Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

"Trác Uyên, rốt cuộc ngươi muốn làm gì hả?" Lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị như vậy, cuối cùng Hoàng Phổ Thiên Nguyên cũng không giữ nổi vẻ bình tĩnh khoác lác lúc nãy nữa, không khỏi sốt ruột mà thét to.  

             Trong tiếng thét còn ẩn chứa nỗi sợ hãi sâu thẳm!  

             Trác Uyên nhếch môi mỉm cười, ánh mắt lộ ra tia tà ác, hắn cười quái dị: "Ha ha ha... Làm cái gì ư? Ta làm cái này đây!"  

             Vừa dứt lời, Trác Uyên đột nhiên vận chuyển công pháp, dùng lực hút mạnh. Hoàng Phổ Thiên Nguyên bỗng nhiên cảm thấy tất cả sức mạnh trong cơ thể, bao gồm nguyên lực, khí tức, hay thậm chí là cả Bát Đạo Long Hồn đều mất khống chế mà lao về phía của Trác Uyên.  

             Hoàng Phổ Thiên Nguyên bất giác sợ hãi, lúc này lão ta mới hiểu ra mọi chuyện, vội vàng giãy dụa thân thể, muốn phản kháng. Đáng tiếc, phía trên đang có một con quái vật khổng lồ đè lão ta xuống, khiến cho lão ta không thể nào động đậy được, chỉ có thể cắn răng chịu đựng sự lăng nhục tàn bạo này, tự cảm nhận sức mạnh của chính mình đang từng chút từng một bị kéo ra khỏi cơ thể.  

             Gầm!  

             Một tiếng gầm rú không cam lòng vang lên, cả người Trác Uyên bỗng nhiên lắc lư một cái, một long hồn nhanh chóng tiến vào bên trong cơ thể hắn. Và cũng cũng ngay lúc đó, Địa Long Trảo của Hoàng Phổ Thiên Nguyên cũng lập tức trở về thành một bàn tay bình thường!  

             Hoàng Phổ Thiên Nguyên vô cùng sợ hãi, trong lòng càng thêm hoảng loạn.  

             Mặc dù lão ta đã đoán được Trác Uyên muốn làm gì, nhưng không thể ngờ rằng Trác Uyên còn có thể hút long hồn của lão ta ra dễ dàng như vậy.  

             Phải biết, đây là thứ mà lão ta tự mình luyện hóa, nó đã trở thành một thể với lão ta, làm sao có thể bị bóc tách ra nhẹ nhàng như vậy được?  

             Trác Uyên này đã dùng thứ tà pháp gì để làm ra chuyện không tưởng như thế cơ chứ? Cho dù lão ta vô tình có được long hồn như lần trước, nhưng chỉ một thời gian sau khi Hoàng Phổ Thanh Thiên không còn sống nữa, long hồn sẽ tự ly thể.  

             Nhưng bây giờ, Hoàng Phổ Thiên Nguyên vẫn đang còn sống sờ sờ ở đây cơ mà!  

             Trong lòng Hoàng Phổ Thiên Nguyên âm thầm chửi rủa, hoàn toàn không hiểu nổi. Tuy nhiên, lão ta không có quá nhiều thời gian để tò mò, bởi vì hiện tại lão ta đang phải đối mặt với thời khắc nguy cấp nhất, lão ta lập tức hoảng hốt kêu lên: "Dừng tay, mau dừng tay!"  

             "Ha ha ha... Hoàng Phổ Thiên Nguyên kiêu ngạo, tự đắc, khoe khoang lúc nãy đã biến đi đâu mất rồi?" Trác Uyên ngửa mặt lên trời cười to, sau còn khinh bỉ mà nhìn xuống dưới.  

             Hoàng Phổ Thiên Nguyên gần như sắp khóc, cố hết sức muốn giữ lại nội năng, nhưng dù cố gắng như thế nào cũng không làm được. Lão ta chỉ có thể tự mình cảm nhận từng long hồn một bị kéo ra khỏi cơ thể, tứ chi dần dần trở về hình người, bất lực hoàn toàn!  

             Gầm gầm gầm!  

             Đột nhiên, từng tiếng long ngâm vang lên từ trong cở thể Trác Uyên, sau đó hắn nhìn thấy từng long hồn đang thò đầu ra khỏi cơ thể mình, trông như muốn trốn thoát.  

             Hoàng Phổ Thiên Nguyên thấy vậy, lão ta như gặp được đường sống, không khỏi cười lớn: "Ha ha ha... Trác Uyên, những Long hồn này không phải do ngươi luyện hóa, dù ngươi có cưỡng ép kéo chúng nhập vào trong thân thể đi chăng nữa, thì bọn chúng tuyệt đối sẽ không nghe theo lệnh của ngươi đâu, ngược lại còn chống trả đủ kiểu khiến cho cơ thể của ngươi nát bấy. Lão phu khuyên ngươi nên trả chúng lại cho lão phu. Lão phu hứa sau này chắc chắn sẽ không đối địch với ngươi, chúng ta cùng chia nhau thiên hạ này!"  

             Hoàng Phổ Thiên Nguyên biết mình bại cục đã định nên lập tức đưa ra điều kiện.  

             Thế nhưng Trác Uyên lại không thèm quan tâm, cười lạnh nói: "Thiên hạ này vốn là của lão tử, ai cần chia chác với ngươi? Hơn nữa mấy con cá chạch đất này là lão tử lôi ra được từ trong cơ thể ngươi, chẳng lẽ ta không trị được chúng sao?"  

