Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Nghĩ như vậy,  trong lòng Trác Uyên cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, vẻ mặt cũng trở nên vô cùng tươi tỉnh. Dường như có một cánh cửa bước sang thế giới mới đang dần mở rộng ra ngay trước mặt hắn...  

             Gừ!  

             Đột nhiên, một tiếng rồng gầm vang lên, lập tức phá tan tâm trạng mới mẻ này của hắn.  

             Cả người Trác Uyên không khỏi lắc lư một cái, cơn tức giận trong lòng cũng vì thế mà trào dâng lên đến đỉnh điểm. Mụ nội ngươi là gấu à, lão tử đang ngộ ra chân lý mới, làm phiền lão tử hết lần này đến lần khác như vậy, buồn cười thật đấy!  

             Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy có một ánh sáng màu xanh lục yêu kiều đang tỏa ra trên người Hoàng Phổ Thiên Nguyên, cái miệng rồng vừa mới bị nổ thành cặn bã cũng đang dần khôi phục với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường. Chỉ trong chốc lát, cơ thể đã hoàn hảo như lúc ban đầu!  

             "Nguy rồi, là long ngâm rung chuyển trời đất của lão già kia!"  

             Tròng mắt không khỏi co rụt lại, Trác Uyên nhìn về phía Cổ Tam Thông,  

             vội vàng quát lớn: "Tiểu Tam Tử, sức hồi phục của lão già này rất mạnh, lão ta có Bất Diệt Chi Khu. Ngươi chỉ làm lão ta trọng thương thì không có ích gì đâu, nhất định phải sử dụng một đòn trí mạng!"  

             Cổ Tam Thông không khỏi sững sờ, còn không kịp phản ứng, nhưng khi nhìn về  

             phía trước, chỉ thấy đúng là Hoàng Phổ Thiên Nguyên đang vung quẫy đuôi,  

             thần thái tươi tỉnh mà đứng lên lần nữa, lão ta cười to: "Ha ha ha... Cổ Tam  

             Thông, tuy rằng ngươi rất mạnh, nhưng cũng không giết được lão phu đâu. Hay là như vậy đi, vì hai người chúng ta không ai làm gì được nhau, nên xin từ biệt, sau này sẽ gặp lại!"  

             Hoàng Phổ Thiên Nguyên chắp tay hành lễ, đánh trống lãng đòi rút quân.  

             "Sau này gặp lại cái đầu ngươi, hôm nay ta đây phải giết chết ngươi!" Thế nhưng, Cổ Tam Thông lại không chịu thua dễ dàng như vậy. Hắn ta lấy đà đạp chân xuống, sau đó vọt về phía trước, đấm một quyền vào ót lão ta.  

             Ầm!  

             Lại một tiếng nổ lớn vang lên, vào lúc này, Hoàng Phổ Thiên Nguyên bị vùi xuống dưới đất, khiến cho mặt đất sâu lõm xuống một trăm mét, cái đầu địa long cũng tràn đầy máu tươi, vì chấn động ban nãy mà đầu đau nhức vô cùng.  

             Nhưng sau một quyền đấy của Cổ Tam Thông, rất nhanh lão ta đã hồi phục. Cả người lão ta lại tỏa ra ánh sáng màu xanh lục yêu kiều kia một lần nữa, hơi thở sinh mệnh bên trong cơ thể, cũng đang dần khôi phục một cách nhanh chóng đến mức khó tin.  

             Chỉ trong chốc lát, cơ thể đã hoàn hảo như lúc ban đầu.  

             Tròng mắt Cổ Tam Thông khẽ co rụt lại, không thể tin nổi sự thật trước mắt. Trác Uyên cũng nhíu chặt mày, trong lòng dâng lên một cảm giác u sầu khó tả..  

             Bàn về chiến lực thì chắc chắn lão già không phải đối thủ của Tiểu Tam Tử. Thậm chí nếu như Tiểu Tam Tử toàn lực ứng phó, thì chỉ trong năm quyền đã có thể lấy được cái mạng chó của lão ta.  

             Thế nhưng lão ta cứ tự khôi phục hết lần này đến lần khác, long ngâm xoay chuyển trời đất lại lợi hại vô cùng, có thể làm hồi phục mọi vết thương trên người chỉ trong nhát mắt, giống hệt như một con gián đuổi đánh mãi cũng không chết, dẫu cho có làm gì đi chăng nữa thì lão ta vẫn có thể tung tăng bay nhảy, kiêu ngạo múa võ trước mặt bọn họ.  

