Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Bất đắc dĩ, lão già nọ cũng chỉ còn cách muối mặt mà mở lời với Dương Khai.  

             Nghe vậy, phía Quỷ Vương Cốc có không ít người cười khẩy, nhìn lão đầy vẻ chế giễu.  

             Triệu Dung của Bảo Khí Tông cũng tỏ vẻ không ưa, miệng làu bàu:  

             - Lão già này, vừa rồi còn tính kế mưu hại chúng ta, giờ thì lại cầu khẩn, da mặt dày thật đấy!  

             Trò bỉ ổi vừa rồi của lão ai nấy cũng đã nhìn rõ mồn một, dù vô cùng căm tức, nhưng vẫn ngại công lực cấp cao của lão, nên cũng chẳng dám biểu lộ ra ngoài.  

             Mọi biểu cảm của chúng nhân đều lọt vào mắt lão già, không để bụng, lão chỉ thân  nhiên nói:  

             - Chàng trai trẻ, ngươi cần phải biết sơn thủy hữu tương phùng, chưa biết chừng sau này ngươi lại cầu cạnh lão phu cũng nên, ngươi hãy nể mặt mà giúp lão phu lần này, thấy động tác của ngươi vừa rồi có vẻ cũng chẳng khó khăn là mấy.  

             Ngữ khí tuy điềm đạm, nhưng ánh mắt lại hỗn tạp, ai cũng có thể nghe ra sự uy hiếp bên trong giọng nói lão, đại loại như, ngươi mà dám không giúp ta thì sẽ thế này, thế kia... chẳng hạn.  

             Dương Khai thầm cười nhạt, nghiêm mặt, chậm rãi lắc đầu:  

             - Không giúp được, chân nguyên của vãn bối đã cạn, phải hồi phục một lát mới chiến đấu tiếp được!  

             Vừa nói, hắn vừa khoanh chân ngồi xuống.  

             Đám người Quỷ Vương Cốc và Bảo Khí Tông nghe vậy liền giật cả mình, vội vàng lấy đan dược bổ sung chân nguyên tốt nhất của mình đưa cho Dương Khai dùng.  

             Chẳng phải bọn họ cả tin, mà là quan tâm quá hóa loạn.  

             Hơn nữa, trận thế mà Dương Khai vừa bày ra cũng chắc chắn là đã tiêu hao rất nhiều chân nguyên mới tạo nên được, năng lượng chứa trong tầng tầng lớp lớp phòng ngự này khiến ai nấy cũng đều khiếp đảm, bất cứ ai sử dụng nhiều chân nguyên đến mức đó cũng đều phải nghỉ ngơi bổ sung lại.  

             Hồ Kiều Nhi và Hồ Mị Nhi liếc nhìn nhau rồi nhoẻn miệng cười.  

             Cả hai đều biết Dương Khai có thứ dịch thể bổ sung chân nguyên thần kỳ nọ, nào tin lời lừa bịp của hắn.  

             Mọi động tĩnh ở thạch đài phía này đều lọt vào tầm mắt lão già, khiến lão trong lúc nhất thời không biết lời Dương Khai nói là thật hay là giả, vì lẽ đó lão cũng chẳng bức bách thêm, chỉ nở nụ cười gian trá:  

             - Thôi được, ngươi cứ khôi phục trước đi đã.  

             Dứt lời, lão quay sang chuyên tâm ứng phó với cuộc chiến trước mắt.  

             Trên đài cao, đám Quỷ Vương Cốc và Bảo Khí Tông đều tấm tắc khen ngợi, không ngờ giữa lúc hỗn loạn, Dương Khai còn có thể chế tạo ra một nơi trú ẩn an toàn tuyệt đối như vậy.  

             Vừa phấn khởi quan sát cuộc chiến bên kia, vừa thì thào bình phẩm, khiến bọn Dư Khánh tức đến sôi máu.  

             Lão già nọ quả không hổ là cao thủ Thần Du Cảnh, chân nguyên toàn thân vẫn ào ào không dứt, chiêu thức thoạt nhìn tưởng như tầm thường, nhưng thực chất lại uy mãnh vô cùng, chỉ với sức của mình lão độc chiến với bốn con tà linh mà vẫn không yếu thế.  

