọn họ rồi, hà gì mà phải phiền phức như vậy?  

             Không thể không nói, kế hoạch của lão thật không Dư Khánh của Tiêu Dao tông bên đó thấy tình thế phát triển như vậy lại vẫn không kìm nổi mà bật cười, miệng nói:  

             - Tiền bối thật là thủ đoạn, vãn bối bội phục!  

             Biểu hiện vừa rồi của lão giả đã được tính trước kỹ càng, tràn đầy tự tin, Dư Khánh có vẻ vẫn có vẻ không hiểu, nhưng lúc này nhìn lại, rõ ràng người ta đã sớm lên kế hoạch, e rằng là đã sớm biết được sự tồn tại của con Hồn Tà Linh đó, vì thế mới để mình và các sư đệ hiến tế mị nô, để hắn có thời gian dẫn Hồn Tà Linh đến.  

             - Ha ha, ra ngoài lưu lạc mà không có chút thủ đoạn thì sao được, cái gì cũng đều phải học một chút.  

             Lão giả cười âm hiểm, bốn người trẻ tuổi bên cạnh lão , cũng cười không ngừng, vẻ như rất tôn sùng thủ đoạn của lão giả.  

             Đám người Quỷ Vương Cốc và đám người của Bảo Khí tông mặt trầm như nước, vẻ vô cùng phẫn nộ, nhưng cũng lại vô kế khả thi.  

             - Anh bạn nhỏ, suy nghĩ đến đâu rồi?  

             Ở vào thế chiếm hết thượng phong nhưng lão giả lại không vội vã nữa, vừa rồi lão còn khoe khoang khoác lác, để đám người Dương Khai đến cầu cứu hắn.  

             Lão cho rằng đám người Chân Nguyên cảnh này sớm muộn gì cũng sẽ cúi đầu trước lão, trừ khi bọn chúng muốn chết! Không tu luyện được thần thức mà chỉ dựa vào bộ Thần Hồn bí bảo đó thì hoàn toàn không thể chống đỡ lại Hồn Tà Linh công  kích.  

             Nhiều nhất thì cũng chỉ một lát sau thần hồn của bọn họ sẽ bị trọng thương, đến lúc đó càng dễ dàng cho lão rồi, vì thế lão cũng không thôi thúc mà chỉ thản nhiên hỏi một tiếng.  

             Dương Khai nhíu mày, khẽ hừ một tiếng, nhưng vẫn không đáp lại.  

             Trên cao đài bên đó Dư Khánh khẽ nói với lão giả:  

             Tiền bối đợi lúc nữa nếu bọn họ không kiên trì nổi đến cầu xin người thì người có thể lại thêm một điều kiện nữa không?  

             Lão giả nhíu mày lại:  

             -Hả? Điều kiện gì?  

             Dư Khánh nhìn tỷ muội họ Hồ không để lại dấu vết, đôi mắt hắn hiện ra vẻ dâm ô, rồi hắn liếm liếm môi mà nói:  

             - Bảo bọn chúng giao đôi song sinh kia ra!  

             Lão giả vẻ đầy thâm ý nhìn Dư Khánh, lão ta biết thủ đoạn nô dịch điều giáo mị nô của Tiêu Dao tổng, mị nô cũng có phân chia cấp bậc. Nếu như cặp song sinh đó bị  

             điều giáo trở thành mị nô thì sẽ giúp đỡ Ý càng nhiều cho nam đệ tử của Tiêu Dao tông, đặc biệt là thực lực hai tỷ muội họ Hồ vốn không tầm thường, nên đương nhiên là rất được Dư Khánh để ý.  

             Tiêu Dao tông lần này bất chấp nguy hiểm đuổi đến Hung Sát Tà Động cũng là do đã để ý đến tỷ muội họ Hồ đó.  

             - Cái này e là không dễ.  

             Lão giả cau mày, lão tuy có thể ăn chắc Dương Khai nhưng bản thân lão cũng cần Dương Khai giúp, vì thế nếu lại đưa ra yêu cầu quá đáng nữa thì chỉ e sẽ phản tác dụng, làm không tốt thì lại thành ra trộm gà không thành lại mất nắm gao.  

