Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Lại đạp mạnh một bước, Cổ Tam Thông vọt tới trước lần nữa, Hoàng Phổ Thiên Nguyên cắn răng một cái, cũng không hề sợ hãi mà tiến lên. Quyền trảo của hai người lại giao kích lần nữa.  

             Thế nhưng lần này Hoàng Phổ Thiên Nguyên cũng không dám cứng đối cứng nữa. Sức mạnh trên Địa Long Trảo kia lập tức hóa thật thành giả, đột nhiên thân thể ngửa về sau, một nắm đấm này của Cổ Tam Thông đã rơi vào khoảng không.  

             Cũng trong lúc đó, bỗng nhiên cái đuôi rồng của Hoàng Phổ Thiên Nguyên lại vung ra đằng sau.  

             Một tiếng phù trầm đục vang lên, lão ta lập tức hung hăng quất vào sau lưng Cổ Tam Thông.  

             Cổ Tam Thông bất giác nhíu mày, khóe miệng khẽ run lên, bị quất bay ra ngoài giống như đạn bắn. Một tiếng ầm vang lên, đụng ngã một ngọn núi nhỏ, lập tức vùi sâu vào bên trong đống phế tích.  

             ''Ha ha ha... đuôi địa long của lão phu quét một cái thì cho dù ngươi có là Bất Bại Ngoan Đồng đi chăng nữa, thì không chết cũng phải trọng thương!'' Hoàng Phổ Thiên Nguyên cười lớn một tiếng, nhìn về phía đống phế tích tràn ngập bụi mù kia, vẻ hưng phấn đầy mặt.  

             Trác Uyên khẽ nheo mắt, im lặng mà nhìn sang hướng kia, bất đắc dĩ lắc đầu.  

             Hắn biết Tiểu Tam Tử là thân thể thánh thú, không dễ bị thương hư. Nhưng mà suy nghĩ quá đơn thuần rồi, thủ đoạn công kích cũng rất đơn giản vậy mà lại bị người ta tùy tiện quất một đuôi như vậy.  

             Một tiếng ầm vang, Cổ Tam Thông nhảy ra từ trong đống phế tích kia, không ngừng sờ ra phía sau lưng, liên tục kêu to: ''Đau chết rồi, đau chết ta rồi, bà mẹ ngươi chứ là gấu à, lão ta dùng cái gì để quất ta vậy, sao mà cứng thế?''  

             Đưa tay vung đống quần áo đằng sau lên, Cổ Tam Thông nỗ lực nhìn ra sau lưng nhưng không quay đầu lại được, không nhìn thấy tình trạng thương tích, chỉ có thể lấy tay sờ sờ chỗ đau, một hồi lâu mới yên lòng: ''Còn tốt chán, cũng không có thương tích gì!''  

             Tuy hắn ta không nhìn thấy, nhưng Hoàng Phổ Thiên Nguyên đã nhìn được tất cả rất rõ ràng, mắt lập tức trợn tròn, lão ta kinh ngạc tới mức tròng mắt sắp rớt ra ngoài.  

             Đó là một đuôi mà lão ta đã quất hết sức, cho dù là cao thủ như Trác Uyên thì kết cục cũng sẽ trực tiếp bị chặt đứt eo. Nhưng mà sau lưng của Cổ Tam Thông, ngay cả một chút da cũng không bị nát, chỉ có một vệt trắng nông mà thôi.  

             Tiểu tử này, rốt cuộc là thứ gì vậy!  

             Hai mắt không khỏi ngơ ngác chớp, trong lòng Hoàng Phổ Thiên Nguyên lo sợ, lòng tin đánh bại Cổ Tam Thông đã rớt xuống ngàn trượng chỉ trong nháy mắt!  

             Phải biết là trước khi đánh bại đối thủ thì trước tiên. ngươi cần phải khiến cho hắn ta bị thương nặng đã. Nhưng mà bây giờ, ngươi cũng không làm tổn thương gì được hắn ta, thì làm sao để thắng đây?  

