Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Nhưng trong lòng Lãnh Vô Thường rất rõ, Hoàng Phổ Thiên Nguyên đâu có trúng kế, lão ta biết có bẫy nhưng cứ thích cắm đầu vào đấy chứ.   

             Lúc này, trong lòng lão ta, Trác Uyên còn quan trọng hơn việc thắng thua của trận chiến này. Cũng có nghĩa là trong trận chiến này, cho dù cao thủ của bên Đế Vương Môn bị đánh gục hết cũng chẳng sao cả, chỉ cần giết được Trác Uyên thì coi như lão ta đã thắng rồi.   

             Lão ta quá tự tin với cơ thể Cửu Long Kim Cang của mình. Lão ta thực sự cho rằng chỉ cần một mình lão ta cũng đủ để đối đầu với cả thiên hạ.   

             Ôi, môn chủ à, sao ngài lại bị ham muốn chiến thắng đánh bại Trác Uyên làm cho hồ đồ thế chứ? Lẽ nào ngài đã quên Cổ Tam Thông ba trăm năm trước rồi sao?   

             Trên mặt Lãnh Vô Thường đầy vẻ lo lắng, lão ta thở dài liên tục.   

             Đúng lúc này, cao thủ hai bên đã chính thức chạm trán lẫn nhau.   

             “Thất Thải Vân La Chưởng!”   

             Nghiêm Bá Công xông lên đầu tiên, lão ta tạo ra bảy đám sương độc, hòng đánh gục tất cả mọi người.   

             Thế nhưng đám sương độc của lão ta vừa mới tuôn ra thì trong trận địa của Lạc gia, bảy đám sương sắc màu cũng được tạo ra, hạ gục ngay được bảy đám sương độc của lão ta.  

             “Cửu Cửu Huyễn La Chưởng!”  

             Nghiêm Tùng cười lớn, đưa hai tay ra cùng một lúc, mấy đám mây độc đó lập tức biến mất nhưng rồi lại xuất hiện, khiến cho người ta không có cơ hội để đề phòng.   

             Lão ta không chỉ hấp thu Thất Thải Vân La Chưởng mà còn làm ảnh hưởng đến không ít cao thủ. Thậm chí ngay đến cả cao thủ Thần Chiếu Cảnh mà còn không tránh được, phải nín thở ngay lập tức, nguyên lực trên cơ thể cũng vì vậy mà bắt đầu cô đọng lại, không cử động được, thực lực giảm đi không ít.   

             “Đó... đó là Độc Chưởng gì thế?” Nghiêm Bá Công kinh ngạc, rụt cả lưỡi lại mà hét lớn.   

             Nghiêm Tùng lạnh lùng cười, lão ta vuốt ve bộ ria mép của mình, nói với vẻ miệt thị: “Ha ha ha... Điện chủ, lâu lắm rồi không gặp. Lão phu đã học được võ kỹ Huyền Gia này từ Trác quản gia, Cửu Cửu Hoãn La Chưởng. So với Thất Thải Vân La Chưởng của Dược Vương Điện chúng ta, nó mạnh hơn vài phần nhỉ?”  

             “Cái đồ phản bội này, vậy mà ngươi còn dám thể hiện nó ra trước mặt ta à?” Nghiêm Bá Công cắn chặt răng, lớn tiếng mắng.   

             Nghiêm Tùng lạnh lùng cười, lão ta không quan tâm cho lắm: “Nghiêm Bá Công, vốn dĩ ta còn kính trọng ngươi vì ngươi là chủ gia tộc, cũng không muốn đối đầu với ngươi. Nhưng sau khi lão phu rời khỏi Dược Vương Điện, ngươi đã đối xử với đồ nhi của ta thế nào? Hửm? Hôm nay lão phu sẽ tính sổ hết với ngươi.”   

             “Tính sổ? Sư đồ hai ngươi đều là kẻ phản bội của Dược Vương Điện. Hôm nay bổn tọa sẽ dọn dẹp giúp liệt tổ liệt tông.”   

             Nghiêm Bá Công giận dữ hét lớn, lập tức bước ra, xông về phía Nghiêm Tùng. Nhưng Nghiêm Tùng không hề sợ, lão ta cũng xông lên.   

             Đùng!  

             Chỉ trong chốc lát, bàn tay của hai người họ đã chạm vào nhau, khói độc lan ra. Trong phạm vi một ngàn mét, không ai dám đến gần bọn họ. Chỉ là Nghiêm Tùng cũng rất rõ về Thất Thải Vân La Chưởng, độc này dễ dàng tránh được, rất nhẹ nhàng. Lão ta vô cùng vui vẻ, tự do, trông như không quan tâm đến vậy.   

             Trác Uyên đã dạy cho Nghiêm Tùng Cửu Cửu Hoãn La Chưởng, chiêu này thường thay đổi rất nhiều. Trong đó có chứa mười một loại độc, không thể đề phòng được. Chỉ trong chốc lát, cả người Nghiêm Bá Công đã dính đầy màu sắc, vì độc tố đã xâm nhập vào bên trong cơ thể, khổ sở vô cùng.   

             Cũng là một cao thủ về độc dược, nên lão ta rất rõ về uy lực và sự đáng sợ của Độc Chưởng.   

             Thế nhưng gặp phải Độc Chưởng còn lợi hại hơn cả Thất Thải Vân La Chưởng, lão ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Lão ta muốn trốn mấy lần liền nhưng đều bị Độc Chưởng đánh trúng, thực lực cũng giảm đi ngay lập tức.   

             Nghiêm Bá Công càng chiến đấu thì càng hăng, lão ta sắc khóc luôn rồi.   

             Lão ta không ngờ rằng Nghiêm Tùng có thể học được loại Độc Chưởng lợi hại như vậy. Về luyện đan, sử dụng độc, Dược Vương Điện bọn họ không phải là nơi giỏi nhất thiên hạ này sao? Sao lại...   

             Khóe miệng lão ta khẽ giật, nghĩ đến việc cao thủ nào của Lạc gia cũng có một chiêu như vậy, đến cuối cùng Nghiêm Bá Công vẫn không thể hiểu nổi. Chẳng lẽ nhà của tên quái vật Trác Uyên kia có cả một thư phòng đầy sách sao, sao hắn lại có nhiều võ kỹ, công pháp lợi hại như vậy để tặng cho mọi người được. Đến cả võ kỹ hiếm hoi như Độc Chưởng mà cũng có.   

             Đúng là lạ thật.   

             Nghiêm Bá Công chửi thầm, nét mặt lão ta mỗi lúc một tối dần đi. Rõ ràng, lão ta đã trúng độc nặng lắm rồi.

Advertisement
';
Advertisement