Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Đêm khuya, trong một ngôi đại điện bên trong trang viên Trương gia trang.

Trương gia lão ẩu tổ chức tiệc tiếp đãi Dương Khai, để cảm tạ ơn nghĩa hôm nay. Dự tiệc cũng chỉ có ba người Dương Khai, mỹ phụ trung niên và lão ẩu mà thôi.

Thiếu nữ Trương Nhược Tích kia thì đứng ở một bên ân cần hầu hạ, bưng bầu rượu rót rượu cho ba người, đôi mắt đẹp thỉnh thoảng nhìn về phía Dương Khai, tràn đầy ý cảm kích và sùng bái.

Thiếu nữ tuổi không lớn lắm, chỉ chừng 16 17 tuổi mà thôi, thơi điêm đang là tuổi dậy thì, khát khao anh hùng, hôm nay Dương Khai cơ hồ là bằng vào sức một mình hủy diệt Lục gia, báo thù rửa hận thay cho Trương gia nàng... thiếu nữ nào lại không sùng bái?

Người mà cả đời nàng tiếp xúc, trong đó chỉ sợ cũng chỉ có Trương Cao Hiên là thực lực mạnh nhất, đáng tiếc tổ phụ chết ở Ngũ Sắc Bảo Tháp.

Mà Dương Khai thoạt nhìn tuổi cũng không lớn, lại có thực lực còn cường đại hơn tổ phụ nàng, tự nhiên không trách được nàng liếc nhìn vài lần. Có lẽ còn có mùi rượu xông lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu nữ giờ khắc này chiếu rọi dưới ánh nến, lộ ra đỏ hồng. Nàng một mực cúi đầu đứng ở nơi đó, chỉ có lúc cần rót rượu mới đi lại, có vẻ rất ngoan ngoãn.

- Trương gia ta cũng không chiêu đãi nồng hậu lắm, còn xin ân công nhất thiết không nên khách sáo! Lão ẩu tuy rằng bị thương chưa lành, nhưng vẫn mặt mày hồng hào, ân cần mời Dương Khai dùng bữa uống rượu.

Trung niên mỹ phụ kia cũng ở một bên nhiệt tình mời mọc.

- Lão phu nhân khách sáo rồi, hai chữ ân công quả thật không dám nhận, lão phu nhân nếu không ngại cứ gọi thẳng tên vãn bối là được! Dương Khai bị lão ẩu mở miệng một tiếng ân công này ân công kia, cảm thấy không được tự nhiên.

Trước đó sau khi một đám mẹ goá con côi của Trương gia đánh chết Lục Bách Xuyên, Dương Khai đã muốn rời đi. Nếu không phải bởi vì quan hệ giữa Trương Nhược Tích và Không Linh Ngọc Bích, bất kể như thế nào hắn cũng không đáp ứng lưu lại.

Chỉ là hắn cũng không biết nên mở miệng nói chuyện này như thế nào, theo bản năng hắn cảm thấy Không Linh Ngọc Bích ẩn chứa bí mật không nhỏ, hơn nữa vật này rất có khả năng có quan hệ với Trương gia, nếu tùy tiện lên tiếng chỉ sẽ nhận được kết quả ngược lại mong muốn, cho nên chỉ có thể tìm cơ hội thích hợp.

Nghĩ tới đây, hắn không khỏi ngẩng đầu liếc nhìn Trương Nhược Tích một cái, vừa lúc nhìn thấy tiểu nha đầu này dùng đôi mắt sáng ngời lén lút nhìn chăm chú vào mình.

Thấy Dương Khai nhìn lại mình, Trương Nhược Tích sợ tới mức giật mình một cái, vội vàng cúi đầu, gương mặt xinh đẹp liền ửng đỏ.

Dương Khai cười ha hả, thờ ơ dời đi ánh mắt.

Mỹ phụ ngồi ở bên trái Dương Khai lại thu vào đáy mắt một màn này, cũng không biết nàng nghĩ điều gì, mà lại hé miệng cười.

- Lão phu nhân! Chuyện Lục gia đã giải quyết xong, dựa theo chúng ta nói trước, coi như ta đã hoàn thành ước định với Trương huynh! Dương Khai mặt nghiêm lại, mở miệng nói.

