Độc mồm độc miệng 1
Khóe miệng khẽ nhếch lên thành một đường cong, Trác Uyên quay đầu nhìn về phía Quỷ Vương, chất vấn: “Trái lại là ngươi, năm đó chẳng biết xấu hổ mà đặt bẫy dụ dỗ một đứa trẻ ngây ngô như tiểu Tam tử, bắt nó lập lời thề làm trâu làm ngựa, đó là chuyện mà một chính nhân quân tử nên làm sao? Nếu ngươi đã thể hiện mình là người không chính trực, sao còn yêu cầu người ta phải quân tử?”
“Hừ, Trác Uyên, lão phu luôn luôn tận tâm vì nước, chứ đâu là thứ để cho bọn tiểu nhân hèn hạ nhà người tùy tiện bôi nhọ như vậy?” Quỷ Vương tức giận quát lớn một tiếng, khí thế hiên ngang, như thể lời mình nói là đúng, quang minh lỗi lạc, nửa đêm không sợ ma gõ cửa.
Cổ Tam Thông nghĩ ngợi, sau đó cũng nhẹ nhàng gật đầu tán thành, nhìn Trác Uyên nói: “Phụ thân, năm đó một mình lão ta tiếp mấy chiêu của con để bảo vệ hoàng thượng, đúng là rất trung thành chính trực, là anh hùng!”
“Tiểu Tam tử, ta chưa bao giờ nghi ngờ lòng trung thành của lão ta, cũng không phủ nhận khí phách của lão ta. Nhưng một người tự xưng mình là quân tử thì có đúng là người đàng hoàng thật hay không? Ha ha ha, nực cười!”
Trác Uyên khẽ cười khẩy, từ chối tỏ ý kiến: “Trường hợp những kẻ ngu ngốc trong thiên hạ giả vờ trung thành với chủ, làm ít chuyện trái với lương tâm là rất nhiều. Chẳng lẽ chỉ một chữ trung là đã có thể chứng minh sống lưng hắn luôn thẳng, còn lấy cái gọi là nhân nghĩa mà trói buộc người khác sao?”
“Ha ha ha...Nếu quả thật là vậy, ngược lại ta muốn hỏi vị đại nhân Quỷ vương này một chút, quân tử giống như ngài. Năm đó làm sao có thể mặt dày đi lừa gạt một đứa nhỏ ngây thơ bán mạng cho hoàng thất ba trăm năm, thậm chí đến tận bây giờ, vẫn còn định lấy cái này ra để mà ràng buộc nó như vậy. Ỷ lớn hiếp nhỏ, đây là hành động của quân tử sao?”
Quỷ Vương khẽ co rút khóe miệng, bị nói cho nghẹn ứ cổ họng, nhưng rất nhanh lão ta đã cực kỳ kiên định nói: “Đây là lời hứa của ta và Cổ Tam Thông năm đó, hôm nay hắn ta cũng đâu thể tùy ý mà thay đổi được?”
“Sai rồi, ta thường hay nghe lời đồn chuyện quân tử nên làm, hay không được làm lắm. Năm đó người làm ra hành vi lừa gạt một đứa trẻ, sao có thể gọi là quân tử được? Mà đã gọi là hứa hẹn với quân tử, thì người kia cũng phải là quân tử. Nếu người không phải là quân tử, vậy thì cần gì phải thực hiện ước hẹn?” Trác Uyên bất ngờ cười phì một tiếng, lật đổ toàn bộ ước định của hai người.
Vốn dĩ hắn đã cảm giác được cái gọi là hiệp nghị bảo vệ mà tiểu Tam tử định ra cùng vị thánh nhân đó, rõ ràng chính là mọi cái bẫy. Tuy nhiên tiểu Tam tử là người thẳng thắn, bị lễ nghĩa ràng buộc, nên xét về mặt nào đó thì sẽ không dễ lật lọng.
Thêm nữa, Trác Uyên lại nghe đồn rằng vị thánh nhân nọ đã tử trận vào ba năm trước, vì vậy mới không thể thay đổi được chuyện này.
Trùng hợp là hôm nay, cái chủ nợ cần chết thì không chết xuất hiện, Trác Uyên lập tức quyết định rằng hắn sẽ nhân cơ hội mà thay tiểu Tam tử thoát khỏi gông xiềng lời thề, không phải bị hoàng thất trói buộc nữa.
