Hóa về bản tướng 1
"Lão cá chạch kia, ngươi nói ai là đồ ngu đấy?"
Cổ Tam Thông cắn chặt răng, toàn thân bao bọc bởi một luồng ánh sáng màu hồng, bước từng bước về phía trước, dường như mỗi một bước đều đạp vào trong lòng lão ta, khiến cho lão ta không khỏi run rẩy.
Mà cột sáng màu vàng đất kia cũng đang rút ngắn lại từng chút một.
Mồ hôi lạnh đổ đầy đầu Hoàng Phổ Thiên Nguyên, miệng cũng há lớn, không
nói được lời nào.
Cuối cùng, Cổ Tam Thông lập tức hét lớn một tiếng, cả người run lên, ánh sáng màu hồng toàn thân phụt một tiếng, sau đó phóng toàn bộ ra ngoài. Địa Long Ba kia, cũng ngay lập tức bị bắn ngược trở về, trông hệt như một quả cầu nảy vậy.
Ầm!
Nguồn năng lượng chấn động mãnh liệt, chỉ trong phút chốc đã bắn toàn bộ trở ngược lại về miệng của lão ta, lúc này, dưới một tiếng nổ đinh tai nhức óc, cả người Hoàng Phổ Thiên Nguyên lập tức bị nổ đến mức bay lên không trung.
Chờ khi rơi xuống đất, cái miệng rồng với thực lực uy mãnh của lão ta đã hoàn toàn hoá thành bụi phấn, biến mất hút không thấy đâu nữa. Chỉ thấy một cái cửa hang tối đen như mực, đang không ngừng bốc lên khói đen ngay tại vị trí ban đầu của cái miệng rồng.
Lạnh lùng mà cười, Cổ Tam Thông khinh thường xua tay nhìn bóng người đang nằm hấp hối dưới đất kia, không ngừng giễu cợt nói: "Con lươn đất, không phải ta không dùng đầu óc, chỉ là trên đời này không kẻ nào có thể sống sót sau một đấm của ta đâu, ha ha ha..."
Khí phách!
Trác Uyên nhìn đứa con trai nuôi đang đứng ở trước mặt mình, hắn bất giác ngây ngẩn cả người. Lập tức cảm thấy, tuy bình thường bản thây hay hung hăng càn quấy, gây rối ở khắp nơi, nhưng thật sự là quá yếu ớt so với đứa con trai này của mình!
Có thể dốc hết toàn lực, có thể dùng nắm đấm để giải quyết mọi việc thì con mẹ nó ai lại đi dùng đầu óc làm gì?
Xem ra Tiểu Tam Tử này mới thật sự là đại trí giả ngu, là nam nhân nhìn thấu mọi thứ trên thế gian này, quả không hổ là đệ nhất danh hào của đế quốc Thiên Vũ. Nhất là Kỳ Lân Tráo kia, vậy mà có thể bắn ngược năng lượng trở về như vậy, đây mới chân chính là chiêu Kỳ Lân xuất chúng và mạnh mẽ nhất!
"Tiểu Tam Tử à Tiểu Tam Tử, hôm nay ta không thể không dành chữ phục cho ngươi! Kẻ yếu mới đi tính trăm phương ngàn kế, cường giả chân chính thì căn bản không hề đếm xỉa đến những thứ này. Hay, thật sự rất hay!"
Trác Uyên không khỏi thở dài một hơi, nhìn về phía Cổ Tam Thông, hắn dựng thẳng ngón tay cái của mình lên, vừa tán thưởng, lại vừa ngộ ra một chân lý mới.
Có lẽ vừa rồi Cổ Tam Thông chỉ vô tình mà nói ra câu tràn đầy kiêu ngạo đấy, nhưng lại khiến cho lòng hắn vô cùng xúc động. Hắn còn tự cho mình là kẻ nắm giữ toàn bộ cục diện trong tay, còn tính kế cả hoàng thất và các thế lực Đế Vương Môn cùng một lúc, hắn giống như một Vương giả chân chính vậy.
Nhưng trên thực tế, thật sự mà nói thì hắn vẫn còn rất non yếu!
Thử hỏi một con hổ, sẽ vì săn một con cừu non mà trăm phương ngàn kế sắp xếp bẫy rập sao?
Đương nhiên là không rồi, thân là vua của muôn thú, kẻ nào dám đụng thì cứ ăn hết sạch, cần gì phải tính kế nhiều như vậy?
Cổ Tam Thông cũng chính là người như vậy, gặp phải đối thủ thì một quyền đánh ngã, ngay cả động tác võ kỹ cũng không cần tốn công tốn sức suy nghĩ, bởi vì hắn ta đã đủ mạnh mẽ rồi, chỉ cần giơ tay nhấc chân cũng có thể biến kẻ thù tan thành tro bụi.
Nghĩ tới đây, Trác Uyên khẽ liếc nhìn hắn ta một cái, hắn bật cười thành tiếng, sau đó chân thành nói: "Tiểu Tam Tử, hôm nay ngươi đã dạy cho ta một bài học rồi đấy. Ta thấy ta quá tầm thường so với ngươi!"
Không khỏi ngơ ngẩn, Cổ Tam Thông không hiểu cho lắm, nhưng nhìn
thấy ánh mắt chân thành tha thiết kia của Trác Uyên, hắn ta lại ngượng ngùng gãi đầu một cái, rồi xấu hổ nói: "Lão cha, người đang khen con sao? Ha ha ha... Vậy thì con không dám nhận đâu! Có lẽ người vẫn không biết, ở trong dãy núi Vạn Thú, đại bá khen ngợi người rất nhiều đó, còn nói con nên học theo người nhiều một chút, không được cứng đầu nữa!"
"Không, là ta nên học theo ngươi mới phải. Ta tính kế nhiều người như vậy, chẳng qua chỉ là vì lợi ích mà thôi. Thế nhưng những lợi ích kia cũng chỉ là vật ngoài thân, cũng chẳng ảnh hưởng đến ta là mấy. Ngươi thì ngược lại, ngươi không phải bận tâm đến vạn vật xung quanh, điều này càng giúp cho ngươi có thể dễ dàng chinh phục con đường trở thành cường giả hơn nữa!"
Tung một tràng thật dài ra, trong mắt Trác Uyên khẽ lóe lên một tia sáng, hắn lại lẩm bẩm trong miệng, như thể vừa hiểu ra được một chân lý gì đấy: "Ma đạo chí tư, cái chữ tư này, trước kia ta vẫn cho rằng nó là ích kỷ. Nhưng có lẽ, dùng nó để giải thích cho đạo đức của một người thì cũng không đúng cho lắm! Xem ra... Hành trình ma đạo của ta cũng nên đơn giản hóa một chút!"