Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

- Ngươi ở đây chờ ta có chuyện gì sao? Dương Khai nhìn tiểu nhị hỏi.

Tiểu nhị nói: - Đúngvậy! Tiểu nhân phụng mệnh chưởng quỹ, chờ Dương đan sư ở đây. Chưởng quỹ nói, muốn mời Dương đan sư cùng đi tham dự đại hội đấu giá lần này!

- Đại hội đấu giá? Dương Khai nhướn mày hỏi lại. Bỗng nhiên nhớ lại mấy ngày trước đúng là Khang Tư Nhiên có đề cập qua chuyện này với mình, nói là lần này võ giả Phong Lâm Thành ở bên trong Ngũ Sắc Bảo Tháp thu được không ít thứ tốt, cho nên thành chủ Đoàn Nguyên Sơn định tổ chức một buổi đại hội đấu giá, để mọi người bổ sung cho nhau.

Chỉ là lúc đó trong túi Dương Khai eo hẹp, cũng không hứng thú nhiều lắm với chuyện này, nên không tỏ ý muốn đi, không nghĩ tới Khang Tư Nhiên vẫn cho người đến mời mình.

Lần này ở Lục gia chiếm được không ít nguyên tinh và thứ tốt, giờ này Dương Khai coi như là có một khoản tài vật dồi dào, đi xem một chút thật ra cũng không sao.

Nghĩ tới đây, Dương Khai nói: - Đại hội đấu giá lần này có thứ gì tốt? Mà Khang chưởng quỹ lại nhớ mãi không quên như vậy, ông ấy có tiết lộ ý gì không?

Tiểu nhị cười thần bí, nhìn quanh một vòng, đi tới gần Dương Khai thấp giọng nói: - Chưởng quỹ nói, trên hội đấu giá lần này sẽ xuất hiện Đạo Nguyên Quả!

- Là thật? Dương Khai vô cùng kinh ngạc.

- Không sai! Cho nên Khang chưởng quỹ mới có hứng thú với hội đấu giá lần này như vậy, cũng muốn mời Dương đan sư cùng đi, góp tiền bạc, nhất định tranh đoạt cho được Đạo Nguyên Quả kia!

- Ta hiểu rồi! Dương Khai gật gật đầu.

- Mặt khác, chưởng quỹ còn nói, lần này trong số vật đấu giá có một cái lò luyện đan, tối thiểu cũng là cấp Đạo Nguyên hạ phẩm. Nếu Dương đan sư có thể đấu giá được lò luyện đan này, ngày sau tỷ lệ luyện đan thành công và số lượng ra đan cũng sẽ có gia tăng. Lò luyện đan này sức hấp dẫn với luyện đan sư cũng không nhỏ!

- Cái này ta thật ra có chút hứng thú! Dương Khai mỉm cười: - À! Hội đấu giá tổ chức ở địa phương nào? Khi nào thì bắt đầu?

Tiểu nhị cười nói: - Buổi trưa hôm nay là bắt đầu rồi! Tiểu nhân đã chờ Dương đan sư ở đây hai ngày, nếu Dương đan sư còn không trở về, chỉ sợ là phải bỏ lỡ!

- Như vậy xem ra ta trở về thật vừa lúc! Như vầy đi, ngươi trở về nói cho Khang chưởng quỹ một tiếng, ta thu thập một chút sẽ lập tức đi tới tìm ông ấy!

- Dạ! Tiểu nhị đáp một tiếng, lập tức lui đi.

Hai người nói chuyện tuy rằng giọng không lớn, nhưng vẫn làm cho Trương Nhược Tích ở gần bên nghe được tò mò không ít, chờ đến khi tiểu nhị rời đi, nàng mới đầy mặt kinh ngạc nhìn Dương Khai hỏi: - Tiên sinh lại còn là một vị luyện đan sư à?

Dương Khai đắc ý nói: - Biết sơ thôi! Trước vào trong rồi nói sau!

Nói xong Dương Khai mở ra cấm chế động phủ, dẫn Trương Nhược Tích đi vào trong.

