Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Sao thế Lãnh tiên sinh, bây giờ tình hình của chúng ta đang rất tốt mà, khí thế của đối phương cũng đang dần yếu đi, tại sao lại phải rút lui?” U Minh Thành ngơ ngác, lập tức quay sang nhìn Lãnh Vô Thường với vẻ khó hiểu.   

             Lão ta khẽ nhíu mày, vẻ mặt Lãnh Vô Thường trông rất nghiêm trọng, con ngươi di chuyển liên tục, trông như lão ta đang suy tính điều gì đó. Một lúc lâu sau, lão ta mới nói với vẻ bất an: “Lão phu cũng không dám chắc nữa, thế nhưng cảnh tượng này lại khiến cho lão phu liên tưởng đến trận chiến ở Bách Gia Tranh Minh.”   

             U Minh Thành chớp chớp mắt, hắn ta và những người khác đều giật mình, dường như họ cũng đã nghĩ đến điều đấy.  

             “Xem ra các ngươi cũng cảm giác được phần nào rồi. Lần đó, Trác Uyên cũng rơi vào thế hiểm nguy, nhưng kết quả thế nào, chắc các ngươi sẽ không quên.” Lãnh Vô Thường khẽ cắn chặt răng, lão ta thấy bất an vô cùng.   

             U Minh Thành và những người khác có chút ngơ ngác, sau đó nhẹ gật đầu, ánh mắt của họ trông có vẻ rất sợ hãi, lí nhí nói: “Nổi dậy khi bị dồn vào đường cùng, sau đó xoay chuyển tình thế! Lẽ nào... Lãnh tiên sinh, lần này hắn cũng... Không thể nào! Rõ ràng hắn đã bị trọng thương, không có sức phản kháng nữa rồi mà.”   

             U Minh Thành lắc đầu, có vẻ không tin, thế nhưng một lát sau hắn ta lại giật mình một cái, cả người ngây ngốc, nói: “Nhưng mà hình như trong trận chiến Bách Gia Tranh Minh hắn cũng như vậy thì phải. Không, tình cảnh của hắn lúc đấy còn thảm hại hơn bây giờ rất nhiều, nhưng hắn vẫn thắng, còn đánh tan tác mấy người Hoàng Phổ Thanh Thiên đến mức chết không có chỗ chôn thân nữa cơ.”   

             “Gì chứ, Lãnh tiên sinh, ngài đang bảo lần này hắn cũng chỉ giả vờ thua, đây là một cái bẫy của hắn thôi sao?” Nghiêm Bá Công kinh ngạc, lão ta không khỏi rùng mình.   

             Từ sau trận chiến ở Bách Gia Tranh Minh, sự âm hiểm của Trác Uyên đã để lại ám ảnh tâm lý cho bọn họ.   

             Nếu như người khác mà lâm vào trong tình cảnh này thì chắc chắn họ sẽ bị phanh thây, người một nơi đầu một nẻo, không còn khả năng lật ngược tình thế, chết ngay tại chỗ. Nhưng mọi người đều biết một điều rằng, Trác Uyên là một người rất bí ẩn.  

             Chỉ cần hắn còn thở thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.   

             Trác Uyên có khả năng hô mưa gọi gió, chuyện này bọn họ đã chứng kiến nhiều lần lắm rồi.   

             Lãnh Vô Thường nghiêm túc lắc đầu, sau lại bất lực nói: “Chuyện này lão phu cũng không chắc chắn lắm, tên tiểu tử này là một trong số ít những người mà lão phu không thể nhìn thấu được suy nghĩ. Chỉ là có một điều mà ta dám chắc chắc, đó là dẫu cho lần này Trác Uyên có thất bại đi chăng nữa, nhưng hắn đã cố tình chạy trốn như vậy. Kế này gọi là kế điệu hổ ly sơn.”   

             Vừa nói xong câu này, mọi người đều thấy lạnh sống lưng, sau đó lập tức quay đầu lại nhìn trận doanh ở hai bên, mới phát hiện ra không còn một cao thủ nào mạnh như Hoàng Phổ Thiên Nguyên cả, bọn họ đều đã rơi vào thế yếu.   

             Nếu thủ lĩnh của hai bên mà đấu với nhau thì chắc chắn bọn họ sẽ không giành được ưu thế. Hơn nữa, bọn họ còn bị thua thiệt rất nhiều.  