             - Vãn bối có thể dâng tặng thêm bốn mị nô cho tiền bối, thế nào?  

             Dư Khánh khẽ giọng đề nghị.  

             - Cái này thì có thể suy nghĩ.  

             Lão giả vẻ mãn nguyện gật đầu.  

             - Thế này đi, đợi việc bên này đã. Lão phu giúp người bắt đám nữ tử bên đó lại, người phải đưa ta tám mị nô, thế nào?  

             - Tám người chẳng phải quá nhiều sao, cặp song sinh đó đúng là đáng giá bốn m nô nhưng hai nữ tử kia thì...sáu mị nô, không thể nhiều hơn được nữa.  

             Nét mặt Dư Khánh ẩn hiện vẻ đau nhức thịt, cứ như bị nỗ lớn vậy.  

             - Được. Vậy thì sáu người đi, nhớ đấy, người nợ lão phu mười bốn mị nô rồi! Lão giả ha hả cười cũng khá dễ nói chuyện.  

             - Đương nhiên là nhớ rồi.  

             Dư Khánh cũng khá mãn nguyện với thành quả đàm phán lần này, hắn không để lại chút dấu vết mà nịnh hót:  

             - Tiền bối quả nhiên là bậc cao nhân, nhìn thì đâu có quá háo sắc chứ.  

             Nếu thật sự đê ý đến nữ sắc thì lão cũng không giao bốn nữ tử trước mặt ra rồi.  

             Cặp tỷ muội song sinh bên đó thì không cần phải nói rồi, dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, Lãnh San của Quy Vương Cốc tư sắc cũng không tầm thường, còn thiếu nữ nhìn có vẻ ngây thơ một chút kia tuy không bằng ba người kia nhưng cũng có một phong vị khác.  

             Lão giả khinh miệt cười, ngạo nghễ nói:  

             - Nữ sắc là cái gì, chỉ có đám người trẻ tinh trùng lên óc như các người mới để ý, lão phu mà muốn nữ nhân thì nữ nhân nào chẳng đạt được?  

             -Vâng  

             Dư Khánh gật đầu lia lịa, không dám phản bác, lúc này nhìn lão giả cũng có vẻ không khỏi thuận mắt rất nhiều, nhìn sang tỷ muội họ Hồ thì thậm chí không nén nổi nụ cười đắc ý, vẻ như đã bắt được bọn họ về Tiêu Dao tông và đang phối hợp các loại dược vật và Thần Hồn Kỹ để điều giáo họ vậy.  

             Đàm thỏa bên này, lão giả và Dư Khánh đều rất vui vẻ, ngay đến cả bốn tên đi theo lão giả cũng lộ vẻ vui mừng.  

             Bọn họ biết sau khi có được mười bốn mị nô lão giả nhất định ban thưởng cho họ mỗi người một người.  

             Mị nô a, vừa có thể làm ấm giường, vào lúc quan trọng còn có thể hút hết tinh nguyên của bọn họ để tăng tu vi, ai mà không muốn chứ?  

             - Mang theo một mị nô thì từ đó trở đi không còn phải cô đơn lẻ bóng nữa rồi.  

             - Anh bạn nhỏ, đừng nói lão phu không nhắc nhở ngươi, nếu cậu u vẫn không đồng ý hợp tác thì các bằng hữu của cậu e là có người phải chết rồi!  

             Lão giả thản nhiên liếc nhìn đám người Dương Khai bên đó, cười âm hiểm nói.  

             - Không phiền phải phí tâm!  

             Dương Khai thờ ơ đáp lại một câu.  

             - Hừ, đúng là không biết điều!  

             Sắc mặt lão giả vẻ tức giận, lão cười nhạt nói:  

             - Lát nữa nếu ngươi không cầu xin lão phu thì lão phu tuyệt đối không ra tay Dương Khai vẫn không để ý đến lão giả, chốc lát lại nhìn chằm chằm con Hồn Tà Linh đang bay trên không trung.  

             Ba người của Bảo Khí tông đó cũng cầm trên tay Ngũ Long thúc ấn, khẩn trương chuẩn bị.  

