Trong tai vang vọng tiếng cười to sảng khoái của Trác Uyên, Cổ Tam Thông chậm rãi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Trác Uyên cả người đầy màu máu, vẻ mặt uể oải hấp hối, bất giác nhíu mày một cái, hắn ta cả giận nói: ''Lão cha, sao người lại bị thương nặng như vậy? Không phải người nói để con mai phục ở phía trước, đánh gãy đường lui của lão ta sao? Con ở nơi đó lâu như vậy rồi mà không thấy một cái bóng người nào, còn tưởng rằng một mình người đã giải quyết xong rồi, nên mới chạy đến đây tìm người, không ngờ. . .''
Không khỏi lắc đầu cười khổ, Trác Uyên thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: ''Ài, lần này tính sai thật rồi. Phương án thứ nhất của ta đúng thật là nhằm đề phòng có chuyện ngoài dự tính xảy ra, sợ lão ta chạy nên để ngươi ở đó chặn lão ta. Nhưng mà không ngờ rằng, thực lực của lão ta còn mạnh hơn ta tưởng nhiều. Hiện tại chỉ có thể thi hành phương án thứ hai, để ngươi đi đối phó với lão ta mà thôi. Nhưng ngươi cũng phải cẩn thận nhiều hơn đấy!''
''Yên tâm đi, lão cha. Nếu người đã truyền tin để cho con tới giúp người một tay thì con tuyệt đối sẽ không để người thất vọng!'' Bình tĩnh gật đầu một cái, trên mặt Cổ Tam Thông tràn ngập chiến ý, lúc quay đầu lại nhìn về phía Hoàng Phổ Thiên Nguyên, vẻ mặt đã tối sầm đi chỉ trong nháy mắt.
Mí mắt không khỏi run lên một cái, trong lòng Hoàng Phổ Thiên Nguyên có chút bất an, vẻ mặt lão ta lập tức trở nên nghiêm túc.
Danh hào thiên hạ đệ nhất cao thủ Cổ Tam Thông vang vọng trọn vẹn hơn ba trăm năm, không người nào có thể nhìn thấy bóng lưng cũng không phải là dựng chuyện bậy bạ. Thực lực của hắn ta sâu không lường được, thực lực kỳ quái thông thiên triệt địa, cho dù là bây giờ lão ta đã luyện thành thân Cửu Long Kim Cang, nhưng khi đối mặt với Bất Bại Ngoan Đồng này cũng không có niềm tin chiến thắng cho lắm.
Hơn nữa, Trác Uyên và Cổ Tam Thông đều là cao thủ mà lão ta phải cẩn thận đề phòng. Vốn dĩ lão ta muốn từng bước một diệt trừ bọn họ, Trác Uyên xảo trá, diệt trừ hắn trước cho an tâm. Thực lực của Cổ Tam Thông mạnh nhất, nhưng đầu óc lại đơn giản nhất, chỉ cần Trác Uyên vừa bị diệt, thì đối phó với tiểu tử này cùng lắm là giống như ba trăm năm trước thôi, dùng chiến thuật biển người cũng có phần thắng!
Nhưng mà, lão ta không thể ngờ rằng, lúc lão ta sắp phải giải quyết cái họa lớn trong lòng mình là Trác Uyên thì đột nhiên quái vật nhỏ Cổ Tam Thông đó lại xuất hiện phá chuyện tốt của lão ta.
Cứ như vậy, nếu hai đại cao thủ này mà liên thủ thì sẽ khá là bất lợi đối với lão ta.
Nghĩ tới đây, Hoàng Phổ Thiên Nguyên không khỏi hét lớn một tiếng, khích tướng nói: ''Cổ Tam Thông, không phải ngươi phụng hoàng mệnh truy nã nghịch tặc Trác Uyên này sao? Bây giờ lão phu lấy tính mạng của hắn ngươi cũng vừa vặn có thể trở về giao nộp, cớ sao mà không làm? Vì sao đột nhiên phải xuất hiện trợ giúp cho hắn?''
