Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Bí mật bất truyền của Tiêu Dao tông, đó là môn vũ kỹ diệt tuyệt nhân tính mà chỉ có thể thi triển khi được phối hợp với mị nô!  

             Chiêu này không thể dùng từ tà ác để hình dung nữa rồi.  

             Trong thời gian ngắn ngủi, mấy nam đệ tử của Tiêu Dao tông liền có sự thay đổi lớn về hình tượng,ý chí trở nên hăng hái.  

             Mà mị nô mà bọn họ dang ôm lấy lại đã vĩnh viễn mất đi sức sống, nhưng trong con mắt ảm đạm kia của các nàng vẻ như vẫn chất chứa vẻ trìu mến không bao giờ hối hận, bên khóe miệng già nua vẫn nở một nụ cười đầy mãn nguyện.  

             Mỹ nhân trong giây lát biến thành bộ xương khô!  

             Chân nguyên toàn thân Triệu Dung và hai tỷ muội Hồ Gia như không chịu bất kỳ khống chế nào mà phát ra, ba cặp mắt đẹp chứa đầy thù hận nhìn mấy nam đệ tử của Tiêu Dao tông, cơ thể mềm mại khẽ run lên.  

             Bọn họ đều là nữ nhân, vì thế cái chết của các mị nô tất nhiên là sẽ khiến các nàng thấy đồng cảm.  

             Hiến tế xong, Dư Khánh cười ha hả và buông thi thể đã khô quắt trong lòng ra, thi thể đó liền lăn một vòng trên đất, rơi xuống cao đài và chôn vùi vào trong dòng suối Tà Sát.  

             Các đệ tử Tiêu Dao tông thực lực mạnh vẻ ngang ngược ngạo thị thiên hạ, tự cho mình là nhất, chiêu thức uy mãnh hơn vừa rồi không chỉ một lần, tuy vậy nhưng khi nhìn thấy lão giả kia, trong mắt Dư Khánh lại có vẻ phẫn nộ và thù hận.  

             Hắn không hề muốn hiến tế mị nô trong lúc này, vì đây vẫn chưa phải lúc nguy hiểm nhất.  

             Nhưng do lão giả thị uy gây cản trở nên hắn không thể không làm vậy, vì thế trong lòng đương nhiên là có chút không thoải mái.  

             Lão giả đó vẻ như không phát hiện ện thấy điều này vẫn cười khà khà:  

             - Không tồi, lão phu đã nói ngươi là người quyết đoán mà, sau này tất thành đại sự! Tiểu tử, hãy cùng các sư đệ của ngươi trông chừng ở đây một lát. Lão phu đi một chút sẽ về ngay!  

             - Được!  

             Dư Khánh vô cùng tự tin vội vàng gật đầu, hắn cũng không hỏi lão giả đó rốt cuộc muốn làm gì.  

             Lão giả đó kêu to lên một tiếng, thân hình bay vút ra khỏi cao đài, sau khi lão bay lên thì một con Tà Linh màu tím theo sát sau như hình với bóng.  

             - Lão ta muốn làm gì?  

             Vẻ mặt Thẩm Dịch trầm xuống, hắn phát hiện khóe miệng lão giả ẩn chứa nụ cười lạnh lẽo, đang đưa con Tà Linh đó về phía bọn họ.  

             Vừa phi về bên này vừa không ngừng công kích con Tà Linh đó, thu hút sự chú ý của nó, từ từ tiến gần cao đài.  

             - Lão già này điên rồi sao?  

             Trình Anh cười vẻ khinh miệt,  

             - Lão hao tâm tổn lực dẫn một con Tà Linh đến để làm gì? Chẳng lẽ muốn dùng nó để giết hết chúng ta hay sao?  

             - Ha ha!  

             Một nam đệ tử của Bảo Khí tông cũng lớn tiếng cười,  

             - Lão đầu sợ là ăn phải mỡ heo tâm nhãn sẽ bị mê muội, lẽ nào lão không biết Dương huynh tạo ra lồng phòng ngự này là để chuyên khắc Tà Linh hay sao?  

             Mấy người nói chuyện không hề kiêng dè lão già đó, chỉ có điều lão ta có nghe thấy thì cũng không hề nổi giận mà chỉ cười nhạt và vẫn dẫn Tà Linh đó đến.  

