Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Đã từng đứng đầu thiên hạ 1  

             Cổ Tam Thông khinh thường bĩu môi, chăm chú nhìn ba người, hắn ta không khỏi phì cười một tiếng: “Lời thề của lão tử năm đó chẳng qua chỉ là bảo vệ hoàng thất các ngươi ngàn năm không đổ vỡ, chứ chưa từng nói là sẽ làm tay sai cho mấy người các ngươi. Lão tử thích giúp mấy người thì sẽ giúp một chút, chán rồi, ai cũng không làm gì được ta hết. Hừ!”  

             Nghe hết câu, ba người bất ngờ ngẩn ra, quay sang nhìn nhau chốc lát, khuôn mặt ai cũng biểu lộ vẻ ngạc nhiên. Vật nhỏ này, đầu óc trở nên xảo trá như vậy từ lúc nào vậy, còn biết tìm sơ hở ngay trong câu nữa chứ.  

             Nhưng rất nhanh, khi ba người nhìn về phía Trác Uyên đang lẳng lặng ngồi cách đó không xa, trong lòng lập tức hiểu rõ.  

             Không cần phải nói, cái kiểu cãi cọ này chắc chắn là do Trác Uyên kia dạy. Nếu không, bằng cái đầu óc của vật nhỏ này, chắc chắn sẽ không thể nghĩ ra được những lời lắt léo kiểu đấy!  

             Nghĩ đến đây, ba người vô thức hít sâu một hơi, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc.  

             Bây giờ Cổ Tam Thông là thanh kiếm sắc bén nhất của bọn họ. Nhưng kể từ giờ phút này, hắn ta lại chạy sang bên Trác Uyên, tình hình vô cùng bất lợi.  

             Quỷ vương khẽ nhíu mày, tiếp tục: “Cổ Tam Thông, nếu ngươi đã thề bảo vệ hoàng thất không đổ vỡ, vậy thì ngươi nên giết toàn bộ địch thủ của hoàng thất. Hôm nay, tên Trác Uyên kia dám làm phản, mở rộng thế lực một cách tùy tiện, điều này đã tạo thành uy hiếp trí mạng đối với giang sơn đất nước. Dù ngươi mang thân phận là Thần Long Hộ Vệ, hay là vì lời thề năm đó đi chăng nữa, thì người cũng nên diệt trừ hắn mới phải. Chứ không phải giống như bây giờ, bao che cho tên nghịch tặc đó!”  

             “Hừ, cái gì mà bao che với không bao che? Chẳng phải con trai bảo vệ cha mình là chuyện hiển nhiên sao?” Cổ Tam Thông ngước khuôn mặt mềm mại nhỏ nhắn lên, không khỏi cười đùa nói: “Hơn nữa, phụ thân ta cũng đã cam đoan rằng sẽ không động vào căn cơ hoàng thất. Người chỉ cần quyền lực, không cần danh phận!”  

             Ba người lập tức sợ hãi, nhìn nhau lần nữa. Ai cũng đều không kìm được mà khẽ hít vào một ngụm khí lạnh, Phương Nhất Bái khó tin mà vội la lên: “Tiểu Tam tử, ngươi vừa mới nói gì vậy, người gọi hắn là gì cơ?”  

             "Ơ hay, các ngươi còn chưa biết à, người là nghĩa phụ của ta đó. Cho nên, nếu các ngươi dám động vào một sợi lông của người. Chắc chắn lão tử sẽ lột da, tháo xương các ngươi khiến cho các người không được chết tử tế, ha ha ha!” Cổ Tam Thông hung hãn nắm chặt tay thành quả đấm, mặt lộ ra một nụ cười dữ tợn.  

             Ba người Phương Nhất Bái vừa nghe xong, lập tức trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy vô cùng không ổn.  

             Nếu như Cổ Tam Thông nhất thời bị tên Trác Uyên kia dùng miệng đầu độc, bọn họ còn có thể từ từ khuyên nhủ. Dù sao thì tên tiểu tử Cổ Tam Thông này là người chiến lực mạnh nhất của bọn họ cơ mà.  

             Nhưng, quan hệ của hai người đã chuyển thành cha con, đã chung một phe, cho dù bọn họ có tốn hết nước bọt thì được ích lợi gì đâu chứ?  

