Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Trác Uyên khẽ nhiẻn miệng cười, tiếp tục đổ dầu vào lửa, hắn nói: “Còn nữa, làm sao mà ngươi biết được chuyện nghĩa phụ thứ nhất của tiểu Tam tử, chẳng lẽ...Tất cả chuyện năm đó là do hoàng thất sắp xếp sao?”  

             Trong lòng Quỷ Vương khẽ thịch một tiếng, vô cùng hoảng hốt. Cả người đứng im bất động, trên đầu không hiểu sao mà thấm ra từng tầng mồ hôi lạnh.  

             “Ha ha ha...Xem ra ta đã đoán đúng, lại là hoàng thất bày trò!” Trác Uyên cười một tiếng, trong mắt ánh lên từng tia sáng.  

             Nghe vậy, Cổ Tam Thông vô cùng kinh sợ, khó tin mà nhìn Trác Uyên, hắn ta nghi ngờ lên tiếng: “Nghĩa phụ, người...Người đang nói gì vậy?”  

             “Tiểu Tam tử, vốn dĩ ta không hề biết gì về chuyện của ba năm trước. Nhưng mới vừa rồi vị tiền bối này vì để lừa ngươi về dốc sức cho hoàng thất, nên đã vô tình lỡ miệng. Lão ta còn biết cả nghĩa phụ đầu tiên của ngươi, không phải rất kỳ lạ sao? Ta nhớ, sau khi ngươi tranh chấp với Thất gia xong thì hoàng thất mới nhúng tay vào. Khi đó, hẳn là nghĩa phụ đầu tiên của ngươi đã sớm bị Thất gia giết mới đúng!” Mắt Trác Uyên lập tức sáng lên, liên tục cười mỉa.  

             Quỷ vương vẫn im lặng không lên tiếng, mặt đầy kiêng kỵ nhìn Trác Uyên, chân mày nhíu lại rất chặt.  

             Cổ Tam Thông cẩn thận ngẫm nghĩ hồi lâu, rồi đột nhiên ngẩng đầu nhìn Trác Uyên, vội vàng nói: “Nghĩa phụ, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy, người mau nói đi!”  

             “Rất đơn giản, tất cả những gì ngươi thấy năm đó, chẳng qua là trùng hợp bị lợi dụng mà thôi. Đó là âm mưu mà hoàng thất đã bày ra nhằm làm suy yếu thực lực của Thất gia, mà sau trận chiến ấy, đúng là Thất gia đã nhụt chí không dám manh động nữa!”  

             Trác Uyên khẽ híp mắt cười, hắn nói: “Ta đã từng gặp hoàng đế, sau khi ta đánh Thành Hoa Vũ xong, lão ta vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của ta. Nhưng điều này cũng bình thường, thân là đế vương thì đương nhiên sẽ muốn nắm hết tất cả các thế lực trên thiên hạ trong lòng bàn tay, cho dù có là thế lực mới vừa nhú ra thì cũng vậy thôi. Nhưng ba trăm năm trước, hoàng đế lại đợi ngươi đánh đến hơn nửa giang sơn mới đáp trả, chẳng lẽ ngươi không thấy lạ sao? Ha ha ha...Câu trả lời chỉ có một, là cố tình bỏ qua!”  

             “Theo ta, bởi vì năm đó ngươi đến các nhà có quyền thế lớn ăn trộm linh dược, sau khi kết thù với những gia tộc hoàng thất này, từng nhất cử nhất động của ngươi đều nằm trong sự giám thị của hoàng đế. Cũng là vì để cho ngươi đối phó với Thất gia, làm suy yếu thế lực của họ. Thậm chí, nghĩa phụ của ngươi cứu ngươi cũng là do hoàng thất cố ý sắp xếp, dạy ngươi cách sống. Sau đó cả nhà nghĩa phụ của ngươi bị giết, cũng là hoàng thất dẫn Thất gia tới...”  

             “Cái gì?” Cổ Tam Thông vô cùng kích động, hai tay bất giác nắm thành quả đấm, mắt đỏ ngầu, hắn ta thét lên: “Nghĩa phụ...Người, người nói thật sao?”  

