“Hoàng Phổ môn chủ uy vũ!” Hoàng Phổ Thiên Nguyên vừa dứt lời thì người của U Minh Thành đã nhanh tay ôm quyền, đồng thanh reo hò.
Về phần những người bên Lạc gia và Hoa Vũ Lâu thì lại mang vẻ mặt như tro tàn. Bọn họ nhìn dòng máu chảy tràn trên đống đổ nát kia mà tâm trạng bất giác chùng xuống, hi vọng trong lòng cũng càng lúc càng trở nên xa vời.
Những lời mà Hoàng Phổ Thiên Nguyên vừa nói không giống như đang khoác lác, xem ra tình hình của Trác quản gia thật sự lành ít dữ nhiều.
Nhưng nếu như vậy, không có Trác Uyên thì bọn họ nào còn phần thắng nữa?
Trong khoảnh khắc ấy, chỉ có những tiếng thở dài không dứt và vẻ đầy tuyệt vọng hiện rõ trên khuôn mặt của mọi người.
Hoàng Phổ Thiên Nguyên cười thầm trong bụng, lão ta không thèm để ý tới bọn họ nữa. Trong mắt lão ta, ngoại trừ Trác Uyên ra thì những kẻ khác chỉ là một đám lâu la cắc ké mà thôi, cho dù đó có là cường giả Thần Chiếu đi nữa.
Chỉ cần Trác Uyên chết thì bọn chúng sẽ chia năm xẻ bảy, chẳng cần phải sợ.
Hôm nay lão ta đã nắm chắc trong tay thắng lợi trong trận tranh bá giữa đôi bên rồi!
Ba người Phương Nhất Bái đứng đằng xa chứng kiến tất cả cũng không khỏi thổn thức. Ngoài vô cùng lo lắng ra thì bọn họ chỉ biết lắc đầu, thở dài liên tục.
“Trác Uyên sống một đời kiêu hùng, không ngờ lại bị Hoàng Phổ Thiên Nguyên giết chết chỉ trong một chiêu. Thực lực như vậy thật sự không thể tưởng tượng nổi!” Tư Mã Huy sờ mũi, mí mắt khẽ giật. Lão ta nhìn về phía con quái vật đằng xa kia, trong lòng cũng sinh ra cảm giác sợ hãi.
Quỷ vương thản nhiên gật đầu, thở dài nói: “Lúc đầu chỉ có Cửu Long Kim Cang đã đủ khiến ai nấy đều phải nhức đầu, vốn đã rất khó làm lão ta bị thương với cơ thể Kim Cang Bất Hoại ấy. Nhưng bây giờ lão ta lại dùng rễ cây Bồ Đề để luyện thể, luyện thành cơ thể bất tử, quả nhiên còn khó đối phó hơn cả Cổ Tam Thông của ngày trước! Không biết hai tên tiểu tử kia có thể liên thủ với lão ta, đấu với lão ta một trận được không đây?”
“Tiền bối, chỉ e đây chưa phải là điều khó giải quyết nhất. Ngài biết đấy, năm đó Cổ Tam Thông đại náo Thiên Vũ nhưng cũng chỉ là một kẻ đơn thương độc mã. Hai nắm đấm khó địch lại bốn cánh tay, cuối cùng mới bị bắt. Nhưng mà lão già Hoàng Phổ Thiên Nguyên này thì lại lập chí tranh bá thiên hạ, chiêu mộ binh lính, thu mua ngựa chiến, là chư hầu của một phương. Đối phó với lão ta còn khó hơn đối phó với Cổ Tam Thông rất nhiều!” Phương Nhất Bái khẽ liếc nhìn hai người, nhíu mày nói.
Hai người khẽ giật mình, ngẫm lại chốc cũng đành thở dài một hơi, bất đắc dĩ gật đầu.
Đúng lúc này, trên chiến trường đã hoàn toàn trở nên yên ắng, tất cả mọi người dừng chém giết lẫn nhau, nhìn Hoàng Phổ Thiên Nguyên không chớp mắt. Hoặc e dè, hoặc sợ hãi, hoặc mừng rỡ, hoặc sùng kính, trăm mối cảm xúc ngổn ngang!
Chỉ có điều, Hoàng Phổ Thiên Nguyên lại không hề quan tâm đến điều này. Cho dù là kẻ địch, đồng minh hay thuộc hạ, lão ta đều không để vào mắt.
Sau khi giết được Trác Uyên, nhận thấy ánh mắt thán phục của những người ở đây, lão ta đã hiểu ra được một điều. Dù đối phương là đồng minh hay là kẻ địch đều không quan trọng, điều quan trọng nhất chính là thực lực của bản thân.
Chỉ cần đủ mạnh, kẻ nào còn dám chống đối lão ta? Chỉ cần đủ mạnh, kẻ nào dám không cúi đầu dưới trướng lão ta?
Ha ha ha…
Hoàng Phổ Thiên Nguyên không khỏi cười to, lão ta đột nhiên đạp chân xuống, sau đó phóng về phía đống đổ nát đang chôn vùi thân xác của Trác Uyên, rồi nhếch mép hét lên: “Trác Uyên, nếu ngươi đã bỏ mạng thì hãy giao nộp Long Hồn thứ chín cho lão phu. Lão phu muốn tiến vào Hóa Hư Cảnh, trở thành người đầu tiên trong lịch sử thăng cấp Hóa Hư!”