             Dù sao thì về tổng thể, cao thủ của hai bên đều cùng đẳng cấp. Chỉ là Lạc gia có cái tên hung thần kia, tên đấy khó xử quá. Đầu tiên, chưa nói đến đôi phu thê Cừu Viêm Hải, Tuyết Thanh Kiến mà ra tay thì một chiêu thôi đã có thể giết được một vị Cung Phụng Thần Chiếu Cảnh của Đế Vương Môn rồi, dễ như ăn cháo vậy.   

             Hơn hết, chỉ riêng bốn con quái vật của Ma Sách Tứ Quỷ thôi cũng đủ để giữ chân hơn hai mươi vị cao thủ Thần Chiếu Cảnh, mà bọn họ cũng đâu thể phân thân để đấu với hai bên đấy cùng một lúc được.  

             Như vậy, nếu hai bên mà khai chiến thì chắc chắn bọn họ sẽ bị tổn hại nghiêm trọng. Khi đó, lúc Hoàng Phổ Thiên Nguyên đã quay trở về, bọn họ có thắng thì cũng thắng một cách rất thảm hại.   

             Cứ nghĩ đến hậu quả là bị hoàng thất đuổi giết, bọn họ thực sự không chịu được.   

             Vậy nên các vị trưởng lão nhìn nhau một cái rồi lại quay sang nhìn Lãnh Vô Thường, họ đều âm thầm gật đầu, coi như là đồng ý.   

             Chẳng qua họ đồng ý, nhưng bên Lạc gia thì không.   

             Dường như đã đoán trước được tình cảnh này, Cừu Viêm Hải và Tuyết Thanh Kiến lập tức quay sang nhìn nhau, cả hai người đều cười một cách rất đáng sợ.   

             Sau đó, Cừu Viêm Hải đột ngột hét lớn: “Các vị huynh đệ đồng minh của Lạc gia, cùng nhau chiến đấu, đè bẹp bọn họ nào!”   

             “Cừu trưởng lão, bây giờ khí thế của chúng ta hơi yếu, sao mà...” Mụ Mụ kinh ngạc, vội vàng nói.   

             Tuyết Thanh Kiến thì lại bật cười, bà ta khẽ xua tay, che miệng nói: “Ôi, nghe nói Thiết Nương Tử không sợ trời không sợ đất, sao bây giờ lại thấp cổ bé họng thế này? Lẽ nào ngươi không nhận ra rằng không có hai con quái vật đó ngăn cản thì tình hình sẽ có lợi cho chúng ta hơn rất nhiều sao? Cho dù chúng ta thắng có chút thảm hại thì cũng là thắng mà, ha ha ha.”   

             Mụ Mụ đơ ra, lại ngẩng đầu nhìn về phía bên đó, nhìn hai bên một lượt. Bà ta khẽ giật mình một cái, thầm nghĩ rằng quả nhiên đúng là như vậy.   

             Ban nãy bà ta cũng giống với hai vị trưởng lão kia vậy, đều đau đầu, buồn bã trước sự thất bại của Trác Uyên, cũng bởi hắn không hề nhận ra rằng nếu loại bỏ được hai cao thủ mạnh mẽ kia, thì thực lực của bên bọn họ sẽ mạnh hơn đối phương một chút. Lẽ nào...   

             Nghĩ đến đây, Mụ Mụ bất giác quay sang nhìn hai người Tuyết Thanh Kiến, bà ta vô cùng kinh ngạc, còn hỏi xem có đúng không: “Chẳng lẽ, ban nãy Trác quản gia, chỉ là giả vờ thua thôi sao?”   

             “Đúng vậy...”   

             Hai người khẽ hít một hơi thật sâu, nhìn nhau một cái rồi gật đầu cười khổ.   

             Thực ra thì hai người bọn họ đều hiểu rất rõ, nếu Trác Uyên mà đánh thật thì chắc chắn hắn sẽ không nương tay. Còn nếu thua thì cũng là thua thật. Nhưng mà thua thật cũng không sao cả, quan trọng là phải nắm bắt được cơ hội để xoay chuyển tình thế.   

             Mà cơ hội này, chính là chiêu trò Trác Uyên đã để lại sau cùng.  

             Vì để cổ vũ lòng hăng hái của mọi người, đôi phu thê Cừu Viêm Hải cũng chỉ có thể nói là giả vờ thua mà thôi.   