             “Cái rắm, Cổ Tam Thông, ngươi đừng tin hắn, hắn chỉ đang đoán mò mà thôi!” Quỷ Vương quýnh lên, vội vàng rống to, sau đó chất vấn: “Lúc ấy Cổ Tam Thông đại náo thiên hạ, hoàng thất cũng tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Nếu đây là hoàng thất sắp xếp, thì chẳng phải là tự châm lửa đốt mình sao? Trên đời này làm gì có ý tưởng nào ngu ngốc như vậy?"  

             “Ha ha ha...Đúng vậy, không ai có thể đưa ra một chủ ý ngu ngốc như thế. Nhưng có một điểm mà mọi người đều hiểu chính là, mưu lược của người không qua nổi trời! Không ai có thể khống chế toàn cục, xung quanh luôn sẽ xảy ra sơ suất nhưng suy cho cùng thì cũng không lệch quá nhiều so với kế hoạch. Rất hiển nhiên, tiểu Tam Tử là nằm trong đó!"  

             Trác Uyên khẽ cười, tiếp tục nói: “Người ngây thơ vốn rất hiền lành, tiểu Tam tử mới vừa vào giang hồ, tính tình lương thiện, không biết đối nhân xử thế ra sao. Cho nên mới làm ra chuyện ăn trộm dược liệu nhà quý tộc, không biết nặng nhẹ dẫn tới họa sát thân. Chẳng qua, với thực lực của nó, tuy rút lui an toàn nhưng vẫn sẽ bị trọng thương. Điều này, có lẽ các ngươi đều hiểu. Nhưng chắc các ngươi có chút nhầm lẫn, tiểu Tam tử bị thương là bởi vì khi đó nó không hiểu chiến, cho nên các ngươi mới đoán sai thực lực của nó, muốn lợi dụng nó!”  

             “Vậy là nghĩa phụ đầu tiên của nó xuất hiện. Cho dù người nọ là do các ngươi cố ý dẫn tới, hay chính là người của các ngươi thì lão ta cũng được coi là người thầy đầu tiên của tiểu Tam Tử, dạy cho hắn khái niệm lễ nghĩa nhân hiếu. Sau đó, các người dẫn Thất gia tới giết cả nhà nghĩa phụ nó, ép nó báo thù!”  

             Ánh mắt Trác Uyên khẽ lóe lên một tia sáng khiếp người, như thể tận mắt chứng kiến, hắn nói tiếp: "Nhưng đây cũng chỉ là cái cớ mà thôi. Chẳng qua Tiểu Tam tử là tượng gỗ mà các ngươi đặt trước đài, coi như thực lực của nó không đủ cũng chẳng sao, các người có thể âm thầm giúp đỡ nó diệt trừ nhà họ Thất, tiếp theo đổ tội danh này lên đầu nó, lấy đó để uy hiếp bọn họ. Nhưng các ngươi không thể ngờ rằng, tiểu Tam tử bị thù hận che mờ mắt nên đã phát huy toàn bộ thực lực, vô địch thiên hạ, đánh cho Thất gia người ngã ngựa đổ!”  

             “Điều này hẳn là thứ khiến các ngươi vui nhất. Nhưng ngày vui cũng ngắn ngủi lắm, các người tính trời tính đất nhưng lại bỏ qua một điều chính là tiểu Tam tử thật sự rất lợi hại, đã thoát khỏi tầm tay các ngươi. Đến khi các ngươi muốn thu thập tàn cuộc thì đã quá muộn, ngược lại còn khiến cho hoàng thất bị quật thành một bãi bầy nhầy, chết một cách thảm hại!”  

             “Cái này gọi là thông minh quá sẽ bị người thông minh khác hại, địch tổn hại một nghìn, mình bị thương tám trăm!” Trác Uyên lắc đầu một cái, thở dài liên tục, hắn nói.  

             Quỷ vương đã sớm nhễ nhại mồ hôi lạnh, trong lòng sợ hãi đến tột độ.  

             Tên Trác Uyên này...Chẳng những độc mồm, mà ánh mắt cũng quá ghê gớm rồi. Chuyện ba trăm năm trước mới chỉ nghe qua lời đồn đã thuật lại đúng gần hết, đây mẹ nó còn là người sao?  

             Quỷ vương ngửa đầu lên nhìn Trác Uyên, không nói được gì. Chỉ có Cổ Tam Thông là tức giận đến run rẩy cả người, trong mắt liên tục toát ra sát khí…

Advertisement
';
Advertisement