Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Rốt cuộc ngươi là ai, trước kia chúng ta từng gặp mặt chưa?” Cổ Tam Thông nghiêm túc lạnh lùng nói.  

             Quỷ vương không đáp, trầm ngâm hồi lâu rồi đột nhiên di chuyển xích sắt, đánh về phía Trác Uyên, hét lớn: “Võ kỹ Huyền Giai cao cấp, xích Tinh Vân xuyên tim!”  

             Vun vút!  

             Chỉ một thoáng, một dây xích hóa thành hai, hai hóa bốn, chốc lát sau đã hóa thành hơn nghìn dây xích màu đen, giống như sao trên trời vậy, phóng thẳng đến chỗ Trác Uyên.  

             Khí thế mạnh mẽ đó làm cho những thứ nó đi qua đều biến thành bụi phấn chỉ trong nháy mắt. Ngay cả không khí, cũng giống như sắp bị xé nát, vang lên từng tiếng nổ lớn.  

             Con ngươi không khỏi co rút, Cổ Tam Thông bất giác ngẩn người. Đợi đến khi dây xích đen phóng đến trước người Trác Uyên, hắn ta mới chợt hoàn hồn, bước một bước, chắn ngay trước mặt Trác Uyên, rồi ra tay đỡ lấy.  

             Rầm!  

             Hơn nghìn dây xích đen nhanh chóng vỡ vụn, phiên tán biến mất hút trong không trung, chỉ còn lại không gian xung quanh vẫn đang rung chuyển và cả nắm đấm đang run rẩy của Cổ Tam Thông.  

             Phương Nhất Bái và Tư Mã Huy đồng loạt ngẩn ngơ, mơ màng nhìn về phía Quỷ Vương, mặt ngập tràn dấu chấm hỏi.  

             Phải biết rằng, dựa trên thực lực của Cổ Tam Thông, muốn làm Trác Uyên bị thương trước mặt hắn ta thì cho dù ba người bọn họ liên thủ cũng không thể làm được. Nhưng đã biết rõ là không thể, thế tại sao vị tiền bối Quỷ vương này vẫn ra tay cơ chứ?  

             Đây không phải là tự làm khó mình sao!  

             Tuy nhiên, quỷ vương lại cứ lẳng lặng đứng ở đó, không nhúc nhích, cũng không hề cảm thấy hốt hoảng khi chiêu thức của mình bị phá giải, như thể đã sớm dự đoán được trước.  

             Một hồi lâu sau, lão ta mới nhẹ nhàng mở miệng, cười nói: “Cổ Tam Thông, bây giờ ngươi đã biết ta là ai chưa.”  

             Cổ Tam Thông chậm rãi gật đầu một cái, trong mắt xuất hiện tia thương cảm, lẩm bẩm lên tiếng: “Không ngờ ngươi vẫn còn sống, ta cho là...”  

             “Hừ, còn sống?”  

             Nhưng chưa đợi Cổ Tam Thông dứt lời, quỷ vương đã cười xòa mà cắt ngang, hơn nữa giọng nói còn chứa đầy bị thương: “Ngươi nhìn dáng vẻ của ta xem, nhìn giống còn sống sao?”  

             Cổ Tam Thông ngẩng đầu nhìn lão ta chăm chú, không nói gì, có chút buồn bã.  

             Quỷ vương bình tĩnh nhìn hắn ta, nghiêm túc nói: “Cổ Tam Thông, nếu năm đó không phải do một chiêu kia của ngươi, thì một cao thủ sắp đột phá Hóa Hư như lão phu, làm sao mà phải bất đắc dĩ chuyển qua làm con rối để bây giờ người không ra người, quỷ không ra quỷ như thế này. Mỗi khi nhớ lại, trong lòng lão phu cũng rất hận, nhưng lão phu không hận ngươi. Bởi vì ngươi vẫn luôn tuân thủ lời thề với ta. Nhưng bây giờ...”  

             “Bây giờ ta cũng tuân thủ lời thề năm đó mà!” Cố Tam Thông hét lớn, giải thích.  

             “Không, ngươi đã quên, bây giờ chẳng qua ngươi chỉ đang nghĩ đủ mọi cách để thoát khỏi lời thề mà thôi, ngươi đã vi phạm chữ tín.” Quỷ vương lập tức gầm lên, chất vấn nói.  

             Cổ Tam Thông khẽ run lên, không kìm được mà lui về phía sau hai bước, vẻ mặt hoảng hốt, do dự.  

             Hai người Phương Nhất Bái thấy vậy cũng bất giác giật mình một cái, trong lòng vô cùng kinh ngạc.  

             Mặc dù bọn họ vẫn biết, vị tiền bối Quỷ Vương này có lai lịch thâm sâu nhất trong hoàng thất, trước khi bọn họ trở thành Hộ Long Thần Vệ, Quỷ Vương đã tận tâm tận lực với bệ hạ nhiều năm.  