             Hoàng Phổ Thiên Nguyên kiêu ngạo nhìn về phía Cổ Tam Thông, lão ta hét lớn: "Ha ha ha... Cổ Tam Thông, ta đã nói rồi, ngươi không giết được ta đâu! Cho dù ngươi có tái chiến tiếp đi chăng nữa thì cũng chỉ là uổng phí sức lực mà thôi..."  

             "Câm miệng!"  

             Hoàng Phổ Thiên Nguyên còn chưa kịp dứt lời, Cổ Tam Thông đã trợn mắt nhìn, mặt tràn đầy vẻ không cam lòng mà nói: "Ta tung hoành trong Đế Quốc Thiên Vũ nhiều năm như vậy rồi nhưng chưa bao giờ giết người không thành. Hừ, con lươn đất nhà ngươi cũng khá lắm. Kỳ Lân Chân Thân, hóa hình!"  

             Gừ!  

             Lại một tiếng thú gầm vang lên, toàn thân Cổ Tam Thông tỏa ra ánh sáng màu hồng, ánh sáng ấy dần lan ra xung quanh, bóng dáng của hắn ta đã biến mất chỉ trong chốc lát.  

             Đợi cho đến khi xuất hiện lần nữa, hắn ta đã biến thành một con Hồng Diện Kỳ Lân cao hơn mười mét.  

             Đây chính là bản tướng của hắn ta, hóa thành thánh thú, Kỳ Lân cao ngút trời!  

             Tuy hắn ta vẫn còn trong giai đoạn độ tuổi thiếu niên, thế nhưng khí thế của thánh thú lại toát ra ngút trời, trông kinh thiên động địa vô cùng. Tất cả linh thú xung quanh đều run rẩy trong sợ hãi, thoảng hốt mà kêu rên liên tục!  

             Bỗng nhiên, tròng mắt Hoàng Phổ Thiên Nguyên khẽ co rụt lại, lão ta khó tin mà rống to lên: "Cổ Tam Thông... Ngươi, ngươi dùng chiêu thức gì vậy?"  

             "Hừ, không phải chiêu thức gì hết, đây chính là bản tướng của ta!"  

             Lạnh lùng cười, nơi khóe miệng của Cổ Tam Thông lập tức lộ ra hai chiếc răng nanh sắc bén: "Ta vốn là thánh thú, khi dùng hình dạng bản tướng thì mới phát huy được hết toàn bộ sức lực. Ha ha ha... Sức lực của một quyền vừa rồi chẳng qua chỉ là một phần ba mà thôi. Con lươn đất à, lần này ta sẽ dùng chân để giẫm nát ngươi!"  

             Vừa dứt lời, Cổ Tam Thông đã giẫm chân xuống. Hoàng Phổ Thiên Nguyên quá sợ hãi, căn bản không kịp trốn đi, lập tức bị một chân của hắn ta mạnh bạo giẫm dưới đất.  

             Ầm!  

             Chỉ trong chốc lát, trời đất giống như sụp đổ, dưới gót sắt đang đạp lão ta, toàn bộ mặt đất lập tức lún xuống như chẻ tre chỉ trong nháy mắt.  

             Mặt đất lún sâu cả ngàn mét, giây tiếp theo, mặt đất lại lún sâu thêm mười ngàn mét nữa. Chờ cho đến khi dừng lại thì đã sụp đổ sâu hơn cả trăm ngàn mét. Mà mặt đất trong vòng trăm dặm xung quanh, cũng chịu sự chấn động vô hình này, như thể dời non lấp biển vậy, chấn động cực kỳ lớn.  

             Toàn bộ bề mặt đất đã bị biến dạng hoàn toàn!  

             Mấy người Phương Nhất Bái đang chạy đến hướng đó chợt cảm thấy được nguồn năng lượng kinh khủng này, trong lòng lập tức giật mình một cái, khựng người lại. Dưới chấn động của làn sóng xung kích ấy, cho dù có là cao thủ Thần Chiếu như bọn họ đi chăng nữa, thì cả người cũng không khỏi run rẩy, chân đứng không vững.  

             "Rốt cuộc chỗ đó đã xảy ra chuyện gì vậy, tại sao lại có động tĩnh lớn như thế được?" Vẻ mặt Tư Mã Huy trắng bệch, kiêng dè nói.  

             Hai người còn lại khẽ liếc nhau, cũng bất đắc dĩ lắc đầu, không rõ mọi chuyện thế nào.  

             "Tóm lại, chắc chắn đây là chuyện do hai người kia làm, chúng ta đi xem một chút thì sẽ rõ thôi!" Quỷ Vương nhìn về phía hai người, rồi đề nghị nói.  