''Cái rắm, người là cha ta, đạo lý con trai muốn mạng cha mình ở đâu ra hả? Hừ, cái thứ kỳ quái như ngươi dám làm cha ta bị thương thành như này, xem một lúc nữa ta đây chỉnh đốn ngươi như thế nào!'' Cổ Tam Thông giơ nắm tay nhỏ nhắn xinh xắn lên, gầm thét liên tục.
Hoàng Phổ Thiên Nguyên nghe vậy lại không khỏi giật mình lần nữa, khó tin nói: ''Cái gì? Ngươi... Ngươi nói Trác Uyên là cha ngươi? Chuyện này làm sao có thể được?''
''Cha nuôi cũng là cha, có cái gì mà không thể?'' Cổ Tam Thông hừ lạnh một tiếng, từ chối tiếp lời.
Trong lòng có chút hồi hộp, cuối cùng Hoàng Phổ Thiên Nguyên cũng nghe rõ, nhưng cũng chính bởi vì điều này mà tảng đá trong lòng của lão ta cũng mỗi lúc một nặng, đầu lông mày cũng càng nhăn sâu hơn!
Dù thế nào đi chăng nữa thì lão ta cũng không ngờ rằng Trác Uyên lại có năng lực lớn như vậy, có thể thu phục được ma đầu nhỏ coi trời bằng vung này, lại còn khiến hắn ta bằng lòng nhận bản thân làm cha nuôi!
Nếu đã như vậy, hai cường giả lớn kết hợp lại thì đúng thật là sẽ không bất kỳ thế lực phương nào trong Đế Quốc Thiên Vũ này có thể chống lại bọn họ.
Hơn nữa, từ lúc nào mà hai người có mối quan hệ này? Nếu như đã xác định từ sớm thì với sự xảo trá của Trác Uyên, lại luôn ngấm ngầm chịu đựng, ngay cả hoàng thất cũng không biết nội tình, trái lại còn để Cổ Tam Thông đuổi theo giết Trác Uyên, trong đây chắc chắn có âm mưu.
Nghĩ tới đây, mồ hôi lạnh trên ót Hoàng Phổ Thiên Nguyên đã chảy ròng ròng.
Lấy sự hiểu biết của lão ta với Trác Uyên, chắc chắn một đòn sát thủ này sẽ vận dụng ở thời điểm mấu chốt. Có thể tưởng tượng tất cả mọi người vì tranh quyền đoạt thế, chém giết lẫn nhau. Đến cuối cùng bất kể là ai cảm thấy lúc mình đã khống chế tình hình, tay cầm thiên hạ thì đột nhiên Trác Uyên chết tiệt này lại mang Cổ Tam Thông đã biến mất không còn tăm hơi ra khiến thực lực của phe mình lập tức tăng lên nhiều lần.
Đối thủ cuối cùng chắc chắn sẽ vì biến cố đột ngột này mà xem thường thực lực của bọn người Trác Uyên rồi binh bại như núi đổ!
Cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, Trác Uyên giấu đi một chiến lực cực lớn là Cổ Tam Thông này, rõ ràng là muốn gài tất cả mọi người.
Vừa nghĩ đến đây, Hoàng Phổ Thiên Nguyên khẽ hít một hơi thật sâu, cảm giác đằng sau lưng hơi lạnh. May là bây giờ lão ta đã kịp thời phát hiện tình huống này, nếu như đợi đến thời khắc quyết chiến quan trọng cuối cùng mới biết được, đoán chừng lão ta sẽ thất bại thật thê thảm.
Nhưng mà, giờ phút này lão ta vẫn còn có sức để thay đổi.
Nhìn về phía trước, tâm trạng Hoàng Phổ Thiên Nguyên đang dần dần bình tĩnh lại, sát ý trong mắt chậm rãi lan ra. Vào giờ phút này, Trác Uyên trọng thương, đã không trở thành sự uy hiếp nữa rồi, đúng lúc Cổ Tam Thông cũng chỉ có một mình.