             Trong quá trình chiến đấu, lão cũng cố hết sức mình bảo vệ ba hậu bối của mình. Còn đám người Tiêu Dao Tông thì lại y như con ghẻ, mỗ mỗ không thương mà cữu cữu cũng chẳng xót, cứ gắng sức chiến đấu, chân nguyên nhanh chóng cạn dần.  

             Gương mặt vốn đã trắng hếu của Dư Khánh nay lại thêm tái nhợt, mấy ả mị nô ăn vận lộ liễu nọ cũng chẳng làm bộ làm điệu nữa, ai nấy cũng đều lấm tấm mồ hôi, ứng phó đến mệt nhoài.  

             Bên ngoài lớp phòng ngự Chân Dương Nguyên Khí, lũ tà linh cứ lượn vòng không ngừng, hòng bới lông tìm vết, nhưng bất luận thế nào cũng không tìm ra chỗ có thể công phá được.  

             Chẳng được mấy chốc, chúng nó bỏ qua thạch đài bên này và tiến lại phía lão già.  

             Chớp mắt, đài cao bên đó lâm vào tình thế nguy hiểm. Trong tiếng gào thét giận dữ của lão già, sức mạnh toàn thân bộc phát hoàn toàn ra ngoài, đủ mọi loại bí bảo và võ kỹ ùn ùn xuất hiện.  

             Bọn người Tiêu Dao Tông kêu la liên hồi, nhưng trước sau vẫn không thể ứng phó kêu la liên hồi, nhưng tu nổi nhiều tà linh đến vậy.  

             - Tiền bối, tiền bối!  

             Dư Khánh kêu lên í ới  

             - Cứu mạng với!  

             Nhân số Tiêu Dao Tông tuy không ít hơn Quỷ Vương Cốc, nhưng chính vì cả nam và nữ của phe chúng đều tinh thông chuyện phòng the, tu vi có được cũng từ đó, cho nên chân nguyên hỗn tạp không thể tả, hoàn toàn không đủ để ứng phó với tình thế hỗn loạn này. Thấy lớp phòng ngự sắp bị phá vỡ, Dư Khánh không thể không mở mồm kêu cứu.  

             - Ha ha!  

             Lão già cười thâm độc  

             - Lão phu đây còn sắp ốc không mang nổi mình ốc rồi, nào có thời giờ mà đi cứu ngươi?  

             Dư Khánh chửi xối xả trong bụng, biết lão già này không phải phường dễ dãi, bèn nói tiếp:  

             - Nếu tiền bối có thể bảo toàn tính mạng cho chúng vãn bối, Tiêu Dao Tông nhất định sẽ có báo đáp!  

             - Nói nghe thử xem!  

             Mắt lão ta sáng rực.  

             - Nếu chúng vãn bối có thể sống sót trở về, mỗi người sẽ kính dâng tiền bối một mị nô! Tiền bối đã biết đến phương pháp của Tiêu Dao Tông thì chắc là cũng biết tác dụng của mị nô rồi chứ!  

             Đứng trên lằn ranh giữa sinh và tử, Dư Khánh không dám nói lời thừa, trực tiếp đưa ra điều kiện hậu hĩnh.  

             Nghe vậy, hai mắt lão già chợt lóe lên tia nhìn dâm ô, lão nhếch miệng cười:  

             - Dĩ nhiên là lão phu biết, mị nô của Tiêu Dao Tông các ngươi có thể chuyển giao tinh nguyên toàn thân cho người nam nhân giao hợp cùng ả thông qua một công pháp đặc biệt chứ gì!  

             Dư Khánh liền nhăn nhó, lúc này y mới hiểu được lòng tham của lão già này lớn đến đâu.  

             - Tiểu tử thật là có phúc!  

             Lão ta cười dâm đãng nói:  

             - Thế này đi, lão phu sẽ cố gắng giúp các ngươi bằng mọi cách, nhưng lão phu muốn  

             có tám mị nô! Tức là mỗi người các ngươi hãy tặng cho lão hai mị nô, có vậy mới đáng cho lão phu ra tay! Đồng ý hay không thì tự ngươi nghĩ đi, có điều... Hê hê, nếu nhỡ như mất mạng, thì còn cần lắm mị nô như thế để làm gì?  

             Câu nói sau cùng đã ngoáy trúng điểm yếu của Dư Khánh, sầm mặt xuống, đến thời chỉ có một mị nô, ta thấy địa vị của ngươi không hề thấp, tối thiểu thì cũng có bốn, năm ả chứ?  

