Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Trước khi tấn thăng Đạo Nguyên Cảnh, Ngân Nguyệt Tử Sương Đao này với hắn vẫn có chỗ dùng.

Trên tay hắn bí bảo trân quý nhất không ngoài bốn Đế Bảo, nhưng mỗi thứ đều không thể tùy tiện để lộ trước mặt người khác, ngoài ra, cũng chỉ còn lại có Long Cốt Kiếm.

Bất quá Dương Khai sớm đã quyết định chủ ý dành thời gian dung hợp Long Cốt Kiếm vào cơ thể, cho nên kiện bí bảo này nhất định trong tương lai không lâu sẽ biến mất không thấy. Ngân Nguyệt Tử Sương Đao vừa lúc bù vào chỗ trống này. Bí bảo Ngân Nguyệt Tử Sương Đao cấp bậc không tính là quá cao, dù lấy ra dùng cũng không dẫn tới chú ý của người khác, mà khó có được chính là, nó còn có thể dẫn động tia tia lực lượng pháp tắc.

Nghĩ như vậy, Dương Khai thu cất Ngân Nguyệt Tử Sương Đao, cũng không có ý định luyện hóa, tránh khỏi lãng phí thời gian, cứ như vậy, đợi khi nào có bí bảo tốt hơn có thể tùy thời thay thế.

Tiếp sau đó, hắn mới rất trịnh trọng từ trong nhẫn không gian lấy ra viên Không Linh Ngọc Bích kia.

Viên ngọc tròn đen như mực vừa xuất hiện, Dương Khai liền cảm giác được chỗ nó khác với ban ngày. Thời khắc này, viên Không Linh Ngọc Bích lại hơi run rẩy, tản ra một dao động lực lượng nhè nhẹ, ở mặt ngoài còn có tầng tầng gợn sóng đen như mực vờn quanh.

Viên ngọc bích đen như mực dường như trở nên càng thêm u tối, giống như hắc động, như muốn cắn nuốt vạn vật!

"Quả nhiên có phản ứng!" Dương Khai thấy vậy, sao còn không biết Không Linh Ngọc Bích sở dĩ có biến hóa như vậy, hoàn toàn là nguyên nhân vì Trương Nhược Tích đang ở gần đây. Ban ngày lúc Dương Khai nhìn thấy nó, vật này chính là im lìm như giếng cổ không chút dao động.

Thời khắc này, hắn cảm nhận được rõ ràng, trong Không Linh Ngọc Bích toát ra dao động lực lượng không gian nhè nhẹ, nếu có người dùng thời gian lâu dài đắm chìm trong loại dao động lực lượng này, không hẳn không có biện pháp chạm tới pháp môn tu luyện lực lượng không gian.

Lúc trước Trương Nhược Tích ở lại Lục gia một tháng. Lục Bách Xuyên ngay trong một tháng đó, có cơ duyên thuộc về mình, thu được nhập môn về lực lượng không gian.

Hiện tại nghĩ đến, Lục Bách Xuyên sở dĩ muốn cho con cháu mình cưới Trương Nhược Tích, hoàn toàn là vì quan hệ của Không Linh Ngọc Bích, thậm chí có thể nói, hắn trăm phương ngàn kế đối phó với Trương gia, cũng là có quan hệ với vật này.

Bất quá Dương Khai còn không thể mượn chút dao động như thế dò xét được thứ gì, không biết nếu để Trương Nhược Tích tiếp xúc với ngọc bích, thì sẽ có biến hóa gì?

Chỉ là vật này giờ này mặc dù ở trên tay hắn, nhưng xét đến cùng, vẫn là vật của Trương gia. Dương Khai lấy làm của riêng, không trả lại cho người ta cũng thôi đi, dù sao đây là chiến lợi phẩm của hắn, người Trương gia cũng không nói gì được. Nhưng nếu đi tìm người của Trương gia tìm hiểu bí mật của vật này thì quả thật khó mà mở miệng.

Người của Trương gia chưa chắc đã biết giá trị chân chính của vật này! Nếu không 200 năm trước, cũng không xem nó thành của hồi môn đưa tới cho Lục gia.