             Chỉ là, bọn họ có chút tò mò, rốt cuộc Trác Uyên đã cho tiểu quái vật này bùa mê thuốc lú gì, mà khiến cho tiểu tử đấy can tâm tình nguyện làm con trai hắn nhỉ?  

             Hoàng thất nuôi vật nhỏ này mấy trăm năm, còn không thu phục được lòng nó, nhưng Trác Uyên lại dễ dàng khiến nó đi theo như vậy. Điều này khiến cho ba người nghĩ nát óc cũng không thể hiểu nổi.  

             Chuyện...Chuyện này xảy ra từ lúc nào vậy chứ?  

             Tuy nhiên, khi nghĩ tới hai bên đại chiến mấy ngày trước, chuyện Lạc gia kêu gọi được nhiều cao thủ hàng đầu chủ trong chớp mắt, ba người cũng chỉ biết bó tay thở dài, thừa nhận rằng tên tiểu tử Trác Uyên này rất lợi hại về phương diện thuyết phục lòng quân, xưa nay vô cùng hiếm thấy.  

             Nhưng nếu cứ thế mà đứng nhìn Cổ Tam Thông đột ngột biến thành địch thủ,   

             ba người cảm thấy có chút bối rối!  

             Danh hiệu cao thủ đệ nhất thiên hạ của Cổ Tam Thông cũng không phải chỉ để cho vui!  

             “Này, tiền bối, hay là chúng ta rút lui trước đi. Nếu lỡ may tiểu Tam Tử liên thủ với Trác Uyên thì sẽ khó thắng lắm. Chúng ta nên về bẩm báo với bệ hạ sớm chút, rồi để cho ngài ấy quyết định!” Tư Mã Huy nhẹ nhàng vuốt râu, cất giọng đề nghị.  

             Phương Nhất Bái cũng khẽ gật đầu, cảm thấy làm như vậy là ổn nhất.  

             Chỉ có Quỷ Vương là lộ rõ vẻ tức giận, không muốn rời đi, ngược lại còn tiến lên một bước, gân cổ mắng: “Cổ Tam Thông, trước kia lão phu vẫn luôn coi ngươi là một anh hùng hảo hán nói được làm được. Cho nên dù rơi vào tình cảnh như bây giờ cũng không hề oán hận gì ngươi. Nhưng không thể ngờ được rằng, cuối cùng ngươi lại thành ra cái loại vô sỉ lật lọng như vậy. Theo như lời Trác Uyên nói, nếu đại sự mà thành, cho dù không lật đổ được hoàng thất của hiện tại thì cũng sẽ nuôi dưỡng hoàng thất như bù nhìn, việc này có khác gì chiếm đoạt giang sơn của hoàng gia đâu?”“Cổ Tam Thông, nếu người vẫn còn hiểu bốn chữ Lễ nghĩa liêm sỉ thì nên tuân thủ lời thề năm đó, bảo vệ hoàng gia, tận trung với chức trách đi, chớ có trộm giở thủ đoạn lừa gạt, tận dụng lỗ hổng câu từ. Đây không phải chuyện mà quân tử nên làm!” Quỷ vương hét lớn giảng đạo.  

             Cổ Tam Thông khẽ nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Ngươi là ai chứ, ta không quen ngươi, ngươi biến thành dáng vẻ quỷ quái này thì liên quan gì đến ta?”  

             “Ha ha ha...Cổ Tam Thông, lão phu không cần ngươi biết ta là ai, ta chỉ hy vọng ngươi có thể thực hiện lời hứa hẹn năm đó!” Quỷ vương cười khổ, mặt ngập tràn đau thương nhưng vẫn kiên trì nói.  

             Cổ Tam Thông càng thêm nghi ngờ, nghe giọng của người này sao giống như đã từng quen biết hắn ta vậy. Tuy nhiên, hắn ta lại hoàn toàn không nhớ rằng có người như vậy!  

             Nhưng rất nhanh, hắn ta khẽ khịt mũi, rồi hít sâu một hơi. Đột nhiên cảm thấy, trên người của Quỷ Vương này tản ra một mùi hương khá quen thuộc

Advertisement
';
Advertisement