             Đôi mắt đẹp của Lãnh San tỏa hàn ý, nàng nhìn ra có gì đó không đúng, ngưng thần nói:  

             - Tất cả cẩn thận một chút, lão ta nhất định là đang toan tính gì đo.  

             Đào Dương cũng gật đầu, ngầm cảnh giác.  

             Không lâu sau lão giả và Tà Linh đó đã đến cạnh cao đài, mọi người càng đề phòng, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.  

             - Tặng các ngươi một món quà  

             Đã tương đối nhìn rõ lão gải đó rồi. Lão lớn tiếng cười, một đường chưởng phong phải đi, đẩy Tà Linh đó về phía bên đó, sau đó thân hình nhoáng một cái và biến mất trong không trung, lúc hiện ra thì đã về tới bên Tiêu Dao tông.  

             - Tiền bối, người để chúng tôi hiến tế mị nô là để kéo dài khoảng thời gian này sao? Sắc mặt Dư Khánh vẻ không tốt, ngữ khí có chút như đang chất vấn.  

             - Không sai!  

             Lão giả bình thản gật đầu.  

             - Dùng thời gian nàychỉ để đưa con Tà Linh đó đến sao?  

             Dư Khánh gần như không nín nổi phẫn uất trong lồng ngực rồi.  

             Hắn mãi mà không hiểu tại sao lão giả lại vội vã để bọn họ hiến tế mị nô như vậy, nhưng bây giờ xem ra, những gì mà hắn làm không thể đem đánh đồng vớ giá trị của bốn mị nô kia.  

             - Ngươi có ý kiến gì sao?  

             Lão giả lạnh lùng nhìn Dư Khánh, đầy vẻ bực tức và uy nghiêm đáng sợ.  

             - Không dám!  

             Dư Khánh phát lạnh trong lòng, vội kiềm chế tức giận, tuy sau khi hiến tế, thực lực của huynh đệ mấy người cũng tăng mạnh nhưng đối mặt với một Thần Du cảnh như vậy họ cũng không dám làm càn!  

             - Xem cho kỹ nhé, hừ, đợi lát nữa bọn chúng mà không cầu xin lão phu thì cái đầu này của lão phu sẽ lấy xuống làm bồn tiểu cho các ngươi!  

             Lão giả tự tin cười.  

             Dư Khánh sợ hãi, không biết tại sao lão ta lại tự tin đến vậy.  

             Đúng lúc đó, Tà Linh bên đó đã tấn công đến chỗ cao đài mà bọn người Dương Khai  

             Nó hết lần này đến lần khác đập vào cao đài, nhưng lần nào cũng bị lồng phòng ngự của Dương Khai chặn lại, dòng chân dương nguyên khí cực nóng làm tiêu mòn năng lượng âm tà của nó, nhưng nó có chút không giống với Tà Linh bên cạnh, nó không hề rút lui ngay tức khắc.  

             Sau khi thử đi thử lại nhiều lần nó không còn lỗ mãng công kích nữa, trên ngũ quan nhìn có vẻ đã khá rõ đó há to miệng rồi đột nhiên hét ầm lên.  

             m thanh đó vô cùng chói tai, đâm thẳng vào màng tai người ta, cùng với tiếng thét nổ bung, bao phủ lấy tất cả những ai đứng trên cao đài.  

             Mọi người đang thản nhiên thưởng thức sự ngu xuẩn của con Tà Linh này, không ai nghĩ tới nó lại giở thủ đoạn này, đến lúc phát hiện thì đã muộn rồi.  

             Vầng sáng lay qua cơ thể mọi người, khiến mọi người đều kêu lên đau đớn, mấy người thực lực thấp một chút thậm chí còn chúi đầu ngã xuống.  

             Những người khác cũng cảm thấy váng đầu buồn nôn, trong đầu giống như có kiến gặm nuốt, vô cùng đau đớn khó chịu.  

             Ngay cả tỷ muội nhà họ Hồ cũng không chịu nổi, khuôn mặt xinh đẹp tái đi, mày cau lại.  

