Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Kèm theo tiếng cười to ngông cuồng là một tiếng hét chói tai đột nhiên vang lên từ phía sau hắn.   

             Con ngươi của Trác Uyên khẽ co rút lại, hắn không dám khinh địch, vội đưa tay trái ra sau lưng, hóa thành Địa Long Trảo đỡ chiêu. Tiếng va chạm vang lên, hắn đã kịp thời ngăn cản được một trảo của đối phương. Sau đó, hắn lại vội hóa tay phải thành Kỳ Lân Tí, sau đó vồ ngược về phía trước.    

             Phập!  

             Lại là một âm thanh va chạm trầm đục khác vang lên, bàn tay phải màu đỏ của Trác Uyên xòe ra rồi nhanh chóng nắm chặt lấy chiếc đuôi sắt cứng cáp kia!  

             Nhưng nguy hiểm vẫn chưa hết, còn một bóng đen nữa đang lao nhanh về phía hắn, đó chính là một móng vuốt khác của Hoàng Phổ Thiên Nguyên. Lần này, cả hai móng vuốt của Trác Uyên đều bị ghì chặt, không kịp rút lại để phòng thủ, còn chẳng có thời gian sử dụng Không Minh Thần Đồng. Trong tình thế khẩn cấp này, Trác Uyên chỉ có thể nghiến răng dùng cánh Lam Hải Mị Ảnh Dực sau lưng để che chắn phía trước.  

             Xoẹt!  

             Địa Long Trảo của Hoàng Phổ Thiên Nguyên tàn nhẫn đâm xuyên qua, như có tiếng vải bị xé rách vang lên, trên hai chiếc cánh lập tức chảy máu ồ ạt.  

             Lông mày của Trác Uyên khẽ nhíu lại, cơn đau đớn tột cùng đột ngột ập đến khiến cho mồ hôi lạnh trên đầu hắn chảy ròng ròng!   

             Song, may mà Lam Hải Mị Ảnh Dực là linh thú hai cánh cấp bảy, khi hợp lại với nhau dường như sẽ tạo thành một lá chắn vững chắc. Cho dù không thể ngăn cản Địa Long Trảo hoàn toàn nhưng vẫn có thể chặn lại những chướng ngại vật bên ngoài, không để nó có cơ hội chạm tới đầu của Trác Uyên!   

             Trác Uyên khẽ nghiến răng, hai cánh tay và hai cánh đều đang run lên lẩy bẩy, cố gắng chống đỡ phía trước. Hoàng Phổ Thiên Nguyên ngoác cái miệng dữ tợn thật rộng, liên tục đẩy đuôi và móng vuốt rồng về phía trước, như thể chỉ cần Trác Uyên lơ là thì lão ta sẽ tấn công thần tốc hòng lấy cho bằng được cái đầu của Trác đại quản gia.   

             Những người xung quanh chứng kiến toàn bộ cảnh tượng này đều hết sức lo lắng, thậm chí Trác Uyên đã tung hết sức lực từ hồi cha sanh mẹ đẻ đến giờ mà vẫn không cách nào có thể ngăn cản được lực đẩy của con quái vật khổng lồ này.   

             Hắn không thể ngờ rằng một kẻ đã luyện thành Cửu Long Kim Cang như Hoàng Phủ Thiên Nguyên lại mạnh đến mức này. Với tu vi cảnh giới Thiên Huyền của hắn, cho dù có thêm hai bộ móng vuốt đi chăng nữa thì cũng khó mà có thể đánh tan được sức mạnh quỷ quái này của đối phương!  

             Mụ nội ngươi, xem ra chẳng còn cách nào khác ngoài rút lui trước rồi!  

             Nghĩ vậy, Trác Uyên không khỏi thở hắt ra một hơi, hắn không cam lòng mà khẽ lườm nguýt người đối diện. Ngay sau đó, một tia sáng màu vàng khẽ lóe lên trong con ngươi của hắn.   

             Hoàng Phổ Thiên Nguyên vừa nhìn là đã biết tỏng hắn đang toan tính điều gì, rõ ràng là muốn trốn đây mà!  

             Với bản tính mưu mô của Trác Uyên, nếu đã bị thua thiệt một lần thì tuyệt đối sẽ không bao giờ nếm thử lần thứ hai. Lần này do hắn không biết đến sức mạnh của Cửu Long Kim Cang nên vất vả lắm lão ta mới dụ được hắn lấy cứng chọi cứng với mình.  

             Bây giờ mà để Trác Uyên chạy thoát thì sau này đến khi nào hắn mới chịu đánh một trận với mình nữa đây?  

             Lúc đó, cho dù Trác Uyên không phải đối thủ của mình đi chăng nữa, nhưng với một kẻ đầy rẫy thủ đoạn, mưu mô khó lường như vậy, kể cả không thua thì cũng khó mà thắng được hắn!  