             Hai người cúi đầu nhìn xuống phía dưới, lúc trước vẫn còn là một thảm cỏ xanh tươi tốt, nhưng giờ lại biến thành một khoảng đất trống màu vàng, bọn họ nghiêm túc mà nhìn nhau gật đầu một cái.  

             Hai đại cao thủ quái vật này, thế mà lại là đối tượng trọng điểm cho bọn họ theo dõi…  

             Sau khi Cổ Tam Thông tung ra một cước đó, Trác Uyên bò ra từ bên trong đống phế tích, khẽ nhìn cảnh tượng xung quanh, hắn âm thầm tặc lưỡi.  

             Mẹ nó, đây chính là uy lực từ một cước của thánh thú Trùng Thiên Kỳ Lân sao!  

             Tuy hắn ta vẫn chỉ là ấu thú, nhưng đã có tiềm chất hủy thiên diệt địa.  

             Nghĩ tới đây, Trác Uyên lại càng thêm tán thưởng thực lực của thánh thú hơn, quả không hổ là sự tồn tại có thể sánh vai với thượng cổ thập đế, quá mức khủng bố. Hơn nữa, hắn có chút ghen tị vì đấy là thực lực trời sinh của người ta.  

             Một kẻ tầm thường như hắn cũng chỉ có thể ngước mặt lên mà nhìn!  

             Ài, sao ta không phải là thú vật trâu bò như thế nhỉ? Trác Uyên bất lực lắc đầu...  

             "Ha ha ha... Lão cá chạch, xem lần này ngươi có chết hay không!" Cổ  

             Tam Thông ngửa mặt lên trời cười lớn một tiếng, nhấc chân nhìn xuống dưới, đã thấy toàn thân của Hoàng Phổ Thiên Nguyên máu me đầm đìa, gãy xương đứt gân, nội tạng nát vụn tràn ra từ trong miệng lão ta, văng ra khắp nơi.  

             Nhưng ngạc nhiên chính là, lão ta vẫn còn sống, từng luồng ánh sáng màu xanh lục kia vẫn đang len lỏi bên trong cơ thể của lão ta.  

             Cái gì, vẫn còn sống sao?  

             Cổ Tam Thông bất giác giật mình, trong mắt lại hiện lên vẻ tức giận, hắn ta không cam lòng, giận dữ hét lớn: "Hừ, người ta đây muốn giết thì đừng mong có thể sống sót được!"  

             Nói xong, Cổ Tam Thông nhấc gót chân giẫm lần nữa, bốn cái móng giẫm cùng một chỗ.  

             Chỉ trong thoáng chốc, dưới tiếng ầm ầm không dứt, bên trong phạm vi một ngàn dặm, động đất nổi lên rầm rầm, có chỗ còn phun trào núi lửa, dung nham trong lòng đất chảy ra khắp mọi nơi.  

             Nhưng dù là vậy, sau khi giẫm đạp mấy chục cước, cho dù trông bộ dạng của Hoàng Phổ Thiên Nguyên có vặn vẹo đến cỡ nào, khuôn mặt biến dạng ra sao, thì từ đầu tới cuối lão ta vẫn luôn duy trì sự sống.  

             Cổ Tam Thông vô cùng tức giận, hắn ta định giẫm tiếp. Nhưng Trác Uyên vội vàng nắm lấy tay hắn ta, ngăn cản nói: "Vô dụng thôi Tiểu Tam Tử. Xem ra Bồ Đề Tu Căn kia thật sự rất lợi hại, nó che chở sự sống của lão ta. Nếu như không thể giải quyết tận gốc rồi lấy đi cái hồi thiên long hồn kia của lão ta, thì cho dù ngươi có giẫm bao nhiêu cước đi chăng nữa, lão ta vẫn có một hơi thở giữ mạng!"  

             "Vậy phải làm sao bây giờ? Người con muốn giết, nhưng lại giết không chết, ba trăm năm nay, con chưa bao giờ phải chịu cơn giận nào như vậy đâu!" Cổ Tam Thông không cam lòng mà bĩu môi, tức giận đến mức nghiến chặt răng.  

             Trác Uyên lại nham hiểu mà cười, trên khóe môi khẽ vẽ nên một đường cong quỷ dị: "Ha ha ha... Yên tâm đi, ta đã nghĩ được biện pháp trị lão ta rồi. Hơn nữa hiện tại ta cũng có chút hứng thú với tám đầu long hồn còn lại, ta định lấy để nghiên cứu chúng..."

Advertisement
';
Advertisement