Xem ra, hết thảy vẫn phải dựa vào chính mình mới được.

Dương Khai âm thầm quyết định chủ ý.

Kế tiếp hai ngày. Dương Khai một mực ở tại Trương gia, mỗi lần rời phòng khách về phòng đều luôn dò xét bí mật ẩn chứa trong Không Linh Ngọc Bích, đáng tiếc hắn không thu hoạch được gì.

Khi hắn ý thức cứ dò xét như vậy không phải biện pháp, hắn biết nếu tiếp tục ở lại Trương gia cũng không có ý nghĩa, liền đi gặp chủ mẫu Trương gia nói lời cáo từ.

Lão ẩu và mỹ phụ trung niên muốn giữ lại nhưng thấy Dương Khai đã quyết ý rời đi, nên không miễn cưỡng nữa, mà tự mình đưa tiễn hắn ra ngoài trang viên.

- Ân công ngày sau hãy bảo trọng, nếu có thời gian rảnh rỗi còn mời ân công hãy tới Trương gia nhiều hơn làm khách, Trương gia ta trên dưới nhất định nhiệt tình tiếp đón! Lão ẩu trải qua hai ngày nghỉ ngơi, thần sắc khá hơn nhiều, nhưng dù sao tuổi tác đã cao, lần trước đại chiến hao tổn không ít nguyên khí, là không có cách nào khôi phục như trước.

Thấy lão ẩu nhiệt tình như vậy, Dương Khai khẽ cười nói: - Có cơ hội, đến lúc đó còn xin lão phu nhân không ghét bỏ là tốt rồi!

- Ân công lần này giải nguy cho Trương gia, Trương gia ta trên dưới đích thực không thể báo đáp. Thiếp thấy ân công lẻ loi một mình, cuộc sống thường ngày khó tránh khỏi có chút bất tiện, muốn cho Nhược Tích cùng đi theo ân công, ngày sau chiếu cố ân công sinh hoạt hàng ngày... xin ân công chớ từ chối! Mỹ phụ trung niên vừa nói, vừa lách mình kéo Trương Nhược Tích đứng sau lưng nàng ra trước.

- Hả? Dương Khai hoàn toàn sửng sốt, không nghĩ tới trước khi đi mỹ phụ trung niên lại có đề nghị như vậy, lập tức theo bản năng nhìn lại thiếu nữ kia.

Thấy thiếu nữ cúi đầu, hai tay vò vạt áo, trên mặt đỏ bừng, lại ngoan ngoãn không lên tiếng.

Lập tức trong lòng Dương Khai dâng lên một cảm giác quái dị, bất quá rất nhanh hiểu rõ ý đồ của mỹ phụ trung niên.

Hiển nhiên là nàng cảm thấy Trương gia giờ này tổn thương nguyên khí, e sợ ngày nào đó cường địch đột kích, muốn làm tốt quan hệ với mình, để mình trở thành người che chở cho Trương gia! Đến lúc đó Trương Nhược Tích liền trở thành mối dây liên kết bắc cầu giữa mình và Trương gia.

Nếu mình thật đáp ứng, nể mặt mũi của Trương Nhược Tích, thật đến lúc đó cũng sẽ không đứng nhìn bàng quan.

Hiểu rõ điểm này, Dương Khai cau mày, theo bản năng có chút bài xích, nhưng lại không thể nói thẳng lời từ chối.

Bởi vì theo ý định của hắn, là muốn trước xử lý tốt chuyện giữa Khang Tư Nhiên, đợi sau này về lại Phong Lâm Thành, sẽ tới làm khách ở Trương gia nhiều hơn, mượn cô nàng này nghiên cứu một chút Không Linh Ngọc Bích kia... nếu không vừa rồi hắn cũng không nói với lão ẩu sau này có cơ hội...

Đâu ngờ Trương gia người ta lại có ý tặng không Trương Nhược Tích cho mình.

Điều này làm cho hắn có lòng bài xích với cách làm đó, đồng thời lại có phần cao hứng, không khỏi sinh ra cảm giác đi mòn gót sắt tìm không thấy...