             Nghe đến đây, vẻ mặt của Mụ Mụ và những người khác đều trở nên vô cùng tươi tỉnh, bỗng chốc cảm thấy hưng phấn vô cùng. Họ hét lên với mọi người: “Bọn họ đều đã trúng kế của Trác quản gia rồi, chúng ta cùng xông lên nào!”   

             Đùng!  

             Phe đồng minh của Lạc gia vốn đang rất nản nhưng sau khi nghe thấy thế, họ phản ứng lại ngay lập tức, rồi đồng thanh hét lên. Đám đông tự dưng kích động vô cùng.   

             Vốn là hai bên đối đầu, người đứng đầu đã bại trận thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí.   

             Thế nhưng bây giờ mọi người đều biết Trác Uyên chỉ giả vờ thua thôi, họ cũng nghĩ đến sự xảo trá lúc ngày thường của hắn, không ai tin hắn thua trận thật cả mà đều cho rằng đây là mưu kế của hắn, vậy nên sĩ khí cũng tăng lên không ít. Bọn họ cứ thế mà xông về phía kẻ địch như một làn sóng vậy.   

             Doanh trận đối phương nghe thấy vậy, sự phấn chấn lúc trước đều đã biến mất.   

             Đây là quỷ kế của Trác Uyên, vậy chẳng phải bọn họ đã rơi vào cái bẫy của người ta rồi sao?   

             Nghĩ vậy, những người bên Đế Vương Môn không khỏi quay đầu lại nhìn thủ lĩnh. Thế nhưng, sau khi thủ lĩnh vừa nghe dự đoán của Lãnh Vô Thường rằng vụ này không giống như đám thuộc hạ Cừu Viêm Hải làm theo kế hoạch của Trác Uyên, người đứng đầu vừa nghe dự đoán của Lãnh Vô Thường xong, rằng vụ này dường như không phải Cừu Viêm Hải làm theo kế hoạch của Trác Uyên, cũng không phải đã sớm lập mưu sẵn từ lâu. Chính hắn ta vẫn còn đang ngơ ngác, làm sao mà quan tâm đến sĩ khí quân mình được.   

             Vì thế, khi nhìn thấy vẻ mắt của người đứng đầu, bọn họ vô cùng bất ngờ, ngơ ngác hệt như bọn họ vậy.  

             Bỗng dưng sĩ khí của bên Đế Vương Môn tụt dốc không phanh. Thậm chí có người còn nghĩ rằng môn chủ của mình đuổi theo Trác Uyên chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, một đi không trở lại, lỡ chân sa vào cái bẫy chết người của Trác Uyên rồi.  

             Tuy môn chủ của bọn họ rất lợi hại, nhưng đấu làm sao lại được trước sự âm hiểm của Trác Uyên cơ chứ.   

             Nhớ lại năm đó, thực lực của đại công tử nhà bọn họ vô cùng xuất sắc, chỉ một mình mà đánh tận bốn người.  

             Nghĩ đến đây, khuôn mặt mọi người lập tức trở nên trắng bệch, trong lòng cảm thấy thấp thỏm vô cùng, sĩ khí cũng đã tan biến hết. Bọn họ không tài nào vui vẻ phấn chấn nổi nữa.  

             Nhìn sang bên kia, phải nói là khí thế vô cùng, sôi nổi cuồn cuộn như thủy triều vậy, ánh mắt của phe địch nhìn bọn họ chẳng khác nào đang nhìn con mồi, hung hăng vô cùng.   

             U Minh Thành thấy thế, hắn ta lập tức quay sang nhìn Lãnh Vô Thường, bực mình mắng một tiếng: “Mụ nội nó chứ, khí thế hai bên sao lại ngược nhau thế này? Thế này thì chúng ta có rút cũng không kịp nữa, chắc chắn sẽ bị bọn họ đuổi giết đến cùng, gây ra tổn hại nghiêm trọng, cứ tiếp tục đánh trực diện chẳng phải sẽ tốt hơn sao. Ôi, Hoàng Phổ môn chủ đúng thật là, kế điệu hổ ly sơn đơn giản vậy mà sao lại để trúng kế cơ chứ?”   

             “Đúng vậy, sao môn chủ lại dễ dàng trúng kế như vậy được?” Lãnh Vô Thường khẽ cười khổ, thở dài một hơi.

Advertisement
';
Advertisement