- Đương nhiên là vậy! Lão ẩu gật gật đầu.

- Về phần quả Đạo Nguyên đan kia, đợi sau khi ta tìm được luyện đan sư luyện chế hoàn thành, sẽ tới giao lại cho Trương gia, điểm này thì lão phu nhân yên tâm!

Lão ẩu cười ha ha: - Nhân phẩm của ân công, lão thân rất tin tưởng. Hơn nữa Trương gia ta cũng không vội, giờ này Trương gia ta nhân tài thiếu hụt, cho dù có Đạo Nguyên đan thì có thể làm gì? Cho nên chuyện này ân công không cần ngại, khi nào ân công có thời gian rảnh tìm người luyện chế rồi tính sau đi!

- Như thế cũng tốt! Dương Khai gật gật đầu.

Đúng lúc này, mỹ phụ trung niên từ đầu không lên tiếng bỗng nhiên nói: - Dương huynh đệ tuổi quá trẻ, lại có tu vi kinh người, lại anh vĩ bất phàm như vậy, có lẽ có không ít nữ nhân ái mộ nhỉ?

Dương Khai nghe vậy ngẩn ra, hoàn toàn không nghĩ tới mỹ phụ trung niên lại nói với mình chuyện này.

Lão ẩu cũng nhướn mày, tuy rằng cảm giác con dâu nói chuyện này với Dương Khai có chút không ổn, nhưng biết con dâu của mình sẽ không nói không có mục đích, cho nên cũng không nói thêm gì, mà bình thản nâng chén rượu lên.

Mỹ phụ đang quan sát, thấy Dương Khai hơi sửng sốt một chút sau đó trong mắt lại toát ra vẻ nhớ nhung, trên mặt cũng hiện lên ý nhu hòa... trong lòng không khỏi máy động, biết Dương Khai ở phương diện tình cảm khẳng định không phải trống vắng.

Bất quá nghĩ kỹ lại, điều này cũng khó trách, Dương Khai tuy rằng nhìn không lớn, nhưng nếu có thể tu luyện đến Hư Vương tam tầng cảnh, đương nhiên đã từng trải, trên con đường cuộc sống này dù sao cũng phải có một vài nữ nhân quen biết khó quên.

Nếu Dương Khai thật sự không biết gì về chuyện tình cảm, đó mới là kỳ quái.

Buổi tiệc dường như bởi vì Dương Khai nhớ lại mà rơi vào bầu không khí yên lặng khác thường.

Hồi lâu sau, Dương Khai mới thở dài một tiếng, đứng lên nói: - Lão phu nhân, đêm đã khuya, tiểu tử đi về nghỉ trước! Lão phu nhân ban ngày đại chiến bị thương, cũng sớm đi nghỉ ngơi, để tránh thương thế chuyển biến xấu!

Lão ẩu mỉm cười gật gật đầu: - Cảm ơn ân công lo lắng! Nếu như thế, Nhược Tích, dẫn ân công tới phòng khách, tận tình hầu hạ!

- Dạ! Trương Nhược Tích nghe vậy, đặt bầu rượu xuống, dịu dàng thi lễ nói với Dương Khai: - Xin mời tiên sinh đi theo ta!

Dương Khai cáo lỗi một tiếng, theo Trương Nhược Tích rời đi.

Đợi Dương Khai đi rồi, lão ẩu mới trừng mắt nhìn mỹ phụ một cái.

Mỹ phụ gương mặt lúng túng nói: - Mẫu thân đại nhân, con dâu biết mình nói sai rồi!

- Hừ! May mắn không trêu chọc ân công không vui, nếu không lão thân nhất định không tha cho ngươi! Lão ẩu hừ lạnh một tiếng.

Mỹ phụ liên tục gật đầu vâng dạ.

- Nhưng mà... vừa rồi ngươi tìm hiểu những chuyện kia làm gì? Lão ẩu lại nhướn mày, lên tiếng hỏi.

Mỹ phụ hé miệng cười, nói: - Mẫu thân đại nhân ngài không có phát hiện sao? Vị ân công ngồi chỗ này dường như nhìn Nhược Tích nhiều lần đấy!