Thấy Dương Khai im lặng trầm ngâm, Trương Nhược Tích dường như càng thêm bối rối, mỹ phụ trung niên khẽ mỉm cười nói: - Đứa nhỏ Nhược Tích này tuy rằng tu vi không cao, không thể giúp đỡ chiến đấu gì cho ân công, nhưng thiên tư không tệ, hơn nữa trời sinh tính điềm tĩnh, khéo tay... Nếu ân công mang nàng theo, nhất định ngày sau không cần vì một chút việc vặt mà phiền lòng, còn có thể chuyên tâm tu luyện, sớm ngày đạt tới Đạo Nguyên Cảnh!

Mỹ phụ trung niên vừa đẩy mạnh Trương Nhược Tích lên trước mặt Dương Khai, vừa quan sát sắc mặt hắn, nói tiếp: - Chỉ sợ... ân công chê... nếu như vậy coi như Nhược Tích không có diễm phúc này!

Lời vừa nói ra, Trương Nhược Tích không khỏi thân hình mềm mại run lên, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt thành quả đấm.

- Nhược Tích cô nương thông minh xinh đẹp, ta như thế nào chê, chỉ là... Dương Khai nhíu nhíu mày, khi nói chuyện liếc nhìn lão ẩu một cái, thấy lão ẩu cũng đang nhìn mình mong chờ, trong lòng biết chỉ sợ chuyện này là lão ẩu và mỹ phụ trung niên đã bàn bạc với nhau từ trước.

Có lẽ, bữa tiệc đêm hôm đó, do mình nhìn Trương Nhược Tích vài lần, đã làm cho mọi người có hiểu lầm.

Thấy bộ dáng Trương Nhược Tích cúi thấp đầu, khẽ cắn bờ môi mỏng, nước mắt lưng tròng, Dương Khai thở dài trong lòng, nuốt trở vào lời từ chối đến bên miệng, mở miệng nói: - Chỉ là ta không muốn ép buộc, chuyện này còn phải hỏi một chút ý kiến của Nhược Tích cô nương, nếu nàng muốn đi theo ta, ta có thể dẫn nàng rời Trương gia, nếu nàng không muốn... thì quên đi!

Nghe nói vậy, mỹ phụ trung niên thở phào nhẹ nhõm, cười nói: - Đương nhiên là thế!

Nói xong, nàng nhìn về phía Trương Nhược Tích, nói: - Nha đầu, ân công hỏi ngươi đấy! Ngươi cứ nói thật là được! Ngươi có nguyện ý rời đi cùng với ân công, từ nay về sau làm nô tỳ hầu hạ ân công hay không?

Trương Nhược Tích ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ nhẹ nhàng gật gật.

Mỹ phụ trung niên cười nói: - Ngươi nói ra đi, bằng không ân công không biết tâm ý của ngươi!

Lúc này Trương Nhược Tích mới nói như tiếng muỗi kêu: - Nguyện ý!

Mỹ phụ trung niên hé miệng cười, nhìn Dương Khai nói: - Ân công xem đó, là Nhược Tích tự nguyện, không ai bức bách nàng!

Dương Khai thở dài nói: - Được rồi. Một khi đã như vậy, cô nương hãy đi theo ta!

- Đa Tạ tiên sinh! Lúc này Trương Nhược Tích mới dịu dàng thi lễ.

- Cô nương yên tâm, có ta ở đây một ngày, nhất định sẽ không để ai khi dễ cô nương! Điểm này, lão phu nhân cũng yên tâm!

Dương Khai quay nhìn về phía lão ẩu, nghiêm mặt nói.

Lão ẩu cười nói: - Có thể đi theo ân công là phúc của Nhược Tích, Trương gia ta tin tưởng nhân phẩm của ân công!

Dương Khai gật gật đầu, nhìn Trương Nhược Tích nói: - Cô nương còn có gì muốn nói với người nhà nói đi, ta đi phía trước chờ cô nương!.

Sau khi nói xong, Dương Khai tung người bay tới trước cách không xa.