Hắn mướn động phủ này ở trong Phong Lâm Thành cũng không tính là tốt nhất, nhưng cũng không kém, xem như trung đẳng. Bên trong động phủ có mấy gian phòng, diện tích cũng tương đối rộng thoáng, Dương Khai chỉ định cho Trương Nhược Tích một gian phòng, để ngày sau nàng ở nơi này.

Lại giao lệnh bài động phủ của mình cho nàng, truyền cho nàng cách mở đóng cấm chế, nói cho nàng biết trừ mình ra, bất kỳ kẻ nào tới đây cũng không nên mở ra cấm chế động phủ.

Trương Nhược Tích tự nhiên là gật đầu vâng dạ.

- Nếu cô nương chờ đợi nhàm chán, có thể ra ngoài đi dạo một chút. Phong Lâm Thành trị an cũng không tệ lắm, tuy nhiên chỗ chợ đen kia thì chớ đi, phủ thành chủ không quản nơi đó, địa phương đó rất hỗn loạn, với tu vi của cô nương đi vào sẽ rất nguy hiểm! Dương Khai lại dặn dò.

- Nhược Tích không cần đi đâu! Nhược Tích ở trong này chờ tiên sinh trở về là được! Trương Nhược Tích nhẹ giọng nói.

- Tùy cô nương! Vậy cô nương nghỉ ngơi trước đi, ta đi ra ngoài một chuyến! Dương Khai phân phó một tiếng rồi rời đi.

Trương Nhược Tích ở sau lưng tiễn đưa.

Đợi sau khi Dương Khai đi khuất, Trương Nhược Tích mới bắt đầu quan sát bốn phía động phủ, phát hiện trong động phủ tuy rằng ngăn nắp chỉnh tề, nhưng cũng rất đơn sơ, nghĩ tới nơi này sau này là chỗ mình ở lại, nàng liền suy tính nên làm thế nào dọn dẹp xử lý một phen.

Nghĩ hồi lâu, Trương Nhược Tích bỗng nhiên hé miệng cười, trong lòng đã có phương án, lúc này nàng bắt đầu từ trong nhẫn không gian lấy ra một vài thứ, bố trí.

- - - - - - - - - - - -

Linh Đan Phường, Dương Khai vào bên trong, lập tức liền có người thông báo cho Khang Tư Nhiên.

Không bao lâu, Khang Tư Nhiên bước vội từ bên trong đi ra, nhiệt tình nắm tay Dương Khai nói: - Dương đan sư rốt cũng ra mặt, nếu hôm nay Dương đan sư không xuất hiện, chỉ sợ là phải bỏ lỡ đại hội đấu giá lần này a! Đi đi, thời gian không còn nhiều lắm, chúng ta phải mau mau đi tới phủ thành chủ cho kịp!

- Đại hội đấu giá ngay tại phủ thành chủ sao? Dương Khai ngạc nhiên hỏi.

- Đương nhiên! Dù sao đại hội đấu giá lần này là thành chủ đại nhân tự mình tổ chức, địa điểm dĩ nhiên là đặt ở phủ thành chủ. Trên đường ta sẽ nói cho đan sư biết có thứ tốt gì xuất hiện!

Cùng Khang Tư Nhiên một đường đi tới phủ thành chủ, nghe tin tức nội tình hắn tìm hiểu được, Dương Khai mới biết: võ giả Phong Lâm Thành lần này đi vào Ngũ Sắc Bảo Tháp, tuy rằng chết thảm trọng, nhưng còn thật có người chiếm được thứ tốt.

Đạo Nguyên Quả kia thì không cần nói, nhất định sẽ trở thành vật đấu giá cuối cùng.

Bí bảo cấp Đạo Nguyên cũng có mấy kiện, nghe nói hấp dẫn không ít cường giả Đạo Nguyên Cảnh của các thế lực ở phụ cận tới tham gia đấu giá.

Hơn nữa, còn có một số linh đan diệu dược, công pháp bí thuật thất truyền.

Tóm lại, hội đấu giá lần này lớn chưa từng có, võ giả Phong Lâm Thành đều rất mong đợi. Tuy nhiên muốn tham dự hội đấu giá là có điều kiện. Dù sao võ giả Phong Lâm Thành nhiều như vậy, phủ thành chủ dù rộng lớn, cũng không thể sắp xếp đủ cho nhiều người như vậy đi vào.