- Thì có sao? Lão ẩu hỏi ngược lại.

Mỹ phụ nói: - Nhược Tích mặc dù không phải sắc đẹp chim sa cá lặn, nhưng cũng coi như là tiểu mỹ nhân, chỉ sợ là vị ân công này có chút ý tứ với Nhược Tích!

Lão ẩu nghe vậy, chần chờ rồi nói: - Không thể nào? Nhược Tích mới chỉ là Thánh Vương nhất tầng cảnh mà thôi, sao có thể được ân công để ý?

Mỹ phụ hé miệng cười nói: - Mẫu thân đại nhân! Nam nhân nhìn nữ nhân không đơn giản chỉ nhìn tu vi, mà cũng nhìn cảm giác: cảm giác được rồi, tu vi dù có thấp thì như thế nào? Mà cảm giác không thích hợp, thì tu vi cao mấy đi nữa cũng không có ý nghĩa!

Lão ẩu tức giận nói: - Ngươi là đang giáo huấn lão bà ta không hiểu chuyện nam nữ hay sao?

Mỹ phụ thè thè cái lưỡi nhỏ nhắn, nói: - Con dâu nào dám! Chỉ là giờ này Trương gia ta tình thế suy sụp, Cao Hiên chết thảm trong Ngũ Sắc Bảo Tháp... Tuy rằng giờ này Lục gia đã bị hủy diệt, trong thời gian ngắn không cần phải lo lắng ngoại địch, nhưng mẫu thân đại nhân chớ quên, ở vạn dặm quanh đây, cũng không chỉ có một gia tộc Lục gia. Trương gia ta nếu không có cường giả nào che chở, vạn nhất một ngày kia có cường địch đột kích, thì phải làm sao bây giờ? Mà vị ân công kia có ước định với Cao Hiên ba yêu cầu, đã bị chúng ta một lần đều dùng hết rồi, ngày sau muốn hắn ra tay hỗ trợ cũng không có khả năng!

- Ý của ngươi là... Lão ẩu như có điều suy nghĩ.

- Nếu có thể làm cho Trương gia ta dính dáng một chút quan hệ với hắn, ngày sau Trương gia ta gặp nạn, chẳng lẽ hắn còn có thể khoanh tay đứng nhìn sao? Mỹ phụ dịu dàng cười: - Mà Nhược Tích, chính là mấu chốt có thể dính dáng đến quan hệ với ân công!

- Ta hiểu ngươi muốn nói gì rồi! Lão ẩu gật gật đầu, trầm ngâm chốc lát nói: - Nếu đúng như lời ngươi nói, chuyện này chưa chắc không phải một biện pháp tốt! Cao Hiên đã chết, Trương gia ta quả thật nên nghĩ tới con đường sau này!

- Đúng vậy! Hơn nữa, hắn tuổi trẻ như thế, mà đã đạt tới Hư Vương tam tầng cảnh, hơn nữa xem từ biểu hiện của hắn hôm nay, dường như còn không phải Hư Vương tam tầng cảnh bình thường: Hư Vương tam tầng cảnh bình thường cũng không có bản lãnh xâm nhập Lục gia, bắt sống Lục Bách Xuyên! Với tư chất của hắn, ngày sau tấn thăng Đạo Nguyên Cảnh cũng không phải không có khả năng, Trương gia ta nếu có thể có chút quan hệ với hắn, coi như hưởng thụ bóng mát dưới cổ thụ! Mặc dù một môn mẹ goá con côi, đến lúc đó có ai dám tới trêu chọc?

Nghe nói như thế, lão ẩu trong mắt sáng ngời, rất ư là động lòng! Ở chung quanh Phong Lâm Thành này, gia tộc có thể nhấc lên quan hệ với cường giả Đạo Nguyên Cảnh cũng không nhiều. Nếu có một cường giả Đạo Nguyên Cảnh che chở, tối thiểu gia tộc có thể bảo đảm trăm năm không sầu lo.

Tuy nhiên lão ẩu còn có chút chần chờ nói: - Nói thì nói như vậy, chỉ sợ là chúng ta nghĩ về phía mình, vạn nhất chọc cho ân công không vui...