Quay đầu nhìn lại, Trương Nhược Tích ôm trong lòng lão ẩu, nghẹn ngào không ngừng. Lão ẩu cũng không ngừng vỗ nhẹ bả vai nàng an ủi, dặn dò gì đó.

Trương Nhược Tích cáo biệt với mỹ phụ trung niên và từng người. Trước khi đi lại hướng về phía Trương gia dập đầu ba lần, lúc này mới nhẹ bước đi tới chỗ Dương Khai.

Đợi đi tới gần, nàng giụi giụi khóe mắt, thấp giọng nói: - Tiên sinh, ta xong rồi!

Dương Khai cười ha hả:

- Không cần làm như sinh ly tử biệt! Ta ngụ ở Phong Lâm Thành, ngày sau nếu cô nương nhớ nhà, tùy thời có thể trở lại thăm một chút, ta không hề ước thúc cô nương!

Trương Nhược Tích lắc đầu nói: - Thái tổ mẫu nói, ngày sau ta không phải là người của Trương gia nữa, không có chuyện gì không cần trở về, một lòng hầu hạ tiên sinh là được!

Dương Khai ngẩn ra, gật gật đầu nói: - Lão phu nhân khổ tâm quá rồi!

Lão ẩu sở dĩ dặn dò Trương Nhược Tích như vậy, hiển nhiên là sợ chọc mình không vui. Nhưng làm sao lão ẩu biết được, mình vốn cũng không quan tâm những chuyện này, hơn nữa, sở dĩ mình đồng ý dẫn theo Trương Nhược Tích, cũng không phải như mọi người nghĩ như vậy, bất quá chuyện đó Dương Khai cũng không tiện giải thích.

Một đường bay trở về, Dương Khai cũng không có bí bảo phi hành nào, chẳng qua là năm đó ở trong cố hương Tinh Vực mua một kiện Tinh Toa mà thôi, sớm đã theo tu vi của hắn tăng lên không cần dùng tới, nên dứt khoát dùng lực lượng bao quanh Trương Nhược Tích, mang theo nàng bay trở về.

Trương Nhược Tích chỉ có tu vi Thánh Vương nhất tầng cảnh, lúc bình thường chưa bao giờ rời khỏi Trương gia, chưa từng được bay nhanh như vậy, nàng sợ tới mức hai mắt nhắm chặt, hai tay nắm chặt, bộ dáng như sắp ra pháp trường.

Dương Khai thấy vậy, mỉm cười lắc đầu, cũng không nói thêm gì.

Một lát sau, đi tới trước cửa thành Phong Lâm Thành, hạ xuống, dẫn theo Trương Nhược Tích đi vào bên trong thành.

Tiểu cô nương dường như cũng rất ít vào thành, ngày thường ở Trương gia chỉ một mực hầu hạ lão ẩu, sau khi vào thành hết nhìn trái lại nhìn phải, cái gì đều thấy lạ.

Lúc này Dương Khai mới phát hiện, nàng mặc đồ rất mộc mạc, trên người cũng không có trang sức. Dương Khai vốn định mua cho nàng thêm ít đồ, nhưng lại sợ nàng hiểu lầm, nên dứt khoát bỏ qua.

Một đường đi tới động phủ, Dương Khai lấy ra minh bài thân phận đang muốn mở ra cấm chế động phủ, bỗng nhiên bên cạnh vọt ra một người, vội vàng nói: - Dương đan sư, ngài đã trở về rồi!

Dương Khai nghe tiếng nhìn lại, thấy một khuôn mặt quen thuộc, không khỏi khẽ cười một tiếng: - Là ngươi?

Người này là tiểu nhị ở Linh Đan Phường, bởi vì Dương Khai cũng thường ra vào Linh Đan Phường luyện chế linh đan, cho nên có chút ấn tượng với hắn.

- Chính là tiểu nhân! Tiểu nhị kia hướng về phía Dương Khai cúi người hành lễ, sau đó đứng dậy, lại liếc nhìn Trương Nhược Tích một cái rất lấy làm lạ, không biết Dương Khai từ đâu dẫn theo bên mình một thiếu nữ Thánh Vương nhất tầng cảnh...
Advertisement
';
Advertisement