Cổ Tam Thông nghe cuộc nói chuyện của hai người, cảm thấy nghĩa phụ nói rất có lý, hắn ta vô thức gật đầu.
Thấy cảnh tượng này, Quỷ Vương có cảm giác vô cùng căng thẳng, thầm hận trong lòng.
Tên Cổ Tam Thông ngây thơ ngớ ngẩn này, mặc dù đã sống hơn ba trăm năm thế mà vẫn còn cái tính con nít như trước, cực dễ lừa gạt. Thêm nữa, giờ hắn ta lại theo cái đồ quỷ quyệt Trác Uyên kia, càng khó thuyết phục hơn.
“Cổ Tam Thông, ngươi hẳn còn nhớ, năm đó lão phu đã lấy cái chết ra lập lời thề, rằng sẽ chịu mười đấm của người...”
“Im miệng!”
Quỷ vương còn định khuyên Cổ Tam Thông tiếp, thậm chí còn lấy cả sự tích đau buồn bi tráng đó ra để tranh thủ lôi kéo tình cảm, nhưng lại bị Trác Uyên cắt ngang một cách tàn nữa , hắn lạnh lùng khiển trách: “Thánh nhân, tuy lúc trước ta không nhận người là quân tử, nhưng khi biết hành động vĩ đại của ba năm trước đó, cũng coi như là khá bội phục. Nhưng đấng nam nhi sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện cũ, bây giờ ngươi lại liên tục kể lại chuyện năm đó để lừa gạt đứa trẻ này, không chỉ không đảm đương nổi danh hiệu quân tử mà còn khiến ngươi thêm vô sỉ hơn!”
“Ngươi là Hộ Long Thần Vệ, có chết vì bảo vệ chủ hay hy sinh vì nhiệm vụ thì cũng là bổn phận và trách nhiệm của ngươi, đều là chuyện của bản thân ngươi, là điều ngươi vốn nên nhận. Nhưng vào giờ phút này, ngươi lại muốn áp đặt lựa chọn trung thành ngu ngốc đó để trói buộc đứa trẻ tiểu Tam tử ngây thơ này. Ha ha ha...Lão tử tung hoành trong thiên hạ nhiều năm như vậy rồi mà vẫn chưa từng thấy ai mặt dày mày dạn như ngươi. Ngươi đã đến mức này rồi mà vẫn không muốn làm chó của người khác, bản thân thành con rối đáng bị bỏ đi, lại còn muốn hợp thành đội con rối, mất trí, mất lương tri, còn mặt mũi nào mà tồn tại trên cõi đời này nữa!”
“Ngươi...Ngươi...” Quỷ vương thở mạnh, mặt mũi đen thui thêm chút đỏ ửng. Lão ta giận đến mức không nói nên lời, chỉ biết chỉ trỏ ngón tay vào Trác Uyên đang liên tục cười lạnh ở phía đối diện, chỉ ước có thể xẻ thịt uống máu hắn, nhưng lại sợ không đánh lại hắn!
Hai người Phương Nhất Bái và Tư Mã Huy thấy vậy cũng không vô cùng ngạc nhiên, bất ngờ nhìn Trác Uyên, hai người ừng ực nuốt nước miếng.
Mặc dù bọn họ sớm biết thực lực của Trác Uyên rất mạnh, tâm cơ gian xảo, nhưng không ngờ là tài ăn nói lại tốt như vậy. Vài ba lời thôi đã mắng cho vị tiền bối tung hoành hết đất trời mấy trăm năm nay, thánh nhân đầu tiên của ba trăm năm trước nghẹn thành như vậy.
Mắng thì mắng rồi, mà đánh cũng không thắng, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Quỷ Vương tức giận như thế.
“Tiền bối bớt giận, chú trọng thân thể!” Thấy lão ta dường như sắp thở không nổi nữa, Tư Mã Huy vội vàng chắp tay khuyên nhủ.
Nhưng Quỷ Vương lại mạnh mẽ vung tay, cắn răng chỉ về phía Trác Uyên, nhưng mãi mà vẫn không nói nên lời.