             Dư Khánh liền nhăn nhó, lúc này y mới hiểu được lòng tham của lão già này lớn đến đâu.  

             - Tiểu tử thật là có phúc!  

             Lão ta cười dâm đảng nói:  

             - Thế này đi, lão phu sẽ cố gắng giúp các người bằng mọi cách, nhưng lão phụ muốn có tám mị nô! Tức là mỗi người các ngươi hãy tặng cho lão hai mị nô, có vậy mới đáng cho lão phu ra tay! Đồng ý hay không thì tự ngươi nghĩ đi, có điều... Hê hê, nếu nhỡ như mất mạng, thì còn cần lắm mị nô như thế để làm gì?  

             Câu nói sau cùng đã ngoáy trúng điểm yếu của Dư Khánh, sầm mặt xuống, đến thời gian để do dự gần như còn chẳng có, Dư Khánh vội gật đầu:  

             - Được, thành giao!  

             - Tiểu tử quyết đoán đấy, đúng là người làm nên đại sự! Lão già cười ha hả, ra tay càng thêm hung mãnh, khiến bọn Tiêu Dao Tông cũng được bao phủ trong dư uy của chiêu thức. Có sự trợ thủ của lão, bọn Dư Khánh lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.  

             Cái gì cũng có cái giá của nó, Dư Khánh tự an ủi, như vậy cảm giác tiếc nuối mới dần phai nhạt bớt.  

             Tuy mỗi một nam đệ tử Tiêu Dao Tông đều không chỉ có một mị nô, nhưng muốn bồi dưỡng mị nô thì cũng cần phải có thời gian. Thoáng một cái, mỗi người phải cống nạp hai mị nô, với họ mà nói thì đó là một tổn thất vô cùng lớn.  

             Trong lúc Dư Khánh và lão già nọ bàn bạc điều kiện, đám mị nô của Tiêu Dao Tông cũng chẳng thèm ngó ngàng tới, cứ như chuyện này không hề liên quan đến bọn họ vậy.  

             - Nhớ lấy lời ngươi đã nói, nếu dám nuốt lời... lão phu sẽ khiến Tiêu Dao Tông các ngươi chìm trong đen tối!  

             Lão già cười lạnh tanh.  

             Dư Khánh giật thót mình, không hiểu lão già này có lai lịch thế nào mà khẩu khí lại to hơn cả trời đến vậy, vội vàng cười theo:   

             - Không dám, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy! Nhiều người đều len lén bĩu môi.  

             Nếu Dư Khánh mà là quân tử, thì thế gian này chẳng có ai là tiểu nhân nữa rồi.  

             Bọn Dương Khai đứng ngạo nghễ ở đài cao bên kia bàng quan hờ hững, mọi hứng khởi thoát nạn vừa rồi đã tiêu biến hết, trong hoàn cảnh này, họ khó mà vui lên được. Tất cả bọn họ đều không biết khi nào thì lũ tà linh này sẽ thoái lui, trong lòng bỗng dưng nảy sinh cảm giác thê lương của những người anh hùng mạt lộ.  

             Trận chiến bên phía lão già vẫn còn đang diễn ra, tà linh liên tục đổ như rạ, bổn nguyên tà linh trôi bồng bềnh quanh bọn họ cũng không hề ít, nhưng chẳng ai có thời gian đi lấy về. Dần dà, những bổn nguyên tà linh này đều rơi xuống, hòa vào trong Tà Sát  

             Tuyền Thủy.  

             Thình lình, sắc mặt lão già chợt biến đổi, lão gầm lên:  

             - Tiêu Dao Tông, mau hiến tế mị nô của các ngươi ngay!  

             Ngữ khí dồn dập, không dễ dàng phản bác.  

             - Hà...  

             Dư Khánh sửng sốt, không hiểu sao đột nhiên lão lại nói vậy.  

             - Không muốn chết thì nhanh lên!  

             Lão thôi thúc, bá khí thoáng hiện trên gương mặt.  

             - Nhưng mà...  

             Dư Khánh không biết lão định làm gì, nhưng hiện giờ không phải là lúc thích hợp để hiến tế mị nô, nhân số vẫn đã quá ít, nếu còn hiến tế mị nô, thì người của Tiêu Dao Tông sẽ bị giảm đi mất một nửa.  