             Vào giờ phút này, Hoàng Phổ Thiên Nguyên cảm thấy mình cũng là một đứa nhóc ba tuổi, đang đánh nhau với một người đàn ông vạm vỡ. Đối phương vẫn đứng vững ở đó sau cú đánh của lão ta!  

             Trác Uyên khẽ cười thầm trong lòng sau khi chứng kiến tất cả, có điều hắn cũng hiểu rõ khả năng thần lực trời sinh của Cổ Tam Thông, đã quen dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề, cho nên thủ đoạn cũng tương đối đơn giản.  

             Cứ theo đà này, tuy Hoàng Phổ Thiên Nguyên không làm gì được hắn ta, nhưng nếu hắn ta muốn chế ngự Hoàng Phổ Thiên Nguyên thì cũng không dễ dàng gì, vì vậy, Trác Uyên lập tức dẫn dắt hắn ta một lần: ''Tiểu Tam Tử, cái tên này vừa mới giễu cợt ngươi là đồ ngu, bị quất dễ dàng như vậy căn bản không đủ khiến lão ta sợ hãi đâu!''  

             ''Cái rắm, lão phu đã nói những lời đó hồi nào?'' Hoàng Phổ Thiên Nguyên giật mình, quay đầu hung ác trừng Trác Uyên một cái, lên tiếng mắng to.  

             Ngay lúc Trác Uyên vừa cất giọng, lão ta đã biết tiểu tử này muốn giở trò xấu. Quả nhiên, rõ ràng bên trong những lời này toàn là ý châm ngòi ly gián.  

             Nhưng mà thân là con của Trác Uyên, Cổ Tam Thông không hề nghi ngờ lời nói của Trác Uyên, ngay sau đó, vẻ mặt hắn ta dần tối sầm đi, lập tức nhìn về phía Hoàng Phổ Thiên Nguyên, lạnh lùng cười: ''Ta… Là đồ ngu?''  

             Ừng ực một tiếng, trong lòng Hoàng Phổ Thiên Nguyên vô cùng căng thẳng, không nói gì, chỉ đang liều mạng suy nghĩ cách giải quyết.  

             Rất nhanh, trong mắt lão ta lập tức sáng lên, đã nghĩ được cách. Nếu đuôi của Địa Long và Địa Long Trảo không làm gì được tên quái vật này, vậy thì dùng năng lượng trùng kích là được rồi!  

             Tên quái vật này, cũng không thể không có một chút nhược điểm nào.  

             Kết quả là, thừa dịp Cổ Tam Thông đang nổi giận đùng đùng, thời điểm không có một chút phòng bị nào, đột nhiên cái miệng khổng lồ của Hoàng Phổ Thiên Nguyên gầm thét lên một tiếng: ''Địa Long Ba!''  

             Rống!  

             Dưới một tiếng vang thật lớn, một luồng ánh sáng màu vàng đất lập tức bắn về phía Cổ Tam Thông, tới gần chỉ trong nháy mắt.  

             Nhưng Cổ Tam Thông lại không né tránh, vẫn đứng ở đó như cũ, hét lớn một tiếng, hồng mang toàn thân nở rộ!  

             Đùng!  

             Địa Long Ba hung hăng đánh lên người hắn ta, thế nhưng cảnh tượng sau đó đã khiến cho tròng mắt của mọi người sắp sửa rớt ra ngoài. Cổ Tam Thông đỡ lấy uy lực thần kỳ của Địa Long Ba, vẫn đứng ở đó không nhúc nhích như cũ, vững như bàn thạch, vừa đỡ vừa từng bước một tiến về phía Hoàng Phổ Thiên Nguyên, tám đạo long hồn kia ngưng kết thành địa mạch năng lượng trùng kích, cứ thế mà đánh trở về!  

             Chỉ trong phút chốc, hai mắt Hoàng Phổ Thiên Nguyên trợn tròn, mụ nội nhà ngươi, tên tiểu tử này thật sự là quái vật rồi...

Advertisement
';
Advertisement