             Nhưng, bọn họ luôn không rõ lai lịch cụ thể của vị Quỷ Vương này.  

             Hôm nay, cuối cùng bọn họ cũng biết, rằng tại sao Quỷ Vương lại khiển trách Cổ Tam Thông. Dẫu sao thì, lời thề trói buộc Cổ Tam Thông ba trăm năm trước đều là do hai người bọn họ quyết định.  

             Cổ Tam Thông khẽ hít một hơi thật sâu, trên mặt không biểu hiện gì, Quỷ Cương chỉ lạnh lùng nhìn hắn ta quát: “’Trung hiếu lễ nghĩa tín, là quy tắc mà nghĩa phụ trước kia đã dạy cho ngươi năm đó, chẳng lẽ ngươi muốn quên nó sao?”  

             Cả người Cổ Tam Thông run rẩy lần nữa, sau đó đột nhiên hoảng hốt đứng lên, hai chân liên tục rung rung.  

             Nhắc mới nhớ, nghĩa phụ đầu tiên là thầy dạy hắn ta, cũng là ân nhân cứu mạng của hắn ta, bất luận thế nào thì hắn ta cũng không dám quên. Người ngoài nói hắn ta là ác ma, là quái vật, những thứ đó hắn ta có thể tiếp nhận hết.  

             Duy chỉ mắng hắn ta quên lời dạy của phụ thân lúc trước thì bất luận như thế nào, hắn ta cũng không chịu nổi.  

             Thấy tâm trạng của hắn ta bị dao động, Quỷ Vương được bao phủ bởi nồng nặc khí đen vô ý lộ ra một nụ cười quái dị. Bỗng dưng ngay lúc này, một giọng nói hờ hững vang lên.  

             “Đường đường là Quỷ Vương quỷ ảnh của  thống lĩnh Vệ, thánh nhân đứng nhất thiên hạ năm đó, là một trong ba vị thánh nhân, thế mà ba trăm năm sau lại hai lần nhắc tới nhân nghĩa chó má để lừa bịp một đứa trẻ, đây là việc mà nam nhân nên làm sao?”  

             Trác Uyên thở ra một hơi thật dài, cuối cùng, hắn mở hai mắt ngập tràn ánh sáng ra, ngang ngược nhìn đời bằng nửa con mắt, hướng về phía bóng đen đằng xa kia, hờ hững nói tiếp: “Nếu muốn khiến cho người khác tuân thủ lời hứa, trước hết có phải ngươi nên bày ra bộ mặt thật của mình không?”  

             “Trác Uyên!” Quỷ Vương bất ngờ cắn chặt răng, hung hăng giơ lên hai quả đấm, lớn tiếng nói: “Người vô sỉ như ngươi, không biết dùng lời lẽ bóng bẩy gì để lừa gạt Cổ Tam Thông xung phong xông trận vì mình. May thay, nghĩa phụ của Cổ Tam Thông năm đó lại là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, mới giúp cho đứa nhỏ này biết hai chữ tín, nghĩa. Đâu giống như ngươi, dẫn nó vào con đường sai trái!”  

             “Cổ Tam Thông, ngươi thử hỏi lòng mình một chút xem, ngươi sùng bái phụ thân thứ nhất của mình hơn hay là tên tiểu nhân hèn hạ không biết xấu hổ này hơn?” Quỷ Vương lớn tiếng chất vấn, Cổ Tam Thông khẽ run lên, không biết nên trả lời thế nào, có chút do dự.  

             Ánh sáng khẽ lóe lên trong mắt, Trác Uyên thừa biết trong lòng lão ta nghĩ gì. Đây rõ ràng chính là muốn đưa hai phụ thân lên bàn cân, làm phai nhạt đi ảnh hưởng của mình đối với Cổ Tam Thông.  

             Vì vậy, Trác Uyên lập tức bước đến trước mặt Cổ Tam Thông, nhẹ sờ đầu hắn ta, sau đó cực kỳ sáng suốt mà tránh đi chủ đề này, hắn vui vẻ cười nói: “Bất kể là người cha chính nhân quân tử có tri thức hiểu lễ nghĩa đó, hay là tên nghĩa phụ xấu xa hèn hạ xảo trá như ta, mặc dù hai chúng ta không cùng chí hướng, nhưng vẫn có một điểm chung. Chính là rất yêu thương đứa con trai tiểu Tam tử này, thật sự mà nói, ta không bao giờ hết yêu thương con!”  

             Hai mắt Cổ Tam Thông nhanh chóng sáng lên, hắn ta ngẩng đầu nhìn khuôn mặt từ ái của Trác Uyên, miệng không nhịn được mà khẽ nở một nụ cười.  

             “Trác Uyên xảo trá!”  

             Quỷ vương giật mình một cái, gò má không khỏi hóp lại, giống như ăn phải một con ruồi chết vậy, giận đến mức cắn răng nghiến lợi...

Advertisement
';
Advertisement