Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Cổ Tam Thông không khỏi giật mình, vẫn chưa hiểu cho lắm, nhưng Trác Uyên chợt chống đỡ thân thể suy yếu cố đứng lên, từng bước một đi về phía Hoàng Phổ Thiên Nguyên, trong mắt hắn lập tức lóe lên một tia sáng quỷ dị.  

             Rầm!  

             Một trận chấn động vô hình đột nhiên bùng nổ, ánh sáng xanh lấp lánh tỏa ra từng chút một. Hoàng Phổ Thiên Nguyên đang hấp hối, dưới sự chiếu rọi của ánh sáng xanh kia lại hồi phục sức sống với một tốc độ nhanh đến dị thường, rất nhanh đã trở lại nguyên vẹn hệt như ban đầu.  

             "Ha ha ha... Hoàng Phổ Thiên Nguyên ta là bất tử, các ngươi chẳng làm gì được đâu!" Hoàng Phổ Thiên Nguyên cười rộ lên, trông vừa điên cuồng, lại vừa vô cùng ngạo mạn!  

             Cổ Tam Thông thấy vậy, ánh mắt hắn ta càng thêm tức giận, hung hăng mà dùng chân đạp xuống.  

             Đùng!  

             Toàn bộ nửa thân dưới của Hoàng Phổ Thiên Nguyên bị giẫm bẹp dí vào trong lòng đất, đau đến mức mặt mũi đầm đìa mồ hôi, cho dù ngũ quan không rõ ràng nhưng cũng có thể nhìn thấy được khuôn mặt lão ta đang bắt đầu vặn vẹo.  

             Nên biết rằng dù cho lão ta có là bất tử đi chăng nữa, thế nhưng mỗi lần bị hung thú Tiểu Tam Tử này giẫm xuống, cơn đau đớn đều sẽ đâm thẳng vào lòng, đau thấu đến tận xương!  

             Nhưng lão ta cũng không mấy quan tâm, tỏ vẻ bị ức hiếp trước mặt hai đại tuyệt thế cao thủ như Trác Uyên và Cổ Tam Thông, nhìn thấy dáng vẻ không làm được gì, chỉ có thể nổi giận đùng đùng mà liên tục tung cước của bọn họ, cho dù có chịu bao nhiêu đau khổ đi chăng nữa thì trong lòng lão ta cũng vô cùng thoải mái!  

             "Ha ha ha... Hai người các ngươi liên thủ lại thì sao, vẫn không thể làm gì được lão phu thôi!" Hoàng Phổ Thiên Nguyên cắn chặt răng chịu đựng, nhưng trong lòng lại liên tục cảm thấy vui sướng.  

             Trác Uyên khẽ cười lạnh, nặng nề mà hít vào một hơi thật sâu, từng bước chuyển hướng về phía lão ta, trong mắt chỉ có sự khinh thường và ác độc vô biên: "Ha ha… Lão gia hỏa, ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm. Cho dù có là Cửu Long Kim Cang hay Địa Giai Vũ Kỹ thì ngươi vẫn không đủ tư cách để trở thành kẻ bất khả chiến bại trong thiên hạ này đâu!"  

             "Hừ, thì sao nào? Chí ít là hiện tại, các ngươi chẳng làm gì được ta! Trừ khi các ngươi đạt đến cảnh giới Hóa Hư, có thể trực tiếp tiêu diệt nguyên thần của lão phu, còn không thì… ha ha ha… "  

             Sự giễu cợt trong mắt Hoàng Phổ Thiên Nguyên mỗi lúc một lớn, còn không biết sống chết mà lộ ra vẻ mặt đấy, lão phu sẽ chờ các ngươi ở đây, để xem các ngươi làm sao mà chỉnh lại cái thái độ của ta.  

             Điều này khiến cho Cổ Tam Thông tức giận đến mức nghiến răng ken két, gót sắt dưới chân nghiền nát lão ta vô cùng hung hăng. Hoàng Phổ Thiên Nguyên vẫn cắn răng chịu đựng, trước sau như một mà nhẫn nhịn một cách bất khuất.  

             Nhưng Trác Uyên lại không thèm quan tâm, từng bước một mà yếu ớt đi đến trước mặt lão ta, cố gắng hết sức nâng bàn tay dính đầy máu tươi của lão ta lên, rồi đặt nó lên trên đầu lão ta.  