Muốn đi vào hội đấu giá, trừ người nhận được thiệp mời của phủ thành chủ, cũng chỉ có hai loại người mới có thể tự do đi vào.

Một loại là võ giả Hư Vương Cảnh trở lên, loại thứ hai là võ giả tài lực hùng hậu, nếu không không cho phép bước chân vào phòng đấu giá.

Mà Khang Tư Nhiên là chưởng quỹ Linh Đan Phường, thường giao thiệp với phủ thành chủ, tự nhiên là sớm nhận được thiệp mời. Mỗi thiệp mời có thể mang theo một người đi vào, cho nên Dương Khai cũng không cần kiểm tra tu vi hoặc là tài lực.

- Thiên Vũ Thánh Địa lần này ở trong Ngũ Sắc Bảo Tháp đưa tới ba quả Đạo Nguyên Quả, trên hội đấu giá sẽ xuất hiện một quả, cũng không biết hai quả còn lại rơi vào tay ai? Khang Tư Nhiên đối với Đạo Nguyên Quả một mực canh cánh trong lòng, rất là áo não ở trong Ngũ Sắc Bảo Tháp không có phần cơ duyên này, giờ này lại phải tranh giành với người khác. Vì Đạo Nguyên Quả này, gần như Khang Tư Nhiên đều mang vào toàn bộ của cải tích góp của mình, chuẩn bị liều mạng tranh giành một phen.

Tuy vậy Khang Tư Nhiên cũng tự biết mình không có hy vọng gì, dù sao mình tuy là chưởng quỹ của Linh Đan Phường, nhưng tài lực làm sao có thể sánh với các gia tộc tông môn kia. Nếu như hắn đại biểu là chính Tử Nguyên Thương Hội, có thể được thương hội duy trì, thì tình huống đó sẽ hoàn toàn khác, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, hắn làm sao có thể nhận được Tử Nguyên Thương Hội rót vào tiền bạc?

Nghe Khang Tư Nhiên nói như vậy, Dương Khai hít mũi một cái, cũng không có tự tìm phiền toái.

Dù sao một quả Đạo Nguyên Quả trong đó đang ở trong nhẫn không gian của mình, chỉ là quả thứ ba không biết rơi vào tay ai... lại sẽ thành tựu thêm mấy vị Đạo Nguyên Cảnh.

Hai người vừa đi vừa nói, rất nhanh thì đi tới phủ thành chủ.

Trước phủ thành chủ, đám người chen vai thích cánh đông nghịt, rất nhiều võ giả đang phía sau tiếp trước ào ào đi tới. Đội hộ vệ Phong Lâm Thành đang cố gắng duy trì trật tự, thỉnh thoảng lại có người bay tới bay lui trên không trung, quát mắng những người định chen ngang kia.

- Phản Hư tam tầng cảnh cũng muốn tham gia hội đấu giá? Mau cút về tu luyện mấy năm hãy trở lại... Cái gì? Ngươi có nguyên tinh? Ta xem một chút, mấy trăm ngàn nguyên tinh cũng gọi là nguyên tinh? Cút Cút! Phía trước truyền đến tiếng quát mắng, hiển nhiên là có võ giả không phù hợp điều kiện muốn lừa dối qua cửa, lại bị đội hộ vệ bắt được, ném ra thật xa, ngả u đầu sứt trán.

- Hư Vương nhất tầng cảnh... miễn cưỡng có tư cách, vị bằng hữu này xin mời!

- Ngươi này Thánh Vương tam tầng cảnh tới xem náo nhiệt cái gì? Có tin ta một bàn tay quật chết ngươi hay không? Hả! Mang theo một triệu nguyên tinh, sớm nói một chút... ngươi có thể vào!

Các võ giả đội hộ vệ cũng bận rộn túi bụi, mắt thấy hội đấu giá sắp bắt đầu, vẫn còn có vô số võ giả muốn vào trong, làm cho bọn họ quát nạt cái đầu lớn thành hai cái.

- A... Là Khang chưởng quỹ!