Mỹ phụ cười nói: - Mẫu thân đại nhân! Chúng ta hoàn toàn có thể làm như vậy...

Nói tới đây, nàng nhích tới nói nhỏ bên tai lão ẩu.

Lão ẩu nghe nói liên tục gật đầu, thật lâu mỉm cười nói: - Hay hay! Ngươi nói rất hay, theo ý ngươi nói làm đi! Chẳng qua làm như thế thì khổ cho nha đầu Nhược Tích kia!

Mỹ phụ cười nói: - Làm sao nàng khổ chứ? Ta xem ân công cũng không phải người xấu, nếu Nhược Tích kết hợp với hắn, chỉ sợ hưởng phúc vô cùng. Mẫu thân yên tâm đi, buổi tối con dâu sẽ đi nói rõ chuyện này với Nhược Tích!

- Ừm! Nếu Nhược Tích không đồng ý, ngươi cũng không cần miễn cưỡng, ta không muốn dùng hạnh phúc của nàng để đổi lấy tương lai Trương gia ta! Lão ẩu gật gật đầu.

...

Dương Khai được thiếu nữ kia hướng dẫn, đi vòng bên trong trang viên, không lâu sau liền đi tới một gian phòng, thiếu nữ đẩy cửa đi vào, trải chiếu lót nệm, rất thành thạo.

Trên đường Dương Khai thật ra cố ý hỏi nàng mấy câu, nhưng xem theo phản ứng của nàng, nàng lại là người rất e thẹn ngượng ngùng, lúc trả lời câu hỏi của Dương Khai, thanh âm không ngừng run rung, sắc mặt đỏ bừng, làm Dương Khai cũng ngại hỏi nhiều.

Hết thảy xử lý xong, thiếu nữ mới khom người nói: - Tiên sinh hãy nghỉ ngơi, Nhược Tích xin cáo lui!

- Làm phiền! Dương Khai gật gật đầu.

Thiếu nữ vội vàng đi qua bên cạnh hắn, dưới ánh trăng, Dương Khai thấy rõ ràng bên tai nàng đều đỏ ửng.

Đợi cho thiếu nữ khuất dạng, Dương Khai mới quay đầu quan sát gian phòng, phát hiện bên trong phòng trang trí ngược lại cũng xa hoa. Ngay sau đó hắn vung tay lên, lực lượng và thần thức trong cơ thể xen lẫn tạo thành một tầng cấm chế bao quanh phòng, ngăn cách người ngoài dò xét.

Hắn lắc mình một cái, đi tới trên giường, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu kiểm tra thu hoạch hôm nay.

Từ trong kho của Lục gia chiếm được các thứ tự nhiên không cần nói, số lượng nguyên tinh kia không ít, ước chừng hơn 600 ngàn.

Cộng với Dương Khai thu hoạch trước đây, giờ này hắn đã có gần 1 triệu nguyên tinh hạ phẩm.

Trong kho bí mật còn có một số bí bảo, đều là cấp Hư Vương, Dương Khai chỉ nhìn lướt qua rồi thuận tay ném vào nhẫn không gian, còn một số khoáng thạch quý hiếm, hắn liền nhét vào trong Tiểu Huyền Giới, để pháp thân dùng Phệ Thiên Chiến Pháp hấp thu luyện hóa.

Còn có một số đan dược, Dương Khai nhất nhất kiểm tra, phân loại từng món, để phòng bất cứ lúc nào dùng đến.

Kế tiếp, Dương Khai lại kiểm tra nhẫn không gian của Lục Bách Xuyên. Thu được các thứ trên cơ bản không xê xích bao nhiêu so với trong kho bí mật.

Bất quá cây Lôi Phong Chùy và thanh Ngân Nguyệt Tử Sương Đao kia nhưng thật ra Dương Khai hơi có chút chú ý. Lôi Phong Chùy còn chưa tính, tuy rằng có thể điều khiển lôi điện lực, cuồng mãnh bá đạo, nhưng dù sao cũng là bí bảo cấp Hư Vương, không thể phát huy vượt trội.

Nhưng Ngân Nguyệt Tử Sương Đao lại có thể phát ra tia tia lực lượng pháp tắc...
Advertisement
';
Advertisement