             Chỉ có Dương Khai là không bị sao, so với những người khác thì chàng đã tu luyện ra thần thức nên ở mức độ nào đó có thể chống lại sự tổn thương thần hồn, hơn nữa trong đầu còn có Phòng Ngự Thần Hồn Kỹ , dễ dàng ngăn cản được Tà Linh cung kích.  

             - Thần Hồn Kỹ!  

             Thẩm Dịch hét lên,  

             - Đó là Hồn Tà Linh!  

             Mọi người nghe thấy thì sắc mặt không khỏi tái nhợt, vẻ vô cùng sợ hãi nhìn con Hồn Tà Linh đó, đôi mắt đầy hoảng sợ.  

             Hồn Tà Linh, là một sự tồn tại rất đặc biệt trong số Tà Linh.  

             Nó nhìn có vẻ như không có gì khác các Tà Linh khác, nhưng vì nó tinh thông Thần Hồn Kỹ nên nhưng vũ giả dưới Thần Du cảnh mà gặp phải nó chỉ có hai con đường.  

             Hoặc là chạy hoặc là chết!  

             Cục diện lúc này, chạy cũng không thoát, giao đấu với nó thì cũng chỉ còn đường chết.  

             Trong động Hung Sát Tà, Hồn Tà Linh được coi là khá hiếm, từ cục diện trước mắt có thể thấy trước sau mấy trăm con Tà Linh đều tụ tập ở đây, hơn nữa bên ngoài còn có nhiều Tà Linh đến nữa, nhưng từ đầu đến cuối chỉ có một con Tà Linh xuất hiện, từ đó có thể thấy nó quý hiếm đến mức nào.  

             Không ai ngờ tới mình lại gặp phải Hồn Tà Linh. Cũng giống như mọi người có mặt ở đây đều không ngờ lại gặp phải Tà Linh Tuyền Nhãn lại phun trào ra.  

             Nhất thời lúc này, lòng mọi người đều xuống.  

             Lão giả đó cố ý dẫn Hồn Tà Linh đó đến hiển nhiên là rắp tâm hại người, là thủ đoạn trả thù vừa rồi Dương Khai đã từ chối giúp lão.  

             Quay đầu nhìn về phía lão giả, đôi mắt Dương Khai hiện lên một tia hàn quang.  

             Hồn Thần Kỹ, chàng không sợ. Nhưng tất cả mọi người trên cao đài đều sợ! Vừa rồi một chiêu Thần Hồn Kỹ công kích trong phạm vi lớn đã khiến bọn hị bị ảnh hưởng, nếu như chiêu số như vậy thêm vài lần nữa thì ngoài Dương Khai ra tất cả những người còn lại thần hồn đều bị hủy hoại, hoặc là chết thảm tại chỗ, hoặc là trở nên đần độn.  

             - Mau mau mau!  

             Nhìn thấy Hồn Tà Linh ở bên ngoài lồng phòng ngự lại há cái miệng lớn đen nhánh kia ra Thẩm Dịch vội vàng hét lên:  

             - Thần Hồn bí bảo! Ai có!  

             Tất cả mọi người đều giương mắt nhìn Đào Dương.  

             Quy Vương Cốc lần này tuy chuẩn bị kỹ rồi mới đến hung sát tà động nhưng Thần  

             Hồn bí bảo cũng hiếm như Thần Hồn Kỹ vậy, hơn nữa cái mà Thần Hồn bí bảo phòng ngự  là Thần Hồn Kỹ, vì vậy cấp bậc nhất định rất cao.  

             Đám người Quỷ Vương Cốc hoàn toàn không có tư cách có nó.  

             Đào Dương là cao đồ của Bảo Khí tông. Nếu đến hắn cũng không có Thần Hồn bí bảo thì lần này thê thảm rồi.  

             Dương Khai tuy không sợ con Hồn Tà Linh đó nhưng nói cho cùng thì chàng cũng chỉ bảo vệ được bản thân mình vô sự, trên cao đài tụ tập nhiều người như vậy, Thần Hồn Kỹ phạm vi lớn đó mà công kích đến thì chàng cũng không có cách.  

             May mà Đào Dương đề phòng, hắn vội vã lấy ra một viên hoàn, rót chân nguyên vào đó rồi cong ngón bắn ra.  