             Trong lúc lão giả và Dư Khánh đàm phán thì bên này Dương Khai cũng đã bàn bạc ổn thỏa biện pháp ứng phó.  

             - Dương huynh, huynh chống đỡ nổi không?  

             Đào Dương có chút lo lăng, tay cầm bộ Thần Hồn í bảo hình vòng tròn đó nói:  

             - Nếu không huynh mang theo cả cái này đi.  

             - Đúng thế, mang theo phòng bất trắc.  

             Lãnh San nói khẽ góp ý, hai đầu lông mày hiện lên vẻ lo lắng.  

             Vừa rồi khi Dương Khai nói muốn đi giết con Hồn Tà Linh đó mọi người đều giật nảy mình, chỉ cho rằng chàng điên mất rồi, hai tỷ muội họ Hồ thì càng hoảng hốt lo sợ mà liên tục khuyên can.  

             Đôi mắt Hồ Mị Nhi đầy nước mắt và vẻ lo lắng rồi.  

             - Không sao đâu, ta tự biết chừng mực. Nếu thực sự không ứng phó được thì ta sẽ quay lại.  

             Sắc mặt Dương Khai bình thản.  

             - Vậy huynh phải cẩn thận đó. Thẩm Dịch trầm giọng nói. Dương Khai khẽ gật đầu.  

             Ngay lúc này con Hồn Tà Linh đó lại há miệng ra để thi triển Thần Hồn Kỹ chói tại đó.  

             - Động thủ!  

             Dương Khai trầm giọng hét một tiếng.  

             Ba đệ tử của Bảo Khí tông vội rót chân nguyên vào Ngũ Long Thúc Ấn.  

             Ngũ Long cùng hiện ra, nhân lúc nó thi triển Thần Hồn Kỹ, miệng phun ra án sáng màu trắng, khiến Hồn Tà Linh đứng nguyên tại  

             Dương Khai tay cầm dương dịch trường kiếm đã nhanh chóng vọt ra như tia chớp, nghênh đón vòng sáng màu tím nổ bung bay vút lên.  

             - Đương...  

             Đào Dương cũng đã động dụng Thần Hồn bí bảo để triệt tiêu công kích thần hồn ẩn trong vầng sáng màu tím đó.  

             - Nhanh quá!  

             Thẩm Dịch kìm không nổi mà kinh ngạc kêu lên, chỉ trong nháy mắt Dương Khai đã đến trước mặt Hồn Tà Linh, thanh kiếm dài trên tay múa liên tục, không ngừng cứa cắt vào người con Hồn Tà Linh. Tiếng gào thét chói tai càng mạnh, vầng sáng mà bung, Đào Dương cũng liên tiếp bắn ra Thần Hồn thể chống lại công kích dày đặc như vậy.  

             Sắc mặt trắng nhợt, nhịn không nổi mà tràn ra một ngụm máu tươi, thân hình bắt đầu trở nên uể oải.  

             Thẩm Dịch nhanh tay nhanh mắt, vội vàng tiếp lấy bí bảo của hắn và chắn ở phía trước, lúc này mọi người mới thoát khỏi được vận hạn.  

             - Chàng trai trẻ, cậu muốn chết phải không?  

             Lão giả bên đó phát hiện hành động lớn mật của Dương Khai, lão không kìm nổi đồng tử mắt co lại, lớn tiếng quát. Lão ta không hảo tâm gì mà đi quản việc chết của Dương Khai, chỉ là Dương Khai mà chết thì sẽ không có người giúp lão tạo ra lồng phòng ngự nữa. Nhưng Dương Khai cũng không thèm quản tiếng hô hét của lão mà chỉ gắng sức tấn công con Hồn Tà Linh đó.  

             Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, người con Hồn Tà Linh đã xám xịt đi nhiều. Nhưng thực lực của nó rõ ràng là mạnh hơn Tử Tà Linh bình thường rất nhiều, cho dù bị chân dương nguyên khí khắc chế thì cũng chưa thể bị đánh gục.  

             -Chịu không nổi nữa rồi!  

             Triệu Dung của Bảo Khí tông đột nhiên khẽ kêu lên, ngay sau đó nàng ta và hai người nữa đều sắc mặt tái nhợt, Ngũ Long thúc ấn trên tay cũng ảm đạm đi.  