             "Tiểu Tam Tử, giẫm lão ta cho mạnh vào, tuyệt đối không được để lão ta nhúc nhích!" Trác Uyên ngửa cổ lên nhìn cái đầu to lớn của Cổ Tam Thông, nghiêm túc dặn dò.  

             Cổ Tam Thông khẽ gật đầu, dưới chân bất động như tượng.  

             Hoàng Phổ Thiên Nguyên khinh thường bĩu môi, mỉa mai lên tiếng: "Trác Uyên, thân thể ngươi đã trọng thương, đến sức giơ tay còn không có, thì có thể làm gì được lão phu đây? Hừ, đừng nói là ngươi ở hiện tại, ngay cả là ngươi khi đang trong thời kỳ đỉnh cao cũng có làm gì được ta đâu? Ha ha ha… "  

             "Ha ha ha…”  

             Hoàng Phổ Thiên Nguyên cười to, Trác Uyên chẳng những không chán ghét mà cũng cười rộ lên theo.  

             Hoàng Phổ Thiên Nguyên khẽ cau mày, nghi ngờ nói: "Ta cười ngươi không biết tự lượng sức mình, ngươi cười cái gì?"  

             "Ta cười ngươi ếch ngồi đáy giếng, kiến thức nông cạn!" Hắn lạnh lùng nhếch môi, trong mắt Trác Uyên dần hiện lên một tia âm u, đồng thời toàn thân hắn cũng tràn ngập bởi luồng hắc khí cuồn cuộn: "Thiên hạ rộng lớn, các loại công pháp vũ kỹ nhiều vô số kể, chúng tương sinh tương khắc lẫn nhau. Ngươi cho rằng ngươi có được Bồ Đề Tu Căn, luyện thành Bất Diệt Kim Thân, thì thật sự không ai giết được ngươi sao? Hừ, bây giờ lão tử sẽ cho ngươi mở mang tầm mắt, cái gọi là trên đời này thứ gì cũng có thể xảy ra. Cho dù ngươi có Cửu Long Kim Cang đi chăng nữa thì vẫn chết không chỗ chôn thân thôi!"  

             "Thiên Ma Đại Hóa Quyết!" Trác Uyên giận dữ gầm lên, hắc khí toàn thân đột nhiên điên cuồng mà lao về phía Hoàng Phổ Thiên Nguyên thông qua bàn tay kia.  

             Chẳng mấy chốc, thân thể Địa Long cứng như đá bị bao phủ bởi một lớp mực đen đặc. Đồng thời, lão ta bất chợt cảm thấy năng lượng bên trong cơ thể đang bị một thứ tà khí gì đó xâm nhiễm và đồng hóa. Ngay cả Bát Đại Long Hồn trong cơ thể lão ta cũng đang liều mạng giãy dụa, thế nhưng tất cả đều không thể tránh khỏi việc bị thứ đen kịt đó xâm nhiễm.  

             Đặc biệt là Hồi Thiên Long Hồn mà lão ta tự tin nhất, thân thể xanh biếc của nó nhanh chóng bị nhuộm đen như màn đêm, nhìn như thể bị trúng độc vậy  

             Chuyện này không thể nào xảy ra được.  

             Phải biết, Bồ Đề Tu Căn vốn là tinh hoa của sinh mệnh, là thuốc giải độc tốt nhất. Dung hợp nó với long hồn, luyện thành Hồi Thiên Long Hồn, sao có thể bị độc tố xâm chiếm dễ dàng thế được?  

             Nhưng lão ta làm sao biết được, đây không phải là độc mà là nguyên lực trong thân thể của Trác Uyên luyện ra Thiên Ma Đại Hóa Quyết.  

             Thiên Ma Đại Hóa Quyết, vốn có thể đồng hóa vạn vật trong trời đất, sau đó lại hấp thụ thành của riêng mình. Giữ lại tinh hoa đất trời, loại bỏ những tạp chất. Vào giờ phút này, Trác Uyên đã đồng hóa hết toàn bộ năng lượng trong cơ thể của Hoàng Phổ Thiên Nguyên, bao gồm cả long hồn để sử dụng cho riêng mình.  

             Tiếp theo, đã đến lúc thu lại cho bản thân!

Advertisement
';
Advertisement