             Ông ông ông. một hồi vang lên, ngay đúng lúc đó Hồn Tà Linh đó cũng thi triển Thần Hồn Kỹ.  

             Giống như vầng sáng màu tím vừa rồi đột nhiên nổ bung, bao phủ lấy mọi người.  

             Nhưng hoàn viên trong tay Đào Dương cũng lại xuất ra một tầng gợn sóng dùng mắt thường có thể thấy được để nghênh đến.  

             Tất cả mọi ngươi đều căng thẳng nín thở, ngơ ngác đứng nhìn.  

             Khi tầng sóng gợn đó và vầng sáng màu tím xung động vào nhau thì tầng sóng gợn đó trong phút chốc sẽ biến mất, còn vầng sáng màu tím đó cũng dần nhạt màu nhưng không hề mất đi và nó vẫn lan đến gần mọi người.  

             Thần Hồn bí bảo mà Đào Dương lấy ra không đủ để phòng ngự sự công kích của con Hồn Tà Linh đó!  

             Lập tức sắc mặt mọi người chợt đầy vẻ đau khổ, trong nhất thời không thể đưa ra chủ ý gì.  

             Tuy nhiên bị bí bảo đó ngăn cản như vậy nên hiện giờ cảm giác bị công kích truyền vào trong đầu dễ chịu hơn vừa rồi.  

             Nhưng đây cũng không phải kế sách lâu dài, thần hồn bị tổn hại không phải là chuyện đùa, một khi đã dồn lại thì sẽ tạo thành đại họa..  

             - Xin lỗi, ta chỉ có một bộ thần hồn bí bảo này thôi!  

             Sắc mặt Đào Dương có chút tái nhợt đi, mắt chằm chằm nhìn động tác của con Hồn Tà Linh đó.  

             - Đào huynh nói gì vậy, nếu không phải huynh thì e rằng ngay cả lần công kích này chúng tôi cũng không chịu nổi rồi!  

             Thẩm Dịch vẻ khẩn thiết nhìn Đào Dương.  

             - Đúng vậy đúng vậy!  

             Trình Anh gật đầu lia lịa:  

             - Nhưng chúng ta vẫn phải nghĩ xem tiếp theo phải làm thế nào!  

             Có bộ Thần Hồn bí bảo này của Đào Dương, mọi người có thể chống đỡ khoảng nửa canh giờ.  

             Dương Khai không nói gì cả mà chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm lão giả đứng trên cao  đài bên đó.  

             Lão giả đó thấy tình thế nguy hiểm bên này, trắng trợn cười ha hả, tiếng cười đắc ý ngang ngược, vẻ vô cùng vui sướng.  

             m thanh truyền đến, khiến mọi người đều không kìm nổi căm phẫn trong lòng, nếu như không phải lão già này giở trò thì bọn họ ẩn trong lồng phòng ngự của Dương Khai cũng an toàn nhường nào, nhưng lúc này khi đối mặt với con Hồn Tà Linh này thì tất cả đành bó tay.  

             - Lão già khốn kiếp này!  

             Triệu Dung tính tình ngay thẳng, nên không kiêng nể gì nữa mà chửi rủa một câu.  

             - Anh bạn nhỏ!  

             Lão già cười âm hiểm, vừa ứng phó với Tà Linh trên cao đài vừa nhìn Dương Khai hét lớn,  

             - Ngươi xem, các người bên đó nguy hiểm trùng trùng, tình hình bọn ta bên này cũng vậy, chi bằng chúng ta cùng hợp tác, thế nào?  

             - Hợp tác thế nào?  

             Dương Khai lạnh đạm hỏi.  

             - Rất đơn giản, ngươi giúp chúng ta tạo ra lồng phòng ngự giống như các người bên đó, lão phu sẽ giúp các người xử lý con Hồn Tà Linh đó, các người không đối phó nổi nó, chỉ tại chưa đạt đến Thần Du cảnh, nhưng lão phu thì khác, lão phu không chỉ là Thần Du cảnh, hơn nữa còn là tầng năm Thần Du cảnh, đối phó với con Hồn Tà Linh đó tuy có chút phiền phức nhưng vẫn là có thể giết chết nó, thế nào? Hợp tác như vậy cả hai bên cùng có lợi!

Advertisement
';
Advertisement