             Hơn nữa, phải giải quyết ân oán với Trác Uyên càng sớm càng tốt, đằng sau còn có cả hoàng thất đang chờ lão ta trừng trị nữa cơ mà. Nếu ngày hôm nay không bắt được Trác Uyên, thì sau này hắn và hoàng thất sẽ cùng nhau bao vây tấn công lão ta, lão ta sẽ lâm vào thế bị động mất.   

             Tóm lại, không thể để vuột mất cơ hội ngày hôm nay được!  

             Nghĩ vậy, trong mắt của Hoàng Phổ Thiên Nguyên chợt lóe lên một tia quyết tâm lạnh lùng, sát khí cuồn cuộn tràn ra ngoài. Đến cả Trác Uyên cũng phải giật thót, rùng mình ớn lạnh.  

             Nhưng chẳng sao cả, ngay khi tia sáng màu vàng khẽ lóe lên trong ánh mắt thì hắn đã hoàn toàn thoát ra được khỏi tình cảnh ngặt nghèo này rồi!  

             “Ha ha ha… Hoàng Phổ Thiên Nguyên, lão tử không đánh nữa, hẹn gặp lại lần sau!” Trác Uyên nhếch mép mỉm cười, sau đó đột nhiên biến mất hút!  

             Vù!  

             Nhưng mà đúng vào lúc này, một luồng dao động vô hình đã lan truyền đến chỗ Hoàng Phổ Thiên Nguyên. Có lẽ luồng dao động này rất nhỏ, nhỏ đến mức ngay cả cao thủ Thần Chiếu Đỉnh Phong cũng sẽ không để ý tới, nhưng với một kẻ có Cửu Long Kim Cang như lão ta thì lại nắm bắt được tất cả.   

             Khẽ động đậy lỗ tai rồng gớm ghiếc. Hoàng Phủ Thiên Nguyên ngoác cái miệng khổng lồ đầy máu của mình, giễu cợt bật cười thành tiếng: “Ha ha ha… Trác Uyên, muốn chạy hả, không dễ vậy đâu!”  

             “Cửu Long Kim Cang, Địa Long Ba!”  

             Gào!  

             Một tiếng gào dài vang lên, Hoàng Phổ Thiên Nguyên bỗng nhiên quay mặt về phía khoảng không xa hơn cả nghìn mét, ngoác miệng thét dài thành tiếng.   

             Chỉ trong chốc lát, một cột sáng màu vàng đột ngột bắn ra từ miệng lão ta, chớp mắt đã bay xa đến hơn nghìn mét. Mà đích đến của khẩu pháo này cũng là nơi bóng dáng Trác Uyên vừa xuất hiện.  

             Con ngươi của Trác Uyên khẽ co lại, hắn không khỏi sợ hãi, cũng cảm thấy rất khó hiểu. Nhưng lúc hắn toan dịch chuyển một lần nữa thì đã không còn kịp nữa rồi.  

             Đùng!  

             Một tiếng nổ lớn đột ngột vang lên, sáng chói lòa mắt. Trác Uyên bị cột ánh sáng màu vàng đất kia bắn trúng ngực, lập tức bị đánh bay ra ngoài, ngã vào năm ngọn núi lớn. Giữa một loạt âm thanh ầm ầm, hắn đã bị chôn vùi trong đống đổ nát ấy.  

             Bụi bay mù mịt đến tận chân trời, tạo thành gió lốc. Cát vàng dày đặc che kín cả bầu trời.  

             Đến khi tất cả bình lặng trở lại, nơi đó chỉ còn là một đống gạch vụn, khắp nơi toàn là đổ nát. Một dòng máu đỏ tươi chảy ra, giống như con sông dài len lỏi giữa khe đá, chảy ào ạt, khiến cho người ta khó mà cảm nhận được một tia sự sống nhỏ nhoi.  

             “Trác quản gia!” Đám Cừu Viêm Hải thấy vậy thì không khỏi sốt ruột, gào to. Vẻ mặt của mấy người Hoa Vũ Lâu và Tiềm Long Các càng nặng nề hơn, bọn họ lo âu nhìn về phía đó.  

             Hoàng Phổ Thiên Nguyên khẽ liếc mắt nhìn lướt qua nơi đó rồi cười lạnh lùng, lão ta khinh thường nói: “Hừ, Địa Mạch Long Hồn chính là tinh linh hộ mệnh của nhân gian, tương đối quen thuộc với dao động của địa mạch. Lão phu đã luyện thành Cửu Long Kim Cang, hóa thân là Địa Long, tất nhiên sẽ mẫn cảm hơn với dao động của không gian. Thằng nhãi kia dám sử dụng thuật Di Hình Hoán Vị trước mặt lão phu thật chẳng khác nào đụng vào họng súng. Hừ, lão phu vừa sử dụng chiêu Địa Long Ba, nhưng phàm là xung lượng chân chính, cho dù thằng nhãi đó có dùng Địa Long Trảo đi chăng nữa thì cũng chẳng thể nào ngăn được lực chấn động kia. Huống hồ gì, cột năng lượng lúc nãy đã bắn trúng ngực hắn. Bây giờ chắc chắn hắn đã chết ngắc rồi.”

Advertisement
';
Advertisement