Khang Tư Nhiên cùng Dương Khai chen lấn ở trong đám người một hồi lâu, mới tới trước mặt một hộ vệ phủ thành chủ, người kia lập tức nhận ra Khang Tư Nhiên, liền đổi lại gương mặt tươi cười, chào hỏi.

- Khang chưởng quỹ, lần này phải theo quy củ làm việc, ngài hẳn có thiệp mời chứ?

- Dĩ nhiên là có! Khang Tư Nhiên mỉm cười, dưới ánh mắt hâm mộ ghen tỵ của rất nhiều võ giả ở bên cạnh, thản nhiên lấy ra một tấm thiệp mời, đưa cho hộ vệ.

Gã hộ vệ nhận lấy, chứng thực không lầm, cười nói: - Mời Khang chưởng quỹ đi vào, vào bên trong chỉ cần lấy ra thiệp mời, tự nhiên sẽ có người đến đón tiếp ngài!

- Đa tạ! Đúng rồi, Khang mỗ muốn dẫn vị bằng hữu này đi vào, không thành vấn đề chứ? Khang Tư Nhiên đưa tay chỉ Dương Khai.

- Dựa theo quy củ, tất nhiên không thành vấn đề! Gã hộ vệ chỉ liếc nhìn Dương Khai một cái, liền sảng khoái cho đi.

Khang Tư Nhiên gật đầu một cái, cùng Dương Khai nhảy ra ngoài đám người, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

- Đi thôi, hội đấu giá sẽ bắt đầu ngay! Khang Tư Nhiên vừa nói, vừa tăng nhanh bước chân.

Không lâu sau, hai người đi vào phủ thành chủ, Khang Tư Nhiên lấy ra tấm thiệp mời, lập tức có một tỳ nữ dẫn hai người đi tới một phòng bao đánh số Ất 9.

Đối với số phòng này, dường như Khang Tư Nhiên có chút ngoài ý muốn. Dù sao ở trong Phong Lâm Thành hắn coi như là nhân vật có mặt mũi, tuy rằng tu vi không cường đại lắm, nhưng khoác trên người một lớp hào quang của Tử Nguyên Thương Hội, dù là thành chủ Đoàn Nguyên Sơn cũng không dám xem thường.

Nhưng bây giờ, lại chỉ được xếp vào trong phòng bao chữ Ất, có thể thấy những gian phòng đánh số Giáp phía trước, đều có người thực lực cường đại hơn, hoặc là lai lịch lớn hơn.

Ý thức được điểm này, Khang Tư Nhiên không khỏi nhíu mày, có cảm giác không ổn.

Phòng đấu giá là sử dụng một tòa đại điện của phủ thành chủ, lâm thời bố trí thành, diện tích rất rộng, trong đại sảnh phía dưới, người ngồi đầy nghẹt, Dương Khai đảo mắt nhìn qua ước tính sơ lược, tối thiểu cũng có hơn mấy ngàn người, mà phòng bao phía trên cũng có trên trăm gian.

Chính là như vậy, cũng còn có rất nhiều người không thể vào đại sảnh. Nếu không nhờ phúc của Khang Tư Nhiên, hai người ngay cả có thể đi vào được hay không cũng không biết.

Thời khắc này, bên trong đại sảnh ồn ào náo động, vô số người tụ ba tụ năm, châu đầu ghé tai bàn tán ầm ĩ, hiển nhiên hội đấu giá còn chưa có bắt đầu.

Duy chỉ có bên trong trăm gian phòng bao kia là hoàn toàn yên tĩnh, võ giả phía dưới không ai quét mắt nhìn phòng bao, mà gương mặt không hâm mộ ganh tỵ.

- Ngồi đi! Khang Tư Nhiên vừa nói, vừa tìm chỗ ngồi xuống.

Dương Khai cũng bình thản ngồi xuống. Hắn dù gì cũng đã tham gia mấy lần hội đấu giá, mặc dù ở trong Tinh Giới này là lần đầu tiên, nhưng cảm giác đều là chỗ nhỏ chỗ lớn, ngoài ra không có gì khác biệt...
Advertisement
';
Advertisement