             Vừa nói dứt câu, trên trán Trác Uyên chợt bốc lên một ngọn lửa màu xanh, mà cũng vào lúc đó, những long hồn kia lập tức run rẩy rồi ỉu xìu lui vào.  

             Hoàng Phổ Thiên Nguyên giật mình, khóe miệng lập tức xụ xuống, khóc không ra nước mắt.  

             Xong rồi, ngay cả vốn liếng để thương lượng mà lão ta cũng không có!  

             Ai ngờ được tên Trác Uyên này lại có nhiều thủ đoạn kỳ dị như vậy. Những địa mạch long hồn này bị Đế Vương Môn bọn hắn trấn thủ ngàn năm vẫn không ngừng quậy phá, nhưng Trác Uyên lại dễ dàng áp chế bọn chúng như vậy, đây là việc mà người bình thường có thể làm sao?  

             Khẽ thở dài một hơi, Hoàng Phổ Thiên Nguyên ngửa đầu nhìn lên trời, bất lực để mặc cho nội lực mỗi lúc một mỏng manh hơn.  

             Cuối cùng, một tiếng long ngâm vang lên, rốt cuộc Hồi Thiên Long Hồn cũng bị Trác Uyên hấp thụ nhập vào bên trong cơ thể, còn Hoàng Phổ Thiên Nguyên không nói cũng biết, lão ta đã trở về hình dáng của người bình thường, không còn khí thế như lúc trước nữa.  

             Nửa canh giờ sau, dưới Thiên Ma Đại Hóa Quyết của Trác Uyên, Hoàng Phổ Thiên Nguyên đã hoàn toàn hóa thành bụi phấn, biến mất không một vết tích, ngay cả thi thể cũng không còn!  

             Cổ Tam Thông nhìn thấy mặt đất dưới chân rỗng tuếch, hắn ta bất giác cười giễu, khôi phục trở lại hình dáng con người.  

             Hắn ta không biết Hoàng Phổ Thiên Nguyên kia có phải là vô cùng hối hận khi ở giây phút cuối đời hay không, lão ta có hối hận vì đã đối địch với hai cha con bọn họ, còn giả vờ bị ức hiếp trước mặt hai người bọn họ không nhỉ? Chỉ là, khi Cửu Long Thần Hồn bị Trác Uyên hấp thu toàn bộ, hắn ta đã nhìn thấy ánh mắt của lão già đó ngập tràn trong tuyệt vọng.  

             Có lẽ, kể từ lúc đó, lão già đó đã mất đi khát vọng sống…   

             “Cha, con không ngờ người còn có ngón nghề này nữa đây, cái đó là tuyệt học của Cửu U Ma Đế, trị lão già kia đến không còn đường xoay sở…’’ Cổ Tam Thông ngẩng đầu nhìn về phía Trác Uyên, lại tiếp tục cười.  

             Thế nhưng hắn ta còn chưa nói hết lời, Trác Uyên đã nhanh chóng xua tay, thản nhiên nói: "Tiểu Tam Tử, hãy bảo vệ ta, Cửu Long Quy Nhất của ta sắp đột phá rồi!"  

             Nói xong, hắn khoanh chân ngồi xuống đất, khẽ nhắm đôi mắt, yên tĩnh tu luyện.  

             Cổ Tam Thông thấy hắn vội vàng như vậy, cũng hiểu được đây là thời cơ hiếm có đối với cha mình, lập tức ngậm miệng lại, thủ hộ thận trọng bên cạnh hắn.  

             Cứ thế hai ngày nhanh chóng trôi qua, khí tức trên người Trác Uyên cũng đang từng bước mà gia tăng vững vàng. Từ Thiên Huyền tầng ba lúc đầu, đến Thiên Huyền tầng bốn, bây giờ lại đến Thiên Huyền tầng năm, mỗi ngày có thêm một biến hóa mới, giống như thoát thai hoán cốt vậy. Thương thế trên người hắn cũng đang dần được chữa lành một cách nhanh chóng.  

             Có thể thấy, năng lượng bên trong cơ thể Hoàng Phổ Thiên Nguyên, một cao thủ Thần Chiếu đỉnh phong thật sự khổng lồ tới mức nào!  

             Vút!  

             Đột nhiên, một âm thanh xé gió vang lên, một sợi xích sắt màu đen bỗng chốc bổ nhào vào đầu Trác Uyên đang tu luyện, sức lực vô cùng mãnh liệt.  

             Tròng mắt Cổ Tam Thông khẽ co rụt, hắn ta duỗi tay chụp lấu, âm thanh leng keng vang lên, hắn ta nắm lấy cái khóa đen trong tay, thét lên một tiếng: "Là ai, mau bước ra đây!"  

             "Cổ Tam Thông, thân là Hộ Long Thần Vệ của hoàng thất mà lại đi cùng với một tên phản quốc, chẳng lẽ ngươi đã quên lời thề ba trăm năm trước rồi sao?"  

             Theo luồng hắc khí lượn lờ, Quỷ Vương dẫn theo Tư Mã Huy và Phương Thu Bạch, bóng dáng ba người dần dần xuất hiện trước mặt hắn ta.  

             Mà Trác Uyên vẫn ngồi  ở chỗ đó không nhúc nhích, dường như là không biết mọi chuyện đang xảy ra ở bên ngoài…

Advertisement
';
Advertisement