Tình huống này, chỉ cần lão ta có thể đánh bại Cổ Tam Thông thì mới có thể một hơi diệt trừ hai mầm họa lớn, đúng là không thể tốt hơn!
Nghĩ như vậy, Hoàng Phổ Thiên Nguyên không những đã tiêu trừ cảm giác lo lắng trong lòng, ngược lại còn có chút vui mừng, hôm nay có thể một lần mà hái xuống hai cái đầu của hai cao thủ lớn, cho hai bên hoàng thất và Lạc gia một đả kích sâu đậm, cũng là một công hai việc.
''Ha ha ha... Cổ Tam Thông, thực lực của ngươi đứng đầu thiên hạ, lão phu đã sớm muốn lĩnh giáo một phen. Chính vào thời điểm thiên hạ tranh bá, hãy để lão phu đoạt lại ngai vàng đệ nhất thiên hạ đó của ngươi đi!'' Hoàng Phổ Thiên Nguyên bất giác cười lớn một tiếng, hai mắt đã bắt đầu đỏ như máu.
Cổ Tam Thông khinh thường bĩu môi, nhếch miệng lên, cười lạnh: ''Hừ, gan to thật. Ba trăm năm nay, vẫn chưa có người nào dám nói chuyện phách lối như vậy với ta đâu. Con cá chạch chán sống nhà ngươi, xem ta đây có vặn đầu ngươi xuống hay không!''
''Tiểu Tam Tử, không thể coi thường Cửu Long Kim Cang của lão ta, ngươi phải dè chừng...''
Trác Uyên nhìn hắn ta khinh địch thì vội vàng mở miệng nhắc nhở. Thế nhưng lời của hắn còn chưa nói hết, Cổ Tam Thông đã đạp chân xuống, bỗng nhiên xông về phía trước, căn bản không để đối phương vào mắt.
Hoàng Phổ Thiên Nguyên cười lớn một tiếng, cũng xông lên!
Đùng!
Một trảo một quyền giao kích với nhau, phát ra tiếng vang rung động trời đất. Phát ra một sự chấn động vô hình, lập tức san toàn bộ mặt đất trong phạm vi một dặm thành đất bằng!
Hoàng Phổ Thiên Nguyên không ngăn được mà liên tiếp lui về phía sau mười bước mới miễn cưỡng ngừng lại được. Cổ Tam Thông cũng rút về phía sau đến năm bước, ngẩng đầu nhìn về phía trước, bất giác có chút ngạc nhiên.
Đây là lần đầu tiên hắn ta đối quyền với người khác mà lại bị đẩy lùi ra sau như vậy.
Đúng là hắn ta rất ngạc nhiên, trong lòng Hoàng Phổ Thiên Nguyên thì sớm đã giật mình một cái, thầm nghĩ quả nhiên Cổ Tam Thông không hổ là Bất Bại Ngoan Đồng, thực lực sâu không lường được.
Với một đòn Cửu Long Kim Cang dùng hết sức của lão ta như vậy mà cũng chỉ có thể đẩy hắn ta lùi mấy bước, nếu như đổi lại người đang đánh với lão ta là Trác Uyên, đoán chừng lão ta đã sớm đánh hắn vào trong đống núi đá, nhưng mà Cổ Tam Thông này thì…
Đôi mắt tam giác khẽ run rẩy một cái, trong đầu Hoàng Phổ Thiên Nguyên đang suy nghĩ kế sách đối địch.
Cổ Tam Thông cũng có chút không phục, làm sao hắn ta có thể bị người khác đẩy lùi như thế được, thế nhưng tám phần lực mà hắn ta vừa đánh ra đó, lại không giống như lúc nhường nhịn đánh nhau với Trác Uyên.
Khẽ ngước khuôn mặt nhỏ mềm mại lên, Cổ Tam Thông hét lớn một tiếng: ''Đến tiếp đi!''