             Năm con hình rồng dùng để trói buộc Hồn Tà Linh đều tán ra.  

             Khôi phục được tự do, Hồn Tà Linh liền hoàn toàn nổ lên đứng dậy. Trong khi ngũ quan vặn vẹo thì một đường hào quang tử sắc du địa mà phóng đến phía Dương Khai.  

             Dương Khai không kịp né tránh nên đã bị đường hào quang tử sắc này đánh vào đầu.  

             Sự đau đớn vô cùng từ trong đầu khuếch tán ra, Mị Quỷ chi Cungkhông thể chống đỡ được sự công kích nhằm vào thần hồn này.  

             Chút thành tựu nhỏ bé của Mị Quỷ Chi Cung vốn bao quanh bốn bên đầu, nhưng lúc này cũng bị đánh 1 ra một lỗ hổng.  

             Sắc mặt Dương Khai chợt xanh mét, tay cũng dừng lại, ngay chính lúc này con Hồn Tà Linh kia giương nanh múa vuốt bổ nhào đến phía Dương Khai. Xoạt một tiếng, quần áo chàng đã bị xé tan, trong chốc lát Dương Khai đã có thêm mất vết thương trên bụng, máu tươi chảy ròng.  

             Dương huynh!  

             Mọi người sợ hãi hô lên, sắc mặt hoảng sợ nhìn xuống đất.  

             - Chết đi!  

             Lão giả đó hừ lạnh một tiếng, sắc mặt căm tức, vốn mong rằng Dương Khai không chịu nổi mà phải hợp tác với lão nhưng không ngờ chàng trai trẻ này cốt khí lại cứng đến vậy, thà làm ngọc vỡ chứ không chịu lành, làm hỏng hết kế hoạch của lão.  

             Bị trúng một chiêu Thần Hồn Kỹ đặc biệt nhằm vào như vậy thì với đặc tính của Hồn Tà Linh cho dù là cao thủ Thần Du cảnh e là cũng sẽ bị phá hủy thần trí. Dương Khai mới chỉ tầng năm Chân Nguyên cảnh, làm sao may mắn thoát khỏi?   

             -"Đáng đời!" Lão giả cười nhạt trong lòng, lão ta không chút đồng cảm mà chỉ có chút tiếc nuối.  

             Dương Khai chết rồi thì lão ta bên này cũng sẽ có chút phiền phức.  

             - Không sao!  

             Dương Khai đột nhiên lên tiếng, thân hình lảo đảo muốn ngã cũng lập tức đứng vững lại rồi vội vàng né tránh công kích tiếp theo của Hồn Tà Linh.  

             Một cảm giác mát lờ mờ từ trong đầu truyền ra, tuy là đau đớn khó chịu nhưng Ôn Thần Liên lại một lần nữa phát huy  

             - Sao có thể vậy?  

             Lão ta thân là Thần Du cảnh đương nhiên có thể cảm nhận được năng lượng kinh khủng trong chiêu Thần Hồn Kỹ vừa rồi, cho dù là lão ta cũng không dám để bị trực tiếp đánh trúng, nhưng tên kia làm sao lại có thể chịu đựng được?  

             Quỷ Vương Cốc và đám người của Bảo Khí tông cũng không khỏi thờ phào một hơi, ai này đều vô cùng kinh ngạc nhìn Dương Khai, nghĩ bụng liệu có phải chàng có cái gì tương đương với Thần Hồn bí bảo hay ko, vì thế mới có thể phòng ngự được.  

             Nhưng cho dù Dương Khai có Thần Hồn bí bảo thì nhất định cũng chỉ bảo vệ được mình, nếu không vừa rồi chàng đã lấy ra rồi  

             - Lại nữa đi!  

             Dương Khai vừa giằng co bay lượn với Hồn Tà Linh vừa hướng về phía cao đài bên kia hô lên.  

             Lãnh San vội đáp lại rồi vội vàng đi đến trước mặt Triệu Dung và lấy Ngũ Long thúc ấn ra, hai tỷ muội họ Hồ cùng nhau tiến lên trước.

Advertisement
';
Advertisement