Vù!
Có điều Hoàng Phổ Thiên Nguyên còn chưa đến nơi thì lại có một luồng dao động vô hình phát ra từ dưới lớp đất đá đổ nát kia.
Hoàng Phổ Thiên Nguyên rùng mình, lão ta khựng lại, quay phắt người nhìn về phía khoảng không, giận dữ hét lên với vẻ không thể tin nổi: “Trác Uyên, ngươi vẫn chưa chết, sao lại như vậy được?”
Đùng!
Lại là một làn sóng dao động nữa phát ra, bóng dáng của Trác Uyên xuất hiện trong không trung. Chỉ có điều, lúc này, vẻ mặt của hắn trắng bệch, máu chảy ồ ạt khắp người, thở hổn hển từng hơi, trên ngực là một vết rách đẫm máu lớn bằng cái chén, trông lại càng đáng sợ hơn.
Nhưng may mà vết thương trên lồng ngực hắn không đâm xuyên qua cơ thể. Cho nên mặc dù bị thương nặng nhưng lại không nguy hiểm đến tính mạng!
Nhìn thấy vậy, đám Cừu Viêm Hải không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Bất kể thế nào, chỉ cần Trác Uyên vẫn còn sống, bọn họ tất có hi vọng sẽ thắng trận này!
“Trác Uyên, rốt cuộc thì ngươi là thứ quỷ quái gì vậy? Uy lực từ chiêu Địa Long Ba của lão phu do tám Long Hồn hợp sức. Kể cả là hai cánh tay mạnh mẽ của ngươi có thể may mắn thoát được xung lượng của vụ va chạm này đi chăng nữa, nhưng những bộ phận khác trên người ngươi chắc chắn sẽ bị xé toạc, hóa thành tro bụi khi va chạm với luồng năng lượng này. Cho dù ngươi có dùng hai tay để cản thì lực chấn động này cũng sẽ ép chặt vào cơ thể ngươi, không thể ngăn cản được, tại sao ngươi lại chỉ bị thương nhẹ như vậy?” Hoàng Phổ Thiên Nguyên cảm thấy khó hiểu, ngoài vẻ mặt kinh sợ ra thì chỉ còn tò mò.
Trác Uyên cười lạnh, bĩu môi khinh thường: “Hừ… Ngươi có Địa Long Ba thì ông đây có Khiên Kỳ Lân. Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể giết ta chỉ với một chiêu sao, nằm mơ đi!”
Trác Uyên cúi đầu nhìn xuống phần cơ thể đang phát ra ánh sáng màu đỏ của mình, bất giác thấy thật may mắn.
May mà trong đại trận luyện thể, hắn đã luyện cả Kỳ Lân Tí trên cơ thể mình, nếu không thì không thể nào có một lớp phòng vệ màu đỏ đột nhiên xuất hiện bao trùm lấy hắn được.
Không sai, quầng sáng màu đỏ trên người hắn và tia sét đỏ kia có cùng nguồn gốc, đều là lớp phòng vệ của Trùng Thiên Kỳ Lân, chuyên dùng để ngăn chặn các tổn thương từ nguồn năng lượng khác.
Ngay cả Tử Lôi của Đại Đế cũng bị chặn ở ngoài lớp bảo vệ này, thì còn loại năng lượng nào có thể phá vỡ được nó?
Cho nên, tuy bây giờ Trác Uyên đang bị thương nặng, nhưng đó là do Địa Long Ba gây ra, còn luồng năng lượng kia thì chẳng có cơ hội chạm đến cơ thể của hắn.
Nếu không, cơ thể của hắn đã tan nát thật rồi.
Nghĩ đến đây, Trác Uyên lại càng cảm thấy may mắn hơn vì ngày đó đã gặp được tia sét đỏ kia, quả nhiên là có rất nhiều lợi ích.
Nhưng mà, ánh mắt của Hoàng Phổ Thiên Nguyên nhìn Trác Uyên lại càng độc ác hơn. Mánh khóe của Trác Uyên càng nhiều thì lão ta càng e sợ, tuyệt đối không thể để hắn sống nữa.
Dường như cảm nhận được suy nghĩ của lão ta, Trác Uyên khẽ cười lạnh, cố ý nói: “Trận này coi như lão tử thắng, sau này chúng ta sẽ gặp lại.”
Nói xong, hắn vỗ cánh một cái, lê cơ thể tàn tạ của mình chuồn thật xa. Hoàng Phổ Thiên Nguyên giận dữ, chân đạp mạnh, đuổi sát theo hắn, mắng to: “Tiểu tử kia, ngươi trốn đi đâu đấy? Hôm nay lão phu không lấy đầu của ngươi thì không được!”
Kết quả là, hai người này một trước một sau, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Mọi người thấy vậy, bất giác hơi bối rối, hai vị thủ lĩnh đã đi mất rồi, còn cuộc chiến này thì sao?
Chỉ có Lãnh Vô Thường như đang nghĩ tới điều gì đó, lão ta lập tức quát to: “Không ổn rồi, đây là âm mưu của Trác Uyên, rút quân!”