             Như vậy, tất nhiên hy không thể hạ quyết tâm được.  

             - Lão phu cho ngươi thời gian ba hơi thở, nếu không hiến, ta sẽ giết chết chúng!  

             Với vẻ mặt hung hiểm, lão đưa ra thông điệp cuối cùng.  

             - Sư huynh, làm sao đây?  

             Bọn nam đệ tử Tiêu Dao Tông đều giương mắt ếch lên nhìn Dư Khánh, vẻ mặt lo lắng và bất khả kháng.  

             - Hiến tế!  

             Dư Khánh cáu, không dám chần chừ thêm nữa. Hiện giờ bọnchúng có thể bảo thêm nữa toàn tính mạng cũng đều nhờ vào sự bảo vệ thường trực của lão già nọ, nếu lão mà hạ thủ thì e rằng bọn chúng sẽ chết không kịp ngáp.  

             Tuy bất đắc dĩ phải hiến tế mị nô, nhưng Dư Khánh cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.  

             Mệnh lệnh của Dư Khánh vừa hạ xuống, lũ nam đệ tử Tiêu Dao Tông lập tức tung ra một chiêu đẩy lùi tà linh trước mặt, sau đó phần ai nấy ôm ghì lấy mị nô bên cạnh mình, đối mặt với nụ cười và ánh nhìn ngọt ngào của bọn ả, chúng đặt xuống những nụ hôn sâu thẳm.  

             Lãnh San lộ rõ vẻ khó chịu, quay đầu đi, nhẹ nhàng kéo Triệu Dung và Hồ gia tỷ muội:  

             - Không được nhìn!  

             - Sao vậy?  

             Triệu Dung thắc mắc.  

             Hiển nhiên là Lãnh San biết, sau khi bị hiến tế, mị nô sẽ có kết cục như thế nào, nên mới nhắc khéo mấy cô nương này.  

             Thẩm Dịch cũng thở dài một hơi, gương mặt mang vẻ bị thương. Những đệ tử Quỷ Vương Cốc khác thì toàn cúi gục mặt xuống, không dám nhìn thẳng.  

             Tuy từ trước đến nay bọn họ và Tiêu Dao Tông vẫn luôn bất hòa, và cũng thường xuyên giao chiến với mị nô, nhưng đứng trước thời khắc cuối cùng này, họ vẫn không tránh khỏi nảy sinh lòng đồng cảm với những mị nô bị đày đọa cả thể xác lẫn tinh thần  

             này, dẫn đến người không ra người, mà chỉ như công cụ trong tay kẻ khác.  

             Thật ra, không phải là những mị nô này không biết tự trọng, cũng chẳng phải tính lăng loàn của họ bẩm sinh đã có, tất cả đều từ thủ đoạn của lũ nam nhân Tiêu Dao Tông mà ra.  

             Nữ nhân đều có tính hiếu kỳ, tuy Lãnh San đã bảo không được nhìn, nhưng Triệu Dung và Hồ gia tỷ muội vẫn không nén được cơn tò mò, bèn lén nhìn qua đó.  

             Chứng kiến những gì đập vào mắt, cả sáu con ngươi đều run rẩy dữ dội. Giữa những nụ hôn mãnh liệt đó, trên cơ thể của các mị nô bỗng xuất hiện từng vòng uốn lượn tựa gợn sóng. Gợn sóng càng khuếch tán, dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn của họ càng già nua, thân hình mỹ miều cũng cằn cỗi đi thấy rõ, cứ quãng thời gian mấy mươi năm đã lướt qua họ chỉ trong một cái chớp mắt.  

             Và trong miệng họ, chân nguyên và huyết khí toàn thân của những mị nô này đều qua cho bon nan hóa thành năng lượng, hết thảy chuyển qua cho bọn nam nhân Tiêu Dao Tông.  

             Mấy gã sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn như khí huyết chỉ trôi nổi tận đâu này chợt như phát điên, sắc hồng rạng rỡ vụt lan ra trên gương mặt chúng, người nào người nấy cũng anh tuấn tiêu sái, hào sảng phi phàm.  

             Kéo theo đó là công lực của bọn chúng cũng tăng đột ngột.

Advertisement
';
Advertisement